Chương 97: Ký ức của Phong Lãnh Nguyệt
Tôn Thiên Dương
15/04/2024
Mười năm trước:
Phong chủ đã đưa về một cậu bé năm tuổi có ngoại hình khôi ngô cùng với tài năng kiếm thuật vô cùng hiếm có.
Cậu bé đó không ai khác chính là Huyền Vũ, lần đầu tiên ánh mắt của Phong Lãnh Nguyệt và cậu bé đó chạm nhau cũng là lúc khiến trái tim của cô bé đập lệch một nhịp.
Mỗi ngày Phong Lãnh Nguyệt lén lút nhìn cậu bé đó luyện tập kiếm thuật, nhìn từng động tác mà cậu bé vung kiếm, nhìn thấy sự cố gắng trong ý chí của Huyền Vũ.
Cô bé cũng rất vui khi thấy cậu trở nên mạnh mẽ hơn mỗi ngày, nhìn thấy sự tự tin của Huyền Vũ lúc đó lại khiến Phong Lãnh Nguyệt bật cười vì sự đáng yêu.
Nhưng sự bình yên này không thể duy trì được bao lâu thì sóng gió đã ập đến, Phong Lãnh Nguyệt nhìn thấy một cuộc thi dành cho những thiên tài mười tuổi của Phong gia, trận chiến vô cùng khốc liệt kẻ thua cuộc phải ôm vết thương bị Phong gia trục xuất.
Cô bé cũng mong một lần được lên trên võ đài chiến đấu với Huyền Vũ và sau đó Phong Lãnh Nguyệt sẽ nhận thua trước để có thể giữ cậu ở lại Phong gia vì cô bé là cháu của Phong chủ nên chắc chắn sẽ không bị trục xuất.
Phong Lãnh Nguyệt đi vào phòng thì nghe tiếng trò chuyện giữa các đại lão trong Phong gia.
Phong Đường Hải cười nói:“cuộc thi năm nay cũng bình thường quá”
Phong chủ lạnh lùng đáp:“chúng ta dùng cuộc thi này để có thể tìm ra những thiên tài để có thể lợi dụng được nhưng cuộc thi mỗi năm cũng chỉ có một kẻ chiến thắng thôi”
Phong Đường Hải cười tàn ác nói:“ta thấy thể chất của Phong Vũ và Phong Lãnh Nguyệt rất có tiềm năng phát triển đó nha”
Phong chủ vô cảm đáp:“vì cơ nghiệp nên cho dù có là máu mủ cũng phải chết, chờ sau khi hai đứa bé tham gia võ đài thì chúng ta sẽ giữ lại cả hai đứa sau đó chỉ cần âm thầm hút hết sinh mệnh của chúng thì chỉ trong vài ngày thôi thì Phong Lãnh Nguyệt và Phong Vũ sẽ trở thành cái xác khô ha ha”
Cô bé bây giờ mới hiểu cuộc thi đó là để tìm ra kẻ có tài năng để lợi dụng và Phong Lãnh Nguyệt không ngờ rằng bản thân mình và Phong Vũ đều đã trở thành mục tiêu mà Phong gia muốn tiêu diệt để chiếm đoạt sức mạnh.
Cũng vì quá sợ hãi mà cô bé đã gây ra tiếng động khiến các trưởng lão của Phong gia cảnh giác.
Phong Đường Hải gầm lên:“là ai ngoài cửa?”
Phong chủ từ từ đi đến mở cửa thì không thấy ai cả, ông ta lạnh lùng bước vào.
Thật may Phong Lãnh Nguyệt đã rất nhanh trốn đi nên mới thoát được một mạng.
Cô bé bây giờ có một ý định vô cùng mạo hiểm là muốn bảo vệ Phong Vũ khỏi nanh vuốt của Phong gia và bước đầu tiên thì Phong Lãnh Nguyệt phải trở thành người chiến thắng duy nhất trong cuộc đối đầu vào lúc mười tuổi nhưng cô bé vẫn chưa có cách nào để có thể hoàn toàn đánh bại Phong Vũ.
Phong Lãnh Nguyệt thở dài đi đến vườn hoa ngồi nhìn ngắm thiên nhiên thì thấy một ông lão chống gậy đang chăm sóc những bông hoa nhỏ.
Cô bé ngây thơ hỏi:“những bông hoa nhỏ thật xinh đẹp”
Ông lão cười đáp:“hoa đẹp là vì được chúng ta chăm sóc từng ngày”
Phong Lãnh Nguyệt cười ngây thơ nhìn những bông hoa đầy sắc màu.
Bỗng nhiên một cánh hoa bay lên gài vào tóc cô bé làm Phong Lãnh Nguyệt bối rối.
Ông lão cười nói:" như vậy không phải đẹp à?"
Cô bé gỡ cánh hoa ra khỏi mái tóc rồi trả lại cho ông lão nói:“hoa đẹp khi chúng có thể phát triển, không nên ngắt hoa đâu”
Cánh hoa trong tay ông lão khôi phục trở lại hình dạng ban đầu, ông lão nhẹ nhàng trồng lại bông hoa vào đất.
Phong Lãnh Nguyệt thở dài ngắm nhìn những bông hoa tuyệt đẹp.
Ông lão cười hỏi:" cháu có vẻ không được vui nhỉ? Có chuyện gì sao?"
Cô bé buồn bã lên tiếng:“ông có cách nào để có thể trở nên mạnh hơn được không ạ?”
Ông lão trầm tư nói:“ta nghe nói sâu trong khu rừng Sát Tình có một ngọn núi vô cùng cao hình như ở đó có chứa bảo vật tăng cấp thực lực”
Phong Lãnh Nguyệt hào hứng nói:“đa tạ ông ạ”
Ông lão cười đáp:“đi cẩn thận”
Cô bé ngơ ngác hỏi:“ông là ai mà ở đây ạ?”
Ông lão cười lên tiếng:“ta là Cổ Lực”
Phong Lãnh Nguyệt vui vẻ quay về chuẩn bị trước chuyến hành trình của bản thân.
Ông lão Cổ Lực cười nói:“cuối cùng con bé cũng đã biết được sự tàn bạo của cái gia tộc này rồi”
Phong chủ đã đưa về một cậu bé năm tuổi có ngoại hình khôi ngô cùng với tài năng kiếm thuật vô cùng hiếm có.
Cậu bé đó không ai khác chính là Huyền Vũ, lần đầu tiên ánh mắt của Phong Lãnh Nguyệt và cậu bé đó chạm nhau cũng là lúc khiến trái tim của cô bé đập lệch một nhịp.
Mỗi ngày Phong Lãnh Nguyệt lén lút nhìn cậu bé đó luyện tập kiếm thuật, nhìn từng động tác mà cậu bé vung kiếm, nhìn thấy sự cố gắng trong ý chí của Huyền Vũ.
Cô bé cũng rất vui khi thấy cậu trở nên mạnh mẽ hơn mỗi ngày, nhìn thấy sự tự tin của Huyền Vũ lúc đó lại khiến Phong Lãnh Nguyệt bật cười vì sự đáng yêu.
Nhưng sự bình yên này không thể duy trì được bao lâu thì sóng gió đã ập đến, Phong Lãnh Nguyệt nhìn thấy một cuộc thi dành cho những thiên tài mười tuổi của Phong gia, trận chiến vô cùng khốc liệt kẻ thua cuộc phải ôm vết thương bị Phong gia trục xuất.
Cô bé cũng mong một lần được lên trên võ đài chiến đấu với Huyền Vũ và sau đó Phong Lãnh Nguyệt sẽ nhận thua trước để có thể giữ cậu ở lại Phong gia vì cô bé là cháu của Phong chủ nên chắc chắn sẽ không bị trục xuất.
Phong Lãnh Nguyệt đi vào phòng thì nghe tiếng trò chuyện giữa các đại lão trong Phong gia.
Phong Đường Hải cười nói:“cuộc thi năm nay cũng bình thường quá”
Phong chủ lạnh lùng đáp:“chúng ta dùng cuộc thi này để có thể tìm ra những thiên tài để có thể lợi dụng được nhưng cuộc thi mỗi năm cũng chỉ có một kẻ chiến thắng thôi”
Phong Đường Hải cười tàn ác nói:“ta thấy thể chất của Phong Vũ và Phong Lãnh Nguyệt rất có tiềm năng phát triển đó nha”
Phong chủ vô cảm đáp:“vì cơ nghiệp nên cho dù có là máu mủ cũng phải chết, chờ sau khi hai đứa bé tham gia võ đài thì chúng ta sẽ giữ lại cả hai đứa sau đó chỉ cần âm thầm hút hết sinh mệnh của chúng thì chỉ trong vài ngày thôi thì Phong Lãnh Nguyệt và Phong Vũ sẽ trở thành cái xác khô ha ha”
Cô bé bây giờ mới hiểu cuộc thi đó là để tìm ra kẻ có tài năng để lợi dụng và Phong Lãnh Nguyệt không ngờ rằng bản thân mình và Phong Vũ đều đã trở thành mục tiêu mà Phong gia muốn tiêu diệt để chiếm đoạt sức mạnh.
Cũng vì quá sợ hãi mà cô bé đã gây ra tiếng động khiến các trưởng lão của Phong gia cảnh giác.
Phong Đường Hải gầm lên:“là ai ngoài cửa?”
Phong chủ từ từ đi đến mở cửa thì không thấy ai cả, ông ta lạnh lùng bước vào.
Thật may Phong Lãnh Nguyệt đã rất nhanh trốn đi nên mới thoát được một mạng.
Cô bé bây giờ có một ý định vô cùng mạo hiểm là muốn bảo vệ Phong Vũ khỏi nanh vuốt của Phong gia và bước đầu tiên thì Phong Lãnh Nguyệt phải trở thành người chiến thắng duy nhất trong cuộc đối đầu vào lúc mười tuổi nhưng cô bé vẫn chưa có cách nào để có thể hoàn toàn đánh bại Phong Vũ.
Phong Lãnh Nguyệt thở dài đi đến vườn hoa ngồi nhìn ngắm thiên nhiên thì thấy một ông lão chống gậy đang chăm sóc những bông hoa nhỏ.
Cô bé ngây thơ hỏi:“những bông hoa nhỏ thật xinh đẹp”
Ông lão cười đáp:“hoa đẹp là vì được chúng ta chăm sóc từng ngày”
Phong Lãnh Nguyệt cười ngây thơ nhìn những bông hoa đầy sắc màu.
Bỗng nhiên một cánh hoa bay lên gài vào tóc cô bé làm Phong Lãnh Nguyệt bối rối.
Ông lão cười nói:" như vậy không phải đẹp à?"
Cô bé gỡ cánh hoa ra khỏi mái tóc rồi trả lại cho ông lão nói:“hoa đẹp khi chúng có thể phát triển, không nên ngắt hoa đâu”
Cánh hoa trong tay ông lão khôi phục trở lại hình dạng ban đầu, ông lão nhẹ nhàng trồng lại bông hoa vào đất.
Phong Lãnh Nguyệt thở dài ngắm nhìn những bông hoa tuyệt đẹp.
Ông lão cười hỏi:" cháu có vẻ không được vui nhỉ? Có chuyện gì sao?"
Cô bé buồn bã lên tiếng:“ông có cách nào để có thể trở nên mạnh hơn được không ạ?”
Ông lão trầm tư nói:“ta nghe nói sâu trong khu rừng Sát Tình có một ngọn núi vô cùng cao hình như ở đó có chứa bảo vật tăng cấp thực lực”
Phong Lãnh Nguyệt hào hứng nói:“đa tạ ông ạ”
Ông lão cười đáp:“đi cẩn thận”
Cô bé ngơ ngác hỏi:“ông là ai mà ở đây ạ?”
Ông lão cười lên tiếng:“ta là Cổ Lực”
Phong Lãnh Nguyệt vui vẻ quay về chuẩn bị trước chuyến hành trình của bản thân.
Ông lão Cổ Lực cười nói:“cuối cùng con bé cũng đã biết được sự tàn bạo của cái gia tộc này rồi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.