Chương 125: Phẫn nộ
Điên Phong Tàn Lang
04/03/2013
Đường Phong nhíu mày, đây là sao? Cha mẹ mình đã qua đời, nhà này hẳn là không có ai ở mới đúng, sao lại sáng đèn?
Một phần là hiếu kỳ, một phần là tưởng niệm, Đường Phong lặng lẽ đi vào cái sân quen thuộc, nhìn những cảnh vật quen thuộc, còn có vườn cây mà mẹ tự mình chăm chút, Đường Phong có chút chua xót trong lòng. Vật cũ vẫn còn đây, nhưng người thì đã không còn nữa.
Ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng ở lầu hai, đó là gian phòng trước kia của cha mẹ. Đường Phong bước tới cửa, nhẹ đẩy vào. Cửa không khóa! Thầm nghĩ trong lòng: “Là ăn trộm sao? Nếu như ma ăn trộm thì mày xui xẻo rồi. Đến đây ăn trộm đúng vào lúc ta ở đây thì mười cái mạng cũng không giữ được!
Mọi thứ ở trong phòng khác vẫn bài trí giống như trước, chỉ là tất cả đều được trùm một tầng vải trắng. Phòng khách không có mở đèn nên nhìn có chút âm trầm. Đường Phong nhẹ cất bước đi lên trên lầu.
Vừa đi được một nửa thì từ trên lầu vang lên tiếng động, dường như có vật gì rơi xuống đất, tiếp đó có một tiếng thét chói tai của một nữ nhân vang lên: “A…!!! Hỗn đản, anh muốn làm gì?” Đường Phong nghe được thanh âm này thì liền nhận ra đây là thanh âm của Cổ Tĩnh Tiệp.
“Tĩnh Tiệp, anh yêu em như vậy, vì cái gì mà em vẫn một mực không chịu cho anh?” Một giọng nam vang lên, ẩn ẩn có chút run rẩy, quả nhiên là Đinh Lỗi.
Theo cách nói chuyện của bọn họ thì có lẽ Đinh Lỗi đang có hành vi quấy rối đối với Tĩnh Tiệp nhưng hiển nhiên là còn chưa thực hiện được. Đường Phong quyết định chờ một chút, để xem rốt cuộc hai người nói cái gì. Mặc dù hắn biết rõ nghe lén người khác có chsut không hay nhưng mà vẫn không nhịn được làm như vậy.
“Đinh Lỗi! Vương bát đản! Anh chỉ muốn lên giường với tôi! Anh chưa từng yêu tôi, đúng hay không?” Cổ Tĩnh Tiệp có chút phẫn nộ rít gào.
“Tĩnh Tiệp, em sao có thể nói với anh như vậy? Anh yêu em thật lòng mà!” Đinh Lỗi tựa hồ có chút thương tâm khi nghe Tĩnh Tiệp nói như vậy.
Cổ Tĩnh Tiệp cười lạnh nói: “Yêu tôi? Thật vậy sao? Yêu tôi mà sẵn sàng vì năm ngàn vạn đô la mỹ mà rời bỏ tôi? Đây là tình yêu của anh sao? Nó chỉ trị giá năm ngàn vạn thôi sao? Vì cái gì mà lần trước tôi tới tìm anh thì anh thì anh lại làm như không quen biết tôi, còn để bảo mẫu đuổi tôi ra khỏi nhà?”
Đinh Lỗi trầm mặc, một lúc sau mới khẽ nói: “Tĩnh Tiệp, anh yêu em, đây là thật. Anh rời khỏi em cũng là bất đắc dĩ! Em có biết cha của em nói gì với anh không? Ông ấy nói nếu như anh không rời bỏ em thì ông ấy sẽ giết hết cả nhà anh!”
“Thật không? Được, tôi tin anh một lần. Nhưng vì cái gì mà bây giờ anh lại muốn gặp tôi? Anh không sợ cha tôi sao?” Cổ Tĩnh Tiệp hỏi.
“Sợ, anh rất sợ. Nhưng anh không có biện pháp nào. Lần trước em tới gặp anh mặc dù hai chúng ta không gặp nhau nhưng anh vẫn đứng ở cửa sổ nhìn em. Thời khắc đo, anh mới phát hiện ra một điều, anh không thể không có em! Em để lại số điện thoại cho bảo mẫu, hy vọng anh có thể liên lạc. Em có biết là mấy ngày nay anh thống khổ đến mức nào không? Anh không thể không lo lắng cho an nguy của gia đình, nhưng anh cũng không quên được em!” Đinh Lỗi có chút thương cảm nói, mà Đường Phong ở dưới lòng cũng muốn tin lời hắn.
“Hừ! Đây là cách anh yêu tôi sao? Để cho tôi uống say, sau đó dẫn tôi tới đây, thừa dịp tôi ngủ say….?” Cổ Tĩnh Tiệp rít gào nói. Tâm của nàng lạnh như băng, nàng không ngờ được là Đinh Lỗi lại làm chuyện như vậy đối với mình. Qua chuyện này, nàng không còn tin tưởng được Đinh Lỗi nữa. Đinh Lỗi trong lòng nàng đã chết rồi.
“Tĩnh Tiệp, em vì cái gì mà không thể đứng trên góc độ của anh để suy nghĩ một chút? Chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy, tại sao em vẫn không muốn cho anh? Anh cũng là nam nhân mà! Vì em, anh chưa từng ăn nằm với nữ nhân khác? Em vì cái gì mà lại tìm đủ mọi cách để cự tuyệt anh?”
“Tôi không muồn cùng anh nữa, tình yêu của chúng ta đã bị anh bán đi lấy năm ngàn vạn kia rồi. Kể từ thời khắc đó mọi chuyện đã xong hết rồi. Chỉ là tôi quá ngu ngốc nên mới bị anh lừa đến đây, để cho tôi rời đi!” Cổ Tĩnh Tiệp có chút bi thương nói.
Đinh Lỗi nói: “Tĩnh Tiệp, chẳng lẽ em để ý mất chuyện như vậy sao? Chúng ta tuy không thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ nhưng vẫn có thể bảo trì quan hệ mà. Chỉ cần cha của em không phát hiện thì có sao đâu. Lần đầu tiên của em sớm muộn gì cũng sẽ cho người khác, cùng với một người mà cha em an bài không bằng cho anh đi. Ít nhất chúng ta vẫn là người yêu của nhau, không phải sao?” trong tâm Đinh Lỗi, hắn biết rõ Cổ Tĩnh Tiệp rất yêu hắn, nếu không thì cũng sẽ không đến đây.
Đường Phong ngẩn người, hắn không ngờ là Đinh Lỗi sẽ nói như vậy.
“Anh…… anh muốn tôi làm tình nhân của anh? Đinh Lỗi, đồ hổn đản! Anh nghe cho kỹ, có lẽ tôi từng yêu anh, nhưng từ giờ khắc này, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa! Tôi tùy tiện tìm gặp một nam nhân ở trên đường còn tốt hơn là ở chung với anh!!!” Cổ Tĩnh Tiệp vô cùng đau khổ, nàng không nghĩ tới Đinh Lỗi lại có cách nghĩ như vậy! Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có lúc ngươi yêu lại nói với mình như vậy.
Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, hiển nhiên là Cổ Tĩnh Tiệp muốn rời đi.
“Anh thả tôi ra!!!” Cổ Tĩnh Tiệp rít gào.
“Tĩnh Tiệp, em nói cho anh biết, em một mực không chịu cho anh có phải là vì em đã mất…?” Đinh Lỗi tức giận hỏi, hắn không tin trên thế giới lại có nữ nhân kiên quyết như vậy. Ở xã hội này, hai người yêu nhau vài năm mà chưa từng có quan hệ thì thật là buồn cười. Trong lòng hắn suy đoán rằng nàng không cho hắn là vì nàng đã mất rồi…
Cổ Tĩnh Tiệp ngừng giãy dụa, lạnh lùng nhìn Đinh Lỗi.
“Tĩnh Tiệp, em yên tâm. Cho dù không phải là lần đầu tiên của em thì anh cũng không để ý, chỉ cần em đáp ứng làm tình nhân của anh là được rồi, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt.” Đinh Lỗi thấy Cổ Tĩnh Tiệp ngừng giãy dụa, tưởng là mình nói đúng rồi, ngoài miệng nói như vậy nhưng trong tâm thì thầm nhủ: “Con điếm, cứ chờ tao sẽ chậm rãi tra tấng mày. Thì ra bao nhiêu năm nay lão tử bị mày cắm sừng, chờ đi, tao sẽ cho mày sướng đến chết mới thôi!!!”
Mắt của Cổ Tĩnh Tiệp ươn ướt, trong mắt toát ra thần sắt tuyệt vọng, nhìn Đinh Lỗi mấp máy môi nói: “Đinh Lỗi, anh xong rồi, anh đã hoàn toàn hủy đi hình tượng của mình rồi…” Nói xong Cổ Tĩnh Tiệp giẫm mạnh chân Đinh Lỗi một cai, lao nhanh ra khỏi phòng.
“Con điếm, mày còn muốn chạy sao? Hôm nay lão tử nhất định phải làm chết mày!!!” Đinh Lỗi thấy Cổ Tĩnh Tiệp đến mức như thế này rồi mà vẫn không chịu cho mình thì vô cùng tức giận! Trong lòng hắn sớm nhận định rằng Cổ Tĩnh Tiệp không còn thuần khiết, dù sao thì một cô gái thuần khiết, ưu tú sao lại có một gia đình làm xã hội đen. Từ nhỏ sống ở xã hội như nước Mỹ, hắn không tin là có người đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn còn giữ được tấm thân trong trắng.
Đinh Lỗi giơ tay nắm lấy tóc của Cổ Tĩnh Tiệp, kéo nàng lại trên giường, đè nàng xuống giường, liên tục mắng chửi. Lúc này hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí, cùng với con người bình thường của hắn là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Đường Phong không ngờ được là Đinh Lỗi lại biến thành một con người như vậy. nghe tiếng kêu thảm thiết của Cổ Tĩnh Tiệp, Đường Phong biết là đã tới lúc hắn nên ra tay.
Rất nhanh, Đường Phong đi lên trên, xông thẳng vào trong phòng ngủ của cha mẹ. Nghe tiếng chửi mắng của Đinh Lỗi và tiếng kêu đau đớn của Cổ Tĩnh Tiệp, Đường Phong vô cùng phẫn nộ, hiện tại hắn muốn xé xác tên tiểu tử này! Một mặt là vì Cổ Tĩnh Tiệp, một mặt là vì Đinh Lỗi đã hoàn toàn phá hủy hình ảnh đẹp đẽ của hắn ở trong mắt của Đinh Lỗi. Trong hồi ức của hắn, thì người này vốn là một người rất quan trọng, thân thiết với hắn. Nhưng bây giờ, hắn thật sự rất thất vọng!
Đường Phong phẫn nộ rất đáng sợ, uy danh Tử Thần không phải tự nhiên mà có. Đường Phong tung cước, đá văng cánh cửa phòng ngủ.
Đinh Lỗi bị sự cố bất ngờ làm giật nảy mình, vọi vàng xoay đầu lại nhìn thì thấy Đường Phong, mà lực đạo trên tay hắn cũng nới lỏng ra. Cổ Tĩnh Tiệp thấy Đường Phong tới đây thì trong tâm thầm đau xót. Lúc này nàng cảm thấy Đường Phong đúng là một nam nhân hoàn mỹ, cảm giác được cánh tay Đinh Lỗi đã nói lỏng ra, Cổ Tĩnh Tiệp liền nhân cơ hội thoát ra khỏi trói buộc, vội vàng chạy tới bên Đường Phong.
Nàng nhào vào trong lòng Đường Phong, lớn tiến khóc. Đường Phong biết rõ hiện giờ Cổ Tĩnh Tiệp rất đau khổ, hắn vỗ vỗ vai nàng nói: “Yên tâm đi, có ta ở đây rồi thì cô không sao đâu.”
Cổ Tĩnh Tiệp ngẩng đầu nhìn vào mắt Đường Phong, sau đó nhẹ gật đầu, nàng bây giờ vô cùng tin tưởng Đường Phong. Lồng ngực dày và rộng của hắn là cho nàng cảm giác vô cùng an toàn. Đường Phong xuất hiện hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng. Từ lúc bị Đinh Lỗi bắt lại, nàng tưởng rằng mình xong rồi. Nhưng mà ngàng không ngờ tới, Đường Phong lại giống như hoàng tử trong truyền thuyết, khi công chúa sắp bị ác ma giết hại thì lại xuất hiện cứu nàng. Cổ Tĩnh Tiệp là nữ nhân, bề ngoài nàng trông có vẻ kiên cường nhưng trong nội tâm vô cùng yếu ớt. Sự việc giống như trong truyện như thế này nàng từng tưởng tượng qua rất nhiều lần, nhưng mà không ngờ là hôm nay lại thật sự xảy ra với nàng.
“Rốt cuộc mày là ai?” Đinh Lỗi thấy Đường Phong xuất hiện thì hơi sững sờ. Người này không phải là thanh niên thần bí xuất hiện ở đám tang của Phương a di và Đường thúc thúc sao?
Đường Phong cười lạnh một tiếng nói: “Mày biết không? Hành động của mày làm cho rất nhiều người thất vọng!”
Đinh Lỗi dữ tợn gầm lớn: “Chuyện của tao không cần mày quan tâm! Thức thời thì ngoan ngoãn buông nàng ra rồi cút đi thì tao có thể bỏ qua chuyện này cho mày, coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh!” Ngoài miệng ngang ngạnh như vậy, nhưng trong lòng Đinh Lỗi rất sợ hãi. Hắn thấy trong ánh mắt người này ý nghĩ muốn giết chết hắn. Chỉ bằng vào một cước đá văng cánh cửa kia thì Đinh Lỗi cũng biết là mình không thể đánh thắng người trước mặt được.
Khóe miệng Đường Phong khẽ nhếch lên, lộ ra một đường cong mê người. Nụ cười ngày tỏng mắt Cổ Tĩnh Tiệp thật là đẹp đẽ, nhưng trong mắt Đinh Lỗi lại không khác gì nụ cười của ác ma.
Đường Phong đẩy Cổ Tĩnh Tiệp sang một bên, rồi sau đó đi từng bước đến trước mặt Đinh Lỗi. Ở trên mặt hắn thủy chung vẫn nụ cười nhàn nhạt đó, chỉ cần là người quen biết Đường Phong thì sẽ biết là một khi hắn xuất hiện vẻ mặt này thì chứng minh là trong lòng hắn đã có một quyết định tà ác.
Hình như Đường Phong quyết định muốn bóp nát yết hầu của Đinh Lỗi! Người này trước đây từng là bạn tốt của Đường Phong, nhưng mà giờ đây hắn đã giẫm nát hết những ký ức đẹp thuở nhỏ! Hắn phải trả giá! Nếu như chỉ vì chuyện này thì Đường Phong có lẽ còn có thể tha cho hắn, nhưng trong tâm Đường Phong rất quý trọng bạn bè, hắn không muốn chứng kiến bằng hữu biến thành người như vậy. Hắn không dám nghĩ đến con người Đinh Lỗi sẽ biến thành! Nếu để cho người bạn thân của mình biến thành một ác ma thì không bằng mình tự tay giết chết hắn!!!
Có lẽ có rất nhiều người cho rằng Đường Phong ích kỷ, cho rằng hắn không có tư cách thẩm vấn hay phán quyết người khác. Nhưng mà dối với Đường Phong những cái này căn bản không quan trọng, bởi vì hắn là Tử Thần!!! Hắn không cần phải bận tâm đến cách nhìn của bất kỳ ai!
Một phần là hiếu kỳ, một phần là tưởng niệm, Đường Phong lặng lẽ đi vào cái sân quen thuộc, nhìn những cảnh vật quen thuộc, còn có vườn cây mà mẹ tự mình chăm chút, Đường Phong có chút chua xót trong lòng. Vật cũ vẫn còn đây, nhưng người thì đã không còn nữa.
Ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng ở lầu hai, đó là gian phòng trước kia của cha mẹ. Đường Phong bước tới cửa, nhẹ đẩy vào. Cửa không khóa! Thầm nghĩ trong lòng: “Là ăn trộm sao? Nếu như ma ăn trộm thì mày xui xẻo rồi. Đến đây ăn trộm đúng vào lúc ta ở đây thì mười cái mạng cũng không giữ được!
Mọi thứ ở trong phòng khác vẫn bài trí giống như trước, chỉ là tất cả đều được trùm một tầng vải trắng. Phòng khách không có mở đèn nên nhìn có chút âm trầm. Đường Phong nhẹ cất bước đi lên trên lầu.
Vừa đi được một nửa thì từ trên lầu vang lên tiếng động, dường như có vật gì rơi xuống đất, tiếp đó có một tiếng thét chói tai của một nữ nhân vang lên: “A…!!! Hỗn đản, anh muốn làm gì?” Đường Phong nghe được thanh âm này thì liền nhận ra đây là thanh âm của Cổ Tĩnh Tiệp.
“Tĩnh Tiệp, anh yêu em như vậy, vì cái gì mà em vẫn một mực không chịu cho anh?” Một giọng nam vang lên, ẩn ẩn có chút run rẩy, quả nhiên là Đinh Lỗi.
Theo cách nói chuyện của bọn họ thì có lẽ Đinh Lỗi đang có hành vi quấy rối đối với Tĩnh Tiệp nhưng hiển nhiên là còn chưa thực hiện được. Đường Phong quyết định chờ một chút, để xem rốt cuộc hai người nói cái gì. Mặc dù hắn biết rõ nghe lén người khác có chsut không hay nhưng mà vẫn không nhịn được làm như vậy.
“Đinh Lỗi! Vương bát đản! Anh chỉ muốn lên giường với tôi! Anh chưa từng yêu tôi, đúng hay không?” Cổ Tĩnh Tiệp có chút phẫn nộ rít gào.
“Tĩnh Tiệp, em sao có thể nói với anh như vậy? Anh yêu em thật lòng mà!” Đinh Lỗi tựa hồ có chút thương tâm khi nghe Tĩnh Tiệp nói như vậy.
Cổ Tĩnh Tiệp cười lạnh nói: “Yêu tôi? Thật vậy sao? Yêu tôi mà sẵn sàng vì năm ngàn vạn đô la mỹ mà rời bỏ tôi? Đây là tình yêu của anh sao? Nó chỉ trị giá năm ngàn vạn thôi sao? Vì cái gì mà lần trước tôi tới tìm anh thì anh thì anh lại làm như không quen biết tôi, còn để bảo mẫu đuổi tôi ra khỏi nhà?”
Đinh Lỗi trầm mặc, một lúc sau mới khẽ nói: “Tĩnh Tiệp, anh yêu em, đây là thật. Anh rời khỏi em cũng là bất đắc dĩ! Em có biết cha của em nói gì với anh không? Ông ấy nói nếu như anh không rời bỏ em thì ông ấy sẽ giết hết cả nhà anh!”
“Thật không? Được, tôi tin anh một lần. Nhưng vì cái gì mà bây giờ anh lại muốn gặp tôi? Anh không sợ cha tôi sao?” Cổ Tĩnh Tiệp hỏi.
“Sợ, anh rất sợ. Nhưng anh không có biện pháp nào. Lần trước em tới gặp anh mặc dù hai chúng ta không gặp nhau nhưng anh vẫn đứng ở cửa sổ nhìn em. Thời khắc đo, anh mới phát hiện ra một điều, anh không thể không có em! Em để lại số điện thoại cho bảo mẫu, hy vọng anh có thể liên lạc. Em có biết là mấy ngày nay anh thống khổ đến mức nào không? Anh không thể không lo lắng cho an nguy của gia đình, nhưng anh cũng không quên được em!” Đinh Lỗi có chút thương cảm nói, mà Đường Phong ở dưới lòng cũng muốn tin lời hắn.
“Hừ! Đây là cách anh yêu tôi sao? Để cho tôi uống say, sau đó dẫn tôi tới đây, thừa dịp tôi ngủ say….?” Cổ Tĩnh Tiệp rít gào nói. Tâm của nàng lạnh như băng, nàng không ngờ được là Đinh Lỗi lại làm chuyện như vậy đối với mình. Qua chuyện này, nàng không còn tin tưởng được Đinh Lỗi nữa. Đinh Lỗi trong lòng nàng đã chết rồi.
“Tĩnh Tiệp, em vì cái gì mà không thể đứng trên góc độ của anh để suy nghĩ một chút? Chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy, tại sao em vẫn không muốn cho anh? Anh cũng là nam nhân mà! Vì em, anh chưa từng ăn nằm với nữ nhân khác? Em vì cái gì mà lại tìm đủ mọi cách để cự tuyệt anh?”
“Tôi không muồn cùng anh nữa, tình yêu của chúng ta đã bị anh bán đi lấy năm ngàn vạn kia rồi. Kể từ thời khắc đó mọi chuyện đã xong hết rồi. Chỉ là tôi quá ngu ngốc nên mới bị anh lừa đến đây, để cho tôi rời đi!” Cổ Tĩnh Tiệp có chút bi thương nói.
Đinh Lỗi nói: “Tĩnh Tiệp, chẳng lẽ em để ý mất chuyện như vậy sao? Chúng ta tuy không thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ nhưng vẫn có thể bảo trì quan hệ mà. Chỉ cần cha của em không phát hiện thì có sao đâu. Lần đầu tiên của em sớm muộn gì cũng sẽ cho người khác, cùng với một người mà cha em an bài không bằng cho anh đi. Ít nhất chúng ta vẫn là người yêu của nhau, không phải sao?” trong tâm Đinh Lỗi, hắn biết rõ Cổ Tĩnh Tiệp rất yêu hắn, nếu không thì cũng sẽ không đến đây.
Đường Phong ngẩn người, hắn không ngờ là Đinh Lỗi sẽ nói như vậy.
“Anh…… anh muốn tôi làm tình nhân của anh? Đinh Lỗi, đồ hổn đản! Anh nghe cho kỹ, có lẽ tôi từng yêu anh, nhưng từ giờ khắc này, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa! Tôi tùy tiện tìm gặp một nam nhân ở trên đường còn tốt hơn là ở chung với anh!!!” Cổ Tĩnh Tiệp vô cùng đau khổ, nàng không nghĩ tới Đinh Lỗi lại có cách nghĩ như vậy! Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có lúc ngươi yêu lại nói với mình như vậy.
Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, hiển nhiên là Cổ Tĩnh Tiệp muốn rời đi.
“Anh thả tôi ra!!!” Cổ Tĩnh Tiệp rít gào.
“Tĩnh Tiệp, em nói cho anh biết, em một mực không chịu cho anh có phải là vì em đã mất…?” Đinh Lỗi tức giận hỏi, hắn không tin trên thế giới lại có nữ nhân kiên quyết như vậy. Ở xã hội này, hai người yêu nhau vài năm mà chưa từng có quan hệ thì thật là buồn cười. Trong lòng hắn suy đoán rằng nàng không cho hắn là vì nàng đã mất rồi…
Cổ Tĩnh Tiệp ngừng giãy dụa, lạnh lùng nhìn Đinh Lỗi.
“Tĩnh Tiệp, em yên tâm. Cho dù không phải là lần đầu tiên của em thì anh cũng không để ý, chỉ cần em đáp ứng làm tình nhân của anh là được rồi, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt.” Đinh Lỗi thấy Cổ Tĩnh Tiệp ngừng giãy dụa, tưởng là mình nói đúng rồi, ngoài miệng nói như vậy nhưng trong tâm thì thầm nhủ: “Con điếm, cứ chờ tao sẽ chậm rãi tra tấng mày. Thì ra bao nhiêu năm nay lão tử bị mày cắm sừng, chờ đi, tao sẽ cho mày sướng đến chết mới thôi!!!”
Mắt của Cổ Tĩnh Tiệp ươn ướt, trong mắt toát ra thần sắt tuyệt vọng, nhìn Đinh Lỗi mấp máy môi nói: “Đinh Lỗi, anh xong rồi, anh đã hoàn toàn hủy đi hình tượng của mình rồi…” Nói xong Cổ Tĩnh Tiệp giẫm mạnh chân Đinh Lỗi một cai, lao nhanh ra khỏi phòng.
“Con điếm, mày còn muốn chạy sao? Hôm nay lão tử nhất định phải làm chết mày!!!” Đinh Lỗi thấy Cổ Tĩnh Tiệp đến mức như thế này rồi mà vẫn không chịu cho mình thì vô cùng tức giận! Trong lòng hắn sớm nhận định rằng Cổ Tĩnh Tiệp không còn thuần khiết, dù sao thì một cô gái thuần khiết, ưu tú sao lại có một gia đình làm xã hội đen. Từ nhỏ sống ở xã hội như nước Mỹ, hắn không tin là có người đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn còn giữ được tấm thân trong trắng.
Đinh Lỗi giơ tay nắm lấy tóc của Cổ Tĩnh Tiệp, kéo nàng lại trên giường, đè nàng xuống giường, liên tục mắng chửi. Lúc này hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí, cùng với con người bình thường của hắn là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Đường Phong không ngờ được là Đinh Lỗi lại biến thành một con người như vậy. nghe tiếng kêu thảm thiết của Cổ Tĩnh Tiệp, Đường Phong biết là đã tới lúc hắn nên ra tay.
Rất nhanh, Đường Phong đi lên trên, xông thẳng vào trong phòng ngủ của cha mẹ. Nghe tiếng chửi mắng của Đinh Lỗi và tiếng kêu đau đớn của Cổ Tĩnh Tiệp, Đường Phong vô cùng phẫn nộ, hiện tại hắn muốn xé xác tên tiểu tử này! Một mặt là vì Cổ Tĩnh Tiệp, một mặt là vì Đinh Lỗi đã hoàn toàn phá hủy hình ảnh đẹp đẽ của hắn ở trong mắt của Đinh Lỗi. Trong hồi ức của hắn, thì người này vốn là một người rất quan trọng, thân thiết với hắn. Nhưng bây giờ, hắn thật sự rất thất vọng!
Đường Phong phẫn nộ rất đáng sợ, uy danh Tử Thần không phải tự nhiên mà có. Đường Phong tung cước, đá văng cánh cửa phòng ngủ.
Đinh Lỗi bị sự cố bất ngờ làm giật nảy mình, vọi vàng xoay đầu lại nhìn thì thấy Đường Phong, mà lực đạo trên tay hắn cũng nới lỏng ra. Cổ Tĩnh Tiệp thấy Đường Phong tới đây thì trong tâm thầm đau xót. Lúc này nàng cảm thấy Đường Phong đúng là một nam nhân hoàn mỹ, cảm giác được cánh tay Đinh Lỗi đã nói lỏng ra, Cổ Tĩnh Tiệp liền nhân cơ hội thoát ra khỏi trói buộc, vội vàng chạy tới bên Đường Phong.
Nàng nhào vào trong lòng Đường Phong, lớn tiến khóc. Đường Phong biết rõ hiện giờ Cổ Tĩnh Tiệp rất đau khổ, hắn vỗ vỗ vai nàng nói: “Yên tâm đi, có ta ở đây rồi thì cô không sao đâu.”
Cổ Tĩnh Tiệp ngẩng đầu nhìn vào mắt Đường Phong, sau đó nhẹ gật đầu, nàng bây giờ vô cùng tin tưởng Đường Phong. Lồng ngực dày và rộng của hắn là cho nàng cảm giác vô cùng an toàn. Đường Phong xuất hiện hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng. Từ lúc bị Đinh Lỗi bắt lại, nàng tưởng rằng mình xong rồi. Nhưng mà ngàng không ngờ tới, Đường Phong lại giống như hoàng tử trong truyền thuyết, khi công chúa sắp bị ác ma giết hại thì lại xuất hiện cứu nàng. Cổ Tĩnh Tiệp là nữ nhân, bề ngoài nàng trông có vẻ kiên cường nhưng trong nội tâm vô cùng yếu ớt. Sự việc giống như trong truyện như thế này nàng từng tưởng tượng qua rất nhiều lần, nhưng mà không ngờ là hôm nay lại thật sự xảy ra với nàng.
“Rốt cuộc mày là ai?” Đinh Lỗi thấy Đường Phong xuất hiện thì hơi sững sờ. Người này không phải là thanh niên thần bí xuất hiện ở đám tang của Phương a di và Đường thúc thúc sao?
Đường Phong cười lạnh một tiếng nói: “Mày biết không? Hành động của mày làm cho rất nhiều người thất vọng!”
Đinh Lỗi dữ tợn gầm lớn: “Chuyện của tao không cần mày quan tâm! Thức thời thì ngoan ngoãn buông nàng ra rồi cút đi thì tao có thể bỏ qua chuyện này cho mày, coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh!” Ngoài miệng ngang ngạnh như vậy, nhưng trong lòng Đinh Lỗi rất sợ hãi. Hắn thấy trong ánh mắt người này ý nghĩ muốn giết chết hắn. Chỉ bằng vào một cước đá văng cánh cửa kia thì Đinh Lỗi cũng biết là mình không thể đánh thắng người trước mặt được.
Khóe miệng Đường Phong khẽ nhếch lên, lộ ra một đường cong mê người. Nụ cười ngày tỏng mắt Cổ Tĩnh Tiệp thật là đẹp đẽ, nhưng trong mắt Đinh Lỗi lại không khác gì nụ cười của ác ma.
Đường Phong đẩy Cổ Tĩnh Tiệp sang một bên, rồi sau đó đi từng bước đến trước mặt Đinh Lỗi. Ở trên mặt hắn thủy chung vẫn nụ cười nhàn nhạt đó, chỉ cần là người quen biết Đường Phong thì sẽ biết là một khi hắn xuất hiện vẻ mặt này thì chứng minh là trong lòng hắn đã có một quyết định tà ác.
Hình như Đường Phong quyết định muốn bóp nát yết hầu của Đinh Lỗi! Người này trước đây từng là bạn tốt của Đường Phong, nhưng mà giờ đây hắn đã giẫm nát hết những ký ức đẹp thuở nhỏ! Hắn phải trả giá! Nếu như chỉ vì chuyện này thì Đường Phong có lẽ còn có thể tha cho hắn, nhưng trong tâm Đường Phong rất quý trọng bạn bè, hắn không muốn chứng kiến bằng hữu biến thành người như vậy. Hắn không dám nghĩ đến con người Đinh Lỗi sẽ biến thành! Nếu để cho người bạn thân của mình biến thành một ác ma thì không bằng mình tự tay giết chết hắn!!!
Có lẽ có rất nhiều người cho rằng Đường Phong ích kỷ, cho rằng hắn không có tư cách thẩm vấn hay phán quyết người khác. Nhưng mà dối với Đường Phong những cái này căn bản không quan trọng, bởi vì hắn là Tử Thần!!! Hắn không cần phải bận tâm đến cách nhìn của bất kỳ ai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.