Chương 44: Chương 9.4
Mễ Kỳ
15/05/2016
"Ưng Tư Lạc?!" Tề Vân Hải thiếu chút nữa bị cơm làm nghẹn."Không có khả năng đó!" Đúng là Vân Vân từng đề cập qua muốn đi bàn bạc hợp đồng bảo hiểm với anh ta, nhưng con bé chưa hề nói nó có quen biết với anh ta."
"Luôn luôn...Có nguyên nhân...chúng ta không biết...!" Chị hai suy xét nói. .
"Có phải là vì cha vẫn luôn muốn sau này em gái tiếp quản công ty, cho nên em ấy mới không dám nhắc đến chuyện nó có bạn trai hay không? Nói không chừng đều đã bí mật bàn tới việc kết hôn rồi, chỉ là con bé đang hao tổn tâm trí, không biết là muốn lựa chọn ông xã, hay là muốn chăm lo cho công ty, cho nên mới càng không dám nói ra." Tề Hinh Hinh mạnh dạn suy đoán.
"Bình thường con gái út là người rất có tinh thần trách nhiệm, điều này tôi cũng biết..." Tề Vân Hải đặt chiếc đũa xuống, trao đổi một ánh mắt với Lợi Nhược Thủy, thật sự suy nghĩ về vấn đề này, ánh mắt sáng như đuốc xẹt qua hai đứa con gái đang ngồi trước mặt mình.
"Con đi làm tiếp viên hàng không rất an nhàn, đừng bảo con đi làm bảo hiểm." Chị lớn đánh đòn phủ đầu .
"Cha ...Con chỉ biết nấu ăn..." Chị hai cũng sợ cha kêu cô nhận trách nhiệm .
"Chậc! Cha của mấy đứa cũng không phải lão già ngoan cố, có không hiểu lí lẽ như vậy sao? Các con có việc làm mình thích, cha có thể không miễn cưỡng, nếu như con gái út thật sự có đối tượng tốt, thì cha sẽ gả đi! Con gái lớn rồi không giữ mãi được, giữ qua giữ lại có khi lại thành kẻ thù." Tề Vân Hải nói rất rõ ràng, diễn đàn lê quý đôn, từ trước đến nay ông còn chưa có suy xét đến việc hôn nhân của con gái mình, nhưng nếu thật sự có đối tượng tốt, ông cũng không thể làm hại cả đời con gái mình, đương nhiên trong việc này nguyện vọng của con gái vẫn là trên hết.
"Cha, vậy công việc của cha tương lai người nào thừa kế?" Chị lớn tò mò hỏi.
"Nếu con gái út thực sự lập gia đình, vậy thì bản thân cha sẽ tiếp tục làm, Vương Vĩnh Khánh người ta cũng tới 80 mới về hưu, hiện tại cha còn trẻ hơn ông ta nhiều!" Tề Vân Hải mới nói xong, Tề Vân Vân đã đột ngột xuất hiện ở cửa phòng ăn, mọi người đều giật mình nhìn về phía cô.
Gương mặt nhợt nhạt của Tề Vân Vân lộ ra nụ cười ngọt ngào, vốn tâm tình cô rất u ám, ăn không ngon, nhưng vừa rồi lúc nói chuyện điện thoại với Ưng Tư Lạc ở trong phòng, anh nói anh đang ở sân bay, đang chuẩn bị xuất phát đến Đài Loan, sáng sớm ngày mai sẽ tới thẳng Đào Viên, lúc này tâm tình của cô mới trở nên thông suốt, thoát được nỗi khổ tương tư, cô rất nhớ anh, nhớ đến mức tương tư treo ruột, làm chuyện gì cũng đều uể oải, cạn sạch sức lực.
May mắn anh sẽ lập tức bay đến bên cạnh cô, tâm tình của cô cũng theo đó mà tốt trở lại. Hiện tại cô lại cảm thấy thèm ăn, định xuống lầu xem có cái gì ăn ngon không, ai biết vừa tới cửa nhà ăn đã nghe được mọi người đang nói về cô, cô lập tức trốn đi nghe.
Cô thật sự không nghĩ tới cha sẽ chấp nhận để cô đi, còn chị hai mặc dù bình thường động tác hơi chậm một chút, ngược lại suy nghĩ lại hết sức nhạy cảm, vậy mà lại nhìn thấu tình yêu của cô với Ưng Tư Lạc; chị lớn cũng rất hiểu cô, biết cô sợ hãi cha sẽ phản đối cô lấy chồng, sợ công ty không có ai tiếp nhận, đáy lòng cô lại muốn gả, mấy ngày nay cô thật sự đã trôi qua trong dày vò .
"Cha, lời nói đó có thể coi là thật không!" Cô vào phòng ăn, ngồi xuống vị trí của mình.
"Con bé này, con vẫn còn chưa nói, có phải con thực sự muốn gả cho người ta hay không?" Tề Vân Hải thấp giọng hỏi, mọi người trong nhà đều nín thở theo, chờ câu trả lời của cô.
"Ừm ... Anh ấy sẽ tự mình đến chào hỏi cha ... Anh ấy chính là Ưng Tư Lạc, ba năm trước đây chúng con đã quen biết ở Venice, ngày mai anh ấy sẽ tới Đài Loan."
Bỗng nhiên, mọi người trong nhà ngơ ngẩn, hốc mắt hơi hồng, vui sướng và buồn phiền đến cùng một lúc, nhịn không được đồng thanh nói: "Con gái út thật sự muốn gả ra khỏi nhà này rồi."
Bản thân Tề Vân Vân cũng khó tưởng tượng có một ngày mình sẽ phải có rời khỏi căn nhà mà cô đã sinh hoạt suốt 21 năm này, lấy chồng xa ở Venice...Nhìn tất cả mọi người sắp khóc, cô cố gắng hoà giải ."Tương lai mọi người qua Venice tìm con, con có thể làm hướng dẫn du lịch miễn phí! Đi chơi lễ hội hóa trang rất vui đó."
"Con bé này." Tề Vân Hải lén lau đi nước mắt trên khóe mắt, ra lệnh một tiếng: "Cha sẽ đợi cậu ấy đến. Hiện tại, ăn cơm ."
"Vâng..." Tề Vân Vân múc một chén cơm lớn, vui sướng ăn tối cùng với người nhà.
Trong bữa ăn tất cả mọi người đều hỏi, nói về Ưng Tư Lạc và biệt danh hắc bá tước này, cô cũng rất thích ý giới thiệu trước về cuộc đời anh cho mọi người nghe, để cho người nhà "Chuẩn bị bài" trước, để tránh ngày mai bỡ ngỡ lúc gặp mặt nhau.
Giờ phút này tâm tình của cô trái ngược với sự nặng nề mấy ngày nay, hoàn toàn trở nên thoải mái, chỉ một lòng hy vọng ngày mai nhanh đến.
Rất nhanh, buổi sáng hôm sau Ưng Tư Lạc đã tới Đài Loan rồi.
Đội hình đón máy bay của nhà họ Tề tương đối hoành tráng, ông bà Tề với chị lớn đều đi theo Tề Vân Vân đến sân bay, mọi người trong nhà đều muốn thấy tận mắt bộ mặt thật của anh, chỉ có chị hai Tề San San ở lại trong nhà chuẩn bị tiệc rượu.
"Bác trai, bác gái, chị lớn, làm sao có thể không biết xấu hổ để người lớn từ thật xa ở Đài Bắc tới tận đây đón cháu như thế này?" Ưng Tư Lạc thể hiện sự lễ phép đặc biệt với người thân, chia nhau chào hỏi với mọi người.
"Đừng nói như vậy, cứ đến ở lại trong nhà đi! Đừng đặt khách sạn, trong nhà vẫn còn phòng." Tề Vân Hải thân thiện mời, dù sao cũng là con rể tương lai, không làm quen một chút sao được?
Ưng Tư Lạc lập tức đồng ý, "Người một nhà" vui mừng về nhà .
Vào lúc trưa, chị hai Tề San San làm thức ăn ngon tiếp đãi, Ưng Tư Lạc trực tiếp khen ngợi thức ăn rất ngon: "Đây là đồ ăn Trung Quốc tuyệt nhất mà tôi từng nếm qua, không thể tưởng được chị hai lại nấu ăn giỏi như vậy."
Chị hai Tề San San rất vui vẻ; Tề Vân Vân lại lập tức tuyên bố với anh: "Này! Em cũng không biết nấu ăn đâu! Đến tận bây giờ ngay cả cải trắng với bắp cải em cũng đều không phân biệt rõ ràng được ."
"Chỗ nào cần em nấu ăn, trong nhà có đầu bếp." Ưng Tư Lạc thấp giọng nói, nhéo gương mặt cô.
Mỗi người đều nhìn phương thức "Trao đổi" thú vị của hai người ở trong mắt, nhất là Lợi Nhược Thủy, bà rất vừa lòng đối với con rể này."Đứa con gái út này của tôi, từ nhỏ đã thông minh, dđlqđ nhưng khuyết điểm cũng đặc biệt nhiều, nói chuyện lại rất thẳng thắn không bỏ qua cho ai, cháu nên thông cảm nhiều một chút."
"Cháu sẽ làm vậy." Ưng Tư Lạc thật đúng là dựa theo tình hình thực tế để trả lời.
"Em thẳng thắn không buông tha cho ai lúc nào? Cái đó phải gọi là khéo léo hiểu lòng người đó!" Tề Vân Vân dựng râu trừng mắt với anh; Ưng Tư Lạc không phản bác được, mọi người trong nhà đều bị biểu hiện của cặp tình nhân bọn họ chọc nở nụ cười.
Tề Vân Hải nhìn thấy con gái út của mình lại khôi phục tính tình hoạt bát như trước, cũng cảm thấy an ủi .
Tất cả mọi người vui vẻ ăn xong đồ ăn Trung Quốc, từng người đều rất có ăn ý tự mình trở về phòng, Tề Vân Vân cũng đưa Ưng Tư Lạc vào phòng khách... Vừa vào tới cửa, hai người đã vội ôm lấy nhau, ôm thật chặt, ôm rất lâu, hai bên đều không có cách gì buông nhau ra...
"Anh rất nhớ em, bé con."
"Em cũng rất nhớ anh ..." Bọn họ tìm đến khóe môi lẫn nhau/ vuốt ve, hôn nồng nhiệt, để cho tất cả nhớ thương đều được lấp đầy ở trong nụ hôn.
"Anh có đồ cho em." Anh ôm cô đi đến trước vali hành lí của anh, nghiêng người mở ra, lấy ra một phần văn kiện đóng gói đầy đủ, để trên tay cô .
"Đây là cái gì?" Tề Vân Vân mở ra xem.
"Tư liệu để cho em đảm nhận bảo hiểm của công ty."
"Vì sao? Em chưa hề nói tới chuyện bảo hiểm với anh mà!" Tề Vân Vân rất kinh ngạc.
"Chính là vì em không có đề cập tới, anh mới càng nên làm vì em." Ưng Tư Lạc giơ tay lên lưng vuốt vuốt má của cô.
"Em không hiểu ..." Cô ngơ ngác hỏi.
"Em phải xin về hưu sớm, chẳng lẽ em không muốn lập một chút thành tích rồi mới vinh quang về hưu sao?" Anh nở nụ cười dịu dàng.
"Oa! Anh nghĩ thật chu đáo, vượt quá tưởng tượng của em luôn! Em thật sự rất vui vẻ đó! Nhất định cha cũng sẽ vui vẻ theo." Cô ôm anh vừa nói vừa nhảy.
"Vui vẻ là được, mục đích của đời người, không phải là muốn được sống vui vẻ sao?" Anh thích nhất là khiến cho cô tươi cười tràn ngập sức sống với anh.
"Có anh ở đây, cả đời này em đều có thể vui vẻ, từ nay về sau anh phải thay đổi biệt danh đi, kêu là “Hắc bá tước vui vẻ”.” Cô vui vẻ hôn môi anh.
"Biệt danh này... Anh thích." Anh ôm lấy cô, hôn cô ở trong nụ cười, hai trái tim gắn bó thân mật, có được lẫn nhau là chuyện hạnh phúc nhất trên đời rồi.
Giờ phút này bọn họ chỉ nghĩ muốn cùng nhau ôm ấp, hôn môi, thể hiện sự tương tư triền miên, tình yêu bất tận của mình.
"Luôn luôn...Có nguyên nhân...chúng ta không biết...!" Chị hai suy xét nói. .
"Có phải là vì cha vẫn luôn muốn sau này em gái tiếp quản công ty, cho nên em ấy mới không dám nhắc đến chuyện nó có bạn trai hay không? Nói không chừng đều đã bí mật bàn tới việc kết hôn rồi, chỉ là con bé đang hao tổn tâm trí, không biết là muốn lựa chọn ông xã, hay là muốn chăm lo cho công ty, cho nên mới càng không dám nói ra." Tề Hinh Hinh mạnh dạn suy đoán.
"Bình thường con gái út là người rất có tinh thần trách nhiệm, điều này tôi cũng biết..." Tề Vân Hải đặt chiếc đũa xuống, trao đổi một ánh mắt với Lợi Nhược Thủy, thật sự suy nghĩ về vấn đề này, ánh mắt sáng như đuốc xẹt qua hai đứa con gái đang ngồi trước mặt mình.
"Con đi làm tiếp viên hàng không rất an nhàn, đừng bảo con đi làm bảo hiểm." Chị lớn đánh đòn phủ đầu .
"Cha ...Con chỉ biết nấu ăn..." Chị hai cũng sợ cha kêu cô nhận trách nhiệm .
"Chậc! Cha của mấy đứa cũng không phải lão già ngoan cố, có không hiểu lí lẽ như vậy sao? Các con có việc làm mình thích, cha có thể không miễn cưỡng, nếu như con gái út thật sự có đối tượng tốt, thì cha sẽ gả đi! Con gái lớn rồi không giữ mãi được, giữ qua giữ lại có khi lại thành kẻ thù." Tề Vân Hải nói rất rõ ràng, diễn đàn lê quý đôn, từ trước đến nay ông còn chưa có suy xét đến việc hôn nhân của con gái mình, nhưng nếu thật sự có đối tượng tốt, ông cũng không thể làm hại cả đời con gái mình, đương nhiên trong việc này nguyện vọng của con gái vẫn là trên hết.
"Cha, vậy công việc của cha tương lai người nào thừa kế?" Chị lớn tò mò hỏi.
"Nếu con gái út thực sự lập gia đình, vậy thì bản thân cha sẽ tiếp tục làm, Vương Vĩnh Khánh người ta cũng tới 80 mới về hưu, hiện tại cha còn trẻ hơn ông ta nhiều!" Tề Vân Hải mới nói xong, Tề Vân Vân đã đột ngột xuất hiện ở cửa phòng ăn, mọi người đều giật mình nhìn về phía cô.
Gương mặt nhợt nhạt của Tề Vân Vân lộ ra nụ cười ngọt ngào, vốn tâm tình cô rất u ám, ăn không ngon, nhưng vừa rồi lúc nói chuyện điện thoại với Ưng Tư Lạc ở trong phòng, anh nói anh đang ở sân bay, đang chuẩn bị xuất phát đến Đài Loan, sáng sớm ngày mai sẽ tới thẳng Đào Viên, lúc này tâm tình của cô mới trở nên thông suốt, thoát được nỗi khổ tương tư, cô rất nhớ anh, nhớ đến mức tương tư treo ruột, làm chuyện gì cũng đều uể oải, cạn sạch sức lực.
May mắn anh sẽ lập tức bay đến bên cạnh cô, tâm tình của cô cũng theo đó mà tốt trở lại. Hiện tại cô lại cảm thấy thèm ăn, định xuống lầu xem có cái gì ăn ngon không, ai biết vừa tới cửa nhà ăn đã nghe được mọi người đang nói về cô, cô lập tức trốn đi nghe.
Cô thật sự không nghĩ tới cha sẽ chấp nhận để cô đi, còn chị hai mặc dù bình thường động tác hơi chậm một chút, ngược lại suy nghĩ lại hết sức nhạy cảm, vậy mà lại nhìn thấu tình yêu của cô với Ưng Tư Lạc; chị lớn cũng rất hiểu cô, biết cô sợ hãi cha sẽ phản đối cô lấy chồng, sợ công ty không có ai tiếp nhận, đáy lòng cô lại muốn gả, mấy ngày nay cô thật sự đã trôi qua trong dày vò .
"Cha, lời nói đó có thể coi là thật không!" Cô vào phòng ăn, ngồi xuống vị trí của mình.
"Con bé này, con vẫn còn chưa nói, có phải con thực sự muốn gả cho người ta hay không?" Tề Vân Hải thấp giọng hỏi, mọi người trong nhà đều nín thở theo, chờ câu trả lời của cô.
"Ừm ... Anh ấy sẽ tự mình đến chào hỏi cha ... Anh ấy chính là Ưng Tư Lạc, ba năm trước đây chúng con đã quen biết ở Venice, ngày mai anh ấy sẽ tới Đài Loan."
Bỗng nhiên, mọi người trong nhà ngơ ngẩn, hốc mắt hơi hồng, vui sướng và buồn phiền đến cùng một lúc, nhịn không được đồng thanh nói: "Con gái út thật sự muốn gả ra khỏi nhà này rồi."
Bản thân Tề Vân Vân cũng khó tưởng tượng có một ngày mình sẽ phải có rời khỏi căn nhà mà cô đã sinh hoạt suốt 21 năm này, lấy chồng xa ở Venice...Nhìn tất cả mọi người sắp khóc, cô cố gắng hoà giải ."Tương lai mọi người qua Venice tìm con, con có thể làm hướng dẫn du lịch miễn phí! Đi chơi lễ hội hóa trang rất vui đó."
"Con bé này." Tề Vân Hải lén lau đi nước mắt trên khóe mắt, ra lệnh một tiếng: "Cha sẽ đợi cậu ấy đến. Hiện tại, ăn cơm ."
"Vâng..." Tề Vân Vân múc một chén cơm lớn, vui sướng ăn tối cùng với người nhà.
Trong bữa ăn tất cả mọi người đều hỏi, nói về Ưng Tư Lạc và biệt danh hắc bá tước này, cô cũng rất thích ý giới thiệu trước về cuộc đời anh cho mọi người nghe, để cho người nhà "Chuẩn bị bài" trước, để tránh ngày mai bỡ ngỡ lúc gặp mặt nhau.
Giờ phút này tâm tình của cô trái ngược với sự nặng nề mấy ngày nay, hoàn toàn trở nên thoải mái, chỉ một lòng hy vọng ngày mai nhanh đến.
Rất nhanh, buổi sáng hôm sau Ưng Tư Lạc đã tới Đài Loan rồi.
Đội hình đón máy bay của nhà họ Tề tương đối hoành tráng, ông bà Tề với chị lớn đều đi theo Tề Vân Vân đến sân bay, mọi người trong nhà đều muốn thấy tận mắt bộ mặt thật của anh, chỉ có chị hai Tề San San ở lại trong nhà chuẩn bị tiệc rượu.
"Bác trai, bác gái, chị lớn, làm sao có thể không biết xấu hổ để người lớn từ thật xa ở Đài Bắc tới tận đây đón cháu như thế này?" Ưng Tư Lạc thể hiện sự lễ phép đặc biệt với người thân, chia nhau chào hỏi với mọi người.
"Đừng nói như vậy, cứ đến ở lại trong nhà đi! Đừng đặt khách sạn, trong nhà vẫn còn phòng." Tề Vân Hải thân thiện mời, dù sao cũng là con rể tương lai, không làm quen một chút sao được?
Ưng Tư Lạc lập tức đồng ý, "Người một nhà" vui mừng về nhà .
Vào lúc trưa, chị hai Tề San San làm thức ăn ngon tiếp đãi, Ưng Tư Lạc trực tiếp khen ngợi thức ăn rất ngon: "Đây là đồ ăn Trung Quốc tuyệt nhất mà tôi từng nếm qua, không thể tưởng được chị hai lại nấu ăn giỏi như vậy."
Chị hai Tề San San rất vui vẻ; Tề Vân Vân lại lập tức tuyên bố với anh: "Này! Em cũng không biết nấu ăn đâu! Đến tận bây giờ ngay cả cải trắng với bắp cải em cũng đều không phân biệt rõ ràng được ."
"Chỗ nào cần em nấu ăn, trong nhà có đầu bếp." Ưng Tư Lạc thấp giọng nói, nhéo gương mặt cô.
Mỗi người đều nhìn phương thức "Trao đổi" thú vị của hai người ở trong mắt, nhất là Lợi Nhược Thủy, bà rất vừa lòng đối với con rể này."Đứa con gái út này của tôi, từ nhỏ đã thông minh, dđlqđ nhưng khuyết điểm cũng đặc biệt nhiều, nói chuyện lại rất thẳng thắn không bỏ qua cho ai, cháu nên thông cảm nhiều một chút."
"Cháu sẽ làm vậy." Ưng Tư Lạc thật đúng là dựa theo tình hình thực tế để trả lời.
"Em thẳng thắn không buông tha cho ai lúc nào? Cái đó phải gọi là khéo léo hiểu lòng người đó!" Tề Vân Vân dựng râu trừng mắt với anh; Ưng Tư Lạc không phản bác được, mọi người trong nhà đều bị biểu hiện của cặp tình nhân bọn họ chọc nở nụ cười.
Tề Vân Hải nhìn thấy con gái út của mình lại khôi phục tính tình hoạt bát như trước, cũng cảm thấy an ủi .
Tất cả mọi người vui vẻ ăn xong đồ ăn Trung Quốc, từng người đều rất có ăn ý tự mình trở về phòng, Tề Vân Vân cũng đưa Ưng Tư Lạc vào phòng khách... Vừa vào tới cửa, hai người đã vội ôm lấy nhau, ôm thật chặt, ôm rất lâu, hai bên đều không có cách gì buông nhau ra...
"Anh rất nhớ em, bé con."
"Em cũng rất nhớ anh ..." Bọn họ tìm đến khóe môi lẫn nhau/ vuốt ve, hôn nồng nhiệt, để cho tất cả nhớ thương đều được lấp đầy ở trong nụ hôn.
"Anh có đồ cho em." Anh ôm cô đi đến trước vali hành lí của anh, nghiêng người mở ra, lấy ra một phần văn kiện đóng gói đầy đủ, để trên tay cô .
"Đây là cái gì?" Tề Vân Vân mở ra xem.
"Tư liệu để cho em đảm nhận bảo hiểm của công ty."
"Vì sao? Em chưa hề nói tới chuyện bảo hiểm với anh mà!" Tề Vân Vân rất kinh ngạc.
"Chính là vì em không có đề cập tới, anh mới càng nên làm vì em." Ưng Tư Lạc giơ tay lên lưng vuốt vuốt má của cô.
"Em không hiểu ..." Cô ngơ ngác hỏi.
"Em phải xin về hưu sớm, chẳng lẽ em không muốn lập một chút thành tích rồi mới vinh quang về hưu sao?" Anh nở nụ cười dịu dàng.
"Oa! Anh nghĩ thật chu đáo, vượt quá tưởng tượng của em luôn! Em thật sự rất vui vẻ đó! Nhất định cha cũng sẽ vui vẻ theo." Cô ôm anh vừa nói vừa nhảy.
"Vui vẻ là được, mục đích của đời người, không phải là muốn được sống vui vẻ sao?" Anh thích nhất là khiến cho cô tươi cười tràn ngập sức sống với anh.
"Có anh ở đây, cả đời này em đều có thể vui vẻ, từ nay về sau anh phải thay đổi biệt danh đi, kêu là “Hắc bá tước vui vẻ”.” Cô vui vẻ hôn môi anh.
"Biệt danh này... Anh thích." Anh ôm lấy cô, hôn cô ở trong nụ cười, hai trái tim gắn bó thân mật, có được lẫn nhau là chuyện hạnh phúc nhất trên đời rồi.
Giờ phút này bọn họ chỉ nghĩ muốn cùng nhau ôm ấp, hôn môi, thể hiện sự tương tư triền miên, tình yêu bất tận của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.