Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 341
Nhất thế Phong Lưu
05/02/2014
Gương mặt tươi cười, tình ý thật sâu, tràn đầy tình
cảm.Lực hấp dẫn còn lớn hơn lúc nãy rất nhiều.Phong Vân liền đi đến phía trước.
Mộc Hoàng không thể thi triển được linh lực, mà Phong Vân lúc này lại có một sức mạnh vô cùng lớn, Mộc Hoàng vì vậy mà bị nàng kéo về phía trước.
Mộc Hoàng biết đây là do vị trí của Phong Vân ở trong lòng hắn, hắn rất mạnh, nhưng cũng không ngăn được Phong Vân, sắc mặt không khỏi tái mét.Phong Vân đã đi đến miệng vực, từng bước từng bước rơi xuống.
Mộc Hoàng đang gắt gao ôm lấy cánh tay Phong Vân, cũng bị kéo theo rơi xuống vực.
Mộc Hoàng nhanh chóng phản ứng, nhanh tay bám lấy miệng vực, khống chế để không bị rơi xuống, mang theo Phong Vân treo mình trên vách đá.Tay Mộc Hoàng vừa tiếp xúc với đám tà khí màu đen kia, lập tức nghe thấy tiếng xèo xèo vang lên.
Năm ngón tay Mộc Hoàng đang bám vào vách đá rất nhanh bị ăn mòn thành màu đen, chỉ còn thấy xương lộ ra.Hơn nữa, tà khí màu đen kia cũng dần dần ăn mòn dọc theo cánh tay Mộc Hoàng.
“Mau tỉnh lại cho ta, nhanh lên, Phong Vân, tỉnh lại, tỉnh lại mau, ta đã nói sẽ cho nàng cuộc sống nàng muốn thì nhất định sẽ làm được, nàng nhanh tỉnh lại mau……”
Trán Mộc Hoàng nháy mắt toát đầy mồ hôi lạnh, không thể sử dụng được linh lực, cơ thể dần dần bị ăn mòn, cái loại cảm giác này……
Một tiếng rống to trầm thấp vang lên, vài giọt mồ hôi lớn rơi xuống, vang vọng giữa vực sâu ngun ngút.
Phong Vân bị Mộc Hoàng gắt gao bắt lấy, lơ lửng giữa không trung, tà khí màu đen ở dưới kia đang cuồn cuộn trào dâng, không ngừng cuốn lấy Phong Vân.Vô số cánh tay màu đen đang muốn vươn lên chạm vào chân Phong Vân.
“Nữ nhân này, nàng tỉnh lại cho ta, có nghe thấy không?” Lời nói giận dữ của Mộc Hoàng vang vọng giữa không trung, máu cùng mồ hôi của hắn hòa loãng vào nhau tí tách rơi xuống vực.
Tách, một giọt máu loãng vô tình rơi xuống mặt Phong Vân.
Đám hắc khí đang quấn quanh trên người Phong Vân bị chấn động mạnh.Mọi người ở trên con đường bên phải kia có chút hốt hoảng.
Mộc Hoàng thấy vậy lập tức hé miệng, hung hăng cắn mạnh vào đầu lưỡi, sau đó cúi đầu, một ngụm máu tươi phun về phía Phong Vân.Huyết sắc lưu ly có thể trừ khử tà khí.
Phong Vân chấn động mạnh, cảnh vật trước mắt tất cả đều tan biến đi, không còn cha mẹ, cũng không có thân nhân bằng hữu.Trước mắt chỉ còn vực đen sâu thẳm, chỉ còn Mộc Hoàng đang nắm chặt tay nàng.
Tâm trí Phong Vân nhanh chóng tỉnh táo trở lại, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu.Nàng nhìn thấy Mộc Hoàng đã bị đám khí tà ác kia ăn mòn nửa người nhưng vẫn đang nắm chặt tay nàng không buông.
Những chuyện xảy ra trong ảo ảnh vừa rồi từng chuyện từng chuyện dần dần hiện lên trong tâm trí nàng.Nàng vì muốn có cuộc sống bình yên đã lựa chọn từ bỏ Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng ở ngay bên cạnh nàng đã chứng kiến tất cả.
Nhưng lúc nay, hắn lại…… hắn lại……
Hắn không lựa chọn từ bỏ nàng……
Phong Vân cảm thấy trong lòng lẫn lộn rất nhiều loại cảm xúc, trong lòng vừa chua sót, vừa đau, vừa sợ, những cảm xúc mãnh liệt này khiến nàng không cách bình tĩnh được.Ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh băng của Mộc Hoàng, Phong Vân cắn răng, nhẹ nhàng mở miệng:“Vì sao?”
Vì cái gì mà còn không muốn buông tha nàng?
Nếu là nàng, nàng nhất định sẽ quay đầu bước đi.Người được chọn không phải là mình, còn gì để lưu luyến nữa.
Mộc Hoàng không thể thi triển được linh lực, mà Phong Vân lúc này lại có một sức mạnh vô cùng lớn, Mộc Hoàng vì vậy mà bị nàng kéo về phía trước.
Mộc Hoàng biết đây là do vị trí của Phong Vân ở trong lòng hắn, hắn rất mạnh, nhưng cũng không ngăn được Phong Vân, sắc mặt không khỏi tái mét.Phong Vân đã đi đến miệng vực, từng bước từng bước rơi xuống.
Mộc Hoàng đang gắt gao ôm lấy cánh tay Phong Vân, cũng bị kéo theo rơi xuống vực.
Mộc Hoàng nhanh chóng phản ứng, nhanh tay bám lấy miệng vực, khống chế để không bị rơi xuống, mang theo Phong Vân treo mình trên vách đá.Tay Mộc Hoàng vừa tiếp xúc với đám tà khí màu đen kia, lập tức nghe thấy tiếng xèo xèo vang lên.
Năm ngón tay Mộc Hoàng đang bám vào vách đá rất nhanh bị ăn mòn thành màu đen, chỉ còn thấy xương lộ ra.Hơn nữa, tà khí màu đen kia cũng dần dần ăn mòn dọc theo cánh tay Mộc Hoàng.
“Mau tỉnh lại cho ta, nhanh lên, Phong Vân, tỉnh lại, tỉnh lại mau, ta đã nói sẽ cho nàng cuộc sống nàng muốn thì nhất định sẽ làm được, nàng nhanh tỉnh lại mau……”
Trán Mộc Hoàng nháy mắt toát đầy mồ hôi lạnh, không thể sử dụng được linh lực, cơ thể dần dần bị ăn mòn, cái loại cảm giác này……
Một tiếng rống to trầm thấp vang lên, vài giọt mồ hôi lớn rơi xuống, vang vọng giữa vực sâu ngun ngút.
Phong Vân bị Mộc Hoàng gắt gao bắt lấy, lơ lửng giữa không trung, tà khí màu đen ở dưới kia đang cuồn cuộn trào dâng, không ngừng cuốn lấy Phong Vân.Vô số cánh tay màu đen đang muốn vươn lên chạm vào chân Phong Vân.
“Nữ nhân này, nàng tỉnh lại cho ta, có nghe thấy không?” Lời nói giận dữ của Mộc Hoàng vang vọng giữa không trung, máu cùng mồ hôi của hắn hòa loãng vào nhau tí tách rơi xuống vực.
Tách, một giọt máu loãng vô tình rơi xuống mặt Phong Vân.
Đám hắc khí đang quấn quanh trên người Phong Vân bị chấn động mạnh.Mọi người ở trên con đường bên phải kia có chút hốt hoảng.
Mộc Hoàng thấy vậy lập tức hé miệng, hung hăng cắn mạnh vào đầu lưỡi, sau đó cúi đầu, một ngụm máu tươi phun về phía Phong Vân.Huyết sắc lưu ly có thể trừ khử tà khí.
Phong Vân chấn động mạnh, cảnh vật trước mắt tất cả đều tan biến đi, không còn cha mẹ, cũng không có thân nhân bằng hữu.Trước mắt chỉ còn vực đen sâu thẳm, chỉ còn Mộc Hoàng đang nắm chặt tay nàng.
Tâm trí Phong Vân nhanh chóng tỉnh táo trở lại, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu.Nàng nhìn thấy Mộc Hoàng đã bị đám khí tà ác kia ăn mòn nửa người nhưng vẫn đang nắm chặt tay nàng không buông.
Những chuyện xảy ra trong ảo ảnh vừa rồi từng chuyện từng chuyện dần dần hiện lên trong tâm trí nàng.Nàng vì muốn có cuộc sống bình yên đã lựa chọn từ bỏ Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng ở ngay bên cạnh nàng đã chứng kiến tất cả.
Nhưng lúc nay, hắn lại…… hắn lại……
Hắn không lựa chọn từ bỏ nàng……
Phong Vân cảm thấy trong lòng lẫn lộn rất nhiều loại cảm xúc, trong lòng vừa chua sót, vừa đau, vừa sợ, những cảm xúc mãnh liệt này khiến nàng không cách bình tĩnh được.Ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh băng của Mộc Hoàng, Phong Vân cắn răng, nhẹ nhàng mở miệng:“Vì sao?”
Vì cái gì mà còn không muốn buông tha nàng?
Nếu là nàng, nàng nhất định sẽ quay đầu bước đi.Người được chọn không phải là mình, còn gì để lưu luyến nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.