Chương 59: Giáo huấn Lâm Phạm
Điên Phong Tàn Lang
04/03/2013
“Lâm Thiếu, chúng ta đi đâu?” Ra tới cổng trường, một tiểu đệ hỏi.
“Mẹ, đương nhiên là đi khách sạn rồi, cái này mà còn phải hỏi sao?” Lâm Phạm chừng mắt liếc nhìn tên tiểu đệ, sau đó móc một cái chìa khóa ra, đưa cho hắn nói: “Đi, lấy xe lái tới đây, sao có thể để một đại mỹ nhân đi bộ một thời gian dài như vậy được!”
Tên tiểu đệ kia nhận lấy chìa khóa đi lấy xe, mà những người khác thì đứng chờ ở cửa trường học. Lâm Phạm nhìn Ân Phỉ khẽ cười nói: “Em à, một lát nữa anh sẽ dẫn dem đi chơi, hắc hắc, xem ra em vẫn còn là xử nữ? Anh nhất định sẽ làm cho em sướng đến chết mới thôi.” Nói xong thì đưa tay muốn vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Ân Phỉ.
“Lão đại……” Một tiểu đệ ở sau lưng Lâm Phạm hô lên, dường như muốn nhắc nhở hắn cái gì đó, Lâm Phạm cũng không thèm để ý, xua tay ra sau nói: “Cút ngay, lão tử thật sự là không thể chờ được vui đùa với Ân muội, hắc hắc…”
Mà Ân Phỉ phản ứng ngoài dự đoán của hắn, chỉ khẽ nghiêng đầu tránh thoát bàn tay của hắn, sau đó nhìn hắn, nở ra một nụ cười lạnh nhạt, quỷ dị.
“Tiểu tử, mày muốn vui đùa với ai?” Đúng lúc Lâm Phạm muốn mở miệng hỏi Ân Phỉ cười cái gì thì đột nhiên từ sau lưng hắn vang lên tiếng nói có giọng điệu châm chọc.
Lâm Phạm quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra bốn người vừa hộ tống Ân Phỉ đến trường, không ngờ tới bọn họ vẫn chưa từng rời khỏi đây, lúc nào cũng ở quanh trường học.
Không đợi Lâm Phạm mở miệng, một người khác đã cười nói: “Đại ca, cũng không thể trách tiểu tử này được, bây giờ là thời đại giải trí mà. Có điều vui chơi cũng phải xem có sức hay không.” Nói xong đá một cước vào bụng của Lâm Phạm.
Mấy người này đều là tinh anh trong Chấp Pháp Đường, thân thủ rất cao, một cước này không phải là loại như Lâm Phạm có thể đỡ được. Chỉ thấy Lâm Phạm cả người văng ra sau chừng một mét, sau đó nặng nề ngã ra đất, tay ôm bụng ho liền mấy tiếng, rồi chỉ vào mấy người Chấp Pháp Đường: “Mày, mày……”
“Mẹ mày! Chỉ cái gì hả? Tên đầu heo mày dáo chọ vào tiểu thư của chúng ta, chán sống rồi hả?” Đại hán vừa động thủ lại tiến lên đá một cước vào mặt hắn, Lâm Phạm bị đá một cú rách da, máu theo miệng vết thương chảy ra ngoài.
Mấy người Chấp Pháp Đường cũng không định chỉ có vậy là tha cho hắn, lại đi đến trước mặt hắn, chuẩn bị đánh cho hắn một trận. Mà mấy tiểu đệ của Lâm Phạm cũng bị biến cố bất ngờ này làm cho choáng váng, cũng may là trong đó có một tên can đảm đứng ra lớn tiếng nói: “Bọn mày không được đánh anh ấy, anh ấy là con trai duy nhất của Lâm thị trưởng, bọn mày đánh hắn thì Lâm thị trưởng nhất định sẽ không bỏ qua.”
Mấy anh em Chấp Pháp Đường nghe được lời của tên này thì có chút chần chừ, dừng lại, trong lòng cũng có chút nghi ngại. Tuy rằng hiện giờ Hoa Hưng Xã đọc bá XA nhưng căn cơ còn chưa vững vàng, chọc phải loại phiền toái này cũng không phải là chuyện hay ho gì. Nhưng mà lão đại tín nhiệm giao cho bọn họ bảo vệ tiểu thư. Mà ai cũng biết là các vị đại ca Hoa Hưng Xã đều vô cùng yêu thương tiểu thư. Nếu biết tiểu tử này dám có ý đồ với tiểu thư thì hẳn là hắn phải chết. Bây giờ nên làm sao đây? Bọn họ cũng không biết làm sao, chỉ có thể nhìn Ân Phỉ, để nàng quyết định, nàng muốn làm thế nào thì bọn họ làm thế đó.
Tuy rất tức giận việc Lâm Phạm muốn làm nhục mình nhưng Ân Phỉ vẫn còn lý trí, nàng cũng hiểu được đạo lý, nên khoát tay nói: “Bỏ qua đi, người như vậy cũng không đáng cho chúng ta bẩn tay.”
Mấy anh em Cháp Pháp Đường gật gật đầu, lườm mắt nhìn Lâm Phạm một cái sau đó chỉ vào hắn nói: “Mẹ kiếp, vì tiểu thư của bọn tao mềm lòng nên bỏ qua cho mày lần này. Nếu mày mà còn dám có ý đồ với tiểu thư thì cho dù mày là con trai của thị trưởng thì Hoa Hưng Xã bọn tao cũng làm cho mày sống không bằng chết.” Nói xong thì lại chỉ vào mấy tên tiểu đệ của Lâm Phạm: “Bọn mày cũng vậy, sau này mà còn dám bất kính với tiểu thư thì đừng có trách bọn tao độc ác.”
Để bọn họ rời đi, Ân Phỉ liếc nhìn Lâm Phạm hừ một tiếng rồi xoay người đi vào trong trường học, Ma Lâm Phạm được một tiểu đệ nâng đỡ đứng dậy, bụm miệng vết thương trên mặt mình, nhìn theo lưng Ân Phỉ, tức quá chửi đổng lên: “Mẹ nó, con đỉ! Lão tử nhất định sẽ chơi chết mày!” Nói xong lại không nhịn được đá một cước vào một tên tiểu đệ đứng bên cạnh hắn: “Địt mẹ bọn mày, đều ăn uống đồ của lão tử, vậy mà đến thời khắc mấu chốt lại cả đám lại không có thằng nào ra giúp tao.”
Mấy tiểu đệ này nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên vẻ khinh bỉ, Lâm Phạm trong mắt của bọn hắn chỉ là một tên đại gia có tiền. Bọn hắn đi theo Lâm Phạm cũng chỉ là để ăn chơi, đàn điếm. Muốn bọn họ vì Lâm Phạm mà liều mạng? Thực xin lỗi là không có khả năng!
“Lâm thiếu, chúng ta đi bệnh viện thôi, trễ thì sợ sẽ bị sẹo đó.” Một tiểu đệ nhỏ giọng nói với Lâm Phạm.
Lúc này Lâm Phạm mới nhớ ra là trên mặt hắn có một vết thương. Trong nội tâm hắn lại càn hận Ân Phỉ, cắn răng nói: “Bọn mày đi bắt con nhóc kia cho tao. Làm được tao cho bọn mày năm vạn!”
Nghe đến tiền mấy tên tiểu đệ liền sáng amwst lên, có điều nghĩ tới Hoa Hưng Xã thì cả bọn lại cúi đầu xúi, trong đó có một tên có vẻ khó xử nói: “Lâm thiếu, anh không nghe mấy người kia nói gì sao? Nàng chính là tiểu thư của Hoa Hưng Xã, hôm nay cả XA là của Hoa Hưng Xã, nếu chúng ta động đến nàng thì có chạy đâu cũng không thể thoát được.”
“Hoa Hưng Xã chó má! Hừ! Ai nói XA là của bọn hắn? Ta cho bọn mày biết, XA là của Lâm gia, không phải chỉ có XA, mà cả tỉnh SX này cũng là của Lâm gia chúng ta. Bọn Hoa Hưng Xã cũng chỉ là đang kiếm cơm trên địa bàn của ta mà thôi. Ta sẽ về nói ba, ông nội của ta làm cho bọn chúng phải cuốn xeo!” Nói xong thấy mấy tiểu đệ này vẫn không nói gì, Lâm Phạm lại lộ vẻ hung ác, ngoan độc nói: “Mười vạn! Ta muốn thấy con nhóc đó trong tối nay!”
Trên thế giới này có thể thiếu cái gì chứ không thiếu người dám vì tiền mà liều mạng. Mấy tiểu đệ này lúc đầu còn e ngại Hoa Hưng Xã nhưng cũng không cưỡng nổi sự hấp dẫn của tiền bạc. Mười vạn đó! Đây là một khoản tiền rất lớn đối với bọn họ, trong nội tâm bọn họ cầu mong một tia may mắn, rốt cuộc cũng quyết định mạo hiểm thử một lần.
Giữa trưa, khi tan học, Ân Phỉ cùng bạn học đi ăn cơm ở căn tin, bởi vì buổi trưa ở nhà thường không có ai nên giờ nghỉ trưa Ân Phỉ cũng rất hiếm khi về nhà.
“Phỉ Phỉ à, sáng nay tên họ Lâm bại hoại kia sao lại để cậu đi vậy?” Vân Nhã Lệ vừa ăn cơm vừa hỏa Ân Phỉ.
“Không có gì, bị mấy người anh trai ta cử đi theo bảo vệ ta đánh cho một trận. Ta ghét nhất những người như vậy, ỷ nhà mình có quyền thế mà làm điều xằng bậy.” Ân Phỉ nhíu mày nói.
Vẫn Nhã Lệ vỗ tay một cái nói: “Thật sao? Thật là tốt quá, tiểu tử kia cũng không phải là kẻ tốt lành gì, cậu mới tới đây nên chưa biết, tiểu tử kia là học sinh trường chúng ta, ỷ vào thế lực của cha hắn mà khi dễ không ít nữ sinh, quả thực là cầm thú. Cả trường không ai là không sợ hắn cả.” Nói xong Vân Nhã Lệ lại cười cười, rồi có chút lo lắng nói: “Có điều cậu cũng nên cẩn thận, người này bụng dạ hẹp hòi. Bảo vệ của cậu đánh cho hắn một trận, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua. Sau này khi ở trường học, cậu cứ đi cùng mình đi, ra khỏi trường thì có bảo vệ rồi cũng không cần phải lo lắng.”
Ân Phỉ thấy bạn tốt quan tâm đến mình như vậy thì vô cùng cảm động, cười cười nói: “Không có gì, cậu yên tâm đi. Mình nghĩ hắn cũng không dám có ý đối với mình đâu.” Nàng cũng không biết là hiện có mấy tên côn đồ đang ngồi cách đó mấy bàn nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng, đang thương lượng gì đó.
“Mẹ, đương nhiên là đi khách sạn rồi, cái này mà còn phải hỏi sao?” Lâm Phạm chừng mắt liếc nhìn tên tiểu đệ, sau đó móc một cái chìa khóa ra, đưa cho hắn nói: “Đi, lấy xe lái tới đây, sao có thể để một đại mỹ nhân đi bộ một thời gian dài như vậy được!”
Tên tiểu đệ kia nhận lấy chìa khóa đi lấy xe, mà những người khác thì đứng chờ ở cửa trường học. Lâm Phạm nhìn Ân Phỉ khẽ cười nói: “Em à, một lát nữa anh sẽ dẫn dem đi chơi, hắc hắc, xem ra em vẫn còn là xử nữ? Anh nhất định sẽ làm cho em sướng đến chết mới thôi.” Nói xong thì đưa tay muốn vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Ân Phỉ.
“Lão đại……” Một tiểu đệ ở sau lưng Lâm Phạm hô lên, dường như muốn nhắc nhở hắn cái gì đó, Lâm Phạm cũng không thèm để ý, xua tay ra sau nói: “Cút ngay, lão tử thật sự là không thể chờ được vui đùa với Ân muội, hắc hắc…”
Mà Ân Phỉ phản ứng ngoài dự đoán của hắn, chỉ khẽ nghiêng đầu tránh thoát bàn tay của hắn, sau đó nhìn hắn, nở ra một nụ cười lạnh nhạt, quỷ dị.
“Tiểu tử, mày muốn vui đùa với ai?” Đúng lúc Lâm Phạm muốn mở miệng hỏi Ân Phỉ cười cái gì thì đột nhiên từ sau lưng hắn vang lên tiếng nói có giọng điệu châm chọc.
Lâm Phạm quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra bốn người vừa hộ tống Ân Phỉ đến trường, không ngờ tới bọn họ vẫn chưa từng rời khỏi đây, lúc nào cũng ở quanh trường học.
Không đợi Lâm Phạm mở miệng, một người khác đã cười nói: “Đại ca, cũng không thể trách tiểu tử này được, bây giờ là thời đại giải trí mà. Có điều vui chơi cũng phải xem có sức hay không.” Nói xong đá một cước vào bụng của Lâm Phạm.
Mấy người này đều là tinh anh trong Chấp Pháp Đường, thân thủ rất cao, một cước này không phải là loại như Lâm Phạm có thể đỡ được. Chỉ thấy Lâm Phạm cả người văng ra sau chừng một mét, sau đó nặng nề ngã ra đất, tay ôm bụng ho liền mấy tiếng, rồi chỉ vào mấy người Chấp Pháp Đường: “Mày, mày……”
“Mẹ mày! Chỉ cái gì hả? Tên đầu heo mày dáo chọ vào tiểu thư của chúng ta, chán sống rồi hả?” Đại hán vừa động thủ lại tiến lên đá một cước vào mặt hắn, Lâm Phạm bị đá một cú rách da, máu theo miệng vết thương chảy ra ngoài.
Mấy người Chấp Pháp Đường cũng không định chỉ có vậy là tha cho hắn, lại đi đến trước mặt hắn, chuẩn bị đánh cho hắn một trận. Mà mấy tiểu đệ của Lâm Phạm cũng bị biến cố bất ngờ này làm cho choáng váng, cũng may là trong đó có một tên can đảm đứng ra lớn tiếng nói: “Bọn mày không được đánh anh ấy, anh ấy là con trai duy nhất của Lâm thị trưởng, bọn mày đánh hắn thì Lâm thị trưởng nhất định sẽ không bỏ qua.”
Mấy anh em Chấp Pháp Đường nghe được lời của tên này thì có chút chần chừ, dừng lại, trong lòng cũng có chút nghi ngại. Tuy rằng hiện giờ Hoa Hưng Xã đọc bá XA nhưng căn cơ còn chưa vững vàng, chọc phải loại phiền toái này cũng không phải là chuyện hay ho gì. Nhưng mà lão đại tín nhiệm giao cho bọn họ bảo vệ tiểu thư. Mà ai cũng biết là các vị đại ca Hoa Hưng Xã đều vô cùng yêu thương tiểu thư. Nếu biết tiểu tử này dám có ý đồ với tiểu thư thì hẳn là hắn phải chết. Bây giờ nên làm sao đây? Bọn họ cũng không biết làm sao, chỉ có thể nhìn Ân Phỉ, để nàng quyết định, nàng muốn làm thế nào thì bọn họ làm thế đó.
Tuy rất tức giận việc Lâm Phạm muốn làm nhục mình nhưng Ân Phỉ vẫn còn lý trí, nàng cũng hiểu được đạo lý, nên khoát tay nói: “Bỏ qua đi, người như vậy cũng không đáng cho chúng ta bẩn tay.”
Mấy anh em Cháp Pháp Đường gật gật đầu, lườm mắt nhìn Lâm Phạm một cái sau đó chỉ vào hắn nói: “Mẹ kiếp, vì tiểu thư của bọn tao mềm lòng nên bỏ qua cho mày lần này. Nếu mày mà còn dám có ý đồ với tiểu thư thì cho dù mày là con trai của thị trưởng thì Hoa Hưng Xã bọn tao cũng làm cho mày sống không bằng chết.” Nói xong thì lại chỉ vào mấy tên tiểu đệ của Lâm Phạm: “Bọn mày cũng vậy, sau này mà còn dám bất kính với tiểu thư thì đừng có trách bọn tao độc ác.”
Để bọn họ rời đi, Ân Phỉ liếc nhìn Lâm Phạm hừ một tiếng rồi xoay người đi vào trong trường học, Ma Lâm Phạm được một tiểu đệ nâng đỡ đứng dậy, bụm miệng vết thương trên mặt mình, nhìn theo lưng Ân Phỉ, tức quá chửi đổng lên: “Mẹ nó, con đỉ! Lão tử nhất định sẽ chơi chết mày!” Nói xong lại không nhịn được đá một cước vào một tên tiểu đệ đứng bên cạnh hắn: “Địt mẹ bọn mày, đều ăn uống đồ của lão tử, vậy mà đến thời khắc mấu chốt lại cả đám lại không có thằng nào ra giúp tao.”
Mấy tiểu đệ này nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên vẻ khinh bỉ, Lâm Phạm trong mắt của bọn hắn chỉ là một tên đại gia có tiền. Bọn hắn đi theo Lâm Phạm cũng chỉ là để ăn chơi, đàn điếm. Muốn bọn họ vì Lâm Phạm mà liều mạng? Thực xin lỗi là không có khả năng!
“Lâm thiếu, chúng ta đi bệnh viện thôi, trễ thì sợ sẽ bị sẹo đó.” Một tiểu đệ nhỏ giọng nói với Lâm Phạm.
Lúc này Lâm Phạm mới nhớ ra là trên mặt hắn có một vết thương. Trong nội tâm hắn lại càn hận Ân Phỉ, cắn răng nói: “Bọn mày đi bắt con nhóc kia cho tao. Làm được tao cho bọn mày năm vạn!”
Nghe đến tiền mấy tên tiểu đệ liền sáng amwst lên, có điều nghĩ tới Hoa Hưng Xã thì cả bọn lại cúi đầu xúi, trong đó có một tên có vẻ khó xử nói: “Lâm thiếu, anh không nghe mấy người kia nói gì sao? Nàng chính là tiểu thư của Hoa Hưng Xã, hôm nay cả XA là của Hoa Hưng Xã, nếu chúng ta động đến nàng thì có chạy đâu cũng không thể thoát được.”
“Hoa Hưng Xã chó má! Hừ! Ai nói XA là của bọn hắn? Ta cho bọn mày biết, XA là của Lâm gia, không phải chỉ có XA, mà cả tỉnh SX này cũng là của Lâm gia chúng ta. Bọn Hoa Hưng Xã cũng chỉ là đang kiếm cơm trên địa bàn của ta mà thôi. Ta sẽ về nói ba, ông nội của ta làm cho bọn chúng phải cuốn xeo!” Nói xong thấy mấy tiểu đệ này vẫn không nói gì, Lâm Phạm lại lộ vẻ hung ác, ngoan độc nói: “Mười vạn! Ta muốn thấy con nhóc đó trong tối nay!”
Trên thế giới này có thể thiếu cái gì chứ không thiếu người dám vì tiền mà liều mạng. Mấy tiểu đệ này lúc đầu còn e ngại Hoa Hưng Xã nhưng cũng không cưỡng nổi sự hấp dẫn của tiền bạc. Mười vạn đó! Đây là một khoản tiền rất lớn đối với bọn họ, trong nội tâm bọn họ cầu mong một tia may mắn, rốt cuộc cũng quyết định mạo hiểm thử một lần.
Giữa trưa, khi tan học, Ân Phỉ cùng bạn học đi ăn cơm ở căn tin, bởi vì buổi trưa ở nhà thường không có ai nên giờ nghỉ trưa Ân Phỉ cũng rất hiếm khi về nhà.
“Phỉ Phỉ à, sáng nay tên họ Lâm bại hoại kia sao lại để cậu đi vậy?” Vân Nhã Lệ vừa ăn cơm vừa hỏa Ân Phỉ.
“Không có gì, bị mấy người anh trai ta cử đi theo bảo vệ ta đánh cho một trận. Ta ghét nhất những người như vậy, ỷ nhà mình có quyền thế mà làm điều xằng bậy.” Ân Phỉ nhíu mày nói.
Vẫn Nhã Lệ vỗ tay một cái nói: “Thật sao? Thật là tốt quá, tiểu tử kia cũng không phải là kẻ tốt lành gì, cậu mới tới đây nên chưa biết, tiểu tử kia là học sinh trường chúng ta, ỷ vào thế lực của cha hắn mà khi dễ không ít nữ sinh, quả thực là cầm thú. Cả trường không ai là không sợ hắn cả.” Nói xong Vân Nhã Lệ lại cười cười, rồi có chút lo lắng nói: “Có điều cậu cũng nên cẩn thận, người này bụng dạ hẹp hòi. Bảo vệ của cậu đánh cho hắn một trận, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua. Sau này khi ở trường học, cậu cứ đi cùng mình đi, ra khỏi trường thì có bảo vệ rồi cũng không cần phải lo lắng.”
Ân Phỉ thấy bạn tốt quan tâm đến mình như vậy thì vô cùng cảm động, cười cười nói: “Không có gì, cậu yên tâm đi. Mình nghĩ hắn cũng không dám có ý đối với mình đâu.” Nàng cũng không biết là hiện có mấy tên côn đồ đang ngồi cách đó mấy bàn nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng, đang thương lượng gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.