Chương 121: Sóng gió thuốc phiện
Điên Phong Tàn Lang
04/03/2013
“Gì?” Đường Phong tức giận đứng dậy. Trong bang hắng đã nhắc nhở vô số lần là tuyệt đối không bao giờ được dính tới mấy chuyện này, không ngờ là lại có người dám làm mấy chuyện này! Hơn nữa còn làm ngày trong khu vực của mình! Đường Phong gọi điện thoại cho Quan Trí Dũng, sau đó mặt tràn ngập hàn khí đi đến phòng khách chờ đợi.
Một giờ sau, ba tiểu đệ ở Chấp Pháp Đường áp giải về một người toàn thân đầy máu đi vào.
“Có chuyện gì?” Đường Phong lạnh lùng hỏi.
Cảm giác giọng nói của lão đại lạnh như băng, ba người không nhịn được rùng mình một cái, một người trong đó nói: “Lão đại! Tối qua chúng ta uống rượu ở một quán rượu ở khu bắc, vừa hay gặp phải tên này dáng điệu hấp tấp đi ra ngoài. Thấy hắn là người của xã đoàn ta nên bọn em đi theo hắn hỏi xem có chuyện gì. Không ngờ tiểu tử này thấy bọn em lại như chuột thấy mèo, xoay người bỏ chạy. Chúng em đoán là có chuyện gì đó nên hai người đuổi theo, còn em thì đi theo vào trong. Kết quả là phát hiện trong một gian phòng riêng có xác của một cô gái toàn thân xích lõa, miệng sùi bọt mép.”
“Tiếp!” Tay Đường Phong nắm chặt tay ghế sô pha, hai mắt lạnh như băng nhìn vào nam tử đang run rẩy quỳ trước mặt.
“Về sau hai người này bắt được hắn, chúng ta lục xoát người hắn, kết quả tìm thấy cái này.” Tên tiểu đệ móc từ trong túi ra một túi bột trắng màu trắng, cẩn thận đặt trên bàn trà trước mặt Đường Phong.
Đường Phong cầm túi bột lên nhìn, dùng ngón út khều lấy một chút rồi bỏ vào trong miệng nếm thử, sau đó nhổ nước bọt, cười lạnh nhìn người đang quỳ trên mặt đất nói: “Tỉ lệ không tồi, mày lấy ở đâu ra?” Đường Phong trước kia cũng đã từng có liên hệ với không ít trùm thuốc phiện, cũng khá tinh thông cách nhận biết thuốc phiện.
Người nọ toàn thân run rẩy, cố lết đến sát trước mặt Đường Phong, ôm chân Đường Phong run rẩy nói: “Lão đại, em sai rồi, em không dám nữa. Anh tha cho em đi, em van xin anh, tha cho em lần này.”
Đường Phong đã cho hắn một cước ngả ngửa ra đất, lạnh lùng nhìn hắn: “Nói! Từ đâu mà ra?”
“Em…… em nhặt được.” Tên tiểu đệ này hiển nhiên bị dọa sợ quá bịa đặt một chuyện rất không hợp lý. Nhạt được? Đến quỷ cũng sẽ không tin tưởng chuyện này.
“Hừ! Vận khí của cậu cũng không nhỏ nhỉ, thứ này mà cũng có thể nhặt được sao? Sau này dứt khoát không được làm những chuyện này nữa, nhặt được một lần như vậy đã là đủ rồi.” Đường Phong không giận, ngược lại cười cười nhìn tên tiểu đệ, trong mắt Đường Phong thì tên tiểu đệ này là một người chết, cũng không cần phải tức giận với một người chết làm gì. Có điều chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng. Một túi này có chừng một trăm gram, mà rõ ràng đến khi tới tay hắn cũng chưa từng mở ra. Mà cái này cũng rất tinh khiết, tuyệt đối sẽ không bán trực tiếp ra ngoài mà phải trải qua thủ đoạn pha trộn để giảm bớt độ tinh khiết của nó rồi mới bán ra ngoài. Một trăm gram này có thể hóa thành ba trăm gram thuốc phiện lưu hành trên thị trường. Lúc này bọn họ sẽ kiếm được càng nhiều tiền từ những kẻ nghiện thuốc. Có thể khẳng định bịch ma túy này khẳng định là hắn vừa có được không bao lâu, chẳng lẽ là giao dịch ngay trong địa bàn của Hoa Hưng Xã?
Đúng lúc này, Quỷ Diện từ bên ngoài đi vào, thấy tên tiểu đệ đang run rẩy quỳ trên mặt đất thì nhíu mày nói: “Lão đại, Quang tử phạm tội gì vậy?”
Tháy Quỷ Diện biết tên người này thì hẳn là một người được Quỷ Diện coi trọng. Dù sao thì một đường cũng có tới vài trăm người, đường chủ cũng không có khả năng nhớ hết tên gọi của mỗi người, thường thường chỉ nhớ kỹ một vài người xuất chúng hoặc có gì đó đặc biệt.
“Cậu xem đi.” Đường Phong chỉ vào gói ma túy vẫn đan ở trên bàn trà.
Quỷ Diện đi đến cạnh bàn, nhìn nhìn một lúc thì biến sắc, lạnh lùng nhìn Quan Tử rồi sau đó lại nhìn Đường Phong nói: “Lão đại, liệu có phải là có chuyện gì hiểu lầm hay không? Quang Tử theo em đã nhiều năm, là người thành thật, tuyệt đối sẽ không dinh vào chuyện đó.”
Đường Phong cười nhạt một tiếng nói: “Hừ! Thật không! Cậu làm đường chủ như thế nào vậy? Tiểu đệ của cậu cưỡng gian rồi giết chết thiếu nữ ngay trong quán rượu của chúng ta, hắn còn buôn bán ma túy nữa. Người như vậy mà là người thành thật sao?”
Sắc mặt Quỷ Dieejnt rắng bệch, đi tới nắm lấy tóc Quang Tử, hắn còn chưa có mở miệng thì Quang tử đã cầu khẩn nói: “Quỷ ca, anh cứu em, cứu em đi. Em không muốn chết, em xin anh, cứu em…”
Quỷ Diện ngồi chồm hổm trên mặt đất trước mặt Quang Tử, nắm lấy tóc hắn, tay phải cầm gói ma túy hỏi: “Cái này từ đâu mà có?”
Quang tử không nói lời nào, vẻ mặt cầu khẩn nhìn Quỷ Diện.
Quỷ Diện một cái thật mạnh vào mặt hắn, rít giọng: “Lão tử hỏi mày, thứ này ở đâu ra?”
Quang Tử rung mình một cái, run rẩy nói: “Quỷ ca… lão đại… em thật sự không có cách nào, thật sự không làm khác được mà…”
“Quang tử, nói cho ta biết cậu lấy thứ này từ đâu? Có phải là cậu nghiện ma túy hay không?” Quỷ Diện hít sâu một hơi, ngữ khí cũng bình tĩnh lại rất nhiều. Quang tử theo hắn được ba năm rồi, trong ba năm này Quang tử vẫn luôn là phụ tá đắc lực của hắn, hắn còn đang định đề bạt Quang tử lên, không ngờ là lại có chuyện này. Ma túy là thứ mà Quỷ Diện vô cùng căm hận. Ba hắn năm đó cũng vì dính líu tới ma túy, sau đó bị ép buôn lậu ma túy rồi bị bắn chết. Mà sau khi ba hắn dính đến thuốc phiện, mẹ bọn hắn cũng bọ bọn hắn mà đi. Gia đình hắn bị hủy diệt bởi ma túy, cho nên hắn vô cùng căm hận nó.
“Quỷ ca, thực xin lỗi mà, em sai rồi. Thứ này là do một tên họ Trần ở Lâm huyện bán cho em. Cách đây không lâu, em gặp người này ở trong một chỗ làm ăn do chúng em quản lý. Sau đó mấy ngày, mỗi lúc trời tối hắn đều đến chơi, mời thuốc em. Không bao lâu sau em mới phát hiện ra có chuyện không đúng, ta vốn nghĩ đến chuyện cai nhưng mà mỗi lần thấy hắn thì trong tâm em đều rất khó kiềm chế được. Mãi đến tết năm ngoái, hắn vẫn không để cho em yên, hắn nói đang muốn tìm cách buôn bán. Hắn nó có thể cung cấp cho em với giá thấp hơn giá của thị trường nếu như em bán thứ này ở đó. Lúc ấy em thật sự không kiềm chế nổi nữa nên đã đồng ý. Một trăm gram giá là là một trăm năm mươi một gram. Em cũng không ngờ là ở đó lại có nhiều người hít thuốc phiện như vậy. Một trăm gram được em phân lại thành ba trăm gram, chỉ có vài ngày là đã bán hết. Em lại gọi điện cho hắn thì hắn lại một mức từ chối nói là không có hàng. Mãi đến sáng hôm nay hắn mới đồng ý bán hàng cho em nhưng giá không giống như ban đầu, hai trăm một gram. Em thấy vẫn có lời nên đồng ý. Sau khi giao dịch xong hắn lại đưa cho em một múi thuốc mê. Hắn nói thứ này rất hay, có thể tìm một tiểu nữu thử xem, nếu như thỏa mãn thì sau này hắn sẽ cung cấp nguồn hàng cho em. Lúc ấy em như bị ma quỷ ám ảnh, thừa dịp một cô gái đi một mình không chú ý đã bỏ thuốc vào trong ly của nàng, không bao lâu nàng liền bắt đầu có dấu hiệu say thuốc, em đưa nàng vào một gian phòng riêng. Không ngờ là mới làm được một nửa thì nàng đột nhiên sùi bọt mép. Lúc ấy em sợ quá nên bỏ chạy ra ngoài….” Quang tử hiển nhiên biết mình không thể sống được nữa, kể chuyện cũng rất bình tĩnh, nói hết toàn bộ một cách chi tiết.
Quỷ Diện nắm chặt cổ áo của Quang Tử, hai mắt đỏ hồng lên, giận dữ hét: “Mày… đồ khốn kiếp! Lão tử tín nhiệm mày như vậy, không ngờ mày lại làm ra chuyện này. Mày đã quên từng nói với ta cái gì sao? Đã quên bang quy của Hoa Hưng Xã sao? Mày đi chết đi!” Nói xong, thanh đao là vật bất ly thân của hắn lại xuất hiện trong tay của hắn, Quang Tử nhìn thanh đao được giơ cao kia, lẳng lặng chờ đợi.
“Dừng lại!” Đường Phong hét lớn một tiếng. Quỷ Diện quay đầu nhìn hắn nói: “Lão đại, em dạy bảo không tốt, không ngờ huynh đệ mà mình tính nhiệm nhất lại là người làm trái bang quy. Anh cứ để cho em thanh lý môn hộ, sau đó mọi chuyện anh muốn làm sao cũng được.”
Đường Phong lạnh lùng nói: “Không tới lượt cậu thanh lý môn hộ, chuyện như vậy cứ để bên Chấp Pháp Đường giải quyết! Mà vấn đề là từ khi Hoa hưng Xã thành lập đến nay, đây là người đầu tiên dám vi phạm bang quy. Có chết cũng phải chết trước mặt tất cả các huynh đệ Hoa Hưng Xã!”
“Thứ Đao, ngoại trừ các anh em ngoại môn, những người khác đều phải tập trung về sân huấn luyện, chuyện này cậu xem xét rồi sử lý. Cho mọi người thấy làm trái với bang quy rốt cuộc sẽ có kết cục gì! Để cho mọi người biết bang quy không phải chỉ để ngắm!” Nói xong, Đường Phong đứng dậy, nhìn Quỷ Diện nói: “Cậu theo ta!”
Trong mắt Quỷ Diện có chút nước mắt, thanh đao, vật bất lý thân của hắn rơi xuống đất, thất vọng nhìn Quan tử, sau đó đi theo Đường Phong vào thư phòng.
“Có hận ta hay không?” Đường Phong châm điếu thuốc nhàn nhạt nói.
Quỷ Diện lắc đầu, hắn không hận Đường Phong, chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận được chuyện người anh em thân thiết của mình lại làm ra chuyện như vậy.
‘Cậu đã lăn lộn trong xã hội thời gian dài rồi, cũng biết ma túy không phải là thứ gì tốt. Ta tuyệt đối sẽ không cho phép người của Hoa Hưng Xã dính đến ma túy. Một khí dính vào thì chỉ có một con đường là chết!” Toàn thân Đường Phong tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Ma túy mang lại quá nhiều nguy hại, vô số gia đình bởi vì ma túy mà tan vỡ, chỉ cần dính đến ma túy thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
“Lão đại, anh không cần phải nói gì nữa, em biết rõ mà! Em thật sự không hận anh, em chỉ hận mình mà thôi. Hận bản thân vì cái gì mà không thể sớm phát hiện ra chuyện này! Em thật không xứng làm đường chủ! Quang tử theo em đã ba năm, em cũng rất kỳ vọng vào hắn, con đang định đề bạt hắn, nhưng…..” Quỷ Diện cũng không có nói tiếp. Tính cách của hắn rất khó có thể kết được bằng hữu, bởi vậy mỗi một người bạn của hắn đều có đối xử một cách chân thành. Cũng chính vì vậy nên hắn mới yên tâm giao công tác quản lý cho Quang tử, nhưng không ngờ lại lại dẫn đến kết quả này.
“Tốt lắm! Ta biệt cậu hiện giờ rất khó chịu. Quang tử phạm phải sai lầm không thể tha thứ nên phải trả giá. Bang quy không thể nào bị vi phạm, nhưng ta sẽ cho cậu một cơ hội báo thú!” Đường Phong nhìn chằm chằm vào Quỷ Diện.
Quỷ Diện ngẩng mạnh đầu nhìn Đường Phong.
“Theo như lời Quang tử thì hẳn là cậu cũng biết người họ Trần kia là ai. Hắn chính là người dẫn đầu trong đám người đến Phi Điểu lần trước, Trần Sáng! Hắn là thủ hạ của Hướng Vĩ, người xây dựng nên Đơn Đao Hội, khống chế cả Lâm Huyện. Người của Đơn Đao Hội cũng không nhiều lắm, chỉ có chừng năm trăm người nhưng thân thủ đều rất khá. Lần trước cậu cũng đã thấy qua rồi đó. Những người này chính là thủ hạ đắc lực nhất của Hướng Vĩ. Ta cho phép cậu điều động tất cả mọi người trong Hoa Hưng Xã, còn cấp cho cậu mười khẩu sung, đạn dược. Nếu như muốn báo thù thì đi tìm hắn đi. Ta không muốn thấy Quỷ Diện hiện giờ, đó không phải là Quỷ Diện mà ta quen biết. Đi thôi, dùng máu tươi của bọn chúng để dập tan ngọn lửa giận trong lòng cậu!” Đường Phong lạnh lùng nói, hắn đã để cho Ám Lang điều tra tình hình xung quang thị trấn, ngày hôm qua Ám Lang thông báo về tin tức rằng Lâm Huyện chính là đại bản doanh của Hướng Vĩ, do những người thân cận của Hướng Vĩ khống chế, trong đó người đứng đầu là Trần Sáng! Mà lúc nãy Quang tử lại nhắc đến người họ Trần ở Lâm Huyện nên Đường Phong liền đoán ra là do Hướng Vĩ ra ta.
Tuy hiện tại thành viên chính thức của Hoa Hưng Xã chắc chắn không thể được như năm trăm thân vệ của Hướng Vĩ, nhưng Đường Phong có suy nghĩ của mình. Hắn sẽ âm thầm để cho Ám Lang phối hợp với Quỷ DIện, khi tất yếu thì hắn, Hứa Cường và Quan Trí Dũng cũng sẽ ra tay. Quỷ Diện hiện giờ cần phải phát tiết ra, nếu không thì hắn sẽ bị gánh nặng tâm lý rất lớn.
Một giờ sau, ba tiểu đệ ở Chấp Pháp Đường áp giải về một người toàn thân đầy máu đi vào.
“Có chuyện gì?” Đường Phong lạnh lùng hỏi.
Cảm giác giọng nói của lão đại lạnh như băng, ba người không nhịn được rùng mình một cái, một người trong đó nói: “Lão đại! Tối qua chúng ta uống rượu ở một quán rượu ở khu bắc, vừa hay gặp phải tên này dáng điệu hấp tấp đi ra ngoài. Thấy hắn là người của xã đoàn ta nên bọn em đi theo hắn hỏi xem có chuyện gì. Không ngờ tiểu tử này thấy bọn em lại như chuột thấy mèo, xoay người bỏ chạy. Chúng em đoán là có chuyện gì đó nên hai người đuổi theo, còn em thì đi theo vào trong. Kết quả là phát hiện trong một gian phòng riêng có xác của một cô gái toàn thân xích lõa, miệng sùi bọt mép.”
“Tiếp!” Tay Đường Phong nắm chặt tay ghế sô pha, hai mắt lạnh như băng nhìn vào nam tử đang run rẩy quỳ trước mặt.
“Về sau hai người này bắt được hắn, chúng ta lục xoát người hắn, kết quả tìm thấy cái này.” Tên tiểu đệ móc từ trong túi ra một túi bột trắng màu trắng, cẩn thận đặt trên bàn trà trước mặt Đường Phong.
Đường Phong cầm túi bột lên nhìn, dùng ngón út khều lấy một chút rồi bỏ vào trong miệng nếm thử, sau đó nhổ nước bọt, cười lạnh nhìn người đang quỳ trên mặt đất nói: “Tỉ lệ không tồi, mày lấy ở đâu ra?” Đường Phong trước kia cũng đã từng có liên hệ với không ít trùm thuốc phiện, cũng khá tinh thông cách nhận biết thuốc phiện.
Người nọ toàn thân run rẩy, cố lết đến sát trước mặt Đường Phong, ôm chân Đường Phong run rẩy nói: “Lão đại, em sai rồi, em không dám nữa. Anh tha cho em đi, em van xin anh, tha cho em lần này.”
Đường Phong đã cho hắn một cước ngả ngửa ra đất, lạnh lùng nhìn hắn: “Nói! Từ đâu mà ra?”
“Em…… em nhặt được.” Tên tiểu đệ này hiển nhiên bị dọa sợ quá bịa đặt một chuyện rất không hợp lý. Nhạt được? Đến quỷ cũng sẽ không tin tưởng chuyện này.
“Hừ! Vận khí của cậu cũng không nhỏ nhỉ, thứ này mà cũng có thể nhặt được sao? Sau này dứt khoát không được làm những chuyện này nữa, nhặt được một lần như vậy đã là đủ rồi.” Đường Phong không giận, ngược lại cười cười nhìn tên tiểu đệ, trong mắt Đường Phong thì tên tiểu đệ này là một người chết, cũng không cần phải tức giận với một người chết làm gì. Có điều chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng. Một túi này có chừng một trăm gram, mà rõ ràng đến khi tới tay hắn cũng chưa từng mở ra. Mà cái này cũng rất tinh khiết, tuyệt đối sẽ không bán trực tiếp ra ngoài mà phải trải qua thủ đoạn pha trộn để giảm bớt độ tinh khiết của nó rồi mới bán ra ngoài. Một trăm gram này có thể hóa thành ba trăm gram thuốc phiện lưu hành trên thị trường. Lúc này bọn họ sẽ kiếm được càng nhiều tiền từ những kẻ nghiện thuốc. Có thể khẳng định bịch ma túy này khẳng định là hắn vừa có được không bao lâu, chẳng lẽ là giao dịch ngay trong địa bàn của Hoa Hưng Xã?
Đúng lúc này, Quỷ Diện từ bên ngoài đi vào, thấy tên tiểu đệ đang run rẩy quỳ trên mặt đất thì nhíu mày nói: “Lão đại, Quang tử phạm tội gì vậy?”
Tháy Quỷ Diện biết tên người này thì hẳn là một người được Quỷ Diện coi trọng. Dù sao thì một đường cũng có tới vài trăm người, đường chủ cũng không có khả năng nhớ hết tên gọi của mỗi người, thường thường chỉ nhớ kỹ một vài người xuất chúng hoặc có gì đó đặc biệt.
“Cậu xem đi.” Đường Phong chỉ vào gói ma túy vẫn đan ở trên bàn trà.
Quỷ Diện đi đến cạnh bàn, nhìn nhìn một lúc thì biến sắc, lạnh lùng nhìn Quan Tử rồi sau đó lại nhìn Đường Phong nói: “Lão đại, liệu có phải là có chuyện gì hiểu lầm hay không? Quang Tử theo em đã nhiều năm, là người thành thật, tuyệt đối sẽ không dinh vào chuyện đó.”
Đường Phong cười nhạt một tiếng nói: “Hừ! Thật không! Cậu làm đường chủ như thế nào vậy? Tiểu đệ của cậu cưỡng gian rồi giết chết thiếu nữ ngay trong quán rượu của chúng ta, hắn còn buôn bán ma túy nữa. Người như vậy mà là người thành thật sao?”
Sắc mặt Quỷ Dieejnt rắng bệch, đi tới nắm lấy tóc Quang Tử, hắn còn chưa có mở miệng thì Quang tử đã cầu khẩn nói: “Quỷ ca, anh cứu em, cứu em đi. Em không muốn chết, em xin anh, cứu em…”
Quỷ Diện ngồi chồm hổm trên mặt đất trước mặt Quang Tử, nắm lấy tóc hắn, tay phải cầm gói ma túy hỏi: “Cái này từ đâu mà có?”
Quang tử không nói lời nào, vẻ mặt cầu khẩn nhìn Quỷ Diện.
Quỷ Diện một cái thật mạnh vào mặt hắn, rít giọng: “Lão tử hỏi mày, thứ này ở đâu ra?”
Quang Tử rung mình một cái, run rẩy nói: “Quỷ ca… lão đại… em thật sự không có cách nào, thật sự không làm khác được mà…”
“Quang tử, nói cho ta biết cậu lấy thứ này từ đâu? Có phải là cậu nghiện ma túy hay không?” Quỷ Diện hít sâu một hơi, ngữ khí cũng bình tĩnh lại rất nhiều. Quang tử theo hắn được ba năm rồi, trong ba năm này Quang tử vẫn luôn là phụ tá đắc lực của hắn, hắn còn đang định đề bạt Quang tử lên, không ngờ là lại có chuyện này. Ma túy là thứ mà Quỷ Diện vô cùng căm hận. Ba hắn năm đó cũng vì dính líu tới ma túy, sau đó bị ép buôn lậu ma túy rồi bị bắn chết. Mà sau khi ba hắn dính đến thuốc phiện, mẹ bọn hắn cũng bọ bọn hắn mà đi. Gia đình hắn bị hủy diệt bởi ma túy, cho nên hắn vô cùng căm hận nó.
“Quỷ ca, thực xin lỗi mà, em sai rồi. Thứ này là do một tên họ Trần ở Lâm huyện bán cho em. Cách đây không lâu, em gặp người này ở trong một chỗ làm ăn do chúng em quản lý. Sau đó mấy ngày, mỗi lúc trời tối hắn đều đến chơi, mời thuốc em. Không bao lâu sau em mới phát hiện ra có chuyện không đúng, ta vốn nghĩ đến chuyện cai nhưng mà mỗi lần thấy hắn thì trong tâm em đều rất khó kiềm chế được. Mãi đến tết năm ngoái, hắn vẫn không để cho em yên, hắn nói đang muốn tìm cách buôn bán. Hắn nó có thể cung cấp cho em với giá thấp hơn giá của thị trường nếu như em bán thứ này ở đó. Lúc ấy em thật sự không kiềm chế nổi nữa nên đã đồng ý. Một trăm gram giá là là một trăm năm mươi một gram. Em cũng không ngờ là ở đó lại có nhiều người hít thuốc phiện như vậy. Một trăm gram được em phân lại thành ba trăm gram, chỉ có vài ngày là đã bán hết. Em lại gọi điện cho hắn thì hắn lại một mức từ chối nói là không có hàng. Mãi đến sáng hôm nay hắn mới đồng ý bán hàng cho em nhưng giá không giống như ban đầu, hai trăm một gram. Em thấy vẫn có lời nên đồng ý. Sau khi giao dịch xong hắn lại đưa cho em một múi thuốc mê. Hắn nói thứ này rất hay, có thể tìm một tiểu nữu thử xem, nếu như thỏa mãn thì sau này hắn sẽ cung cấp nguồn hàng cho em. Lúc ấy em như bị ma quỷ ám ảnh, thừa dịp một cô gái đi một mình không chú ý đã bỏ thuốc vào trong ly của nàng, không bao lâu nàng liền bắt đầu có dấu hiệu say thuốc, em đưa nàng vào một gian phòng riêng. Không ngờ là mới làm được một nửa thì nàng đột nhiên sùi bọt mép. Lúc ấy em sợ quá nên bỏ chạy ra ngoài….” Quang tử hiển nhiên biết mình không thể sống được nữa, kể chuyện cũng rất bình tĩnh, nói hết toàn bộ một cách chi tiết.
Quỷ Diện nắm chặt cổ áo của Quang Tử, hai mắt đỏ hồng lên, giận dữ hét: “Mày… đồ khốn kiếp! Lão tử tín nhiệm mày như vậy, không ngờ mày lại làm ra chuyện này. Mày đã quên từng nói với ta cái gì sao? Đã quên bang quy của Hoa Hưng Xã sao? Mày đi chết đi!” Nói xong, thanh đao là vật bất ly thân của hắn lại xuất hiện trong tay của hắn, Quang Tử nhìn thanh đao được giơ cao kia, lẳng lặng chờ đợi.
“Dừng lại!” Đường Phong hét lớn một tiếng. Quỷ Diện quay đầu nhìn hắn nói: “Lão đại, em dạy bảo không tốt, không ngờ huynh đệ mà mình tính nhiệm nhất lại là người làm trái bang quy. Anh cứ để cho em thanh lý môn hộ, sau đó mọi chuyện anh muốn làm sao cũng được.”
Đường Phong lạnh lùng nói: “Không tới lượt cậu thanh lý môn hộ, chuyện như vậy cứ để bên Chấp Pháp Đường giải quyết! Mà vấn đề là từ khi Hoa hưng Xã thành lập đến nay, đây là người đầu tiên dám vi phạm bang quy. Có chết cũng phải chết trước mặt tất cả các huynh đệ Hoa Hưng Xã!”
“Thứ Đao, ngoại trừ các anh em ngoại môn, những người khác đều phải tập trung về sân huấn luyện, chuyện này cậu xem xét rồi sử lý. Cho mọi người thấy làm trái với bang quy rốt cuộc sẽ có kết cục gì! Để cho mọi người biết bang quy không phải chỉ để ngắm!” Nói xong, Đường Phong đứng dậy, nhìn Quỷ Diện nói: “Cậu theo ta!”
Trong mắt Quỷ Diện có chút nước mắt, thanh đao, vật bất lý thân của hắn rơi xuống đất, thất vọng nhìn Quan tử, sau đó đi theo Đường Phong vào thư phòng.
“Có hận ta hay không?” Đường Phong châm điếu thuốc nhàn nhạt nói.
Quỷ Diện lắc đầu, hắn không hận Đường Phong, chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận được chuyện người anh em thân thiết của mình lại làm ra chuyện như vậy.
‘Cậu đã lăn lộn trong xã hội thời gian dài rồi, cũng biết ma túy không phải là thứ gì tốt. Ta tuyệt đối sẽ không cho phép người của Hoa Hưng Xã dính đến ma túy. Một khí dính vào thì chỉ có một con đường là chết!” Toàn thân Đường Phong tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Ma túy mang lại quá nhiều nguy hại, vô số gia đình bởi vì ma túy mà tan vỡ, chỉ cần dính đến ma túy thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
“Lão đại, anh không cần phải nói gì nữa, em biết rõ mà! Em thật sự không hận anh, em chỉ hận mình mà thôi. Hận bản thân vì cái gì mà không thể sớm phát hiện ra chuyện này! Em thật không xứng làm đường chủ! Quang tử theo em đã ba năm, em cũng rất kỳ vọng vào hắn, con đang định đề bạt hắn, nhưng…..” Quỷ Diện cũng không có nói tiếp. Tính cách của hắn rất khó có thể kết được bằng hữu, bởi vậy mỗi một người bạn của hắn đều có đối xử một cách chân thành. Cũng chính vì vậy nên hắn mới yên tâm giao công tác quản lý cho Quang tử, nhưng không ngờ lại lại dẫn đến kết quả này.
“Tốt lắm! Ta biệt cậu hiện giờ rất khó chịu. Quang tử phạm phải sai lầm không thể tha thứ nên phải trả giá. Bang quy không thể nào bị vi phạm, nhưng ta sẽ cho cậu một cơ hội báo thú!” Đường Phong nhìn chằm chằm vào Quỷ Diện.
Quỷ Diện ngẩng mạnh đầu nhìn Đường Phong.
“Theo như lời Quang tử thì hẳn là cậu cũng biết người họ Trần kia là ai. Hắn chính là người dẫn đầu trong đám người đến Phi Điểu lần trước, Trần Sáng! Hắn là thủ hạ của Hướng Vĩ, người xây dựng nên Đơn Đao Hội, khống chế cả Lâm Huyện. Người của Đơn Đao Hội cũng không nhiều lắm, chỉ có chừng năm trăm người nhưng thân thủ đều rất khá. Lần trước cậu cũng đã thấy qua rồi đó. Những người này chính là thủ hạ đắc lực nhất của Hướng Vĩ. Ta cho phép cậu điều động tất cả mọi người trong Hoa Hưng Xã, còn cấp cho cậu mười khẩu sung, đạn dược. Nếu như muốn báo thù thì đi tìm hắn đi. Ta không muốn thấy Quỷ Diện hiện giờ, đó không phải là Quỷ Diện mà ta quen biết. Đi thôi, dùng máu tươi của bọn chúng để dập tan ngọn lửa giận trong lòng cậu!” Đường Phong lạnh lùng nói, hắn đã để cho Ám Lang điều tra tình hình xung quang thị trấn, ngày hôm qua Ám Lang thông báo về tin tức rằng Lâm Huyện chính là đại bản doanh của Hướng Vĩ, do những người thân cận của Hướng Vĩ khống chế, trong đó người đứng đầu là Trần Sáng! Mà lúc nãy Quang tử lại nhắc đến người họ Trần ở Lâm Huyện nên Đường Phong liền đoán ra là do Hướng Vĩ ra ta.
Tuy hiện tại thành viên chính thức của Hoa Hưng Xã chắc chắn không thể được như năm trăm thân vệ của Hướng Vĩ, nhưng Đường Phong có suy nghĩ của mình. Hắn sẽ âm thầm để cho Ám Lang phối hợp với Quỷ DIện, khi tất yếu thì hắn, Hứa Cường và Quan Trí Dũng cũng sẽ ra tay. Quỷ Diện hiện giờ cần phải phát tiết ra, nếu không thì hắn sẽ bị gánh nặng tâm lý rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.