Chương 131: Thăm em gái
Điên Phong Tàn Lang
04/03/2013
Ra tới cửa, Đường Phong thở phào một hơi, gần đây đã dùng không ít tiền! Vốn hắn cho là hai ức đã là rất nhiều rồi nhưng mà mới mấy tháng đã xài gần hết rồi. Ngay từ đầu cho lão Mã năm ngàn vạn, xây dựng căn cứ hết bốn ngàn vạn, lại thêm việc đầu tư tài chính cho Ám Lang phát triển nữa, còn lại có hơn một ức. Lần này nại cho lão Mã bốn ngàn vạn, toàn bộ tài chính của hắn còn khong tới bảy ngàn vạn mỹ kim. Số tiền này cũng không thể động tới được. Dù sao thì nửa năm còn phải tiến hành trang bị cho căn cứ, hắn cũng không muốn đến lúc đó lại không có tiền duy trì, căn cứ hoàn thành càng sớm càng tốt.
Tuy tiêu tốn không ít tiền nhưng Đường Phong cũng không đau lòng, tiền là gì? Lợi nhuận đến là có, huốn hồ hiện tại các hạng mục đầu tư của tập đoàn Hoa Hưng đều cho lợi nhuận gấp mấy lần.
Đường Phong lái xe rời đi, định đi gặp Ân Phỉ, vài ngày không gặp nàng, quả thật là rất nhớ nàng. Giờ này cũng là lúc nàng tan học đi về, nhân tiện dẫn nàng đi ăn một bữa cơm, miễn cho nha đầu kia nói là mình không quan tâm đến nàng. Nghĩ tới cuộc sống gần đây của Ân Phỉ, Đường Phong cũng rất đau xót khi thấy Ân Phỉ phải khổ cực như vậy. Nhưng mà mặt ngoài hắn cũng không có biểu hiện ra. Nếu như hiện giờ nàng chịu chút khổ cực thì sau này cũng sẽ ít phải đau khổ hơn! Nếu như hắn quá mức quan tâm, lo lắng cho Ân Phỉ thì nàng cũng khó mà trưởng thành được. Đã đi trên con đường này thì nhất định có một số chuyện phải biết.
Đường Phong lái xe đi ngoằn nghèo một hồi, phải nói là hiện giờ các cán bộ tứ tinh cấp của Hoa Hưng Xã đều đã thay đổi. Hiện giờ đều sử dụng thuần một loại xe Audi A6. Tuy quá sang trọng nhưng cũng đủ để thể hiện bộ mặt của Hoa Hưng Xã. Hiện giờ đang là giai đoạn phát triển, cũng không phải lúc hưởng thục! Trước khi liên tiếp có mấy chuyện xảy ra, hiện tại đã đào thải một ít huynh đệ tam tinh cấp. Tạm thời bây giờ để các huynh đệ phải chịu chút ủy khuất, đợi sau này xã đoàn phát triển vững mạnh rồi sẽ đền bù gấp bội.
Đi đến trường của Ân Phỉ, Đường Phong nhìn đồng hồ thì còn mấy phút nữa mới tan học. Nhìn cái vườn trường thân thuộc này, trên mặt Đường Phong lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt. Đây là trường học cũ của hắn, hắn cũng từng học sáu năm ở đây! Dừ sao cũng không có việc gì làm, Đường Phong đi xuống xe, sau khi đăng ký tại phòng bảo vệ xong thì bước vào trong sân trường.
Nhìn dày phòng học quen thuộc, căn tin quen thuộc, còn có cái sân bóng rỗ thân yêu ngày trước.
“Đinh……” Tiếng chuông tan học vang lên, Đường Phong lưu luyến nhìn sân bóng rỗ rồi xoay người đi ra ngoài. Trong trường học có ít nhất là hai ngàn học sinh, hắn cũng không thể ở trong biển người mênh mông này mà tìm được Ân Phỉ. Chỉ có thể kiên nhẫn đứng ở cửa trường học chờ Ân Phỉ đi ra thấy xe của mình thì nhất định sẽ đi lại.
Châm điếu thuốc, Đường Phong đứng tựa cửa xe, nhìn những học sinh tràn đầy khí tức trẻ trung túa ra khỏi trường học, hắn không khói có chút hoài niệm cũng có chút cảm giác thoải mái.
Từ rất xa, Đường Phong đã nhìn thấy Ân Phỉ, nàng đang đi cùng với bạn ngồi cùng bàn đi ra cửa. Bên cạnh nàng còn có hai học sinh nam không ngừng nói chuyện. Ân Phỉ nhíu mày, có vẻ không được thoải mái.
Khi ra tới cổng trường thì bạn cùng bàn của nàng vỗ vỗ vai nói: “Ân Phỉ, đây không phải anh của cậu sao?”
Ân Phỉ ngẩng đầu nhìn, thấy Đường Phong đang nhìn nàng mỉm cười thì cảm giác tất cả những ủy khuất, khổ cực mà nàng chịu đựng trong thời gian gần đây đều hóa thành mây khói, biến mất vô ảnh vô tung.
“Anh!” Ân Phỉ vui vẻ hô lên một tiếng, sau đó chạy đến nhào vào trong lòng ngực của Đường Phong.
“Tốt lắm, đây là cửa trường học, nhiều người như vậy mà em không ngại à?” Đường Phong thấy các học sinh và giáo viên chung quanh nhìn về phía mình thì có chút xấu hổ, vỗ vỗ đầu của Ân Phỉ.
Ân Phỉ ngẩng đầu lên nhìn người xung quanh, sau đó lớn tiếng nói: “Sợ cái gì? Anh là anh của em, em ôm anh thì có gì sao? Lớn như vậy rồi mà da mặt còn mỏng quá.”
Đường Phong bị Ân Phỉ nói làm cho á khẩu, không trả lời được gì.
“Phỉ Phỉ? Người này là ai vậy? Bạn còn chưa nói có đồng ý đi ăn cơm tối với mình hay không.” Một học sinh nam đi tới nhìn Ân Phỉ nói, đây chính là một trong hai người lúc nãy đi theo Ân Phỉ.
Ân Phỉ ôm chặt cánh tay của Đường Phong, quay đầu nhìn học sinh nam có chút khó chịu nhìn hắn nói: “Cậu điếc hả? Không nghe tôi nói đây là anh của tôi sao? Ai cho phép cậu gọi tôi là Phỉ Phỉ?”
Da mặt của anh chàng này cũng không tệ, không để ý đến lời nói của Ân Phỉ, chào Đường Phong: “Chào anh, em là bạn học của Phỉ Phỉ. Em thật sự rất thích Phỉ Phỉ, xin anh cho phép em làm quen với cô ấy.”
Các bạn học chung quanh đều kinh ngạc nhìn hắn, có một vài người biết rõ thân phận của Ân Phỉ thì kinh ngạc nhìn lại. Hiện giờ ở XA có ai không biết Hoa Hưng Xã? Dám tuyên bố với lão đại Hoa Hưng Xã là muốn theo đuổi em gái hắn, đầu óc của người này thật là có vấn đề gì không? Mà Ân Phỉ là bộ dáng rất là dọa người, chuẩn bị mở miệng nói thì bị Đường Phong ngăn lại.
“Cậu tên là gì?” Đường Phong có hơi sững sờ, nhưng sau đó lại có chút buồn cười nhìn chàng trai nói.
“Anh, em tên là Đỗ Mộc, năm nay mười bảy tuổi, cao một mét bảy mươi bốn, nặng năm mươi bảy ký. Hiện tại đang lớp cao trung hai cùng lới với Phỉ Phỉ. Ba của em là tổng giám đốc công ty Thông Lực, còn mẹ thì ở nhà, không có đi làm. Em……” Đỗ Mộc nghe Đường Phong hỏi tên mình thì đứng thẳng người, nói liền một tràng.
Đường Phong có chút dở khóc dở cười nhìn tiểu tử này. Tiểu tử này giả ngu sao? “Được rồi, được rồi. Đừng nói nữa, không cần phải kể gia cảnh của cậu cho ta biết, ta cũng không có hứng thú. Ta chỉ muốn hỏi cậu có biết yêu là gì không? Cậu sao có thể xác định là cậu yêu Phỉ Phỉ?” Bản thân Đường Phong cũng không rõ rốt cuộc yêu là gì, hắn thấy Đỗ Mộc này nhiều lắm chỉ say mê sắc đẹp của Ân Phỉ mà thôi.
Đỗ Mộc có chút ý yêu thương Ân Phỉ, cho dù Ân Phỉ vẫn không thèm để ý đến hắn, đối xử rất lạnh nhạt nhưng hắn vẫn mặc kệ, nhẹ nhàng cười nói: “Yêu có thể nói rõ được sao? Đối với em thì yêu là một loại cảm giác, không thấy nàng thì sẽ nhớ đến nàng, nhìn thấy nàng thì sẽ không kìm được muốn nói chuyện cùng nàng, muốn được ở cạnh nàng. Trước kia, em mỗi tuần đều trốn học ba ngày, nhưng từ khi Phỉ Phỉ tới học thì em chưa từng nghĩ một tiết nào. Mỗi ngày đều đến trường rất sớm, chuyện mà em mong đợi nhất mỗi ngày là có thể ở lại trường học lâu tan học một chút để có thêm thời gian ở cùng với Phỉ Phỉ.”
Lòng Đường Phong run động, hắn không ngờ là một thiếu niên lại có suy nghĩ như vậy. Cảm giác của hắn đối với Cổ Tĩnh Tiệp không phải cũng vậy sao? Không thấy được nàng thì lúc nào cũng nhớ đến nàng, nhớ đến nàng đến nổi không thể ngủ được. Đây là yêu sao?
Đường Phong cười cười, ấn tượng của hắn đối với chàng trai này cũng tốt hơn một chút. Hắn nhìn cậu ta nói: “Ta rất thích dũng khí của cậu, có điều ta không thể quyết định chuyện gì cả, tất cả đều là do Phỉ Phỉ. Ta không cản cậu theo đuổi Phỉ Phỉ, nhưng ta không muốn thấy Phỉ Phỉ đau khổ, cậu hiểu không? Nếu như cậu thật sự yêu Phỉ Phỉ thì hãy dùng hành động thực tế để chứng minh, để đánh động lòng của Phỉ Phỉ. Chỉ dựa vào miệng nói thì vô dụng.” Nói xong, Đường Phong kéo tay Ân Phỉ tiến vào trong xe, bạn học của Ân Phỉ cũng là cán bộ cao tầng của Ám Thiên Sứ, cũng được mời đi ăn một bữa cơi miễn phí.
Ở trên xe, Ân Phỉ đối với phát biểu vừa rồi của anh trai rất không hài lòng, khó chịu nói: “Anh, anh sao có thể nói với hắn như vậy? Đây không phải là cổ vũ hắn theo đuổi em sao? Em sẽ bị hắn làm phiền chết mất!”
“Vậy em muốn anh nói như thế nào?” Đường Phong nhìn Ân Phỉ nói.
“Anh giáo huấn cho hắn một trận, sau đó lại de dọa hắn một hồi, để hắn sau này không dám làm phiền em nữa.”
Đường Phong nhíu mày, tâm lý của Ân Phỉ vẫn còn non nớt lắm.
“Phỉ Phỉ, trên thế giới này không phải chuyện gì cũng có thể dùng vũ lực để giải quyết. Huống hồ em không thấy là anh dùng thân phận của mình đi đe dọa một học sinh rất không đúng sao? Mà anh cũng cảm thấy chuyện này em nên tự giải quyết. Nếu như chỉ một chút chuyện nhỏ mà không thể xử lý tốt được thì sau này gặp các chuyện phiền toái khác thì làm sao?” Đường Phong thản nhiên nói.
Ân Phỉ cảm thấy ngữ khí của anh trai có phần nghiêm túc, vừa rồi cũng chỉ là nàng thuận miệng nói ra thôi, anh nàng là lão đại của Hoa Hưng Xã, để anh đi giáo huấn một học sinh trung học rồi truyền ra ngoài thì cũng thật là mất mặt. Nàng cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy lời của Đường Phong nói rất đúng, bản thân mình còn ỷ lại vào anh quá nhiều. Nếu như chỉ một việc nhỏ ấy mà cũng không giải quyết được thì sau này làm sao giải xử lý chuyện tình của Ám Thiên Sứ? Sau này làm sao có thể giúp đỡ anh trai được?
“Anh, thực xinh lỗi, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, anh đừng giận mà.” Ân Phỉ cúi đầu nhỏ giọng nói.
Đường Phong khẽ cười một tiếng nói: “Anh không có giận, chim non lớn lên phải học được cách bay bằng chính đôi cánh của mình. Lúc trước anh không muốn em đi con đường này, nhưng em đã lựa chọn rồi. Như vậy thì em phải học cách bay lượn, anh bay theo em cả đời được, biết không?”
Ân Phỉ biết rõ là an trai quan tâm đến mình nên cười nói: “Em biết rồi, có điều anh thật là xấu, lâu như vậy rồi mới chịu tới thăm em. Em còn tưởng anh sớm quên mất người em gái này rồi.”
“Có lâu đâu, không phải mới gặp hôm kia sao?” Đường Phong nói.
“Hừ, anh còn không biết xấu hổ. Cả tháng này, đây là lần đầu tiên anh chủ động đến thăm em.” Ân Phỉ bỉu môi, có chút không cao hứng nói.
Đường Phong nghĩ nghĩ lại, quả đúng là như vậy thì cười khổ một tiếng nói: “Anh bận rộn nhiều chuyện. Em không phải không biết. Được rồi, coi như là anh không tốt, sau này anh sẽ tới thăm em thường xuyên để đền bù tổn thất của em, hôm nay em muốn ăn gì thì nói đi!”
Ân Phỉ nghe xong thì cười vui vẻ, những chuyện khác đều không còn trọng yếu nữa, chỉ cần câu nói “Sau này anh sẽ thường xuyên tới thăm em” là đã quá đủ rồi.
Ân Phỉ còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của Đường Phong lại vang lên, Đường Phong cầm điện thoại lên nói: “Thứ Đao! Có chuyện gì?”
“Lão đại, không tốt, có chuyện rồi! Mẹ nó! Anh mau trở về đi!” Thanh âm của Quan Trí Dũng tràn ngập lo lắng.
Đường Phong cau mày ngắt điện thoại, không đợi hắn mở miệng thì Ân Phỉ đã nói: “Anh có việc thì cứ đi đi. Bọn em đi chút xíu là tới nơi rồi.”
Đường Phong có chút áy náy gật đầu dừng xe lại ven đường. Ân Phỉ cùng với bạn cùng bàn xuống xe, vẫy vẫy tay chào đường Phong rồi rời đi. Tuy Ân Phỉ không nói gì nhưng Đường Phong nhìn được sự thất vọng ở trong mắt nàng.
Nội tâm của Đường Phong có chút không thoải mái, mình khó khăn lắm mới đi thăm Ân Phỉ được một lần, thế mà lại làm cho nàng mất hứng. Đường Phong nghĩ nghĩ rồi mở cửa sổ xe, nhoài người ra hô lớn: “Phỉ Phỉ, anh xin lỗi. Qua vài ngày nữa anh nhất định tới thăm em.” Nói xong, Đường Phong ngồi lại vào xe, nhấn ga lao về phía biệt thự. Mình vừa rời khỏi không bao lâu lại phát sinh ra chuyện gì?
Ân Phỉ nghe được lời của anh trai thì quay đầu lại, thấy Đường Phong đã nhấn ga rời đi. Nhìn chiếc ô tô biến mất khỏi tầm mắt, Ân Phỉ nở một nụ cười. Lâu lắm rồi anh mới xinh lỗi minh, nàng biết rõ, là anh trai vẫn một mực quan tâm đến mình như trước kia, không chút thay đổi.
Đường Phong đang gấp rút trở về. Mà Quan Trí Dũng thì đang đi tới đi lui trong phòng khách. Với tính cách của Quan Trí Dũng thì nếu như không có chuyện gì đó rất lớn cũng sẽ không làm ra bộ dáng này. Xem ra lại sắp có phong ba nổi lên rồi.
Tuy tiêu tốn không ít tiền nhưng Đường Phong cũng không đau lòng, tiền là gì? Lợi nhuận đến là có, huốn hồ hiện tại các hạng mục đầu tư của tập đoàn Hoa Hưng đều cho lợi nhuận gấp mấy lần.
Đường Phong lái xe rời đi, định đi gặp Ân Phỉ, vài ngày không gặp nàng, quả thật là rất nhớ nàng. Giờ này cũng là lúc nàng tan học đi về, nhân tiện dẫn nàng đi ăn một bữa cơm, miễn cho nha đầu kia nói là mình không quan tâm đến nàng. Nghĩ tới cuộc sống gần đây của Ân Phỉ, Đường Phong cũng rất đau xót khi thấy Ân Phỉ phải khổ cực như vậy. Nhưng mà mặt ngoài hắn cũng không có biểu hiện ra. Nếu như hiện giờ nàng chịu chút khổ cực thì sau này cũng sẽ ít phải đau khổ hơn! Nếu như hắn quá mức quan tâm, lo lắng cho Ân Phỉ thì nàng cũng khó mà trưởng thành được. Đã đi trên con đường này thì nhất định có một số chuyện phải biết.
Đường Phong lái xe đi ngoằn nghèo một hồi, phải nói là hiện giờ các cán bộ tứ tinh cấp của Hoa Hưng Xã đều đã thay đổi. Hiện giờ đều sử dụng thuần một loại xe Audi A6. Tuy quá sang trọng nhưng cũng đủ để thể hiện bộ mặt của Hoa Hưng Xã. Hiện giờ đang là giai đoạn phát triển, cũng không phải lúc hưởng thục! Trước khi liên tiếp có mấy chuyện xảy ra, hiện tại đã đào thải một ít huynh đệ tam tinh cấp. Tạm thời bây giờ để các huynh đệ phải chịu chút ủy khuất, đợi sau này xã đoàn phát triển vững mạnh rồi sẽ đền bù gấp bội.
Đi đến trường của Ân Phỉ, Đường Phong nhìn đồng hồ thì còn mấy phút nữa mới tan học. Nhìn cái vườn trường thân thuộc này, trên mặt Đường Phong lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt. Đây là trường học cũ của hắn, hắn cũng từng học sáu năm ở đây! Dừ sao cũng không có việc gì làm, Đường Phong đi xuống xe, sau khi đăng ký tại phòng bảo vệ xong thì bước vào trong sân trường.
Nhìn dày phòng học quen thuộc, căn tin quen thuộc, còn có cái sân bóng rỗ thân yêu ngày trước.
“Đinh……” Tiếng chuông tan học vang lên, Đường Phong lưu luyến nhìn sân bóng rỗ rồi xoay người đi ra ngoài. Trong trường học có ít nhất là hai ngàn học sinh, hắn cũng không thể ở trong biển người mênh mông này mà tìm được Ân Phỉ. Chỉ có thể kiên nhẫn đứng ở cửa trường học chờ Ân Phỉ đi ra thấy xe của mình thì nhất định sẽ đi lại.
Châm điếu thuốc, Đường Phong đứng tựa cửa xe, nhìn những học sinh tràn đầy khí tức trẻ trung túa ra khỏi trường học, hắn không khói có chút hoài niệm cũng có chút cảm giác thoải mái.
Từ rất xa, Đường Phong đã nhìn thấy Ân Phỉ, nàng đang đi cùng với bạn ngồi cùng bàn đi ra cửa. Bên cạnh nàng còn có hai học sinh nam không ngừng nói chuyện. Ân Phỉ nhíu mày, có vẻ không được thoải mái.
Khi ra tới cổng trường thì bạn cùng bàn của nàng vỗ vỗ vai nói: “Ân Phỉ, đây không phải anh của cậu sao?”
Ân Phỉ ngẩng đầu nhìn, thấy Đường Phong đang nhìn nàng mỉm cười thì cảm giác tất cả những ủy khuất, khổ cực mà nàng chịu đựng trong thời gian gần đây đều hóa thành mây khói, biến mất vô ảnh vô tung.
“Anh!” Ân Phỉ vui vẻ hô lên một tiếng, sau đó chạy đến nhào vào trong lòng ngực của Đường Phong.
“Tốt lắm, đây là cửa trường học, nhiều người như vậy mà em không ngại à?” Đường Phong thấy các học sinh và giáo viên chung quanh nhìn về phía mình thì có chút xấu hổ, vỗ vỗ đầu của Ân Phỉ.
Ân Phỉ ngẩng đầu lên nhìn người xung quanh, sau đó lớn tiếng nói: “Sợ cái gì? Anh là anh của em, em ôm anh thì có gì sao? Lớn như vậy rồi mà da mặt còn mỏng quá.”
Đường Phong bị Ân Phỉ nói làm cho á khẩu, không trả lời được gì.
“Phỉ Phỉ? Người này là ai vậy? Bạn còn chưa nói có đồng ý đi ăn cơm tối với mình hay không.” Một học sinh nam đi tới nhìn Ân Phỉ nói, đây chính là một trong hai người lúc nãy đi theo Ân Phỉ.
Ân Phỉ ôm chặt cánh tay của Đường Phong, quay đầu nhìn học sinh nam có chút khó chịu nhìn hắn nói: “Cậu điếc hả? Không nghe tôi nói đây là anh của tôi sao? Ai cho phép cậu gọi tôi là Phỉ Phỉ?”
Da mặt của anh chàng này cũng không tệ, không để ý đến lời nói của Ân Phỉ, chào Đường Phong: “Chào anh, em là bạn học của Phỉ Phỉ. Em thật sự rất thích Phỉ Phỉ, xin anh cho phép em làm quen với cô ấy.”
Các bạn học chung quanh đều kinh ngạc nhìn hắn, có một vài người biết rõ thân phận của Ân Phỉ thì kinh ngạc nhìn lại. Hiện giờ ở XA có ai không biết Hoa Hưng Xã? Dám tuyên bố với lão đại Hoa Hưng Xã là muốn theo đuổi em gái hắn, đầu óc của người này thật là có vấn đề gì không? Mà Ân Phỉ là bộ dáng rất là dọa người, chuẩn bị mở miệng nói thì bị Đường Phong ngăn lại.
“Cậu tên là gì?” Đường Phong có hơi sững sờ, nhưng sau đó lại có chút buồn cười nhìn chàng trai nói.
“Anh, em tên là Đỗ Mộc, năm nay mười bảy tuổi, cao một mét bảy mươi bốn, nặng năm mươi bảy ký. Hiện tại đang lớp cao trung hai cùng lới với Phỉ Phỉ. Ba của em là tổng giám đốc công ty Thông Lực, còn mẹ thì ở nhà, không có đi làm. Em……” Đỗ Mộc nghe Đường Phong hỏi tên mình thì đứng thẳng người, nói liền một tràng.
Đường Phong có chút dở khóc dở cười nhìn tiểu tử này. Tiểu tử này giả ngu sao? “Được rồi, được rồi. Đừng nói nữa, không cần phải kể gia cảnh của cậu cho ta biết, ta cũng không có hứng thú. Ta chỉ muốn hỏi cậu có biết yêu là gì không? Cậu sao có thể xác định là cậu yêu Phỉ Phỉ?” Bản thân Đường Phong cũng không rõ rốt cuộc yêu là gì, hắn thấy Đỗ Mộc này nhiều lắm chỉ say mê sắc đẹp của Ân Phỉ mà thôi.
Đỗ Mộc có chút ý yêu thương Ân Phỉ, cho dù Ân Phỉ vẫn không thèm để ý đến hắn, đối xử rất lạnh nhạt nhưng hắn vẫn mặc kệ, nhẹ nhàng cười nói: “Yêu có thể nói rõ được sao? Đối với em thì yêu là một loại cảm giác, không thấy nàng thì sẽ nhớ đến nàng, nhìn thấy nàng thì sẽ không kìm được muốn nói chuyện cùng nàng, muốn được ở cạnh nàng. Trước kia, em mỗi tuần đều trốn học ba ngày, nhưng từ khi Phỉ Phỉ tới học thì em chưa từng nghĩ một tiết nào. Mỗi ngày đều đến trường rất sớm, chuyện mà em mong đợi nhất mỗi ngày là có thể ở lại trường học lâu tan học một chút để có thêm thời gian ở cùng với Phỉ Phỉ.”
Lòng Đường Phong run động, hắn không ngờ là một thiếu niên lại có suy nghĩ như vậy. Cảm giác của hắn đối với Cổ Tĩnh Tiệp không phải cũng vậy sao? Không thấy được nàng thì lúc nào cũng nhớ đến nàng, nhớ đến nàng đến nổi không thể ngủ được. Đây là yêu sao?
Đường Phong cười cười, ấn tượng của hắn đối với chàng trai này cũng tốt hơn một chút. Hắn nhìn cậu ta nói: “Ta rất thích dũng khí của cậu, có điều ta không thể quyết định chuyện gì cả, tất cả đều là do Phỉ Phỉ. Ta không cản cậu theo đuổi Phỉ Phỉ, nhưng ta không muốn thấy Phỉ Phỉ đau khổ, cậu hiểu không? Nếu như cậu thật sự yêu Phỉ Phỉ thì hãy dùng hành động thực tế để chứng minh, để đánh động lòng của Phỉ Phỉ. Chỉ dựa vào miệng nói thì vô dụng.” Nói xong, Đường Phong kéo tay Ân Phỉ tiến vào trong xe, bạn học của Ân Phỉ cũng là cán bộ cao tầng của Ám Thiên Sứ, cũng được mời đi ăn một bữa cơi miễn phí.
Ở trên xe, Ân Phỉ đối với phát biểu vừa rồi của anh trai rất không hài lòng, khó chịu nói: “Anh, anh sao có thể nói với hắn như vậy? Đây không phải là cổ vũ hắn theo đuổi em sao? Em sẽ bị hắn làm phiền chết mất!”
“Vậy em muốn anh nói như thế nào?” Đường Phong nhìn Ân Phỉ nói.
“Anh giáo huấn cho hắn một trận, sau đó lại de dọa hắn một hồi, để hắn sau này không dám làm phiền em nữa.”
Đường Phong nhíu mày, tâm lý của Ân Phỉ vẫn còn non nớt lắm.
“Phỉ Phỉ, trên thế giới này không phải chuyện gì cũng có thể dùng vũ lực để giải quyết. Huống hồ em không thấy là anh dùng thân phận của mình đi đe dọa một học sinh rất không đúng sao? Mà anh cũng cảm thấy chuyện này em nên tự giải quyết. Nếu như chỉ một chút chuyện nhỏ mà không thể xử lý tốt được thì sau này gặp các chuyện phiền toái khác thì làm sao?” Đường Phong thản nhiên nói.
Ân Phỉ cảm thấy ngữ khí của anh trai có phần nghiêm túc, vừa rồi cũng chỉ là nàng thuận miệng nói ra thôi, anh nàng là lão đại của Hoa Hưng Xã, để anh đi giáo huấn một học sinh trung học rồi truyền ra ngoài thì cũng thật là mất mặt. Nàng cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy lời của Đường Phong nói rất đúng, bản thân mình còn ỷ lại vào anh quá nhiều. Nếu như chỉ một việc nhỏ ấy mà cũng không giải quyết được thì sau này làm sao giải xử lý chuyện tình của Ám Thiên Sứ? Sau này làm sao có thể giúp đỡ anh trai được?
“Anh, thực xinh lỗi, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, anh đừng giận mà.” Ân Phỉ cúi đầu nhỏ giọng nói.
Đường Phong khẽ cười một tiếng nói: “Anh không có giận, chim non lớn lên phải học được cách bay bằng chính đôi cánh của mình. Lúc trước anh không muốn em đi con đường này, nhưng em đã lựa chọn rồi. Như vậy thì em phải học cách bay lượn, anh bay theo em cả đời được, biết không?”
Ân Phỉ biết rõ là an trai quan tâm đến mình nên cười nói: “Em biết rồi, có điều anh thật là xấu, lâu như vậy rồi mới chịu tới thăm em. Em còn tưởng anh sớm quên mất người em gái này rồi.”
“Có lâu đâu, không phải mới gặp hôm kia sao?” Đường Phong nói.
“Hừ, anh còn không biết xấu hổ. Cả tháng này, đây là lần đầu tiên anh chủ động đến thăm em.” Ân Phỉ bỉu môi, có chút không cao hứng nói.
Đường Phong nghĩ nghĩ lại, quả đúng là như vậy thì cười khổ một tiếng nói: “Anh bận rộn nhiều chuyện. Em không phải không biết. Được rồi, coi như là anh không tốt, sau này anh sẽ tới thăm em thường xuyên để đền bù tổn thất của em, hôm nay em muốn ăn gì thì nói đi!”
Ân Phỉ nghe xong thì cười vui vẻ, những chuyện khác đều không còn trọng yếu nữa, chỉ cần câu nói “Sau này anh sẽ thường xuyên tới thăm em” là đã quá đủ rồi.
Ân Phỉ còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của Đường Phong lại vang lên, Đường Phong cầm điện thoại lên nói: “Thứ Đao! Có chuyện gì?”
“Lão đại, không tốt, có chuyện rồi! Mẹ nó! Anh mau trở về đi!” Thanh âm của Quan Trí Dũng tràn ngập lo lắng.
Đường Phong cau mày ngắt điện thoại, không đợi hắn mở miệng thì Ân Phỉ đã nói: “Anh có việc thì cứ đi đi. Bọn em đi chút xíu là tới nơi rồi.”
Đường Phong có chút áy náy gật đầu dừng xe lại ven đường. Ân Phỉ cùng với bạn cùng bàn xuống xe, vẫy vẫy tay chào đường Phong rồi rời đi. Tuy Ân Phỉ không nói gì nhưng Đường Phong nhìn được sự thất vọng ở trong mắt nàng.
Nội tâm của Đường Phong có chút không thoải mái, mình khó khăn lắm mới đi thăm Ân Phỉ được một lần, thế mà lại làm cho nàng mất hứng. Đường Phong nghĩ nghĩ rồi mở cửa sổ xe, nhoài người ra hô lớn: “Phỉ Phỉ, anh xin lỗi. Qua vài ngày nữa anh nhất định tới thăm em.” Nói xong, Đường Phong ngồi lại vào xe, nhấn ga lao về phía biệt thự. Mình vừa rời khỏi không bao lâu lại phát sinh ra chuyện gì?
Ân Phỉ nghe được lời của anh trai thì quay đầu lại, thấy Đường Phong đã nhấn ga rời đi. Nhìn chiếc ô tô biến mất khỏi tầm mắt, Ân Phỉ nở một nụ cười. Lâu lắm rồi anh mới xinh lỗi minh, nàng biết rõ, là anh trai vẫn một mực quan tâm đến mình như trước kia, không chút thay đổi.
Đường Phong đang gấp rút trở về. Mà Quan Trí Dũng thì đang đi tới đi lui trong phòng khách. Với tính cách của Quan Trí Dũng thì nếu như không có chuyện gì đó rất lớn cũng sẽ không làm ra bộ dáng này. Xem ra lại sắp có phong ba nổi lên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.