Chương 9: Đồng Quan lâu thượng nhan như ngọc - Bích Hổ thần công náo Hạo Thiên!
Ưu Đàm Hoa
21/05/2013
Đầu tháng tám, Tư Đồ Sảng và Huyết Báo đã vào đến địa phận tỉnh Thiểm Tây, dừng cương ở Đồng Quan, cách Tường An cỡ bốn năm ngày đường!
Ải Đồng Quan và Ải Hàm Cốc là hai cửa ngõ duy nhất để vào đất Thục từ hướng Đông. Chính vì thế mà thành Đồng Quan khá lớn, dân cư sầm uất, kinh tế thịnh vượng.
Xế trưa, hai người ghé vào Túy Đào đại tửu lâu để dùng cơm. Trời thu trong vắt, tửu khách ở tầng ba có thể vừa nhâm nhi vừa ngắm rặng núi Hoa Sơn lừng danh ở hướng Tây. Còn nhìn về hướng Đông họ sẽ thấy một rừng đào mênh mông bát ngát.
Tư Đồ Sảng chưa đến thăm Hoa Sơn bao giờ nên chọn một bàn cạnh cửa sổ hướng Tây, dõi mắt ngắm nhìn những đám mây trắng nhỏ đang vờn quanh năm đỉnh núi xa mờ!
Chàng rút Giáng Ma phủ đặt trong lòng để ngồi cho thoải mái.
Huyết Báo đỡ khổ hơn vì Nhị Tiết Côn đã nằm trong tay nải, gã chỉ phải tháo thanh trường kiếm trên vai, đặt lên mặt bàn. Gã mang kiếm khiến thiên hạ càng không thể nhận ra thân phận cũ!
Nhưng cây trường kiếm này lại là của Tư Đồ Sảng chứ chẳng phải của gã!
Giáo chủ Thiên Sư giáo đã tặng nó cho vị Ngũ sư đệ đáng yêu, kẻ đã cứu vãn cả cơ nghiệp lẫn thanh danh của lão. Tuy chẳng sắc bén như những bảo vật thời Xuân Thu nhưng nó cũng rất tốt vì Giáo chủ thì không thể sử dụng loại vũ khí tầm thường được.
Xong bữa, hai người ngồi đối ẩm, thưởng thức rượu Túy Đào, thứ đặc sản đã làm nên tên tuổi của tửu lâu! Giờ đây, ánh mắt của Huyết Báo chẳng còn lạnh lẽo, đầy sát khí như lúc trước. Gã nhìn Tư Đồ Sảng bằng những tia nhìn trìu mến, miệng nở nụ cười ấm áp hàm răng chắc khỏe và trắng nhởn kia tương phản với bộ râu rậm đen mun!
Liễu Mộ Hào đã trở về với bản chất thực của mình, không còn phải đóng vai một hung thần khét tiếng nữa. Gã vui vẻ hỏi chủ nhân :
- Công tử! Có khi nào công tử nghĩ đến việc hai nàng họ Lăng kia hóa trang hay không? Người đời thường có thói xem trọng hình thức bên ngoài, lẽ nào Cung chủ Hạo Thiên cung lại thu nhận hai ả nữ tỳ quá xấu xí như vậy?
Tư Đồ Sảng ngượng ngập đáp :
- Liễu túc hạ luận việc cũng có lý. Tiếc rằng tại hạ nhãn quang kém cỏi nên không thể nhìn ra hư thực!
Nụ cười, ánh mắt của cố nhân khiến lòng chàng xao xuyến. Và sau đó là gò ngọc nhũ thanh tân, mơn mởn của Phi Hồng cũng hiện ra khiến chàng đỏ mặt.
Tư Đồ Sảng hổ thẹn nói lảng sang chuyện khác :
- Trước lúc qui tiên, gia sư đã dặn dò tại hạ phải đề phòng Hạo Thiên cung! Bao năm qua tổ chức này cư xử như một chính phái, nhưng có thể chỉ vì nể sợ gia sư! Khi biết người đã tạ thế, e rằng họ sẽ bộc lộ dã tâm!
Liễu Mộ Hào gật gù :
- Công tử nói phải! Hạo Thiên cung đã mời hàng ngàn cao thủ trong thiên hạ đến dự hội Bàn Đào, dụ dỗ họ trao đổi sở học, hoặc gia nhập dưới trướng! Hiện nay, họ đã gồm thâu võ nghệ trăm nhà và qui tụ toàn những tay kiệt xuất, lão thành, thế lực hùng mạnh đến mức có thể khuynh đảo võ lâm một cách dễ dàng!
Gã nói đến đây thì dừng lời vì ánh mắt bắt gặp dung mạo của vị khách vừa bước lên khỏi cầu thang. Sắc diện của Liễu Mộ Hào rất quái dị, có vẻ như vừa mừng vừa sợ!
Tư Đồ Sảng đang chăm chú nhìn gã nên nhận ra sự khác thường liền quay về hướng có tiếng chân người, chàng chỉ thấy một nữ lang tuổi đôi mươi, mặc váy áo mầu xanh bằng vải thô, tóc thắt thành hai bím, buông dài đến quá bụng. Trên tay nàng là một chiếc đàn tỳ bà cũ kỹ màu đen mờ. Tuy nghèo nàn, giản dị như thế nhưng dung mạo của nàng ta cực kỳ diễm lệ, lập tức khiến lòng Tư Đồ Sảng ngất ngây!
Chẳng thể trách chàng được vì ả ca kỹ ấy có nước da trắng hồng, ngũ quan thanh tú, cân đối, chẳng hề có một khuyết điểm gì!
Ngay cả tấm áo bằng vải xấu kia cũng được cắt may rất khéo, ôm sát thân trên và làm nổi bật đôi ngực nở nang và vòng eo thon nhỏ.
Nàng ca kỹ đứng yên một lúc, đảo mắt quan sát để tìm đối tượng.
Nhìn thấy gương mặt anh tuấn, cương nghị và ánh mắt ái mộ của Tư Đồ Sảng, nàng khẽ cau mày. Suy nghĩ một lúc rồi đi về phía bàn của chàng!
Trong lúc ấy, Tư Đồ Sảng đã tỉnh táo lại! Mối huyết thù cùng với ân tình của chị em họ Lăng đã khiến chàng hổ thẹn, tự trách mình là kẻ hời hợt!
Chàng bình tâm quay lại hỏi Huyết Báo :
- Liễu túc hạ! Nàng ta là ai vậy? Dường như túc hạ có biết nàng?
Liễu Mộ Hào gượng cười :
- Tại hạ thấy đẹp thì nhìn chứ nào có quen!
Tư Đồ Săng không tin lắm, chỉ đoán rằng gã đang rất khổ tâm khi phải giấu diếm chàng!
Ả ca kỹ đã đến bên bàn, không có vẻ gì nhận ra Huyết Báo. Nàng ta vẫn thản nhiên nở nụ cười đổ quán xiêu đình, thỏ thẻ với Tư Đồ Sảng :
- Tiện nữ là Mạc Chiêu Hương, do gia cảnh bần hàn nên phải đem tiếng đàn điệu hát đồi lấy chén cơm. Mong công tử thương tình hạ cố thưởng thức chút tài mọn của kẻ bạc mệnh này!
Giọng nàng thánh thót, ai oán và đôi mắt nhung huyền sâu thẳm kia tràn ngập nỗi thiết tha, khiến lòng người xúc động, không sao từ chối được!
Lòng háo sắc đã nguội lạnh, Tư Đồ Sảng điềm đạm đáp :
- Tại hạ tên Lý Thu là kẻ võ biền không sành âm luật! Nhưng nay cô nương đã có nhã hứng thì tại hạ xin rửa tai lắng nghe! Mời cô nương an tọa!
Đàn tỳ bà là loại nhạc cụ không thể đứng mà đánh được! Mạc Chiêu Hương liền nhún mình cảm tạ rồi khép nép ngồi xuống chiếc ghế đôn ở mé bàn hướng Bắc! Nàng ta so dây và nói :
- Tiện nữ xin được hát bài Từ Lâm Giang Tiên của Yến Kỷ Đạo thời Tống!
Tư Đồ Quát văn võ toàn tài nên cũng rất sính thi ca. Mỗi lần ngà ngà say ông thường ê a hát cho vợ con nghe. Nhờ vậy, Tư Đồ Sảng biết Yến Kỷ Đạo, Tự Thúc Nguyên là một đại Từ Gia thời nhà Tống, nhưng cha của Yến Kỷ Đạo là Yến Thù lại càng nổi danh hơn nữa!
Yến Thù, tự là Đồng Thúc, người đất Lạm Xuyên, Giang Tây, mới bảy tuổi đã biết sáng tác văn, thơ, mười lăm tuổi đậu tiến sĩ. Những danh sĩ đương thời như Phạm Trọng Yêm, Âu Dương Tu, Khổng Đạo Phủ, Vương An Thạch đều ở dưới trướng của Yến Thù! Từ của ông đẹp và trong sáng, thể hiện rõ trong tác phẩm “Ngọc Châu Tập”.
Mạc Chiêu Hương đã so dây xong, dựng đàn trước ngực trái, tay tiên mười ngón nắn nót đường tơ, môi anh đào nhả từng lời thơ tuyệt diệu :
Mộng hậu lâu đài cao tỏa
Tửu tinh Liêm Mộ đê thùy
Khứ niên xuân hậu khước lai thì
Lạc hoa nhân độc lập.
Vi vũ yến song phi.
Ký đắc Tiếu Tần sơ kiến
Lưỡng trùng tâm tự la y
Tỳ bà huyền thượng thuyết tương tư.
Đương thời Minh Nguyệt tại
Tằng chiếu thái vân qui.
Dịch thơ :
Mộng dứt lâu đài buông khóa
Rượu tan rèm trướng buông rơi
Xuẩn năm qua hoa bạn với người
Hoa rụng người cô độc
Mưa nhỏ én bay đôi
Nhớ buổi gái tơ mới gặp
Chữ tâm hai cánh áo thêu
Ôm tỳ bà gẩy khúc tương tư
Đương thời trăng rạng chiếu
Đường về đám mây đưa.
Bài từ này đã gợi cho Tư Đồ Sảng nhớ đến song thân nên mắt chàng lộ rõ nỗi buồn man mác. Mạc Chiêu Hương rất hài lòng vì gặp được khách tri âm, biết thưởng thức tài nghệ của mình. Nàng nhìn chàng đầy ngưỡng mộ và tán dương :
- Công tử quả là bậc tao nhân nhã sĩ khác hẳn bọn phàm phu tục tử! Tiện nữ xin vì công tử mà phụng hầu thêm một khúc hát nữa!
Tư Đồ Sảng đang bồi hồi vì ký ức nên buột miệng đáp :
- Phiền Mạc cô nương cho tại hạ nghe bài “Hoán Sa Khê” của Đồng Thúc tiên sinh!
Mạc Chiêu Hương thích thú nói :
- Té ra công tử cũng ái mộ cha con nhà họ Yến giống như tiện nữ!
Nàng hào hứng đàn hát bài ấy cho Tư Đồ Sảng nghe, mắt dán vào những đường nét thanh thoát trên gương mặt nhìn nghiêng của chàng.
Tư Đồ Sảng ngắm núi Hoa Sơn mà nghe hát chứ không nhìn ngắm nàng như bao người khác. Chưa ai có thể hững hờ trước gương mặt đẹp mê hồn của nàng cả.
Chút tự ái nữ nhân đã khiến nàng hờn giận, hát xong là cáo từ :
- Tiện nữ biết mình là hạng gái phong trần, chẳng dám quấy nhiễu bậc quí nhân thêm nữa, xin công tử ban cho một ít bạc vụn!
Một ý niệm ngộ nghĩnh chợt loé lên trong đầu Tư Đồ Sảng. Chàng đã nhận ra nãy giờ Huyết Báo khốn khổ như kẻ đang ngồi trên ổ kiến, bứt rứt không yên và chẳng dám nhìn Mạc Chiêu Hương. Chàng cho rằng gã ái mộ ả ca kỹ này mà chẳng dám thố lộ. Vậy thì chàng sẽ giúp gã một tay!
Tư Đồ Sảng hỏi gã :
- Theo ý Liễu túc hạ thì chúng ta nên thưởng cho Mạc cô nương đây bao nhiêu ngân lượng?
Liễu Mộ Hào càng bội phần bối rối, ấp úng đáp :
- Sao công tử lại hỏi ta?
Tư Đồ Sảng tủm tỉm cười :
- Nếu túc hạ không có cao kiến gì thì hãy cho ta mượn một nén vàng!
Liễu Mộ Hào lóng ngóng mở tay nải lấy ra nén vàng mười lượng đặt trước mặt Mạc Chiêu Hương mà chẳng nói gì cả!
Vàng là thừ kim loai có mầu sắc rực rỡ, có ái lực mãnh liệt đối với mắt người, vì vậy, rất nhiều tửu khách chung quanh nhìn thấy. Ngay cả những kẻ đã say cũng phải ồ lên xuýt xoa, ganh ty với vận may của ả ca kỹ, bởi họ nhìn một hóa thành hai!
Nào ngờ Mạc Chiêu Hương lại chẳng hài lòng, cười nhạt bảo :
- Đối với khách tri âm như công tử thì dù chỉ vài phân bạc tiện nữ cũng vui lòng nhận. Còn Liễu đại ca đây nghe nhạc như nghe sấm thì phải đủ trăm lượng hoàng kim mới xứng!
Tư Đồ Sảng gật gù khen :
- Mạc cô nương quả là cao luận!
Rồi chàng thản nhiên bảo họ Liễu :
- Mĩ nhân đã hạ cố nhận sao túc hạ không mau dâng tặng?
Liễu Mộ Hào biết chàng vì hiểu lầm mà cố vun vén cho gã với Chiêu Hương, trong lòng rất khổ sở, tức tối, song vẫn lặng câm móc ra thêm chín nén vàng nữa!
Mạc Chiêu Hương cũng nhìn thấy tâm can chàng công tử, tự ái bị tổn thương chua chát rủa thầm gã ngốc Lý thu không biết thưởng thức nhan sắc của nàng, lại còn đẩy đưa sang cho họ Liễu!
Nàng giận đến xanh mặt, chưa kịp có chủ ý thì từ một bàn ở hướng Đông vọng lại tiếng người lạnh lẽo :
- Này ả họ Mạc kia! Nàng hãy sang đây phục vụ cho bổn thiếu gia!
Nghe cách xưng hô thô lỗ, ngạo mạn, Tư Đồ Sảng bất bình nhìn về hướng ấy, thấy một hán tử tuổi độ tam tuần, y phục sang trọng. Gã mặc trường bào mầu nguyệt bạch, ngoài khoác thêm áo ngắn mầu nâu, tất cả đều bằng gấm thượng hạng. Trên mũ của gã đính một viên lục Bảo ngọc lớn bằng hạt bắp, lấp lánh ánh sao rực rỡ, làm tôn vẻ quí phái của gương mặt điển trai! Sau lưng gã còn có hai tên vệ sĩ áo xanh, tuổi đôi mươi, mặt lầm lì lạnh lẽo!
Tư Đồ Sảng chẳng thể phát tác vì Chiêu Hương là ca kỹ, ai cũng có quyền gọi đến!
Huyết Báo phản ứng rất quái dị, gã lén nhếch mép cười, ánh mắt dầy vẻ thích thú! Dường như gã chỉ muốn Mạc Chiêu Hương đi cho khuất mắt!
Song nàng ta lại chẳng chịu kiếm thêm tiền, cao giọng trả lời vị khách sang cả kia :
- Cảm tạ công tử đã chiếu cố song hôm nay tiện nữ được quí nhân hậu thưởng, chẳng cần phải làm thêm nữa. Hẹn công tử lần khác vậy!
Thái độ của nàng đã khiến kẻ cao ngạo kia động nộ. Gã liền bảo hai cận vệ :
- Các ngươi sang bên đó đưa con ả mạt hạng ấy về đây!
Hai kiểm thủ áo xanh vòng tay nhận lệnh rồi lừng lững tiến vế phía bàn của Tư Đồ Sảng.
Mạc Chiêu Hương sợ hãi đứng lên, chạy đến sau lưng Tư Đồ Sảng run rẩy nói :
- Tiện nữ sợ lắm! Mong Lý công tử chở che cho!
Chàng mỉm cười trấn an :
- Cô nương yên tâm! Liễu túc hạ đây võ công cái thế, chẳng để ai hà hiếp cô nương đâu!
Ý chàng muốn Huyết Báo có dịp trổ tài lập công với nữ nhân hòng tranh thủ tình cảm! Quả thực là Liễu Mộ Hào đã đứng lên nghênh chiến! Cây Nhị Tiết Côn không còn nước sơn đỏ nên chẳng dọa được ai.
Gã lạnh lùng nói với phe đối phương :
- Nàng ta không muốn hát thì thôi, sao chư vị lại bức bách?
Gã áo xanh râu ngắn gằn giọng đe dọa :
- Chủ nhân của bọn ta có lai lịch rất lớn. Các hạ chớ dây vào mà mang họa!
Bọn tiểu nhị và các thực khách ở những bàn gần đấy đã mau mắn dọn dẹp bàn ghế để tránh tổn thất bát đĩa. Nhờ thế mà sau lưng hai gã thanh y hiện ra một khoảng trống rộng rãi, tạm đủ làm đấu trường!
Tính hiếu sát của Huyết Báo đã nổi lên, gã lập tức xuất thủ ngay, dũng mãnh tấn công bằng một chiêu vũ bão. Hai gã thanh y chẳng chịu kém, cử kiếm chống đỡ và lùi về phía sau cho rộng rãi!
Huyết Báo bám theo, vung lên đánh những đòn trời giáng khiến hai thanh kiếm mỏng manh kia rung động mãnh liệt và phải chịu thế hạ phong.
Tiếng thép chạm nhau rợn người, và dù rằng hai gã áo xanh đã tận lực chiến đấu cũng không thể địch lại Huyết Báo. Họ bị đẩy lui dồn đến tận bàn của chủ nhân!
Chàng công tử kia mất mặt, giận dữ quát vang :
- Dừng tay!
Tiếng quát của gã hùng mạnh như tiếng sấm nổ khiến cử tọa lùng bùng lỗ tai và ngói trên mái tửu lâu phải rung rinh!
Huyết Báo đình thủ lùi nhanh. Hai gã áo xanh thở phào, đứng cúi gầm mặt để nghe lời khiển trách của chủ :
- Thật là đáng xấu hổ! Khi về đến nhà ta sẽ phạt nặng hai ngươi!
Rồi gã chậm rãi bước đến trước mặt Huyết Báo, quắc mắt bảo :
- Số ngươi đã tận nên mới dám xúc phạm bổn Thiếu gia!
Nói xong gã thò tay rút thanh kiếm đeo lủng lẳng bên hông với một động tác nhanh như điện.
Ngay từ đầu, gã công tử kiêu sa ấy đã ra đòn sát thủ để gỡ thể diện.
Trường kiếm trong tay gã hóa thành đạo hào quang sáng bạc, bay lượn với tốc độ kinh người, dệt nên tấm lưới thép đầy sát cơ.
Huyết Báo là kẻ dạn dày trận mạc thức ngộ được ngay rằng chiêu kiếm của đối phương rất nguy hiểm!
Và cả tiếng kiếm kình rít lên xé không gian kia cũng biểu lộ một công lực vô cùng thâm hậu! Gã không hề kinh ngạc trước tu vi kẻ địch cao hơn tuổi tác vì Tư Đồ sảng cũng thế.
Huyết Báo cắn răng dồn toàn lực vào cây côn hai khúc, công phá màn kiếm ảnh lạnh lẽo và dầy đặc đang ập đến!
Thép chạm thép vang rền mà đường kiếm không hề bị ngăn cản, vẫn cứ phăng phăng tìm đến lồng ngực của Huyết Báo. Chiêu kiếm ấy quả là thần sầu quỉ khốc, ảo diệu khôn lường!
Huyết Báo rợn tóc gáy, hiểu rằng mạng mình sắp đứt! Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, có một bàn tay đã nắm áo gã lôi ngược về phía sau, thoát khỏi mũi gươm oan nghiệt. Và người ấy vung kiếm điểm liền chín thức thần tốc, khiến đối thủ của Mộ Hào phải thoái bộ!
Người ấy chính là Tư Đồ Sảng, với nhãn quan của một kẻ đã vươn tới cảnh giới kiếm đạo, chàng trực giác nhận ra sự lợi hại của chiêu kiếm hãn thế kia, vội can thiệp ngay để cứu mạng thủ hạ. Nhờ thế mà huyết Báo chỉ bị một vết thương nhỏ nơi vú trái, chưa chạm đến xương cốt.
Tất nhiên, chàng công tử áo trắng không hài lòng, giận dữ tấn công kẻ phá đám. Gã vung kiếm uy hiếp mặt và ngực Tư Đồ Sảng bằng một chiêu đơn giản nhưng nhanh và độc. Song phương giáp mặt, nằm trong tầm kiếm của nhau nên trận chiến vô cùng khốc liệt, đòn đổi đòn với tốc độ sao băng, tiếng thép ngân dài chứ không đứt đoạn.
Trên lầu này có khá nhiều khách giang hồ. Họ phấn khởi quan sát cuộc so tài của hai kiếm thủ thượng thặng, thỉnh thoảng lại ồ lên trầm trồ để chứng tỏ mình đủ bản lãnh thưởng thức những đường gươm hay lạ!
Qua va chạm vũ khí, Tư Đồ Sảng hiểu rằng công lực đối phương cao hơn mình, song điều ấy không đáng ngại bằng pho kiếm pháp mà gã ta đang sử dụng. Chẳng phải vì nó lợi hại hơn Huyền Nguyên kiếm pháp của chàng, mà bởi nó có những sơ hở chứng tỏ rằng gã tốt mã này mặc bảo y!
Nếu chàng dại dột thọc gươm vào ngực, bụng của gã thì sẽ sa bẫy, bằng như không biết được thì cũng chịu thiệt thòi vì mục tiêu còn lại bị hạn chế quá nhiều! Chàng chỉ có thể tấn công vào mặt, cổ, tứ chi và hạ thể của gã mà thôi!
Tư Đồ Sảng đã nhắm vào những vị trí ấy liền bị đối phương giải phá dễ dàng. Chàng có cảm giác rằng chiêu kiếm của kẻ địch là khắc tinh của Huyền Nguyên kiếm pháp vậy!
Phải chăng gã công tử này xuất thân từ môn hộ thù địch với Ly Giang Tiên Ông? Vì vậy, họ đã dụng tâm nghiên cứu cách đối phó với Huyền Nguyên kiếm pháp!
Nhưng muốn làm được điều ấy, họ phải nhiều lần được chứng kiến Tiên Ông xuất thủ. Việc này khá hiếm hoi nên thời gian sẽ kéo dài vài chục năm!
Thực ra, dù đối phương có khổ công đến đâu đi nữa thì cũng vô vọng, vì sư phụ chàng đã đạt đến trình độ vô chiêu, đường kiếm của ông nhanh hơn cả ý nghĩ nên không thể nào giải phá được!
Tư Đồ Sảng không thể sánh với Tiên Ông nhưng chàng lại tinh thông đến mấy pho Kiếm Pháp là Du Long, Giáng Ma, Huyền Nguyên!
Chưa tới mức vô chiêu song chàng tùy nghi thi triển bất cứ chiêu nào trong ba pho kiếm ấy, kể cả một số chiêu thích hợp trong Giáng Ma phủ Pháp!
Với sở học rộng rãi như thế, Tư Đồ Sảng ung dung đọ sức, thi triển phép khoái kiếm đến độ chót, đánh những chiêu tân kỳ, lạ mắt, dồn kẻ địch vào thế thủ.
Là kẻ cao ngạo, mục hạ vô nhân, gã công tử áo trắng không chịu nổi nỗi nhục hạ phong, nghiến răng đánh đòn tối hậu. Gã có bảo y hộ thể nên chiếm ưu thế khi đổi mạng! Trừ yết hầu và hai mắt, các tử huyệt đều nằm trên ngực bụng.
Gã cắn đầu lười và bất thình lình vận khí phun làn sương máu hòa nước bọt vào mặt đối thủ rồi ập đến.
Tư Đồ Sảng thiếu kinh nghiệm giang hồ nên hoàn toàn không phòng bị thủ đoạn hạ lưu này, hai mắt trúng đòn. Bản năng sinh tồn đã giúp chàng phản xạ một cách thần tốc, đảo bộ sang tả nửa trượng để tránh đường gươm ác liệt của kẻ thù và điểm như mưa rào vào mé hữu cái bóng mờ mờ ấy!
Truy Tinh Thần Bộ ảo diệu vô song đã cứu đước Tư Đồ Sảng. Đối phương bất ngờ bị mất mục tiêu, lòng hoang mang kinh ngạc nên đã xoay trở không kịp đành đổi mạng, song chỉ chặn được một nửa số thế thức của chiêu “Thiên Tiên Nữ Điểm Tinh”. Gã đau đớn rú lên và văng ngược về phía sau vì trán và đùi phải bị đâm trúng!
Phần Tư Đồ Sảng bởi thị lực nên đã trúng một kiếm ngay bụng dưới! May mà vết thương không nặng vì ngay lúc đó chàng đâm trúng góc trán kẻ địch, khiến gã bật ngửa, bỏ dở đường gươm!...
Nhưng trong máu của đối phương có độc! Tư Đồ Sảng bị phun vào mặt nên giờ đây cũng gục ngã, mê man bất tỉnh!
* * * * *
Chiều đã buông, hoàng hôn mùa Thu giăng tím trời tây, chim rừng hối hả bay về tổ, vậy mà có một cỗ xe song mã cứ thong thả chạy trên con đường quan đạo dẫn đến Tường An.
Gã xà ích rậm râu cẩn thận tránh né những ổ gà trên mặt đường như cố giữ cho xe chạy thật êm để hai người đang ngủ trong thùng xe được yên giấc.
Gã đánh xe là Liễu Mộ Hào thì hai người ấy phải là Tư Đồ Sảng và Mạc Chiêu Hương!
Ghế trong xe đã được gỡ sạch để trải nệm cho bệnh nhân nằm. Tư Đồ Sảng đã ba ngày chưa hồi tỉnh, vẫn mê trầm vì chất độc. Huyết Báo đã cho chàng uống cả hai viên Luân Hồi thần đan mà không giải trừ nổi chất kỳ độc. Tuy nhiên, dược lực thần đan đã bảo vệ được nguyên khí của Tư Đồ Sảng, giúp chàng chống chọi lại cái chết.
Mạc Chiêu Hương đã thức trắng ba đêm, giờ mệt mỏi nằm cạnh Tư Đồ Sảng mà thiếp đi. Nàng chẳng còn gì để úy kỵ vì đã tự tay chăm sóc vết thương nơi bụng dưới của chàng!
Sau trận đánh ấy, Chiêu Hương đã bảo Huyết Báo bồng Tư Đồ Sảng đào tẩu ngay để tránh sự vây đánh của phe đối phương. Nàng hiểu gã công tử áo trắng kia là kẻ có lai lịch và có thể thú hạ của gã ở thành Đồng Quan này khá đông đảo!
Rời khỏi cửa Tây thành Đồng Quan vài dặm, hai người rẽ ngựa vào rừng đào để chăm sóc cho Tư Đồ Sảng. Chiêu Hương thuộc địa hình vùng này, biết vị trí của một con suối nhỏ.
Họ dừng cương cạnh suối trong rừng, Huyết Báo xuống ngựa, đặt chủ nhân lên tảng đá bằng phẳng gần bờ và thản nhiên nói :
- Sư muội đã gây ra tai họa này thì phải phịu trách nhiệm. Ta sẽ đi tìm một cỗ xe!
Thì ra Mạc Chiêu Hương là sư muội của Huyết Báo! Nhưng tại sao gã lại sợ nàng như sợ cọp vậy?
Mạc Chiêu Hương đỏ mắt ấp úng :
- Y là nam nhân, tiểu muội chăm sóc sao tiện?
Huyết Báo cười nhạt, hậm hực nói :
- Sư muội ỷ mình là ái nữ của sư phụ, sư nương, lại nắm giữ Huyết Côn lệnh phù, tha hồ tác quái, nhiều lần hại ta sống dở, chết dở! Vả lại, ngươi vẫn xem đàn ông trong thiên hạ đều là tượng gỗ thì có gì phải xấu hổ. Nói xong, gã nhảy lên ngựa đi ngay!
Mạc Chiêu Hương giận dữ gọi với theo với giọng hăm dọa :
- Sư huynh mà bỏ đi thì tiểu muội giết gã họ Lý này đấy.
Huyết Báo ngoái đầu lại cười lớn :
- Sư muội cứ việc giết quách gã ấy đi! Ta đang giữ mấy ngàn lượng vàng của Lý Thu, chỉ có lợi mà thôi!
Gã quất ngựa phi mau nhưng chỉ một đoạn đã dừng vó câu, xuống ngựa lén quay lại để xem tình hình. Biết đâu cô ả ác độc này giết Tư Đồ Sảng thực thì sao?
Huyết Báo hài lòng khi thấy Chiêu Hương đang cởi bộ y phục đẫm máu của chàng! Gã yên tâm trở về chỗ cột ngựa, đi ra đường quan đạo!
Ở đây, Mạc Chiêu Hương đỏ mặt tía tai, miệng lầm bầm chửi rủa Liễu Mộ Hào, tay thì lóng ngóng cởi quần áo bệnh nhân!
Lúc chỉ còn chiếc quần ngắn đẫm ướt máu đào, Chiêu Hương bẽn lẽn liếc quanh, dù không thấy ai song vẫn do dự bất quyết. Cuối cùng, nàng thở dài tự nhủ thành lời :
- Mộ Hào nói đúng! Ta đã gây ra hoạ thì phải nhận lãnh trách nhiệm, duyên nợ có thành hay không cũng mặc!
Nàng cắn răng dùng kiếm cắt rời chiếc quần ngắn, rồi rửa ráy tấm thân cường tráng, vạm vỡ của Tư Đồ Sảng, cố không để nước suối dính vào vết thương!
Lúc Huyết Báo mang xe ngựa về đến thì Tư Đồ Sảng đã chỉnh tề trong y phục mới, thương tích được băng bó cẩn thận.
Đưa chàng lên xe xong, Huyết Báo tủm tỉm hỏi :
- Sư muội thấy bức tượng gỗ kia mùi vi thế nào?
Chiêu Hương ngượng đến chín cả người, liếc gã bằng ánh mắt giận hờn và tá hỏa tam tinh khi nghe Huyết Báo nói tiếp :
- Tiếc rằng sư muội tuổi đã gần tam thập, hơn công tử đến chín mười tuổi chỉ sợ y chê già mà không chịu cưới!
Chiêu Hương tức điên người trước vẻ mặt đắc ý của Mộ Hào song không phát tác nổi vì đang hoang mang vấn đề duyên nợ! Nàng chợt hối hận những hành vi quái ác ngày xưa mà nạn nhân chính là họ Liễu!
Hàng năm, Mộ Hào đều phải về Mạc gia trang ở Tường An dự đám giỗ Huyết Côn Tôn Giả. Mẹ con nàng đã rời Cam Châu vào Trung Nguyên cư trú từ sau cái chết của Tôn Giả! Lần nào Chiêu Hương cũng bày trò chơi ác sư huynh, lúc thì hạ độc khiến gã tiêu chảy đến xanh mặt, lúc thì nàng xông mê hương rối cắt phăng búi tóc của Mộ Hào! Tai hại nhất là lần nàng gài bẫy khiến gã rơi xuống hố phân suýt chết.
Nhớ lại chuyện cũ, Chiêu Hương vô cùng áy náy, nghẹn ngào nói :
- Tiểu muội tính tình xấu xa, nhiều phen làm hại sư huynh, giờ nghĩ lại ma lòng hổ thẹn. Mong sư huynh vì anh linh của tiên phụ mà tha thứ cho tiểu muội!
Huyết Báo gật gù :
- Thôi được! Ta hứa sẽ giấu cái tính nết nanh nọc, độc ác của sư muội. Còn việc sư muội làm thế nào để chiếm được trái tim của Tư Đồ Sảng thì tùy!
Chiêu Hương ngơ ngác :
- Lý công tử tên thật là Tư Đồ Sảng ư?
Huyết Báo gật đầu, lặng lẽ tháo yên cương con ngựa của Tư Đồ Sảng rồi ghép vào cỗ xe song mã cho đủ cặp.
May thay, phe địch không hề truy đuổi và bệnh nhân được Luân Hồi Thần Đạn hộ mạng, nên Huyết Báo có thể chậm rãi đánh xe đến Trường An. Sư nương của gã chính là một bậc thần y có tài diệu thủ hồi xuân!
Dọc đường, Mạc Chiêu Hương tận tâm lo lắng cho Tư Đồ Sảng và rất cung kính với Mộ Hào!
Còn chàng trai của chúng ta thì sao? Tư Đồ Sảng đã hồi phục được vài phần, tứ chi có thề cử động được song tâm trí vẫn còn mê muội!
Chất kỳ độc kia đã gây ra những cơn sốt nhẹ liên tục khiến chàng không lai tỉnh lại được. Và trong trạng thái ấy chàng đã có một giấc mộng rất đẹp.
Chàng mơ thấy mình còn thơ dại mới chừng tám chín tuổi và đang nằm cành mẹ hiền. Chàng rụt rè đưa tay mân mê đầu vú từ mẫu, nghe lòng cực kỳ khoan khoái: Mẹ chàng kiêm thông nội ngoại công nên cơ thể săn chắc, dầu cho con bú ba năm mà ngực vẫn không hề bị nhão hay chảy xệ, chỉ có đầu vú là lớn ra.
Đang tận hưởng niềm hạnh phúc trẻ thơ, bỗng Tư Đồ Sảng bị Võ Xuân Hoa gạt tay ra. Chàng liền van nài :
- Má à! Phụ thân đã sang Lý Thúc Công uống rượu, không thể thấy mà la rầy hài nhi được! Má cho hài nhi sờ thêm một lúc nữa nhé!
Và chàng lại luồn tay vào áo mẹ và sờ soạng. Chàng không ngờ rằng Mạc Chiêu Hương đang dở khóc dở cười, cắn răng để cho chàng mơn man đôi ngực trinh nguyên, đầy đặn. Nỗi hổ thẹn dần dần qua đi và cảm giác hoan lạc của thịt da đã khiến nàng run rẩy!
Người đàn bà đã thức giấc trong nàng sau nhiều năm ngủ quên!
* * * * *
Gần giữa tháng tám, Tư Đồ Sảng hoàn toàn bình phục và mờ sáng ngày mười bốn cùng Huyết Báo rời Mạc gia trang, trong thành Tường An, để đi đến núi Chung Nam.
Chung Nam là ngọn núi nổi tiếng của Đạo Giáo Trung Hoa. Tương truyền, vị thần y nổi tiếng đời nhà Đường là đạo sĩ Tôn Tử Mạc đã đến đây ẩn cư một thời gian dài để tu tiên. Ông hái thuốc trong núi chữa bệnh cho dân chúng, được bách tính quanh vùng tôn kính, nhớ ơn. Cả Lã Động Tân, một người trong Bát Tiên, cũng từng tu luyện tại núi Chung Nam. Sau đó là Vương Trùng Dương, Tổ sư phái Toàn Chân.
Chính vì thế mà trên núi có rất nhiễu danh lam thắng cảnh, đền đài miếu mạo! Và nơi đây cũng chính là trọng địa của phái Toàn Chân!...
Núi Chung Nam nằm ở phía Nam thành Tường An, hơi chếch về phía tây một chút, cách cố đô độ mười dặm. Án ngữ mặt Bắc Chung Nam là hai đỉnh núi nhỏ mang tên Thiên Địa Sơn và Hoàng Hoa Sơn.
Cả ba núi này đều nằm phía Tây đường quan đạo dẫn đến Tường An.
Lúc đi ngang vùng chân núi Hoàng Hoa, Huyết Báo Liễu Mộ Hào bỗng hỏi chủ nhân :
- Công tử! Nếu Cung chủ Hạo Thiên cung từ chối hôn ước không chịu nhận công tử làm rể thì sao?
Tư Đồ Sảng khẽ giật mình, suy nghĩ một chút rồi nói :
- Để đề phòng trường hợp ấy, phiền Liễu túc hạ ẩn thân cho kín, chờ xem kết quả, rồi bí mật bám theo sứ giả Hạo Thiên cung đế tìm sào huyệt của họ!
Huyết Báo tán thành, chỉ về phía trước dặn dò :
- Công tử cứ thản nhiên giả như quay về Tường An và ghé vào trấn Tây Khẩu ấy mà dùng cơm, chờ tại hạ!
Tây Khẩu trấn nằm mé Đông đường quan đạo, đối diện với Hoàng Hoa Sơn!
Tư Đồ Sảng gật đầu đồng ý, ra roi phóng ngựa đi trước. Hai khắc sau chàng rẽ phải để đến cánh rừng liễu dưới chân núi phía Bắc núi Chung Nam.
Lúc này mới là đầu giờ Thìn, phe Hạo Thiên cung chưa có mặt, Tư Đồ Sảng xuống ngựa, đi thơ thẩn quanh bìa rừng liễu ngắm cảnh núi Chung Nam.
Bình minh chưa xua tan hết sương trên sườn núi nên mái ngói của những tòa đền miếu ẩn hiện mông lung trong mây khói trông vô cùng diễm lệ và huyền ảo!
Gương mặt những người thân hiện ra trong tâm thức, mang đến những cảm giác buồn vui. Chàng thoáng thẹn thùng khi nghĩ đến Mạc Chiêu Hương, người con gái xinh như mộng đã chăm sóc chàng suốt thời gian qua. Chàng thẹn vì đinh ninh rằng Liễu Mộ Hào đã thầm yêu cô sư muội nhan sắc mặn mà! Vậy thì nàng phải là của gã!
Không ai tiết lộ những trò đùa tai ác năm xưa của Mạc Chiêu Hương để Tư Đồ Sảng hiểu được thái độ kỳ quái của Huyết Báo khi gặp nàng!
Chàng cũng nhớ đến Khuất Thúy Lan, người đẹp đất Trường Sa, lòng thoáng bâng khuâng, song tự nhủ rằng mình đã hành động rất đúng khi dứt áo ra đi! Tuy trong tay nải luôn có gần ngàn lượng vàng nhưng Tư Đố Sảngvẫn là chàng trai nghèo khó của núi rừng Cửu Tuấn và chàng yêu mến điều ấy!
Chợt có tiếng vó ngựa khua, Tư Đồ Sảng quay lại thì nhìn thấy một đoàn người gồm khoảng hai mươi thớt ngựa và một cỗ xe song mã rất đẹp. Phải chăng Cung chủ Hạo Thiên cung đã đích thân giá lâm?
Chàng hơi ngạc nhiên vì không thấy hai người quen là Táo Gia Cát và Y Độc Thần Quân?
Các kỵ sĩ hạ mã và cửa thùng xe cũng được mở ra để nhân vật quyền thế kia bước xuống.
Tư Đồ Sảng và người ấy nhìn thấy nhau thì cùng giật mình vì chẳng hề xa lạ. Trên trán của chàng trai áo gấm vàng; búi tóc gắn Ngân Quan kia vẫn còn hằn sâu một vết sẹo đỏ hỏn. Hắn chính là gã công tử áo trắng, kẻ đã cùng chàng tử đấu ở Đồng Quan!
Và gã quát vang :
- Vây chặt tiểu tử ấy cho ta!
Tuy không hiểu gì song hai chục cao thủ Hạo Thiên cung vẫn rút kiếm bao vây Tư Đồ Sảng.
Chàng rể hụt của Hạo Thiên cung chua xót nghĩ thầm :
- Chết thực! Gã này có thể chính là Thiếu cung chủ Hạo Thiên cung? Phen này duyên nợ của ta và chị em họ Lăng khó mà thành rồi!
Chàng càng bội phần thất vọng và kinh ngạc khi nghe đối phương quát mắng :
- Tư Đồ Sảng! Ngươi vì một á ca kỹ mà xúc phạm đến bổn Thiếu cung chủ, sao còn dám vác mặt đến đây cầu hôn nữa sao? Ta có giết ngươi thì hai đứa em gái ngu muội của ta cũng không thể trách được!
Tư Đồ Sảng không ngờ Lăng Phi Tuyết và Lăng Phi Hồng lại là ái nữ của Cung chủ Hạo Thiên cung và là bào muội của gã Lăng Khải Trạch này! Ân sư chàng đã từng nói qua về tính cách của vị Thiếu cung chủ Hạo Thiên cung!
Lăng Khải Trạch tính tình tàn nhẫn, háo sắc, háo danh. Chính là kẻ có thể biến Hạo Thiên cung thành tai họa cho bõ lâm!
Tư Đồ Sảng thở dài vòng tay đáp :
- Kẻ không biết thì không có tội, mong Thiếu cung chủ bỏ quá cho tại hạ!
Lăng Khai Trạch trợn mắt nạt, tay đưa lên sờ vết thẹo nơi trán :
- Ngươi đã hủy hoại dung mạo của ta, tội ấy chẳng thể tha được!
Hơn nữa, gia mẫu không hề có ý định gả hai đứa con gái đẹp như tiên của mình cho một gã khố rách áo ôm! Ngươi cứ yên tâm mà chết!
Tư Đồ Sảng cau mày ngơ ngác :
- Chẳng lẽ hai nàng ấy hóa trang?
Lăng Khải Trạch mỉa mai :
- Tiểu tử ngươi quả là xảo trá! Nếu ngươi không biết họ xinh đẹp thì lẽ nào chịu lấy?
Dứt lời, gã phất tay ra lệnh :
- Giết!
Hai mươi kiếm thủ áo xanh lập tức ập vào thi nhau đâm chém con mồi để lập công với chủ! Bọn này tuổi tác xấp xỉ bốn mươi, công lực và kiếm pháp đều lợi hại như hai gã cận vệ cũ của Lăng Khải Trạch.
Sợ di hại cho Phi Tuyết và Phi Hồng, Tư Đồ Sảng không muốn sát hại người của Hạo Thiên cung, chỉ mong phá vòng vây đào tẩu. Chàng liền múa tít thanh Giáng Ma phủ chống đỡ, chờ cơ hội thoát thân. Bọn thanh y chẳng phải bậc kiếm thủ thượng thừa nên cây búa nặng của chàng chiếm được ưu thế. Những lưỡi gươm mỏng manh của họ bị Giáng Ma phủ đánh bạt ra dễ dàng.
Lăng Khải Trạch càng thêm tức tối khi thấy Tư Đồ Sảng tinh thông cả nghề đánh búa, bản lãnh lợi hại chẳng kém chi cầm kiếm. Gã giận dữ nạt lớn :
- Kiếm trận!
Thế là hai chục gã áo xanh vội chạy vào phương vị. Phối hợp tấn công chứ không đánh loạn xạ nữa. Đấu. pháp này đã làm cho Tư Đồ Sảng rơi vào thế bị động, luôn phải đối phó với bốn thanh gươm cùng một lúc. Chàng lại bất lợi ở chỗ không dám giết người của bên vợ, chỉ thủ mà không công. Nếu kéo dài tình trạng này chàng sẽ đuối sức mà lâm nguy.
Biết không còn có thể nương tay, Tư Đồ Sảng bất ngờ thi triển Truy Tinh thân pháp, hoán vị nhanh đến mức kiếm trận xoay chuyển theo không kịp. Đồng thời, lưỡi búa của chàng ra những đòn mãnh liệt, đánh văng hai thanh trường kiếm và chủ của nó, tạo khoảng trống mà thoát thân.
Chưa kịp mừng rỡ, Tư Đồ Sảng đã phải đối phó với một đạo kiếm quang lạnh lẽo và hiểm ác. Người chặn đường chàng chính là lão nhân trường bào đen, nãy giờ vẫn đứng cạnh Lăng Khải Trạch.
Đường gươm nhanh như điện ấy đã chứng tỏ đối phương là bậc thầy trong kiếm thuật. Lão ta lại tấn công bất ngờ nên Tư Đồ Sảng mất tiên cơ, chỉ còn cách thủ thân. Chàng liền xuất chiêu “Phủ Chức La Y” (búa dệt lụa là) tạo thành tấm màn thép bảo vệ thân trên.
Mũi kiếm của Hắc Y lão nhân chạm phải Giáng Ma phủ ngân lên không ngớt, tưởng chừng như đã bị chặn đường hoàn toàn. Nhưng thực ra, trong hàng trăm thức đâm ấy có một thức đã xuyên qua màn phủ ảnh, chạm vào ngực phải Tư Đồ Sảng. Vết thương không sâu những cũng đủ khiến chàng đau thấu xương!
Gương mặt lưỡi cày thâm hiểm và thủ đoạn đê tiện của đối phương đã khiến Tư Đồ Sảng vô cùng chán ghét và căm giận. Chàng không thèm để ý đến thương tích mà hung hãn xuất chiêu “Chuyên Chư Tể Ngưu” (Chuyên Chư giết bò).
Chuyên Chư là một dũng sĩ thời Chiến Quốc, xuất thân là một kẻ mài dao giết heo mướn ở chợ. Chính chàng trai nghèo khó này đã dùng thanh Ngư Trường Kiếm giấu trong bụng con cá nướng rồi đâm chết Vương Liên giành lại ngôi vua nước Ngô cho Hạp Lư.
Thuở ấy, Vương Liên mặc ba lần áo giáp mà còn bị giết, nên giờ đây chiếc búa của Tư Đồ Sảng cũng mãnh liệt phi thường, chỉ công mà không thủ! Thanh Thần Phủ bay vun vút, giáng những nhát ngàn cân khiến thanh trường kiếm của Hắc Y lão nhân phải rên rỉ. Dũng khí của Tư Đồ Sảng đã dọa khiếp đối thủ, buộc lão phải thoái bộ chứ không dám khai thác những sơ hở của đường búa. Kẻ gian ác, xảo quyệt thường đa nghi và sợ chết.
Tư Đồ Sảng còn rất trẻ, cơ thể đầy sức sống nên dẫu có trúng một gươm vào chỗ ít nguy hại thì cũng còn thừa sức đế chẻ xương lão ra. Với trọng lượng cây búa thép thì thương tích mà nó gây ra sẽ trầm trọng hơn kiếm rất nhiều. Vả lại, lão ta đã già rồi, xương cốt dễ gẫy và rất khó hồi phục.
Diệu dụng của chiêu Chuyên Chư Tể Ngưu chính là ở chỗ cướp tinh thần kẻ địch, lấy lại thế chủ động và thừa lúc đối phương bối rối mà hạ thủ! Thanh Giáng Ma phủ bất ngờ rời tay Tư Đồ Sảng bay về phía lão áo đen với tốc độ của mũi tên rời dây cung!
Lão ta kinh hoàng vung gươm cố đánh bạt khối thép nặng hai chục cân ấy mà không thành công. Lưỡi búa chỉ bị lệch đôi chút và cắm thẳng vào sườn phải, phá nát gan ruột của nạn nhân.
Cảm giác đau đớn khủng khiếp đã khiến lão Hắc y rú lên ảo não, buông rơi thanh trường kiếm rồi ngã ngửa vì lực đạo quá mạnh.
Tư Đồ Sảng đã lao theo, thu hồi vũ khí, phi thân vào rừng liễu mất dạng.
Lăng Khải Trạch và bọn thủ hạ ngớ người trước diễn biến quá mau chóng này, song phương chỉ trao đổi hai chiêu là đã kết thúc. Họ Lăng bình tâm lại định quát tháo thuộc cấp đuổi theo song biết chỉ hoài công!
Phần Tư Đồ Sảng chạy như giông gió trong rừng liễu, lúc gần đến đường quan đạo thì nghe tiếng người gọi ở phía sau :
- Công tử! Là Liễu mỗ đây! Hạo Thiên cung không dám đuổi theo, rút về hướng Tây cả rồi!
Tư Đồ Sảng dừng bước nói mau :
- Ta không sao? Phiền túc hạ bám theo Lăng Khải Trạch xem sào huyệt Hạo Thiên Cưng ở địa phận nào?
Huyết Báo mỉm cười, lắc đầu :
- Chẳng cần phải điều tra nữa! Tại hạ ẩn mình trên ngọn cây gần đấu trường, lúc nãy may mắn nghe họ Lăng ra lệnh cho thủ hạ mang xác lão áo đen quay về Thái Bạch sơn! Núi ấy ở hướng Tây, cách núi Chung Nam này chỉ vài chục dặm!
Tư Đồ Sảng mừng rỡ cười bảo :
- Tuyệt diệu thực? Đêm nay chúng ta sẽ đến thăm họ!
Huyết Báo nhăn mặt :
- Nhưng công tử đang thọ thương mà?
Và gã bước đến chăm sóc thương thế cho chàng! Khi cởi áo, nhận ra vết thương xám đen, tỏa mùi hôi hám, mang triệu chứng trúng độc, gã kinh hãi nói :
- Mũi kiếm của lão Hắc y có tẩm độc, chó má thực!
Tư Đồ Sảng nghe giọng lo âu vội trấn an Huyết Báo :
- Túc hạ chớ lo! Kinh mạch của ta vẫn thông suốt, không có hiện tượng gì khác thường! Có lẽ giải dược của lệnh sư nương ban cho hôm trước vẫn còn tác dụng.
* * * * *
Huyết Báo tuy nổi danh hung thần song lại có giao tình với phái Toàn Chân. Số là, em gái của Toàn Chân trưởng giáo bị gã Hoàng Y Hồ Điệp Bùi Trường Bích dâm sát và chính Huyết Báo là người đã tìm ra họ Bùi, mang đầu gã về Tổng đàn Võ lâm. Tuy Liễu Mộ Hào hành sự vì giải thưởng song vẫn được phái Toàn Chân tri ân.
Trưởng giáo Hạo Dương Chân Quân đã hết lời cảm tạ Huyết Báo, mấy lần mời mọc Mộ Hào ghé chơi!
Giờ đây, Huyết Báo đã có điều kiện đáp ứng thịnh tình ấy, đưa Tư Đồ Sảng lên Tam Thanh cung, trước là thăm thú, sau là tĩnh dưỡng.
Ngoài núi Chung Nam, phái Toàn Chân còn một thánh địa rất quan trọng nữa là Trùng Dương Vạn Thọ cung.
Cung Trùng Dương là nơi đặt lăng mộ của Tổ sư Vương Trùng Dương, người sáng lập ra phái Toàn Chân. Cung này nằm ở phía Bắc trị trấn Tổ Am, phía Tây huyện Hộ Tĩnh Thiểm Tây. Lúc đầu, Vương Xứ Nhất, một trong bẩy đệ tử của Tổ sư, đã gọi nơi này là “Linh Hư am” về sau đổi thành “Trùng Dương cung”. Năm Chí Nguyên thứ hai (1265), Nguyên Thế Tổ ban cho cái tên “Vạn Thọ Trùng Dương cung”.
Kiến trúc của cung Trùng Dương vô cùng hùng vĩ, cung điện và đạo xá có đến hàng nghìn gian. Số lượng đạo sĩ ở đây nhiễu khi đông đến tám chín vạn người!
Tuy nhiên, núi Chung Nam vẫn là nơi phát tích của phái Toàn Chân. Vì vậy bao năm nay Tổng đàn của họ vẫn đặt ở đây!
Tam Thanh cung trên núi Chung Nam được xây dựng từ lúc Vương Tổ Sư còn tại thế, kiến trúc đơn giản, mộc mạc, thấm nhuần tinh thần đạm bạc của tư tưởng Lão Trang. Sau này, các đời đệ tử có tu bổ thêm song vẫn giữ nguyên kết cấu cũ.
Nghe đệ tử báo rằng có khách quí thượng sơn, Toàn Chân trưởng giáo đã thân ra tận cổng Tam quan đón chào.
Hao Dương Chân Quân tuổi đã thất thập, thân hình mảnh khảnh, dung mạo thanh tú, hiền hòa, râu năm chòm oai vệ. Cũng nhờ bộ râu đẹp ấy mà người ta có thể phân biệt ông với các đệ tử Chân Quân mặc đạo bào xanh bằng vải thô, y như những người khác.
Hạo Dương vui vẻ nói :
- Sáng nay chim khách kêu trước cửa, bần đạo đoán rằng có quí nhân giá lâm song không ngờ lại là Thân thí chủ. Sự bất ngờ này khiến bần đạo muôn phần sung sướng!
Huyết Báo mỉm cười vòng tay đáp :
- Trưởng giáo chớ vội mừng! Tại hạ vì cạn túi nên đến đây để ăn chực vài năm, dẫu bị đuổi cũng không đi!
Câu nói đua này và sắc diện thư thái của Huyết Báo đã khiến Hạo Dương Chân Quân thầm kinh ngạc, trước đây Thân Vô Cửu là một gã mặt lạnh như tiến, chẳng bao giờ biết mỉm cười!
Chân Quân cười khà khà :
- Bần đạo chỉ có cơm chay và rượu nhạt, liệu thí chủ chịu đựng được mấy hôm?
Huyết Báo không đùa nữa, quay sang giới thiệu bạn đồng hành :
- Bẩm Trưởng giáo! Vị công tử này danh tính Tư Đồ Sảng, chủ nhân của tại hạ!
Ải Đồng Quan và Ải Hàm Cốc là hai cửa ngõ duy nhất để vào đất Thục từ hướng Đông. Chính vì thế mà thành Đồng Quan khá lớn, dân cư sầm uất, kinh tế thịnh vượng.
Xế trưa, hai người ghé vào Túy Đào đại tửu lâu để dùng cơm. Trời thu trong vắt, tửu khách ở tầng ba có thể vừa nhâm nhi vừa ngắm rặng núi Hoa Sơn lừng danh ở hướng Tây. Còn nhìn về hướng Đông họ sẽ thấy một rừng đào mênh mông bát ngát.
Tư Đồ Sảng chưa đến thăm Hoa Sơn bao giờ nên chọn một bàn cạnh cửa sổ hướng Tây, dõi mắt ngắm nhìn những đám mây trắng nhỏ đang vờn quanh năm đỉnh núi xa mờ!
Chàng rút Giáng Ma phủ đặt trong lòng để ngồi cho thoải mái.
Huyết Báo đỡ khổ hơn vì Nhị Tiết Côn đã nằm trong tay nải, gã chỉ phải tháo thanh trường kiếm trên vai, đặt lên mặt bàn. Gã mang kiếm khiến thiên hạ càng không thể nhận ra thân phận cũ!
Nhưng cây trường kiếm này lại là của Tư Đồ Sảng chứ chẳng phải của gã!
Giáo chủ Thiên Sư giáo đã tặng nó cho vị Ngũ sư đệ đáng yêu, kẻ đã cứu vãn cả cơ nghiệp lẫn thanh danh của lão. Tuy chẳng sắc bén như những bảo vật thời Xuân Thu nhưng nó cũng rất tốt vì Giáo chủ thì không thể sử dụng loại vũ khí tầm thường được.
Xong bữa, hai người ngồi đối ẩm, thưởng thức rượu Túy Đào, thứ đặc sản đã làm nên tên tuổi của tửu lâu! Giờ đây, ánh mắt của Huyết Báo chẳng còn lạnh lẽo, đầy sát khí như lúc trước. Gã nhìn Tư Đồ Sảng bằng những tia nhìn trìu mến, miệng nở nụ cười ấm áp hàm răng chắc khỏe và trắng nhởn kia tương phản với bộ râu rậm đen mun!
Liễu Mộ Hào đã trở về với bản chất thực của mình, không còn phải đóng vai một hung thần khét tiếng nữa. Gã vui vẻ hỏi chủ nhân :
- Công tử! Có khi nào công tử nghĩ đến việc hai nàng họ Lăng kia hóa trang hay không? Người đời thường có thói xem trọng hình thức bên ngoài, lẽ nào Cung chủ Hạo Thiên cung lại thu nhận hai ả nữ tỳ quá xấu xí như vậy?
Tư Đồ Sảng ngượng ngập đáp :
- Liễu túc hạ luận việc cũng có lý. Tiếc rằng tại hạ nhãn quang kém cỏi nên không thể nhìn ra hư thực!
Nụ cười, ánh mắt của cố nhân khiến lòng chàng xao xuyến. Và sau đó là gò ngọc nhũ thanh tân, mơn mởn của Phi Hồng cũng hiện ra khiến chàng đỏ mặt.
Tư Đồ Sảng hổ thẹn nói lảng sang chuyện khác :
- Trước lúc qui tiên, gia sư đã dặn dò tại hạ phải đề phòng Hạo Thiên cung! Bao năm qua tổ chức này cư xử như một chính phái, nhưng có thể chỉ vì nể sợ gia sư! Khi biết người đã tạ thế, e rằng họ sẽ bộc lộ dã tâm!
Liễu Mộ Hào gật gù :
- Công tử nói phải! Hạo Thiên cung đã mời hàng ngàn cao thủ trong thiên hạ đến dự hội Bàn Đào, dụ dỗ họ trao đổi sở học, hoặc gia nhập dưới trướng! Hiện nay, họ đã gồm thâu võ nghệ trăm nhà và qui tụ toàn những tay kiệt xuất, lão thành, thế lực hùng mạnh đến mức có thể khuynh đảo võ lâm một cách dễ dàng!
Gã nói đến đây thì dừng lời vì ánh mắt bắt gặp dung mạo của vị khách vừa bước lên khỏi cầu thang. Sắc diện của Liễu Mộ Hào rất quái dị, có vẻ như vừa mừng vừa sợ!
Tư Đồ Sảng đang chăm chú nhìn gã nên nhận ra sự khác thường liền quay về hướng có tiếng chân người, chàng chỉ thấy một nữ lang tuổi đôi mươi, mặc váy áo mầu xanh bằng vải thô, tóc thắt thành hai bím, buông dài đến quá bụng. Trên tay nàng là một chiếc đàn tỳ bà cũ kỹ màu đen mờ. Tuy nghèo nàn, giản dị như thế nhưng dung mạo của nàng ta cực kỳ diễm lệ, lập tức khiến lòng Tư Đồ Sảng ngất ngây!
Chẳng thể trách chàng được vì ả ca kỹ ấy có nước da trắng hồng, ngũ quan thanh tú, cân đối, chẳng hề có một khuyết điểm gì!
Ngay cả tấm áo bằng vải xấu kia cũng được cắt may rất khéo, ôm sát thân trên và làm nổi bật đôi ngực nở nang và vòng eo thon nhỏ.
Nàng ca kỹ đứng yên một lúc, đảo mắt quan sát để tìm đối tượng.
Nhìn thấy gương mặt anh tuấn, cương nghị và ánh mắt ái mộ của Tư Đồ Sảng, nàng khẽ cau mày. Suy nghĩ một lúc rồi đi về phía bàn của chàng!
Trong lúc ấy, Tư Đồ Sảng đã tỉnh táo lại! Mối huyết thù cùng với ân tình của chị em họ Lăng đã khiến chàng hổ thẹn, tự trách mình là kẻ hời hợt!
Chàng bình tâm quay lại hỏi Huyết Báo :
- Liễu túc hạ! Nàng ta là ai vậy? Dường như túc hạ có biết nàng?
Liễu Mộ Hào gượng cười :
- Tại hạ thấy đẹp thì nhìn chứ nào có quen!
Tư Đồ Săng không tin lắm, chỉ đoán rằng gã đang rất khổ tâm khi phải giấu diếm chàng!
Ả ca kỹ đã đến bên bàn, không có vẻ gì nhận ra Huyết Báo. Nàng ta vẫn thản nhiên nở nụ cười đổ quán xiêu đình, thỏ thẻ với Tư Đồ Sảng :
- Tiện nữ là Mạc Chiêu Hương, do gia cảnh bần hàn nên phải đem tiếng đàn điệu hát đồi lấy chén cơm. Mong công tử thương tình hạ cố thưởng thức chút tài mọn của kẻ bạc mệnh này!
Giọng nàng thánh thót, ai oán và đôi mắt nhung huyền sâu thẳm kia tràn ngập nỗi thiết tha, khiến lòng người xúc động, không sao từ chối được!
Lòng háo sắc đã nguội lạnh, Tư Đồ Sảng điềm đạm đáp :
- Tại hạ tên Lý Thu là kẻ võ biền không sành âm luật! Nhưng nay cô nương đã có nhã hứng thì tại hạ xin rửa tai lắng nghe! Mời cô nương an tọa!
Đàn tỳ bà là loại nhạc cụ không thể đứng mà đánh được! Mạc Chiêu Hương liền nhún mình cảm tạ rồi khép nép ngồi xuống chiếc ghế đôn ở mé bàn hướng Bắc! Nàng ta so dây và nói :
- Tiện nữ xin được hát bài Từ Lâm Giang Tiên của Yến Kỷ Đạo thời Tống!
Tư Đồ Quát văn võ toàn tài nên cũng rất sính thi ca. Mỗi lần ngà ngà say ông thường ê a hát cho vợ con nghe. Nhờ vậy, Tư Đồ Sảng biết Yến Kỷ Đạo, Tự Thúc Nguyên là một đại Từ Gia thời nhà Tống, nhưng cha của Yến Kỷ Đạo là Yến Thù lại càng nổi danh hơn nữa!
Yến Thù, tự là Đồng Thúc, người đất Lạm Xuyên, Giang Tây, mới bảy tuổi đã biết sáng tác văn, thơ, mười lăm tuổi đậu tiến sĩ. Những danh sĩ đương thời như Phạm Trọng Yêm, Âu Dương Tu, Khổng Đạo Phủ, Vương An Thạch đều ở dưới trướng của Yến Thù! Từ của ông đẹp và trong sáng, thể hiện rõ trong tác phẩm “Ngọc Châu Tập”.
Mạc Chiêu Hương đã so dây xong, dựng đàn trước ngực trái, tay tiên mười ngón nắn nót đường tơ, môi anh đào nhả từng lời thơ tuyệt diệu :
Mộng hậu lâu đài cao tỏa
Tửu tinh Liêm Mộ đê thùy
Khứ niên xuân hậu khước lai thì
Lạc hoa nhân độc lập.
Vi vũ yến song phi.
Ký đắc Tiếu Tần sơ kiến
Lưỡng trùng tâm tự la y
Tỳ bà huyền thượng thuyết tương tư.
Đương thời Minh Nguyệt tại
Tằng chiếu thái vân qui.
Dịch thơ :
Mộng dứt lâu đài buông khóa
Rượu tan rèm trướng buông rơi
Xuẩn năm qua hoa bạn với người
Hoa rụng người cô độc
Mưa nhỏ én bay đôi
Nhớ buổi gái tơ mới gặp
Chữ tâm hai cánh áo thêu
Ôm tỳ bà gẩy khúc tương tư
Đương thời trăng rạng chiếu
Đường về đám mây đưa.
Bài từ này đã gợi cho Tư Đồ Sảng nhớ đến song thân nên mắt chàng lộ rõ nỗi buồn man mác. Mạc Chiêu Hương rất hài lòng vì gặp được khách tri âm, biết thưởng thức tài nghệ của mình. Nàng nhìn chàng đầy ngưỡng mộ và tán dương :
- Công tử quả là bậc tao nhân nhã sĩ khác hẳn bọn phàm phu tục tử! Tiện nữ xin vì công tử mà phụng hầu thêm một khúc hát nữa!
Tư Đồ Sảng đang bồi hồi vì ký ức nên buột miệng đáp :
- Phiền Mạc cô nương cho tại hạ nghe bài “Hoán Sa Khê” của Đồng Thúc tiên sinh!
Mạc Chiêu Hương thích thú nói :
- Té ra công tử cũng ái mộ cha con nhà họ Yến giống như tiện nữ!
Nàng hào hứng đàn hát bài ấy cho Tư Đồ Sảng nghe, mắt dán vào những đường nét thanh thoát trên gương mặt nhìn nghiêng của chàng.
Tư Đồ Sảng ngắm núi Hoa Sơn mà nghe hát chứ không nhìn ngắm nàng như bao người khác. Chưa ai có thể hững hờ trước gương mặt đẹp mê hồn của nàng cả.
Chút tự ái nữ nhân đã khiến nàng hờn giận, hát xong là cáo từ :
- Tiện nữ biết mình là hạng gái phong trần, chẳng dám quấy nhiễu bậc quí nhân thêm nữa, xin công tử ban cho một ít bạc vụn!
Một ý niệm ngộ nghĩnh chợt loé lên trong đầu Tư Đồ Sảng. Chàng đã nhận ra nãy giờ Huyết Báo khốn khổ như kẻ đang ngồi trên ổ kiến, bứt rứt không yên và chẳng dám nhìn Mạc Chiêu Hương. Chàng cho rằng gã ái mộ ả ca kỹ này mà chẳng dám thố lộ. Vậy thì chàng sẽ giúp gã một tay!
Tư Đồ Sảng hỏi gã :
- Theo ý Liễu túc hạ thì chúng ta nên thưởng cho Mạc cô nương đây bao nhiêu ngân lượng?
Liễu Mộ Hào càng bội phần bối rối, ấp úng đáp :
- Sao công tử lại hỏi ta?
Tư Đồ Sảng tủm tỉm cười :
- Nếu túc hạ không có cao kiến gì thì hãy cho ta mượn một nén vàng!
Liễu Mộ Hào lóng ngóng mở tay nải lấy ra nén vàng mười lượng đặt trước mặt Mạc Chiêu Hương mà chẳng nói gì cả!
Vàng là thừ kim loai có mầu sắc rực rỡ, có ái lực mãnh liệt đối với mắt người, vì vậy, rất nhiều tửu khách chung quanh nhìn thấy. Ngay cả những kẻ đã say cũng phải ồ lên xuýt xoa, ganh ty với vận may của ả ca kỹ, bởi họ nhìn một hóa thành hai!
Nào ngờ Mạc Chiêu Hương lại chẳng hài lòng, cười nhạt bảo :
- Đối với khách tri âm như công tử thì dù chỉ vài phân bạc tiện nữ cũng vui lòng nhận. Còn Liễu đại ca đây nghe nhạc như nghe sấm thì phải đủ trăm lượng hoàng kim mới xứng!
Tư Đồ Sảng gật gù khen :
- Mạc cô nương quả là cao luận!
Rồi chàng thản nhiên bảo họ Liễu :
- Mĩ nhân đã hạ cố nhận sao túc hạ không mau dâng tặng?
Liễu Mộ Hào biết chàng vì hiểu lầm mà cố vun vén cho gã với Chiêu Hương, trong lòng rất khổ sở, tức tối, song vẫn lặng câm móc ra thêm chín nén vàng nữa!
Mạc Chiêu Hương cũng nhìn thấy tâm can chàng công tử, tự ái bị tổn thương chua chát rủa thầm gã ngốc Lý thu không biết thưởng thức nhan sắc của nàng, lại còn đẩy đưa sang cho họ Liễu!
Nàng giận đến xanh mặt, chưa kịp có chủ ý thì từ một bàn ở hướng Đông vọng lại tiếng người lạnh lẽo :
- Này ả họ Mạc kia! Nàng hãy sang đây phục vụ cho bổn thiếu gia!
Nghe cách xưng hô thô lỗ, ngạo mạn, Tư Đồ Sảng bất bình nhìn về hướng ấy, thấy một hán tử tuổi độ tam tuần, y phục sang trọng. Gã mặc trường bào mầu nguyệt bạch, ngoài khoác thêm áo ngắn mầu nâu, tất cả đều bằng gấm thượng hạng. Trên mũ của gã đính một viên lục Bảo ngọc lớn bằng hạt bắp, lấp lánh ánh sao rực rỡ, làm tôn vẻ quí phái của gương mặt điển trai! Sau lưng gã còn có hai tên vệ sĩ áo xanh, tuổi đôi mươi, mặt lầm lì lạnh lẽo!
Tư Đồ Sảng chẳng thể phát tác vì Chiêu Hương là ca kỹ, ai cũng có quyền gọi đến!
Huyết Báo phản ứng rất quái dị, gã lén nhếch mép cười, ánh mắt dầy vẻ thích thú! Dường như gã chỉ muốn Mạc Chiêu Hương đi cho khuất mắt!
Song nàng ta lại chẳng chịu kiếm thêm tiền, cao giọng trả lời vị khách sang cả kia :
- Cảm tạ công tử đã chiếu cố song hôm nay tiện nữ được quí nhân hậu thưởng, chẳng cần phải làm thêm nữa. Hẹn công tử lần khác vậy!
Thái độ của nàng đã khiến kẻ cao ngạo kia động nộ. Gã liền bảo hai cận vệ :
- Các ngươi sang bên đó đưa con ả mạt hạng ấy về đây!
Hai kiểm thủ áo xanh vòng tay nhận lệnh rồi lừng lững tiến vế phía bàn của Tư Đồ Sảng.
Mạc Chiêu Hương sợ hãi đứng lên, chạy đến sau lưng Tư Đồ Sảng run rẩy nói :
- Tiện nữ sợ lắm! Mong Lý công tử chở che cho!
Chàng mỉm cười trấn an :
- Cô nương yên tâm! Liễu túc hạ đây võ công cái thế, chẳng để ai hà hiếp cô nương đâu!
Ý chàng muốn Huyết Báo có dịp trổ tài lập công với nữ nhân hòng tranh thủ tình cảm! Quả thực là Liễu Mộ Hào đã đứng lên nghênh chiến! Cây Nhị Tiết Côn không còn nước sơn đỏ nên chẳng dọa được ai.
Gã lạnh lùng nói với phe đối phương :
- Nàng ta không muốn hát thì thôi, sao chư vị lại bức bách?
Gã áo xanh râu ngắn gằn giọng đe dọa :
- Chủ nhân của bọn ta có lai lịch rất lớn. Các hạ chớ dây vào mà mang họa!
Bọn tiểu nhị và các thực khách ở những bàn gần đấy đã mau mắn dọn dẹp bàn ghế để tránh tổn thất bát đĩa. Nhờ thế mà sau lưng hai gã thanh y hiện ra một khoảng trống rộng rãi, tạm đủ làm đấu trường!
Tính hiếu sát của Huyết Báo đã nổi lên, gã lập tức xuất thủ ngay, dũng mãnh tấn công bằng một chiêu vũ bão. Hai gã thanh y chẳng chịu kém, cử kiếm chống đỡ và lùi về phía sau cho rộng rãi!
Huyết Báo bám theo, vung lên đánh những đòn trời giáng khiến hai thanh kiếm mỏng manh kia rung động mãnh liệt và phải chịu thế hạ phong.
Tiếng thép chạm nhau rợn người, và dù rằng hai gã áo xanh đã tận lực chiến đấu cũng không thể địch lại Huyết Báo. Họ bị đẩy lui dồn đến tận bàn của chủ nhân!
Chàng công tử kia mất mặt, giận dữ quát vang :
- Dừng tay!
Tiếng quát của gã hùng mạnh như tiếng sấm nổ khiến cử tọa lùng bùng lỗ tai và ngói trên mái tửu lâu phải rung rinh!
Huyết Báo đình thủ lùi nhanh. Hai gã áo xanh thở phào, đứng cúi gầm mặt để nghe lời khiển trách của chủ :
- Thật là đáng xấu hổ! Khi về đến nhà ta sẽ phạt nặng hai ngươi!
Rồi gã chậm rãi bước đến trước mặt Huyết Báo, quắc mắt bảo :
- Số ngươi đã tận nên mới dám xúc phạm bổn Thiếu gia!
Nói xong gã thò tay rút thanh kiếm đeo lủng lẳng bên hông với một động tác nhanh như điện.
Ngay từ đầu, gã công tử kiêu sa ấy đã ra đòn sát thủ để gỡ thể diện.
Trường kiếm trong tay gã hóa thành đạo hào quang sáng bạc, bay lượn với tốc độ kinh người, dệt nên tấm lưới thép đầy sát cơ.
Huyết Báo là kẻ dạn dày trận mạc thức ngộ được ngay rằng chiêu kiếm của đối phương rất nguy hiểm!
Và cả tiếng kiếm kình rít lên xé không gian kia cũng biểu lộ một công lực vô cùng thâm hậu! Gã không hề kinh ngạc trước tu vi kẻ địch cao hơn tuổi tác vì Tư Đồ sảng cũng thế.
Huyết Báo cắn răng dồn toàn lực vào cây côn hai khúc, công phá màn kiếm ảnh lạnh lẽo và dầy đặc đang ập đến!
Thép chạm thép vang rền mà đường kiếm không hề bị ngăn cản, vẫn cứ phăng phăng tìm đến lồng ngực của Huyết Báo. Chiêu kiếm ấy quả là thần sầu quỉ khốc, ảo diệu khôn lường!
Huyết Báo rợn tóc gáy, hiểu rằng mạng mình sắp đứt! Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, có một bàn tay đã nắm áo gã lôi ngược về phía sau, thoát khỏi mũi gươm oan nghiệt. Và người ấy vung kiếm điểm liền chín thức thần tốc, khiến đối thủ của Mộ Hào phải thoái bộ!
Người ấy chính là Tư Đồ Sảng, với nhãn quan của một kẻ đã vươn tới cảnh giới kiếm đạo, chàng trực giác nhận ra sự lợi hại của chiêu kiếm hãn thế kia, vội can thiệp ngay để cứu mạng thủ hạ. Nhờ thế mà huyết Báo chỉ bị một vết thương nhỏ nơi vú trái, chưa chạm đến xương cốt.
Tất nhiên, chàng công tử áo trắng không hài lòng, giận dữ tấn công kẻ phá đám. Gã vung kiếm uy hiếp mặt và ngực Tư Đồ Sảng bằng một chiêu đơn giản nhưng nhanh và độc. Song phương giáp mặt, nằm trong tầm kiếm của nhau nên trận chiến vô cùng khốc liệt, đòn đổi đòn với tốc độ sao băng, tiếng thép ngân dài chứ không đứt đoạn.
Trên lầu này có khá nhiều khách giang hồ. Họ phấn khởi quan sát cuộc so tài của hai kiếm thủ thượng thặng, thỉnh thoảng lại ồ lên trầm trồ để chứng tỏ mình đủ bản lãnh thưởng thức những đường gươm hay lạ!
Qua va chạm vũ khí, Tư Đồ Sảng hiểu rằng công lực đối phương cao hơn mình, song điều ấy không đáng ngại bằng pho kiếm pháp mà gã ta đang sử dụng. Chẳng phải vì nó lợi hại hơn Huyền Nguyên kiếm pháp của chàng, mà bởi nó có những sơ hở chứng tỏ rằng gã tốt mã này mặc bảo y!
Nếu chàng dại dột thọc gươm vào ngực, bụng của gã thì sẽ sa bẫy, bằng như không biết được thì cũng chịu thiệt thòi vì mục tiêu còn lại bị hạn chế quá nhiều! Chàng chỉ có thể tấn công vào mặt, cổ, tứ chi và hạ thể của gã mà thôi!
Tư Đồ Sảng đã nhắm vào những vị trí ấy liền bị đối phương giải phá dễ dàng. Chàng có cảm giác rằng chiêu kiếm của kẻ địch là khắc tinh của Huyền Nguyên kiếm pháp vậy!
Phải chăng gã công tử này xuất thân từ môn hộ thù địch với Ly Giang Tiên Ông? Vì vậy, họ đã dụng tâm nghiên cứu cách đối phó với Huyền Nguyên kiếm pháp!
Nhưng muốn làm được điều ấy, họ phải nhiều lần được chứng kiến Tiên Ông xuất thủ. Việc này khá hiếm hoi nên thời gian sẽ kéo dài vài chục năm!
Thực ra, dù đối phương có khổ công đến đâu đi nữa thì cũng vô vọng, vì sư phụ chàng đã đạt đến trình độ vô chiêu, đường kiếm của ông nhanh hơn cả ý nghĩ nên không thể nào giải phá được!
Tư Đồ Sảng không thể sánh với Tiên Ông nhưng chàng lại tinh thông đến mấy pho Kiếm Pháp là Du Long, Giáng Ma, Huyền Nguyên!
Chưa tới mức vô chiêu song chàng tùy nghi thi triển bất cứ chiêu nào trong ba pho kiếm ấy, kể cả một số chiêu thích hợp trong Giáng Ma phủ Pháp!
Với sở học rộng rãi như thế, Tư Đồ Sảng ung dung đọ sức, thi triển phép khoái kiếm đến độ chót, đánh những chiêu tân kỳ, lạ mắt, dồn kẻ địch vào thế thủ.
Là kẻ cao ngạo, mục hạ vô nhân, gã công tử áo trắng không chịu nổi nỗi nhục hạ phong, nghiến răng đánh đòn tối hậu. Gã có bảo y hộ thể nên chiếm ưu thế khi đổi mạng! Trừ yết hầu và hai mắt, các tử huyệt đều nằm trên ngực bụng.
Gã cắn đầu lười và bất thình lình vận khí phun làn sương máu hòa nước bọt vào mặt đối thủ rồi ập đến.
Tư Đồ Sảng thiếu kinh nghiệm giang hồ nên hoàn toàn không phòng bị thủ đoạn hạ lưu này, hai mắt trúng đòn. Bản năng sinh tồn đã giúp chàng phản xạ một cách thần tốc, đảo bộ sang tả nửa trượng để tránh đường gươm ác liệt của kẻ thù và điểm như mưa rào vào mé hữu cái bóng mờ mờ ấy!
Truy Tinh Thần Bộ ảo diệu vô song đã cứu đước Tư Đồ Sảng. Đối phương bất ngờ bị mất mục tiêu, lòng hoang mang kinh ngạc nên đã xoay trở không kịp đành đổi mạng, song chỉ chặn được một nửa số thế thức của chiêu “Thiên Tiên Nữ Điểm Tinh”. Gã đau đớn rú lên và văng ngược về phía sau vì trán và đùi phải bị đâm trúng!
Phần Tư Đồ Sảng bởi thị lực nên đã trúng một kiếm ngay bụng dưới! May mà vết thương không nặng vì ngay lúc đó chàng đâm trúng góc trán kẻ địch, khiến gã bật ngửa, bỏ dở đường gươm!...
Nhưng trong máu của đối phương có độc! Tư Đồ Sảng bị phun vào mặt nên giờ đây cũng gục ngã, mê man bất tỉnh!
* * * * *
Chiều đã buông, hoàng hôn mùa Thu giăng tím trời tây, chim rừng hối hả bay về tổ, vậy mà có một cỗ xe song mã cứ thong thả chạy trên con đường quan đạo dẫn đến Tường An.
Gã xà ích rậm râu cẩn thận tránh né những ổ gà trên mặt đường như cố giữ cho xe chạy thật êm để hai người đang ngủ trong thùng xe được yên giấc.
Gã đánh xe là Liễu Mộ Hào thì hai người ấy phải là Tư Đồ Sảng và Mạc Chiêu Hương!
Ghế trong xe đã được gỡ sạch để trải nệm cho bệnh nhân nằm. Tư Đồ Sảng đã ba ngày chưa hồi tỉnh, vẫn mê trầm vì chất độc. Huyết Báo đã cho chàng uống cả hai viên Luân Hồi thần đan mà không giải trừ nổi chất kỳ độc. Tuy nhiên, dược lực thần đan đã bảo vệ được nguyên khí của Tư Đồ Sảng, giúp chàng chống chọi lại cái chết.
Mạc Chiêu Hương đã thức trắng ba đêm, giờ mệt mỏi nằm cạnh Tư Đồ Sảng mà thiếp đi. Nàng chẳng còn gì để úy kỵ vì đã tự tay chăm sóc vết thương nơi bụng dưới của chàng!
Sau trận đánh ấy, Chiêu Hương đã bảo Huyết Báo bồng Tư Đồ Sảng đào tẩu ngay để tránh sự vây đánh của phe đối phương. Nàng hiểu gã công tử áo trắng kia là kẻ có lai lịch và có thể thú hạ của gã ở thành Đồng Quan này khá đông đảo!
Rời khỏi cửa Tây thành Đồng Quan vài dặm, hai người rẽ ngựa vào rừng đào để chăm sóc cho Tư Đồ Sảng. Chiêu Hương thuộc địa hình vùng này, biết vị trí của một con suối nhỏ.
Họ dừng cương cạnh suối trong rừng, Huyết Báo xuống ngựa, đặt chủ nhân lên tảng đá bằng phẳng gần bờ và thản nhiên nói :
- Sư muội đã gây ra tai họa này thì phải phịu trách nhiệm. Ta sẽ đi tìm một cỗ xe!
Thì ra Mạc Chiêu Hương là sư muội của Huyết Báo! Nhưng tại sao gã lại sợ nàng như sợ cọp vậy?
Mạc Chiêu Hương đỏ mắt ấp úng :
- Y là nam nhân, tiểu muội chăm sóc sao tiện?
Huyết Báo cười nhạt, hậm hực nói :
- Sư muội ỷ mình là ái nữ của sư phụ, sư nương, lại nắm giữ Huyết Côn lệnh phù, tha hồ tác quái, nhiều lần hại ta sống dở, chết dở! Vả lại, ngươi vẫn xem đàn ông trong thiên hạ đều là tượng gỗ thì có gì phải xấu hổ. Nói xong, gã nhảy lên ngựa đi ngay!
Mạc Chiêu Hương giận dữ gọi với theo với giọng hăm dọa :
- Sư huynh mà bỏ đi thì tiểu muội giết gã họ Lý này đấy.
Huyết Báo ngoái đầu lại cười lớn :
- Sư muội cứ việc giết quách gã ấy đi! Ta đang giữ mấy ngàn lượng vàng của Lý Thu, chỉ có lợi mà thôi!
Gã quất ngựa phi mau nhưng chỉ một đoạn đã dừng vó câu, xuống ngựa lén quay lại để xem tình hình. Biết đâu cô ả ác độc này giết Tư Đồ Sảng thực thì sao?
Huyết Báo hài lòng khi thấy Chiêu Hương đang cởi bộ y phục đẫm máu của chàng! Gã yên tâm trở về chỗ cột ngựa, đi ra đường quan đạo!
Ở đây, Mạc Chiêu Hương đỏ mặt tía tai, miệng lầm bầm chửi rủa Liễu Mộ Hào, tay thì lóng ngóng cởi quần áo bệnh nhân!
Lúc chỉ còn chiếc quần ngắn đẫm ướt máu đào, Chiêu Hương bẽn lẽn liếc quanh, dù không thấy ai song vẫn do dự bất quyết. Cuối cùng, nàng thở dài tự nhủ thành lời :
- Mộ Hào nói đúng! Ta đã gây ra hoạ thì phải nhận lãnh trách nhiệm, duyên nợ có thành hay không cũng mặc!
Nàng cắn răng dùng kiếm cắt rời chiếc quần ngắn, rồi rửa ráy tấm thân cường tráng, vạm vỡ của Tư Đồ Sảng, cố không để nước suối dính vào vết thương!
Lúc Huyết Báo mang xe ngựa về đến thì Tư Đồ Sảng đã chỉnh tề trong y phục mới, thương tích được băng bó cẩn thận.
Đưa chàng lên xe xong, Huyết Báo tủm tỉm hỏi :
- Sư muội thấy bức tượng gỗ kia mùi vi thế nào?
Chiêu Hương ngượng đến chín cả người, liếc gã bằng ánh mắt giận hờn và tá hỏa tam tinh khi nghe Huyết Báo nói tiếp :
- Tiếc rằng sư muội tuổi đã gần tam thập, hơn công tử đến chín mười tuổi chỉ sợ y chê già mà không chịu cưới!
Chiêu Hương tức điên người trước vẻ mặt đắc ý của Mộ Hào song không phát tác nổi vì đang hoang mang vấn đề duyên nợ! Nàng chợt hối hận những hành vi quái ác ngày xưa mà nạn nhân chính là họ Liễu!
Hàng năm, Mộ Hào đều phải về Mạc gia trang ở Tường An dự đám giỗ Huyết Côn Tôn Giả. Mẹ con nàng đã rời Cam Châu vào Trung Nguyên cư trú từ sau cái chết của Tôn Giả! Lần nào Chiêu Hương cũng bày trò chơi ác sư huynh, lúc thì hạ độc khiến gã tiêu chảy đến xanh mặt, lúc thì nàng xông mê hương rối cắt phăng búi tóc của Mộ Hào! Tai hại nhất là lần nàng gài bẫy khiến gã rơi xuống hố phân suýt chết.
Nhớ lại chuyện cũ, Chiêu Hương vô cùng áy náy, nghẹn ngào nói :
- Tiểu muội tính tình xấu xa, nhiều phen làm hại sư huynh, giờ nghĩ lại ma lòng hổ thẹn. Mong sư huynh vì anh linh của tiên phụ mà tha thứ cho tiểu muội!
Huyết Báo gật gù :
- Thôi được! Ta hứa sẽ giấu cái tính nết nanh nọc, độc ác của sư muội. Còn việc sư muội làm thế nào để chiếm được trái tim của Tư Đồ Sảng thì tùy!
Chiêu Hương ngơ ngác :
- Lý công tử tên thật là Tư Đồ Sảng ư?
Huyết Báo gật đầu, lặng lẽ tháo yên cương con ngựa của Tư Đồ Sảng rồi ghép vào cỗ xe song mã cho đủ cặp.
May thay, phe địch không hề truy đuổi và bệnh nhân được Luân Hồi Thần Đạn hộ mạng, nên Huyết Báo có thể chậm rãi đánh xe đến Trường An. Sư nương của gã chính là một bậc thần y có tài diệu thủ hồi xuân!
Dọc đường, Mạc Chiêu Hương tận tâm lo lắng cho Tư Đồ Sảng và rất cung kính với Mộ Hào!
Còn chàng trai của chúng ta thì sao? Tư Đồ Sảng đã hồi phục được vài phần, tứ chi có thề cử động được song tâm trí vẫn còn mê muội!
Chất kỳ độc kia đã gây ra những cơn sốt nhẹ liên tục khiến chàng không lai tỉnh lại được. Và trong trạng thái ấy chàng đã có một giấc mộng rất đẹp.
Chàng mơ thấy mình còn thơ dại mới chừng tám chín tuổi và đang nằm cành mẹ hiền. Chàng rụt rè đưa tay mân mê đầu vú từ mẫu, nghe lòng cực kỳ khoan khoái: Mẹ chàng kiêm thông nội ngoại công nên cơ thể săn chắc, dầu cho con bú ba năm mà ngực vẫn không hề bị nhão hay chảy xệ, chỉ có đầu vú là lớn ra.
Đang tận hưởng niềm hạnh phúc trẻ thơ, bỗng Tư Đồ Sảng bị Võ Xuân Hoa gạt tay ra. Chàng liền van nài :
- Má à! Phụ thân đã sang Lý Thúc Công uống rượu, không thể thấy mà la rầy hài nhi được! Má cho hài nhi sờ thêm một lúc nữa nhé!
Và chàng lại luồn tay vào áo mẹ và sờ soạng. Chàng không ngờ rằng Mạc Chiêu Hương đang dở khóc dở cười, cắn răng để cho chàng mơn man đôi ngực trinh nguyên, đầy đặn. Nỗi hổ thẹn dần dần qua đi và cảm giác hoan lạc của thịt da đã khiến nàng run rẩy!
Người đàn bà đã thức giấc trong nàng sau nhiều năm ngủ quên!
* * * * *
Gần giữa tháng tám, Tư Đồ Sảng hoàn toàn bình phục và mờ sáng ngày mười bốn cùng Huyết Báo rời Mạc gia trang, trong thành Tường An, để đi đến núi Chung Nam.
Chung Nam là ngọn núi nổi tiếng của Đạo Giáo Trung Hoa. Tương truyền, vị thần y nổi tiếng đời nhà Đường là đạo sĩ Tôn Tử Mạc đã đến đây ẩn cư một thời gian dài để tu tiên. Ông hái thuốc trong núi chữa bệnh cho dân chúng, được bách tính quanh vùng tôn kính, nhớ ơn. Cả Lã Động Tân, một người trong Bát Tiên, cũng từng tu luyện tại núi Chung Nam. Sau đó là Vương Trùng Dương, Tổ sư phái Toàn Chân.
Chính vì thế mà trên núi có rất nhiễu danh lam thắng cảnh, đền đài miếu mạo! Và nơi đây cũng chính là trọng địa của phái Toàn Chân!...
Núi Chung Nam nằm ở phía Nam thành Tường An, hơi chếch về phía tây một chút, cách cố đô độ mười dặm. Án ngữ mặt Bắc Chung Nam là hai đỉnh núi nhỏ mang tên Thiên Địa Sơn và Hoàng Hoa Sơn.
Cả ba núi này đều nằm phía Tây đường quan đạo dẫn đến Tường An.
Lúc đi ngang vùng chân núi Hoàng Hoa, Huyết Báo Liễu Mộ Hào bỗng hỏi chủ nhân :
- Công tử! Nếu Cung chủ Hạo Thiên cung từ chối hôn ước không chịu nhận công tử làm rể thì sao?
Tư Đồ Sảng khẽ giật mình, suy nghĩ một chút rồi nói :
- Để đề phòng trường hợp ấy, phiền Liễu túc hạ ẩn thân cho kín, chờ xem kết quả, rồi bí mật bám theo sứ giả Hạo Thiên cung đế tìm sào huyệt của họ!
Huyết Báo tán thành, chỉ về phía trước dặn dò :
- Công tử cứ thản nhiên giả như quay về Tường An và ghé vào trấn Tây Khẩu ấy mà dùng cơm, chờ tại hạ!
Tây Khẩu trấn nằm mé Đông đường quan đạo, đối diện với Hoàng Hoa Sơn!
Tư Đồ Sảng gật đầu đồng ý, ra roi phóng ngựa đi trước. Hai khắc sau chàng rẽ phải để đến cánh rừng liễu dưới chân núi phía Bắc núi Chung Nam.
Lúc này mới là đầu giờ Thìn, phe Hạo Thiên cung chưa có mặt, Tư Đồ Sảng xuống ngựa, đi thơ thẩn quanh bìa rừng liễu ngắm cảnh núi Chung Nam.
Bình minh chưa xua tan hết sương trên sườn núi nên mái ngói của những tòa đền miếu ẩn hiện mông lung trong mây khói trông vô cùng diễm lệ và huyền ảo!
Gương mặt những người thân hiện ra trong tâm thức, mang đến những cảm giác buồn vui. Chàng thoáng thẹn thùng khi nghĩ đến Mạc Chiêu Hương, người con gái xinh như mộng đã chăm sóc chàng suốt thời gian qua. Chàng thẹn vì đinh ninh rằng Liễu Mộ Hào đã thầm yêu cô sư muội nhan sắc mặn mà! Vậy thì nàng phải là của gã!
Không ai tiết lộ những trò đùa tai ác năm xưa của Mạc Chiêu Hương để Tư Đồ Sảng hiểu được thái độ kỳ quái của Huyết Báo khi gặp nàng!
Chàng cũng nhớ đến Khuất Thúy Lan, người đẹp đất Trường Sa, lòng thoáng bâng khuâng, song tự nhủ rằng mình đã hành động rất đúng khi dứt áo ra đi! Tuy trong tay nải luôn có gần ngàn lượng vàng nhưng Tư Đố Sảngvẫn là chàng trai nghèo khó của núi rừng Cửu Tuấn và chàng yêu mến điều ấy!
Chợt có tiếng vó ngựa khua, Tư Đồ Sảng quay lại thì nhìn thấy một đoàn người gồm khoảng hai mươi thớt ngựa và một cỗ xe song mã rất đẹp. Phải chăng Cung chủ Hạo Thiên cung đã đích thân giá lâm?
Chàng hơi ngạc nhiên vì không thấy hai người quen là Táo Gia Cát và Y Độc Thần Quân?
Các kỵ sĩ hạ mã và cửa thùng xe cũng được mở ra để nhân vật quyền thế kia bước xuống.
Tư Đồ Sảng và người ấy nhìn thấy nhau thì cùng giật mình vì chẳng hề xa lạ. Trên trán của chàng trai áo gấm vàng; búi tóc gắn Ngân Quan kia vẫn còn hằn sâu một vết sẹo đỏ hỏn. Hắn chính là gã công tử áo trắng, kẻ đã cùng chàng tử đấu ở Đồng Quan!
Và gã quát vang :
- Vây chặt tiểu tử ấy cho ta!
Tuy không hiểu gì song hai chục cao thủ Hạo Thiên cung vẫn rút kiếm bao vây Tư Đồ Sảng.
Chàng rể hụt của Hạo Thiên cung chua xót nghĩ thầm :
- Chết thực! Gã này có thể chính là Thiếu cung chủ Hạo Thiên cung? Phen này duyên nợ của ta và chị em họ Lăng khó mà thành rồi!
Chàng càng bội phần thất vọng và kinh ngạc khi nghe đối phương quát mắng :
- Tư Đồ Sảng! Ngươi vì một á ca kỹ mà xúc phạm đến bổn Thiếu cung chủ, sao còn dám vác mặt đến đây cầu hôn nữa sao? Ta có giết ngươi thì hai đứa em gái ngu muội của ta cũng không thể trách được!
Tư Đồ Sảng không ngờ Lăng Phi Tuyết và Lăng Phi Hồng lại là ái nữ của Cung chủ Hạo Thiên cung và là bào muội của gã Lăng Khải Trạch này! Ân sư chàng đã từng nói qua về tính cách của vị Thiếu cung chủ Hạo Thiên cung!
Lăng Khải Trạch tính tình tàn nhẫn, háo sắc, háo danh. Chính là kẻ có thể biến Hạo Thiên cung thành tai họa cho bõ lâm!
Tư Đồ Sảng thở dài vòng tay đáp :
- Kẻ không biết thì không có tội, mong Thiếu cung chủ bỏ quá cho tại hạ!
Lăng Khai Trạch trợn mắt nạt, tay đưa lên sờ vết thẹo nơi trán :
- Ngươi đã hủy hoại dung mạo của ta, tội ấy chẳng thể tha được!
Hơn nữa, gia mẫu không hề có ý định gả hai đứa con gái đẹp như tiên của mình cho một gã khố rách áo ôm! Ngươi cứ yên tâm mà chết!
Tư Đồ Sảng cau mày ngơ ngác :
- Chẳng lẽ hai nàng ấy hóa trang?
Lăng Khải Trạch mỉa mai :
- Tiểu tử ngươi quả là xảo trá! Nếu ngươi không biết họ xinh đẹp thì lẽ nào chịu lấy?
Dứt lời, gã phất tay ra lệnh :
- Giết!
Hai mươi kiếm thủ áo xanh lập tức ập vào thi nhau đâm chém con mồi để lập công với chủ! Bọn này tuổi tác xấp xỉ bốn mươi, công lực và kiếm pháp đều lợi hại như hai gã cận vệ cũ của Lăng Khải Trạch.
Sợ di hại cho Phi Tuyết và Phi Hồng, Tư Đồ Sảng không muốn sát hại người của Hạo Thiên cung, chỉ mong phá vòng vây đào tẩu. Chàng liền múa tít thanh Giáng Ma phủ chống đỡ, chờ cơ hội thoát thân. Bọn thanh y chẳng phải bậc kiếm thủ thượng thừa nên cây búa nặng của chàng chiếm được ưu thế. Những lưỡi gươm mỏng manh của họ bị Giáng Ma phủ đánh bạt ra dễ dàng.
Lăng Khải Trạch càng thêm tức tối khi thấy Tư Đồ Sảng tinh thông cả nghề đánh búa, bản lãnh lợi hại chẳng kém chi cầm kiếm. Gã giận dữ nạt lớn :
- Kiếm trận!
Thế là hai chục gã áo xanh vội chạy vào phương vị. Phối hợp tấn công chứ không đánh loạn xạ nữa. Đấu. pháp này đã làm cho Tư Đồ Sảng rơi vào thế bị động, luôn phải đối phó với bốn thanh gươm cùng một lúc. Chàng lại bất lợi ở chỗ không dám giết người của bên vợ, chỉ thủ mà không công. Nếu kéo dài tình trạng này chàng sẽ đuối sức mà lâm nguy.
Biết không còn có thể nương tay, Tư Đồ Sảng bất ngờ thi triển Truy Tinh thân pháp, hoán vị nhanh đến mức kiếm trận xoay chuyển theo không kịp. Đồng thời, lưỡi búa của chàng ra những đòn mãnh liệt, đánh văng hai thanh trường kiếm và chủ của nó, tạo khoảng trống mà thoát thân.
Chưa kịp mừng rỡ, Tư Đồ Sảng đã phải đối phó với một đạo kiếm quang lạnh lẽo và hiểm ác. Người chặn đường chàng chính là lão nhân trường bào đen, nãy giờ vẫn đứng cạnh Lăng Khải Trạch.
Đường gươm nhanh như điện ấy đã chứng tỏ đối phương là bậc thầy trong kiếm thuật. Lão ta lại tấn công bất ngờ nên Tư Đồ Sảng mất tiên cơ, chỉ còn cách thủ thân. Chàng liền xuất chiêu “Phủ Chức La Y” (búa dệt lụa là) tạo thành tấm màn thép bảo vệ thân trên.
Mũi kiếm của Hắc Y lão nhân chạm phải Giáng Ma phủ ngân lên không ngớt, tưởng chừng như đã bị chặn đường hoàn toàn. Nhưng thực ra, trong hàng trăm thức đâm ấy có một thức đã xuyên qua màn phủ ảnh, chạm vào ngực phải Tư Đồ Sảng. Vết thương không sâu những cũng đủ khiến chàng đau thấu xương!
Gương mặt lưỡi cày thâm hiểm và thủ đoạn đê tiện của đối phương đã khiến Tư Đồ Sảng vô cùng chán ghét và căm giận. Chàng không thèm để ý đến thương tích mà hung hãn xuất chiêu “Chuyên Chư Tể Ngưu” (Chuyên Chư giết bò).
Chuyên Chư là một dũng sĩ thời Chiến Quốc, xuất thân là một kẻ mài dao giết heo mướn ở chợ. Chính chàng trai nghèo khó này đã dùng thanh Ngư Trường Kiếm giấu trong bụng con cá nướng rồi đâm chết Vương Liên giành lại ngôi vua nước Ngô cho Hạp Lư.
Thuở ấy, Vương Liên mặc ba lần áo giáp mà còn bị giết, nên giờ đây chiếc búa của Tư Đồ Sảng cũng mãnh liệt phi thường, chỉ công mà không thủ! Thanh Thần Phủ bay vun vút, giáng những nhát ngàn cân khiến thanh trường kiếm của Hắc Y lão nhân phải rên rỉ. Dũng khí của Tư Đồ Sảng đã dọa khiếp đối thủ, buộc lão phải thoái bộ chứ không dám khai thác những sơ hở của đường búa. Kẻ gian ác, xảo quyệt thường đa nghi và sợ chết.
Tư Đồ Sảng còn rất trẻ, cơ thể đầy sức sống nên dẫu có trúng một gươm vào chỗ ít nguy hại thì cũng còn thừa sức đế chẻ xương lão ra. Với trọng lượng cây búa thép thì thương tích mà nó gây ra sẽ trầm trọng hơn kiếm rất nhiều. Vả lại, lão ta đã già rồi, xương cốt dễ gẫy và rất khó hồi phục.
Diệu dụng của chiêu Chuyên Chư Tể Ngưu chính là ở chỗ cướp tinh thần kẻ địch, lấy lại thế chủ động và thừa lúc đối phương bối rối mà hạ thủ! Thanh Giáng Ma phủ bất ngờ rời tay Tư Đồ Sảng bay về phía lão áo đen với tốc độ của mũi tên rời dây cung!
Lão ta kinh hoàng vung gươm cố đánh bạt khối thép nặng hai chục cân ấy mà không thành công. Lưỡi búa chỉ bị lệch đôi chút và cắm thẳng vào sườn phải, phá nát gan ruột của nạn nhân.
Cảm giác đau đớn khủng khiếp đã khiến lão Hắc y rú lên ảo não, buông rơi thanh trường kiếm rồi ngã ngửa vì lực đạo quá mạnh.
Tư Đồ Sảng đã lao theo, thu hồi vũ khí, phi thân vào rừng liễu mất dạng.
Lăng Khải Trạch và bọn thủ hạ ngớ người trước diễn biến quá mau chóng này, song phương chỉ trao đổi hai chiêu là đã kết thúc. Họ Lăng bình tâm lại định quát tháo thuộc cấp đuổi theo song biết chỉ hoài công!
Phần Tư Đồ Sảng chạy như giông gió trong rừng liễu, lúc gần đến đường quan đạo thì nghe tiếng người gọi ở phía sau :
- Công tử! Là Liễu mỗ đây! Hạo Thiên cung không dám đuổi theo, rút về hướng Tây cả rồi!
Tư Đồ Sảng dừng bước nói mau :
- Ta không sao? Phiền túc hạ bám theo Lăng Khải Trạch xem sào huyệt Hạo Thiên Cưng ở địa phận nào?
Huyết Báo mỉm cười, lắc đầu :
- Chẳng cần phải điều tra nữa! Tại hạ ẩn mình trên ngọn cây gần đấu trường, lúc nãy may mắn nghe họ Lăng ra lệnh cho thủ hạ mang xác lão áo đen quay về Thái Bạch sơn! Núi ấy ở hướng Tây, cách núi Chung Nam này chỉ vài chục dặm!
Tư Đồ Sảng mừng rỡ cười bảo :
- Tuyệt diệu thực? Đêm nay chúng ta sẽ đến thăm họ!
Huyết Báo nhăn mặt :
- Nhưng công tử đang thọ thương mà?
Và gã bước đến chăm sóc thương thế cho chàng! Khi cởi áo, nhận ra vết thương xám đen, tỏa mùi hôi hám, mang triệu chứng trúng độc, gã kinh hãi nói :
- Mũi kiếm của lão Hắc y có tẩm độc, chó má thực!
Tư Đồ Sảng nghe giọng lo âu vội trấn an Huyết Báo :
- Túc hạ chớ lo! Kinh mạch của ta vẫn thông suốt, không có hiện tượng gì khác thường! Có lẽ giải dược của lệnh sư nương ban cho hôm trước vẫn còn tác dụng.
* * * * *
Huyết Báo tuy nổi danh hung thần song lại có giao tình với phái Toàn Chân. Số là, em gái của Toàn Chân trưởng giáo bị gã Hoàng Y Hồ Điệp Bùi Trường Bích dâm sát và chính Huyết Báo là người đã tìm ra họ Bùi, mang đầu gã về Tổng đàn Võ lâm. Tuy Liễu Mộ Hào hành sự vì giải thưởng song vẫn được phái Toàn Chân tri ân.
Trưởng giáo Hạo Dương Chân Quân đã hết lời cảm tạ Huyết Báo, mấy lần mời mọc Mộ Hào ghé chơi!
Giờ đây, Huyết Báo đã có điều kiện đáp ứng thịnh tình ấy, đưa Tư Đồ Sảng lên Tam Thanh cung, trước là thăm thú, sau là tĩnh dưỡng.
Ngoài núi Chung Nam, phái Toàn Chân còn một thánh địa rất quan trọng nữa là Trùng Dương Vạn Thọ cung.
Cung Trùng Dương là nơi đặt lăng mộ của Tổ sư Vương Trùng Dương, người sáng lập ra phái Toàn Chân. Cung này nằm ở phía Bắc trị trấn Tổ Am, phía Tây huyện Hộ Tĩnh Thiểm Tây. Lúc đầu, Vương Xứ Nhất, một trong bẩy đệ tử của Tổ sư, đã gọi nơi này là “Linh Hư am” về sau đổi thành “Trùng Dương cung”. Năm Chí Nguyên thứ hai (1265), Nguyên Thế Tổ ban cho cái tên “Vạn Thọ Trùng Dương cung”.
Kiến trúc của cung Trùng Dương vô cùng hùng vĩ, cung điện và đạo xá có đến hàng nghìn gian. Số lượng đạo sĩ ở đây nhiễu khi đông đến tám chín vạn người!
Tuy nhiên, núi Chung Nam vẫn là nơi phát tích của phái Toàn Chân. Vì vậy bao năm nay Tổng đàn của họ vẫn đặt ở đây!
Tam Thanh cung trên núi Chung Nam được xây dựng từ lúc Vương Tổ Sư còn tại thế, kiến trúc đơn giản, mộc mạc, thấm nhuần tinh thần đạm bạc của tư tưởng Lão Trang. Sau này, các đời đệ tử có tu bổ thêm song vẫn giữ nguyên kết cấu cũ.
Nghe đệ tử báo rằng có khách quí thượng sơn, Toàn Chân trưởng giáo đã thân ra tận cổng Tam quan đón chào.
Hao Dương Chân Quân tuổi đã thất thập, thân hình mảnh khảnh, dung mạo thanh tú, hiền hòa, râu năm chòm oai vệ. Cũng nhờ bộ râu đẹp ấy mà người ta có thể phân biệt ông với các đệ tử Chân Quân mặc đạo bào xanh bằng vải thô, y như những người khác.
Hạo Dương vui vẻ nói :
- Sáng nay chim khách kêu trước cửa, bần đạo đoán rằng có quí nhân giá lâm song không ngờ lại là Thân thí chủ. Sự bất ngờ này khiến bần đạo muôn phần sung sướng!
Huyết Báo mỉm cười vòng tay đáp :
- Trưởng giáo chớ vội mừng! Tại hạ vì cạn túi nên đến đây để ăn chực vài năm, dẫu bị đuổi cũng không đi!
Câu nói đua này và sắc diện thư thái của Huyết Báo đã khiến Hạo Dương Chân Quân thầm kinh ngạc, trước đây Thân Vô Cửu là một gã mặt lạnh như tiến, chẳng bao giờ biết mỉm cười!
Chân Quân cười khà khà :
- Bần đạo chỉ có cơm chay và rượu nhạt, liệu thí chủ chịu đựng được mấy hôm?
Huyết Báo không đùa nữa, quay sang giới thiệu bạn đồng hành :
- Bẩm Trưởng giáo! Vị công tử này danh tính Tư Đồ Sảng, chủ nhân của tại hạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.