Chương 26: Đã Làm Được!
Nguyễn Duy Khang
18/06/2023
Tất cả mọi người đã vào góc đứng của mình như lời chỉ đạo của Hân Hân, ai
cũng hít hà lấy hết tự tin hòa tấu thêm một lần nữa. Duy Đông ông cầm
đũa điều khiển giai điệu có chút ngập ngừng nhưng cũng hy vọng sẽ thành
công, ông chậm rãi bước lên bục cao và tưởng tượng trước mặt là sân khấu biểu diễn.
Mới vừa phẩy đũa một cái, tiếng tăng từ dương cầm vang lên theo, thấy vậy liền thực hiện động tác này từ chậm rì cho đến nhanh dần như tia nắng mặt trời lên cao đón chào ngày mới.
Giọng hát ấm áp thanh khiết của Hân Hân cất lên cùng bàn tay đánh những phím đàn nhịp điệu, giữa chừng tiếng trống đùng đùng nổi lên như hồi chuông báo hiệu ngày vui sắp tới, tiếng vu vi êm ái như ngàn chú chim se sẻ đang hót trên ngọn cây. Tiếng hát và hòa tấu lên một bản nhạc sôi nổi hồn nhiên, khiến cho sếp Vu và Tiểu Cam Cam ngồi ở dưới cũng phải ngạc nhiên thích thú quao lên một tiếng.
Mấy phút trôi qua, cuối cùng bản nhạc đã kết thúc cùng hòa tấu lẫn giọng hát, nhóm Hân Hân ai cũng cười rạng rỡ vì cuối cùng đã làm được hòa tấu này cho bản nhạc. Hân Hân cô liền đứng lên chạy tới ôm chặt cô bạn nhỏ vào lòng, vừa thơm má vừa nói.
- Tụi chị đã khai thác được bản tấu mới rồi, vui quá đi, cảm ơn bé Cam Cam nhiều nha!
Tiếng cười khúc khích tràn ngập trong niềm vui của nhóm Hân Hân đã xé tan bầu không khí u ám, nhưng làn sương trắng mù mịt vẫn bay quanh mặt trăng sáng rực đêm nay.
Sáng ngày hôm sau, trước khi đưa Cam Cam đến trường tham gia sự kiện đặc biệt, sếp Vu anh đã dẫn cô bé tới bệnh viện thăm mẹ mình, mới vừa mở cửa bước vào thì bất ngờ bị khống chế từ hai bên, còn Tiểu Cam Cam không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng thấy cảnh này hơi sợ nên liền chạy tới chỗ Ngọc Phụng.
Quay về phía sếp Vu, anh không biết ai đang khống chế mình như vậy cho đến khi hai giọng nói vô cùng quen thuộc cất lên trầm nghiêm.
- Sếp Vu, anh đã bị bắt và hãy theo chúng tôi hỗ trợ điều tra!
- Những gì anh nói ra sẽ được ghi lại, sau này làm bằng chứng trước tòa!
Dần dần nhận ra đó là giọng nói của Thành Thuận và Trọng Hưng, cố quay đầu liếc mắt nhìn thì đúng như đã đoán chính là họ, ngay lúc này sếp Vu anh mới cất lên giọng nói bực mình.
- Hai anh đang làm cái gì vậy, tự nhiên mới sáng sớm rủ tôi chơi trò bắt người!
- Chúng tôi không rảnh... Theo chúng tôi nhanh!
Dứt lời, liền lôi anh thật mạnh tới chỗ của Ngọc Phụng và bắt quỳ xuống giống như đóng phim cổ trang, sếp Vu hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra nên định hỏi, thì ngay lập tức bị Ngọc Phụng cô tước lời.
- Sếp Vu! Kế hoạch của anh đã bị bại lộ, mau cho tên đồng phạm xuất hiện
Nói đến đây, bỗng nhiên tấm màn của giường bệnh kế bên mở tung ra và đập thẳng vào mắt là La Toáng, cậu cũng bị khống chế giống như anh
- Thiện Tâm, Minh Mẫn lôi tên đó quỳ kế sếp Vu cho vui.
Lúc này đây, dường như sếp Vu nhận ra Ngọc Phụng đã biết chuyện gì đó nên cứ bất động một hồi rất là lâu, cho đến khi Ngọc Phụng gọi tên hai ba lần mới chịu thả hồn về. Sếp Vu anh vừa nhìn Ngọc Phụng bằng ánh mắt ngập ngừng và lắp bắp nói.
- Chẳng lẽ... Cô đã đã biết!
- Anh đoán xem...
Dòng thời gian nhanh chóng tua về tối hôm qua, tức thời điểm La Toáng tưởng rằng Ngọc Phụng đã thấm thuốc ngủ sau khi ăn xong hộp hủ tiếu xào khô đó, nhưng do liều thuốc ngủ nhẹ nên không ăn nhằm gì và chính vì vậy Ngọc Phụng cô mới phát hiện hành động kỳ lạ của đối phương.
Tò tò đi theo xem La Toáng có gì làm việc gì mờ ám hay không, để biết mà ngăn cản kịp thời, cho đến khi La Toáng vào tận trong xe cũng không thấy gì nên Ngọc Phụng cô nói thầm trong miệng chắc mình nghĩ nhiều quá. Định đứng lên quay lại phòng cấp cứu thì vô tình La Toáng cậu lại thấy Ngọc Phụng cô.
Tưởng rằng Ngọc Phụng đã biết những chuyện mờ ám đang làm, nên lần lật xuống xe và chạy lại phía đối phương kể hết những gì mà sếp Vu đã căn dặn. Lời kể xen lẫn tiếng cười khúc khích của Ngọc Phụng khi quay lại thực tại.
- Đúng là không đánh mà khai, tôi chưa hỏi gì hết tự cậu ta nói hết.
- Tôi lo sau này cậu ta làm nội gián, thấy nguy hiểm cho người liên lạc quá à...
Sếp Vu lúc này không biết phải nói gì, chỉ liếc nhìn La Toáng trong sự chán nản mà thôi, Ngọc Phụng chậm rãi bước xuống giường bệnh tiến lại gần sếp Vu vừa chỉ vào lồng ngực anh vừa luyên thuyên cằn nhằn. Dường như xóa đi biểu cảm căng thẳng và bí hiểm lúc nãy.
- Sếp đó... Tôi giao Cam Cam cho sếp giữ, nào ngờ sếp lại chiều con bé đi thám hiểm luôn.
- Cũng may bé Cam Cam không bị gì, chứ không thôi tôi hận sếp cả đời này luôn quá!
Còn về phần La Toáng, cũng bị Thiện Tâm cằn nhằn đủ điều, nào là làm cảnh sát trưởng mà đi làm những chuyện như vậy. Mọi người xung quanh nhìn hình ảnh này cứ tưởng vợ đang dạy dỗ chồng mà phì cười không thành tiếng.
Nửa tiếng sau, sau khi bị một trận cằn nhằn như vậy, sếp Vu đã làm đơn xin cho cô được xuất viện để đi theo đến trường học của Cam Cam. Vừa tới trước cổng đã thấy ở bên trong các bé học sinh và thầy cô giáo đang đi qua đi lại một cách náo nhiệt, lại có thêm nhạc không lời hòa vào bầu không khí sự kiện đặc biệt này.
- Cô và Cam Cam vào trước đi, tôi chạy đi tìm chỗ đậu xe rồi vào sau...
Ngọc Phụng nghe nói như vậy cũng gật đầu thay cho lời nói, khi xe hơi của sếp Vu di chuyển chạy đi cô mới nắm tay Cam Cam dẫn vào trường, vừa mới bước vô tiếng bác bảo vệ đã lên tiếng chào mẹ của Cam Cam. Ngọc Phụng nhìn bác bảo vệ mỉm cười một cái rồi đi tiếp không nói gì.
Cứ đi và đi vì không biết phải ngồi đâu, may lúc đó cô giáo viên của Cam Cam đang đi tới thì thấy hai mẹ con Ngọc Phụng đứng đó, nên nở nụ cười đầy hân hoan chào đón họ.
- Chị và bé Cam Cam đến rồi sao, hai mẹ con chị đến hàng đầu ngồi đi nha...
Nói xong, giáo viên tất bật bỏ đi làm việc của mình, nghe theo lời của cô giáo, hai mẹ đi tới hàng đầu và định ngồi xuống, thì tiếng nói nhỏ bé của Tiểu Cam Cam vang lên đòi vào hậu trường gặp mấy anh chị ban nhạc, chiều ý Ngọc Phụng cô liền ẵm Cam Cam tiến vào hậu trường.
Mới đẩy cửa bước vào, Cam Cam chưa kịp lên tiếng chào các anh chị, thì đã nghe Hân Hân lớn tiếng tranh cãi với ai đó qua cuộc gọi.
- Ít ra anh cũng phải nói trước một tiếng chứ, không nhận được thì ban đầu đừng nhận...
- Làm nghề như anh, chắc làn sóng âm nhạc chết sớm quá, Cảm ơn anh!
Dứt câu, Hân Hân cô liền tắt máy cái rụt trong sự tức giận đỏ cả gương mặt, lúc này Duy Đông ông mới lên tiếng hỏi.
- Người đánh trống không tới sao?
- Không chú à... Tức thiệt không biết phải làm sao đây, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.
Về phía Mẹ con Ngọc Phụng, hai người vẫn đứng trước cửa hậu trường chần chừ không biết có nên vào hay không, thì bất ngờ xuất hiện một giọng nói của người con gái sau lưng họ cất lên, không ai khác chính là Mỹ Hạ.
- Cam Cam đến rồi sao, chị chắc là mẹ của bé phải không... Hai mẹ con vào đi đứng đây làm gì vậy.
- Mọi người ơi! Cam Cam đến rồi nè!
Do sắp được biểu diễn nên tâm trạng Mỹ Hạ cô lúc này luôn hào hứng và ngọn lửa trong tim cứ bừng bừng lên trong sự sẵn sàng, cô nói đủ điều trong tiếng cười nhưng khi nhìn lại vẻ mặt của ai cũng căng thẳng và rầu rĩ chuyện gì đó.
- Mọi người sao vậy?
Kiến Phương thấy Mỹ Hạ hoang mang khi nhìn thấy mọi người rầu rĩ như vậy, nên đã thay mọi người lên tiếng nói chuyện xảy ra ban nãy. Nghe xong Mỹ Hạ cũng thất vọng không kém gì, bầu không khí đang vui tự nhiên chùng xuống như vậy.
Nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, khi có một giọng nói của một người phụ nữ khác nói để tôi chơi dương cầm cho, ban đầu tưởng Ngọc Phụng nói nên họ quay qua nhìn thì cô quắc tay không phải. Giọng nói tiếp tục vang lên lần nữa hỏi mọi người không nhớ em sao.
Bóng hình dần dần xuất hiện ở phía sau từ cánh cửa vào hậu trường, ai cũng xoe tròn đôi mắt miệng há ra trong kinh ngạc và bất ngờ khi thấy người phụ nữ đó, họ đồng loạt lên tiếng đưa ra cái tên Ánh Tuyền. Còn Ngọc Phụng và bé Cam Cam cũng không kém gì cũng ngỡ ngàng ra đó.
- Các anh chị quên em rồi hả, em là Ánh Linh sinh đôi với chị Ánh Tuyền!
Gợi ý như vậy, một giây sau họ mới nhớ ra vì trước đây có tới nhà Ánh Tuyền chơi thì vô tình gặp được Ánh Linh, hai chị em giống nhau từng tính cách và chơi dương cầm rất hay. Nhưng Ánh Linh không theo nghề mà qua Mỹ du học, họ không ngờ cô lại quay về để làm giỗ cho chị mình.
Hai tiếng sau, sự kiện đã diễn ra, các giáo viên, các bậc phụ huynh và các bạn nhỏ đã ngồi nghiêm chỉnh để hưởng thức buổi hòa nhạc hoành tráng. Vừa mở màn tiếng tăng tăng của giai điệu vui tươi vang lên làm cho các bạn nhỏ lẫn Cam Cam ngồi ở dưới vô cùng thích.
Làn khói phủ trắng xóa sàn sân khấu, tiếng pháo giấy bắn ra vèo vèo tạo thành những màu sắc rực rỡ rơi xuống, lúc này ánh đèn tự nhiên tắt đi và dần dần hé sáng lên thì thấy anh chị thành viên ban nhau đã đứng đó với những đồng phục trắng tinh, giống như màu áo thiên thần.
Duy Đông ông từ trong sân khấu bước ra và cúi đầu như gửi lời chào đến mọi người, tiếng dương cầm vang lên theo chiếc đũa điều khiển giai điệu hòa vào giọng hát ấm áp. Tiểu Cam Cam tưởng là Hân Hân nhưng nhìn lại chính là người em sinh đôi của Ánh Tuyền.
Nhìn thấy Ánh Linh, ai cũng cứ ngời rằng đỏ là Ánh Tuyền bằng da bằng thịt. Tiếng hát kết thúc theo hòa tấu, cũng là lúc tiếng vỗ tay nồng nhiệt thích thú của mọi người ngồi bên dưới vang lên. Nhóm Hân Hân, Duy Đông và Ánh Linh nghe thấy tiếng vỗ tay hò reo đó như dòng thời gian lặp lại.
Hân Hân nhìn thấy hình ảnh này liền nói thầm trong lòng rằng.
“Ánh Tuyền... Tôi đã thay bà thực hiện được tâm nguyện rồi... An nghỉ nha!”
Cuối cùng sự kiện đã kết thúc, những con búp bê khổng lồ với phần quà nhỏ được trao đến các bé trường tiểu học, trong lúc ra về nhóm Hân Hân hết lời cảm ơn Tiểu Cam Cam, vì cô bé đã giúp họ thực hiện được tâm nguyện của người bạn đoản mệnh.
Khung cảnh sự kiện đặc biệt đã khép lại với cảm xúc thăng hoa khó tả khó quên của Nhóm Hân Hân, Duy Đông và người em gái sinh đôi Ánh Linh.
Mới vừa phẩy đũa một cái, tiếng tăng từ dương cầm vang lên theo, thấy vậy liền thực hiện động tác này từ chậm rì cho đến nhanh dần như tia nắng mặt trời lên cao đón chào ngày mới.
Giọng hát ấm áp thanh khiết của Hân Hân cất lên cùng bàn tay đánh những phím đàn nhịp điệu, giữa chừng tiếng trống đùng đùng nổi lên như hồi chuông báo hiệu ngày vui sắp tới, tiếng vu vi êm ái như ngàn chú chim se sẻ đang hót trên ngọn cây. Tiếng hát và hòa tấu lên một bản nhạc sôi nổi hồn nhiên, khiến cho sếp Vu và Tiểu Cam Cam ngồi ở dưới cũng phải ngạc nhiên thích thú quao lên một tiếng.
Mấy phút trôi qua, cuối cùng bản nhạc đã kết thúc cùng hòa tấu lẫn giọng hát, nhóm Hân Hân ai cũng cười rạng rỡ vì cuối cùng đã làm được hòa tấu này cho bản nhạc. Hân Hân cô liền đứng lên chạy tới ôm chặt cô bạn nhỏ vào lòng, vừa thơm má vừa nói.
- Tụi chị đã khai thác được bản tấu mới rồi, vui quá đi, cảm ơn bé Cam Cam nhiều nha!
Tiếng cười khúc khích tràn ngập trong niềm vui của nhóm Hân Hân đã xé tan bầu không khí u ám, nhưng làn sương trắng mù mịt vẫn bay quanh mặt trăng sáng rực đêm nay.
Sáng ngày hôm sau, trước khi đưa Cam Cam đến trường tham gia sự kiện đặc biệt, sếp Vu anh đã dẫn cô bé tới bệnh viện thăm mẹ mình, mới vừa mở cửa bước vào thì bất ngờ bị khống chế từ hai bên, còn Tiểu Cam Cam không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng thấy cảnh này hơi sợ nên liền chạy tới chỗ Ngọc Phụng.
Quay về phía sếp Vu, anh không biết ai đang khống chế mình như vậy cho đến khi hai giọng nói vô cùng quen thuộc cất lên trầm nghiêm.
- Sếp Vu, anh đã bị bắt và hãy theo chúng tôi hỗ trợ điều tra!
- Những gì anh nói ra sẽ được ghi lại, sau này làm bằng chứng trước tòa!
Dần dần nhận ra đó là giọng nói của Thành Thuận và Trọng Hưng, cố quay đầu liếc mắt nhìn thì đúng như đã đoán chính là họ, ngay lúc này sếp Vu anh mới cất lên giọng nói bực mình.
- Hai anh đang làm cái gì vậy, tự nhiên mới sáng sớm rủ tôi chơi trò bắt người!
- Chúng tôi không rảnh... Theo chúng tôi nhanh!
Dứt lời, liền lôi anh thật mạnh tới chỗ của Ngọc Phụng và bắt quỳ xuống giống như đóng phim cổ trang, sếp Vu hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra nên định hỏi, thì ngay lập tức bị Ngọc Phụng cô tước lời.
- Sếp Vu! Kế hoạch của anh đã bị bại lộ, mau cho tên đồng phạm xuất hiện
Nói đến đây, bỗng nhiên tấm màn của giường bệnh kế bên mở tung ra và đập thẳng vào mắt là La Toáng, cậu cũng bị khống chế giống như anh
- Thiện Tâm, Minh Mẫn lôi tên đó quỳ kế sếp Vu cho vui.
Lúc này đây, dường như sếp Vu nhận ra Ngọc Phụng đã biết chuyện gì đó nên cứ bất động một hồi rất là lâu, cho đến khi Ngọc Phụng gọi tên hai ba lần mới chịu thả hồn về. Sếp Vu anh vừa nhìn Ngọc Phụng bằng ánh mắt ngập ngừng và lắp bắp nói.
- Chẳng lẽ... Cô đã đã biết!
- Anh đoán xem...
Dòng thời gian nhanh chóng tua về tối hôm qua, tức thời điểm La Toáng tưởng rằng Ngọc Phụng đã thấm thuốc ngủ sau khi ăn xong hộp hủ tiếu xào khô đó, nhưng do liều thuốc ngủ nhẹ nên không ăn nhằm gì và chính vì vậy Ngọc Phụng cô mới phát hiện hành động kỳ lạ của đối phương.
Tò tò đi theo xem La Toáng có gì làm việc gì mờ ám hay không, để biết mà ngăn cản kịp thời, cho đến khi La Toáng vào tận trong xe cũng không thấy gì nên Ngọc Phụng cô nói thầm trong miệng chắc mình nghĩ nhiều quá. Định đứng lên quay lại phòng cấp cứu thì vô tình La Toáng cậu lại thấy Ngọc Phụng cô.
Tưởng rằng Ngọc Phụng đã biết những chuyện mờ ám đang làm, nên lần lật xuống xe và chạy lại phía đối phương kể hết những gì mà sếp Vu đã căn dặn. Lời kể xen lẫn tiếng cười khúc khích của Ngọc Phụng khi quay lại thực tại.
- Đúng là không đánh mà khai, tôi chưa hỏi gì hết tự cậu ta nói hết.
- Tôi lo sau này cậu ta làm nội gián, thấy nguy hiểm cho người liên lạc quá à...
Sếp Vu lúc này không biết phải nói gì, chỉ liếc nhìn La Toáng trong sự chán nản mà thôi, Ngọc Phụng chậm rãi bước xuống giường bệnh tiến lại gần sếp Vu vừa chỉ vào lồng ngực anh vừa luyên thuyên cằn nhằn. Dường như xóa đi biểu cảm căng thẳng và bí hiểm lúc nãy.
- Sếp đó... Tôi giao Cam Cam cho sếp giữ, nào ngờ sếp lại chiều con bé đi thám hiểm luôn.
- Cũng may bé Cam Cam không bị gì, chứ không thôi tôi hận sếp cả đời này luôn quá!
Còn về phần La Toáng, cũng bị Thiện Tâm cằn nhằn đủ điều, nào là làm cảnh sát trưởng mà đi làm những chuyện như vậy. Mọi người xung quanh nhìn hình ảnh này cứ tưởng vợ đang dạy dỗ chồng mà phì cười không thành tiếng.
Nửa tiếng sau, sau khi bị một trận cằn nhằn như vậy, sếp Vu đã làm đơn xin cho cô được xuất viện để đi theo đến trường học của Cam Cam. Vừa tới trước cổng đã thấy ở bên trong các bé học sinh và thầy cô giáo đang đi qua đi lại một cách náo nhiệt, lại có thêm nhạc không lời hòa vào bầu không khí sự kiện đặc biệt này.
- Cô và Cam Cam vào trước đi, tôi chạy đi tìm chỗ đậu xe rồi vào sau...
Ngọc Phụng nghe nói như vậy cũng gật đầu thay cho lời nói, khi xe hơi của sếp Vu di chuyển chạy đi cô mới nắm tay Cam Cam dẫn vào trường, vừa mới bước vô tiếng bác bảo vệ đã lên tiếng chào mẹ của Cam Cam. Ngọc Phụng nhìn bác bảo vệ mỉm cười một cái rồi đi tiếp không nói gì.
Cứ đi và đi vì không biết phải ngồi đâu, may lúc đó cô giáo viên của Cam Cam đang đi tới thì thấy hai mẹ con Ngọc Phụng đứng đó, nên nở nụ cười đầy hân hoan chào đón họ.
- Chị và bé Cam Cam đến rồi sao, hai mẹ con chị đến hàng đầu ngồi đi nha...
Nói xong, giáo viên tất bật bỏ đi làm việc của mình, nghe theo lời của cô giáo, hai mẹ đi tới hàng đầu và định ngồi xuống, thì tiếng nói nhỏ bé của Tiểu Cam Cam vang lên đòi vào hậu trường gặp mấy anh chị ban nhạc, chiều ý Ngọc Phụng cô liền ẵm Cam Cam tiến vào hậu trường.
Mới đẩy cửa bước vào, Cam Cam chưa kịp lên tiếng chào các anh chị, thì đã nghe Hân Hân lớn tiếng tranh cãi với ai đó qua cuộc gọi.
- Ít ra anh cũng phải nói trước một tiếng chứ, không nhận được thì ban đầu đừng nhận...
- Làm nghề như anh, chắc làn sóng âm nhạc chết sớm quá, Cảm ơn anh!
Dứt câu, Hân Hân cô liền tắt máy cái rụt trong sự tức giận đỏ cả gương mặt, lúc này Duy Đông ông mới lên tiếng hỏi.
- Người đánh trống không tới sao?
- Không chú à... Tức thiệt không biết phải làm sao đây, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.
Về phía Mẹ con Ngọc Phụng, hai người vẫn đứng trước cửa hậu trường chần chừ không biết có nên vào hay không, thì bất ngờ xuất hiện một giọng nói của người con gái sau lưng họ cất lên, không ai khác chính là Mỹ Hạ.
- Cam Cam đến rồi sao, chị chắc là mẹ của bé phải không... Hai mẹ con vào đi đứng đây làm gì vậy.
- Mọi người ơi! Cam Cam đến rồi nè!
Do sắp được biểu diễn nên tâm trạng Mỹ Hạ cô lúc này luôn hào hứng và ngọn lửa trong tim cứ bừng bừng lên trong sự sẵn sàng, cô nói đủ điều trong tiếng cười nhưng khi nhìn lại vẻ mặt của ai cũng căng thẳng và rầu rĩ chuyện gì đó.
- Mọi người sao vậy?
Kiến Phương thấy Mỹ Hạ hoang mang khi nhìn thấy mọi người rầu rĩ như vậy, nên đã thay mọi người lên tiếng nói chuyện xảy ra ban nãy. Nghe xong Mỹ Hạ cũng thất vọng không kém gì, bầu không khí đang vui tự nhiên chùng xuống như vậy.
Nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, khi có một giọng nói của một người phụ nữ khác nói để tôi chơi dương cầm cho, ban đầu tưởng Ngọc Phụng nói nên họ quay qua nhìn thì cô quắc tay không phải. Giọng nói tiếp tục vang lên lần nữa hỏi mọi người không nhớ em sao.
Bóng hình dần dần xuất hiện ở phía sau từ cánh cửa vào hậu trường, ai cũng xoe tròn đôi mắt miệng há ra trong kinh ngạc và bất ngờ khi thấy người phụ nữ đó, họ đồng loạt lên tiếng đưa ra cái tên Ánh Tuyền. Còn Ngọc Phụng và bé Cam Cam cũng không kém gì cũng ngỡ ngàng ra đó.
- Các anh chị quên em rồi hả, em là Ánh Linh sinh đôi với chị Ánh Tuyền!
Gợi ý như vậy, một giây sau họ mới nhớ ra vì trước đây có tới nhà Ánh Tuyền chơi thì vô tình gặp được Ánh Linh, hai chị em giống nhau từng tính cách và chơi dương cầm rất hay. Nhưng Ánh Linh không theo nghề mà qua Mỹ du học, họ không ngờ cô lại quay về để làm giỗ cho chị mình.
Hai tiếng sau, sự kiện đã diễn ra, các giáo viên, các bậc phụ huynh và các bạn nhỏ đã ngồi nghiêm chỉnh để hưởng thức buổi hòa nhạc hoành tráng. Vừa mở màn tiếng tăng tăng của giai điệu vui tươi vang lên làm cho các bạn nhỏ lẫn Cam Cam ngồi ở dưới vô cùng thích.
Làn khói phủ trắng xóa sàn sân khấu, tiếng pháo giấy bắn ra vèo vèo tạo thành những màu sắc rực rỡ rơi xuống, lúc này ánh đèn tự nhiên tắt đi và dần dần hé sáng lên thì thấy anh chị thành viên ban nhau đã đứng đó với những đồng phục trắng tinh, giống như màu áo thiên thần.
Duy Đông ông từ trong sân khấu bước ra và cúi đầu như gửi lời chào đến mọi người, tiếng dương cầm vang lên theo chiếc đũa điều khiển giai điệu hòa vào giọng hát ấm áp. Tiểu Cam Cam tưởng là Hân Hân nhưng nhìn lại chính là người em sinh đôi của Ánh Tuyền.
Nhìn thấy Ánh Linh, ai cũng cứ ngời rằng đỏ là Ánh Tuyền bằng da bằng thịt. Tiếng hát kết thúc theo hòa tấu, cũng là lúc tiếng vỗ tay nồng nhiệt thích thú của mọi người ngồi bên dưới vang lên. Nhóm Hân Hân, Duy Đông và Ánh Linh nghe thấy tiếng vỗ tay hò reo đó như dòng thời gian lặp lại.
Hân Hân nhìn thấy hình ảnh này liền nói thầm trong lòng rằng.
“Ánh Tuyền... Tôi đã thay bà thực hiện được tâm nguyện rồi... An nghỉ nha!”
Cuối cùng sự kiện đã kết thúc, những con búp bê khổng lồ với phần quà nhỏ được trao đến các bé trường tiểu học, trong lúc ra về nhóm Hân Hân hết lời cảm ơn Tiểu Cam Cam, vì cô bé đã giúp họ thực hiện được tâm nguyện của người bạn đoản mệnh.
Khung cảnh sự kiện đặc biệt đã khép lại với cảm xúc thăng hoa khó tả khó quên của Nhóm Hân Hân, Duy Đông và người em gái sinh đôi Ánh Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.