Chương 22: Quật cốc tầm thi nhan mãn lệ - Phúc Châu lão thái khấp vong nhi
Ưu Đàm Hoa
21/05/2013
Nhị nương ngập ngừng tiếp lời :
- Lạ thực! Sao hài nhi ngày càng thấy Tư Đồ Sảng giống đại ca một cách lạ lùng. Ánh mắt gã nhìn chúng ta cũng tràn ngập tình thương và hình như có điều muốn nói mà chẳng dám?
Đại tiểu thư Tư Đồ Huệ lên tiếng :
- Nội Tổ mẫu! Năm xưa Tiểu tôn nữ từng nghe Đại Bá phụ thổ lộ ước nguyện lấy một người vợ cao lớn để con cháu đời sau thoát cảnh thua thiệt về kích thước cơ thể! Nay Tư Đồ Sảng thân hình khôi vĩ, dung mạo lại khá giống Đại Bá phụ khiến Tiểu Tôn Nữ vô cùng nghi hoặc!
Tư Đồ lão thái cười nhạt :
- Huệ nhi chớ hồ đồ! Nếu quả thực cái gã bất hiếu kia có được đứa con trai như Tư Đồ Sảng thì sao không dẫn về đây ra mắt? Quát nhi phải biết rằng lão thân sẽ mừng cháu đích tôn mà bỏ qua mọi tội lỗi của gã cơ mà?
Bà nói rất chí lý nên Tư Đồ Huệ không dám tranh cãi nữa!
Sáng hôm sau là mùng một tháng bảy, Tư Đồ lão thái theo thông lệ vào thành thắp hương ở Thiên Sư đạo quán! Bạch Ly muốn biết Tư Đồ Sảng đã làm như thế nào để giải quyết việc bọn côn quang quấy rối cửa hàng nên tình nguyện đánh xe đưa bà nội đi.
Nàng đến cửa hàng trên phố Tam Bình trước, thay vì rẽ vào Đạo quán. Bạch Ly vô cùng ngạc nhiên khi thấy bốn gã công sai mang đao, y phục chỉnh tề đứng trước cửa và vui vẻ, cung kính mời khách vào tiệm.
Tất nhiên, chẳng có một mống côn đồ nào dám đến quấy rối cả!
Thấy Tư Đồ lão thái và Bạch Ly xuống xe, bốn gã ấy khom lưng thi lễ. Một gã mau mắn nói ngay :
- Bọn Tiểu nhân xin thỉnh an Lão thái và Tiểu thư! Hôm qua, Đề Hình Án Sát Sứ Đại Nhân ở Tam Ty Phúc Kiến đã ra lệnh bắt sạch bọn côn đồ và người đích thân thăng đường tra hỏi. Bọn chúng bị đòn đau quá liền thú nhận đã lãnh tiền của lão Vương Vạn Thành để quấy rối việc kinh doanh của quí trang! Chỉ trong nay mai là lão họ Vương chết tiệt ấy phải ra trước công đường thôi! Án Sát Đại Nhân còn ra lệnh cho bọn tiểu nhân túc trực ở đây để đảm bảo an ninh cho quí hiệu!
Hai bà cháu nghe xong cứ ngớ người ra, chẳng hiểu ất giáp gì cả!
Vì sao một trong ba vị quan đầu tỉnh Phúc Kiến lại đích thân lo lắng cho việc buôn bán cửa một cửa hiệu nhỏ như thế?
Bạch Ly dầy dạn thương trường, giả như đã biết rõ sự việc, vui vẻ bảo :
- Dĩ nhiên là một vị quan công minh như Án Sát Đại nhân phải xem trọng vương pháp, giữ gìn công đạo cho bách tính! Bổn hiệu làm ăn chân chính tất phải được bênh vực! Tuy nhiên đối với nhiệt tình của tứ vị thì bổn hiệu chẳng dám quên ơn!
Dứt lời, nàng móc hầu bao thưởng cho mỗi gã mười lạng bạc! Bốn tên công sai ngần ngại không dám nhận dù bàn tay chỉ chực thò ra chụp lấy nén bạc hấp dẫn.
Cuối cùng, một gã nuốt nước bọt, hạ giọng năn nỉ :
- Bọn tiểu nhân xin nhận ân sủng của tiểu thư nhưng mong người đừng để lộ việc này ra ngoài!
Bạch Ly mỉm cười trấn an :
- Tứ vị cứ yên tâm! Chút quà mọn này đâu đáng để bổn tiểu thư phải nhiều lời nói với ai làm gì!
Bốn gã mừng rỡ chia nhau nhét nhanh vào ngực áo rồi tiếp tục làm nhiệm vụ!
* * * * *
Ngay chiều hôm ấy, lão bá hộ Vương Vạn Thành cùng vợ sang Tư Đồ gia trang quì lạy Tư Đồ lão thái, xin bà rủ lòng thương mà bãi nại.
Lão thề rằng từ nay sẽ buôn bán ngay thẳng, không dám giở thủ đoạn cạnh tranh bất chính nữa!
Tư Đồ lão thái khoan khoái giáo huấn cho Vương Đại Thành một trận rồi hứa sẽ bỏ qua!
Vợ chồng họ Vương về rồi, Bạch Nương cho gọi ngay Tư Đồ Sảng lên hỏi vì chàng cũng vừa về đến.
Tư Đồ Sảng thản nhiên đáp :
- Bẩm tiểu thư! Tiểu nhân nghĩ rằng còn có vương pháp bảo vệ nên chẳng tội gì mất tiền cho bọn côn đồ. Vì thế, tiểu nhân hỏi thăm rồi đến gõ cửa Tam ty trình bày sự việc! Họ là bậc trung lương thương dân như con đẻ nên đã lắng nghe và mau mắn giải quyết.
Bạch Ly tức đến nổ đom đóm mắt, cười nhạt bảo :
- Cả thành Phúc Châu đều biết lão Đề Hình Án Sát Sứ họ Hoàng kia là tham quan, chỉ biết có vàng bạc chứ không biết đến lẽ công bằng.
Phen này, dù chúng ta có bãi nại thì lão Vương Vạn Thành cũng phải mất ngàn lượng vàng mới yên thân! Do vậy, bổn cô nương không tin ngươi dùng lời nói suông mà thuyết phục được lão ta!
Tư Đồ Sảng mỉm cười :
- Sao tiểu thư không nghĩ rằng lão tham quan kia đánh hơi được cơ hội móc hầu bao của Vương Bá Hộ nên mới sốt sắng thụ lý vụ này?
Câu trả lời ấy rất chí lý khiến Bạch Ly cứng họng. Nàng cố gỡ gạc :
- Nhưng đúng lý ra lão ta cũng phải moi tiền của Tư Đồ gia trang nữa mới phải đạo! Trong bất cứ vụ kiện cáo nào thì bên nguyên và bên bị đều hao tài tốn của cả! Không những thế, Hoàng Án Sát còn cho cả công sai Tam ty đến gác cửa cho bổn hiệu nữa. Việc ấy rất bất thường và không cần thiết! Ta linh cảm rằng lão ta rất sợ ngươi thì phải.
Tư Đồ Sảng thầm khâm phục cơ trí của cô em họ nóng tính. Chàng tủm tỉm đáp :
- Tiểu nhân là kẻ quê mùa làm sao biết được cách hành xử của quan nha?
Bạch Ly chưa chịu thua nhưng Tư Đồ lão thái đã can ngăn, khen ngợi công lao của Tư Đồ Sảng rồi cho chàng lui gót. Bà nhìn theo dáng đi của chàng mà lòng chợt bâng khuâng bởi những cảm xúc kỳ lạ!
Vài ngày sau, tai họa ập xuống đầu bách tính ngoại thành Phúc Châu. Ba mươi chiếc thuyền của bọn hải tặc Phù Tang (Nhật Bản) đã ngược giòng sông Mã, đánh cướp suốt từ cửa biển vào đến tận chân thành Phúc Châu.
Thủy quân và bộ binh Phúc Kiến tuy đông mà không sao ngăn chặn nổi bọn giặc lùn kiêu dũng, khát máu! Chiến thuyền của chúng được trang bị cả đại pháo tối tân, có tầm bắn xa hơn Cổ Thần Công cổ lỗ của quân triều đình nên đã đánh tan tác đội thuyền của Thủy sư đề đốc Phúc Kiến.
Rốt cuộc, quân Minh phải rút vào thành cố thủ, đế mặc lê thứ ngoại thành cho bọn hải tặc hiếp đáp.
Sông Mân Giang chảy từ Tây sang Đông, khi gần đến thành Phúc Châu thì bị đảo Nam Đài phân thành hai dòng Ô Long Giang và Đài Giang. Sau đó cùng chảy vào sông Mã để ra biển. Thành Phúc Châu nằm ở Bờ Bắc sông Ô Long và Tư Đồ gia trang cũng vậy!
Tiếng mõ, tiếng chiêng báo động vang rền đêm mùa hạ, khiến lòng người khiếp sợ và hoảng loạn!
Người trong Tư Đồ gia trang tập trung cả ở sân giữa, chờ quyết định của Tư Đồ lão thái. Một là họ kéo cả lên núi Cổ Sơn trốn tránh, hai là đóng cửa cự địch!
Tư Đồ Xán thường xuyên vắng nhà nên Tư Đồ lão thái đã cho xây tường chung quanh cao đến hơn hai trượng và dầy ba gang. Cửa trang cũng rất kiên cố, trừ phi bọn hải tặc có dụng cụ phá thành mới mong vào được! Tuy nhiên, không thể loại trừ trường hợp chúng vượt tường bằng những sợi dây có móc thép ở đầu và bọn cướp biển thì rất giỏi leo trèo!
Hơn trăm thợ thuyền giờ chỉ còn độ ba bốn chục vì số còn lại đã về nhà ngủ với vợ! Dù họ có biết vài đường côn song không thể nào địch lại những tay kiếm Phù Tang gan lì và hiếu sát. Bởi vậy, mang đồ tế nhuyễn, vàng bạc chạy lên núi Cổ Sơn là hợp lý nhất.
Nhưng khổ thay, vốn liếng của Tư Đồ gia trang hiện tập trung cả vào hàng ngàn pho tượng còn dang dở và đống gỗ long não cao như núi.
Bọn hải tặc không cướp được của, không giết được người tất sẽ phóng hỏa đốt nhà và họ Tư Đồ sạt nghiệp.
Tư Đồ lão thái nghẹn ngào nói :
- Lão thân quả là cô phúc, thất đức nên không bảo vệ được cơ nghiệp của nhà chồng, mặt mũi nào mà gặp họ ở chốn suối vàng! Mọi người hãy lên núi trốn hết đi, để ta ở lại đây liều chết với bọn giặc lùn!
Nói xong, bà khóc òa lên và mọi người cũng khóc theo. Nhị nương nức nở :
- Nếu Mẫu thân không đi thì hài nhi cũng ở lại!
Tư Đồ Sảng nóng ruột bước đến điểm huyệt bà nội rồi nghiêm nghị bảo Bạch Ly :
- Nàng hãy trao bảo kiếm cho ta rồi cấp tốc cõng lão Thái và dẫn cả nhà lên núi ngay! Ta xin thề rằng không có một tên cướp biển nào vào nổi nơi đây.
Giọng chàng sang sảng, đầy vẻ uy nghiêm khiến Bạch Ly sợ khiếp vía, mau mắn tuân lệnh.
Mọi người đi cả rồi, Tư Đồ Sảng gài chặt cổng lại, nhảy lên đầu tường ngồi đợi. Đã là giữa canh hai, trời tối đen vì chẳng có trăng sao.
Mùa hạ ở Hoa Nam kéo dài từ tháng ba đến tháng bảy, nhiều mưa và đôi khi có bão. Đêm nay mây mù giăng mắc báo hiệu một cơn mưa chưa kịp đến.
Tư Đồ Sảng vuốt ve lưỡi thép lạnh, thầm tiếc rằng không có Giáng Ma phủ lúc này. Trong cuộc hỗn chiến, cây búa ấy lợi hại hơn trường kiếm bội phần. Chàng cũng tiếc cả sự vắng mặt của thanh Từ Tâm kiếm vì trọng lượng của nó rất vừa tay. Nhưng Tư Đồ Sảng đã phải gởi bảo kiếm lại Thiên Sư đạo quán khi giả làm gã trai quê mùa đi tìm việc.
Chỉ nửa khắc sau là một toán hải tặc, đông độ gần trăm, cầm đuốc chạy đến. Chúng không biết thuật khinh công song cước bộ rất mau lẹ, nhẹ nhàng. Tư Đồ Sảng buông mình xuống đất đứng dựa tường vây, lòng thầm chua xót cho dân tộc mình. Người Hán lúc nào cũng vỗ ngực xưng là vĩ đại, văn minh, còn các dân tộc khác chỉ là bọn mán di mọi rợ! Thế mà, suốt mấy trăm năm nay bọn cướp biển Cao Ly và Phù Tang cứ ngang nhiên dong thuyền vào nội địa cướp bóc rồi rút lui an toàn. Thỉnh thoảng mới có được một vị tướng tài giỏi huấn luyện binh sĩ, nên ngăn chặn được vài cuộc xâm nhập. Còn thường thì Nguyên soái chạy trước, ba quân rút theo sau!
Chàng chỉ ưu thời mẫn thế được bấy nhiêu thì bọn hải tặc đến trước mặt. Chúng xí xô xí xào, chỉ trỏ chàng và cánh cổng gia trang rồi ùa đến.
Có hai tên nhanh chân đi tiên phong, song thủ nắm chắc chuôi của thanh kiếm dài và hơi cong, dựng đứng trước mặt. Chúng hét lên những tiếng man rợ như uy hiếp tinh thần địch thủ.
Tư Đồ Sảng lướt ra nghênh chiến, bảo kiếm loang loáng dưới ánh đuốc gỗ thông của phe địch. Kiếm pháp Phù Tang chủ ở lực đạo, đòn chém nhiều hơn đâm và dùng cả hai tay nên khí thế rất mãnh liệt. Sư phụ Tư Đồ Sảng là Ly Giang Tiên Ông đã từng giảng giải cho chàng nghe những yếu quyết cơ bản của thứ kiếm pháp này.
Thép chạm thép vang rền và hai gã cướp biển rú lên ảo não, ôm ngực ngã gục đương trường! Vài tên trong bọn còn lại giận dữ xông vào báo thù cho đồng đảng. Người Phù Tang rất nặng tình nghĩa huynh đệ, bằng hữu, sẵn sàng xả thân tức khắc, chẳng chờ đến ba năm mới phục hận như người Hán.
Nhưng chúng đã quá xui xẻo nên đụng phải một đại sát tinh Tư Đồ Sảng. Chàng vì món nợ của bách tính cả vùng này mà phóng tay chém giết bọn xâm lăng. Chàng biết rằng quanh đây có hàng ngàn gia đình đang bị cướp bóc, hãm hiếp và sát hại!
Tư Đồ Sảng thì triển Truy Tinh thân pháp, di chuyển như làn gió giữa hàng ngũ bọn hải tặc mà gieo rắc cái chết. Cánh tay dũng mãnh của chàng dễ dàng ngăn chặn đường gươm ác liệt của đối phương và thọc những nhát nhanh tựa vó câu qua khe cửa lấy mạng kẻ thù.
Thân thể chàng cao lớn, tay dài hơn bọn giặc lùn kia, nên mũi kiếm luôn chạm mục tiêu trước. Chỉ trong vòng hai khắc, Tư Đồ Sảng đã hạ sát gần ba chục gã hải tặc, càng khiến bọn chúng thêm điên tiết lăn xả vào. Đám cướp biển bắt đầu sử dụng đến ám khí là những thanh tiểu kiếm và những mảnh thép dẹp hình tròn, có răng nhọn hoắt.
Từ Đồ Sảng thản nhiên vung tả thủ chụp lấy hoặc đánh bạt ám khí đi, máu loang đầy bàn tay nhưng xương cốt không hề tổn hại. Khi chàng đạt được mười thành hỏa hầu của môn Khô Mộc thần công thì cả da thịt cũng rắn như gỗ, không thể bị thương bởi đao kiếm.
Tiếng kêu rên đau đớn hòa với tiếng thép hận thù làm náo động cả vùng núi Cổ Sơn, chắc là đã đến tai những người trên ấy. Cho nên, sau một bụi cây rậm rạp, cách đấu trường chừng bảy tám trượng, có một người đứng nấp mình xem, mắt phượng tròn xoe, môi run rẩy vì lo lắng.
Bạch Ly đã xuống để xem an nguy của Tư Đồ Sảng.
Nàng đau lòng khôn xiết, nước mắt chảy ròng ròng khi thấy Tư Đồ Sảng vấy máu. Chàng đã thọ thương vì những đường gươm ám tập liều lĩnh của bọn cướp biển. Nhưng nàng biết mình có ra cũng làm vướng tay Tư Đồ Sảng mà thôi đành đứng im mà nức nở.
Tuy nhiên, Tư Đồ Sảng vẫn không tỏ ra đau đớn hay kiệt sức, đường gươm vun vút tựa giải lụa, liên tiếp đâm thủng cơ thể hàng chục tên chớp biển. Tổng cộng đã có hơn năm mươi xác người nằm la liệt trên bãi cỏ trước cửa Tư Đồ gia trang.
Xa xa bỗng vọng lại tiếng cồng dồn dập, nhịp điệu lạ tai, có lẽ là tín hiệu rút quân của thủ lĩnh hải tặc! Quả nhiên đúng vậy vì một tên trong đám đối thủ của Tư Đỗ Sảng quát vang và cả bọn nhất tề bỏ chạy.
Tư Đồ Sảng không đuổi theo, chống kiếm đứng nhìn mấy chục thi thể ở chung quanh và mùi máu tanh nồng nặc bỗng khiến chàng buồn nôn. Chàng tự hỏi mình đúng hay sai khi giết nhiều đến thế!
Chàng giật mình nhận ra Tam Biểu muội đang lao đến, vừa định mở lời chào hỏi thì đã bị Bạch Ly ôm cổ khóc vùi và trách móc :
- Sao ngươi lại phải liều mạng vì cơ nghiệp của Tư Đồ gia trang?
Ngươi là ai sao chẳng nói thực ra đi?
Tư Đồ Sảng vỗ về tấm lưng ong mềm mại của nàng rồi cười bảo :
- Ta đã chết đâu mà nàng khóc lóc thảm thiết đến thế? Vài vết thương nhẹ chẳng có gì đáng lo cả.
Bạch Ly chợt nhớ ra, buông cổ chàng rồi nói :
- Ta quên là ngươi đang bị thương! Mau vào trong để ta băng bó cho!
Tư Đồ Sảng gật đầu, đề khí nhảy lên đầu tường, nhảy vào trong để mở cổng.
Đêm ấy, Tư Đồ gia trang chỉ còn có hai người. Được Bạch Ly băng bó xong, Tư Đồ Sảng trở về căn phòng nhỏ trong xưởng mộc nghỉ ngơi.
Chàng mệt mỏi vì cuộc chiến khốc liệt lúc nãy nên thiếp đi rất nhanh!
Từ ngày rời Thúy Phong cốc đi Phúc Châu, chàng không còn mơ thấy hai ái thê hiện về nữa, lòng vô cùng thương nhớ.
Nhưng đêm nay may mắn thay, cố nhân lại đến trong mơ. Lăng Phi Tuyết nhìn chàng âu yếm nói :
- Tướng công! Đã đến lúc không phải trở lại Lạc Dương rồi đấy!
Chàng phải thổ lộ lai lịch ngay trong buổi sáng mai vì hai con rể của Tư Đồ Xán sẽ mang hung tin về vào lúc xế chiều. Vả lại Lạc Dương sắp có sự cố lớn, cần chàng hiện diện.
Tư Đồ Sảng gật đầu, thò tay định kéo nàng vào lòng thì oan hồn biết mất.
Chàng chưa kịp ngủ lại thì mơ màng phát hiện có kẻ ngồi xuống thành giường. Tư Đồ Sảng mừng rỡ mở mắt ra, ôm lấy bóng trắng ấy mà hôn hít. Lăng Phi Tuyết có vẻ ngượng ngùng hơn thường lệ và e ấp khi dâng hiến.
Tư Đồ Sảng quen với cung cách giao hoan nhẹ nhàng, dịu dàng đưa ái thê lên đỉnh Vu Sơn. Những vết thương nơi lưng nhói đau chỉ làm cho cuộc mây mưa thêm dài. Hết hiệp, nữ nhân thẹn thùng mặc y phục rồi bỏ đi như thường lệ và Tư Đồ Sảng không dám lưu lại. Chàng mau chóng thiếp đi vì cảm giác thư thái, hạnh phúc.
Lúc bình mình, chàng thức giấc bởi tiếng cười rộn rã, người trong trang đã trở về.
Tư Đồ Sảng vội rửa mặt, thay áo rồi lên khách sảnh. Cả nhà đều có mặt. Tư Đồ lão thái thân thiết vẫy chàng lại ngồi ở ghế cạnh mình và vui vẻ bảo :
- Lão thân nghe Ly nhi kể rằng ngươi thần dũng như thiên tướng, một mình đương cự với hải tặc, giết được hơn năm chục tên, bảo toàn cơ nghiệp họ Tư Đồ! Lão thân quyết định gả Ly nhi cho ngươi đấy! Con nha đầu ấy cũng bằng lòng rồi?
Tư Đồ Sảng vô cùng bối rối, chẳng biết phúc đáp thế nào cả! Nhị nương cẩn thận hỏi han :
- Bát Tự Niên Canh của hiền diệt ra sao, thuộc chi nhánh nào của họ Tư Đồ vậy?
Tư Đồ Sảng nghiêm nghị đáp :
- Bẩm nhị phu nhân! Gia tổ tính danh là Tư Đồ Giáp, còn gia phụ là Tư Đồ Quát!
Cả nhà sửng sốt như bị sét đánh ngang tai, ngồi ngây ra tựa tượng gỗ. Trong lúc ấy, Tư Đồ Sảng rời ghế, quỳ xuống trước mặt Lão Thái khấu đầu lạy và run rẫy nói :
- Nội Tổ Mẫu! Tiên phụ bị Nhị thúc đánh đuổi, đành phải rời Phúc Châu để tránh cho Tổ mẫu nỗi thương tâm trước cảnh huynh đệ tương tàn! Nhưng dẫu sao Tiên phụ cũng là kẻ bất hiếu, không phụng dưỡng mẹ già! Nay Tiểu tôn xin được thay người mà tạ tội!
Tư Đồ lão thái nghẹn ngào hỏi :
- Chẳng lẽ Quát nhi của lão thân chết thực rồi sao?
Thấy chàng gật đầu, bà bật khóc :
- Tội nghiệp cho con trai ta! Thế mà bao nhiêu năm nay lão thân cứ trách y vô tâm bạc hạnh! Thì ra, tên khốn Tư Đồ Xán đã vì cơ nghiệp mà đuổi Quát nhi đi!
Tư Đồ Sảng quay sang lạy Nhị nương rồi nói :
- Nhị Thẩm! Tiểu diệt về đây cốt để minh oan cho tiên phụ chứ chẳng phải vì gia sản! Tiểu diệt xin nhường lại quyền thừa kế cho ba biểu muội, quyết chẳng nhận một xu!
Tư Đồ lão thái bác ngay :
- Không được! Sảng nhi là cháu đích tôn phải được kế thừa cơ nghiệp họ Tư Đồ! Ba con bé kia sẽ có phần của chúng!
Tư Đồ Sảng mỉm cười, an ủi bà :
- Nội Tồ mẫư! Tiểu tôn hiện có đến cả trăm vạn lượng vàng, còn tranh giành với các em làm gì?
Tư Đồ lão thái ngẩn người :
- Ngươi giầu đến thế ư? Nhưng ngươi không làm ăn cướp đấy chứ?
Tư Đồ Sảng ngượng ngập trước nụ cười của cả nhà, liền biện bạch :
- Tổ Mẫu chớ nghĩ oan cho Tiểu tôn như thế! Tiểu tôn được Thiên Tử phong tước Trung Dũng Bá, Hàm Nhị Phẩm, đương chức Đại Lý tự Thiếu Khanh, sao lại đi ăn cướp được!
Họ Tư Đồ không ai làm quan lớn nên lão Thái vô cùng sung sướng khi cháu đích tôn vinh hiển tột bực như thế! Bà cười mãi không giấu nổi hàm răng đã mất vài chiếc.
Đại tiểu thư Tư Đồ Huệ lên tiếng :
- Biểu ca làm quan lớn như thế bảo sao lão Án Sát Sứ họ Hoàng không sợ?
Sau đó, Tư Đồ Sảng kể lại chuyện quá khứ của song thân cũng như ân oán của mình! Chàng yêu cầu người thân giữ kín mối quan hệ để được an toàn.
Cuối cùng, chàng tiết lộ cái chết của Tư Đồ Xán song họ khóc không nhiều, vì từ mấy năm nay lão đã trở thành người dưng, chỉ về nhà lấy vàng rồi lại đi ngay. Tính Tư Đồ Xán độc đoán và lạnh lùng, đối với vợ con chẳng chút tình cảm nên nỗi tiếc thương không lớn! Nhất là khi họ biết Tư Đồ Xán đã nhẫn tâm đánh đuổi bào huynh để giành lấy gia tài!
Tuy là thế song Tư Đồ lão thái cũng rất thương tâm. Nếu không có nỗi mừng lớn lao là đứa cháu đích tôn anh hùng, quyền quí thì có lẽ bà đã lâm bệnh rồi! Người đàn bà Trung Hoa sợ nhất là Tông Mạch bên chồng bị gián đoạn nên việc có cháu trai là niềm vui lớn lao nhất đời lão thái!
- Lạ thực! Sao hài nhi ngày càng thấy Tư Đồ Sảng giống đại ca một cách lạ lùng. Ánh mắt gã nhìn chúng ta cũng tràn ngập tình thương và hình như có điều muốn nói mà chẳng dám?
Đại tiểu thư Tư Đồ Huệ lên tiếng :
- Nội Tổ mẫu! Năm xưa Tiểu tôn nữ từng nghe Đại Bá phụ thổ lộ ước nguyện lấy một người vợ cao lớn để con cháu đời sau thoát cảnh thua thiệt về kích thước cơ thể! Nay Tư Đồ Sảng thân hình khôi vĩ, dung mạo lại khá giống Đại Bá phụ khiến Tiểu Tôn Nữ vô cùng nghi hoặc!
Tư Đồ lão thái cười nhạt :
- Huệ nhi chớ hồ đồ! Nếu quả thực cái gã bất hiếu kia có được đứa con trai như Tư Đồ Sảng thì sao không dẫn về đây ra mắt? Quát nhi phải biết rằng lão thân sẽ mừng cháu đích tôn mà bỏ qua mọi tội lỗi của gã cơ mà?
Bà nói rất chí lý nên Tư Đồ Huệ không dám tranh cãi nữa!
Sáng hôm sau là mùng một tháng bảy, Tư Đồ lão thái theo thông lệ vào thành thắp hương ở Thiên Sư đạo quán! Bạch Ly muốn biết Tư Đồ Sảng đã làm như thế nào để giải quyết việc bọn côn quang quấy rối cửa hàng nên tình nguyện đánh xe đưa bà nội đi.
Nàng đến cửa hàng trên phố Tam Bình trước, thay vì rẽ vào Đạo quán. Bạch Ly vô cùng ngạc nhiên khi thấy bốn gã công sai mang đao, y phục chỉnh tề đứng trước cửa và vui vẻ, cung kính mời khách vào tiệm.
Tất nhiên, chẳng có một mống côn đồ nào dám đến quấy rối cả!
Thấy Tư Đồ lão thái và Bạch Ly xuống xe, bốn gã ấy khom lưng thi lễ. Một gã mau mắn nói ngay :
- Bọn Tiểu nhân xin thỉnh an Lão thái và Tiểu thư! Hôm qua, Đề Hình Án Sát Sứ Đại Nhân ở Tam Ty Phúc Kiến đã ra lệnh bắt sạch bọn côn đồ và người đích thân thăng đường tra hỏi. Bọn chúng bị đòn đau quá liền thú nhận đã lãnh tiền của lão Vương Vạn Thành để quấy rối việc kinh doanh của quí trang! Chỉ trong nay mai là lão họ Vương chết tiệt ấy phải ra trước công đường thôi! Án Sát Đại Nhân còn ra lệnh cho bọn tiểu nhân túc trực ở đây để đảm bảo an ninh cho quí hiệu!
Hai bà cháu nghe xong cứ ngớ người ra, chẳng hiểu ất giáp gì cả!
Vì sao một trong ba vị quan đầu tỉnh Phúc Kiến lại đích thân lo lắng cho việc buôn bán cửa một cửa hiệu nhỏ như thế?
Bạch Ly dầy dạn thương trường, giả như đã biết rõ sự việc, vui vẻ bảo :
- Dĩ nhiên là một vị quan công minh như Án Sát Đại nhân phải xem trọng vương pháp, giữ gìn công đạo cho bách tính! Bổn hiệu làm ăn chân chính tất phải được bênh vực! Tuy nhiên đối với nhiệt tình của tứ vị thì bổn hiệu chẳng dám quên ơn!
Dứt lời, nàng móc hầu bao thưởng cho mỗi gã mười lạng bạc! Bốn tên công sai ngần ngại không dám nhận dù bàn tay chỉ chực thò ra chụp lấy nén bạc hấp dẫn.
Cuối cùng, một gã nuốt nước bọt, hạ giọng năn nỉ :
- Bọn tiểu nhân xin nhận ân sủng của tiểu thư nhưng mong người đừng để lộ việc này ra ngoài!
Bạch Ly mỉm cười trấn an :
- Tứ vị cứ yên tâm! Chút quà mọn này đâu đáng để bổn tiểu thư phải nhiều lời nói với ai làm gì!
Bốn gã mừng rỡ chia nhau nhét nhanh vào ngực áo rồi tiếp tục làm nhiệm vụ!
* * * * *
Ngay chiều hôm ấy, lão bá hộ Vương Vạn Thành cùng vợ sang Tư Đồ gia trang quì lạy Tư Đồ lão thái, xin bà rủ lòng thương mà bãi nại.
Lão thề rằng từ nay sẽ buôn bán ngay thẳng, không dám giở thủ đoạn cạnh tranh bất chính nữa!
Tư Đồ lão thái khoan khoái giáo huấn cho Vương Đại Thành một trận rồi hứa sẽ bỏ qua!
Vợ chồng họ Vương về rồi, Bạch Nương cho gọi ngay Tư Đồ Sảng lên hỏi vì chàng cũng vừa về đến.
Tư Đồ Sảng thản nhiên đáp :
- Bẩm tiểu thư! Tiểu nhân nghĩ rằng còn có vương pháp bảo vệ nên chẳng tội gì mất tiền cho bọn côn đồ. Vì thế, tiểu nhân hỏi thăm rồi đến gõ cửa Tam ty trình bày sự việc! Họ là bậc trung lương thương dân như con đẻ nên đã lắng nghe và mau mắn giải quyết.
Bạch Ly tức đến nổ đom đóm mắt, cười nhạt bảo :
- Cả thành Phúc Châu đều biết lão Đề Hình Án Sát Sứ họ Hoàng kia là tham quan, chỉ biết có vàng bạc chứ không biết đến lẽ công bằng.
Phen này, dù chúng ta có bãi nại thì lão Vương Vạn Thành cũng phải mất ngàn lượng vàng mới yên thân! Do vậy, bổn cô nương không tin ngươi dùng lời nói suông mà thuyết phục được lão ta!
Tư Đồ Sảng mỉm cười :
- Sao tiểu thư không nghĩ rằng lão tham quan kia đánh hơi được cơ hội móc hầu bao của Vương Bá Hộ nên mới sốt sắng thụ lý vụ này?
Câu trả lời ấy rất chí lý khiến Bạch Ly cứng họng. Nàng cố gỡ gạc :
- Nhưng đúng lý ra lão ta cũng phải moi tiền của Tư Đồ gia trang nữa mới phải đạo! Trong bất cứ vụ kiện cáo nào thì bên nguyên và bên bị đều hao tài tốn của cả! Không những thế, Hoàng Án Sát còn cho cả công sai Tam ty đến gác cửa cho bổn hiệu nữa. Việc ấy rất bất thường và không cần thiết! Ta linh cảm rằng lão ta rất sợ ngươi thì phải.
Tư Đồ Sảng thầm khâm phục cơ trí của cô em họ nóng tính. Chàng tủm tỉm đáp :
- Tiểu nhân là kẻ quê mùa làm sao biết được cách hành xử của quan nha?
Bạch Ly chưa chịu thua nhưng Tư Đồ lão thái đã can ngăn, khen ngợi công lao của Tư Đồ Sảng rồi cho chàng lui gót. Bà nhìn theo dáng đi của chàng mà lòng chợt bâng khuâng bởi những cảm xúc kỳ lạ!
Vài ngày sau, tai họa ập xuống đầu bách tính ngoại thành Phúc Châu. Ba mươi chiếc thuyền của bọn hải tặc Phù Tang (Nhật Bản) đã ngược giòng sông Mã, đánh cướp suốt từ cửa biển vào đến tận chân thành Phúc Châu.
Thủy quân và bộ binh Phúc Kiến tuy đông mà không sao ngăn chặn nổi bọn giặc lùn kiêu dũng, khát máu! Chiến thuyền của chúng được trang bị cả đại pháo tối tân, có tầm bắn xa hơn Cổ Thần Công cổ lỗ của quân triều đình nên đã đánh tan tác đội thuyền của Thủy sư đề đốc Phúc Kiến.
Rốt cuộc, quân Minh phải rút vào thành cố thủ, đế mặc lê thứ ngoại thành cho bọn hải tặc hiếp đáp.
Sông Mân Giang chảy từ Tây sang Đông, khi gần đến thành Phúc Châu thì bị đảo Nam Đài phân thành hai dòng Ô Long Giang và Đài Giang. Sau đó cùng chảy vào sông Mã để ra biển. Thành Phúc Châu nằm ở Bờ Bắc sông Ô Long và Tư Đồ gia trang cũng vậy!
Tiếng mõ, tiếng chiêng báo động vang rền đêm mùa hạ, khiến lòng người khiếp sợ và hoảng loạn!
Người trong Tư Đồ gia trang tập trung cả ở sân giữa, chờ quyết định của Tư Đồ lão thái. Một là họ kéo cả lên núi Cổ Sơn trốn tránh, hai là đóng cửa cự địch!
Tư Đồ Xán thường xuyên vắng nhà nên Tư Đồ lão thái đã cho xây tường chung quanh cao đến hơn hai trượng và dầy ba gang. Cửa trang cũng rất kiên cố, trừ phi bọn hải tặc có dụng cụ phá thành mới mong vào được! Tuy nhiên, không thể loại trừ trường hợp chúng vượt tường bằng những sợi dây có móc thép ở đầu và bọn cướp biển thì rất giỏi leo trèo!
Hơn trăm thợ thuyền giờ chỉ còn độ ba bốn chục vì số còn lại đã về nhà ngủ với vợ! Dù họ có biết vài đường côn song không thể nào địch lại những tay kiếm Phù Tang gan lì và hiếu sát. Bởi vậy, mang đồ tế nhuyễn, vàng bạc chạy lên núi Cổ Sơn là hợp lý nhất.
Nhưng khổ thay, vốn liếng của Tư Đồ gia trang hiện tập trung cả vào hàng ngàn pho tượng còn dang dở và đống gỗ long não cao như núi.
Bọn hải tặc không cướp được của, không giết được người tất sẽ phóng hỏa đốt nhà và họ Tư Đồ sạt nghiệp.
Tư Đồ lão thái nghẹn ngào nói :
- Lão thân quả là cô phúc, thất đức nên không bảo vệ được cơ nghiệp của nhà chồng, mặt mũi nào mà gặp họ ở chốn suối vàng! Mọi người hãy lên núi trốn hết đi, để ta ở lại đây liều chết với bọn giặc lùn!
Nói xong, bà khóc òa lên và mọi người cũng khóc theo. Nhị nương nức nở :
- Nếu Mẫu thân không đi thì hài nhi cũng ở lại!
Tư Đồ Sảng nóng ruột bước đến điểm huyệt bà nội rồi nghiêm nghị bảo Bạch Ly :
- Nàng hãy trao bảo kiếm cho ta rồi cấp tốc cõng lão Thái và dẫn cả nhà lên núi ngay! Ta xin thề rằng không có một tên cướp biển nào vào nổi nơi đây.
Giọng chàng sang sảng, đầy vẻ uy nghiêm khiến Bạch Ly sợ khiếp vía, mau mắn tuân lệnh.
Mọi người đi cả rồi, Tư Đồ Sảng gài chặt cổng lại, nhảy lên đầu tường ngồi đợi. Đã là giữa canh hai, trời tối đen vì chẳng có trăng sao.
Mùa hạ ở Hoa Nam kéo dài từ tháng ba đến tháng bảy, nhiều mưa và đôi khi có bão. Đêm nay mây mù giăng mắc báo hiệu một cơn mưa chưa kịp đến.
Tư Đồ Sảng vuốt ve lưỡi thép lạnh, thầm tiếc rằng không có Giáng Ma phủ lúc này. Trong cuộc hỗn chiến, cây búa ấy lợi hại hơn trường kiếm bội phần. Chàng cũng tiếc cả sự vắng mặt của thanh Từ Tâm kiếm vì trọng lượng của nó rất vừa tay. Nhưng Tư Đồ Sảng đã phải gởi bảo kiếm lại Thiên Sư đạo quán khi giả làm gã trai quê mùa đi tìm việc.
Chỉ nửa khắc sau là một toán hải tặc, đông độ gần trăm, cầm đuốc chạy đến. Chúng không biết thuật khinh công song cước bộ rất mau lẹ, nhẹ nhàng. Tư Đồ Sảng buông mình xuống đất đứng dựa tường vây, lòng thầm chua xót cho dân tộc mình. Người Hán lúc nào cũng vỗ ngực xưng là vĩ đại, văn minh, còn các dân tộc khác chỉ là bọn mán di mọi rợ! Thế mà, suốt mấy trăm năm nay bọn cướp biển Cao Ly và Phù Tang cứ ngang nhiên dong thuyền vào nội địa cướp bóc rồi rút lui an toàn. Thỉnh thoảng mới có được một vị tướng tài giỏi huấn luyện binh sĩ, nên ngăn chặn được vài cuộc xâm nhập. Còn thường thì Nguyên soái chạy trước, ba quân rút theo sau!
Chàng chỉ ưu thời mẫn thế được bấy nhiêu thì bọn hải tặc đến trước mặt. Chúng xí xô xí xào, chỉ trỏ chàng và cánh cổng gia trang rồi ùa đến.
Có hai tên nhanh chân đi tiên phong, song thủ nắm chắc chuôi của thanh kiếm dài và hơi cong, dựng đứng trước mặt. Chúng hét lên những tiếng man rợ như uy hiếp tinh thần địch thủ.
Tư Đồ Sảng lướt ra nghênh chiến, bảo kiếm loang loáng dưới ánh đuốc gỗ thông của phe địch. Kiếm pháp Phù Tang chủ ở lực đạo, đòn chém nhiều hơn đâm và dùng cả hai tay nên khí thế rất mãnh liệt. Sư phụ Tư Đồ Sảng là Ly Giang Tiên Ông đã từng giảng giải cho chàng nghe những yếu quyết cơ bản của thứ kiếm pháp này.
Thép chạm thép vang rền và hai gã cướp biển rú lên ảo não, ôm ngực ngã gục đương trường! Vài tên trong bọn còn lại giận dữ xông vào báo thù cho đồng đảng. Người Phù Tang rất nặng tình nghĩa huynh đệ, bằng hữu, sẵn sàng xả thân tức khắc, chẳng chờ đến ba năm mới phục hận như người Hán.
Nhưng chúng đã quá xui xẻo nên đụng phải một đại sát tinh Tư Đồ Sảng. Chàng vì món nợ của bách tính cả vùng này mà phóng tay chém giết bọn xâm lăng. Chàng biết rằng quanh đây có hàng ngàn gia đình đang bị cướp bóc, hãm hiếp và sát hại!
Tư Đồ Sảng thì triển Truy Tinh thân pháp, di chuyển như làn gió giữa hàng ngũ bọn hải tặc mà gieo rắc cái chết. Cánh tay dũng mãnh của chàng dễ dàng ngăn chặn đường gươm ác liệt của đối phương và thọc những nhát nhanh tựa vó câu qua khe cửa lấy mạng kẻ thù.
Thân thể chàng cao lớn, tay dài hơn bọn giặc lùn kia, nên mũi kiếm luôn chạm mục tiêu trước. Chỉ trong vòng hai khắc, Tư Đồ Sảng đã hạ sát gần ba chục gã hải tặc, càng khiến bọn chúng thêm điên tiết lăn xả vào. Đám cướp biển bắt đầu sử dụng đến ám khí là những thanh tiểu kiếm và những mảnh thép dẹp hình tròn, có răng nhọn hoắt.
Từ Đồ Sảng thản nhiên vung tả thủ chụp lấy hoặc đánh bạt ám khí đi, máu loang đầy bàn tay nhưng xương cốt không hề tổn hại. Khi chàng đạt được mười thành hỏa hầu của môn Khô Mộc thần công thì cả da thịt cũng rắn như gỗ, không thể bị thương bởi đao kiếm.
Tiếng kêu rên đau đớn hòa với tiếng thép hận thù làm náo động cả vùng núi Cổ Sơn, chắc là đã đến tai những người trên ấy. Cho nên, sau một bụi cây rậm rạp, cách đấu trường chừng bảy tám trượng, có một người đứng nấp mình xem, mắt phượng tròn xoe, môi run rẩy vì lo lắng.
Bạch Ly đã xuống để xem an nguy của Tư Đồ Sảng.
Nàng đau lòng khôn xiết, nước mắt chảy ròng ròng khi thấy Tư Đồ Sảng vấy máu. Chàng đã thọ thương vì những đường gươm ám tập liều lĩnh của bọn cướp biển. Nhưng nàng biết mình có ra cũng làm vướng tay Tư Đồ Sảng mà thôi đành đứng im mà nức nở.
Tuy nhiên, Tư Đồ Sảng vẫn không tỏ ra đau đớn hay kiệt sức, đường gươm vun vút tựa giải lụa, liên tiếp đâm thủng cơ thể hàng chục tên chớp biển. Tổng cộng đã có hơn năm mươi xác người nằm la liệt trên bãi cỏ trước cửa Tư Đồ gia trang.
Xa xa bỗng vọng lại tiếng cồng dồn dập, nhịp điệu lạ tai, có lẽ là tín hiệu rút quân của thủ lĩnh hải tặc! Quả nhiên đúng vậy vì một tên trong đám đối thủ của Tư Đỗ Sảng quát vang và cả bọn nhất tề bỏ chạy.
Tư Đồ Sảng không đuổi theo, chống kiếm đứng nhìn mấy chục thi thể ở chung quanh và mùi máu tanh nồng nặc bỗng khiến chàng buồn nôn. Chàng tự hỏi mình đúng hay sai khi giết nhiều đến thế!
Chàng giật mình nhận ra Tam Biểu muội đang lao đến, vừa định mở lời chào hỏi thì đã bị Bạch Ly ôm cổ khóc vùi và trách móc :
- Sao ngươi lại phải liều mạng vì cơ nghiệp của Tư Đồ gia trang?
Ngươi là ai sao chẳng nói thực ra đi?
Tư Đồ Sảng vỗ về tấm lưng ong mềm mại của nàng rồi cười bảo :
- Ta đã chết đâu mà nàng khóc lóc thảm thiết đến thế? Vài vết thương nhẹ chẳng có gì đáng lo cả.
Bạch Ly chợt nhớ ra, buông cổ chàng rồi nói :
- Ta quên là ngươi đang bị thương! Mau vào trong để ta băng bó cho!
Tư Đồ Sảng gật đầu, đề khí nhảy lên đầu tường, nhảy vào trong để mở cổng.
Đêm ấy, Tư Đồ gia trang chỉ còn có hai người. Được Bạch Ly băng bó xong, Tư Đồ Sảng trở về căn phòng nhỏ trong xưởng mộc nghỉ ngơi.
Chàng mệt mỏi vì cuộc chiến khốc liệt lúc nãy nên thiếp đi rất nhanh!
Từ ngày rời Thúy Phong cốc đi Phúc Châu, chàng không còn mơ thấy hai ái thê hiện về nữa, lòng vô cùng thương nhớ.
Nhưng đêm nay may mắn thay, cố nhân lại đến trong mơ. Lăng Phi Tuyết nhìn chàng âu yếm nói :
- Tướng công! Đã đến lúc không phải trở lại Lạc Dương rồi đấy!
Chàng phải thổ lộ lai lịch ngay trong buổi sáng mai vì hai con rể của Tư Đồ Xán sẽ mang hung tin về vào lúc xế chiều. Vả lại Lạc Dương sắp có sự cố lớn, cần chàng hiện diện.
Tư Đồ Sảng gật đầu, thò tay định kéo nàng vào lòng thì oan hồn biết mất.
Chàng chưa kịp ngủ lại thì mơ màng phát hiện có kẻ ngồi xuống thành giường. Tư Đồ Sảng mừng rỡ mở mắt ra, ôm lấy bóng trắng ấy mà hôn hít. Lăng Phi Tuyết có vẻ ngượng ngùng hơn thường lệ và e ấp khi dâng hiến.
Tư Đồ Sảng quen với cung cách giao hoan nhẹ nhàng, dịu dàng đưa ái thê lên đỉnh Vu Sơn. Những vết thương nơi lưng nhói đau chỉ làm cho cuộc mây mưa thêm dài. Hết hiệp, nữ nhân thẹn thùng mặc y phục rồi bỏ đi như thường lệ và Tư Đồ Sảng không dám lưu lại. Chàng mau chóng thiếp đi vì cảm giác thư thái, hạnh phúc.
Lúc bình mình, chàng thức giấc bởi tiếng cười rộn rã, người trong trang đã trở về.
Tư Đồ Sảng vội rửa mặt, thay áo rồi lên khách sảnh. Cả nhà đều có mặt. Tư Đồ lão thái thân thiết vẫy chàng lại ngồi ở ghế cạnh mình và vui vẻ bảo :
- Lão thân nghe Ly nhi kể rằng ngươi thần dũng như thiên tướng, một mình đương cự với hải tặc, giết được hơn năm chục tên, bảo toàn cơ nghiệp họ Tư Đồ! Lão thân quyết định gả Ly nhi cho ngươi đấy! Con nha đầu ấy cũng bằng lòng rồi?
Tư Đồ Sảng vô cùng bối rối, chẳng biết phúc đáp thế nào cả! Nhị nương cẩn thận hỏi han :
- Bát Tự Niên Canh của hiền diệt ra sao, thuộc chi nhánh nào của họ Tư Đồ vậy?
Tư Đồ Sảng nghiêm nghị đáp :
- Bẩm nhị phu nhân! Gia tổ tính danh là Tư Đồ Giáp, còn gia phụ là Tư Đồ Quát!
Cả nhà sửng sốt như bị sét đánh ngang tai, ngồi ngây ra tựa tượng gỗ. Trong lúc ấy, Tư Đồ Sảng rời ghế, quỳ xuống trước mặt Lão Thái khấu đầu lạy và run rẫy nói :
- Nội Tổ Mẫu! Tiên phụ bị Nhị thúc đánh đuổi, đành phải rời Phúc Châu để tránh cho Tổ mẫu nỗi thương tâm trước cảnh huynh đệ tương tàn! Nhưng dẫu sao Tiên phụ cũng là kẻ bất hiếu, không phụng dưỡng mẹ già! Nay Tiểu tôn xin được thay người mà tạ tội!
Tư Đồ lão thái nghẹn ngào hỏi :
- Chẳng lẽ Quát nhi của lão thân chết thực rồi sao?
Thấy chàng gật đầu, bà bật khóc :
- Tội nghiệp cho con trai ta! Thế mà bao nhiêu năm nay lão thân cứ trách y vô tâm bạc hạnh! Thì ra, tên khốn Tư Đồ Xán đã vì cơ nghiệp mà đuổi Quát nhi đi!
Tư Đồ Sảng quay sang lạy Nhị nương rồi nói :
- Nhị Thẩm! Tiểu diệt về đây cốt để minh oan cho tiên phụ chứ chẳng phải vì gia sản! Tiểu diệt xin nhường lại quyền thừa kế cho ba biểu muội, quyết chẳng nhận một xu!
Tư Đồ lão thái bác ngay :
- Không được! Sảng nhi là cháu đích tôn phải được kế thừa cơ nghiệp họ Tư Đồ! Ba con bé kia sẽ có phần của chúng!
Tư Đồ Sảng mỉm cười, an ủi bà :
- Nội Tồ mẫư! Tiểu tôn hiện có đến cả trăm vạn lượng vàng, còn tranh giành với các em làm gì?
Tư Đồ lão thái ngẩn người :
- Ngươi giầu đến thế ư? Nhưng ngươi không làm ăn cướp đấy chứ?
Tư Đồ Sảng ngượng ngập trước nụ cười của cả nhà, liền biện bạch :
- Tổ Mẫu chớ nghĩ oan cho Tiểu tôn như thế! Tiểu tôn được Thiên Tử phong tước Trung Dũng Bá, Hàm Nhị Phẩm, đương chức Đại Lý tự Thiếu Khanh, sao lại đi ăn cướp được!
Họ Tư Đồ không ai làm quan lớn nên lão Thái vô cùng sung sướng khi cháu đích tôn vinh hiển tột bực như thế! Bà cười mãi không giấu nổi hàm răng đã mất vài chiếc.
Đại tiểu thư Tư Đồ Huệ lên tiếng :
- Biểu ca làm quan lớn như thế bảo sao lão Án Sát Sứ họ Hoàng không sợ?
Sau đó, Tư Đồ Sảng kể lại chuyện quá khứ của song thân cũng như ân oán của mình! Chàng yêu cầu người thân giữ kín mối quan hệ để được an toàn.
Cuối cùng, chàng tiết lộ cái chết của Tư Đồ Xán song họ khóc không nhiều, vì từ mấy năm nay lão đã trở thành người dưng, chỉ về nhà lấy vàng rồi lại đi ngay. Tính Tư Đồ Xán độc đoán và lạnh lùng, đối với vợ con chẳng chút tình cảm nên nỗi tiếc thương không lớn! Nhất là khi họ biết Tư Đồ Xán đã nhẫn tâm đánh đuổi bào huynh để giành lấy gia tài!
Tuy là thế song Tư Đồ lão thái cũng rất thương tâm. Nếu không có nỗi mừng lớn lao là đứa cháu đích tôn anh hùng, quyền quí thì có lẽ bà đã lâm bệnh rồi! Người đàn bà Trung Hoa sợ nhất là Tông Mạch bên chồng bị gián đoạn nên việc có cháu trai là niềm vui lớn lao nhất đời lão thái!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.