Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 146: Chặn ngang một tay (4)
Nhất thế Phong Lưu
11/12/2013
Bảo bối. Phong Vân mắt sáng rực lên.
Cấp thú Mười ba thủ hộ gì đó, ha ha, kia tuyệt đối là đại bảo bối.
“Báo vương, ta chỉ lấy một vật, báo vương sao lại làm khó ta như thế.” Đúng lúc này, nam nhân áo xanh trên bầu trời kia đột ngột mở miệng .
Thanh âm thực lãnh đạm, lại mang theo một sự áp chế.
“Chê cười, muốn từ ta lấy đi vật gì đó,trước tiên phải bước qua xác ta .” Lưu Vân báo trả lời đầy kiên quyết.
Đại ma thú cấp mười ba, đương nhiên có năng lực có thể nói chuyện .
“Một khi đã như vậy, vậy không có gì để nói .”Thanh âm của nam tử kia thản nhiên như có như không truyền xuống.
Sau đó hai tay mạnh mẽ vung lên, một loại khói màu xanh, giống như cơn lốc xoáy . đương nhiên không phải là loại linh lực bình thường , bỗng nhiên ở trên bầu trời hiện lên.
Linh lực đó như rồng cuốn từ một cơn gió lốc đột nhiên tăng vọt, trong nháy mắt như lửa lớn bao trùm cả đỉnh núi, thành một cơn lốc xoáy thật lớn.
Cùng với sức mạnh của cơn lốc xoáy, nó lại như nham thạch bùng nổ, lập tức ầm vang, sau đó trong nháy mắt đã bị dập nát.
Phong Vân thấy vậy trừng lớn mắt,đây cũng không phải hệ cỏ cây công kích giống như của nàng, thật đúng là khó có thể tưởng tượng ra được.
Khí thế này, sự uy hiếp này ……
Khụ khụ, Phong Vân đứng sau lưng Mộc Hoàng, nơi đây quá nguy hiểm, dùng Mộc Hoàng làm lá chắn là tốt nhất .Bất quá trong ánh mắt của nàng lại là sự hưng phấn kích thích .
Mộc Hoàng bị động tác của Phong Vân nhất thời sắc mặt trở lên xanh mét.
Phong Vân không thể che dấu một chút sự hưng phấn này sao, sau đó làm ra bộ dáng cho hắn xem.Bất quá,tay kia đã ôm hắn lấy thắt lưng hắn, cảm giác cũng không quá kém, có thể dễ dàng tha thứ.
“Hừ, nơi này còn không tới phiên ngươi tới giương oai!” Lưu Vân Báo rống to một tiếng,như có thể nghiền nát hết thảy mọi lốc xoáy.
Sau đó thân hình mạnh mẽ bay lên trời, hai chân trước hướng đến chỗ kẻ áo xanh mà vồ lấy.
Trong thời gian ngắn linh lực màu tím quang mang cực lớn.
Cấp thú Mười ba thủ hộ gì đó, ha ha, kia tuyệt đối là đại bảo bối.
“Báo vương, ta chỉ lấy một vật, báo vương sao lại làm khó ta như thế.” Đúng lúc này, nam nhân áo xanh trên bầu trời kia đột ngột mở miệng .
Thanh âm thực lãnh đạm, lại mang theo một sự áp chế.
“Chê cười, muốn từ ta lấy đi vật gì đó,trước tiên phải bước qua xác ta .” Lưu Vân báo trả lời đầy kiên quyết.
Đại ma thú cấp mười ba, đương nhiên có năng lực có thể nói chuyện .
“Một khi đã như vậy, vậy không có gì để nói .”Thanh âm của nam tử kia thản nhiên như có như không truyền xuống.
Sau đó hai tay mạnh mẽ vung lên, một loại khói màu xanh, giống như cơn lốc xoáy . đương nhiên không phải là loại linh lực bình thường , bỗng nhiên ở trên bầu trời hiện lên.
Linh lực đó như rồng cuốn từ một cơn gió lốc đột nhiên tăng vọt, trong nháy mắt như lửa lớn bao trùm cả đỉnh núi, thành một cơn lốc xoáy thật lớn.
Cùng với sức mạnh của cơn lốc xoáy, nó lại như nham thạch bùng nổ, lập tức ầm vang, sau đó trong nháy mắt đã bị dập nát.
Phong Vân thấy vậy trừng lớn mắt,đây cũng không phải hệ cỏ cây công kích giống như của nàng, thật đúng là khó có thể tưởng tượng ra được.
Khí thế này, sự uy hiếp này ……
Khụ khụ, Phong Vân đứng sau lưng Mộc Hoàng, nơi đây quá nguy hiểm, dùng Mộc Hoàng làm lá chắn là tốt nhất .Bất quá trong ánh mắt của nàng lại là sự hưng phấn kích thích .
Mộc Hoàng bị động tác của Phong Vân nhất thời sắc mặt trở lên xanh mét.
Phong Vân không thể che dấu một chút sự hưng phấn này sao, sau đó làm ra bộ dáng cho hắn xem.Bất quá,tay kia đã ôm hắn lấy thắt lưng hắn, cảm giác cũng không quá kém, có thể dễ dàng tha thứ.
“Hừ, nơi này còn không tới phiên ngươi tới giương oai!” Lưu Vân Báo rống to một tiếng,như có thể nghiền nát hết thảy mọi lốc xoáy.
Sau đó thân hình mạnh mẽ bay lên trời, hai chân trước hướng đến chỗ kẻ áo xanh mà vồ lấy.
Trong thời gian ngắn linh lực màu tím quang mang cực lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.