Hắc Ám Vinh Quang

Chương 21: Sự Cố Và Lời Kết Bạn [2]

Nhị Cửu Địch Phù

01/10/2023

Harry thật sự không muốn ăn nhưng nhìn gương mặt của Pansy và Draco, cậu chắc chắn rằng lời cô nàng Pansy nói lúc nảy không phải đùa. Thở dài, nhận lấy thức ăn từ Theodore và bắt đầu dùng bữa.

Thời gian dùng bữa của Daphne và Harry không quá lâu, mặc dù cậu bạn tóc đen mắt xanh lục nào đó chừa không ít đồ ăn lại nhưng may mắn không bị hai cô cậu quý tộc nhà Parkinson và Malfoy khiển trách.

Đối với nhóm 'kỵ sĩ' đi theo Harry của mình từ thuở còn nhỏ đều biết Điện Hạ của họ rất lười và có chứng biến ăn không hề nhẹ. Tựa như hiện tại, khay thức ăn được cậu vơi vớt một nửa đã là may mắn lắm rồi.

"Việc hôn mê có thông báo cho cha biết không?" Âm thanh êm dịu vang lên từ người tóc đen vừa kết thúc bữa ăn sau hai ngày.

"Không báo." Blaise lắc đầu "Bọn mình nghĩ cậu sẽ không đồng ý."

"Những việc như thế này tốt nhất là đừng báo, ông ấy sẽ lo lắng và chạy đến mất." Harry thở dài. Cả bọn gật đầu đồng ý.

Khay thức ăn vơi vớt được một lúc thì phía bên ngoài phát ra tiếng động, cánh cửa Bệnh Thất mở ra người bước vào không ai khác là bà Poppy - nữ chủ nhân của Bệnh Thất. Đôi mắt theo thời gian bao bọc bằng những nếp nhăn đảo qua nhìn về phía chiếc giường đang có người bao quanh.

"Trò Potter đã tỉnh lại rồi sao?" Vừa nói bà Poppy vừa bước tới phía giường của Harry. "Ta cần kiểm tra một chút phiền các trò sang một bên." Nói xong bà rút cây đũa phép đã theo mình từ lâu, một câu thần chú, một vài động tác và tia sáng phát ra từ đũa phép len lỏi vào người đang nằm.

Qua một lúc việc kiểm tra đã kết thúc.

"Không có vấn đề gì chứ, bà Poppy?" Theodore lên tiếng hỏi, khi thấy việc kiểm tra đã xong.

"Không có bất kỳ vấn đề gì." Bà Poppy lắc đầu "Nhưng tối nay hãy ở lại đây một đêm để ta xem xét lại lần cuối."

"Vâng." Harry gật đầu, nhận được sự đồng ý bà Poppy không nán lại nữa mà rời sang những chiếc giường có học sinh nhà Slytherin đang nằm.

"Vậy thì tối nay cậu phải ở đây, không có việc gì chứ Harry?" Daphne lên tiếng hỏi.

"Cậu làm như mình là con nít không ở một mình được í." Giọng nói hờn dỗi nhìn Daphne đang cười.

"Không phải sao?" Daphne mỉm cười, quay sang nhìn Pansy "Đúng không Pansy?"

"Đúng." Pansy mỉm cười gật đầu hùa theo. "Cậu là Điện hạ bé bỏng của bọn mình."

Harry khi thấy lời của Pansy quay mặt, âm giọng phát ra một tiếng hứ nhẹ. Mặc dù nhỏ nhẹ nhưng các 'kỵ sĩ' đều nghe thấy, trên môi mỗi người đều hiện lên một đường cong gương mặt bụ bẫm non nớt lạnh lùng thường ngày vui tươi hẳn.

"Được rồi, sắp tới giờ giới nghiêm rồi chúng ta mau về thôi."

Giọng Blaise vang lên. Nhóm người trang phục Slytherin không nhanh không chậm đứng ngay ngắn lại chào tạm biệt cậu thiếu niên tóc đen đang nằm trên giường bệnh, trước khi bước hoàn toàn ra khỏi Bệnh Thất không quên thể hiện lễ nghi quý tộc.

Dãy hành lang theo bước chân của nhóm người Slytherin nhỏ tuổi dần nhỏ đi và im lặng hẳn, bây giờ đã không còn tiếng nói giống như vừa rồi. Bóng tối bao trùm vạn vật, hành lang theo đó không một bóng người qua lại. Những ngọn đèn ánh lấp lánh được thay vào là màng đêm ẩn ẩn hiện hiện. Giờ giới nghiêm chính thức bắt đầu.

Thời gian giờ giới nghiêm* chính thức bắt đầu cũng là lúc Hogwarts trở nên yên tĩnh hẳn, không còn tiếng trò chuyện hay từng lứa học trò đi qua đi lại mà thay vào đó là những tiếng ngấy ngủ của các cô cậu học trò sau một ngày học hành mệt mỏi. Nhưng có một vài thành phần thích phá luật đi tìm tòi từng ngóc ngách trong lâu đài cổ kính hoặc một buổi hẹn hò thầm lặng.

Sau khi nhóm 'kỵ sĩ' rời đi Harry tại Bệnh Thất vẫn chưa say giấc, giường bệnh đã bung rèm che lại. Ánh sáng từ chiếc đèn dầu nhỏ rực đỏ nhưng vì thế mà không ảnh hưởng tới những người xung quanh đang ngủ, nó nhẹ nhàng, êm dịu. Tiếng sách nhỏ nhẹ được lật đi, tầm mắt xanh lục chăm chú đọc từng con chữ trong cuốn sách trên tay.

*Cạch*

Tiếng động không quá to khiến người khác phải thức giấc nhưng đối với thời gian giới nghiêm không âm thanh hay bóng người qua lại, thì tiếng khá rõ. Nhưng đối với tiếng động vừa rồi người trên giường bệnh dường như không tỏ chút thái độ nào với âm thanh đó mà ngược lại vẫn như cũ im lặng, chăm chú đọc cuốn sách của mình.

Sau khi tiếng động phát ra thì không có gì xảy ra dường như nó chỉ là một thứ gì đó vô tình lướt qua mà thôi.

"Đêm đã đến, sao cậu chưa ngủ?"

Bỗng một giọng nói phát ra, âm thanh từ giọng nói nọ rất nhỏ đủ chỉ người đang đọc sách kia nghe thấy. Tấm rèm che được kéo sang nhưng lại không thấy một ai cả.

Câu hỏi phát ra nhưng lại chưa nghe thấy câu trả lời, vẫn là bầu không khí im lặng.

"Nếu đã hỏi câu đó vì sao không xem lại bản thân, Herry Potter?"

Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng sâu thẳm bên trong lại là một câu nói hời hợt không quan tâm, đôi ngươi lục bảo chưa từng di dời mà vẫn chăm chú vào việc của mình.



"Tôi chưa muốn ngủ."

Herry Potter thành thật trả lời, tấm màng che giấu thân ảnh của cậu ta bắt đầu xuất hiện. Harry biết thứ che giấu sư tử nhỏ nhà Potter kia là thứ gì, một trong ba món Bảo Bối Tử Thần - Áo khoác Tàng hình, một món bảo bối lâu đời được truyền lại nhiều đời từ Ignotus Peverell của gia tộc Potter.

"Vậy cậu tới đây làm gì? Thiết nghĩ cậu lặn lội từ tháp Gryffindor xuống tận Bệnh Thất hẳn có lý do?" Đôi con ngươi ngọc lục bảo bắt đầu di dời, mắt không còn hướng phía cuốn sách trên tay nữa mà xoay sang nhìn đứa trẻ đôi mắt màu hổ phách cùng tóc đen rối như tổ quạ của mình.

Nếu bây giờ có ai đó từ ngoài tiến vào trong Bệnh Thất có lẽ sẽ quan ngại hai người Harry và Herry Potter có phải sinh đôi chung cùng một dòng máu hay không? Ngoại hình và đường nét trên gương mặt cả hai tựa như nhau, khác ở điểm một người tóc đen dài có đôi mắt màu xanh lục tuyệt đẹp, người còn lại tóc đen ngắn xoăn rối cùng đôi mắt màu hổ phách mạnh mẽ. Như hai thái cực nhưng nhìn thế nào lại vô cùng tương đồng.

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu, Harry." Herry Potter không chần chừ lên tiếng, đôi mắt màu hổ phách của cậu ta chăm chú nhìn người đang nửa ngồi trên giường bệnh. Harry im lặng không nói gì chỉ gật đầu ngầm thừa nhận sự đồng ý của mình.

Herry Potter nhận được cái gật đầu của Harry trên gương mặt hiện lên tia vui mừng, cậu ta còn tưởng người nọ sẽ không đồng. Herry hít một hơi thật sâu lấy lại sự bình tĩnh từ lúc đầu tới đây.

"Đầu tiên tôi nghĩ mình nên giới thiệu lại đàng hoàng, dù sao chúng ta vẫn chưa có một buổi nói chuyện chính thức nào." Herry Potter dừng lại một chút, giọng điệu bình tĩnh. "Tên đầy đủ của tôi là Herry James Potter, chữ Peverell có trong tên của cậu chính là sau này đổi thành Potter."

"Vậy cậu tới đây ý bảo tôi không được dùng Peverll nữa?" Đôi con ngươi ngọc lục bảo nheo lại, gương mặt vốn hờ hững lạnh lùng càng trở nên sắc lạnh.

"Ô!? Không không, tôi hoàn toàn không có ý đó!" Herry Potter vội xua tay, cậu ta biết Harry đã hiểu lầm ý của cậu ta. "Tôi chỉ muốn cho cậu biết Potter vốn là từ Peverell mà thành!"

"Tại sao?"

"Không gì cả! Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết thôi!"

Harry im lặng gật đầu.

Biết người ở trên giường bệnh kia đã không còn hiểu lầm ý của mình nữa, Herry thở phào nhẹ nhõm. Vừa rối, xém chút nữa thôi đã khiến cậu ta rối bời mất hết những câu từ đã chuẩn bị sẵn trước khi tới đây.

"Tôi hoàn toàn không quan tâm vì sao trong tên cậu lại có tên gốc của gia tộc Potter, ý định ban đầu của tôi chỉ muốn nói cho cậu biết thông tin này, về lý do thì vì tôi thấy nên nói thôi." Herry Potter giải thích.

"Thiết nghĩ lý do khiến cậu lặn lội từ trên tháp Gryffindor xuống tận đây ắt hẳn không chỉ có mình điều này?"

"Đúng." Herry Potter gật đầu. "Lý do thứ hai tôi tới đây là muốn xin lỗi cậu."

"Xin lỗi?" Harry nghi ngoặc. "Cậu từng làm gì tệ hại với tôi à?"

Herry Potter lắc đầu "Chưa từng."

"Vậy cậu xin lỗi vì điều gì?" Khuôn mặt vốn sắc lạnh hiện lên tia khó hiểu, cậu ta không làm gì nó thì tại sao lại đòi xin lỗi?

"Tôi muốn xin lỗi giúp Neville khiến cho cậu phải nằm Bệnh Thất."

"Neville Longbottom?"

Herry Potter gật đầu.

"Việc đó thì liên quan gì đến một Cứu Thế Chủ như cậu chứ? Người gây ra không xin lỗi thì đã đành, lại nhờ đến người khác xin lỗi giùm hay cậu ta nghĩ cậu là Cứu Thế Chủ nên sẽ được tha lỗi?" Thanh âm từ giọng nói phát ra mang đầy sắc lạnh, bầu không khí trở nên ngột ngạt không thể nào chịu được.

"Không phải" Herry Potter nhỏ giọng rồi im bật đi. Nếu xét theo lời nói của Harry thì nó hoàn toàn đúng, bởi vì Neville không biết phải làm thế nào để đưa ra lời xin lỗi với Thủ Tịch nhà Slytherin nên đã hỏi cậu ta. Tính cách của Neville Longbottom khá nhút nhát cho dù cậu ta có đưa ra lời khuyên như thế nào cũng khó mà thực hiện được, vì vậy Herry Potter đã quyết định đi đến đây để xin lỗi giúp nhưng đó không phải là một suy nghĩ bồng bột nhất thời. Nó chỉ là một trong những lý do khiến đêm nay cậu ta đi tới gặp Harry mà thôi.

Herry Potter hít sâu rồi thở ra.

"Với tĩnh cách của Neville khá nhút nhát không biết phải bắt chuyện và xin lỗi cậu như thế nào nên tôi đã đưa ra quyết định sẽ giúp cậu ấy xin lỗi cậu nên cậu đừng hiểu lầm là cậu ấy nhờ tôi."

"Ồ?" Đôi môi mỏng của Harry hơi nhếch lên, gương mặt thập phần khinh thường.

Herry Potter thấy biểu hiện này của Harry thì lâm vào chán chường không khỏi thở dài, cậu ta biết ngay biểu hiện của người nọ sẽ thế mà. Nếu đặt cậu ta trong trường hợp của Harry có lẽ cậu ta còn biểu hiện rõ ràng hơn người nọ nữa kìa.

"Tôi biết cậu sẽ không hài lòng với câu trả lời này nhưng đây là sự thật." Herry thở dài, dừng lại một lúc suy nghĩ "Tôi không cầu cậu sẽ tha thứ cho Neville nhưng đừng khiến nó trở nên gây gắt, quan hệ giữa Slytherin và Gryffindor vốn đã rất tệ bây giờ nếu cậu lấy lý do này nó sẽ càng tệ hơn."



Dứt câu bầu không khí chính thức im lặng, không ai nói với ai câu gì chỉ có tiếng thở phát ra. Ngọc lục bảo cùng hổ phách nhìn nhau, ánh nhìn không gây gắt nó tựa như tĩnh lặng.

"Chỉ như thế?" Câu nói phát ra từ phía người nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh.

"Hả?" Câu nói không đầu không đuôi khiến người tóc đen xoăn rối khó hiểu.

"Nếu chỉ vì thế mà cậu tìm tôi thì mời cậu đi cho. Bây giờ đã gần nửa đêm rồi, thiết nghĩ thời gian này giám thị Filch và bà Norris đang đi bắt những học trò như cậu đấy, Herry Potter."

Giọng nói lạnh lùng vang lên, lần nữa không mang chút âm sắc ấm áp nào.

Herry Potter vẫn im lặng, cậu ta vẫn nhìn về phía người ở trên giường kia.

"Cậu...Tôi biết đây không phải việc của mình nhưng tôi vẫn phải nói một lời xin lỗi với cậu." Herry hít thở "Với tư cách là một người bạn thân của Ron Weasley, tôi thành thật xin lỗi cậu vì những hành động, thái độ và lời nói của cậu ấy, tôi là bạn của cậu ấy nhưng lại không ngăn cản bạn mình làm những hành động ngu ngốc xúc phạm đến cậu và nhà Slytherin. Tôi chân thành xin lỗi."

Thái độ cùng tư thế của Herry Potter hiện tại không khác gì người biết nhận lỗi mặc dù những việc đó không phải cậu ta làm.

"Herry Potter, cậu chính là giả vờ ngu ngốc hay ngu ngốc thật thế? Đây là lỗi của cậu à?" Harry khó chịu, khuôn mặt mang nét non nớt, trẻ con nhăn nhó. "Không phải cứ là Cứu Thế Chủ mở lời sẽ được tha thứ một cách dễ dàng đâu, hơn ai hết cậu là người hiểu rõ nhất thái độ của Ron Weasley đối với Slytherin như thế nào. Hiện tại cậu xin lỗi nhưng cậu ta có biết không?"

"Không biết." Herry Potter lắc đầu.

"Vậy cậu cho rằng nếu cậu ta biết cậu đi xin lỗi thái độ cùng những lời phỉ báng của cậu ta sẽ ngưng lại? Hay là vẫn ngựa quen đường cũ, có khi thái độ của cậu ta còn gây gắt hơn lúc trước ấy chứ?"

Lời nói của Harry không sai, Herry Potter đã nghĩ đến trường hợp như thế này. Ron Weasley chính là một người vô cùng ghét Slytherin hay những gì liên quan đến quý tộc và hắc ám, ngắn gọn hơn thì là Tử Thần Thực Tử cũng vì điều này mà thái độ của Ron trở nên gây gắt.

"Tôi nói rồi, đây là tự ý muốn của tôi không liên quan đến bất kỳ ai. Lời xin lỗi tôi nói ra đều là thật." Giọng nói bình tĩnh kết hợp với đôi con ngươi màu hổ phách càng thêm kiên định.

"Nửa đêm rồi...mời về."

Bầu không khí của cả hai chẳng tốt lên được bao nhiêu, nó gượng gạo lại thâm trầm.

"Được rồi, tôi sẽ về. Nhưng trước khi đi tôi có thể nói ra điều bản thân muốn không?"

Harry có chút lưỡng lự không biết có nên nghe tiếp lời của Herry Potter nói không, qua ít phút nó gật đầu.

"Tôi biết lời này hơi điên rồ nhưng..." Herry Potter ngưng lại, gương mặt mang vẻ bối rối "Tôi...có thể làm bạn của cậu không?"

Mắt thấy người kia hoang mang, Herry Potter càng thêm bối rối. Cậu ta lấy tay xoa vào mái tóc đen tổ quạ của mình.

"Hơi điên rồ nhỉ? Gryffindor lại muốn kết bạn với Slytherin... nhưng đây chính là mục đích thật sự của tôi tối nay đi tìm cậu..."

"Cậu có biết mình đang nói gì không, Herry Potter?" Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng mang trong đó là sự âm trầm, sắc bén.

Cậu ta là điên rồi à? Nếu theo trí nhớ của Harry, đời trước sự việc này không xảy ra hay nói một cách dễ hiểu hơn thì đời trước nó không nằm Bệnh Thất như hiện tại. Neville Longbottom vẫn làm nổ vạt trong tiết độc dược như những gì nó nhớ, nhưng khi đó độc dược không bắn tới chỗ Harry mà bắn tới đám rắn con năm nhất của nhà Slytherin đang nằm trên giường bệnh kia. Có lẽ sự tình Harry quay về quá khứ đã làm thay đổi không ít?

"Tôi biết mình đang nói gì, lời mời kết bạn này chính là mục đích thật sự khiến tôi đến đây...tôi biết có lẽ cậu sẽ không đồng ý ngay đâu nhưng có thể cho tôi cơ hội được không?" Vẻ mặt của Herry Potter hơi khó nói, một phần biết người nọ sẽ không đồng ý, phần khác trong thâm tâm cậu ta rất muốn có thể kết bạn với vị Thủ Tịch Nhà Slytherin này. Nói Herry Potter điên cũng được nhưng có ai biết từ lúc gặp Harry ở Hẻm Xéo cậu ta không thôi nghĩ vì con người này, điều gì đó khiến cậu ta muốn quan tâm, chăm sóc người nọ.

"Tôi biết mình đưa ra lời này trong hoàn cảnh bây giờ là không tốt nhưng nếu có thể, hãy cho tôi được làm bạn với cậu, Harry." Dứt câu chiếc áo choàng Tàng hình được Herry Potter tháo ra từ bao giờ bắt đầu phủ lên người cậu ta đến khi che lấp thân hình nhỏ bé của mình, quả như tên gọi của nó khi khoác lên liền như cuộc trò chuyện vừa rồi chỉ là Harry tự mình độc thoại.

"Tôi về đây, chúc cậu một buổi tối tốt lành."

Không một bóng người chỉ có tiếng nói vang lên, ngay sau đó cánh cửa Bệnh Thất đống lại từ lâu được hé mở và khép lại như chưa từng có ai đi qua nó cả.

Mắt thấy người nọ đã đi Harry tắt đi ánh sáng từ chiếc đèn dầu nhỏ, nằm bịch xuống giường. Trong đầu không ngừng suy nghĩ, Harry không hề ghét Herry Potter - người anh trai sinh đôi của nó. Đời trước khi nó biết được sự thật mình là đứa nhỏ của nhà Potter nó đã rối rắm như thế nào, khi đó chính là thời kì chiến tranh giữa Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử chỉ vừa mới bắt đầu. Cả hai người bọn họ đều đứng trên tuyền tuyến lãnh đạo của hai phe khác nhau, sự việc đời trước đã khiến nó không thôi suy nghĩ nhưng trong thời kỳ chiến tranh kẻ chậm trễ là kẻ thua cuộc vì vậy nó vứt bỏ đi thứ khiến mình đã đau đầu và tập trung chiến đấu.

Vậy nó có muốn cùng anh trai sinh đôi của mình thân thiết không? Chắc chắn là có rồi, không một đứa em nào không muốn anh em trở nên thân thiết cành đừng nói bọn họ chính là song sinh cùng trứng, liên kết giữa hai người bọn họ cho dù có tách biệt vẫn liên quan đến nhau. Thế...phải làm thế nào?

Harry không phải chưa từng suy nghĩ đế vấn đề này, cách đây vài năm sau khi Voldemort biết Harry đã biết được thân phận của mình nó đã suy nghĩ có nên cùng Herry Potter kết giao hay không. Nếu kết giao kết cục của bọn họ có giống như cũ hay là sẽ sang một trang mới?

Một mớ suy nghĩ lảng vảng trong đầu, Harry không biết từ lúc nào mình đã say giấc trên giường bệnh. Đêm nay Hogwarts thật yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Ám Vinh Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook