Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 619: Bát phương tụ hội (1 – 8)
Nhất thế Phong Lưu
24/02/2015
“Ta không quên.” Phong Vân lạnh lùng tiếp lời.
“Ta vẫn giữ câu nói đó. Ta không vội. Ông mà giết hắn, ta sẽ phá hủy toàn bộ Hắc Ngục của ông. Có Hắc Ngục của ông chôn cùng, hắn chết cũng đáng.”
Sự lãnh khốc và quyết liệt trong lời nói khiến người ta không chút nghi ngờ sự dứt khoát ẩn chứa bên trong.
“Ngươi không cần mạng của hắn sao?” Vua Hắc Ngục cơ hồ hung hãn trừng mắt nhìn Phong Vân.
Phong Vân ngẩng đầu chống lại ánh mắt của vua Hắc Ngục, “Vậy phải xem các ngươi muốn hay không muốn giữ tính mệnh của mình.”
Uy hiếp, tràn ngập uy hiếp.
“Ha ha…” Ngay khi lời nói của Phong Vân vừa hạ xuống, vua Hắc Ngục sát khí đầy người liền phá lên cười. Trong tiếng cười của ông ta ẩn chứa một loại chết chóc rùng mình.
“Tốt, từ trước tới giờ chưa có ai dám uy hiếp bản tôn như thế. Hôm nay bản tôn sẽ cùng ngươi chơi đến cùng.”
Tiếng cười ha hả như bão táp nổi lên giữa không trung. Vua Hắc Ngục đặt mạnh một quân cờ trong tay xuống bàn cờ. Cả Hắc Ngục lập tức chuyển động. Tình thế không còn giống trận địa chờ đón quân địch theo kiểu bọ ngựa rình ve như lúc trước nữa, mà là toàn bộ đều được phóng ra, chủ động công phạt. Nơi này là địa bàn của Hắc Ngục, Hắc Ngục bọn họ cũng không phải quả hồng để mặc người ta nắn bóp dẫm đạp. Một Hắc Ngục xưng hùng trong thế giới hắc ám từ ngàn vạn năm nay há có thể nói giẫm đạp là giẫm đạp được sao?
Khí đen lập tức kéo đến như bão táp. Cả Hắc Ngục đều được bao phủ bởi một luồng linh lực hắc ám. Có vô số bóng tối di chuyển, yêu ma quỷ quái cùng đồng loạt xông ra. Sức mạnh của bóng tối lần đầu tiên được bộc lộ toàn bộ.
U ám, khủng bố, rùng mình, dữ tợn.
Trong phút chốc, từ mười tám vệ tinh của Hắc Ngục và mấy chính điện bắt đầu truyền đến những tiếng hò hét đinh tai nhức óc.
Bao vây, phản công, xua đuổi, từng đợt từng đợt cứ tự động diễn ra.
“Giờ mới giống.” Á Phi đứng thẳng người bên cạnh Phong Vân khi thấy vậy liền thản nhiên nói một câu. Nếu ngay cả một thế trận mà Hắc Ngục cũng không có thì việc bọn họ huy động một lực lượng lớn như vậy quả rất lãng phí.
Những âm thanh lãnh khốc vang lên ngập trời. Ánh lửa văng lên khắp nơi, khói lửa bốc lên mù mịt.
Thế nhưng, giữa một màn sát phạt kịch liệt này, vẻ mặt Phong Vân vẫn không hề đổi sắc. Nàng chỉ coi mọi thứ trước mắt như trong lòng bàn tay.
Vua Hắc Ngục thấy vậy liền lạnh lùng hừ một tiếng.
Cũng không biết ông ta đã ra hiệu cái gì, nhưng từ sâu trong đáy mắt của Phong Vân vốn ngồi ở phía đối diện bỗng xuất hiện một tia biến đổi.
Sát khí ngập trời, hắc ám bao phủ khắp nơi, che đi nhật nguyệt, tràn ngập đất trời.
Toàn bộ lực lượng của Hắc Ngục đều tham gia phản công.
Ngay khi toàn bộ lực lượng của Hắc Ngục bắt đầu tham gia vào cuộc công phạt, từ lối vào của Hắc Ngục bỗng có một nhóm người bay nhanh tới. Người cầm đầu chính là sư phụ Diêm La và sư bá Thần Tiên của núi Vô Kê.
“Không được đi tiếp!” Đứng trấn thủ ở lối vào của Hắc Ngục, khi thấy người vừa tới, Hách Liên Phong Lôi liền ngăn bọn họ lại với vẻ chán ghét.
“Tránh ra!” Sư phụ Diêm La thấy vậy liền nhíu mày quát lạnh.
Hách Liên Phong Lôi nghe nói thế cũng chẳng thèm để ý tới ông ta. Nàng vung tay lên, quân đội khí thế dày đặc lập tức đồng loạt chĩa đao và mâu thẳng về nhóm người núi Vô Kê.
Sư phụ Diêm La thấy vậy liền nhướng mày. Ông ta đang muốn lên tiếng thì sư bá Thần Tiên đứng bên cạnh bỗng giơ tay chặn lại và giành phần bước lên trước nói với Phong Lôi, “Chúng ta rất hiểu các thủ đoạn của Hắc Ngục, có thể giúp được Phong Vân.”
Núi Vô Kê và Hắc Ngục quả thực đã tranh chấp nhiều năm, bọn họ quen thuộc các thủ đoạn của nhau hơn hẳn những người khác. Nếu để bọn họ giúp Phong Vân thì bên Phong Vân càng có lợi thế gấp nhiều lần.
“Không cần!” Hách Liên Phong Lôi thản nhiên từ chối.
“Ngươi…” Sắc mặt của sư phụ Diêm La lập tức trầm xuống.
Đối diện với gương mặt u ám của Diêm La, Hách Liên Phong Lôi hừ lạnh một tiếng, “Đây là chuyện của chúng ta, không liên quan tới các người. Hắc Ngục hôm nay bị phá hủy hay tồn tại là do chúng ta tự định đoạt mọi chuyện. Các ngươi qua bên kia hóng mát đi!”
Đám người này thấy đại quân của bọn họ đến đây đối phó với Hắc Ngục nên định mượn cơ hội sao. Không có chuyện tốt như vậy đâu, Hắc Ngục hiện giờ không tới phiên núi Vô Kê nhúng tay vào.
“Cô nói vậy là có ý gì?” Sư bá Thần Tiên nhíu mày nổi giận, “Mộc Hoàng là đệ tử của chúng ta, nó bị bọn chúng bắt đi, chẳng lẽ chúng ta không thể ra tay cứu nó?”
Núi Vô Kê và Hắc Ngục là kẻ thù truyền kiếp của nhau, lúc nào bọn họ cũng suy nghĩ làm thế nào để tiêu diệt Hắc Ngục. Có điều, Mộc Hoàng quan trọng hơn, Mộc Hoàng quan trọng hơn.
“Đệ tử? Ha ha, thật nực cười!” Mạnh Khoát đứng bên cạnh Phong Lôi bỗng cười to một tiếng. Hắn tiếp lời, “Chẳng phải hắn đã sớm rời khỏi sư môn rồi sao? Giờ lại biến thành đệ tử là thế nào. Phong Lôi, ta hiếm khi nghe được chuyện buồn cười như vậy. Vậy mà lại nghe được từ chính miệng núi Vô Kê uy phong một thời trước đây cơ đấy.”
“Ta cũng hiếm khi nghe được chuyện như vậy.” Phong Lôi lạnh lùng hừ một tiếng.
Ngữ khí tràn ngập sự chế giễu của hai người làm sư bá Thần Tiên cơ hồ xanh mét mặt mày. Còn sư phụ Diêm La thì nắm chặt bàn tay đang giấu trong ống tay áo.
“Các ngươi thì biết cái gì?” Sư bá Thần Tiên hét to một tiếng.
“Gào thét cái gì?” Hách Liên Phong Lôi còn hung hăng hơn ông ta, “Chúng ta biết gì à? Chúng ta chẳng biết gì hết, cũng không muốn biết về cái mưu kế xấu xa kia đâu.”
Hét to một tiếng, Hách Liên Phong Lôi nhìn hai đầu lĩnh của núi Vô Kê với vẻ tràn đầy khinh bỉ.
“Trên chiến trường thì âm mưu quỷ kế gì cũng có thể dùng được, không còn cách nào khác, đó là để đối phó với kẻ địch. Ngươi phải xuống tay thế nào thì cứ việc xuống tay thế đó. Nhưng Mộc Hoàng là ai? Hắn là đệ tử của các ngươi, là đệ tử đứng đầu của các ngươi. Bày mưu tính kế với hắn để dụ kẻ thù ra tay ư? Lợi dụng tình cảm của người khác để tiêu diệt đối thủ ư? Núi Vô Kê, các ngươi thực khiến người ta không thể không khinh thường.”
Tiếng nói tràn ngập ý trào phúng vang vọng khắp khoảng không phía trên đại môn của Hắc Ngục được khí tức hắc ám phía sau không ngừng tôn lên.
Đối phó với kẻ địch, bọn họ muốn tính kế thế nào thì tính, có điều, mưu kế này lại liên quan tới cả người của mình nữa, việc này quả thực khiến người ta không thể coi vừa mắt cho được. So với Hắc Ngục ngang tàng hống hách, việc làm này còn khiến người ta coi thường hơn nhiều.
Lời nói vừa hạ xuống, mặt đất lập tức trở nên yên tĩnh. Đám đệ tử của núi Vô Kê đi theo sư phụ Diêm La đều rầu rĩ không thốt nên lời. Đối với chuyện của Mộc Hoàng, trong lòng bọn họ vĩnh viễn có một vệt đen.
Giữa bầu không khí giằng co trầm mặc này, sư bá Thần Tiên sau một lúc phẫn nộ cực điểm lại chuyển sang bi thương. Ông ta chậm rãi thở dài một tiếng rồi nói, “Các ngươi không biết nỗi khổ trong đó đâu. Mộc Hoàng là đại đệ tử của chúng ta, là đệ tử chúng ta thương yêu nhất. Bày mưu tính kế với nó, chúng ta chẳng lẽ không đau lòng? Chúng ta vô cùng đau lòng. Có điều… Có điều… Haiz, nhất định sẽ có một ngày nó hiểu được tại sao lúc đó sư phụ của nó lại quyết định như vậy.”
Nói đến đây, sư bá Thần Tiên lại quay đầu thoáng nhìn sang sư phụ Diêm La.
Gương mặt Diêm La vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong đáy mắt ông ta lại hiện lên nỗi đau đớn sâu sắc. Có ai hiểu được khi quyết định như vậy, trong lòng bọn họ đau đớn nhường nào. Mộc Hoàng chính là đệ tử mà ông ta yêu thương nhất.
Nghe sư bá Thần Tiên nói thế, trong mắt Hách Liên Phong Lôi ngoài sự khinh bỉ vẫn chỉ có khinh bỉ.
“Chẳng phải là vì Quân Mộc Hề sao? Chẳng phải bà ấy là mẹ của Mộc Hoàng, là vị tiểu sư muội mà các ngươi yêu thương và đã được gả cho hoàng tộc Mộc gia của Nam Viên sao? Rồi cuối cùng lại hương tiêu ngọc vẫn trong tay Hắc Ngục sao? Các ngươi muốn báo thù cho Quân Mộc Hề, các ngươi vì báo thù cho Quân Mộc Hề nên mới làm thế. Sự việc chẳng phải là như vậy sao?”
Hách Liên Phong Lôi gằn từng tiếng, mỗi tiếng nàng thốt ra lại làm vẻ mặt sư phụ Diêm La và sư bá Thần Tiên thêm kinh ngạc. Trên mặt hai người lập tức hiện lên sự đau đớn mãnh liệt.
Hách Liên Phong Lôi nhìn hai người bọn họ, nàng bỗng cảm thấy một chút thương tiếc đan xen vào cảm giác khinh thường.
Một chữ tình lại gây tổn thương vô kể cho con người ta. Bọn họ trăm phương ngàn kế báo thù cho mẹ của Mộc Hoàng, việc này không có gì sai. Sai ở chỗ bọn họ đã bày mưu tính kế với Mộc Hoàng. Còn trong mắt Phong Vân, việc này chẳng bằng một hạt cát.
“Hôm nay bản tướng trấn thủ ở đại môn Hắc Ngục này, không ai được phép ra, cũng không ai được phép vào.” Không muốn nhiều lời cùng đám người Diêm La nữa, Hách Liên Phong Lôi liền chuyển đề tài, nói ra những lời chém đinh chặt sắt.
Phong Vân nhà nàng muốn san bằng Hắc Ngục, Hách Liên Phong Lôi nàng sẽ giúp nó một tay. Không ai được phép quấy rối. Không ai được phép bao biện muốn làm thay nó. Vào thời điểm khác, núi Vô Kê muốn sống mái với Hắc Ngục thế nào bọn họ cũng mặc kệ. Nhưng hôm nay thì không được.
“Các ngươi…”
Đằng đằng sát khí, đối chọi gay gắt…
Còn lúc này, ở bên trong Hắc Ngục, khí tức cũng quay cuồng mãnh liệt nổi lên. Đám yêu ma quỷ quái của Hắc Ngục sống dựa vào hắc ám, lấy hắc ám làm việc chính từ bốn phương tám hướng lao ra, bổ nhào, chiến đấu kịch liệt. Gió lạnh thổi qua Hắc Ngục lạnh như đao sắc cắt vào tận xương thịt. Bóng tối u ám tràn lan trên mặt đất cơ hồ muốn cắn nuốt hết thảy mọi sự sống.
“Ầm.” Trong lúc mọi hắc ám đều lao ra hỗn chiến, từ tầng trung ương của Hắc Ngục bỗng phát ra một tiếng gầm rú trong trẻo.
Tại tầng mười ba của địa ngục…
Chỉ thấy từ tầng mười ba, là nơi gần trung ương Hắc Ngục nhất trong mười tám tầng vệ tinh, có một cột sáng màu trắng phóng thẳng lên trời, mang theo nguồn năng lượng mạnh mẽ sáng rỡ phá tan mọi hắc ám mờ mịt, làm nở bừng sức sống. Giữa một Hắc Ngục mây đen đầy trời lúc này bỗng dựng lên một cột sáng màu trắng trông giống như một cột trụ chống trời. Trong bóng tối vô tận bỗng nở rộ luồng ánh sáng đầy sức sống. Khi linh lực màu trắng lướt qua, ánh sáng và bóng tối cùng đạt tới cực hạn.
Sức sống mãnh liệt khiến mọi sinh vật hắc ám của Hắc Ngục phải chấn động.
Tộc tinh linh, chỉ có tộc tinh linh am hiểu về hệ thực vật mới có lực sinh mệnh tràn đầy thế này.
“Rửa sạch thế giới hắc ám!” Lời nói lạnh băng mà cao ngạo vang vọng khắp khoảng không của tầng địa ngục thứ mười ba, đám tinh linh chiến đấu của Hỏa Phượng bắt đầu phóng ra những vũ khí hoa lệ nhất của bọn họ.
Trong bóng tối xuất hiện một con đường sáng lóa.
Sức sống tỏa ra mãnh liệt khiến tất cả những người đi theo Phong Vân đồng thời chấn động.
“Phong… Vân…”
Mà lúc này, Mộc Hoàng vốn đang chìm giữa nham thạch nóng chảy của tầng thứ nhất cũng chấn động. Hắn hơi hơi tỉnh táo lại từ cơn mê và khó khăn mở mắt ra. Toàn thân hắn đã đau đớn đến tận cùng, đến mức cơ hồ không còn cảm giác đau đớn nữa. Uy lực thế này khiến linh hồn hắn cơ hồ đều bị tan ra. Vậy mà lúc này hắn lại có lại cảm giác.
Phong Vân, Phong Vân đã tới rồi.
Gương mặt đầy máu còn đang mơ hồ, Mộc Hoàng chậm rãi nở một nụ cười.
Phong Vân của hắn đã đến, nàng đã đến rồi!
“Cười sao? Cười cái gì mà cười?” Mà lúc này, Đế Sát đã được vua Hắc Ngục thả ra vừa nổi giận đùng đùng vọt tới, đúng lúc trông thấy Mộc Hoàng đang tươi cười. Sự tin cậy toàn tâm toàn ý như thế, tình yêu toàn tâm toàn ý như thế, và cái ấm áp toàn tâm toàn ý như thế khiến hắn càng thấy vẻ tươi cười của Mộc Hoàng thực khó coi, càng làm cho hắn kích động muốn giết chết hắn ta.
Dựa vào cái gì mà người này có được toàn bộ con người Phong Vân? Dựa vào cái gì mà người này có thể chiếm được toàn bộ con người mà Đế Sát hắn muốn? Hắn cũng yêu Phong Vân như vậy. Vậy là vì sao? Vì sao… Phong Vân đã vì nam nhân trước mặt này mà phá hủy nhà của hắn, phá hủy địa bàn của hắn. Hắn có kém gì so với nam nhân này?
Nhìn Mộc Hoàng trước mặt, nỗi giận trong lòng Đế Sát lại càng bùng lên mạnh mẽ, mọi hung tợn trong người hắn lại nhảy xổ ra. Đồng thời, mọi buồn đau từ trong tim hắn cũng xộc ra ngoài khiến hắn nhịn không được đỏ ửng hai mắt.
“Kéo hắn lên!” Giữa nỗi chua xót oán hận, Đế Sát hung hãn hét lớn một tiếng.
“Vâng!”
Những tiếng leng keng lập tức vang lên. Mộc Hoàng bị dìm trong nham thạch được chậm rãi kéo lên trên. Y phục không che được cơ thể của hắn, sự khốn khổ thảm hại này thật khiến người ta không nỡ nhẫn tâm nhìn.
Đế Sát nhìn Mộc Hoàng đang được kéo lên. Hắn trông thấy rõ ràng Mộc Hoàng đã rơi vào tình trạng thần trí không tỉnh táo nhưng khóe miệng lại vẫn nở nụ cười.
Nỗi giận trong lòng hắn cơ hồ ngút lên ngập trời. Không thèm nghĩ ngợi gì mà chụp tay vào không trung, một thanh kiếm màu đen lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Thân mình Đế Sát chợt lóe lên, hắn liền đâm về phía Mộc Hoàng. Lưỡi kiếm nảy lên và hung hăng dừng lại trên cổ Mộc Hoàng. Kiếm đâm vào da, máu tươi lập tức chảy xuống. Màu đỏ của máu không thể so với nham thạch nóng chảy phía sau lưng bọn họ, nhưng không hiểu sao nó lại đỏ một cách chói mắt, một cách thảm thiết như vậy.
Mộc Hoàng cố gắng chịu đau, thần trí của hắn lại tỉnh táo lại lần nữa. Hắn he hé đôi mắt, chỉ thấy Đế Sát đang gần trong gang tấc.
Sát ngay trước mặt hắn chính là Đế Sát, vẻ mặt ai oán, thần tình giận dữ và căm hận. Trường kiếm trong tay hắn ta đang kề trên cổ hắn, cắt qua da thịt của hắn. Chỉ cần Đế Sát nhẫn tâm thêm một chút, dùng nguyên lực hắc ám lên lưỡi kiếm là có thể trực tiếp lấy mạng hắn rồi.
Mộc Hoàng nhìn Đế Sát, mặt không chút đổi sắc. Ánh sắc lạnh toát ra từ mắt hắn không có vẻ gì là thỏa hiệp, lại càng không có sự hoảng sợ hay khẩn cầu. Ngoài ra, lại càng không có sự thương tiếc và thông cảm. Chỉ có duy nhất sự cao cao tại thượng, một loại tư thái cao cao tại thượng vượt qua hết thảy.
Đế Sát đối diện với ánh mắt của Mộc Hoàng, nhìn thấy ý tứ toát ra từ mắt Mộc Hoàng. Thanh kiếm trong tay hắn càng đâm sâu thêm vài phần.
Miệng vết thương trên cổ Mộc Hoàng càng sâu thêm vài phần.
“Thiếu chủ, giết hắn đi, giết hắn đi…” Thấy vậy, đám người hầu của Hắc Ngục đứng bên cạnh lập tức nghiến răng nghiến lợi nói với Đế Sát. Người Hắc Ngục không sợ chết, cũng không sợ kẻ thù tìm tới cửa. Cùng lắm thì cá chết lưới rách, đó là quy tắc làm việc của Hắc Ngục. Nam nhân này khiến Thiếu chủ của bọn họ bị tổn thương, khiến Thiếu chủ phải đau khổ căm hận, lại còn đưa tới mầm tai vạ cực lớn. Cứ giết hắn ta trước để Thiếu chủ nguôi cơn giận đã rồi tính sau.
Đế Sát nghe những lời nói xung quanh xong, sát ý trong mắt càng dâng lên điên cuồng.
Giết hắn ta, giết chết hắn ta… Một khi Phong Vân không còn hắn ta nữa, sớm hay muộn nàng cũng sẽ quên đi Mộc Hoàng. Thời gian có thể làm thay đổi mọi chuyện, có thể làm hao mòn mọi chuyện. Giết hắn ta, lúc này tốt nhất là giết chết hắn ta.
Đế Sát nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộc Hoàng, hai mắt bắt đầu đỏ rực lên. Bên trong là một cơn điên cuồng dữ tợn sắp bùng nổ.
Còn Mộc Hoàng thì nhìn thấy hết thảy mọi chuyện nhưng vẫn không hề thay đổi đối diện với Đế Sát. Đối với Đế Sát, hắn chẳng có lời nào hay ho để nói.
Kẻ địch là kẻ địch, kẻ thù là kẻ thù, vĩnh viễn không thể thỏa hiệp, vĩnh viễn không thể trở thành bạn bè. Cũng vĩnh viễn không cầu xin, vĩnh viễn không cúi đầu.
Đế Sát đối diện với ánh mắt của Mộc Hoàng, lưỡi kiếm trong tay càng đâm sâu thêm một chút. Nhìn thấy kiếm trong tay hắn đâm sâu thêm từng tấc từng tấc, nhìn thấy gương mặt của Mộc Hoàng dần dần mất đi huyết sắc, chỉ cần hắn dùng sức một chút là mọi chuyện sẽ chấm dứt…
Thế nhưng… Có điều…
“Ta thương hắn, ta không ngăn được ngươi giết hắn, chuyện ta có thể làm chỉ là đi cùng với hắn.” Có điều, không hiểu sao những lời nói của Phong Vân lúc còn ở bên trong không gian vũ mang bỗng vang lên bên tai hắn.
Nếu Mộc Hoàng chết thì nàng sẽ đi theo hắn ta. Hắn không sợ giết chết Mộc Hoàng, hắn lại càng không sợ Phong Vân phá hủy Hắc Ngục của hắn.
Chỉ là… Chỉ là…
Hắn không nỡ để Phong Vân phải đau lòng. Hắn không muốn từ nay về sau không được nhìn thấy Phong Vân nữa. Hắn càng không muốn vì hắn giết Mộc Hoàng mà Phong Vân cũng đi theo…
Hắn không làm được, hắn không xuống tay được, hắn không dám…
Bàn tay nắm trường kiếm của Đế Sát bắt đầu run rẩy. Hắn muốn giết kẻ trước mắt này, rất muốn, rất muốn, rất muốn, có điều…
Nghĩ tới cảnh Phong Vân biến mất trước mặt hắn, tim hắn lại…
Đế Sát hầu như không thể khống chế được nỗi bi thương đau xót và căm giận trong lòng.
Mộc Hoàng nhìn Đế Sát đang đấu tranh với bản thân, ánh mắt vẫn đối chọi gay gắt của hắn bỗng khe khẽ thu lại. Sau đó, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Tuy là kẻ thù, nhưng mà…
“A…” Mộc Hoàng vừa mới nhắm mắt liền chợt nghe thấy tiếng rống to điên cuồng gần như suy sụp của Đế Sát. Trong tiếng rống to của hắn ta chứa đầy sự bất lực, thống khổ và bi phẫn.
“Mang hắn trở lại cho ta, mang hắn trở lại cho ta!” Lưỡi kiếm kề trên cổ Mộc Hoàng bị ném mạnh ra ngoài. Nó đập vào vách núi xa xa và truyền đến một trận âm thanh vang dội. Lời nói nóng nảy và không cam lòng của Đế Sát cũng dội lại. Không đợi Mộc Hoàng kịp có phản ứng, Đế Sát đã nhanh chóng vọt đi rất xa, chỉ để lại phía sau một bóng dáng bi phẫn đến tận cùng.
Rõ ràng là hận như vậy nhưng cuối cùng hắn lại không nỡ ra tay.
Chỉ vì một câu nói của Phong Vân, một câu thôi.
Gió lạnh chợt nổi lên. Cái lạnh nhè nhẹ cùng với lửa nham thạch cực nóng quét qua tầng thứ nhất của địa ngục, mang theo không phải sự tàn nhẫn, không phải sự dữ tợn, mà chính là sự đau xót và bi phẫn vô cùng.
Hỏi thế gian tình là chi mà khiến bao người điên cuồng, bao người u oán.
“Mẹ nó!” Nhìn thấy Thiếu chủ của bọn họ cuối cùng cũng không xuống tay, đám người Hắc Ngục tức giận túm lấy đống xiềng xích trên người Mộc hoàng và đưa hắn trở lại nơi giam giữ.
Thiếu chủ của bọn họ đã không chịu xuống tay, vậy đừng trách Vương tôn của bọn họ.
Gió dữ rền vang, khốc liệt mà dữ tợn.
Giữa cơn gió dữ tợn này, toàn bộ Hắc Ngục đang tham gia phản công bỗng huyên náo hẳn lên.
“Lui ra, lui ra, mau lùi lại…”
“Mẹ nó, đám người nào vậy? Sao lại không sợ đòn tấn công của chúng ta…”
“Không biết, mau lùi lại phía sau, a…”
Tại tầng thứ tám của địa ngục, đám binh sĩ Hắc Ngục vốn đang dũng mãnh xông lên bỗng liên tiếp lùi lại phía sau. Trước mặt bọn họ có một đám người cao tới ba thước và cường hãn vô cùng đang nghiêm bước sáp lại.
Tộc Bỉ Mông là chủng tộc có sở trường phòng ngự vô cùng cường hãn. Ngay cả các đòn tấn công của di tộc thượng cổ như tộc tinh linh hay tộc mỹ nhân ngư, bọn họ cũng có thể phòng ngự hơn phân nửa. Nói gì tới những đòn tấn công trước mặt của đám người Hắc Ngục, bọn họ đều coi như gãi ngứa chứ chẳng đáng là gì.
Trong chốc lát, chỉ thấy giữa những chùm lửa linh lực sáng lạn rực rỡ kia, tộc Bỉ Mông cứ liên tục xông thẳng lên như đi vào chỗ không người. Ở những nơi bọn họ đi qua, mọi thứ đều bị phá hủy hết thảy.
“Các bằng hữu, nhanh lên!” Giữa đám người cao lớn của tộc Bỉ Mông, Ngàn Dạ Lan ngồi trên vai nữ thủ lĩnh của tộc Bỉ Mông từ trên cao nhìn xuống hô to.
“Được!” Những tiếng trả lời cục mịch lập tức đồng thời vang lại. Cỗ chiến xa của tộc Bỉ Mông càng được đẩy nhanh tốc độ. Những bàn tay to lớn vung ra một cái, những cái chân đài đá lên một cái, mặc cho thế trận kiến trúc của các ngươi có cường hãn thế nào, tất cả cũng đều bị phá hủy sạch sẽ. Mọi đòn tấn công của Hắc Ngục căn bản không đất dụng võ trên người tộc Bỉ Mông.
Quả thực là những con người độc nhất vô nhị. Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, mọi sự đều vô cùng bạo liệt.
Cùng với sự xuất hiện không ngừng của các di tộc thượng cổ, sắc mặt của vua Hắc Ngục càng trở nên khó coi.
Lúc này, giữa bầu không khí nhuốm đầy khói lửa, màu đen đều tụ tập cả tại nơi có tẩm cung của Đế Sát.
Phong Vân vẫn không ngẩng đầu lên nhìn vua Hắc Ngục, nàng vẫn tiếp tục ngắm nghía một quân cờ trong tay, gương mặt tuyệt đối lộ ra vẻ lãnh khốc.
“Vương tôn!” Giữa bầu không khí tràn ngập sự lạnh lẽo này, đệ nhất chiến tướng của Hắc Ngục là Thiên Hòa đột nhiên xuất hiện bên cạnh vua Hắc Ngục và gật gật đầu với ông ta.
Thấy vậy, trên gương mặt âm lãnh của vua Hắc Ngục đột nhiên hiện lên một tia cười lạnh. Ông ta ngẩng đầu xoay người nhìn về phía ra, trên khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh, “Hách Liên Phong Vân, hy vọng ngươi còn có thể lãnh khốc như vậy.”
Ông ta đang nói thì xa xa bỗng có một cột sáng màu đen chầm chậm xuất hiện.
Phong Vân nhướng mày, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn về phía phương xa đang rung chuyển.
“Ta vẫn giữ câu nói đó. Ta không vội. Ông mà giết hắn, ta sẽ phá hủy toàn bộ Hắc Ngục của ông. Có Hắc Ngục của ông chôn cùng, hắn chết cũng đáng.”
Sự lãnh khốc và quyết liệt trong lời nói khiến người ta không chút nghi ngờ sự dứt khoát ẩn chứa bên trong.
“Ngươi không cần mạng của hắn sao?” Vua Hắc Ngục cơ hồ hung hãn trừng mắt nhìn Phong Vân.
Phong Vân ngẩng đầu chống lại ánh mắt của vua Hắc Ngục, “Vậy phải xem các ngươi muốn hay không muốn giữ tính mệnh của mình.”
Uy hiếp, tràn ngập uy hiếp.
“Ha ha…” Ngay khi lời nói của Phong Vân vừa hạ xuống, vua Hắc Ngục sát khí đầy người liền phá lên cười. Trong tiếng cười của ông ta ẩn chứa một loại chết chóc rùng mình.
“Tốt, từ trước tới giờ chưa có ai dám uy hiếp bản tôn như thế. Hôm nay bản tôn sẽ cùng ngươi chơi đến cùng.”
Tiếng cười ha hả như bão táp nổi lên giữa không trung. Vua Hắc Ngục đặt mạnh một quân cờ trong tay xuống bàn cờ. Cả Hắc Ngục lập tức chuyển động. Tình thế không còn giống trận địa chờ đón quân địch theo kiểu bọ ngựa rình ve như lúc trước nữa, mà là toàn bộ đều được phóng ra, chủ động công phạt. Nơi này là địa bàn của Hắc Ngục, Hắc Ngục bọn họ cũng không phải quả hồng để mặc người ta nắn bóp dẫm đạp. Một Hắc Ngục xưng hùng trong thế giới hắc ám từ ngàn vạn năm nay há có thể nói giẫm đạp là giẫm đạp được sao?
Khí đen lập tức kéo đến như bão táp. Cả Hắc Ngục đều được bao phủ bởi một luồng linh lực hắc ám. Có vô số bóng tối di chuyển, yêu ma quỷ quái cùng đồng loạt xông ra. Sức mạnh của bóng tối lần đầu tiên được bộc lộ toàn bộ.
U ám, khủng bố, rùng mình, dữ tợn.
Trong phút chốc, từ mười tám vệ tinh của Hắc Ngục và mấy chính điện bắt đầu truyền đến những tiếng hò hét đinh tai nhức óc.
Bao vây, phản công, xua đuổi, từng đợt từng đợt cứ tự động diễn ra.
“Giờ mới giống.” Á Phi đứng thẳng người bên cạnh Phong Vân khi thấy vậy liền thản nhiên nói một câu. Nếu ngay cả một thế trận mà Hắc Ngục cũng không có thì việc bọn họ huy động một lực lượng lớn như vậy quả rất lãng phí.
Những âm thanh lãnh khốc vang lên ngập trời. Ánh lửa văng lên khắp nơi, khói lửa bốc lên mù mịt.
Thế nhưng, giữa một màn sát phạt kịch liệt này, vẻ mặt Phong Vân vẫn không hề đổi sắc. Nàng chỉ coi mọi thứ trước mắt như trong lòng bàn tay.
Vua Hắc Ngục thấy vậy liền lạnh lùng hừ một tiếng.
Cũng không biết ông ta đã ra hiệu cái gì, nhưng từ sâu trong đáy mắt của Phong Vân vốn ngồi ở phía đối diện bỗng xuất hiện một tia biến đổi.
Sát khí ngập trời, hắc ám bao phủ khắp nơi, che đi nhật nguyệt, tràn ngập đất trời.
Toàn bộ lực lượng của Hắc Ngục đều tham gia phản công.
Ngay khi toàn bộ lực lượng của Hắc Ngục bắt đầu tham gia vào cuộc công phạt, từ lối vào của Hắc Ngục bỗng có một nhóm người bay nhanh tới. Người cầm đầu chính là sư phụ Diêm La và sư bá Thần Tiên của núi Vô Kê.
“Không được đi tiếp!” Đứng trấn thủ ở lối vào của Hắc Ngục, khi thấy người vừa tới, Hách Liên Phong Lôi liền ngăn bọn họ lại với vẻ chán ghét.
“Tránh ra!” Sư phụ Diêm La thấy vậy liền nhíu mày quát lạnh.
Hách Liên Phong Lôi nghe nói thế cũng chẳng thèm để ý tới ông ta. Nàng vung tay lên, quân đội khí thế dày đặc lập tức đồng loạt chĩa đao và mâu thẳng về nhóm người núi Vô Kê.
Sư phụ Diêm La thấy vậy liền nhướng mày. Ông ta đang muốn lên tiếng thì sư bá Thần Tiên đứng bên cạnh bỗng giơ tay chặn lại và giành phần bước lên trước nói với Phong Lôi, “Chúng ta rất hiểu các thủ đoạn của Hắc Ngục, có thể giúp được Phong Vân.”
Núi Vô Kê và Hắc Ngục quả thực đã tranh chấp nhiều năm, bọn họ quen thuộc các thủ đoạn của nhau hơn hẳn những người khác. Nếu để bọn họ giúp Phong Vân thì bên Phong Vân càng có lợi thế gấp nhiều lần.
“Không cần!” Hách Liên Phong Lôi thản nhiên từ chối.
“Ngươi…” Sắc mặt của sư phụ Diêm La lập tức trầm xuống.
Đối diện với gương mặt u ám của Diêm La, Hách Liên Phong Lôi hừ lạnh một tiếng, “Đây là chuyện của chúng ta, không liên quan tới các người. Hắc Ngục hôm nay bị phá hủy hay tồn tại là do chúng ta tự định đoạt mọi chuyện. Các ngươi qua bên kia hóng mát đi!”
Đám người này thấy đại quân của bọn họ đến đây đối phó với Hắc Ngục nên định mượn cơ hội sao. Không có chuyện tốt như vậy đâu, Hắc Ngục hiện giờ không tới phiên núi Vô Kê nhúng tay vào.
“Cô nói vậy là có ý gì?” Sư bá Thần Tiên nhíu mày nổi giận, “Mộc Hoàng là đệ tử của chúng ta, nó bị bọn chúng bắt đi, chẳng lẽ chúng ta không thể ra tay cứu nó?”
Núi Vô Kê và Hắc Ngục là kẻ thù truyền kiếp của nhau, lúc nào bọn họ cũng suy nghĩ làm thế nào để tiêu diệt Hắc Ngục. Có điều, Mộc Hoàng quan trọng hơn, Mộc Hoàng quan trọng hơn.
“Đệ tử? Ha ha, thật nực cười!” Mạnh Khoát đứng bên cạnh Phong Lôi bỗng cười to một tiếng. Hắn tiếp lời, “Chẳng phải hắn đã sớm rời khỏi sư môn rồi sao? Giờ lại biến thành đệ tử là thế nào. Phong Lôi, ta hiếm khi nghe được chuyện buồn cười như vậy. Vậy mà lại nghe được từ chính miệng núi Vô Kê uy phong một thời trước đây cơ đấy.”
“Ta cũng hiếm khi nghe được chuyện như vậy.” Phong Lôi lạnh lùng hừ một tiếng.
Ngữ khí tràn ngập sự chế giễu của hai người làm sư bá Thần Tiên cơ hồ xanh mét mặt mày. Còn sư phụ Diêm La thì nắm chặt bàn tay đang giấu trong ống tay áo.
“Các ngươi thì biết cái gì?” Sư bá Thần Tiên hét to một tiếng.
“Gào thét cái gì?” Hách Liên Phong Lôi còn hung hăng hơn ông ta, “Chúng ta biết gì à? Chúng ta chẳng biết gì hết, cũng không muốn biết về cái mưu kế xấu xa kia đâu.”
Hét to một tiếng, Hách Liên Phong Lôi nhìn hai đầu lĩnh của núi Vô Kê với vẻ tràn đầy khinh bỉ.
“Trên chiến trường thì âm mưu quỷ kế gì cũng có thể dùng được, không còn cách nào khác, đó là để đối phó với kẻ địch. Ngươi phải xuống tay thế nào thì cứ việc xuống tay thế đó. Nhưng Mộc Hoàng là ai? Hắn là đệ tử của các ngươi, là đệ tử đứng đầu của các ngươi. Bày mưu tính kế với hắn để dụ kẻ thù ra tay ư? Lợi dụng tình cảm của người khác để tiêu diệt đối thủ ư? Núi Vô Kê, các ngươi thực khiến người ta không thể không khinh thường.”
Tiếng nói tràn ngập ý trào phúng vang vọng khắp khoảng không phía trên đại môn của Hắc Ngục được khí tức hắc ám phía sau không ngừng tôn lên.
Đối phó với kẻ địch, bọn họ muốn tính kế thế nào thì tính, có điều, mưu kế này lại liên quan tới cả người của mình nữa, việc này quả thực khiến người ta không thể coi vừa mắt cho được. So với Hắc Ngục ngang tàng hống hách, việc làm này còn khiến người ta coi thường hơn nhiều.
Lời nói vừa hạ xuống, mặt đất lập tức trở nên yên tĩnh. Đám đệ tử của núi Vô Kê đi theo sư phụ Diêm La đều rầu rĩ không thốt nên lời. Đối với chuyện của Mộc Hoàng, trong lòng bọn họ vĩnh viễn có một vệt đen.
Giữa bầu không khí giằng co trầm mặc này, sư bá Thần Tiên sau một lúc phẫn nộ cực điểm lại chuyển sang bi thương. Ông ta chậm rãi thở dài một tiếng rồi nói, “Các ngươi không biết nỗi khổ trong đó đâu. Mộc Hoàng là đại đệ tử của chúng ta, là đệ tử chúng ta thương yêu nhất. Bày mưu tính kế với nó, chúng ta chẳng lẽ không đau lòng? Chúng ta vô cùng đau lòng. Có điều… Có điều… Haiz, nhất định sẽ có một ngày nó hiểu được tại sao lúc đó sư phụ của nó lại quyết định như vậy.”
Nói đến đây, sư bá Thần Tiên lại quay đầu thoáng nhìn sang sư phụ Diêm La.
Gương mặt Diêm La vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong đáy mắt ông ta lại hiện lên nỗi đau đớn sâu sắc. Có ai hiểu được khi quyết định như vậy, trong lòng bọn họ đau đớn nhường nào. Mộc Hoàng chính là đệ tử mà ông ta yêu thương nhất.
Nghe sư bá Thần Tiên nói thế, trong mắt Hách Liên Phong Lôi ngoài sự khinh bỉ vẫn chỉ có khinh bỉ.
“Chẳng phải là vì Quân Mộc Hề sao? Chẳng phải bà ấy là mẹ của Mộc Hoàng, là vị tiểu sư muội mà các ngươi yêu thương và đã được gả cho hoàng tộc Mộc gia của Nam Viên sao? Rồi cuối cùng lại hương tiêu ngọc vẫn trong tay Hắc Ngục sao? Các ngươi muốn báo thù cho Quân Mộc Hề, các ngươi vì báo thù cho Quân Mộc Hề nên mới làm thế. Sự việc chẳng phải là như vậy sao?”
Hách Liên Phong Lôi gằn từng tiếng, mỗi tiếng nàng thốt ra lại làm vẻ mặt sư phụ Diêm La và sư bá Thần Tiên thêm kinh ngạc. Trên mặt hai người lập tức hiện lên sự đau đớn mãnh liệt.
Hách Liên Phong Lôi nhìn hai người bọn họ, nàng bỗng cảm thấy một chút thương tiếc đan xen vào cảm giác khinh thường.
Một chữ tình lại gây tổn thương vô kể cho con người ta. Bọn họ trăm phương ngàn kế báo thù cho mẹ của Mộc Hoàng, việc này không có gì sai. Sai ở chỗ bọn họ đã bày mưu tính kế với Mộc Hoàng. Còn trong mắt Phong Vân, việc này chẳng bằng một hạt cát.
“Hôm nay bản tướng trấn thủ ở đại môn Hắc Ngục này, không ai được phép ra, cũng không ai được phép vào.” Không muốn nhiều lời cùng đám người Diêm La nữa, Hách Liên Phong Lôi liền chuyển đề tài, nói ra những lời chém đinh chặt sắt.
Phong Vân nhà nàng muốn san bằng Hắc Ngục, Hách Liên Phong Lôi nàng sẽ giúp nó một tay. Không ai được phép quấy rối. Không ai được phép bao biện muốn làm thay nó. Vào thời điểm khác, núi Vô Kê muốn sống mái với Hắc Ngục thế nào bọn họ cũng mặc kệ. Nhưng hôm nay thì không được.
“Các ngươi…”
Đằng đằng sát khí, đối chọi gay gắt…
Còn lúc này, ở bên trong Hắc Ngục, khí tức cũng quay cuồng mãnh liệt nổi lên. Đám yêu ma quỷ quái của Hắc Ngục sống dựa vào hắc ám, lấy hắc ám làm việc chính từ bốn phương tám hướng lao ra, bổ nhào, chiến đấu kịch liệt. Gió lạnh thổi qua Hắc Ngục lạnh như đao sắc cắt vào tận xương thịt. Bóng tối u ám tràn lan trên mặt đất cơ hồ muốn cắn nuốt hết thảy mọi sự sống.
“Ầm.” Trong lúc mọi hắc ám đều lao ra hỗn chiến, từ tầng trung ương của Hắc Ngục bỗng phát ra một tiếng gầm rú trong trẻo.
Tại tầng mười ba của địa ngục…
Chỉ thấy từ tầng mười ba, là nơi gần trung ương Hắc Ngục nhất trong mười tám tầng vệ tinh, có một cột sáng màu trắng phóng thẳng lên trời, mang theo nguồn năng lượng mạnh mẽ sáng rỡ phá tan mọi hắc ám mờ mịt, làm nở bừng sức sống. Giữa một Hắc Ngục mây đen đầy trời lúc này bỗng dựng lên một cột sáng màu trắng trông giống như một cột trụ chống trời. Trong bóng tối vô tận bỗng nở rộ luồng ánh sáng đầy sức sống. Khi linh lực màu trắng lướt qua, ánh sáng và bóng tối cùng đạt tới cực hạn.
Sức sống mãnh liệt khiến mọi sinh vật hắc ám của Hắc Ngục phải chấn động.
Tộc tinh linh, chỉ có tộc tinh linh am hiểu về hệ thực vật mới có lực sinh mệnh tràn đầy thế này.
“Rửa sạch thế giới hắc ám!” Lời nói lạnh băng mà cao ngạo vang vọng khắp khoảng không của tầng địa ngục thứ mười ba, đám tinh linh chiến đấu của Hỏa Phượng bắt đầu phóng ra những vũ khí hoa lệ nhất của bọn họ.
Trong bóng tối xuất hiện một con đường sáng lóa.
Sức sống tỏa ra mãnh liệt khiến tất cả những người đi theo Phong Vân đồng thời chấn động.
“Phong… Vân…”
Mà lúc này, Mộc Hoàng vốn đang chìm giữa nham thạch nóng chảy của tầng thứ nhất cũng chấn động. Hắn hơi hơi tỉnh táo lại từ cơn mê và khó khăn mở mắt ra. Toàn thân hắn đã đau đớn đến tận cùng, đến mức cơ hồ không còn cảm giác đau đớn nữa. Uy lực thế này khiến linh hồn hắn cơ hồ đều bị tan ra. Vậy mà lúc này hắn lại có lại cảm giác.
Phong Vân, Phong Vân đã tới rồi.
Gương mặt đầy máu còn đang mơ hồ, Mộc Hoàng chậm rãi nở một nụ cười.
Phong Vân của hắn đã đến, nàng đã đến rồi!
“Cười sao? Cười cái gì mà cười?” Mà lúc này, Đế Sát đã được vua Hắc Ngục thả ra vừa nổi giận đùng đùng vọt tới, đúng lúc trông thấy Mộc Hoàng đang tươi cười. Sự tin cậy toàn tâm toàn ý như thế, tình yêu toàn tâm toàn ý như thế, và cái ấm áp toàn tâm toàn ý như thế khiến hắn càng thấy vẻ tươi cười của Mộc Hoàng thực khó coi, càng làm cho hắn kích động muốn giết chết hắn ta.
Dựa vào cái gì mà người này có được toàn bộ con người Phong Vân? Dựa vào cái gì mà người này có thể chiếm được toàn bộ con người mà Đế Sát hắn muốn? Hắn cũng yêu Phong Vân như vậy. Vậy là vì sao? Vì sao… Phong Vân đã vì nam nhân trước mặt này mà phá hủy nhà của hắn, phá hủy địa bàn của hắn. Hắn có kém gì so với nam nhân này?
Nhìn Mộc Hoàng trước mặt, nỗi giận trong lòng Đế Sát lại càng bùng lên mạnh mẽ, mọi hung tợn trong người hắn lại nhảy xổ ra. Đồng thời, mọi buồn đau từ trong tim hắn cũng xộc ra ngoài khiến hắn nhịn không được đỏ ửng hai mắt.
“Kéo hắn lên!” Giữa nỗi chua xót oán hận, Đế Sát hung hãn hét lớn một tiếng.
“Vâng!”
Những tiếng leng keng lập tức vang lên. Mộc Hoàng bị dìm trong nham thạch được chậm rãi kéo lên trên. Y phục không che được cơ thể của hắn, sự khốn khổ thảm hại này thật khiến người ta không nỡ nhẫn tâm nhìn.
Đế Sát nhìn Mộc Hoàng đang được kéo lên. Hắn trông thấy rõ ràng Mộc Hoàng đã rơi vào tình trạng thần trí không tỉnh táo nhưng khóe miệng lại vẫn nở nụ cười.
Nỗi giận trong lòng hắn cơ hồ ngút lên ngập trời. Không thèm nghĩ ngợi gì mà chụp tay vào không trung, một thanh kiếm màu đen lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Thân mình Đế Sát chợt lóe lên, hắn liền đâm về phía Mộc Hoàng. Lưỡi kiếm nảy lên và hung hăng dừng lại trên cổ Mộc Hoàng. Kiếm đâm vào da, máu tươi lập tức chảy xuống. Màu đỏ của máu không thể so với nham thạch nóng chảy phía sau lưng bọn họ, nhưng không hiểu sao nó lại đỏ một cách chói mắt, một cách thảm thiết như vậy.
Mộc Hoàng cố gắng chịu đau, thần trí của hắn lại tỉnh táo lại lần nữa. Hắn he hé đôi mắt, chỉ thấy Đế Sát đang gần trong gang tấc.
Sát ngay trước mặt hắn chính là Đế Sát, vẻ mặt ai oán, thần tình giận dữ và căm hận. Trường kiếm trong tay hắn ta đang kề trên cổ hắn, cắt qua da thịt của hắn. Chỉ cần Đế Sát nhẫn tâm thêm một chút, dùng nguyên lực hắc ám lên lưỡi kiếm là có thể trực tiếp lấy mạng hắn rồi.
Mộc Hoàng nhìn Đế Sát, mặt không chút đổi sắc. Ánh sắc lạnh toát ra từ mắt hắn không có vẻ gì là thỏa hiệp, lại càng không có sự hoảng sợ hay khẩn cầu. Ngoài ra, lại càng không có sự thương tiếc và thông cảm. Chỉ có duy nhất sự cao cao tại thượng, một loại tư thái cao cao tại thượng vượt qua hết thảy.
Đế Sát đối diện với ánh mắt của Mộc Hoàng, nhìn thấy ý tứ toát ra từ mắt Mộc Hoàng. Thanh kiếm trong tay hắn càng đâm sâu thêm vài phần.
Miệng vết thương trên cổ Mộc Hoàng càng sâu thêm vài phần.
“Thiếu chủ, giết hắn đi, giết hắn đi…” Thấy vậy, đám người hầu của Hắc Ngục đứng bên cạnh lập tức nghiến răng nghiến lợi nói với Đế Sát. Người Hắc Ngục không sợ chết, cũng không sợ kẻ thù tìm tới cửa. Cùng lắm thì cá chết lưới rách, đó là quy tắc làm việc của Hắc Ngục. Nam nhân này khiến Thiếu chủ của bọn họ bị tổn thương, khiến Thiếu chủ phải đau khổ căm hận, lại còn đưa tới mầm tai vạ cực lớn. Cứ giết hắn ta trước để Thiếu chủ nguôi cơn giận đã rồi tính sau.
Đế Sát nghe những lời nói xung quanh xong, sát ý trong mắt càng dâng lên điên cuồng.
Giết hắn ta, giết chết hắn ta… Một khi Phong Vân không còn hắn ta nữa, sớm hay muộn nàng cũng sẽ quên đi Mộc Hoàng. Thời gian có thể làm thay đổi mọi chuyện, có thể làm hao mòn mọi chuyện. Giết hắn ta, lúc này tốt nhất là giết chết hắn ta.
Đế Sát nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộc Hoàng, hai mắt bắt đầu đỏ rực lên. Bên trong là một cơn điên cuồng dữ tợn sắp bùng nổ.
Còn Mộc Hoàng thì nhìn thấy hết thảy mọi chuyện nhưng vẫn không hề thay đổi đối diện với Đế Sát. Đối với Đế Sát, hắn chẳng có lời nào hay ho để nói.
Kẻ địch là kẻ địch, kẻ thù là kẻ thù, vĩnh viễn không thể thỏa hiệp, vĩnh viễn không thể trở thành bạn bè. Cũng vĩnh viễn không cầu xin, vĩnh viễn không cúi đầu.
Đế Sát đối diện với ánh mắt của Mộc Hoàng, lưỡi kiếm trong tay càng đâm sâu thêm một chút. Nhìn thấy kiếm trong tay hắn đâm sâu thêm từng tấc từng tấc, nhìn thấy gương mặt của Mộc Hoàng dần dần mất đi huyết sắc, chỉ cần hắn dùng sức một chút là mọi chuyện sẽ chấm dứt…
Thế nhưng… Có điều…
“Ta thương hắn, ta không ngăn được ngươi giết hắn, chuyện ta có thể làm chỉ là đi cùng với hắn.” Có điều, không hiểu sao những lời nói của Phong Vân lúc còn ở bên trong không gian vũ mang bỗng vang lên bên tai hắn.
Nếu Mộc Hoàng chết thì nàng sẽ đi theo hắn ta. Hắn không sợ giết chết Mộc Hoàng, hắn lại càng không sợ Phong Vân phá hủy Hắc Ngục của hắn.
Chỉ là… Chỉ là…
Hắn không nỡ để Phong Vân phải đau lòng. Hắn không muốn từ nay về sau không được nhìn thấy Phong Vân nữa. Hắn càng không muốn vì hắn giết Mộc Hoàng mà Phong Vân cũng đi theo…
Hắn không làm được, hắn không xuống tay được, hắn không dám…
Bàn tay nắm trường kiếm của Đế Sát bắt đầu run rẩy. Hắn muốn giết kẻ trước mắt này, rất muốn, rất muốn, rất muốn, có điều…
Nghĩ tới cảnh Phong Vân biến mất trước mặt hắn, tim hắn lại…
Đế Sát hầu như không thể khống chế được nỗi bi thương đau xót và căm giận trong lòng.
Mộc Hoàng nhìn Đế Sát đang đấu tranh với bản thân, ánh mắt vẫn đối chọi gay gắt của hắn bỗng khe khẽ thu lại. Sau đó, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Tuy là kẻ thù, nhưng mà…
“A…” Mộc Hoàng vừa mới nhắm mắt liền chợt nghe thấy tiếng rống to điên cuồng gần như suy sụp của Đế Sát. Trong tiếng rống to của hắn ta chứa đầy sự bất lực, thống khổ và bi phẫn.
“Mang hắn trở lại cho ta, mang hắn trở lại cho ta!” Lưỡi kiếm kề trên cổ Mộc Hoàng bị ném mạnh ra ngoài. Nó đập vào vách núi xa xa và truyền đến một trận âm thanh vang dội. Lời nói nóng nảy và không cam lòng của Đế Sát cũng dội lại. Không đợi Mộc Hoàng kịp có phản ứng, Đế Sát đã nhanh chóng vọt đi rất xa, chỉ để lại phía sau một bóng dáng bi phẫn đến tận cùng.
Rõ ràng là hận như vậy nhưng cuối cùng hắn lại không nỡ ra tay.
Chỉ vì một câu nói của Phong Vân, một câu thôi.
Gió lạnh chợt nổi lên. Cái lạnh nhè nhẹ cùng với lửa nham thạch cực nóng quét qua tầng thứ nhất của địa ngục, mang theo không phải sự tàn nhẫn, không phải sự dữ tợn, mà chính là sự đau xót và bi phẫn vô cùng.
Hỏi thế gian tình là chi mà khiến bao người điên cuồng, bao người u oán.
“Mẹ nó!” Nhìn thấy Thiếu chủ của bọn họ cuối cùng cũng không xuống tay, đám người Hắc Ngục tức giận túm lấy đống xiềng xích trên người Mộc hoàng và đưa hắn trở lại nơi giam giữ.
Thiếu chủ của bọn họ đã không chịu xuống tay, vậy đừng trách Vương tôn của bọn họ.
Gió dữ rền vang, khốc liệt mà dữ tợn.
Giữa cơn gió dữ tợn này, toàn bộ Hắc Ngục đang tham gia phản công bỗng huyên náo hẳn lên.
“Lui ra, lui ra, mau lùi lại…”
“Mẹ nó, đám người nào vậy? Sao lại không sợ đòn tấn công của chúng ta…”
“Không biết, mau lùi lại phía sau, a…”
Tại tầng thứ tám của địa ngục, đám binh sĩ Hắc Ngục vốn đang dũng mãnh xông lên bỗng liên tiếp lùi lại phía sau. Trước mặt bọn họ có một đám người cao tới ba thước và cường hãn vô cùng đang nghiêm bước sáp lại.
Tộc Bỉ Mông là chủng tộc có sở trường phòng ngự vô cùng cường hãn. Ngay cả các đòn tấn công của di tộc thượng cổ như tộc tinh linh hay tộc mỹ nhân ngư, bọn họ cũng có thể phòng ngự hơn phân nửa. Nói gì tới những đòn tấn công trước mặt của đám người Hắc Ngục, bọn họ đều coi như gãi ngứa chứ chẳng đáng là gì.
Trong chốc lát, chỉ thấy giữa những chùm lửa linh lực sáng lạn rực rỡ kia, tộc Bỉ Mông cứ liên tục xông thẳng lên như đi vào chỗ không người. Ở những nơi bọn họ đi qua, mọi thứ đều bị phá hủy hết thảy.
“Các bằng hữu, nhanh lên!” Giữa đám người cao lớn của tộc Bỉ Mông, Ngàn Dạ Lan ngồi trên vai nữ thủ lĩnh của tộc Bỉ Mông từ trên cao nhìn xuống hô to.
“Được!” Những tiếng trả lời cục mịch lập tức đồng thời vang lại. Cỗ chiến xa của tộc Bỉ Mông càng được đẩy nhanh tốc độ. Những bàn tay to lớn vung ra một cái, những cái chân đài đá lên một cái, mặc cho thế trận kiến trúc của các ngươi có cường hãn thế nào, tất cả cũng đều bị phá hủy sạch sẽ. Mọi đòn tấn công của Hắc Ngục căn bản không đất dụng võ trên người tộc Bỉ Mông.
Quả thực là những con người độc nhất vô nhị. Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, mọi sự đều vô cùng bạo liệt.
Cùng với sự xuất hiện không ngừng của các di tộc thượng cổ, sắc mặt của vua Hắc Ngục càng trở nên khó coi.
Lúc này, giữa bầu không khí nhuốm đầy khói lửa, màu đen đều tụ tập cả tại nơi có tẩm cung của Đế Sát.
Phong Vân vẫn không ngẩng đầu lên nhìn vua Hắc Ngục, nàng vẫn tiếp tục ngắm nghía một quân cờ trong tay, gương mặt tuyệt đối lộ ra vẻ lãnh khốc.
“Vương tôn!” Giữa bầu không khí tràn ngập sự lạnh lẽo này, đệ nhất chiến tướng của Hắc Ngục là Thiên Hòa đột nhiên xuất hiện bên cạnh vua Hắc Ngục và gật gật đầu với ông ta.
Thấy vậy, trên gương mặt âm lãnh của vua Hắc Ngục đột nhiên hiện lên một tia cười lạnh. Ông ta ngẩng đầu xoay người nhìn về phía ra, trên khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh, “Hách Liên Phong Vân, hy vọng ngươi còn có thể lãnh khốc như vậy.”
Ông ta đang nói thì xa xa bỗng có một cột sáng màu đen chầm chậm xuất hiện.
Phong Vân nhướng mày, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn về phía phương xa đang rung chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.