Chương 178: Bí mật xâm nhập hoàng cung
Điên Phong Tàn Lang
04/03/2013
Hứa Cường hơi sững sờ, sau đó gật đầu nặng nề đi ra ngoài. Hắn không ngờ lão đại lại ác như vậy, lại muốn làm nổ đền thờ Tĩnh quốc. Đó chính là biểu tượng của Nhật, nếu làm nó nổ, vậy mọi người Nhật đều điên lên không chừng. Nhưng điều này không liên quan tới hắn.
Đi ra ngoài, trên mặt Hứa Cường là nụ cười tà ác, trong miệng lẩm bẩm nói: “Lão đại ngưu, ta không ngờ tới đó” Lắc lắc đầu, Hứa Cường đi sắp sếp nhiệm vụ.
3h30 rạng sáng, hơn 20 người đồ đen đeo ba lô xuất hiện gần đền thờ Tĩnh quốc. Hứa Cường ra hiệu tay với Thiết Thi, sau đó dẫn 10 anh em tiếp cận đền thờ tĩnh quốc từ bên trái, còn Thiết Thi lại dẫn các anh em còn lại tiếp cận từ bên phải.
Đền thờ Tĩnh quốc xây dựng ngày 6 tháng 8 năm 1869 (Minh Trị 29 tháng 6 năm 2) nguyên xưng “Chiêu hồn xã Tokyo”. Để tưởng nhớ các quân nhân hy sinh trong thời kỳ Duy Tân Minh Trị trong chiến tranh nội chiến ở N* để hồi phục quyền lực thiên hoàng Minh Trị. Năm 1879 (Minh Trị năm 12) Chiêu hồn xã Tokyo đổi thành đền thờ Tĩnh quốc.
1978, N* bí mật đặt 14 tội phạm chiến tranh bậc nhất bị tòa án quân sự liên bang Viễn Đông định tội và xử quyết vào danh sách cung phụng của họ. Trong đó bao gồm thủ tướng Tôjô Hideki và sếp cơ quan ngoại giao Hirôta Kôki, ngoài ra còn có hơn 2000 tội phạm chiến tranh loại nhì, ba.
Vật kỷ niệm bên cạnh cửa lớn của đền thờ Tĩnh quốc có hai bức phù điêu, một bức mô tả chiến hải Giáp ngọ, bức kia là thời kỳ chiến tranh kháng N*, quân N* xâm lấn SH. Đều là chính diện mô tả quân N* lúc đó “anh dũng” tác chiến thế nào, đó không khác gì là cách làm đẹp hóa chiến tranh xâm lược năm đó, cũng khiến người dân nước Z rất không vui.
Chỉ cần là người nước Z, e là ai cũng muốn cho nổ cái đền thờ như nhà vệ sinh ấy? Lúc vừa nhận nhiệm vụ, những anh em được Hứa Cường chọn vẻ mặt đều hưng phấn, đó chính là minh chứng tốt nhất
“Thiết Thi, tình hình bên cậu thế nào?” Hứa Cường mò tới bên trái, cách đền thờ còn khoảng 20m, hắn và các anh em áp sát trên cỏ tạm thời không dám có hành động khinh xuất
“Huấn luyện viên, tình hình không ổn. Không biết có phải vì ngày mai Thiên hoàng N* tới không mà biện pháp bảo vệ hôm nay rất nghiêm mật. Bên tường cơ bản cách 5m có một binh sĩ vũ trang đầy đủ” Thiết Thi có chút buồn bực nói.
Hứa Cường thở dài, tình hình bên Thiết Thi giống như bên mình, vậy làm thế nào đây? Muốn lén vào trong xem ra là điều không thể rồi, lẽ nào bảo hắn dẫn anh em xông vào? Đúng là bi thảm. Hiện không nói bọn họ có thể chống lại nhiều binh sĩ vũ trang đầy đủ như vậy không, cho dù vào trong rồi thì thế nào? Thiên hoàng không phải là tên ngốc, nếu mình dẫn anh em xông vào trong, ngày mai hắn còn tới mới lạ.
“Đừng hành động khinh xuất, tôi gọi điện thoại cho lão đại, xem lão đại nói thế nào?” Hứa Cường nói.
Bây giờ Đường Phong đang ngồi trên nóc nhà của một nhà xưởng trong công xưởng, hắn vẫn đang ngắm sao trên trời, trong mắt lại có dấu vết của nước mắt, Tử Thần khóc? Đây đúng là chuyện không thể.
Trước mặt người ngoài, Đường Phong mãi mãi là người kiên cường. Chỉ cần là người biết hắn, e là không ai tin hắn biết khóc. Nhưng chính Đường Phong lại biết, hắn cũng chỉ là một người bình thường, không ai không biết rơi lệ, chỉ là cá tính và địa vị của hắn trong mắt các anh em khiến hắn phải giả vờ kiên cường.
Nói thế nào thì hắn cũng là người bình thường có máu có thịt, có lẽ hắn kiên cường hơn người thường một chút, nhưng lúc gặp phải uy hiếp hắn cũng biết khóc. Mà uy hiếp của hắn chính là quá trọng tình cảm.
Cái chết của cha mẹ là nỗi đau hắn mãi mãi không thể quên. Nhưng hắn thật sự không muốn tin người mình gọi là chú mười mấy năm, người thân với ba mình như anh em ruột Đinh Triệu Quốc lại là hung thủ sát hại cha mẹ. Hắn nên làm thế nào? Tự tay giết chết kẻ thù không đội trời chung? Nhưng hắn thật sự có thể xuống tay sao?
Điện thoại vang lên, Đường Phong lau nước mắt nhận điện thoại: “Nói”.
“Lão đại, không dễ làm rồi, bảo vệ đền thờ Tĩnh quốc quá mức nghiêm mật, chúng em không thể tới gần được”.
Đường Phong hình như sớm đã đoán được, thản nhiên nói: “Mọi người quay về đi” Nói xong hắn cúp điện thoại. Thật ra sau khi bọn Hứa Cường rời đi Đường Phong đã nghĩ tới vấn đề này, lúc trước hắn bị lửa giận che mất lý trí, mới có thể cho bọn Hứa Cường đi đặt bom. Thiên hoàng không phải là tên ngốc, tất nhiên sẽ chuẩn bị mọi thứ, nếu hắn đã phát ra thông cáo nói rõ ngày mai mình sẽ tới đền thờ Tĩnh quốc.
Khóe miệng Đường Phong nhếch nụ cười nhạt, Thiên hoàng sao? Vậy lấy ngươi để trút giận tức giận trong lòng ta đi. Đứng dậy, Đường Phong sửa sang quần áo hơi xộc xệch từ nóc nhà đi xuống.
10h sáng hôm sau, Thiên hoàng cùng với thủ tướng và một đám quan lớn chính phủ đi về phía đền thờ Tĩnh quốc, đồng hành còn có tất cả các thành viên hoàng thất.
Lúc này Đường Phong và các anh em của lính đánh thuê Tử Thần phân ra ngồi trên khoảng 30 chiếc xe việt dã rời khỏi công xưởng. Ở lối rẽ, đoàn xe chia làm hai, Hứa Cường dẫn phần lớn các anh em chạy về hướng đền thờ Tĩnh quốc, còn Đường Phong lại dẫn hơn 30 anh em chạy về phía hoàng cung.
Không sai, mục đích của Đường Phong rất rõ ràng, không nổ được đền thờ Tĩnh quốc. Bây giờ các thành viên hoàng thất đều rời khỏi hoàng cung, mà đội thân vệ của thiên hoàng cũng đồng hành bảo vệ, có thể nói phòng ngự của hoàng cung lúc này là yếu kém nhất!
Hứa Cường lại dẫn hơn 100 anh em ẩn phục trên đường đền thờ Tĩnh quốc về hoàng cung, tìm cơ hội ám sát Thiên hoàng hoặc các thành viên hoàng thất khác! Kế hoạch của Đường Phong có thể nói rất chu đáo chặt chẽ, khi Thiên hoàng nhận được tin hoàng cung xảy ra chuyện, chắc chắn bọn họ sẽ lập tức trở về, mà lúc này trong lòng họ sốt ruột, độ cảnh giác cũng sẽ giảm xuống nhiều.
Còn Thiết Thi lại dẫn mấy chục anh em còn lại ẩn nấp xung quanh đền thờ Tĩnh quốc. Đợi sau khi bọn Thiên hoàng rời khỏi tìm cơ hội cho nổ đền thờ Tĩnh quốc. Đối với nhóm Thiết Thi, Đường Phong không yêu cầu bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ, chỉ nói với họ là nếu có cơ hội thì ra tay. Về phần rốt cuộc có thể thành hay không, Đường Phong không quan tâm, cho nổ hoàng cung của người N*, ảnh hưởng của điều này không hề nhỏ so với việc cho nổ đền thờ Tĩnh quốc.
N* và Mỹ đã khai chiến, nhiệm vụ bọn Đường Phong tới N* lần này có thể nói đã hoàn thành. Nhưng Đường Phong lại không muốn quay về sớm như vậy, ở nhà có Quan Trí Dũng và Tôn lão, hắn rất yên tâm. Nếu đã tới N*, há có thể đi uổng một chuyến? Mặc dù chiến tranh N* và Mỹ là do hắn châm ngòi, nhưng vẫn chưa đủ, những điều đó tới thật sự quá dễ dàng, hoàn toàn là vận may. Điều hắn muốn là thông qua hai tay của chính mình để lại hoài niệm suốt đời cho người N*.
Vị trí cách hoàng cung N* 200m, từ đây đã bắt đầu có trạm kiểm soát rồi. Từ sau sự kiện bức cung của dân chúng tối hôm đó, gan của Thiên hoàng hình như nhỏ đi rất nhiều.
Bọn Đường Phong xuống xe, các anh em theo nhiệm vụ phân công trước đó một tổ năm người đi về phía hoàng cung.
“Đứng lại, các người là ai?” Một binh sĩ đội tệ vệ thấy có người đi về phía hoàng cung, vội vàng giơ súng trong tay lớn tiếng quát.
Đường Phong và mấy anh em theo đại lộ nghênh ngang đi về phía hoàng cung. Bọn họ lúc này ăn mặc giống như du khách nước ngoài tới, trên tay Đường Phong còn cầm cái giống như máy ảnh.
“Những người này đều là du khách của Đại Hàn, xin ngài hãy thông qua” Một tiểu đệ biết tiếng N* cười cười lên trước giải thích.
“Hoàng cung có thể tùy tiện vào tham quan sao? Lập tức rời khỏi, nếu không tôi….” Binh sĩ đó bĩu môi khinh thường, những người Đại Hàn không biết gì này, còn muốn tham quan hoàng cung? Đúng là nói đùa, nhưng hắn còn chưa nói xong, người anh em đó đã đi tới bên cạnh hắn trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, một con dao găm khéo léo trượt ra từ tay áo, còn chưa đợi hắn phản ứng lại đã cắt đứt cổ họng hắn.
Trong trạm gác bên cạnh, lúc này còn có vài binh sĩ đang tụ tập hút thuốc lá giải buồn, hoàn toàn không chú ý tới việc bên ngoài.
Đường Phong cười nhạt hai tiếng, vẫy vẫy tay, mấy anh em bên cạnh lập tức xông lên rút ra súng giảm thanh đã lắp sẵn, mỗi người một phát súng trực tiếp bắn trúng đầu mấy người qua kính.
Năm phút sau, Đường Phong nhíu mày nhìn quân trang trên người đội tự vệ, hắn thật sự không mặc những thứ này, nhưng vì để kế hoạch có thể tiến hành thuận lợi, có thể giảm thương vong cho các anh em, hôm nay hắn chỉ có thể xin lỗi lương tâm thôi.
Thay quần áo, bọn Đường Phong nghênh ngang đi vào hoàng cung, trên đường đi có không ít binh sĩ, nhưng nhìn thấy quần áo trên người bọn Đường Phong không nói gì mà cho họ qua.
Cho tới khi bọn Đường Phong vào tới cửa hoàng cung, một người đàn ông dánh vẻ như sĩ quan vừa lúc từ trong đi ra. Trong lòng Đường Phong cả kinh thầm nghĩ không ổn
Quả nhiên, sĩ quan kia thấy bọn Đường Phong nhíu mày nói: “Các người tới đây làm gì?”
Trong lòng Đường Phong có suy nghĩ có lẽ có thể lừa dối qua kiểm tra, nhưng khổ nỗi hắn không biết tiếng Nhật, mà lúc này gọi anh em khác tới thì không kịp rồi. Trong lòng Đường Phong thầm mắng mình có chút sơ xuất.
“Trưởng quan, chúng tôi phụng mệnh vào hoàng cung lấy ít đồ” Anh em lúc trước giải quyết binh sĩ đó lập tức nói.
“Lấy gì? Phụng mệnh lệnh của ai?” Sĩ quan đó rõ ràng không tin lắm, bây giờ an toàn của hoàng cung Thiên hoàng đã hoàn toàn giao cho hắn phụ trách, còn có thể có ai mệnh lệnh cho thuộc hạ của mình?
Huynh đệ kia cơ trí lanh lẹn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sự việc cơ mật, xin trưởng quan vào trong nói chuyện”.
Trong lòng sĩ quan tò mò, cũng không nghi ngờ hắn, gật gật đầu theo huynh đệ kia vào phòng cảnh vệ.
“Các người ra ngoài hết đi, không có lệnh của ta không ai được phép vào trong” Sĩ quan nói với mấy binh sĩ trong phòng cảnh vệ. Mấy binh sĩ đó kính chào rồi đi ra ngoài.
Huynh đệ kia thật nhanh trí, thuận tay đóng cửa lại sau đó đi tới bên cạnh sĩ quan, làm bộ muốn ghe s vào tai hắn nói chuyện.
Sĩ quan mặc dù nghi hoặc chuyện gì mà cơ mật như vậy, nhưng hắn cũng không nói gì, ngược lại còn chạm chạm đầu về phía trước.
Trên mặt anh em kia hiện lên nụ cười nhạt, dùng tiếng Trung nói bên cạnh tai hắn: “Ngươi có thể đi chết rồi” nói xong dao găm lại lần nữa xuất hiện trong tay hắn, khẽ đâm một cái chưa vào tới tim của sĩ quan.
Sĩ quan ngã lùi sau hai bước chỉ huynh đệ đó, trên mặt lộ vẻ không tin, há hốc miệng, sau đó không cam tâm ngã trên mặt đất. Mà những binh sĩ vừa đi ra hoàn toàn không thấy cảnh này, lén xem trưởng quan nói chuyện điều này không hề ổn.
Anh em kia thu dao găm về, kéo cửa sổ phòng bảo vệ xuống, sau đó mở cửa đi ra.
“Mấy người các cậu, canh giữ ở đây. Bất kỳ ai cũng không thể vào trong, bao gồm cả các cậu. Trưởng quan đang nhận điện thoại của Thiên hoàng bệ hạ, tôi nghĩ các cậu biết nên làm thế nào” Huynh đệ đó vẻ mặt nghiêm túc hạ giọng nói với mấy binh sĩ.
Người N* đầu heo, họ hoàn toàn không phát hiện điều không ổn, đứng thẳng lớn tiếng nói: “Rõ”.
Đi ra ngoài, trên mặt Hứa Cường là nụ cười tà ác, trong miệng lẩm bẩm nói: “Lão đại ngưu, ta không ngờ tới đó” Lắc lắc đầu, Hứa Cường đi sắp sếp nhiệm vụ.
3h30 rạng sáng, hơn 20 người đồ đen đeo ba lô xuất hiện gần đền thờ Tĩnh quốc. Hứa Cường ra hiệu tay với Thiết Thi, sau đó dẫn 10 anh em tiếp cận đền thờ tĩnh quốc từ bên trái, còn Thiết Thi lại dẫn các anh em còn lại tiếp cận từ bên phải.
Đền thờ Tĩnh quốc xây dựng ngày 6 tháng 8 năm 1869 (Minh Trị 29 tháng 6 năm 2) nguyên xưng “Chiêu hồn xã Tokyo”. Để tưởng nhớ các quân nhân hy sinh trong thời kỳ Duy Tân Minh Trị trong chiến tranh nội chiến ở N* để hồi phục quyền lực thiên hoàng Minh Trị. Năm 1879 (Minh Trị năm 12) Chiêu hồn xã Tokyo đổi thành đền thờ Tĩnh quốc.
1978, N* bí mật đặt 14 tội phạm chiến tranh bậc nhất bị tòa án quân sự liên bang Viễn Đông định tội và xử quyết vào danh sách cung phụng của họ. Trong đó bao gồm thủ tướng Tôjô Hideki và sếp cơ quan ngoại giao Hirôta Kôki, ngoài ra còn có hơn 2000 tội phạm chiến tranh loại nhì, ba.
Vật kỷ niệm bên cạnh cửa lớn của đền thờ Tĩnh quốc có hai bức phù điêu, một bức mô tả chiến hải Giáp ngọ, bức kia là thời kỳ chiến tranh kháng N*, quân N* xâm lấn SH. Đều là chính diện mô tả quân N* lúc đó “anh dũng” tác chiến thế nào, đó không khác gì là cách làm đẹp hóa chiến tranh xâm lược năm đó, cũng khiến người dân nước Z rất không vui.
Chỉ cần là người nước Z, e là ai cũng muốn cho nổ cái đền thờ như nhà vệ sinh ấy? Lúc vừa nhận nhiệm vụ, những anh em được Hứa Cường chọn vẻ mặt đều hưng phấn, đó chính là minh chứng tốt nhất
“Thiết Thi, tình hình bên cậu thế nào?” Hứa Cường mò tới bên trái, cách đền thờ còn khoảng 20m, hắn và các anh em áp sát trên cỏ tạm thời không dám có hành động khinh xuất
“Huấn luyện viên, tình hình không ổn. Không biết có phải vì ngày mai Thiên hoàng N* tới không mà biện pháp bảo vệ hôm nay rất nghiêm mật. Bên tường cơ bản cách 5m có một binh sĩ vũ trang đầy đủ” Thiết Thi có chút buồn bực nói.
Hứa Cường thở dài, tình hình bên Thiết Thi giống như bên mình, vậy làm thế nào đây? Muốn lén vào trong xem ra là điều không thể rồi, lẽ nào bảo hắn dẫn anh em xông vào? Đúng là bi thảm. Hiện không nói bọn họ có thể chống lại nhiều binh sĩ vũ trang đầy đủ như vậy không, cho dù vào trong rồi thì thế nào? Thiên hoàng không phải là tên ngốc, nếu mình dẫn anh em xông vào trong, ngày mai hắn còn tới mới lạ.
“Đừng hành động khinh xuất, tôi gọi điện thoại cho lão đại, xem lão đại nói thế nào?” Hứa Cường nói.
Bây giờ Đường Phong đang ngồi trên nóc nhà của một nhà xưởng trong công xưởng, hắn vẫn đang ngắm sao trên trời, trong mắt lại có dấu vết của nước mắt, Tử Thần khóc? Đây đúng là chuyện không thể.
Trước mặt người ngoài, Đường Phong mãi mãi là người kiên cường. Chỉ cần là người biết hắn, e là không ai tin hắn biết khóc. Nhưng chính Đường Phong lại biết, hắn cũng chỉ là một người bình thường, không ai không biết rơi lệ, chỉ là cá tính và địa vị của hắn trong mắt các anh em khiến hắn phải giả vờ kiên cường.
Nói thế nào thì hắn cũng là người bình thường có máu có thịt, có lẽ hắn kiên cường hơn người thường một chút, nhưng lúc gặp phải uy hiếp hắn cũng biết khóc. Mà uy hiếp của hắn chính là quá trọng tình cảm.
Cái chết của cha mẹ là nỗi đau hắn mãi mãi không thể quên. Nhưng hắn thật sự không muốn tin người mình gọi là chú mười mấy năm, người thân với ba mình như anh em ruột Đinh Triệu Quốc lại là hung thủ sát hại cha mẹ. Hắn nên làm thế nào? Tự tay giết chết kẻ thù không đội trời chung? Nhưng hắn thật sự có thể xuống tay sao?
Điện thoại vang lên, Đường Phong lau nước mắt nhận điện thoại: “Nói”.
“Lão đại, không dễ làm rồi, bảo vệ đền thờ Tĩnh quốc quá mức nghiêm mật, chúng em không thể tới gần được”.
Đường Phong hình như sớm đã đoán được, thản nhiên nói: “Mọi người quay về đi” Nói xong hắn cúp điện thoại. Thật ra sau khi bọn Hứa Cường rời đi Đường Phong đã nghĩ tới vấn đề này, lúc trước hắn bị lửa giận che mất lý trí, mới có thể cho bọn Hứa Cường đi đặt bom. Thiên hoàng không phải là tên ngốc, tất nhiên sẽ chuẩn bị mọi thứ, nếu hắn đã phát ra thông cáo nói rõ ngày mai mình sẽ tới đền thờ Tĩnh quốc.
Khóe miệng Đường Phong nhếch nụ cười nhạt, Thiên hoàng sao? Vậy lấy ngươi để trút giận tức giận trong lòng ta đi. Đứng dậy, Đường Phong sửa sang quần áo hơi xộc xệch từ nóc nhà đi xuống.
10h sáng hôm sau, Thiên hoàng cùng với thủ tướng và một đám quan lớn chính phủ đi về phía đền thờ Tĩnh quốc, đồng hành còn có tất cả các thành viên hoàng thất.
Lúc này Đường Phong và các anh em của lính đánh thuê Tử Thần phân ra ngồi trên khoảng 30 chiếc xe việt dã rời khỏi công xưởng. Ở lối rẽ, đoàn xe chia làm hai, Hứa Cường dẫn phần lớn các anh em chạy về hướng đền thờ Tĩnh quốc, còn Đường Phong lại dẫn hơn 30 anh em chạy về phía hoàng cung.
Không sai, mục đích của Đường Phong rất rõ ràng, không nổ được đền thờ Tĩnh quốc. Bây giờ các thành viên hoàng thất đều rời khỏi hoàng cung, mà đội thân vệ của thiên hoàng cũng đồng hành bảo vệ, có thể nói phòng ngự của hoàng cung lúc này là yếu kém nhất!
Hứa Cường lại dẫn hơn 100 anh em ẩn phục trên đường đền thờ Tĩnh quốc về hoàng cung, tìm cơ hội ám sát Thiên hoàng hoặc các thành viên hoàng thất khác! Kế hoạch của Đường Phong có thể nói rất chu đáo chặt chẽ, khi Thiên hoàng nhận được tin hoàng cung xảy ra chuyện, chắc chắn bọn họ sẽ lập tức trở về, mà lúc này trong lòng họ sốt ruột, độ cảnh giác cũng sẽ giảm xuống nhiều.
Còn Thiết Thi lại dẫn mấy chục anh em còn lại ẩn nấp xung quanh đền thờ Tĩnh quốc. Đợi sau khi bọn Thiên hoàng rời khỏi tìm cơ hội cho nổ đền thờ Tĩnh quốc. Đối với nhóm Thiết Thi, Đường Phong không yêu cầu bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ, chỉ nói với họ là nếu có cơ hội thì ra tay. Về phần rốt cuộc có thể thành hay không, Đường Phong không quan tâm, cho nổ hoàng cung của người N*, ảnh hưởng của điều này không hề nhỏ so với việc cho nổ đền thờ Tĩnh quốc.
N* và Mỹ đã khai chiến, nhiệm vụ bọn Đường Phong tới N* lần này có thể nói đã hoàn thành. Nhưng Đường Phong lại không muốn quay về sớm như vậy, ở nhà có Quan Trí Dũng và Tôn lão, hắn rất yên tâm. Nếu đã tới N*, há có thể đi uổng một chuyến? Mặc dù chiến tranh N* và Mỹ là do hắn châm ngòi, nhưng vẫn chưa đủ, những điều đó tới thật sự quá dễ dàng, hoàn toàn là vận may. Điều hắn muốn là thông qua hai tay của chính mình để lại hoài niệm suốt đời cho người N*.
Vị trí cách hoàng cung N* 200m, từ đây đã bắt đầu có trạm kiểm soát rồi. Từ sau sự kiện bức cung của dân chúng tối hôm đó, gan của Thiên hoàng hình như nhỏ đi rất nhiều.
Bọn Đường Phong xuống xe, các anh em theo nhiệm vụ phân công trước đó một tổ năm người đi về phía hoàng cung.
“Đứng lại, các người là ai?” Một binh sĩ đội tệ vệ thấy có người đi về phía hoàng cung, vội vàng giơ súng trong tay lớn tiếng quát.
Đường Phong và mấy anh em theo đại lộ nghênh ngang đi về phía hoàng cung. Bọn họ lúc này ăn mặc giống như du khách nước ngoài tới, trên tay Đường Phong còn cầm cái giống như máy ảnh.
“Những người này đều là du khách của Đại Hàn, xin ngài hãy thông qua” Một tiểu đệ biết tiếng N* cười cười lên trước giải thích.
“Hoàng cung có thể tùy tiện vào tham quan sao? Lập tức rời khỏi, nếu không tôi….” Binh sĩ đó bĩu môi khinh thường, những người Đại Hàn không biết gì này, còn muốn tham quan hoàng cung? Đúng là nói đùa, nhưng hắn còn chưa nói xong, người anh em đó đã đi tới bên cạnh hắn trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, một con dao găm khéo léo trượt ra từ tay áo, còn chưa đợi hắn phản ứng lại đã cắt đứt cổ họng hắn.
Trong trạm gác bên cạnh, lúc này còn có vài binh sĩ đang tụ tập hút thuốc lá giải buồn, hoàn toàn không chú ý tới việc bên ngoài.
Đường Phong cười nhạt hai tiếng, vẫy vẫy tay, mấy anh em bên cạnh lập tức xông lên rút ra súng giảm thanh đã lắp sẵn, mỗi người một phát súng trực tiếp bắn trúng đầu mấy người qua kính.
Năm phút sau, Đường Phong nhíu mày nhìn quân trang trên người đội tự vệ, hắn thật sự không mặc những thứ này, nhưng vì để kế hoạch có thể tiến hành thuận lợi, có thể giảm thương vong cho các anh em, hôm nay hắn chỉ có thể xin lỗi lương tâm thôi.
Thay quần áo, bọn Đường Phong nghênh ngang đi vào hoàng cung, trên đường đi có không ít binh sĩ, nhưng nhìn thấy quần áo trên người bọn Đường Phong không nói gì mà cho họ qua.
Cho tới khi bọn Đường Phong vào tới cửa hoàng cung, một người đàn ông dánh vẻ như sĩ quan vừa lúc từ trong đi ra. Trong lòng Đường Phong cả kinh thầm nghĩ không ổn
Quả nhiên, sĩ quan kia thấy bọn Đường Phong nhíu mày nói: “Các người tới đây làm gì?”
Trong lòng Đường Phong có suy nghĩ có lẽ có thể lừa dối qua kiểm tra, nhưng khổ nỗi hắn không biết tiếng Nhật, mà lúc này gọi anh em khác tới thì không kịp rồi. Trong lòng Đường Phong thầm mắng mình có chút sơ xuất.
“Trưởng quan, chúng tôi phụng mệnh vào hoàng cung lấy ít đồ” Anh em lúc trước giải quyết binh sĩ đó lập tức nói.
“Lấy gì? Phụng mệnh lệnh của ai?” Sĩ quan đó rõ ràng không tin lắm, bây giờ an toàn của hoàng cung Thiên hoàng đã hoàn toàn giao cho hắn phụ trách, còn có thể có ai mệnh lệnh cho thuộc hạ của mình?
Huynh đệ kia cơ trí lanh lẹn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sự việc cơ mật, xin trưởng quan vào trong nói chuyện”.
Trong lòng sĩ quan tò mò, cũng không nghi ngờ hắn, gật gật đầu theo huynh đệ kia vào phòng cảnh vệ.
“Các người ra ngoài hết đi, không có lệnh của ta không ai được phép vào trong” Sĩ quan nói với mấy binh sĩ trong phòng cảnh vệ. Mấy binh sĩ đó kính chào rồi đi ra ngoài.
Huynh đệ kia thật nhanh trí, thuận tay đóng cửa lại sau đó đi tới bên cạnh sĩ quan, làm bộ muốn ghe s vào tai hắn nói chuyện.
Sĩ quan mặc dù nghi hoặc chuyện gì mà cơ mật như vậy, nhưng hắn cũng không nói gì, ngược lại còn chạm chạm đầu về phía trước.
Trên mặt anh em kia hiện lên nụ cười nhạt, dùng tiếng Trung nói bên cạnh tai hắn: “Ngươi có thể đi chết rồi” nói xong dao găm lại lần nữa xuất hiện trong tay hắn, khẽ đâm một cái chưa vào tới tim của sĩ quan.
Sĩ quan ngã lùi sau hai bước chỉ huynh đệ đó, trên mặt lộ vẻ không tin, há hốc miệng, sau đó không cam tâm ngã trên mặt đất. Mà những binh sĩ vừa đi ra hoàn toàn không thấy cảnh này, lén xem trưởng quan nói chuyện điều này không hề ổn.
Anh em kia thu dao găm về, kéo cửa sổ phòng bảo vệ xuống, sau đó mở cửa đi ra.
“Mấy người các cậu, canh giữ ở đây. Bất kỳ ai cũng không thể vào trong, bao gồm cả các cậu. Trưởng quan đang nhận điện thoại của Thiên hoàng bệ hạ, tôi nghĩ các cậu biết nên làm thế nào” Huynh đệ đó vẻ mặt nghiêm túc hạ giọng nói với mấy binh sĩ.
Người N* đầu heo, họ hoàn toàn không phát hiện điều không ổn, đứng thẳng lớn tiếng nói: “Rõ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.