Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 1 - Chương 79: Xé rách da mặt.

Thiên Hạ Phiêu Hỏa

24/03/2013



" Hợp tác?" Lúc lão đầu đề nghị hợp tác, Sở Vân Thăng may không cười thành tiếng, da mặt của những người này không dày bình thường, bĩu môi, Sở Vân Thăng châm chọc, nói: "Nói không giữ lời, lấy đâu ra tư cách mà hợp tác?"

Hắn xỉ nhục mười mấy người như vậy, mọi người không ai lên tiếng, chỉ có lão đầu nheo mắt, cười, nói: " Tình thế ép người, thân không phải là do mình, đến Đỗ đoàn trưởng cũng bỏ chạy, mấy người chưng tôi, cũng chỉ biết chạy theo thôi."

Hắn không nhắc đến Sở Vân Thăng là tốt, vừa nhắc đến Đỗ Kỳ Sơn, Sở Vân Thăng lập tức tức giận, tên khốn nạn này nói không giữ lời, lâm trận lui binh, sau khi nhóm giáo sư phá hủy mê cung, còn nói dối thôi diễn, lừa dối mọi người."

Mọi người tin tưởng lời nói dối,, không phải vì Đỗ Kỳ Sơn là quân đội, mà là vì rung động trước tinh thần nghiên cứu của nhóm giáo sư, đến Sở Vân Thăng cũng không ngoại lệ.

Bây giờ Sở Vân Thăng hận đến độ muốn đâm cho hắn một nhát kiếm, nhưng, lúc đó hắn lại cắn Đỗ Kỳ Sơn một cái.

Hôm nay chỉ có thể nguyền rủa bọn họ không bị Trùng Tử truy đuổi chết hết .

Sở Vân Thăng không quan tâm đến lão đầu, bây giớ hắn không tin bọn họ, không muốn nói nhiều, im lặng tìm đối sách.

Lão đầu nhìn thấy Sở Vân Thăng phản ứng lạnh nhạt, sắc mặt hiện chữ hèn mọn, da mặt dày đi mấy cũng biết xấu hổ, ngượng ngùng ngồi xuống một bên.

Đinh Nhan và Diêu Tường, Sở Vân Thăng vẫn chưa nhìn thấy, không biết hai người họ sống chết ra sao, hay là chạy theo Đỗ đoàn trưởng rồi, nhưng Sở Vân Thăng nghĩ Đinh Nhan là một người thông minh, nhất định có cách chạy thoát.

Chớp sáng trong lầu, thỉnh thoảng mới nhìn thấy từng đổ nát từ bên ngoài rơi vào, trần lầu một có chát hoa văn, rơi xuống nhất nhiều bụi, trong khoảnh khắc đó, có nguy cơ đổ sập.

Không khí trong phòng càng lúc càng quỷ dị, bây giờ mọi người không hợp tác với nhau, vậy người đi ra đầu tiên, người đó làm mồi cho quái vật hỏa diễm.

Đương nhiên không có ai đồng ý làm pháo hôi, chỉ có người cuối cùng đi ra, mới có cơ hội thoát thân.

Sở Vân Thăng trần tư suy nghĩ, như vậy giằng co với bọn họ, mặc cho tòa nhà có gặp nguy hiểm, cũng ngồi vững như núi thái sơn.

Tường nhà đổ xuống, có chiến giáp phòng thân, hắn không sợ hãi, ngược lại đối mặt với những người này, năng lục không giống nhau, đối điện với mấy tấm bê tông trần nhà, không chết cũng trọng thương.

Mọi người sống trong sự sợ hãi, trần nhà từ từ hở một khe dài, rồi chầm chậm mở rộng.

Lão đầu vào mọi người ngồi không yên, lần này cho nữ chiến sĩ giác tỉnh, trong tay cầm lương thực, chầm chậm bước đến.



Sở Vân Thăng đứng dậy cảnh giác, dùng Thiên Ích kiếm chỉ vào cô ấy, ra hiệu không để cô ấy tiến lại gần.

Người con gái đó mỉm cười, cầm lương thực trong tay, thành khẩn nói: " Đại ca Sở, chúng tôi quả thực có thành ý hợp tác, đây là toàn bộ lương thực của chúng tôi, làm điều kiện hợp tác với đại ca."

Sở Vân Thăng không nhìn tay cô gái, lạnh nhạt nói: " Các ngươi không đáng để ta tin tưởng, việc hợp tác, không phải nói, lương thực của các ngươi, ta cũng không cần, cầm nó đi đi."

Cô gái cắn môi, lộ rõ thái độ đáng thương, khẩn cầu nói: "Sở đại ca, chỉ có đại ca mới có thể giúp đỡ chúng tôi, chúng tôi mới có thể sống, cầu xon đại ca..."

Sở Vân Thăng cầm thanh kiếm, bất động.

Sinh tử ở trước mặt, hắn rất tỉnh táo, những người này và hắn, số lượng có thể thoát ra ngoài không đến hai người.

Không phải là bọn họ chết, thì là hắn.

Cô gái dùng tuyệt chiên giả bộ đáng thương, Sở Vân Thăng không quan tâm.

Cô gái nhăn mặt cười, từ từ quay người bước đi.

Sở Vân Thăng hạ thanh Thiên Ích kiếm xuống, đội nhiên trong lòng thấy không yên, bởi vì hắn tu luyện theo nguyên tắc và phương pháp trong sách cổ ghi lại, nguyên khí xung quan người biến hóa rất mẫm cảm, lúc này, hắn cảm nhận được năng lượng của người con gái có chút dị thường.

Muốn đánh lén tôi? Sở Vân Thăng quay lại nhanh chóng theo phản xạ, thanh kiếm đâm một nhát.

Quả nhiên, người con gái quay người tránh né, lương thực trên tay rơi xuống.

Cô ấy và mấy người khác, lập tức nhảy lên, xuất ra các chiêu công kích, hướng vào Sở Vân Thăng, rồi nghe thấy tiếng lão đầu nói to: " Các huynh đệ, giết hắn, đoạt lấy bảo kiếm và khối giáp lợi hại nhất của hắn, chúng ta mới có thể chạy ra ngoài."

Chưa nói dứt lời, kiếm của Sở Vân Thăng đã chém đút đầu người.

Thiên Ích kiếm đầy ắp nguyên khí, Trùng Tử cũng vô lực ngăn cản, công kích của chiến sĩ hỏa năng không phỉa là mạnh.

Người con giá chết, trong tay cầm chặc một cây thánh giá, đáng tiếc cô ấy không thể cầu nguyện.

Sở Vân Thăng đá người con gái đó, ngăn trở công kích của những người khác, trong nháy mắt hỏa năng của những người này nát tan.



Sở Vân Thăng không hiểu vì sao những người này lại ra tay giết hắn, đây cơ bản không phải là ý kiến hay.

Hắn quên rồi, trước mặt mọi người uy lực của Thiên Ích kiếm và chiến giáp của hắn là rất mạnh, làm cho người khác muốn cướp hai vật báu này của hắn.

Mục đích của lão đầu rất đơn giản, ra ngoài cũng chết, nhà đổ không chết cũng thương nặng, thời gian quá lâu Trùng Tử đến cũng chết, trên dưới, trái phải, ở giữa tất cả đều phải chết, không bằng hai bên sát hại lẫn nhau.

Trong mắt bọn họ, Sở Vân Thăng là một người mạnh, nhưng không bằng quái vật hỏa diễm, nếu không Sở Vân Thăng hắn sớm đã ra ngoài rồi. Ra ngoài là đối mặt với quái vật hỏa diễm, không bằng giết chết Sở Vân Thăng, ít nhất cũng có mấy phần nắm chắc.

Có chiến giáp và Thiên Ích kiếm của Sở Vân Thăng, lão đầu cảm thấy bọn họ đối kháng với quái vật hỏa diễm, hi vọng thắng là rất cao.

Cho nên lão đầu phái người con gái kia đến đánh lén hắn trước, sau đó bọn họ tiến lên công kích Sở Vân Thăng.

Chỉ là hắn không ngờ Sở Vân Thăng lại giỏi như vậy, giởi đến mức bọn họ không tưởng tượng được, nhưng trước khi phát hiện ra động cơ của bọn họ, càng làm cho bọn họ sợ hãi, là Sở Vân Thăng chỉ cần một chiêu, đầu người con gái rơi xuống đất.

Nhưng da mặt đã bị xé rách, giống như tên trong cung, không bắn không được.

Lão đầu vừa công kích, vừa khuyên, nói: " Sở tiên sinh, chúng tôi biết ngươi rất giỏi, chúng tôi không thể giết chết tiên sinh, nhưng ít nhất cũng làm cho tiên sinh tổn thương, chỉ cần tiên sinh giao nộp bảo kiếm và khối giáp, chúng tôi sẽ đi mở đường, nói không chừng mọi người có thể sống sót."

Sở Vân Thăng lạnh nhạt nói: " Ngài đừng mơ tưởng hão huyền."

Hắn đạp chân xuống đất, thân hình lập tức bay lên, thanh kiếm hướng phía trần nhà, hấn phải để trần nhà sập xuống.

Lão đâu ngạc nhiên, nói: " Huynh đệ, hôm nay hắn chống cự với 6 con quái vật hỏa diễm, dã mệt mỏi rồi, không phải sợ, bây giờ, là lúc chúng ta giết chết hắn."

Nói xong, lão đầu ra trưởng, đoàn người tiến về chỗ Sở Vân Thăng.

Thiên Ích kiếm của Sở Vân Thăng sắc bén, cộng thêm nguyên khí cơ thể, làm nứt đất sàn nhà không phải tốn lực, linh hoạt chạy tứ phía, tránh né công kích của bọn họ, Sở Vân Thăng luôn luôn bình tĩnh, địch nguy hiểm nhất không phải là chiến sĩ giác tỉnh, mà là quái vật hỏa diễm, cho nên tiếp tục tránh né đòn công kích của bọn họ, thực lực của bản thân sẽ suy yếu.

Pịch.

Trần nhà, dưới sự phá hoại của Sở Vân Thăng, cuối cùng chống đỡ không được, sập xuống một cách nặng nề.

Sở Vân Thăng cầm kiếm, phá tan khối đất, đội phá đi ra, lúc này, nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của chiến sĩ giác tỉnh bị khối bê tông đè.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Ám Huyết Thời Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook