Chương 30: Chương 6.4
Mễ Kỳ
16/02/2016
Canh Phương Úc cho là anh đang thử cô, để chứng minh thực lực và hiểu biết sâu sắc đối với giới bảo hiểm của mình, cô nói: "Anh Ưng, mặc dù anh có dòng máu người Hoa, nhưng anh đến từ Zehder, không quen thuộc đối với giới bảo hiểm Đài Bắc, còn tôi đã làm ngành này sắp được sáu năm, Tề Vân Vân là người mà bảo hiểm Tề Thị tích cực bồi dưỡng thành Ông chủ tương lai, diễn đàn lê quý đôn, cô ta hai mươi tuổi vào làm, mới trong thời gian rất ngắn, nhưng nói thật, người cùng ngành cũng rất coi trọng tiền đồ của cô ta, cô ta cũng có chút tài năng, nếu không làm sao sẽ để ý đến khách hàng lớn là anh?" Là con dê béo lớn... Đáy lòng Canh Phương Úc cười lạnh.
Ưng Tư Lạc cũng không thể coi như không có gì, những lời của cô ta và hiểu biết biết của anh với Tề Vân Vân trùng khớp quá nhiều, Vân Vân là phục vụ của khách sạn này, ba năm trước đây lúc gặp phải cô, cô nói cô hai mươi bốn tuổi, anh sẽ không nhớ lầm; nhưng theo lời Canh Phương Úc nói, không phải là ba năm trước dây dđlqđ Vân Vân mới mười tám tuổi sao! Anh có loại cảm giác bị trêu đùa, loại cảm giác này rất tệ.
"Mời cô trở về đi! Hợp đồng bảo hiểm chắc sẽ không suy xét quý công ty." Anh khốc nghiêm mặt, trực tiếp vào thang máy, không để ý tới cô ta nữa.
Đáy lòng Canh Phương Úc lạnh lẽo, dứt khoát không cười, dù sao dê béo không phải là của cô, nhưng anh dường như bị đả kích không ít, cô lập tức đi cũng tốt, để cho anh hồi phục tinh thần.
"Anh Ưng, những câu tôi nói là thật, anh tuyệt đối có thể đi kiểm chứng, anh đi điều tra một chút sẽ biết, tóm lại xin anh nhớ, Tề Vân Vân chẳng qua là dựa vào cái mũ cô chủ nhỏ Tề Thị, còn lại không hề mạnh mẽ giống như tôi, tôi mới là chuyên nghiệp nhất, cam đoan chất lượng cộng thêm năng lực ai cũng ca ngợi, là nhân viên nghiệp vụ đứng đầu nghề bảo hiểm..." Cô treo lên danh hiệu thật tốt cho mình, cố gắng nói xong trước khi cửa thang máy đóng lại.
"Hô..." Cửa thang máy đóng lại, người đã đi, mặt Canh Phương Úc lập tức xụ xuống, mặc dù không thu hoạch được gì, nhưng cô nhận, thắng bại là chuyện thường của binh gia, người ta không chọn cô, cô cũng chỉ đành kết thúc công việc thôi, dù sao khách hàng khắp nơi đều có, chẳng qua là chia ra nhỏ và lớn thôi.
Ưng Tư Lạc ở trong thang máy, vẻ mặt hờ hững, ánh mắt sâu không lường được. Canh phương úc nói không sai, anh có thể kiểm chứng! Nhưng... Anh chưa bao giờ từng nghi ngờ Tề Vân Vân, mỗi khuôn mặt tươi cười của cô, tất cả cử chỉ cũng tự nhiên động lòng người, anh yêu cô, bọn họ hai bên đều tình nguyện, anh vốn không tin tưởng Tề Vân Vân sẽ là cái cô chủ nhỏ bảo hiểm Tề Thị gì, diễn đàn lê quý đôn, nếu không vì sao cô lại xuất hiện ở khách sạn này làm phục vụ? Đó chẳng phải quá không bình thường.
Anh nghe nói qua có một bộ phận nhân viên bảo hiểm bất tài vì số tiền hợp đồng khổng lồ, sẽ giở trò bịp bợm, không chừa thủ đoạn nào để đạt được mục đích, nhưng này không phải là Tề Vân Vân, huống chi anh lấy chân thành đối với cô, cô càng không thể nào đối với anh như vậy.
Thang máy đạt tới Tổng Thống phòng của anh, anh đi về phía hai cánh cửa lớn, mở ra. Từ trong phòng tắm bên phòng khách bay tới mùi hương sữa tắm hết sức thanh nhã, còn có tiếng hát nỉ non của cô, tim của anh hoàn toàn trao hết cho cô, thói quen có cô làm bạn, anh thật sợ sau khi ngăn cách hai chỗ, anh sẽ nhớ cô nhớ đến đau lòng.
Anh đóng cửa lại, đi về phía căn phòng của cô, nghiêng người đặt hoa ở của trước cửa phòng cô, muốn cô vừa mở cửa đã nhìn thấy tâm ý của anh dành cho cô.
Anh trở lại căn phòng cuả mình, vào phòng tắm, thuận tay vứt danh thiếp của Canh Phương Úc vào trong thùng rác.
Cởi áo quần, anh ngồi vào trong bồn tắm, buông lỏng gân cốt, xóa tan mệt mỏi sau khi đi dạo cả ngày; vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, thân thể anh ngày càng thư thái không đúng, Canh Phương Úc nói nhiều lời nói dối công kích Vân Vân như vậy, vốn không thể tha thứ, dđlqđ nhưng anh lại chưa yêu cầu cô ta nói xin lỗi Tề Vân Vân tại chỗ... Không được, cô ta phải bị khiển trách, hơn nữa anh còn phải tố cáo với công ty của cô ta.
Anh đứng lên từ trong bồn tắm, hai chân vẫn còn nước chảy giọt mạnh mẽ đi về phía thùng rác, nhặt lên danh thiếp của Canh Phương Úc, anh nhớ cấp trên công ty cô ta có đường dây tố cáo hai mươi bốn giờ riêng, anh lập tức lập tức gọi, tố cáo của hành động không thoả đáng của cô ta với phía công ty.
Anh trở lại bồn tắm, thân thể tráng kiện ngâm vào trong nước ấm, cầm điện thoại trên tường lên, gọi tới công ty cô ta, vang lên hai tiếng, lập tức có người đàn ông nhận nghe máy: "... Hân hạnh được phục vụ cho quý khách."
"Chuyện là như vầy..." Ưng Tư Lạc kể lại tất cả lời Canh Phương Úc nói qua, cũng bày tỏ: "Quý công ty không nên mặc cho nghiệp vụ nhân viên nói những lời không chịu trách nhiệm như vậy, cô ta nhất định phải nói xin lỗi với bạn gái của tôi."
Người đàn ông bên đầu điện thoại kia chần chờ một chút, rất nhẹ nhàng cũng rất khẳng định nói: " Anh Ưng, tôi không biết bạn gái của anh có phải cùng tên với cô chủ nhỏ Tề Thị hay không, nhưng cô chủ nhỏ Tề Thị thật sự kêu Tề Vân Vân, cô ấy làm ở chỗ chúng tôi đây coi như có danh tiếng... Nhưng mà tố cáo của anh, chúng tôi vẫn sẽ trình lên cho công ty."
"Không cần!" Ưng Tư Lạc nổi giận bỏ ống nghe trở về chỗ điện thoại trên tường, ném danh thiếp lên bồn rửa tay, hai cánh tay vén lên thành bồn, nhắm lại ánh mắt đang phun lửa, lâm vào trong suy nghĩ phức tạp. Hiển nhiên, không có "Bằng chứng" mạnh mẽ bọn họ chắc chắn sẽ không nói xin lỗi, anh lập tức gọi điện thoại cho nhân viên chủ quản bộ phận phòng khách của khách sạn, "Mời" ông ta ra mặt làm nhân chứng tốt hơn.
Anh làm việc luôn luôn không dài dòng, sự việc nhất định phải có một chấm dứt ở tối nay; mở ra đôi mắt đang cháy hừng hực, anh cầm lấy ống nghe lần nữa...
"Anh Ưng, tôi rất vui khi được xác định giúp anh... Nhưng mà ̣... Trong số phục vụ không có ai tên Tề Vân Vân..." Câu trả lời của bộ phận chủ quản phòng khách khiến cho trái tim của Ưng Tư Lạc lạnh xuống, nhanh chóng xuống đến dưới điểm đóng băng.
Làm sao Tề Vân Vân có thể không phải là phục vụ trong khách sạn! Ngày đó cô còn mặc đồng phục phục vụ, rất nhuần nhuyễn phục vụ ở giữa bàn ăn, làm sao có thể không có người này?
"Còn có cái gì tôi có thể giúp được không ạ?" Bộ phận chủ quản phòng khách hỏi.
"Không sao." Ưng Tư Lạc phiền não trả lời điện thoại, nghi vấn trong đáy lòng anh lan rộng, anh gấp rút rời khỏi bồn tắm, mặc bộ áo choàng tắm, đi ra phòng tắm, cầm lên kẹp danh thiếp trên tủ đầu giường, lấy ra số điện thoại với địa chỉ Tề Vân Vân chép cho anh, cầm lấy điện thoại trên đầu giường gọi đến nhà cô.
"Xin hỏi Tề Vân Vân là ở chỗ này sao?"
Vâng ạ! Tôi là chị lớn của cô ấy, xin hỏi anh tìm Vân Vân sao? Cô ấy đi công tác mấy ngày nữa mới có thể trở lại." Người nghe điện thoại tự xưng là chị lớn nhà họ Tề.
Ánh mắt Ưng Tư Lạc run sợ, bờ môi lạnh lẽo tới mức đông lạnh bức ra mấy chữ: "Tôi là khách hàng của cô ấy."
"Vậy anh có thể gọi điện thoại tới bảo hiểm Tề Thị nhắn lại cho cô ấy, hoặc là gọi điện thoại cho cô ấy! Hay là muốn tôi chuyển lời? Nhưng tôi không hiểu nghề bảo hiểm lắm, sợ nói sai cái gì..."
"Bảo hiểm Tề Thị có miễn trả tiền điện thoại sao?" Tim của anh bịt kín ngàn tầng sương bay.
"Có, tôi phải xem lại một chút..." Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng vang lật sổ điện thoại, một lát sau cô nói: "Xin anh ghi nhớ, là 0800... máy nội bộ của Vân Vân là hai tám tám."
"Rất cảm ơn cô, tạm biệt." Giọng nói trầm ổn của Ưng Tư Lạc thấp xuống, trái tim đã như núi lửa ngàn mét sôi sùng sục phun ra nham thạch nóng chảy, Tề Vân Vân đúng là nhân viên bảo hiểm, không có ai nói sai, mà là anh... Bị lừa!
Ưng Tư Lạc cũng không thể coi như không có gì, những lời của cô ta và hiểu biết biết của anh với Tề Vân Vân trùng khớp quá nhiều, Vân Vân là phục vụ của khách sạn này, ba năm trước đây lúc gặp phải cô, cô nói cô hai mươi bốn tuổi, anh sẽ không nhớ lầm; nhưng theo lời Canh Phương Úc nói, không phải là ba năm trước dây dđlqđ Vân Vân mới mười tám tuổi sao! Anh có loại cảm giác bị trêu đùa, loại cảm giác này rất tệ.
"Mời cô trở về đi! Hợp đồng bảo hiểm chắc sẽ không suy xét quý công ty." Anh khốc nghiêm mặt, trực tiếp vào thang máy, không để ý tới cô ta nữa.
Đáy lòng Canh Phương Úc lạnh lẽo, dứt khoát không cười, dù sao dê béo không phải là của cô, nhưng anh dường như bị đả kích không ít, cô lập tức đi cũng tốt, để cho anh hồi phục tinh thần.
"Anh Ưng, những câu tôi nói là thật, anh tuyệt đối có thể đi kiểm chứng, anh đi điều tra một chút sẽ biết, tóm lại xin anh nhớ, Tề Vân Vân chẳng qua là dựa vào cái mũ cô chủ nhỏ Tề Thị, còn lại không hề mạnh mẽ giống như tôi, tôi mới là chuyên nghiệp nhất, cam đoan chất lượng cộng thêm năng lực ai cũng ca ngợi, là nhân viên nghiệp vụ đứng đầu nghề bảo hiểm..." Cô treo lên danh hiệu thật tốt cho mình, cố gắng nói xong trước khi cửa thang máy đóng lại.
"Hô..." Cửa thang máy đóng lại, người đã đi, mặt Canh Phương Úc lập tức xụ xuống, mặc dù không thu hoạch được gì, nhưng cô nhận, thắng bại là chuyện thường của binh gia, người ta không chọn cô, cô cũng chỉ đành kết thúc công việc thôi, dù sao khách hàng khắp nơi đều có, chẳng qua là chia ra nhỏ và lớn thôi.
Ưng Tư Lạc ở trong thang máy, vẻ mặt hờ hững, ánh mắt sâu không lường được. Canh phương úc nói không sai, anh có thể kiểm chứng! Nhưng... Anh chưa bao giờ từng nghi ngờ Tề Vân Vân, mỗi khuôn mặt tươi cười của cô, tất cả cử chỉ cũng tự nhiên động lòng người, anh yêu cô, bọn họ hai bên đều tình nguyện, anh vốn không tin tưởng Tề Vân Vân sẽ là cái cô chủ nhỏ bảo hiểm Tề Thị gì, diễn đàn lê quý đôn, nếu không vì sao cô lại xuất hiện ở khách sạn này làm phục vụ? Đó chẳng phải quá không bình thường.
Anh nghe nói qua có một bộ phận nhân viên bảo hiểm bất tài vì số tiền hợp đồng khổng lồ, sẽ giở trò bịp bợm, không chừa thủ đoạn nào để đạt được mục đích, nhưng này không phải là Tề Vân Vân, huống chi anh lấy chân thành đối với cô, cô càng không thể nào đối với anh như vậy.
Thang máy đạt tới Tổng Thống phòng của anh, anh đi về phía hai cánh cửa lớn, mở ra. Từ trong phòng tắm bên phòng khách bay tới mùi hương sữa tắm hết sức thanh nhã, còn có tiếng hát nỉ non của cô, tim của anh hoàn toàn trao hết cho cô, thói quen có cô làm bạn, anh thật sợ sau khi ngăn cách hai chỗ, anh sẽ nhớ cô nhớ đến đau lòng.
Anh đóng cửa lại, đi về phía căn phòng của cô, nghiêng người đặt hoa ở của trước cửa phòng cô, muốn cô vừa mở cửa đã nhìn thấy tâm ý của anh dành cho cô.
Anh trở lại căn phòng cuả mình, vào phòng tắm, thuận tay vứt danh thiếp của Canh Phương Úc vào trong thùng rác.
Cởi áo quần, anh ngồi vào trong bồn tắm, buông lỏng gân cốt, xóa tan mệt mỏi sau khi đi dạo cả ngày; vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, thân thể anh ngày càng thư thái không đúng, Canh Phương Úc nói nhiều lời nói dối công kích Vân Vân như vậy, vốn không thể tha thứ, dđlqđ nhưng anh lại chưa yêu cầu cô ta nói xin lỗi Tề Vân Vân tại chỗ... Không được, cô ta phải bị khiển trách, hơn nữa anh còn phải tố cáo với công ty của cô ta.
Anh đứng lên từ trong bồn tắm, hai chân vẫn còn nước chảy giọt mạnh mẽ đi về phía thùng rác, nhặt lên danh thiếp của Canh Phương Úc, anh nhớ cấp trên công ty cô ta có đường dây tố cáo hai mươi bốn giờ riêng, anh lập tức lập tức gọi, tố cáo của hành động không thoả đáng của cô ta với phía công ty.
Anh trở lại bồn tắm, thân thể tráng kiện ngâm vào trong nước ấm, cầm điện thoại trên tường lên, gọi tới công ty cô ta, vang lên hai tiếng, lập tức có người đàn ông nhận nghe máy: "... Hân hạnh được phục vụ cho quý khách."
"Chuyện là như vầy..." Ưng Tư Lạc kể lại tất cả lời Canh Phương Úc nói qua, cũng bày tỏ: "Quý công ty không nên mặc cho nghiệp vụ nhân viên nói những lời không chịu trách nhiệm như vậy, cô ta nhất định phải nói xin lỗi với bạn gái của tôi."
Người đàn ông bên đầu điện thoại kia chần chờ một chút, rất nhẹ nhàng cũng rất khẳng định nói: " Anh Ưng, tôi không biết bạn gái của anh có phải cùng tên với cô chủ nhỏ Tề Thị hay không, nhưng cô chủ nhỏ Tề Thị thật sự kêu Tề Vân Vân, cô ấy làm ở chỗ chúng tôi đây coi như có danh tiếng... Nhưng mà tố cáo của anh, chúng tôi vẫn sẽ trình lên cho công ty."
"Không cần!" Ưng Tư Lạc nổi giận bỏ ống nghe trở về chỗ điện thoại trên tường, ném danh thiếp lên bồn rửa tay, hai cánh tay vén lên thành bồn, nhắm lại ánh mắt đang phun lửa, lâm vào trong suy nghĩ phức tạp. Hiển nhiên, không có "Bằng chứng" mạnh mẽ bọn họ chắc chắn sẽ không nói xin lỗi, anh lập tức gọi điện thoại cho nhân viên chủ quản bộ phận phòng khách của khách sạn, "Mời" ông ta ra mặt làm nhân chứng tốt hơn.
Anh làm việc luôn luôn không dài dòng, sự việc nhất định phải có một chấm dứt ở tối nay; mở ra đôi mắt đang cháy hừng hực, anh cầm lấy ống nghe lần nữa...
"Anh Ưng, tôi rất vui khi được xác định giúp anh... Nhưng mà ̣... Trong số phục vụ không có ai tên Tề Vân Vân..." Câu trả lời của bộ phận chủ quản phòng khách khiến cho trái tim của Ưng Tư Lạc lạnh xuống, nhanh chóng xuống đến dưới điểm đóng băng.
Làm sao Tề Vân Vân có thể không phải là phục vụ trong khách sạn! Ngày đó cô còn mặc đồng phục phục vụ, rất nhuần nhuyễn phục vụ ở giữa bàn ăn, làm sao có thể không có người này?
"Còn có cái gì tôi có thể giúp được không ạ?" Bộ phận chủ quản phòng khách hỏi.
"Không sao." Ưng Tư Lạc phiền não trả lời điện thoại, nghi vấn trong đáy lòng anh lan rộng, anh gấp rút rời khỏi bồn tắm, mặc bộ áo choàng tắm, đi ra phòng tắm, cầm lên kẹp danh thiếp trên tủ đầu giường, lấy ra số điện thoại với địa chỉ Tề Vân Vân chép cho anh, cầm lấy điện thoại trên đầu giường gọi đến nhà cô.
"Xin hỏi Tề Vân Vân là ở chỗ này sao?"
Vâng ạ! Tôi là chị lớn của cô ấy, xin hỏi anh tìm Vân Vân sao? Cô ấy đi công tác mấy ngày nữa mới có thể trở lại." Người nghe điện thoại tự xưng là chị lớn nhà họ Tề.
Ánh mắt Ưng Tư Lạc run sợ, bờ môi lạnh lẽo tới mức đông lạnh bức ra mấy chữ: "Tôi là khách hàng của cô ấy."
"Vậy anh có thể gọi điện thoại tới bảo hiểm Tề Thị nhắn lại cho cô ấy, hoặc là gọi điện thoại cho cô ấy! Hay là muốn tôi chuyển lời? Nhưng tôi không hiểu nghề bảo hiểm lắm, sợ nói sai cái gì..."
"Bảo hiểm Tề Thị có miễn trả tiền điện thoại sao?" Tim của anh bịt kín ngàn tầng sương bay.
"Có, tôi phải xem lại một chút..." Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng vang lật sổ điện thoại, một lát sau cô nói: "Xin anh ghi nhớ, là 0800... máy nội bộ của Vân Vân là hai tám tám."
"Rất cảm ơn cô, tạm biệt." Giọng nói trầm ổn của Ưng Tư Lạc thấp xuống, trái tim đã như núi lửa ngàn mét sôi sùng sục phun ra nham thạch nóng chảy, Tề Vân Vân đúng là nhân viên bảo hiểm, không có ai nói sai, mà là anh... Bị lừa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.