Chương 15: Kho Tàng Tượng Bỏ Hoang
Nguyễn Duy Khang
18/06/2023
Sếp Vu anh đã nhận lời đồng hành và khám hiểm cùng Ngọc Phụng sau cú bị sập bẫy vì buổi sáng thịnh soạn. Dòng thời gian trôi thật nhanh tới tận
chiều khi hoàng hôn tan dần, bầu trời lại khoác lên chiếc áo màn đêm,
nhưng cơn mưa tiếp tục đổ xuống tầm tả.
Chiếc xe đậu ở một nơi rất xa, dường như không có bóng người lui tới, Ngọc Phụng đã chuẩn bị đèn pin để chiếu rọi bóng đêm, sổ ghi chép lại những điều kỳ lạ và nơi khám phá. Cuối cùng là một chiếc dù màu đen để che những hạt mưa rơi xuống.
Nhưng sếp Vu chưa sẵn sàng, vì không biết xe đậu ở đây có an toàn hay không, xui xui lại bị cảnh sát tuần tra hoặc cảnh sát giao thông nộp phạt là vui. Cô gái thích thám hiểm biết anh rất trân quý tài sản của mình nên đã chuẩn bị một thứ không ngờ tới.
- Yên tâm đi, tôi có mang vật này cho anh, đảm bảo an toàn... Đó là ổ khóa chống trộm thông minh mới nhất hiện nay!
Chính Long vô cùng ngạc nhiên trước sự chuẩn bị chu đáo của Ngọc Phụng, anh cầm một cách chần chờ, môi mỉm cười nhẹ cảm ơn. Sau khi khóa xe họ bắt đầu bước vào kho tàng rất lớn, trong lúc đi do cây dù quá nhỏ không đủ chứa cả hai, nên anh lẳng lặng đi ra ngoài mưa mặc kệ cơn mưa thấm ướt trên vai áo, còn Ngọc Phụng hơi bất ngờ với hành động ga lăng trong sự lạnh lùng của Sếp Vu.
Một lúc sau, cả hai đứng trước tòa kho bảo tàng ngẩn đầu nhìn lên thì thấy có tổng cộng hai tầng lầu, và cảm thấy có đó rất u ám tăm tối bủa vây cả tòa nhà. Nhìn xuống trước mắt là cổng ra vào đều bị hai tấm ván cổ rất to niêm phong.
Thấy vậy sếp Vu khe khẽ bên tai Ngọc Phụng rằng.
- Cổng bị niêm phong rồi, sao mà vào đây?
- Tôi có cách...
Dứt câu, Ngọc Phụng từ từ bước lại với gương mặt đầy nguy hiểm, đôi mắt hướng thẳng tấm gỗ niêm phong vài giây liền tung cú đạp huyền thoại của Lý Tiểu Long. Tưởng rằng cánh cửa sẽ bật tung ra lẫn tấm gỗ, nào ngờ chúng vẫn y nguyên làm cô hơi thất vọng nói.
- Sao không được vậy, tưởng cú đá huyền thoại này của Lý Tiểu Long sẽ bật tung cánh cửa này chứ?
- Lý Tiểu Long là Lý Tiểu Long, cô là cô sao giống được chứ...
- Với lại đi khám hiểm chứ không phải phá nhà, để tôi!
Anh vừa khoanh tay đi tới chỗ Ngọc Phụng đang đứng, vừa giải thích sự thắc mắc của cô đến khi dứt câu, sếp Vu lấy trong túi áo khoác một chiếc búa mini bằng sắt toàn thân. Ngọc Phụng cô không hiểu anh định dùng chiếc búa này để làm gì nên khẽ hỏi.
- Anh định làm gì vậy, đập tấm gỗ bằng cây búa này hả?
Sếp Vu lắc đầu trước câu trả lời của Ngọc Phụng, anh từ từ tiến tới cổng cửa bị niêm phong với gương mặt nguy hiểm giống y hệt cô ban nãy. Mới hẩy cây búa lên để xoay đầu có đồ móc, anh định dùng đầu đó bẻ tấm gỗ ra hay vì đập, nhưng chưa kịp làm gì đã nghe giọng nói khàn đặc của một người đàn ông cất lên.
- Ê ê... Tụi bây định làm gì đó!
- Có phải tụi bây bên báo chí, đến đây tìm hiểu rồi viết khùng viết điên phải không... Biến!
Sếp Vu thấy cách ăn nói cũng như trang phục đang mặc, anh đoán ra ngay đây là bảo vệ của tòa kho tàng tượng này. Ngay lập tức anh thắc mắc thầm trong lòng chỗ này đã bỏ hoang, thuê bảo vệ làm gì chẳng lẽ bên trong còn nhiều đồ giá trị chưa mang đi.
Gã bảo vệ thấy Chính Long nhìn mình bất động, nên động tay đẩy anh một cái nhẹ, Ngọc Phụng hơi trướng mắt từ nãy giờ nên đã tiến lại cùng chất giọng thịnh nộ cuồng phong cất lên ngay sau đó.
- Vừa phải thôi bác à! Dù gì cũng là bảo vệ phải lịch sự văn minh một chút chứ, xô đẩy như vậy lỡ té ngã rồi xảy án mạng, thử hỏi gia đình bác ai lo...
Đang xả cơn thịnh nộ vì không kiềm được cơn tức giận, nhưng ngay lúc đó bàn tay to chai sạn đặt lên vai cô cùng ánh mắt chứa ẩn ý nhìn vào đôi mắt long lanh khi quay qua. Dường như cô dịu lại cơn thịnh nộ mà đứng bất động cho anh bước lên tiến lại gần gã bảo vệ kia.
- Bác hiểu lầm rồi, tụi con không phải bên báo đài gì cả... Chỉ đến đây khám phá để làm tài liệu cho đề tài thi sắp tới thôi.
- Mà bác cho tụi con vào đi...
Đang nói giữa chừng, anh nhẹ nhàng dúi vào tay gã bảo vệ một vài tờ tiền như tiền mua vé vào cổng. Còn gã bảo vệ thấy tiền trong tay mà cười sặc sụa đầy nham hiểm rồi bước đi lảo đảo qua lại vì quá say.
Khi gã bảo vệ nát rượu đó đi khỏi, Sếp Vu anh mới thở phào nhẹ nhõm vì đã giải quyết xong ải đầu tiên, bỗng nhiên một tiếng nói khẽ bên tai khiến anh giật mình quay qua thì thấy Ngọc Phụng với ánh mắt chút xéo xắt nhìn mình.
- Chà chà sếp Vu cũng biết nham hiểm, lấy tiền mua chuộc nữa hay ghê ta!
- Bái phục... Bái phục!
Chính Long cười nấc nhẹ trước những gì mà Ngọc Phụng vừa nói, nhưng rồi anh cũng phản hồi lại một câu xanh rờn khiến cho Ngọc Phụng cô im bặt đỏ cả gương mặt.
- Đỡ hơn có người giăng bẫy tôi bằng thức ăn ngon...
Một hồi lâu, cả hai quay trở lại cánh cửa và dùng búa thêm một lần nữa, nhưng mới vừa móc vào cánh cửa chưa kịp giật ra, tiếng nói của gã bảo vệ lại vang lên từ khoan khoan liên hồi. Ngoái đầu nhìn thì thấy gã ta đang tiến lại với cây cửa cầm tay.
Sếp Vu và Ngọc Phụng hốt hoảng làm rớt cả cây búa, cả hai lùi một bước, gã ta tiến tới một bước cho đến khi rơi vào ngõ cụt không đường lui, người bảo vệ vẫn tiến lại gần gần họ. Gương mặt đỏ ửng say nhưng ánh mắt đằng đằng sát khí như muốn đoạt mạng người.
Sếp Vu biết mình sắp chết ngay tại chỗ này dưới lưỡi cưa khát máu kia của gã bảo vệ, anh bất ngờ đẩy Ngọc Phụng ra đằng sau lưng và dang hai cánh tay che chắn, cô không biết sếp Vu làm như vậy có ý gì, cho tới khi nghe những câu nói đầy oai liệt gan dạ phát ra từ miệng của Chính Long anh.
- Muốn giết thì giết một tôi!
- Tôi sắp trung niên rồi chết sớm không sao... Nhưng cô gái này còn quá trẻ, sự nghiệp vẫn chưa có.
- Xin hãy tha mạng cô gái này, lấy mạng của tôi thôi!
Ngọc Phụng hơi xúc động trước hành động đầy chính nghĩa xả thân cứu lấy mình, còn gã bảo vệ nghe sếp Vu nói như vậy liền nói lại bằng chất giọng khe khẽ lẫn điệu cười ha hả man rợ sau khi dứt câu.
- Được được! tôi sẽ cho anh toại nguyện hy sinh của mình...
- Hãy xem đây há há!
Cây cưa bắt đầu nhá lên rất cao dường như sắp xẻ lấy tấm thân rắn rỏi của anh, tiếng cười ha ha phá cả khung trời đang yên tĩnh, để lại cho khí trời âm u thêm man rợ. Hai người nhắm mắt chuẩn bị tinh thần sắp bị xẻ ra thì tự nhiên một cái bốp thật mạnh trên đầu Chính Long và mở mắt ra thấy gã bảo đứng khoanh tay lẳc đầu.
- Đúng là cái chết vì gái chưa bao giờ phai mờ, ít xem phim anh hùng cứu mỹ nhân lại... Cầm lấy!
Gã bảo vệ đưa cây cư cho anh rồi tiếp tục nói, mặc kệ sếp Vu ngơ ngác trước những gì đang xảy ra như một cơn ác mộng, ông nói anh hãy dùng cưa này mà xẻ tấm gỗ ra, có gì sáng mai ông ta mua tấm gỗ khác đóng lại.
Dặn xong, ông bảo vệ kỳ quặc bỏ đi với những bước chân chao đảo say xỉn, cho tới khuất dạng dưới màn đêm bao phủ lối đi. Trở về phần sếp Vu và Ngọc Phụng sau một phen hú vía như vậy mà đứng bất động, cho đến vài giây sau mới rã băng bằng ngón tay chạm nhẹ vào bờ vai rộng lớn của sếp Vu.
Chính Long quay qua thì thấy cô gái thám hiểm đang nhìn mình mà giật bắn người né sang một bên cho ra, cả hai tự nhiên cười trong e ngại cùng ánh mắt chứa sự ngập ngừng không dám nhìn đối phương.
Lại thêm vài phút trôi qua, cuối cùng đã xẻ được tấm ván gỗ niêm phong, mở rộng ra không gian ở bên trong, nhưng xung quanh chỉ là bức tượng nghệ thuật trưng bày được bọc lại bằng túi trong có thể nhìn thấy.
Sếp Vu và Ngọc Phụng nhẹ nhàng bước vào bên trong và đôi mắt lướt hết xung quanh từ dưới đất trên trần nhà, đều chất chứa những bức tượng để ngay ngắn trên kệ rất cao và nhiều tầng. Hai người vô cùng ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy kho tàng khủng như thế này.
Ánh đèn pin chiếc rọi từng gốc một và vô tình chiếu ngay tấm ảnh bám đầy bụi, lớp bụi che khuất cả gương mặt người trong bức hình. Cả hai tò mò chậm rãi bước lại gần thì đột nhiên tấm hình rơi xuống một tiếng rầm làm giật bắt người.
Hít hà thật sâu thở ra nên họ giữ được chút bình tĩnh và trấn an bản thân là không sao, hai người tiếp tục bước đến tấm hình đã ngã sập xuống thì lớp bụi đã bay đi một phần nên gương mặt dần rõ ra.
Nhìn tới nhìn lui bằng ánh sáng đèn pin, Ngọc Phụng liền nhận ra hai người đó là nghệ nhân điêu khắc nổi tiếng một thời Cù Thoại Phương và Cung Bảo Thư. Họ là chị em kết nghĩa nhưng rất thân thiết như chị em ruột và có chung đam mê điêu khắc tượng.
Sự nghiệp họ phát triển như diều gặp gió, bao nhiêu bức tượng tuyệt hảo được ưu chuộng bán rất trại, nhiều cửa hàng ký hợp đồng mua những bức tượng quý nữa. Nhưng không biết lý do gì khi đang trên đà phát triển, họ lại giải nghệ và tạm biệt những người đã ủng hộ đón nhận sản phẩm suốt thời gian qua.
Nói đến đây cô mới nhận ra, kho tàng tượng bỏ hoang mình đang theo dõi chính là của hai chị em họ, sếp Vu khoanh tay lắng nghe những gì cô kể từ nãy giờ, anh vừa suy nghĩ vừa hơi ngạc nhiên nói.
- Trùng hợp vậy sao...
Bỗng nhiên Chính Long và Ngọc Phụng cảm giác có ai đó đang ở đằng sau nhìn mình từ nãy giờ, hơi lạnh cứ phà phà sau lưng mà rợn cả da gà. Họ biết không phải linh hồn Thế Thành hiện ra nên liền quay qua thì bóng dáng của ai đó biến mất chỉ trong vài giây tích tắt.
Họ bắt đầu hoang mang dáo dác đôi mắt nhìn xung quanh cho đến khi đối mắt vào nhau như gửi qua lại lời ẩn ý trong đầu của Sếp Vu và Ngọc Phụng trước không gian đầy bí ẩn chưa giải đáp này.
Chiếc xe đậu ở một nơi rất xa, dường như không có bóng người lui tới, Ngọc Phụng đã chuẩn bị đèn pin để chiếu rọi bóng đêm, sổ ghi chép lại những điều kỳ lạ và nơi khám phá. Cuối cùng là một chiếc dù màu đen để che những hạt mưa rơi xuống.
Nhưng sếp Vu chưa sẵn sàng, vì không biết xe đậu ở đây có an toàn hay không, xui xui lại bị cảnh sát tuần tra hoặc cảnh sát giao thông nộp phạt là vui. Cô gái thích thám hiểm biết anh rất trân quý tài sản của mình nên đã chuẩn bị một thứ không ngờ tới.
- Yên tâm đi, tôi có mang vật này cho anh, đảm bảo an toàn... Đó là ổ khóa chống trộm thông minh mới nhất hiện nay!
Chính Long vô cùng ngạc nhiên trước sự chuẩn bị chu đáo của Ngọc Phụng, anh cầm một cách chần chờ, môi mỉm cười nhẹ cảm ơn. Sau khi khóa xe họ bắt đầu bước vào kho tàng rất lớn, trong lúc đi do cây dù quá nhỏ không đủ chứa cả hai, nên anh lẳng lặng đi ra ngoài mưa mặc kệ cơn mưa thấm ướt trên vai áo, còn Ngọc Phụng hơi bất ngờ với hành động ga lăng trong sự lạnh lùng của Sếp Vu.
Một lúc sau, cả hai đứng trước tòa kho bảo tàng ngẩn đầu nhìn lên thì thấy có tổng cộng hai tầng lầu, và cảm thấy có đó rất u ám tăm tối bủa vây cả tòa nhà. Nhìn xuống trước mắt là cổng ra vào đều bị hai tấm ván cổ rất to niêm phong.
Thấy vậy sếp Vu khe khẽ bên tai Ngọc Phụng rằng.
- Cổng bị niêm phong rồi, sao mà vào đây?
- Tôi có cách...
Dứt câu, Ngọc Phụng từ từ bước lại với gương mặt đầy nguy hiểm, đôi mắt hướng thẳng tấm gỗ niêm phong vài giây liền tung cú đạp huyền thoại của Lý Tiểu Long. Tưởng rằng cánh cửa sẽ bật tung ra lẫn tấm gỗ, nào ngờ chúng vẫn y nguyên làm cô hơi thất vọng nói.
- Sao không được vậy, tưởng cú đá huyền thoại này của Lý Tiểu Long sẽ bật tung cánh cửa này chứ?
- Lý Tiểu Long là Lý Tiểu Long, cô là cô sao giống được chứ...
- Với lại đi khám hiểm chứ không phải phá nhà, để tôi!
Anh vừa khoanh tay đi tới chỗ Ngọc Phụng đang đứng, vừa giải thích sự thắc mắc của cô đến khi dứt câu, sếp Vu lấy trong túi áo khoác một chiếc búa mini bằng sắt toàn thân. Ngọc Phụng cô không hiểu anh định dùng chiếc búa này để làm gì nên khẽ hỏi.
- Anh định làm gì vậy, đập tấm gỗ bằng cây búa này hả?
Sếp Vu lắc đầu trước câu trả lời của Ngọc Phụng, anh từ từ tiến tới cổng cửa bị niêm phong với gương mặt nguy hiểm giống y hệt cô ban nãy. Mới hẩy cây búa lên để xoay đầu có đồ móc, anh định dùng đầu đó bẻ tấm gỗ ra hay vì đập, nhưng chưa kịp làm gì đã nghe giọng nói khàn đặc của một người đàn ông cất lên.
- Ê ê... Tụi bây định làm gì đó!
- Có phải tụi bây bên báo chí, đến đây tìm hiểu rồi viết khùng viết điên phải không... Biến!
Sếp Vu thấy cách ăn nói cũng như trang phục đang mặc, anh đoán ra ngay đây là bảo vệ của tòa kho tàng tượng này. Ngay lập tức anh thắc mắc thầm trong lòng chỗ này đã bỏ hoang, thuê bảo vệ làm gì chẳng lẽ bên trong còn nhiều đồ giá trị chưa mang đi.
Gã bảo vệ thấy Chính Long nhìn mình bất động, nên động tay đẩy anh một cái nhẹ, Ngọc Phụng hơi trướng mắt từ nãy giờ nên đã tiến lại cùng chất giọng thịnh nộ cuồng phong cất lên ngay sau đó.
- Vừa phải thôi bác à! Dù gì cũng là bảo vệ phải lịch sự văn minh một chút chứ, xô đẩy như vậy lỡ té ngã rồi xảy án mạng, thử hỏi gia đình bác ai lo...
Đang xả cơn thịnh nộ vì không kiềm được cơn tức giận, nhưng ngay lúc đó bàn tay to chai sạn đặt lên vai cô cùng ánh mắt chứa ẩn ý nhìn vào đôi mắt long lanh khi quay qua. Dường như cô dịu lại cơn thịnh nộ mà đứng bất động cho anh bước lên tiến lại gần gã bảo vệ kia.
- Bác hiểu lầm rồi, tụi con không phải bên báo đài gì cả... Chỉ đến đây khám phá để làm tài liệu cho đề tài thi sắp tới thôi.
- Mà bác cho tụi con vào đi...
Đang nói giữa chừng, anh nhẹ nhàng dúi vào tay gã bảo vệ một vài tờ tiền như tiền mua vé vào cổng. Còn gã bảo vệ thấy tiền trong tay mà cười sặc sụa đầy nham hiểm rồi bước đi lảo đảo qua lại vì quá say.
Khi gã bảo vệ nát rượu đó đi khỏi, Sếp Vu anh mới thở phào nhẹ nhõm vì đã giải quyết xong ải đầu tiên, bỗng nhiên một tiếng nói khẽ bên tai khiến anh giật mình quay qua thì thấy Ngọc Phụng với ánh mắt chút xéo xắt nhìn mình.
- Chà chà sếp Vu cũng biết nham hiểm, lấy tiền mua chuộc nữa hay ghê ta!
- Bái phục... Bái phục!
Chính Long cười nấc nhẹ trước những gì mà Ngọc Phụng vừa nói, nhưng rồi anh cũng phản hồi lại một câu xanh rờn khiến cho Ngọc Phụng cô im bặt đỏ cả gương mặt.
- Đỡ hơn có người giăng bẫy tôi bằng thức ăn ngon...
Một hồi lâu, cả hai quay trở lại cánh cửa và dùng búa thêm một lần nữa, nhưng mới vừa móc vào cánh cửa chưa kịp giật ra, tiếng nói của gã bảo vệ lại vang lên từ khoan khoan liên hồi. Ngoái đầu nhìn thì thấy gã ta đang tiến lại với cây cửa cầm tay.
Sếp Vu và Ngọc Phụng hốt hoảng làm rớt cả cây búa, cả hai lùi một bước, gã ta tiến tới một bước cho đến khi rơi vào ngõ cụt không đường lui, người bảo vệ vẫn tiến lại gần gần họ. Gương mặt đỏ ửng say nhưng ánh mắt đằng đằng sát khí như muốn đoạt mạng người.
Sếp Vu biết mình sắp chết ngay tại chỗ này dưới lưỡi cưa khát máu kia của gã bảo vệ, anh bất ngờ đẩy Ngọc Phụng ra đằng sau lưng và dang hai cánh tay che chắn, cô không biết sếp Vu làm như vậy có ý gì, cho tới khi nghe những câu nói đầy oai liệt gan dạ phát ra từ miệng của Chính Long anh.
- Muốn giết thì giết một tôi!
- Tôi sắp trung niên rồi chết sớm không sao... Nhưng cô gái này còn quá trẻ, sự nghiệp vẫn chưa có.
- Xin hãy tha mạng cô gái này, lấy mạng của tôi thôi!
Ngọc Phụng hơi xúc động trước hành động đầy chính nghĩa xả thân cứu lấy mình, còn gã bảo vệ nghe sếp Vu nói như vậy liền nói lại bằng chất giọng khe khẽ lẫn điệu cười ha hả man rợ sau khi dứt câu.
- Được được! tôi sẽ cho anh toại nguyện hy sinh của mình...
- Hãy xem đây há há!
Cây cưa bắt đầu nhá lên rất cao dường như sắp xẻ lấy tấm thân rắn rỏi của anh, tiếng cười ha ha phá cả khung trời đang yên tĩnh, để lại cho khí trời âm u thêm man rợ. Hai người nhắm mắt chuẩn bị tinh thần sắp bị xẻ ra thì tự nhiên một cái bốp thật mạnh trên đầu Chính Long và mở mắt ra thấy gã bảo đứng khoanh tay lẳc đầu.
- Đúng là cái chết vì gái chưa bao giờ phai mờ, ít xem phim anh hùng cứu mỹ nhân lại... Cầm lấy!
Gã bảo vệ đưa cây cư cho anh rồi tiếp tục nói, mặc kệ sếp Vu ngơ ngác trước những gì đang xảy ra như một cơn ác mộng, ông nói anh hãy dùng cưa này mà xẻ tấm gỗ ra, có gì sáng mai ông ta mua tấm gỗ khác đóng lại.
Dặn xong, ông bảo vệ kỳ quặc bỏ đi với những bước chân chao đảo say xỉn, cho tới khuất dạng dưới màn đêm bao phủ lối đi. Trở về phần sếp Vu và Ngọc Phụng sau một phen hú vía như vậy mà đứng bất động, cho đến vài giây sau mới rã băng bằng ngón tay chạm nhẹ vào bờ vai rộng lớn của sếp Vu.
Chính Long quay qua thì thấy cô gái thám hiểm đang nhìn mình mà giật bắn người né sang một bên cho ra, cả hai tự nhiên cười trong e ngại cùng ánh mắt chứa sự ngập ngừng không dám nhìn đối phương.
Lại thêm vài phút trôi qua, cuối cùng đã xẻ được tấm ván gỗ niêm phong, mở rộng ra không gian ở bên trong, nhưng xung quanh chỉ là bức tượng nghệ thuật trưng bày được bọc lại bằng túi trong có thể nhìn thấy.
Sếp Vu và Ngọc Phụng nhẹ nhàng bước vào bên trong và đôi mắt lướt hết xung quanh từ dưới đất trên trần nhà, đều chất chứa những bức tượng để ngay ngắn trên kệ rất cao và nhiều tầng. Hai người vô cùng ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy kho tàng khủng như thế này.
Ánh đèn pin chiếc rọi từng gốc một và vô tình chiếu ngay tấm ảnh bám đầy bụi, lớp bụi che khuất cả gương mặt người trong bức hình. Cả hai tò mò chậm rãi bước lại gần thì đột nhiên tấm hình rơi xuống một tiếng rầm làm giật bắt người.
Hít hà thật sâu thở ra nên họ giữ được chút bình tĩnh và trấn an bản thân là không sao, hai người tiếp tục bước đến tấm hình đã ngã sập xuống thì lớp bụi đã bay đi một phần nên gương mặt dần rõ ra.
Nhìn tới nhìn lui bằng ánh sáng đèn pin, Ngọc Phụng liền nhận ra hai người đó là nghệ nhân điêu khắc nổi tiếng một thời Cù Thoại Phương và Cung Bảo Thư. Họ là chị em kết nghĩa nhưng rất thân thiết như chị em ruột và có chung đam mê điêu khắc tượng.
Sự nghiệp họ phát triển như diều gặp gió, bao nhiêu bức tượng tuyệt hảo được ưu chuộng bán rất trại, nhiều cửa hàng ký hợp đồng mua những bức tượng quý nữa. Nhưng không biết lý do gì khi đang trên đà phát triển, họ lại giải nghệ và tạm biệt những người đã ủng hộ đón nhận sản phẩm suốt thời gian qua.
Nói đến đây cô mới nhận ra, kho tàng tượng bỏ hoang mình đang theo dõi chính là của hai chị em họ, sếp Vu khoanh tay lắng nghe những gì cô kể từ nãy giờ, anh vừa suy nghĩ vừa hơi ngạc nhiên nói.
- Trùng hợp vậy sao...
Bỗng nhiên Chính Long và Ngọc Phụng cảm giác có ai đó đang ở đằng sau nhìn mình từ nãy giờ, hơi lạnh cứ phà phà sau lưng mà rợn cả da gà. Họ biết không phải linh hồn Thế Thành hiện ra nên liền quay qua thì bóng dáng của ai đó biến mất chỉ trong vài giây tích tắt.
Họ bắt đầu hoang mang dáo dác đôi mắt nhìn xung quanh cho đến khi đối mắt vào nhau như gửi qua lại lời ẩn ý trong đầu của Sếp Vu và Ngọc Phụng trước không gian đầy bí ẩn chưa giải đáp này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.