Chương 86: Thu phục Ám Lang
Điên Phong Tàn Lang
04/03/2013
Khoát khoát tay, Đường Phong biết thời điểm mấu chốt đã đến, cười nói:
- Không liên quan, hiện tại ta nghĩ chúng ta nên làm quen lại một chút. Có thể gọi ta là tử thần, lão đại của Hoa Hưng Xã.
Đường Phong đưa tay về phía hắn.
Nam tử suy nghĩ một chút, đưa tay ra nói: "Vương Bằng"
Đường Phong gật đầu, sau đó đưa cho Vương Bằng một điếu thuốc nói:
- Nhìn thân thủ huynh đệ không kém, tuổi cũng không lớn, sao lại xuất ngũ sớm như vậy?
Vương Bằng lắc đầu, buồn khổ nói:
- Ta là người từ nhỏ đã mê các tiểu thuyết võ hiệp, luôn mơ tưởng có thể trừ cường phù nhược, làm một đại anh hùng. Ài, không ngờ cơ hội tới, lại không thể trở thành anh hùng, trái lại một đời bị hủy! Năm ngoái ta được nghỉ phép, trên đường về nhà bắt gặp một người khi dễ một cụ ông, trong lúc phẫn nộ xuất thủ, không ngờ hạ thủ quá mạnh, đánh chết người nọ. Sau đó mới biết tên kia con trai của cụ ông. Hắn là một kẻ nghiện ngập, lên cơn nghiện đòi tiền của cha mình. Cụ ông không có tiền cho hắn, tên súc sinh đó liền tay đấm chân đá cha đẻ hắn. Dù sao máu mủ tình thâm, cụ ông thấy con trai mình bị ta đánh chết, giữ ta lại không cho rời đi, sau đó đưa ta đến cục công an, một mực nói ta vô duyên vô cớ giết chết con trai ông ta. Về sau quân đội phải đứng ra mới bình ổn được chuyện này, nhưng hậu quả chính là ta phải cởi bỏ quân trang, sớm phục viên.
Hiện giờ chuyện như vậy rất bình thường. Đường Phong tuy rằng trong lòng vì Vương Bằng mà cảm thấy bất bình, nhưng Đường Phong biết nếu đổi lại là mình khả năng cũng sẽ làm như vậy. Mà quân đội yêu cầu xuất ngũ sớm tính ra vẫn còn tốt, ít nhất không bị khai trừ quân tịch. Đối với một quân nhân mà nói, khai trừ quân tịch là một đại sỉ nhục! Dù sao cũng là tội giết người, quân đội có thể bảo vệ hắn đến như vậy cũng đã không tệ, tiếp tục ở lại trong quân đội hiển nhiên là không có khả năng.
Vỗ vỗ vai Vương Bằng, Đường Phong hỏi:
- Hối hận sao?
Trong mắt Vương Bằng hiện lê một tia tàn khốc nói:
- Hối hận? Có gì mà phải hối hận, nếu như bây giờ ta gặp chuyện như vậy, ta vẫn làm như thế.
- Đúng thế. Với cái loại người không bằng cầm thú đó không thể khách khí!
Nói xong Đường Phong hỏi:
- Sau đó thế nào?
Thở dài, Vương Bằng nói:
- Sau đó ta xuất ngũ sớm, trong lòng rất hổ thẹn với lão gia tử đó, mặc kệ là nguyên nhân gì, dù sao ta cũng giết con trai của ông ấy, cho nên ta đem toàn bộ tiền xuất ngũ tặng cho ông ấy, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ít nhất đủ cho ông ấy dưỡng lão, chăm sóc người thân trước lúc lâm chung. Coi như là ta bồi thường cho ông ấy đi. Tiếp đó ta một mình đến XA, muốn tìm kế sinh nhai. Một năm nhanh chóng trôi qua, đến bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm.
- Long Chiến Thiên Nhai sao lại tới tìm ngươi?
Đường Phong rất quan tâm vấn đề này. Hắn lo sợ người này đã trở thành thành viên của Long Chiến Thiên Nhai.
Cười cười, Vương Bằng có chút khinh thường nói:
- Trước đây ta làm bảo an cho một quán rượu. Một hôm có mấy tên trẻ ranh xấu xa mò đến ăn uống trong quán, rượu vào rồi đùa giỡn với người bán hàng, bị ta giáo huấn một trận. Ngày hôm sau mấy tên đó kéo người đến. Thật ra mà nói, trong đám đó có mấy người thực lực không tệ, nhưng chỉ là so với người bình thường thôi. Ta lần nữa đánh bọn họ chạy mất. Lão bản sợ ảnh hưởng đến kinh doanh, đuổi việc ta. Sau đó vào một ngày ta đến chợ việc làm, mấy tên tiểu tử đó thấy ta, liền nhờ ta tới chỗ các ngươi náo loạn một hồi, cho ta 2000 đồng. Ta mất việc, không có tiền để sống, 2000 đồng đối với ta cũng không ít, hơn nữa ta đã sớm biết các ngươi là hắc bang. Tuy rằng chính phủ nói rõ các ngươi bị oan, nhưng không lừa được ta. Cho nên ta mới đáp ứng.
Đường Phong nói:
- Ngươi làm thế nào mà biết bọn họ là Long Chiến Thiên Nhai?
- Bọn họ lúc trước mời ta gia nhập bang của họ, ta không đồng ý.
Vương Bằng rít một hơi thuốc nói.
Gật đầu, Đường Phong lại hỏi:
- Ngươi trước đây ở trong binh chủng nào?
- Trinh sát, phụ trách thu thập tình báo.
Nhắc đến việc này, trong mắt Vương Bằng hiện lên một tia đau thương, tựa hồ vì phải xuất ngũ sớm mà cảm thấy thương tâm.
Nhãn tình Đường Phong sáng lên, trong lòng mừng thầm. Quả thực là con mẹ nó buồn ngủ thì trên trời rớt xuống một cái gối êm. Hiện tại Hoa Hưng Xã cần nhất chính là một nhân tài phụ trách tình báo. Năng lực của Vương Bằng đương nhiên Đường Phong sẽ không hoài nghi, chỉ cần nhìn việc hắn phạm trọng tội mà vẫn được quân đội bảo vệ là có thể nhìn ra điểm này.
- Ngươi nghĩ sau này sẽ làm gì? Vẫn mang theo lý tưởng con dân Hoa Hạ mà kiếm ăn sao?
Đường Phong hỏi.
Vương Bằng mờ mịt lắc đầu đáp:
- Không biết, ta không biết ta có thể làm được cái gì. Khi còn ở bộ đội ta cảm thấy mình rất có khả năng, nhưng thât không ngờ khi xuất ngũ rồi mới phát hiện hóa ra mình chẳng làm được cái gì cả. Sở trường đặc biệt của ta ở đây căn bản không dùng được. Ta cũng nghĩ sẽ đi làm bao tiêu cho kẻ có tiền. Nhưng đây không phải là muốn là được. Xem ra, đi một bước khó một bước.
- Ngươi còn muốn vì nhân dân mà phục vụ sao?
Đường Phong hỏi dò.
- Muốn! Ta là cô nhi, từ nhỏ được quốc gia nuôi lớn, chỉ cần quốc gia dùng ta, ta sẵn sàng kính dâng tất cả! Nhưng tài cán của ta bây giờ có thể làm được gì cho quốc gia chứ? Ta bây giờ đến miếng cơm manh áo cũng không giải quyết được.
Vương Bằng trả lời rất kiên quyết, nhưng câu sau lại cười cười tự giễu.
- Gia nhập chúng ta đi, nếu như ngươi muốn làm việc vì nhân dân!
Đường Phong thản nhiên nói. Tuy rằng bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn rất lo lắng, hắn lo lắng Vương Bằng vẫn tồn tại địch ý với xã hội đen sẽ không đồng ý.
Vương Bằng chằm chằm nhìn Đường Phong, trong đầu đấu tranh kịch liệt, hắn không biết những lời Đường Phong nói có phải sự thực không hay chỉ là lừa gạt hắn. Nếu như là thật hắn sẽ nguyện ý, làm việc vì nhân dân cho dù có là xã hội đen thì cũng không có quan hệ gì. Chỉ cần mình không làm nhân dân thất vọng, quốc gia thất vọng, tất cả những thứ khác đều không trọng yếu. Mà nếu như Đường Phong lừa gạt hắn thì sao? Bây giờ hắn có thể làm gì đây?
Đường Phong nhìn vẻ mặt của Vương Bằng liên tục thay đổi, trong lòng cũng đoán được hắn đang lo lắng điều gì, nhẹ giọng nói với hắn:
- Ta có thể nói với ngươi rằng, trong Hoa Hưng Xã có một vài người như ngươi, cũng là bộ đội xuất ngũ. Nói khó nghe một chút, thực lực mỗi người bọn họ đều không kém hơn ngươi, ngươi còn phải lo rằng ta lừa ngươi sao? Ngươi tới XA lâu như vậy rồi, hẳn là hiểu rõ về Hoa Hưng Xã rồi, bảy giới điều của hắc đạo ngươi đã từng nghe qua chưa? Những cái khác không cần ta nói, ngươi tự mình quyết định đi, nếu chưa có chủ ý rõ ràng thì sao không đánh cược một lần?
Vương Bằng cắn răng, trong mắt bắn ra tia sáng quyết liệt bỏng cháy, nhìn Đường Phong ói:
- Ngươi nói đúng, với thực lực như của các ngươi quả thực không cần gạt ta, ta có thể đánh cược một lần, hi vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng, bằng không đừng trách ta khách khí!
Đường Phong hài lòng nở nụ cười. Những điều hắn nói đều là sự thật. Mục đích thành lập Hoa Hưng Xã quả thực là vì nhân dân, vì quốc gia, hắn tin tưởng chỉ cần hiểu rõ hơn về Hoa Hưng Xã nhất định sẽ không thất vọng.
Lần thứ hai đưa tay ra, Đường Phong nói:
- Hoan nghênh ngươi, từ nay chúng ta chính là chiến hữu. Nhưng ngươi hẳn là biết, gia nhập hắc đạo cũng không phải chuyện gì vẻ vang. cho nên ta mong ngươi có thể quên đi thân phận của mình, mà chuyện ta là quân nhân xuất ngũ toàn bộ Hoa Hưng Xã cũng không quá ba người biết, nên ta hi vọng ngươi có thể giữ bí mật cho ta!
Đường Phong nói như vậy cũng chính là nhắc nhở Vương Bằng không đươc phép tiết lộ thân phận của hắn. Dù sao Hứa Thiên an bài thân phận cho bọn hắn cũng không phải là quân nhân xuất ngũ, nếu như để cho ngoại nhân biết được thân phân quân nhân của hắn, tất sẽ khiến cho người ta hoài nghi. Vốn dĩ Đường Phong định giấu diếm chuyện này, nhưng đứng trước mặt một lính trinh sát muốn giấu diếm quả thật không dễ dàng, càng làm cho đối phương cảm giác mình không thành thật, không bằng thừa nhận, như vậy sẽ làm cho đối phương thấy bản thân mình tín nhiệm hắn! Đường Phong phát hiện mình bây giờ càng ngày càng có tâm kế.
- Ngươi tín nhiệm ta như vậy sao?
Vương Bằng có chút kinh ngạc hỏi.
Cừơi cười, Đường Phong lộ ra vẻ tự tin nói:
- Đã từng là quân nhân, ta đương nhiên hiểu rõ quân nhân, hơn nữa ta càng tin tưởng vào mắt ta!
- Được, ngươi nói ra những lời này, ta sẽ vì ngươi mà làm việc. Ít nhất trước khi ta phát hiện ra ngươi là kẻ hai lời, ta sẽ tận lực giúp ngươi!
Vương Bằng kiên định nói.
Lắc đầu, Đường Phong nói:
- Nhớ kỹ, không phải vì ta, là vì nhân dân, vì quốc gia! Ta có một vài việc cực kỳ quan trọng muốn ngươi làm, có thể sẽ quan hệ đế sinh tử tồn vong của Hoa Hưng Xã, ngươi có cần phải cân nhắc hay không?
Đường Phong nâng cao tầm quan trọng trong lời nói. Nếu như nói làm việc cho chính hắn, hắn tin rằng Vương Bằng sẽ không dốc toàn lực. Nhưng nếu nói vì dân vì nước làm việc, hắn tin tưởng Vương Bằng nhất định sẽ nỗ lực để làm việc!
Quả nhiên, nghe Đường Phong vừa nói như thế, Vương Bằng vỗ ngực nói:
- Ta đã nói rồi, chỉ cần là vì dân vì quốc gia, ta nguyện ý hiến dâng tất cả! Muốn ta làm gì? Ngươi cứ nói thẳng ra!
Đường Phong cười cười nói:
- Kỳ thực chuyện này với ngươi không khó khăn chút nào. Có thể nói là dùng vốn ban đầu của ngươi đi! Hoa Hưng Xã hiện nay cần nhất chính là một hệ thống tình báo hoàn chỉnh. Ta hi vọng ngươi có thể phụ trách việc này, có tin tưởng không?
Vương Bằng chấn động, hắn tự nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của hệ thống tình báo. Đường Phong hắn có thể thực sự yên tâm về hắn như vậy sao? Phải biết rằng nắm giữ hệ thống tình báo của Hoa Hưng Xã cũng chính là nắm giữ mạch máu của Hoa Hưng Xã!
Thấy Vương Bằng kinh ngạc nhìn mình, Đường Phong cười cười nói:
- Ngươi muốn hỏi vì sao ta giao cho ngươi chuyện quan trọng như thế phải không? Đầu tiên, phương diện này là sở trường đặc biệt của ngươi. Toàn bộ Hoa Hưng Xã không ai thích hợp hơn ngươi. Thứ hai, ta hi vọng sự tồn tại của ngươi trong những thời khắc quan trọng có thể nhắc nhở ta không quên đi mục đích thành lập Hoa Hưng Xã. Cuối cùng, ta muốn ngươi hoàn toàn yên tâm, đem toàn bộ sở trường của mình phát huy, làm việc thật tốt cho Hoa Hưng Xã, cung cấp những tin tình báo tỉ mỉ hơn, chuẩn xác hơn! Nếu như vậy rồi mà ngươi vẫn còn hoài nghi, thì ta cũng không còn gì để nói.
Người ta ngay cả huyết mạch cũng giao cho mình, Vương Bằng còn có thể hoài nghi sao? Nghiêm túc chào Đường Phong theo nghi thức quân đội Vương Bằng nói:
- Đây là lần cuối cùng ta chào theo nghi thức quân đội. Ám Lang báo cáo! Từ hôm nay trở đi ta dùng sinh mệnh cam đoan, dốc cạn toàn bộ sức lực để hoàn thành các nhiệm vụ do ngươi giao cho!
Đường Phong gật đầu, hắn biết Ám Lang nhất định là danh hiệu trước đaay của Vương Bằng, chào đáp lễ bằng nghi thức tiêu chuẩn của quân đội, Đường Phong nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ là một phần tử xã hội đen. Ngươi phải thích ứng với lối sống của hắc đạo. Sau này ngươi do ta phụ trách. Ít nhất trước khi hệ thống tình báo hoàn chỉnh, chỉ có một mình ta biết sự tồn tại của ngươi! Có thể làm được không?
Vương Bằng không nói gì, kiên định gật đầu.
- Ngày mai ta sẽ đưa cho ngươi một khoản tiền, về phần cần phải làm những gì, ngươi so với ta thành thạo hơn, nhiệm vụ đầu tiên ta giao cho ngươi chính là thăm dò Long Chiến Thiên Nhai!
Đường Phong lại nói.
Đường Phong không biết vì sao trong lòng có chút mất mát, chẳng lẽ bởi vì Vương Bằng trung với quốc gia mà không phải với chính hắn? Hắn không dám tiếp tục suy nghĩ nữa...
- Không liên quan, hiện tại ta nghĩ chúng ta nên làm quen lại một chút. Có thể gọi ta là tử thần, lão đại của Hoa Hưng Xã.
Đường Phong đưa tay về phía hắn.
Nam tử suy nghĩ một chút, đưa tay ra nói: "Vương Bằng"
Đường Phong gật đầu, sau đó đưa cho Vương Bằng một điếu thuốc nói:
- Nhìn thân thủ huynh đệ không kém, tuổi cũng không lớn, sao lại xuất ngũ sớm như vậy?
Vương Bằng lắc đầu, buồn khổ nói:
- Ta là người từ nhỏ đã mê các tiểu thuyết võ hiệp, luôn mơ tưởng có thể trừ cường phù nhược, làm một đại anh hùng. Ài, không ngờ cơ hội tới, lại không thể trở thành anh hùng, trái lại một đời bị hủy! Năm ngoái ta được nghỉ phép, trên đường về nhà bắt gặp một người khi dễ một cụ ông, trong lúc phẫn nộ xuất thủ, không ngờ hạ thủ quá mạnh, đánh chết người nọ. Sau đó mới biết tên kia con trai của cụ ông. Hắn là một kẻ nghiện ngập, lên cơn nghiện đòi tiền của cha mình. Cụ ông không có tiền cho hắn, tên súc sinh đó liền tay đấm chân đá cha đẻ hắn. Dù sao máu mủ tình thâm, cụ ông thấy con trai mình bị ta đánh chết, giữ ta lại không cho rời đi, sau đó đưa ta đến cục công an, một mực nói ta vô duyên vô cớ giết chết con trai ông ta. Về sau quân đội phải đứng ra mới bình ổn được chuyện này, nhưng hậu quả chính là ta phải cởi bỏ quân trang, sớm phục viên.
Hiện giờ chuyện như vậy rất bình thường. Đường Phong tuy rằng trong lòng vì Vương Bằng mà cảm thấy bất bình, nhưng Đường Phong biết nếu đổi lại là mình khả năng cũng sẽ làm như vậy. Mà quân đội yêu cầu xuất ngũ sớm tính ra vẫn còn tốt, ít nhất không bị khai trừ quân tịch. Đối với một quân nhân mà nói, khai trừ quân tịch là một đại sỉ nhục! Dù sao cũng là tội giết người, quân đội có thể bảo vệ hắn đến như vậy cũng đã không tệ, tiếp tục ở lại trong quân đội hiển nhiên là không có khả năng.
Vỗ vỗ vai Vương Bằng, Đường Phong hỏi:
- Hối hận sao?
Trong mắt Vương Bằng hiện lê một tia tàn khốc nói:
- Hối hận? Có gì mà phải hối hận, nếu như bây giờ ta gặp chuyện như vậy, ta vẫn làm như thế.
- Đúng thế. Với cái loại người không bằng cầm thú đó không thể khách khí!
Nói xong Đường Phong hỏi:
- Sau đó thế nào?
Thở dài, Vương Bằng nói:
- Sau đó ta xuất ngũ sớm, trong lòng rất hổ thẹn với lão gia tử đó, mặc kệ là nguyên nhân gì, dù sao ta cũng giết con trai của ông ấy, cho nên ta đem toàn bộ tiền xuất ngũ tặng cho ông ấy, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ít nhất đủ cho ông ấy dưỡng lão, chăm sóc người thân trước lúc lâm chung. Coi như là ta bồi thường cho ông ấy đi. Tiếp đó ta một mình đến XA, muốn tìm kế sinh nhai. Một năm nhanh chóng trôi qua, đến bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm.
- Long Chiến Thiên Nhai sao lại tới tìm ngươi?
Đường Phong rất quan tâm vấn đề này. Hắn lo sợ người này đã trở thành thành viên của Long Chiến Thiên Nhai.
Cười cười, Vương Bằng có chút khinh thường nói:
- Trước đây ta làm bảo an cho một quán rượu. Một hôm có mấy tên trẻ ranh xấu xa mò đến ăn uống trong quán, rượu vào rồi đùa giỡn với người bán hàng, bị ta giáo huấn một trận. Ngày hôm sau mấy tên đó kéo người đến. Thật ra mà nói, trong đám đó có mấy người thực lực không tệ, nhưng chỉ là so với người bình thường thôi. Ta lần nữa đánh bọn họ chạy mất. Lão bản sợ ảnh hưởng đến kinh doanh, đuổi việc ta. Sau đó vào một ngày ta đến chợ việc làm, mấy tên tiểu tử đó thấy ta, liền nhờ ta tới chỗ các ngươi náo loạn một hồi, cho ta 2000 đồng. Ta mất việc, không có tiền để sống, 2000 đồng đối với ta cũng không ít, hơn nữa ta đã sớm biết các ngươi là hắc bang. Tuy rằng chính phủ nói rõ các ngươi bị oan, nhưng không lừa được ta. Cho nên ta mới đáp ứng.
Đường Phong nói:
- Ngươi làm thế nào mà biết bọn họ là Long Chiến Thiên Nhai?
- Bọn họ lúc trước mời ta gia nhập bang của họ, ta không đồng ý.
Vương Bằng rít một hơi thuốc nói.
Gật đầu, Đường Phong lại hỏi:
- Ngươi trước đây ở trong binh chủng nào?
- Trinh sát, phụ trách thu thập tình báo.
Nhắc đến việc này, trong mắt Vương Bằng hiện lên một tia đau thương, tựa hồ vì phải xuất ngũ sớm mà cảm thấy thương tâm.
Nhãn tình Đường Phong sáng lên, trong lòng mừng thầm. Quả thực là con mẹ nó buồn ngủ thì trên trời rớt xuống một cái gối êm. Hiện tại Hoa Hưng Xã cần nhất chính là một nhân tài phụ trách tình báo. Năng lực của Vương Bằng đương nhiên Đường Phong sẽ không hoài nghi, chỉ cần nhìn việc hắn phạm trọng tội mà vẫn được quân đội bảo vệ là có thể nhìn ra điểm này.
- Ngươi nghĩ sau này sẽ làm gì? Vẫn mang theo lý tưởng con dân Hoa Hạ mà kiếm ăn sao?
Đường Phong hỏi.
Vương Bằng mờ mịt lắc đầu đáp:
- Không biết, ta không biết ta có thể làm được cái gì. Khi còn ở bộ đội ta cảm thấy mình rất có khả năng, nhưng thât không ngờ khi xuất ngũ rồi mới phát hiện hóa ra mình chẳng làm được cái gì cả. Sở trường đặc biệt của ta ở đây căn bản không dùng được. Ta cũng nghĩ sẽ đi làm bao tiêu cho kẻ có tiền. Nhưng đây không phải là muốn là được. Xem ra, đi một bước khó một bước.
- Ngươi còn muốn vì nhân dân mà phục vụ sao?
Đường Phong hỏi dò.
- Muốn! Ta là cô nhi, từ nhỏ được quốc gia nuôi lớn, chỉ cần quốc gia dùng ta, ta sẵn sàng kính dâng tất cả! Nhưng tài cán của ta bây giờ có thể làm được gì cho quốc gia chứ? Ta bây giờ đến miếng cơm manh áo cũng không giải quyết được.
Vương Bằng trả lời rất kiên quyết, nhưng câu sau lại cười cười tự giễu.
- Gia nhập chúng ta đi, nếu như ngươi muốn làm việc vì nhân dân!
Đường Phong thản nhiên nói. Tuy rằng bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn rất lo lắng, hắn lo lắng Vương Bằng vẫn tồn tại địch ý với xã hội đen sẽ không đồng ý.
Vương Bằng chằm chằm nhìn Đường Phong, trong đầu đấu tranh kịch liệt, hắn không biết những lời Đường Phong nói có phải sự thực không hay chỉ là lừa gạt hắn. Nếu như là thật hắn sẽ nguyện ý, làm việc vì nhân dân cho dù có là xã hội đen thì cũng không có quan hệ gì. Chỉ cần mình không làm nhân dân thất vọng, quốc gia thất vọng, tất cả những thứ khác đều không trọng yếu. Mà nếu như Đường Phong lừa gạt hắn thì sao? Bây giờ hắn có thể làm gì đây?
Đường Phong nhìn vẻ mặt của Vương Bằng liên tục thay đổi, trong lòng cũng đoán được hắn đang lo lắng điều gì, nhẹ giọng nói với hắn:
- Ta có thể nói với ngươi rằng, trong Hoa Hưng Xã có một vài người như ngươi, cũng là bộ đội xuất ngũ. Nói khó nghe một chút, thực lực mỗi người bọn họ đều không kém hơn ngươi, ngươi còn phải lo rằng ta lừa ngươi sao? Ngươi tới XA lâu như vậy rồi, hẳn là hiểu rõ về Hoa Hưng Xã rồi, bảy giới điều của hắc đạo ngươi đã từng nghe qua chưa? Những cái khác không cần ta nói, ngươi tự mình quyết định đi, nếu chưa có chủ ý rõ ràng thì sao không đánh cược một lần?
Vương Bằng cắn răng, trong mắt bắn ra tia sáng quyết liệt bỏng cháy, nhìn Đường Phong ói:
- Ngươi nói đúng, với thực lực như của các ngươi quả thực không cần gạt ta, ta có thể đánh cược một lần, hi vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng, bằng không đừng trách ta khách khí!
Đường Phong hài lòng nở nụ cười. Những điều hắn nói đều là sự thật. Mục đích thành lập Hoa Hưng Xã quả thực là vì nhân dân, vì quốc gia, hắn tin tưởng chỉ cần hiểu rõ hơn về Hoa Hưng Xã nhất định sẽ không thất vọng.
Lần thứ hai đưa tay ra, Đường Phong nói:
- Hoan nghênh ngươi, từ nay chúng ta chính là chiến hữu. Nhưng ngươi hẳn là biết, gia nhập hắc đạo cũng không phải chuyện gì vẻ vang. cho nên ta mong ngươi có thể quên đi thân phận của mình, mà chuyện ta là quân nhân xuất ngũ toàn bộ Hoa Hưng Xã cũng không quá ba người biết, nên ta hi vọng ngươi có thể giữ bí mật cho ta!
Đường Phong nói như vậy cũng chính là nhắc nhở Vương Bằng không đươc phép tiết lộ thân phận của hắn. Dù sao Hứa Thiên an bài thân phận cho bọn hắn cũng không phải là quân nhân xuất ngũ, nếu như để cho ngoại nhân biết được thân phân quân nhân của hắn, tất sẽ khiến cho người ta hoài nghi. Vốn dĩ Đường Phong định giấu diếm chuyện này, nhưng đứng trước mặt một lính trinh sát muốn giấu diếm quả thật không dễ dàng, càng làm cho đối phương cảm giác mình không thành thật, không bằng thừa nhận, như vậy sẽ làm cho đối phương thấy bản thân mình tín nhiệm hắn! Đường Phong phát hiện mình bây giờ càng ngày càng có tâm kế.
- Ngươi tín nhiệm ta như vậy sao?
Vương Bằng có chút kinh ngạc hỏi.
Cừơi cười, Đường Phong lộ ra vẻ tự tin nói:
- Đã từng là quân nhân, ta đương nhiên hiểu rõ quân nhân, hơn nữa ta càng tin tưởng vào mắt ta!
- Được, ngươi nói ra những lời này, ta sẽ vì ngươi mà làm việc. Ít nhất trước khi ta phát hiện ra ngươi là kẻ hai lời, ta sẽ tận lực giúp ngươi!
Vương Bằng kiên định nói.
Lắc đầu, Đường Phong nói:
- Nhớ kỹ, không phải vì ta, là vì nhân dân, vì quốc gia! Ta có một vài việc cực kỳ quan trọng muốn ngươi làm, có thể sẽ quan hệ đế sinh tử tồn vong của Hoa Hưng Xã, ngươi có cần phải cân nhắc hay không?
Đường Phong nâng cao tầm quan trọng trong lời nói. Nếu như nói làm việc cho chính hắn, hắn tin rằng Vương Bằng sẽ không dốc toàn lực. Nhưng nếu nói vì dân vì nước làm việc, hắn tin tưởng Vương Bằng nhất định sẽ nỗ lực để làm việc!
Quả nhiên, nghe Đường Phong vừa nói như thế, Vương Bằng vỗ ngực nói:
- Ta đã nói rồi, chỉ cần là vì dân vì quốc gia, ta nguyện ý hiến dâng tất cả! Muốn ta làm gì? Ngươi cứ nói thẳng ra!
Đường Phong cười cười nói:
- Kỳ thực chuyện này với ngươi không khó khăn chút nào. Có thể nói là dùng vốn ban đầu của ngươi đi! Hoa Hưng Xã hiện nay cần nhất chính là một hệ thống tình báo hoàn chỉnh. Ta hi vọng ngươi có thể phụ trách việc này, có tin tưởng không?
Vương Bằng chấn động, hắn tự nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của hệ thống tình báo. Đường Phong hắn có thể thực sự yên tâm về hắn như vậy sao? Phải biết rằng nắm giữ hệ thống tình báo của Hoa Hưng Xã cũng chính là nắm giữ mạch máu của Hoa Hưng Xã!
Thấy Vương Bằng kinh ngạc nhìn mình, Đường Phong cười cười nói:
- Ngươi muốn hỏi vì sao ta giao cho ngươi chuyện quan trọng như thế phải không? Đầu tiên, phương diện này là sở trường đặc biệt của ngươi. Toàn bộ Hoa Hưng Xã không ai thích hợp hơn ngươi. Thứ hai, ta hi vọng sự tồn tại của ngươi trong những thời khắc quan trọng có thể nhắc nhở ta không quên đi mục đích thành lập Hoa Hưng Xã. Cuối cùng, ta muốn ngươi hoàn toàn yên tâm, đem toàn bộ sở trường của mình phát huy, làm việc thật tốt cho Hoa Hưng Xã, cung cấp những tin tình báo tỉ mỉ hơn, chuẩn xác hơn! Nếu như vậy rồi mà ngươi vẫn còn hoài nghi, thì ta cũng không còn gì để nói.
Người ta ngay cả huyết mạch cũng giao cho mình, Vương Bằng còn có thể hoài nghi sao? Nghiêm túc chào Đường Phong theo nghi thức quân đội Vương Bằng nói:
- Đây là lần cuối cùng ta chào theo nghi thức quân đội. Ám Lang báo cáo! Từ hôm nay trở đi ta dùng sinh mệnh cam đoan, dốc cạn toàn bộ sức lực để hoàn thành các nhiệm vụ do ngươi giao cho!
Đường Phong gật đầu, hắn biết Ám Lang nhất định là danh hiệu trước đaay của Vương Bằng, chào đáp lễ bằng nghi thức tiêu chuẩn của quân đội, Đường Phong nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ là một phần tử xã hội đen. Ngươi phải thích ứng với lối sống của hắc đạo. Sau này ngươi do ta phụ trách. Ít nhất trước khi hệ thống tình báo hoàn chỉnh, chỉ có một mình ta biết sự tồn tại của ngươi! Có thể làm được không?
Vương Bằng không nói gì, kiên định gật đầu.
- Ngày mai ta sẽ đưa cho ngươi một khoản tiền, về phần cần phải làm những gì, ngươi so với ta thành thạo hơn, nhiệm vụ đầu tiên ta giao cho ngươi chính là thăm dò Long Chiến Thiên Nhai!
Đường Phong lại nói.
Đường Phong không biết vì sao trong lòng có chút mất mát, chẳng lẽ bởi vì Vương Bằng trung với quốc gia mà không phải với chính hắn? Hắn không dám tiếp tục suy nghĩ nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.