Chương 193: Thứ Đao bị đâm
Điên Phong Tàn Lang
04/03/2013
Mình Đường Phong ngồi trong tổng bộ tạm thời, thỉnh thoảng nhận điện thoại báo cáo tình hình của các anh em. Điện thoại lại vang lên, Đường Phong chẳng nhìn mà nhận điện thoại nói: “Alo”.
“Anh, anh biết Vương Tiểu Vũ không?” Bên kia giọng một cô gái có cả tiếng khóc nức nở nói.
Đường Phong nhíu nhíu mày, Vương Tiểu Vũ là ai?. “Xin lỗi, cô gọi nhầm rồi” Nói xong Đường Phong dập máy. Vương Tiểu Vũ? Cái tên này sao quen thế?
Đột nhiên Đường Phong vỗ đầu, vội vàng cầm điện thoại xem lại nhật ký cuộc gọi, quả nhiên là số của Quan Trí Dũng. Đường Phong thầm mắng mình sơ ý, Vương Tiểu Vũ chính là tên mới hiện giờ của Quan Trí Dũng, bình thường không gọi tới, hắn nhất thời không nhớ ra.
Trong lòng Đường Phong lo lắng, Quan Trí Dũng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nếu không sao lại là một cô gái gọi điện thoại cho mình? Hơn nữa còn lo lắng như vậy?
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Đường Phong vội vàng gọi lại, bên đó máy đang bận, không lâu sau, điện thoại lại vang lên, Đường Phong vừa nhìn là số của Hứa Cường vội vàng nghe máy.
“Lão đại, Thứ Đao xảy ra chuyện rồi, bây giờ đang trong bệnh viện Nhân Dân ở XY, anh mau tới xem đi. Em bây giờ đã ra khỏi XY rồi, không kịp tới đó nữa” Hứa Cường kích động lớn tiếng nói. Đường Phong và Quan Trí Dũng là người thân thiết nhất với Hứa Cường. Trong bọn họ bất kỳ người nào xảy ra chuyện Hứa Cường đều không thể chấp nhận được.
Đường Phong nhíu mày thuận tay lấy áo khóa ra cửa nói với tiểu đệ: “Mấy người các cậu dẫn 20 anh em theo tôi” Nói xong hắn xông thẳng vào xe lái xe rời đi.
15 phút sau, Đường Phong tới bệnh viện, vừa đi trong hành lang, vừa gọi điện cho Quan Trí Dũng.
“Vương Tiểu Vũ bây giờ ở đâu?” Đường Phong lạnh lùng hỏi.
“Phòng cấp cứu tầng 3 bệnh viện Nhân Dân thành phố XY” Vẫn là giọng cô gái vừa nãy, vẫn lộ ra vẻ lo lắng như thế.
Đường Phong cúp máy sau đó vội vàng chạy lên tầng.
Cửa phòng cấp cứu, Nhạc Linh lo lắng đi đi lại lại, cô không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt cô, cô rất sợ hãi.
“Là cô gọi điện thoại cho tôi?” Đường Phong tới cửa phòng cấp cứu nhìn thấy một cô gái ở đó, hắn cau mày hỏi.
Nhạc Linh gật gật đầu.
“Cậu ấy xảy ra chuyện gì? Cậu ấy không phải đi tìm cô sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đường Phong lạnh lùng hỏi, nhìn mắt Nhạc Linh không có chút cảm tình.
Nhạc Linh khẽ run lên sau đó nói chuyện xảy ra tối nay cho Đường Phong.
Khoảng thời gian này quan hệ giữa Nhạc Linh và Tần Phong tiến bộ thần tốc, nhưng vẫn không có đột phá phòng tuyến cuối cùng. Tối nay Tần Phong hẹn Nhạc Linh cùng đi ăn cơm, sau khi hai người ăn xong, lại đi xem phim. Sau đó Tần Phong đưa ra yêu cầu đó với Nhạc Linh.
Mấy tháng quen biết Nhạc Linh vẫn luôn cảm thấy Tần Phong không tệ, hơn nữa cô cũng thật lòng yêu Tần Phong, vì thế cô đồng ý. Hai người thuê phòng ở một nhà nghỉ, sau khi vào phòng Nhạc Linh đột nhiên có chút sợ hãi, cô thấy hối hận. Cô nói với Tần Phong suy nghĩ của mình, hi vọng Tần Phong có thể cho cô thời gian, ai biết được lúc đó Tần Phong lại trở mặt, dáng vẻ muốn chiếm đoạt cô.
Nhạc Linh thấy dáng vẻ của Tần Phong, cô rất đau lòng, cô không ngờ Tần Phong lại thế này. Biết tối nay khó tránh được, cô tìm cớ nói mình muốn đi tắm trước, sau đó trốn vào trong phòng tắm. Trong lúc khẩn cấp Nhạc Linh nghĩ tới Quan Trí Dũng, vì thế cô gọi điện thoại cho Quan Trí DŨng hi vọng Quan Trí Dũng có thể giúp cô.
Nhạc Linh ở trong phòng tắm thời gian rất lâu, rất nhanh dẫn tới sự bất mãn của Tần Phong, Nhạc Linh chỉ đành dưới sự thúc giục của hắn mà đi ra ngoài.
Cô cố gắng kéo dài thời gian, cuối cùng Quan Trí Dũng tới rồi. Thấy Tần Phong cởi trần chỉ mặc một chiếc quần lót, Quan Trí Dũng rất tức giận, hung hăng đánh cho Tần Phong một trận.
Ai biết được sau khi hai người rời khỏi nhà nghỉ, trên đường gặp phải mấy người đánh đuổi theo một tên trộm. Tên trộm đó nhìn như vô tình tiếp cận Quan Trí Dũng, cuối cùng kề sát người Quan Trí Dũng một dao đâm mạnh vào người Quan Trí Dũng.
Với thân thủ của Quan Trí Dũng, hắn không thể dễ dàng ra ám chiêu như vậy, chỉ là lúc đó Quan Trí Dũng đang an ủi Nhạc Linh hoàn toàn không có tính cảnh giác như ngày thường.
Sau khi tên trộm chạy đi, Nhạc Linh phát hiện Quan Trí Dũng đứng bất động, cúi đầu nhìn mới phát hiện một con dao găm cắm trên ngực Quan Trí Dũng. Nhạc Linh sợ hãi, vội vàng gọi điện thoại cho xe cứu thương, sau đó từ trong điện thoại của Quan Trí Dũng tìm được số của Đường Phong. Ai biết được Đường Phong lại nói mình không biết Vương Tiểu Vũ. Vì thế Nhạc Linh lại thử gọi tới số điện thoại khác. May mà Hứa Cường lúc ở phía nam tỉnh N có biết Nhạc Linh, cứ như thế Nhạc Linh nói chuyện của Quan Trí Dũng cho Hứa Cường, sau đó Hứa Cường lại nói cho Đường Phong.
Nghe thấy Quan Trí Dũng bị đâm trúng trên ngực, Đường Phong lập tức trước mắt tối sầm suýt nữa ngã xuống. Tim chính là bộ phận yếu ớt nhất trong cơ thể con người, hắn thật sự rất sợ, sợ Quan Trí Dũng cứ như vậy mà đi.
Đấm mạnh trên tường một cái, vừa vặn lúc nãy những tiểu đệ cũng tới bệnh viện rồi. Đường Phong hai mắt hằn đỏ, nhìn bọn họ từng từ từng chữ nói: “Đi tìm cho tôi, cho dù đào ba tấc đất cũng phải tìm được người đó cho tôi”.
Những tiểu đệ kia khi biết anh Thứ Đao bị người ta đánh tới bị thương nặng, ai cũng tức giận. Ở tỉnh N, oai phong của Quan Trí Dũng thậm chí còn cao hơn cả Đường Phong, dù sao hắn vẫn luôn phụ trách chuyện bên này.
Nhìn sâu vào Nhạc Linh Đường Phong hung ác nói: “Con đàn bà đáng chết, nếu anh em của tôi vì cô mà xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho cô”.
Nhạc Linh lúc này chỉ biết khóc, cô khóc không phải vì lời của Đường Phong, mà là vì lo lắng cho Quan Trí Dũng. Lúc trước cô vẫn không phát hiện ra, cho tới lúc này cô mới ý thức được vị trí của Quan Trí Dũng trong lòng mình.
“Khóc cái gì mà khóc. Cô biết cậu ấy vẫn luôn yêu cô không? Cô biết cô bên cạnh người đàn ông khác cậu ấy đau lòng thế nào không? Cô biết khi cô coi hoa cậu ấy tặng thành người đàn ông khác tặng, hơn nữa còn hiểu lầm cậu ấy cậu ấy đau lòng thế nào không? Như vậy mà hắn vẫn bên cạnh bảo vệ cô, nhưng cô thì sao? Cô chỉ có thể mang phiền phức tới cho cậu ấy” Đường Phong thấy Nhạc Linh khóc lóc, trong lòng cũng rất khó chịu, lớn tiếng quát cô.
Một bác sỹ trong tay cầm túi máu chạy qua người Đường Phong cau mày nói: “Ở đây là bệnh viện, quát cái gì? Muốn hét thì ra ngoài mà hét”.
Đường Phong lật tay túm cổ áo bác sỹ kia lại nói: “Người trong đó là anh em của tôi, cho dù trả bao nhiêu tiền các người cũng phải cứu cậu ấy cho tôi. Nếu không các người đều phải chết”.
Dáng vẻ Đường Phong lúc này quả thật như một quỷ thần, hai mắt màu đỏ, mặt mày dữ tợn, nắm đấm nắm chặt, các đốt ngón tay vì dùng lực quá mạnh mà trắng bệch lại.
Bỏ bác sỹ ra, Đường Phong nhắm mắt thở ra nặng nề, sau đó lấy điện thoại gọi tới số của trưởng cục công an thành phố XY.
Sau khi kết nối được, Đường Phong nói chuyện của Quan Trí Dũng cho hắn, hi vọng bên cảnh sát có thể toàn lực phối hợp với thành viên của Hoa Hưng Xã tiến hành điều tra.
“Xin, xin lỗi, tôi thật sự không biết những điều này, tôi, tôi vẫn luôn cho rằng anh Tiểu Vũ chỉ coi tôi như em gái. Tôi thật sự không biết” Nhạc Linh sau khi nghe những lời của Đường Phong ngẩn người, cô có thể cảm thấy Quan Trí Dũng quan tâm tới mình, nhưng cô chưa từng nghĩ tới Quan Trí Dũng sẽ không vì yêu mình.
“Câm miệng. Bây giờ tôi không muốn nghe giọng cô” Đường Phong gầm lên một tiếng, sau đó đi nhanh về phía văn phòng của viện trưởng.
Thấy văn phòng của viện trưởng tối om, Đường Phong hít sâu một hơi. Bây giờ đã là hơn 2h sáng rồi, có thể gặp viện trưởng mới lạ.
Lấy điện thoại gọi điện thoại cho tiểu đệ, Đường Phong lạnh lùng nói: “Đi mời viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân thành phố XY tới đây cho tôi, tôi muốn trong thời gian ngắn nhất thấy ông ta”.
30 phút sau, viện trưởng vẻ mặt bắt buộc tới văn phòng của chính mình, theo sau ông còn có hai anh em của Hoa Hưng Xã.
“Các cậu dẫn một số người đi trông coi bệnh viện cho tốt, bất kỳ người nào khả nghi đầu không được cho vào trong” Đường Phong nhìn hai anh em lạnh lùng sai bảo sau đó theo viện trưởng vào trong phòng làm việc.
“Tôi tìm ông tới đây làm gì chắc ông đã biết. Tôi muốn bác sỹ giỏi nhất XY chữa trị cho anh em tôi, ông hiểu ý tôi chứ?” Đường Phong nhìn chằm chằm viện trưởng nói.
Viện trưởng nhíu mày nói: “Việc này, việc này hơi khó, bác sỹ giỏi nhất đều ngang bướng, cho dù là tôi cũng không mời được”.
“Vậy ông nói địa chỉ của họ cho tôi, người của tôi sẽ phụ trách mời họ tới” Đường Phong lại nói.
Viện trưởng ngẫm nghị nói: “Hay là để tôi xem bệnh nhân trước đã, nói không chừng hoàn toàn không cần mời hững người đó”. Đùa à, ông chỉ là một viện trưởng nhỏ. Bệnh viện to nhỏ ở XY ít nhất cũng có mấy chục cái, những chuyên gia khá có quyền uy hoàn toàn không phải ông có thể mới tới được.
“Ông cho tôi địa chỉ của bọn họ trước đã, sau đó ông hãy tới xem” Đường Phong mặt lạnh lùng nói.
Viện trưởng thở dài, lấy kẹp danh thiếp trong túi chọn ra vài tấm đưa cho Đường Phong.
Đường Phong nhận những tấm danh thiếp kia quay người ra ngoài lập tức sai người theo địa chỉ trên danh thiếp mời những bác sỹ đó tới đây.
Sau khi sai bảo mọi việc xong, Đường Phong lặng lẽ chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu. Cho dù hắn luôn không tin vào thần thánh, nhưng lúc này hắn lại vẫn trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho Quan Trí Dũng.
Cả XY đều loạn rồi, cánh tay của Hoa Hưng Xã, người phụ trách tỉnh N bị ám sát, hiện giờ không rõ sống chết, tất cả các thành viên bảo vệ của Hoa Hưng Xã vẻ mặt tức giận đi lại tìm kiếm hung thủ trên đường. Mà bên cảnh sát cũng rất phối hợp, ngoài bệt đèn xanh cho thành viên của Hoa Hưng Xã ra, bọn họ cũng đã dựa vào điều tra nhân khẩu triển khai điều tra toàn thành phố.
Ma Ngũ đang trên đường về KF cúp điện thoại trong tay cười hớn hở nói: “Ha ha ha, Hoa Hưng Xã không phải rất ngang bướng sao? Không phải rất kiêu ngạo sao? Nhân vật số hai của họ khó thoát khỏi cái chết? Tử Thần? Ha ha, người hoàn toàn không xứng với cái tên này. Anh em của ngươi từng người ngã xuống trước mắt ngươi. Không lâu nữa, Hoa Hưng Xã sẽ giống như rơi rụng như sao băng, còn ngươi cũng sẽ trở thành một tư lệnh trơ trụi thôi.”
Lão Mạc cũng cười gật gật đầu nói: “Thứ Đao đó là một trong hai đại chiến tướng thủ hạ của Tử Thần, thân thủ khá lợi hại. Bây giờ diệt trừ hắn rồi chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của Tử Thần”.
“Mục tiêu kế tiếp là ai?” Ma Ngũ uống rượu hỏi.
“Không biết, bên đó chưa thông báo, nhưng ta thấy không phải là tên Tả Thủ gì đó thì sẽ là Hữu Thủ. Nếu diệt trừ cả hai, he he, Hoa Hưng Xã cũng không cần phải lo lắng nữa. Chỉ dựa vào mình Tử Thần, cho dù hắn có mạnh thì đã sao?” Lão nạc trong mắt hiện lên hàn quanh âm hiểm nói.
“Anh, anh biết Vương Tiểu Vũ không?” Bên kia giọng một cô gái có cả tiếng khóc nức nở nói.
Đường Phong nhíu nhíu mày, Vương Tiểu Vũ là ai?. “Xin lỗi, cô gọi nhầm rồi” Nói xong Đường Phong dập máy. Vương Tiểu Vũ? Cái tên này sao quen thế?
Đột nhiên Đường Phong vỗ đầu, vội vàng cầm điện thoại xem lại nhật ký cuộc gọi, quả nhiên là số của Quan Trí Dũng. Đường Phong thầm mắng mình sơ ý, Vương Tiểu Vũ chính là tên mới hiện giờ của Quan Trí Dũng, bình thường không gọi tới, hắn nhất thời không nhớ ra.
Trong lòng Đường Phong lo lắng, Quan Trí Dũng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nếu không sao lại là một cô gái gọi điện thoại cho mình? Hơn nữa còn lo lắng như vậy?
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Đường Phong vội vàng gọi lại, bên đó máy đang bận, không lâu sau, điện thoại lại vang lên, Đường Phong vừa nhìn là số của Hứa Cường vội vàng nghe máy.
“Lão đại, Thứ Đao xảy ra chuyện rồi, bây giờ đang trong bệnh viện Nhân Dân ở XY, anh mau tới xem đi. Em bây giờ đã ra khỏi XY rồi, không kịp tới đó nữa” Hứa Cường kích động lớn tiếng nói. Đường Phong và Quan Trí Dũng là người thân thiết nhất với Hứa Cường. Trong bọn họ bất kỳ người nào xảy ra chuyện Hứa Cường đều không thể chấp nhận được.
Đường Phong nhíu mày thuận tay lấy áo khóa ra cửa nói với tiểu đệ: “Mấy người các cậu dẫn 20 anh em theo tôi” Nói xong hắn xông thẳng vào xe lái xe rời đi.
15 phút sau, Đường Phong tới bệnh viện, vừa đi trong hành lang, vừa gọi điện cho Quan Trí Dũng.
“Vương Tiểu Vũ bây giờ ở đâu?” Đường Phong lạnh lùng hỏi.
“Phòng cấp cứu tầng 3 bệnh viện Nhân Dân thành phố XY” Vẫn là giọng cô gái vừa nãy, vẫn lộ ra vẻ lo lắng như thế.
Đường Phong cúp máy sau đó vội vàng chạy lên tầng.
Cửa phòng cấp cứu, Nhạc Linh lo lắng đi đi lại lại, cô không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt cô, cô rất sợ hãi.
“Là cô gọi điện thoại cho tôi?” Đường Phong tới cửa phòng cấp cứu nhìn thấy một cô gái ở đó, hắn cau mày hỏi.
Nhạc Linh gật gật đầu.
“Cậu ấy xảy ra chuyện gì? Cậu ấy không phải đi tìm cô sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đường Phong lạnh lùng hỏi, nhìn mắt Nhạc Linh không có chút cảm tình.
Nhạc Linh khẽ run lên sau đó nói chuyện xảy ra tối nay cho Đường Phong.
Khoảng thời gian này quan hệ giữa Nhạc Linh và Tần Phong tiến bộ thần tốc, nhưng vẫn không có đột phá phòng tuyến cuối cùng. Tối nay Tần Phong hẹn Nhạc Linh cùng đi ăn cơm, sau khi hai người ăn xong, lại đi xem phim. Sau đó Tần Phong đưa ra yêu cầu đó với Nhạc Linh.
Mấy tháng quen biết Nhạc Linh vẫn luôn cảm thấy Tần Phong không tệ, hơn nữa cô cũng thật lòng yêu Tần Phong, vì thế cô đồng ý. Hai người thuê phòng ở một nhà nghỉ, sau khi vào phòng Nhạc Linh đột nhiên có chút sợ hãi, cô thấy hối hận. Cô nói với Tần Phong suy nghĩ của mình, hi vọng Tần Phong có thể cho cô thời gian, ai biết được lúc đó Tần Phong lại trở mặt, dáng vẻ muốn chiếm đoạt cô.
Nhạc Linh thấy dáng vẻ của Tần Phong, cô rất đau lòng, cô không ngờ Tần Phong lại thế này. Biết tối nay khó tránh được, cô tìm cớ nói mình muốn đi tắm trước, sau đó trốn vào trong phòng tắm. Trong lúc khẩn cấp Nhạc Linh nghĩ tới Quan Trí Dũng, vì thế cô gọi điện thoại cho Quan Trí DŨng hi vọng Quan Trí Dũng có thể giúp cô.
Nhạc Linh ở trong phòng tắm thời gian rất lâu, rất nhanh dẫn tới sự bất mãn của Tần Phong, Nhạc Linh chỉ đành dưới sự thúc giục của hắn mà đi ra ngoài.
Cô cố gắng kéo dài thời gian, cuối cùng Quan Trí Dũng tới rồi. Thấy Tần Phong cởi trần chỉ mặc một chiếc quần lót, Quan Trí Dũng rất tức giận, hung hăng đánh cho Tần Phong một trận.
Ai biết được sau khi hai người rời khỏi nhà nghỉ, trên đường gặp phải mấy người đánh đuổi theo một tên trộm. Tên trộm đó nhìn như vô tình tiếp cận Quan Trí Dũng, cuối cùng kề sát người Quan Trí Dũng một dao đâm mạnh vào người Quan Trí Dũng.
Với thân thủ của Quan Trí Dũng, hắn không thể dễ dàng ra ám chiêu như vậy, chỉ là lúc đó Quan Trí Dũng đang an ủi Nhạc Linh hoàn toàn không có tính cảnh giác như ngày thường.
Sau khi tên trộm chạy đi, Nhạc Linh phát hiện Quan Trí Dũng đứng bất động, cúi đầu nhìn mới phát hiện một con dao găm cắm trên ngực Quan Trí Dũng. Nhạc Linh sợ hãi, vội vàng gọi điện thoại cho xe cứu thương, sau đó từ trong điện thoại của Quan Trí Dũng tìm được số của Đường Phong. Ai biết được Đường Phong lại nói mình không biết Vương Tiểu Vũ. Vì thế Nhạc Linh lại thử gọi tới số điện thoại khác. May mà Hứa Cường lúc ở phía nam tỉnh N có biết Nhạc Linh, cứ như thế Nhạc Linh nói chuyện của Quan Trí Dũng cho Hứa Cường, sau đó Hứa Cường lại nói cho Đường Phong.
Nghe thấy Quan Trí Dũng bị đâm trúng trên ngực, Đường Phong lập tức trước mắt tối sầm suýt nữa ngã xuống. Tim chính là bộ phận yếu ớt nhất trong cơ thể con người, hắn thật sự rất sợ, sợ Quan Trí Dũng cứ như vậy mà đi.
Đấm mạnh trên tường một cái, vừa vặn lúc nãy những tiểu đệ cũng tới bệnh viện rồi. Đường Phong hai mắt hằn đỏ, nhìn bọn họ từng từ từng chữ nói: “Đi tìm cho tôi, cho dù đào ba tấc đất cũng phải tìm được người đó cho tôi”.
Những tiểu đệ kia khi biết anh Thứ Đao bị người ta đánh tới bị thương nặng, ai cũng tức giận. Ở tỉnh N, oai phong của Quan Trí Dũng thậm chí còn cao hơn cả Đường Phong, dù sao hắn vẫn luôn phụ trách chuyện bên này.
Nhìn sâu vào Nhạc Linh Đường Phong hung ác nói: “Con đàn bà đáng chết, nếu anh em của tôi vì cô mà xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho cô”.
Nhạc Linh lúc này chỉ biết khóc, cô khóc không phải vì lời của Đường Phong, mà là vì lo lắng cho Quan Trí Dũng. Lúc trước cô vẫn không phát hiện ra, cho tới lúc này cô mới ý thức được vị trí của Quan Trí Dũng trong lòng mình.
“Khóc cái gì mà khóc. Cô biết cậu ấy vẫn luôn yêu cô không? Cô biết cô bên cạnh người đàn ông khác cậu ấy đau lòng thế nào không? Cô biết khi cô coi hoa cậu ấy tặng thành người đàn ông khác tặng, hơn nữa còn hiểu lầm cậu ấy cậu ấy đau lòng thế nào không? Như vậy mà hắn vẫn bên cạnh bảo vệ cô, nhưng cô thì sao? Cô chỉ có thể mang phiền phức tới cho cậu ấy” Đường Phong thấy Nhạc Linh khóc lóc, trong lòng cũng rất khó chịu, lớn tiếng quát cô.
Một bác sỹ trong tay cầm túi máu chạy qua người Đường Phong cau mày nói: “Ở đây là bệnh viện, quát cái gì? Muốn hét thì ra ngoài mà hét”.
Đường Phong lật tay túm cổ áo bác sỹ kia lại nói: “Người trong đó là anh em của tôi, cho dù trả bao nhiêu tiền các người cũng phải cứu cậu ấy cho tôi. Nếu không các người đều phải chết”.
Dáng vẻ Đường Phong lúc này quả thật như một quỷ thần, hai mắt màu đỏ, mặt mày dữ tợn, nắm đấm nắm chặt, các đốt ngón tay vì dùng lực quá mạnh mà trắng bệch lại.
Bỏ bác sỹ ra, Đường Phong nhắm mắt thở ra nặng nề, sau đó lấy điện thoại gọi tới số của trưởng cục công an thành phố XY.
Sau khi kết nối được, Đường Phong nói chuyện của Quan Trí Dũng cho hắn, hi vọng bên cảnh sát có thể toàn lực phối hợp với thành viên của Hoa Hưng Xã tiến hành điều tra.
“Xin, xin lỗi, tôi thật sự không biết những điều này, tôi, tôi vẫn luôn cho rằng anh Tiểu Vũ chỉ coi tôi như em gái. Tôi thật sự không biết” Nhạc Linh sau khi nghe những lời của Đường Phong ngẩn người, cô có thể cảm thấy Quan Trí Dũng quan tâm tới mình, nhưng cô chưa từng nghĩ tới Quan Trí Dũng sẽ không vì yêu mình.
“Câm miệng. Bây giờ tôi không muốn nghe giọng cô” Đường Phong gầm lên một tiếng, sau đó đi nhanh về phía văn phòng của viện trưởng.
Thấy văn phòng của viện trưởng tối om, Đường Phong hít sâu một hơi. Bây giờ đã là hơn 2h sáng rồi, có thể gặp viện trưởng mới lạ.
Lấy điện thoại gọi điện thoại cho tiểu đệ, Đường Phong lạnh lùng nói: “Đi mời viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân thành phố XY tới đây cho tôi, tôi muốn trong thời gian ngắn nhất thấy ông ta”.
30 phút sau, viện trưởng vẻ mặt bắt buộc tới văn phòng của chính mình, theo sau ông còn có hai anh em của Hoa Hưng Xã.
“Các cậu dẫn một số người đi trông coi bệnh viện cho tốt, bất kỳ người nào khả nghi đầu không được cho vào trong” Đường Phong nhìn hai anh em lạnh lùng sai bảo sau đó theo viện trưởng vào trong phòng làm việc.
“Tôi tìm ông tới đây làm gì chắc ông đã biết. Tôi muốn bác sỹ giỏi nhất XY chữa trị cho anh em tôi, ông hiểu ý tôi chứ?” Đường Phong nhìn chằm chằm viện trưởng nói.
Viện trưởng nhíu mày nói: “Việc này, việc này hơi khó, bác sỹ giỏi nhất đều ngang bướng, cho dù là tôi cũng không mời được”.
“Vậy ông nói địa chỉ của họ cho tôi, người của tôi sẽ phụ trách mời họ tới” Đường Phong lại nói.
Viện trưởng ngẫm nghị nói: “Hay là để tôi xem bệnh nhân trước đã, nói không chừng hoàn toàn không cần mời hững người đó”. Đùa à, ông chỉ là một viện trưởng nhỏ. Bệnh viện to nhỏ ở XY ít nhất cũng có mấy chục cái, những chuyên gia khá có quyền uy hoàn toàn không phải ông có thể mới tới được.
“Ông cho tôi địa chỉ của bọn họ trước đã, sau đó ông hãy tới xem” Đường Phong mặt lạnh lùng nói.
Viện trưởng thở dài, lấy kẹp danh thiếp trong túi chọn ra vài tấm đưa cho Đường Phong.
Đường Phong nhận những tấm danh thiếp kia quay người ra ngoài lập tức sai người theo địa chỉ trên danh thiếp mời những bác sỹ đó tới đây.
Sau khi sai bảo mọi việc xong, Đường Phong lặng lẽ chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu. Cho dù hắn luôn không tin vào thần thánh, nhưng lúc này hắn lại vẫn trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho Quan Trí Dũng.
Cả XY đều loạn rồi, cánh tay của Hoa Hưng Xã, người phụ trách tỉnh N bị ám sát, hiện giờ không rõ sống chết, tất cả các thành viên bảo vệ của Hoa Hưng Xã vẻ mặt tức giận đi lại tìm kiếm hung thủ trên đường. Mà bên cảnh sát cũng rất phối hợp, ngoài bệt đèn xanh cho thành viên của Hoa Hưng Xã ra, bọn họ cũng đã dựa vào điều tra nhân khẩu triển khai điều tra toàn thành phố.
Ma Ngũ đang trên đường về KF cúp điện thoại trong tay cười hớn hở nói: “Ha ha ha, Hoa Hưng Xã không phải rất ngang bướng sao? Không phải rất kiêu ngạo sao? Nhân vật số hai của họ khó thoát khỏi cái chết? Tử Thần? Ha ha, người hoàn toàn không xứng với cái tên này. Anh em của ngươi từng người ngã xuống trước mắt ngươi. Không lâu nữa, Hoa Hưng Xã sẽ giống như rơi rụng như sao băng, còn ngươi cũng sẽ trở thành một tư lệnh trơ trụi thôi.”
Lão Mạc cũng cười gật gật đầu nói: “Thứ Đao đó là một trong hai đại chiến tướng thủ hạ của Tử Thần, thân thủ khá lợi hại. Bây giờ diệt trừ hắn rồi chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của Tử Thần”.
“Mục tiêu kế tiếp là ai?” Ma Ngũ uống rượu hỏi.
“Không biết, bên đó chưa thông báo, nhưng ta thấy không phải là tên Tả Thủ gì đó thì sẽ là Hữu Thủ. Nếu diệt trừ cả hai, he he, Hoa Hưng Xã cũng không cần phải lo lắng nữa. Chỉ dựa vào mình Tử Thần, cho dù hắn có mạnh thì đã sao?” Lão nạc trong mắt hiện lên hàn quanh âm hiểm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.