Hắc Đạo Tổng Tài Cuồng Sủng Tôi
Chương 43: Chính thức đối đầu
Nhi Nguyễn
02/06/2023
Tuyết Kì mang theo vẻ mặt lạnh lùng suốt một đoạn đường dài trở về công ty. Vừa rồi cô đã sớm nhận ra khuôn mặt đó, chính là người đàn ông mà cô cùng Tư Hàn lần trước đã nhìn thấy trên bìa tin tức, cũng chính là nhị thiếu gia của tập đoàn Mặc thị trong lời quản gia Mặc. Nói chính xác thì hắn ta chính là em trai cùng cha khác mẹ của Tư Hàn, tên Mặc Lâm Vũ.
Từ sau ngày gặp được ông quản gia nhà họ Mặc đó không phải là Tư Hàn không mấy quan tâm, anh cũng đã cho đàn em của mình điều tra về nhà họ Mặc nên cô cũng từ đó biết được chút tin tức mà anh thu được.
Được biết phu nhân hiện tại, bà Mặc chính là một người phụ nữ tên Lộ Dao. Bà ta chính là mẹ của Mặc Lâm Vũ. Quả đúng như những gì ông quản gia kia nói thì vào năm mẹ anh chết ông Mặc sau đó đã lấy bà ta và sinh ra Mặc Lâm Vũ.
Hiện tại trong Mặc thị do chủ tịch là ông Mặc đang không tiện đi lại, vì vậy vị trí chủ tịch vốn để trống đã lâu. Bây giờ các cổ đông trong Mặc thị đang nhất thống tìm người thích hợp lên đảm nhiệm vị trí này.
Theo như Tuyết Kì thấy khả năng Lộ Dao bà ta sẽ không để tuột mất cơ hội này. Những lần trước bà ta chưa thể đưa Mặc Lâm Vũ lên nắm quyền là vì hắn ta luôn chỉ biết ăn chơi trác táng khiến cho các cổ đông ngán ngầm mà không đồng tình cho hắn lên nắm quyền. Cô nghe nói thời gian này Mặc Lâm Vũ đã có nhiều thay đổi, hẳn cũng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài.
Nhưng điều mà cô quan tâm nhất lúc này là liệu Tư Hàn có đồng ý với lời đề nghị của quản gia, trở về Mặc gia, giành lại quyền thừa kế vốn thuộc về mình hay không.
Tuyết Kì gõ cửa bước vào phòng anh mà đầu óc vẫn đang trong dòng trạng thái suy nghĩ khiến cho cô không để ý mà chân va phải thảm lau trên sàn, suýt chút là ngã úp mặt xuống đất. Cũng may, một bàn tay to rắn chắc đã kịp thời kéo cô lại khiến cho cô hồi thần.
- Nghĩ gì mà ngây ngẩn như vậy, chậm một bước là ngã rồi!
Tư Hàn gõ nhẹ đầu cô, khiến cho cô giật mình mà nhăn mi, lên tiếng phản bác:
- Em đâu có...
- Còn nói không có.
Tư Hàn nhìn đến dáng vẻ cố chấp cãi lí của Tuyết Kì giống như đã quen rồi, anh chỉ nói qua loa rồi nhìn đến hai cốc cafe trên tay cô mà quay ra hỏi:
- Em đi mua cafe à?
- À..ừm.
Tuyết Kì lúc này mới nhớ ra là bản thân vừa rồi ra ngoài để mua cafe, kết quả lại gặp ngay thằng cha Mặc Lâm Vũ kiêu ngạo khiến cho tâm tình trở nên tồi tệ. Cô xị mặt mà đưa cho Tư Hàn một cốc.
Tư Hàn thấy vẻ mặt cô không đúng cho lắm liền nhíu mày gặng hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Tuyết Kì nhìn Tư Hàn chằm chằm một hồi, chần chừ không biết có nên đem chuyện khi nãy kể ra cho anh nghe không.
Cô bình tĩnh kéo anh ngồi xuống sofa bên cạnh, nhẹ nhàng mở giọng.
- Tư Hàn, anh..có định trở về Mặc gia không?
Tư Hàn có chút sửng sốt. Tự dưng cô lại hỏi anh về vấn đề này nhất thời khiến anh không biết nên trả lời làm sao. Một hồi lâu anh mới bình thản hỏi lại cô:
- Sao lại hỏi anh chuyện này?
Tuyết Kì biết anh sẽ không trả lời ngay câu hỏi của cô mà. Cô chỉ nhún vai mà thở một hơi.
- Hưm...thì em muốn biết anh nghĩ gì về chuyện đó. Dù sao nếu như anh đưa ra quyết định gì thì em sẽ đều ủng hộ anh.
Nói xong cô còn phóng khoáng mỉm cười mà dang tay hai ra chờ đợi anh ôm mình.
Tư Hàn không nhịn được bật cười, anh đúng là bị điệu bộ này của cô chọc cho tan hết phiền muộn mà. Bất giác anh cảm thấy mỗi khi ở bên cô thật sự khiến anh vô cùng ấm áp, vô cùng thoải mái. Anh không nhịn được mà khẽ ôm trọn lấy cô trong lòng mình.
Tuyết Kì cảm nhận được hơi thở dồn dập của anh, cô khẽ mỉm cười vuốt ve bóng lưng của anh.
Khi hai người còn đang tình chàng ý thiếp thì đột nhiên một nhân viên từ tầng dưới đã đi lên từ lúc nào mà gõ cửa lớn tiếng gọi.
- Tổng giám đốc Triệu.
Tư Hàn nghe thấy có người gọi mình thì nhíu mày khó chịu, tại sao mấy người này đều chọn thời điểm không đúng lúc mà tới chứ. Không biết anh đang cùng vợ tâm tình nói chuyện yêu đương à!
Thật bực mình!
- Vào đi.
Nhân viên kia bước vào như ngạc nhiên khi thấy Tuyết Kì cũng có mặt ở đây. Cô ta lại tỏ ra vui mừng mà cười nói:
- Phó tổng cũng ở đây sao ạ! Thật may quá, tôi không cần tìm cô nữa rồi.
Cô ta vừa đưa tập tài liệu lên bàn cho Tư Hàn xong thì mở miệng hớn hở nói khiến cho cả anh và cô đều nhìn nhau khó hiểu.
Nữ nhân viên kia biết cô đang không hiểu chuyện gì thì lại cười tủm mà khẽ nói:
- Dạ chả là, bên ngoài quầy lễ tân đang có một người đàn ông nói muốn gặp cô ạ. Trông dáng vẻ anh ta rất ngang ngược, bọn tôi đã nói với anh ta là phải có hẹn trước mới được gặp cô nhưng anh ta nhất quyết đòi gặp và đang đứng ở đó làm phiền chúng tôi.
Tuyết Kì có thể nhìn ra biểu cảm mệt mỏi trên gương mặt của người nhân viên. Cô khẽ gật đầu đáp:
- Được rồi, cô cứ xuống trước đi, một lát nữa tôi sẽ xuống.
Cô nhân viên kia như trút bỏ được một gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
Tuyết Kì cau mày suy nghĩ, là ai lại muốn gặp cô giờ này chứ. Đến cả Tư Hàn cũng bắt đầu dâng lên cảm giác đề phòng trong lòng. Anh đi sát theo sau lưng cô.
Khi hai người vừa bước xuống chỗ tiếp tân, Tuyết Kì còn chưa kịp phản ứng gì thì một bó hoa hồng to từ đâu xuất hiện ngay trước mặt cô khiến cho cô ngạc nhiên.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi, cô Triệu.
Mặc Lâm Vũ từ từ bỏ đóa hoa đang chắn khuôn mặt của anh ta sang một bên mà nở nụ cười mê hoặc, mở giọng nói.
Tuyết Kì cũng không ngờ là anh ta lại nhanh như vậy tìm đến tận cửa công ty, cô khó chịu, cau có mà lạnh nhạt nhìn anh ta.
Tư Hàn còn đang đứng cao ngạo ở chân cầu thang, kết quả lại nhìn thấy có tên không biết trời cao đất dày mà mơ tưởng đến người phụ nữ của anh. Anh nhăn mày song cũng chưa định làm gì, anh muốn xem xem tên này rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Tuyết Kì tỏ vẻ khó chịu mà liếc anh ta một lượt, sau đó dùng giọng điệu lạnh tanh mà như mắng vào mặt anh ta.
- Đồ mặt dày, anh đang làm phiền tôi làm việc, mời anh ngay lập tức rời khỏi Triệu thị.
Mặc Lâm Vũ bị gọi là đồ mặt dày không những không cảm thấy tức giận mà còn nở nụ cười thích thú mà trêu đùa cô.
- Cô Triệu, khó khăn lắm tôi mới tìm được cô, cô không định tiếp đãi tôi sao? Triệu thị cũng thật không biết đón tiếp khách hàng gì cả!
Nhìn thấy dáng vẻ cợt nhả của anh ta Tuyết Kì chỉ muốn ngay lập tức cho hắn một nắm đấm tại chỗ. Chẳng qua là đang ở công ty, cô không muốn dọa sợ mấy con người ở đây mà thôi.
- Một người như Mặc thiếu đây thì chắc không cần một người nhỏ bé như tôi tiếp đãi đâu.
Mấy người nhân viên ở đây khi nghe Tuyết Kì nói đến người đàn ông kia thế mà lại là Mặc thiếu, mà Mặc thiếu thì chỉ có thể là Mặc thiếu trong Mặc gia mà thôi. Cả đám ai nấy đều trợn tròn mắt há hốc mồm, xanh tái mặt mày. Vừa rồi bọn họ còn chặn người này không biết có bất kính với Mặc thị không nữa.
Về phía Tư Hàn, ngay khi cô nói đến tên đàn ông kia chính là người anh em cùng cha khác mẹ đó của anh, Tư Hàn không giấu nổi cảm xúc căm phẫn mà nắm chặt tay thành nắm đấm. Cả khuôn mặt anh trở nên u ám hơn bao giờ hết. Con trai của kẻ đã tìm cách hãm hại vứt bỏ anh đang ở ngay trước mắt kia.
Mà khi thấy biểu tình lạnh nhạt thờ ơ của Tuyết Kì, Mặc Lâm Vũ không thể nhịn được thêm mà bộc lộ ra bản chất công tử đào hoa của mình, anh ta ngạo nghễ tiến sát gần mà nhanh chóng vòng tay ra ôm chiếc eo nhỏ của cô, còn hít lấy mùi hương trên quần áo của cô mà thích thú, vô sỉ nói:
- Thật thơm. Quả đúng là thiên kim bảo bối nhà họ Triệu.
Tuyết Kì lúc này chỉ có thể nói là nổi hết da gà, cô cứng người khẽ giật mình mà nhanh chóng muốn thoát khỏi vòng tay ghê tởm của tên nam nhân sở khanh này. Chỉ là hắn ta ôm quá chặt khiến cho cô không cách nào vùng vẫy được.
Đột nhiên từ phía sau, Tư Hàn đi tới mạnh bạo kéo cô ra khỏi người hắn. Anh ôm cô vào trong lồng ngực như thể là đang đánh dấu chủ quyền.
- Có lẽ Mặc thiếu đây đã động vào sai người rồi. Xin lỗi nhưng người phụ nữ của tôi không thể để bàn tay nào khác ngoài tôi được chạm vào.
Thanh âm trầm ấm không nặng không nhẹ của anh vang lên khiến cho cả gian phòng lập tức trở nên ngột ngạt. Bắt đầu có những lời bàn tán xôn xao từ đám nhân viên.
- Trời ơi, đây là hai người đàn ông đang giành giật một người phụ nữ sao!
- Nhưng mà chẳng phải Triệu tổng là anh trai của cô Triệu sao, sao hai người họ lại có thể...
- Cô mới đến nên không biết là đúng rồi. Bọn họ không phải anh em ruột đâu.
Một đám nữ nhân viên mồm năm miệng mười ghé sát tai nhau thầm bàn tán.
Mặc Lâm Vũ từ trước đến nay chưa từng có nữ nhân nào muốn mà không có được. Vậy mà hôm nay hắn lại dễ dàng bị một người đàn ông không rõ danh tính này cướp người khỏi tay hắn. Hắn ta vô cùng bực tức mà mặt đen như cái đít nồi, cáu gắt với anh:
- Mày là thằng nào?
- Tôi là...người đàn ông của cô ấy.
Tư Hàn cố giữ thái độ lịch thiệp mà nói chuyện với Mặc Lâm Vũ.
- Tôi nghĩ là mình cần nói rõ. Tuyết Kì chính là người phụ nữ của tôi, mong là anh nên biết rõ điều này. Tôi sẽ không cho phép bất kì ai đến gần cô ấy, kể cả là...người của Mặc gia, Mặc thiếu đây.
Giọng nói điềm đạm của Tư Hàn vang lên lại có khí thế đáng sợ khiến cho Mặc Lâm Vũ cũng phải kinh hãi trong lòng. Nhất thời anh ta không thể làm gì được liền mang theo tâm trạng không mấy tốt rời đi.
Từ sau ngày gặp được ông quản gia nhà họ Mặc đó không phải là Tư Hàn không mấy quan tâm, anh cũng đã cho đàn em của mình điều tra về nhà họ Mặc nên cô cũng từ đó biết được chút tin tức mà anh thu được.
Được biết phu nhân hiện tại, bà Mặc chính là một người phụ nữ tên Lộ Dao. Bà ta chính là mẹ của Mặc Lâm Vũ. Quả đúng như những gì ông quản gia kia nói thì vào năm mẹ anh chết ông Mặc sau đó đã lấy bà ta và sinh ra Mặc Lâm Vũ.
Hiện tại trong Mặc thị do chủ tịch là ông Mặc đang không tiện đi lại, vì vậy vị trí chủ tịch vốn để trống đã lâu. Bây giờ các cổ đông trong Mặc thị đang nhất thống tìm người thích hợp lên đảm nhiệm vị trí này.
Theo như Tuyết Kì thấy khả năng Lộ Dao bà ta sẽ không để tuột mất cơ hội này. Những lần trước bà ta chưa thể đưa Mặc Lâm Vũ lên nắm quyền là vì hắn ta luôn chỉ biết ăn chơi trác táng khiến cho các cổ đông ngán ngầm mà không đồng tình cho hắn lên nắm quyền. Cô nghe nói thời gian này Mặc Lâm Vũ đã có nhiều thay đổi, hẳn cũng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài.
Nhưng điều mà cô quan tâm nhất lúc này là liệu Tư Hàn có đồng ý với lời đề nghị của quản gia, trở về Mặc gia, giành lại quyền thừa kế vốn thuộc về mình hay không.
Tuyết Kì gõ cửa bước vào phòng anh mà đầu óc vẫn đang trong dòng trạng thái suy nghĩ khiến cho cô không để ý mà chân va phải thảm lau trên sàn, suýt chút là ngã úp mặt xuống đất. Cũng may, một bàn tay to rắn chắc đã kịp thời kéo cô lại khiến cho cô hồi thần.
- Nghĩ gì mà ngây ngẩn như vậy, chậm một bước là ngã rồi!
Tư Hàn gõ nhẹ đầu cô, khiến cho cô giật mình mà nhăn mi, lên tiếng phản bác:
- Em đâu có...
- Còn nói không có.
Tư Hàn nhìn đến dáng vẻ cố chấp cãi lí của Tuyết Kì giống như đã quen rồi, anh chỉ nói qua loa rồi nhìn đến hai cốc cafe trên tay cô mà quay ra hỏi:
- Em đi mua cafe à?
- À..ừm.
Tuyết Kì lúc này mới nhớ ra là bản thân vừa rồi ra ngoài để mua cafe, kết quả lại gặp ngay thằng cha Mặc Lâm Vũ kiêu ngạo khiến cho tâm tình trở nên tồi tệ. Cô xị mặt mà đưa cho Tư Hàn một cốc.
Tư Hàn thấy vẻ mặt cô không đúng cho lắm liền nhíu mày gặng hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Tuyết Kì nhìn Tư Hàn chằm chằm một hồi, chần chừ không biết có nên đem chuyện khi nãy kể ra cho anh nghe không.
Cô bình tĩnh kéo anh ngồi xuống sofa bên cạnh, nhẹ nhàng mở giọng.
- Tư Hàn, anh..có định trở về Mặc gia không?
Tư Hàn có chút sửng sốt. Tự dưng cô lại hỏi anh về vấn đề này nhất thời khiến anh không biết nên trả lời làm sao. Một hồi lâu anh mới bình thản hỏi lại cô:
- Sao lại hỏi anh chuyện này?
Tuyết Kì biết anh sẽ không trả lời ngay câu hỏi của cô mà. Cô chỉ nhún vai mà thở một hơi.
- Hưm...thì em muốn biết anh nghĩ gì về chuyện đó. Dù sao nếu như anh đưa ra quyết định gì thì em sẽ đều ủng hộ anh.
Nói xong cô còn phóng khoáng mỉm cười mà dang tay hai ra chờ đợi anh ôm mình.
Tư Hàn không nhịn được bật cười, anh đúng là bị điệu bộ này của cô chọc cho tan hết phiền muộn mà. Bất giác anh cảm thấy mỗi khi ở bên cô thật sự khiến anh vô cùng ấm áp, vô cùng thoải mái. Anh không nhịn được mà khẽ ôm trọn lấy cô trong lòng mình.
Tuyết Kì cảm nhận được hơi thở dồn dập của anh, cô khẽ mỉm cười vuốt ve bóng lưng của anh.
Khi hai người còn đang tình chàng ý thiếp thì đột nhiên một nhân viên từ tầng dưới đã đi lên từ lúc nào mà gõ cửa lớn tiếng gọi.
- Tổng giám đốc Triệu.
Tư Hàn nghe thấy có người gọi mình thì nhíu mày khó chịu, tại sao mấy người này đều chọn thời điểm không đúng lúc mà tới chứ. Không biết anh đang cùng vợ tâm tình nói chuyện yêu đương à!
Thật bực mình!
- Vào đi.
Nhân viên kia bước vào như ngạc nhiên khi thấy Tuyết Kì cũng có mặt ở đây. Cô ta lại tỏ ra vui mừng mà cười nói:
- Phó tổng cũng ở đây sao ạ! Thật may quá, tôi không cần tìm cô nữa rồi.
Cô ta vừa đưa tập tài liệu lên bàn cho Tư Hàn xong thì mở miệng hớn hở nói khiến cho cả anh và cô đều nhìn nhau khó hiểu.
Nữ nhân viên kia biết cô đang không hiểu chuyện gì thì lại cười tủm mà khẽ nói:
- Dạ chả là, bên ngoài quầy lễ tân đang có một người đàn ông nói muốn gặp cô ạ. Trông dáng vẻ anh ta rất ngang ngược, bọn tôi đã nói với anh ta là phải có hẹn trước mới được gặp cô nhưng anh ta nhất quyết đòi gặp và đang đứng ở đó làm phiền chúng tôi.
Tuyết Kì có thể nhìn ra biểu cảm mệt mỏi trên gương mặt của người nhân viên. Cô khẽ gật đầu đáp:
- Được rồi, cô cứ xuống trước đi, một lát nữa tôi sẽ xuống.
Cô nhân viên kia như trút bỏ được một gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
Tuyết Kì cau mày suy nghĩ, là ai lại muốn gặp cô giờ này chứ. Đến cả Tư Hàn cũng bắt đầu dâng lên cảm giác đề phòng trong lòng. Anh đi sát theo sau lưng cô.
Khi hai người vừa bước xuống chỗ tiếp tân, Tuyết Kì còn chưa kịp phản ứng gì thì một bó hoa hồng to từ đâu xuất hiện ngay trước mặt cô khiến cho cô ngạc nhiên.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi, cô Triệu.
Mặc Lâm Vũ từ từ bỏ đóa hoa đang chắn khuôn mặt của anh ta sang một bên mà nở nụ cười mê hoặc, mở giọng nói.
Tuyết Kì cũng không ngờ là anh ta lại nhanh như vậy tìm đến tận cửa công ty, cô khó chịu, cau có mà lạnh nhạt nhìn anh ta.
Tư Hàn còn đang đứng cao ngạo ở chân cầu thang, kết quả lại nhìn thấy có tên không biết trời cao đất dày mà mơ tưởng đến người phụ nữ của anh. Anh nhăn mày song cũng chưa định làm gì, anh muốn xem xem tên này rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Tuyết Kì tỏ vẻ khó chịu mà liếc anh ta một lượt, sau đó dùng giọng điệu lạnh tanh mà như mắng vào mặt anh ta.
- Đồ mặt dày, anh đang làm phiền tôi làm việc, mời anh ngay lập tức rời khỏi Triệu thị.
Mặc Lâm Vũ bị gọi là đồ mặt dày không những không cảm thấy tức giận mà còn nở nụ cười thích thú mà trêu đùa cô.
- Cô Triệu, khó khăn lắm tôi mới tìm được cô, cô không định tiếp đãi tôi sao? Triệu thị cũng thật không biết đón tiếp khách hàng gì cả!
Nhìn thấy dáng vẻ cợt nhả của anh ta Tuyết Kì chỉ muốn ngay lập tức cho hắn một nắm đấm tại chỗ. Chẳng qua là đang ở công ty, cô không muốn dọa sợ mấy con người ở đây mà thôi.
- Một người như Mặc thiếu đây thì chắc không cần một người nhỏ bé như tôi tiếp đãi đâu.
Mấy người nhân viên ở đây khi nghe Tuyết Kì nói đến người đàn ông kia thế mà lại là Mặc thiếu, mà Mặc thiếu thì chỉ có thể là Mặc thiếu trong Mặc gia mà thôi. Cả đám ai nấy đều trợn tròn mắt há hốc mồm, xanh tái mặt mày. Vừa rồi bọn họ còn chặn người này không biết có bất kính với Mặc thị không nữa.
Về phía Tư Hàn, ngay khi cô nói đến tên đàn ông kia chính là người anh em cùng cha khác mẹ đó của anh, Tư Hàn không giấu nổi cảm xúc căm phẫn mà nắm chặt tay thành nắm đấm. Cả khuôn mặt anh trở nên u ám hơn bao giờ hết. Con trai của kẻ đã tìm cách hãm hại vứt bỏ anh đang ở ngay trước mắt kia.
Mà khi thấy biểu tình lạnh nhạt thờ ơ của Tuyết Kì, Mặc Lâm Vũ không thể nhịn được thêm mà bộc lộ ra bản chất công tử đào hoa của mình, anh ta ngạo nghễ tiến sát gần mà nhanh chóng vòng tay ra ôm chiếc eo nhỏ của cô, còn hít lấy mùi hương trên quần áo của cô mà thích thú, vô sỉ nói:
- Thật thơm. Quả đúng là thiên kim bảo bối nhà họ Triệu.
Tuyết Kì lúc này chỉ có thể nói là nổi hết da gà, cô cứng người khẽ giật mình mà nhanh chóng muốn thoát khỏi vòng tay ghê tởm của tên nam nhân sở khanh này. Chỉ là hắn ta ôm quá chặt khiến cho cô không cách nào vùng vẫy được.
Đột nhiên từ phía sau, Tư Hàn đi tới mạnh bạo kéo cô ra khỏi người hắn. Anh ôm cô vào trong lồng ngực như thể là đang đánh dấu chủ quyền.
- Có lẽ Mặc thiếu đây đã động vào sai người rồi. Xin lỗi nhưng người phụ nữ của tôi không thể để bàn tay nào khác ngoài tôi được chạm vào.
Thanh âm trầm ấm không nặng không nhẹ của anh vang lên khiến cho cả gian phòng lập tức trở nên ngột ngạt. Bắt đầu có những lời bàn tán xôn xao từ đám nhân viên.
- Trời ơi, đây là hai người đàn ông đang giành giật một người phụ nữ sao!
- Nhưng mà chẳng phải Triệu tổng là anh trai của cô Triệu sao, sao hai người họ lại có thể...
- Cô mới đến nên không biết là đúng rồi. Bọn họ không phải anh em ruột đâu.
Một đám nữ nhân viên mồm năm miệng mười ghé sát tai nhau thầm bàn tán.
Mặc Lâm Vũ từ trước đến nay chưa từng có nữ nhân nào muốn mà không có được. Vậy mà hôm nay hắn lại dễ dàng bị một người đàn ông không rõ danh tính này cướp người khỏi tay hắn. Hắn ta vô cùng bực tức mà mặt đen như cái đít nồi, cáu gắt với anh:
- Mày là thằng nào?
- Tôi là...người đàn ông của cô ấy.
Tư Hàn cố giữ thái độ lịch thiệp mà nói chuyện với Mặc Lâm Vũ.
- Tôi nghĩ là mình cần nói rõ. Tuyết Kì chính là người phụ nữ của tôi, mong là anh nên biết rõ điều này. Tôi sẽ không cho phép bất kì ai đến gần cô ấy, kể cả là...người của Mặc gia, Mặc thiếu đây.
Giọng nói điềm đạm của Tư Hàn vang lên lại có khí thế đáng sợ khiến cho Mặc Lâm Vũ cũng phải kinh hãi trong lòng. Nhất thời anh ta không thể làm gì được liền mang theo tâm trạng không mấy tốt rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.