Hắc Đạo Đặc Chủng Binh

Chương 9: Vương Thắng thần phục (1)

Điên Phong Tàn Lang

03/03/2013

Đi một đường dài, không ngừng xóc nảy, đoàn xe cuối cùng cũng dừng lại, không biết là đã đi được bao lâu, đi tới đâu rồi. Đường Phong chỉ cảm thấy toàn thân có chút mệt mỏi, khó chịu, nhớ tới một câu quảng cáo trên ti vi chính là lưng đau nhức, chân vọp bẻ. Mà Vương Thắng thì không khá gì hơn, một hôi lớn cỡ hạt đậu không ngừng túa ra, rơi từ trên trán xuống, quần áo trên người ướt đẫm. Ngẫm lại, trong một thời gian dài như vậy trọng lượng toàn thân đều dựa vào hai vay và phần eo, dù là bộ đội đặc chủng như mấy người Đường Phong cũng chịu không nổi chứ đừng nói gì là người như Vương Thắng.

“Phía trước có chuyện gì vậy?” Thanh âm của Trương tướng quân vang lên, truyền vào trong tai của mấy người Đường Phong.

Báo cáo thủ trưởng, phía trước hình như là có tai nạn giao thông, trong thời gian ngắn không thể đi qua được.

“Hum! Cậu hỏi xem thử có chuyện gì, có thể nhanh lên được không?” Trương tướng quân nói.

“Vâng.” Thanh âm đáp lại, tiếp đó là tiến bước chân dần dần đi về phía trước.

Một lát sau.

“Thủ trưởng, phía trước có một chiếc xe buýt đụng vào một …, hiện tại bọn họ đang chờ cảnh sát giao thông và công ty bảo hiểm đến xử lý. Hay là ta yêu cầu bọn họ tránh đường để cho bọn ta đi qua trước?”

“Không được, như vậy sẽ phá hư hiện trường, khiến cho các đồng chí cảnh sát giao thông không thể xem sét, điều tra sự viện. Bên kia có một khách sạn, chúng ta qua đó nghỉ ngơi một chút. Ài… già rồi, ngồi xe lâu như vậy có chút không thoải mái.”

Sau đó một đám người rời khỏi xe, đi tới khách sạn gần đó. Đường Phong biết rõ đây nhất định là an bài của Trương tướng quân, nhưng mà hiện tại hắn lại gặp chút khó khăn. Đó là trên xe vẫn còn có mấy quân nhân không có đi cùng với mọi người tới khách sạn. Điểm mấu chốt chính là Đường Phong không xác định được vị trí của mấy người, nếu không thì với thân thủ của hắn, Hứa Cường, Quan Trí Dũng, chuyện không gây ra động tĩnh gì mà đánh ngất mấy người kia cũng không khó.

Đang lúc Đường Phong sầu não thì một sĩ quan trẻ tuổi chạy tới nói: “Trương Liễu, Triệu Khang, thủ trưởng gọi các ngươi qua đó nghỉ ngơi một chút, xe cứ để ở đây, không có việc gì đâu. Ta thấy cũng không có ai có gan dám cướp xe của quân đội đâu.”

“Vâng.” Dứt lời, Đường Phong lờ mờ thấy được ba người rời khỏi xe, xem ra tướng quân suy nghĩ thật chu đáo. Sau khi xác định xung quanh không có ai nữa, Đường Phong mới hướng về ba người kia làm ra một cái thủ thế. Tuy Vương Thắng không hiểu nó có ý nghĩa gì nhưng nhìn hành động của ba người thì cũng hiểu là lúc này cần phải làm gì.

Bốn người chui ra khỏi vòng dây, sau đó cởi dây thừng ra, Đường Phong cũng không muốn lưu lại phiền toái cho Trương tướng quân. Sau đó lặng lẽ lách chui ra một bên hông xe mà, chạy tới rừng cây cách đó không xa.

Khi đã tiến vào rừng cây, bốn người tìm một chỗ tương đối kin rồi ngồi xuống, nghỉ ngơi.

“Mẹ kiếp! Cái này thật là khó chịu, lưng, eo của lão tử muốn đứt rời luôn rồi.” Vương Thắng nằm trên đống cỏ, thở hổn hển nói.

“Ha ha, tiểu tử nhà ngươi chỉ mới có chút đau đớn ấy mà ăn không tiêu thì sau này có thể theo Phong Ca lăn lộn giang hồ chứ? Mà có mệt chết thì so với việc ở trong tù vẫn sướng hơn rất nhiều, không phải sao?” Hứa Cường giễu cợt nói



Vương Thắng vừa nghe như vậy thì nhảy dựng lên, xông tới đè Hứa Cường ra quát: “Ai nói lão tử chịu không nổi? Lão tử không phải đã kiên trì được tới đây sao? Nhưng mà nói thật là ba người bọn mày quá biến thái đi, lão tử mệt rã rời như thế này rồi nhưng mà nhìn bộ dáng bọn mày thì dường như cũng không có gì khó chịu.”

“Vậy mày có muốn mạnh mẽ giống như bọn tao không?” Quan Trí Dũng bất giác có cảm giác giống như sói đang dụ dỗ cừu non vậy.

Vương Thắng không chút nghĩ ngợi, lập tức đáp lại: “Muốn! Có thể mạnh mẽ như vậy thì ai mà không muốn?”

Đường Phong nghe Vương Thắng nói xong thì nghĩ nghĩ rồi nói: “Tốt, sau này tao sẽ để cho Hứa Cường huấn luyện mày, chỉ cần mày có thể chịu khổ được thì tao cam đoan là trong một năm dù mày không bằng được ba người bọn tao thì cũng không kém nhiều lắm.” Vương Thắng trong thường nhân thì cũng là một người mạnh mẽ nhưng nếu so với mấy người Đường Phong thì còn kém quá xa. Đường Phong nói như vậy cũng là muốn bồi dưỡng Vương Thắng cho tốt, dù sao thì sau này hắn cũng theo mình lăn lộn, có thêm một phần bổn sự để bảo vệ tính mạng cũng là chuyện tốt. Từ khi Vương Thắng quyết định đi theo hắn thì Đường Phong đã xem Vương Thắng như là huynh đệ, tuy còn chưa thân mật lắm nhưng Đường Phong cũng không muốn Vương Thắng gặp chuyện gì ngoài ý muốn.

Vương Thắng gãi gãi đầu một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói: “Cái này… cái này… có thể nói cho tao biết trước nội dung huấn luyện như thế nào không?”

“Ha ha, nội dung rất đơn giản, mỗi ngày cùng hắn đánh nhau ba tiếng đồng hồ.” Quan Trí Dũng thoải mái nói.

“Ba…ba giờ? Muốn giết lão tử sao? Tao còn muốn sống thêm mấy năm nữa, không muốn đến lúc đó không bị địch nhân chém chết mà lại bị huynh đẹ của mình đánh chết đâu!” Vương Thắng vội vàng khoát tay, cự tuyệt nói.

Trong tâm Đường Phong cảm thấy rất buồn cười, cái này thật ra cũng không thể trách Vương Thắng được, người khác không biết thực của Hứa Cường chứ bản thân hắn thì hiểu rất rõ. Khi còn ở trong quân đội, tiểu tử này vừa vào, hai người đã không ngừng đánh nhau, ban đầu thì Đường Phong còn có thể chiến thắng dễ dàng nhưng một năm sau thì thực lực của tiểu tử này gia tăng lên rất nhiều. Mỗi lần hai người đối luyện đếu phải kéo dài một hai tiếng mà vẫn không phân thắng bại. Tuy là cuối cùng Đường Phong đều thủ thắng nhưng đó cũng là nhờ vào sức bền quá mức biến thái của hắn mà thôi. Hắn căn bản không dám đỡ lấy một quyền toàn lực của Hứa Cường. Vương Thắng chỉ thấy Hứa Cường đánh nhau có hai lần mà đã sợ hãi như vậy, nếu hắn biết thực lực thật sực củ Hứa Cường thì không biết bộ dáng của hắn sẽ thế nào đây. Nhưng mà Vương Thắng chắc chắn là trốn không thoát được rồi.

“Hừ.. vậy mà ta cứ tưởng mày là người có bản lĩnh, nguyên lai chỉ được có bộ dáng bên ngoài mà thôi. Mày sau này cũng không cần đi theo bọn tao làm gì, tao cũng không muốn huynh đệ của tao bị người ta đánh chết hay bắt sống.” Đường Phong sắc mặt lạnh lùng, nghiêm khắc nói với Vương Thắng.

Vương Thắng bị ánh mắt sắc bén của Đường Phong là cho kinh sợ, ánh mắt sắc bén như vậy tuyệt đối không phải là ánh mắt mà người bình thường có thể có được. Bản thân mình quyết định đi theo hắn là đúng hay sai đây? Suy nghĩ một hồi, Vương Thắng cắn răng thầm nghĩ: “Mẹ kiếp! Mặc kệ! Cứ coi như lão tử đem cái mạng này bán cho hắn đi, dù sao thì với thân thủ của hắn lão tử cũng không thể làm gì khác. Coi như là vận khí không tốt. Bất quá xem ra bọn họ cũng là những người trọng tình, trọng nghĩa, cũng không để chuyện gì xấu xảy ra với mình đâu. Hừ! Nhất định là như vậy.”

“Mẹ nó! Lão tử giỡn với bọn mày hay sao, đừng có xem lão tử như mấy kẻ yếu hèn kia? Tao mười bảy tuổi đã lăn lộn giang hồ, đến nay cũng đãn gần mười lănm năm rồi, bỏ đi năm năm trong tù thì tao cũng đã lăn lộn được mười năm rồi, còn có cái gì chưa từ trải qua chứ? Cứ như vậy đi, sau này mỗi ngày lão tử sẽ cùng Tank đánh một trận. Tiểu tử! Mày đừng có để thua kém, bị lão tử đánh thì đừng có mà khóc đó.” Nghĩ thông suốt thì toàn thân Vương Thắng toát ra một luồng chiến ý mạnh mẽ, sau khi nói xong thì lại tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.

Ba người Đường Phong liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại giống như cười mà không phải cường nhìn Vương Thắng. Trong tâm có cảm giác Vương Thắng giống như một chú gà con bị bọn hắn lừa phỉnh vậy.

Đường Phong chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói: “Lão Hổ, đã như vậy từ nay về sau chúng ta là huynh đệ, đã bước vào hắc đạo thì không thể quay đầu được nữa, hoặc là được người ta kính ngưỡng, hoặc là bị người ta xử lý, hoặc là ngồi ngốc trong tù cả đời. Mày suy nghĩ cho kỹ, nếu như mày đã quyết định thì bốn anh em chúng ta cùng nhau lập nên một thế giới của riêng chúng ta.”

Vương Thắng đang lăn lốc trên mặt đất ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tử Thần, mày nói rất đúng, hắc đạo chính là như vậy. Kỳ thật ta rất ưa thích cuộc sống trong hắc đạo. Ở đây không có chuyện mấy chuyện vẽ vời, hoa dạng gì cả, cần hèn hạ thì hèn hạ, muốn hạ lưu thì hạ lưu, so với những tên chính nhân nghĩa sĩ mặc đồ vét sáng bóng, ăn nói văn hoa nhưng tậm địa đen tối thì tốt hơn rất nhiều. Ít nhất thì chúng ta dám làm dám chịu, không giống như bọn chúng dám làm mà không dám nhận. Mà nói thật cả đời Lão Hổ tao ngoài chuyện đánh nhau và tán gái thì cũng không biết làm gì khác, mày nói tao không làm xã hội đen thì còn có thể làm gì đây? Bọn mày đã xem tao là huynh đệ thì ta o cũng không giấu diếm nữa, có một người nhà của tao bị một tên lãnh đạo ở huyện tao hại chết, mà hắn lại còn cưỡng hiếp mẹ của tao. Mẹ tao muốn tố cáo hắn nhưng cuối cùng hắn lại cho người đốt cả nhà tao, cũng may là ngày hôm đó tao ở bên ngoài nên không bị gì. Đến khi về tới nhà thì đã không còn gì cả, tro cốt cũng không tìm thấy. Ta có tố cáo nhưng không ai tin tao, từ đó tao sa ngã, đọa lạc. Sau này khi lão tử khởi nghiệp thì chuyện đầu tiên mà lão tử muốn làm đó là giết tên chó đó, đáng tiếc là để cho lão bà cùng với đứa con của hắn trốn thoát.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Đạo Đặc Chủng Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook