Chương 27: Tới Tây Bắc
Điên Phong Tàn Lang
04/03/2013
Chi phiếu được đưa ra.
Mấy người nhìn chi phiếu đều giật mìn nhìn Đường Phong, Đường Phong nói: “Đừng hỏi ta, ta cũng sẽ không nói đâu. Trước tiên chúng ta sẽ dùng số tiền này để xây dựng cơ sở tài chính ban đầu, làm một vài chuyện gì đó. Nếu không, sau này có nhiều đàn em rồi thì có nuôi nổi hay không cũng là một vấn đề. Ta cũng không muốn đàn em của mình lại đi sách nhiễu dân chúng.” Xã hội đen chính là như vậy, lão đạo vô năng thì đàn em cũng chỉ có thể đi sách nhiễu dân để kiếm tiền mà sống. Đường Phong đương nhiên không muốn để xảy ra loại chuyện như vậy.
Vương Thắng vỗ vỗ ngực nói: “Lão đại yên tâm, những chuyện này cứ giao cho ta. Về phần nên làm gì, thì hiện tại mở nhà hàng ẩm thực chính là cách kiếm tiền tốt nhất, kinh doanh trang phục và giải trí cũng rất tốt, có gắn bó mật thiết với cuộc sống hằng ngày. Bất quá hiện tại chúng ta không thể khởi nghiệp bằng cách kinh doanh trang phục hoặc ẩm thực, cũng chỉ có thể bắt đầu từ các loại hình giải trí.”
Đường Phong gật gật đầu nói: “Chuyện này cậu có kinh nghiệm nhiều hơn ta, cậu cứ tính toán rồi đưa ra.”
Năm người nghỉ ngơi một lúc, khi kim đồng hồ chỉ tám giờ thì đi tới khách sạn.
“Đi, kiếm cái gì ăn đã, em đói bụng lắm rồi. Nghe nói thịt phao mô(*) thịt dê ở đây rất ngon, chúng ta đi ăn thử đi.” Hứa Cường nói.
(*)Phao mô: một loại bánh bao ở Trung Quốc, thường được làm bằng thịt dê. Khi ăn thì thực khách sẽ tự cắt nhỏ ra, rồi thả vào trong một chén nước xốt, có thể cho thêm miến và các loại gia vị vào ăn chung. Cũng có nhà hàng sẽ cắt nhỏ và làm sẵn cho khách.
Không nói còn không sao, Hứa Cường vừa nhắc thì mấy người Đường Phong cũng cảm thấy có chút đói bụng. Dưới sự dẫn dắt của Vương Thắng, đi đến một nhà hàng bán phao mô lâu đời.
Nhìn những cái bánh được người xung quanh cắt ra thành những miếng nhỏ rất đều nhau, ngoại trừ Đường Phong và Vương Thắng thì những người khác đều cảm thấy rất phiền toái. Hứa Cường thì trực tiếp xé cái bánh thành sáu miếng rồi ăn, khiến cho người bán hàng đan cầm chén canh tới đứng sửng sốt cả nửa ngày.
Sau khi ăn no xong, Vương Thắng dẫn mấy người tới một trung tâm giải trí tên là Bất Quy Dạ, Vương Thắng nói: “Đây là nơi giải trí tốt nhất ở XA, tuy không lớn lắm nhưng cái gì cũng có, khi em mới bắt đầu lăn lộn giang hồ thì cũng hay cùng lão đại tới đây.”
“Tiên sinh, muốn ngồi phong riêng hay ở phòng lớn?” Một cô công chúa mặc đồ rất mát mẻ tiến lên hỏi. (Công chúa: ý nói phục vụ viên nữ, còn phục vụ viên nam gọi là thiếu gia)
“Đương nhiên là ở phòng riêng rồi.” Vương Thắng nói tiếng Quảng Đông, ánh mắt không ngừng đảo lên đảo xuống người của tiểu thư.
“Mời ngài đi theo ta.” Cô công chúa uốn éo bước đi, dẫn mấy người đến một giang phòng riêng, Ân Phỉ nhìn thấy cái mông đánh qua đánh lại không ngừng mà lắc đầu.
Tại hàng ghế, cô công chúa hỏi: “Mấy vị muốn uống bia hay uống rượu? Ở đây chúng ta cái gì cũng có.”
Vương Thắng khoát tay nói: “Chúng ta còn muốn tỉnh táo để tận hưởng, lát nữa còn có việc. À, gọi thêm vài tiểu thư xinh đẹp đến đây tiếp chúng ta.” Dứt lời thì ném một tờ một trăm tệ nhét vào trong áo lót của cô chúa, đương nhiên không thể không chiếm tiện nghi của cô nàng.
Bị Vương Thắng hung hăng nắn bóp ngực một hồi, cô nàng vui vẻ nhìn tiền trong áo lót một chút, dị dàng nói: “Vị tiên sinh này thật là nóng vội quá, các vị chờ một chút, em sẽ an bài người đến tiếp các vị.”
Đợi cô công chúa đi rồi hắn mới giải thích với mấy người: “Người nơi này rất tinh ý, nếu như các cậu quá đứng đắn sẽ khiến bọn họ hoài nghi, hơn nữa muốn nghe ngóng tình báo thì cần phải quen biết một vài người trong này, cho bọn họ nhiều một chút thì cũng thu được nhiều hơn.”
Ân Phỉ hừ một tiếng nói: “Hừ! Anh Hữu Thủ thật là xấu, muốn tìm gái mà còn viện ra nhiều lý do như vậy.”
Vương Thắng cười cười xấu hổ, cũng không giải thích, đối với tiểu nha đầu cái gì cũng không biết này thì không giải thích nhiều quá cũng không tốt.
Chỉ chốc lát sau, cô công chúa dẫn theo vài tiểu thư tướng mạo rất khá đến nói với VƯơng Thắng: “Tiên sinh, mấy người này là những tiểu thư tốt nhất của chúng tôi, hi vọng ngài vừa ý.” Thấy Vương Thắng nhẹ gật đầu thì nói tiếp: “Chúc các vị được vui vẻ, em sẽ ở bên ngoài, có việc gì thì có thể rung chuông.” Dứt lời thì chỉ chỉ một cái nút ở trên tường rồi đi ra ngoài.
Các tiểu thư cũng không đợi Vương Thắng mời, tự giác tiến đến ngồi xuống cạnh bốn người, Ân Phỉ có chút không vui, nói vào tai Đường Phong: “Anh trai thúi, nếu như anh cũng dám làm giống như anh Hữu Thủ thì anh nhất định phải chết.”
Đường Phong còn chưa kịp nói gì thì đã nghe giọng nói của Vương Thắng vang lên: “Oa, tiểu thư, mimi của em thật là lớn nha, cũng phải 36E đó.”
Tiểu thư kia yêu kiều cười nói: “Đáng ghét. Của người ta lớn như vậy thật sao?”
“Hắc hắc, có thật hay không thì ta sờ là biết ngay.” Nói chưa dứt lời thì Vương Thắng đã đem hai tay xoa xoa đồi núi cao ngất của cô gái.
Mấy người Đường Phong bị hành động của Vương Thắng là cho mặt đỏ tới tận mang tai, lại thêm mấy cô tiểu thư không ngừng khiêu khích khiến cho mấy người không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.
Đường Phong vốn cũng không có bài xích gì đối với gái, hắn cũng không thấy kỹ là là xấu, mua bán tự do, một bên muốn mua, còn một bên muốn bán. Giúp giải quyết vấn đề tâm sinh lý của nam nhân, đồng thời giúp nữ nhân giải quyết cuộc sống của mình. Dù sao thì người nước Z quá đông, không có khả năng ai cũng có công việc làm ổn định. Chẳng lẽ để cho người ta chết đói sao?” Đường Phong thấy gái cũng không có ăn trộm, ăn cướp, làm để kiếm sống, cũng không làm gì ảnh hưởng đến quốc gia, còn tốt hơn khối người ngoài miệng hô hào nói là đạo lý, nói lời hay ý đẹp nhưng mà lại vụng trộm nuôi vợ bé.
“Tiểu thư, chúng ta cũng chỉ mới tới Tây An, em nói cho giới thiệu cho chúng ta vào chỗ hay đi nào.” Vương Thắng vừa chiếm tiện nghi vừa hỏi.
“Chỗ nào hay à? Cũng rất nhiều, Binh Mã Dũng nè, Hoa Thanh Trì nè.” Tiểu thư đảo đảo mắt, suy nghĩ nói.
“Những chổ đó có cái gì hay, cái ta muốn là cái gì đó thật kích thích đó. Nói thật thì lão bản của ta rất muốn phát triển sự nghiệp ở Tây An, cũng không biết ai là người đứng đầu ở đây.” Vương Thắng phất phất tay cắt ngang lời của tiểu thư nói.
Tiểu thư vừa nghe mấy lời của Vương Thắng thì có chút cảnh giác nói: “Em không biết.” Nhưng khi nàng nhìn thấy Vương Thắng nhét vào trong áo lót của mình bốn năm ngàn tệ gì đó thì thấp giọng nói vào tai Vương Thắng: “Chuyện này nếu người khác hỏi thì em cũng không nói gì đâu, nhưng mà hôm nay ở chung với anh thấy rất là vui nên mới nó đó. Anh muốn biết gì thì hỏi đi.”
“Cũng không có gì, anh cũng chỉ muốn biết quy củ của các vị lão đại ở Tây An nào ra sao, nếu không vạn nhất đắc tội một vị nào thì cũng không hay lắm.” Vương Thắng hỏi.
Mấy người nhìn chi phiếu đều giật mìn nhìn Đường Phong, Đường Phong nói: “Đừng hỏi ta, ta cũng sẽ không nói đâu. Trước tiên chúng ta sẽ dùng số tiền này để xây dựng cơ sở tài chính ban đầu, làm một vài chuyện gì đó. Nếu không, sau này có nhiều đàn em rồi thì có nuôi nổi hay không cũng là một vấn đề. Ta cũng không muốn đàn em của mình lại đi sách nhiễu dân chúng.” Xã hội đen chính là như vậy, lão đạo vô năng thì đàn em cũng chỉ có thể đi sách nhiễu dân để kiếm tiền mà sống. Đường Phong đương nhiên không muốn để xảy ra loại chuyện như vậy.
Vương Thắng vỗ vỗ ngực nói: “Lão đại yên tâm, những chuyện này cứ giao cho ta. Về phần nên làm gì, thì hiện tại mở nhà hàng ẩm thực chính là cách kiếm tiền tốt nhất, kinh doanh trang phục và giải trí cũng rất tốt, có gắn bó mật thiết với cuộc sống hằng ngày. Bất quá hiện tại chúng ta không thể khởi nghiệp bằng cách kinh doanh trang phục hoặc ẩm thực, cũng chỉ có thể bắt đầu từ các loại hình giải trí.”
Đường Phong gật gật đầu nói: “Chuyện này cậu có kinh nghiệm nhiều hơn ta, cậu cứ tính toán rồi đưa ra.”
Năm người nghỉ ngơi một lúc, khi kim đồng hồ chỉ tám giờ thì đi tới khách sạn.
“Đi, kiếm cái gì ăn đã, em đói bụng lắm rồi. Nghe nói thịt phao mô(*) thịt dê ở đây rất ngon, chúng ta đi ăn thử đi.” Hứa Cường nói.
(*)Phao mô: một loại bánh bao ở Trung Quốc, thường được làm bằng thịt dê. Khi ăn thì thực khách sẽ tự cắt nhỏ ra, rồi thả vào trong một chén nước xốt, có thể cho thêm miến và các loại gia vị vào ăn chung. Cũng có nhà hàng sẽ cắt nhỏ và làm sẵn cho khách.
Không nói còn không sao, Hứa Cường vừa nhắc thì mấy người Đường Phong cũng cảm thấy có chút đói bụng. Dưới sự dẫn dắt của Vương Thắng, đi đến một nhà hàng bán phao mô lâu đời.
Nhìn những cái bánh được người xung quanh cắt ra thành những miếng nhỏ rất đều nhau, ngoại trừ Đường Phong và Vương Thắng thì những người khác đều cảm thấy rất phiền toái. Hứa Cường thì trực tiếp xé cái bánh thành sáu miếng rồi ăn, khiến cho người bán hàng đan cầm chén canh tới đứng sửng sốt cả nửa ngày.
Sau khi ăn no xong, Vương Thắng dẫn mấy người tới một trung tâm giải trí tên là Bất Quy Dạ, Vương Thắng nói: “Đây là nơi giải trí tốt nhất ở XA, tuy không lớn lắm nhưng cái gì cũng có, khi em mới bắt đầu lăn lộn giang hồ thì cũng hay cùng lão đại tới đây.”
“Tiên sinh, muốn ngồi phong riêng hay ở phòng lớn?” Một cô công chúa mặc đồ rất mát mẻ tiến lên hỏi. (Công chúa: ý nói phục vụ viên nữ, còn phục vụ viên nam gọi là thiếu gia)
“Đương nhiên là ở phòng riêng rồi.” Vương Thắng nói tiếng Quảng Đông, ánh mắt không ngừng đảo lên đảo xuống người của tiểu thư.
“Mời ngài đi theo ta.” Cô công chúa uốn éo bước đi, dẫn mấy người đến một giang phòng riêng, Ân Phỉ nhìn thấy cái mông đánh qua đánh lại không ngừng mà lắc đầu.
Tại hàng ghế, cô công chúa hỏi: “Mấy vị muốn uống bia hay uống rượu? Ở đây chúng ta cái gì cũng có.”
Vương Thắng khoát tay nói: “Chúng ta còn muốn tỉnh táo để tận hưởng, lát nữa còn có việc. À, gọi thêm vài tiểu thư xinh đẹp đến đây tiếp chúng ta.” Dứt lời thì ném một tờ một trăm tệ nhét vào trong áo lót của cô chúa, đương nhiên không thể không chiếm tiện nghi của cô nàng.
Bị Vương Thắng hung hăng nắn bóp ngực một hồi, cô nàng vui vẻ nhìn tiền trong áo lót một chút, dị dàng nói: “Vị tiên sinh này thật là nóng vội quá, các vị chờ một chút, em sẽ an bài người đến tiếp các vị.”
Đợi cô công chúa đi rồi hắn mới giải thích với mấy người: “Người nơi này rất tinh ý, nếu như các cậu quá đứng đắn sẽ khiến bọn họ hoài nghi, hơn nữa muốn nghe ngóng tình báo thì cần phải quen biết một vài người trong này, cho bọn họ nhiều một chút thì cũng thu được nhiều hơn.”
Ân Phỉ hừ một tiếng nói: “Hừ! Anh Hữu Thủ thật là xấu, muốn tìm gái mà còn viện ra nhiều lý do như vậy.”
Vương Thắng cười cười xấu hổ, cũng không giải thích, đối với tiểu nha đầu cái gì cũng không biết này thì không giải thích nhiều quá cũng không tốt.
Chỉ chốc lát sau, cô công chúa dẫn theo vài tiểu thư tướng mạo rất khá đến nói với VƯơng Thắng: “Tiên sinh, mấy người này là những tiểu thư tốt nhất của chúng tôi, hi vọng ngài vừa ý.” Thấy Vương Thắng nhẹ gật đầu thì nói tiếp: “Chúc các vị được vui vẻ, em sẽ ở bên ngoài, có việc gì thì có thể rung chuông.” Dứt lời thì chỉ chỉ một cái nút ở trên tường rồi đi ra ngoài.
Các tiểu thư cũng không đợi Vương Thắng mời, tự giác tiến đến ngồi xuống cạnh bốn người, Ân Phỉ có chút không vui, nói vào tai Đường Phong: “Anh trai thúi, nếu như anh cũng dám làm giống như anh Hữu Thủ thì anh nhất định phải chết.”
Đường Phong còn chưa kịp nói gì thì đã nghe giọng nói của Vương Thắng vang lên: “Oa, tiểu thư, mimi của em thật là lớn nha, cũng phải 36E đó.”
Tiểu thư kia yêu kiều cười nói: “Đáng ghét. Của người ta lớn như vậy thật sao?”
“Hắc hắc, có thật hay không thì ta sờ là biết ngay.” Nói chưa dứt lời thì Vương Thắng đã đem hai tay xoa xoa đồi núi cao ngất của cô gái.
Mấy người Đường Phong bị hành động của Vương Thắng là cho mặt đỏ tới tận mang tai, lại thêm mấy cô tiểu thư không ngừng khiêu khích khiến cho mấy người không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.
Đường Phong vốn cũng không có bài xích gì đối với gái, hắn cũng không thấy kỹ là là xấu, mua bán tự do, một bên muốn mua, còn một bên muốn bán. Giúp giải quyết vấn đề tâm sinh lý của nam nhân, đồng thời giúp nữ nhân giải quyết cuộc sống của mình. Dù sao thì người nước Z quá đông, không có khả năng ai cũng có công việc làm ổn định. Chẳng lẽ để cho người ta chết đói sao?” Đường Phong thấy gái cũng không có ăn trộm, ăn cướp, làm để kiếm sống, cũng không làm gì ảnh hưởng đến quốc gia, còn tốt hơn khối người ngoài miệng hô hào nói là đạo lý, nói lời hay ý đẹp nhưng mà lại vụng trộm nuôi vợ bé.
“Tiểu thư, chúng ta cũng chỉ mới tới Tây An, em nói cho giới thiệu cho chúng ta vào chỗ hay đi nào.” Vương Thắng vừa chiếm tiện nghi vừa hỏi.
“Chỗ nào hay à? Cũng rất nhiều, Binh Mã Dũng nè, Hoa Thanh Trì nè.” Tiểu thư đảo đảo mắt, suy nghĩ nói.
“Những chổ đó có cái gì hay, cái ta muốn là cái gì đó thật kích thích đó. Nói thật thì lão bản của ta rất muốn phát triển sự nghiệp ở Tây An, cũng không biết ai là người đứng đầu ở đây.” Vương Thắng phất phất tay cắt ngang lời của tiểu thư nói.
Tiểu thư vừa nghe mấy lời của Vương Thắng thì có chút cảnh giác nói: “Em không biết.” Nhưng khi nàng nhìn thấy Vương Thắng nhét vào trong áo lót của mình bốn năm ngàn tệ gì đó thì thấp giọng nói vào tai Vương Thắng: “Chuyện này nếu người khác hỏi thì em cũng không nói gì đâu, nhưng mà hôm nay ở chung với anh thấy rất là vui nên mới nó đó. Anh muốn biết gì thì hỏi đi.”
“Cũng không có gì, anh cũng chỉ muốn biết quy củ của các vị lão đại ở Tây An nào ra sao, nếu không vạn nhất đắc tội một vị nào thì cũng không hay lắm.” Vương Thắng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.