Chương 32: Chương 7.1
Mễ Kỳ
23/02/2016
"Ăn ngon có đúng hay không... Nào, nhanh lên, mỗi một giây đêm nay giá
trị nghìn vàng đó! Đừng lãng phí thời gian, mau tới chơi đoán số."
Thật sự muốn chơi! Ánh mắt Ưng Tư Lạc lạnh lẽo, nhảy lên giường, xem cô muốn chơi như thế nào đã.
Hai người ngồi đối diện, mặt anh u ám, lấy vỏ bọc kẹo mạch nha xuống, nhét vào trong miệng; cô gượng cười, mùi cùng với vị ngọt của đường còn cố tình trộn lẫn thêm mùi vị chua ê ẩm trong miệng, hai người hoàn toàn không biết ý muốn trong lòng lẫn nhau là gì, suy nghĩ hoàn toàn không có điểm chung.
"Chuẩn bị xong chưa?" Tề Vân Vân chà xát chà xát hai lòng bàn tay, còn giơ nắm tay cao giọng nói.
Hai người nhau nhìn hai giây, cô cố ý hừ hừ cười lạnh, anh trả lại bằng ánh mắt chém giết, hai người cùng nhau ra tay... Quả đấm mạnh mẽ của anh hạ gục cây kéo của cô.
"Oa... Anh thắng, nào, đâm một bảo vật." Cô cười kêu lên.
Anh cắn nát viên kẹo trong miệng, nhổ ra que với hạt ô mai, hung hăng đâm vào một ô trong đó chọc lấy vật phẩm... Bên trong giấu viên pha lê tròn.
"Được rồi nhé! Trở lại trở lại..." Cô hâm mộ muốn chết, xoa xoa tay, năm ngón tay xòe ra, ra cái bao; anh xắn tay áo lên, đưa ra một cây kéo bén chăm sóc, lúc này bảo vật đâm ra là một cái còi nhỏ.
"Ai, nhường người ta một chút không được sao, anh lại thắng nữa, sao vận may của anh lại tốt như vậy." Trong miệng cô đang ngậm kẹo ậm ừ, ấm ức nói.
"Tiếp nào, nhanh đuổi theo tôi đi." Anh nâng hàng mi lên, đùa cợt ám hiệu cô mau lộ ra cái đuôi hồ ly nhỏ của cô.
"Tiếp thì tiếp..." Cô cho rằng anh chơi rất hăng hái, bắt đầu đoán... Lúc này cô thắng, cô lại ra cái bao, anh ta ra tảng đá..."Đều rồi! Đến lượt em lấy bảo vật, hì hì..." Cô chơi vui vẻ không ngừng, đưa tay tới dùng cái bao nhỏ của cô nắm lấy quả đấm cứng rắn của anh, đâm một ô vuông nữa, lấy ra một trái cây đông lạnh.
Cô chỉ lo cầm trái cây đông lạnh hoan hô, chưa hề phát hiện lúc tay mình đụng chạm phải anh, vẻ mặt anh cứng đờ...
Ưng Tư Lạc cho là mình sẽ căm ghét sự đụng chạm của cô, nhưng sự thực lại không phải, anh vẫn có phản ứng với cô. Lòng bàn tay mềm mại của cô làm cho trái tim của anh nhảy lên một cái, thình thịch, thình thịch đập nhanh hơn, anh muốn làm cho lý trí mình tỉnh táo, khốc nghiêm mặt trừng cô, trong mắt hiện lên đầy mưa gió sấm sét.
Tề Vân Vân để quả đông lạnh xuống, còn muốn kéo anh chơi đoán số, nhìn thấy vẻ mặt anh giống như Quan công, không khỏi ngẩn ra, cười cười lấy tay an ủi phủ lên hai gò má anh, hỏi anh: "Không phục à ~~ "
Anh vẫn trừng cô, muốn cô hiểu anh đã sớm nhìn thấu cô, không ngờ cô lại ghé gần khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lại, chóp mũi gần như muốn đụng vào anh, "Anh... Mắt anh bị rút gân sao?"
Mày rậm của anh vặn chặt, không biết cô dựa vào gần như vậy muốn làm cái gì, thình lình, bàn tay nhỏ bé của cô đưa về phía dưới nách anh, cù cù...
Đường cong xơ cứng trên mặt anh bỗng chốc vỡ ra, nghẹn cười... Cuối cùng không nhịn được, sắc mặt ửng hồng giữ tay cô, "Tốt nhất đừng như vậy."
Cô nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, cười ngã vào đầu vai anh."Ha ha... Anh sợ nhột... Em biết nhược điểm của anh rồi."
Câu nói vô tâm này của cô vô tình đâm trúng chỗ yếu của anh, làm nổi lên lửa giận.
"Mục đích của cô chính là muốn đoán được nhược điểm của tôi đúng không?" Gương mặt đẹp trai của anh bỗng trở nên hung hãn, giữ chặt lấy tay của cô đẩy ra, giờ phút này cô sẽ phải ngả bài.
Mái tóc mềm mại tinh tế bị hành động mạnh mẽ bất ngờ làm tung ra, bị sự mạnh mẽ thô bạo của anh làm sợ hãi, cô vô tội nhìn anh, cô cũng không phải là không có cảm giác, sớm cũng cảm giác được tối nay anh là lạ, rất cáu kỉnh, cũng không cười một cái nào.
Nói vậy anh một người đàn ông lại cư xử không tốt vì nỗi buồn ly biệt!
Thật sự muốn chơi! Ánh mắt Ưng Tư Lạc lạnh lẽo, nhảy lên giường, xem cô muốn chơi như thế nào đã.
Hai người ngồi đối diện, mặt anh u ám, lấy vỏ bọc kẹo mạch nha xuống, nhét vào trong miệng; cô gượng cười, mùi cùng với vị ngọt của đường còn cố tình trộn lẫn thêm mùi vị chua ê ẩm trong miệng, hai người hoàn toàn không biết ý muốn trong lòng lẫn nhau là gì, suy nghĩ hoàn toàn không có điểm chung.
"Chuẩn bị xong chưa?" Tề Vân Vân chà xát chà xát hai lòng bàn tay, còn giơ nắm tay cao giọng nói.
Hai người nhau nhìn hai giây, cô cố ý hừ hừ cười lạnh, anh trả lại bằng ánh mắt chém giết, hai người cùng nhau ra tay... Quả đấm mạnh mẽ của anh hạ gục cây kéo của cô.
"Oa... Anh thắng, nào, đâm một bảo vật." Cô cười kêu lên.
Anh cắn nát viên kẹo trong miệng, nhổ ra que với hạt ô mai, hung hăng đâm vào một ô trong đó chọc lấy vật phẩm... Bên trong giấu viên pha lê tròn.
"Được rồi nhé! Trở lại trở lại..." Cô hâm mộ muốn chết, xoa xoa tay, năm ngón tay xòe ra, ra cái bao; anh xắn tay áo lên, đưa ra một cây kéo bén chăm sóc, lúc này bảo vật đâm ra là một cái còi nhỏ.
"Ai, nhường người ta một chút không được sao, anh lại thắng nữa, sao vận may của anh lại tốt như vậy." Trong miệng cô đang ngậm kẹo ậm ừ, ấm ức nói.
"Tiếp nào, nhanh đuổi theo tôi đi." Anh nâng hàng mi lên, đùa cợt ám hiệu cô mau lộ ra cái đuôi hồ ly nhỏ của cô.
"Tiếp thì tiếp..." Cô cho rằng anh chơi rất hăng hái, bắt đầu đoán... Lúc này cô thắng, cô lại ra cái bao, anh ta ra tảng đá..."Đều rồi! Đến lượt em lấy bảo vật, hì hì..." Cô chơi vui vẻ không ngừng, đưa tay tới dùng cái bao nhỏ của cô nắm lấy quả đấm cứng rắn của anh, đâm một ô vuông nữa, lấy ra một trái cây đông lạnh.
Cô chỉ lo cầm trái cây đông lạnh hoan hô, chưa hề phát hiện lúc tay mình đụng chạm phải anh, vẻ mặt anh cứng đờ...
Ưng Tư Lạc cho là mình sẽ căm ghét sự đụng chạm của cô, nhưng sự thực lại không phải, anh vẫn có phản ứng với cô. Lòng bàn tay mềm mại của cô làm cho trái tim của anh nhảy lên một cái, thình thịch, thình thịch đập nhanh hơn, anh muốn làm cho lý trí mình tỉnh táo, khốc nghiêm mặt trừng cô, trong mắt hiện lên đầy mưa gió sấm sét.
Tề Vân Vân để quả đông lạnh xuống, còn muốn kéo anh chơi đoán số, nhìn thấy vẻ mặt anh giống như Quan công, không khỏi ngẩn ra, cười cười lấy tay an ủi phủ lên hai gò má anh, hỏi anh: "Không phục à ~~ "
Anh vẫn trừng cô, muốn cô hiểu anh đã sớm nhìn thấu cô, không ngờ cô lại ghé gần khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lại, chóp mũi gần như muốn đụng vào anh, "Anh... Mắt anh bị rút gân sao?"
Mày rậm của anh vặn chặt, không biết cô dựa vào gần như vậy muốn làm cái gì, thình lình, bàn tay nhỏ bé của cô đưa về phía dưới nách anh, cù cù...
Đường cong xơ cứng trên mặt anh bỗng chốc vỡ ra, nghẹn cười... Cuối cùng không nhịn được, sắc mặt ửng hồng giữ tay cô, "Tốt nhất đừng như vậy."
Cô nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, cười ngã vào đầu vai anh."Ha ha... Anh sợ nhột... Em biết nhược điểm của anh rồi."
Câu nói vô tâm này của cô vô tình đâm trúng chỗ yếu của anh, làm nổi lên lửa giận.
"Mục đích của cô chính là muốn đoán được nhược điểm của tôi đúng không?" Gương mặt đẹp trai của anh bỗng trở nên hung hãn, giữ chặt lấy tay của cô đẩy ra, giờ phút này cô sẽ phải ngả bài.
Mái tóc mềm mại tinh tế bị hành động mạnh mẽ bất ngờ làm tung ra, bị sự mạnh mẽ thô bạo của anh làm sợ hãi, cô vô tội nhìn anh, cô cũng không phải là không có cảm giác, sớm cũng cảm giác được tối nay anh là lạ, rất cáu kỉnh, cũng không cười một cái nào.
Nói vậy anh một người đàn ông lại cư xử không tốt vì nỗi buồn ly biệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.