Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 412
Nhất thế Phong Lưu
18/06/2014
“Không có nhưng mà. Cô thử hỏi những người xung quanh một chút
xem thế nào, hỏi bọn hắn xem muốn đi theo tín ngưỡng thần linh hư ảo với một cái bụng đói hay muốn đi theo người lãnh đạo có thể cho mình một
cuộc sống thực tế mỹ mãn no đủ?”
Phong Vân vừa nói xong lời này thì dân chúng Nam Viên vẫn lẳng lặng lắng nghe xung quanh lập tức thi nhau hét lên, “Nói nhảm cũng vô ích, đương nhiên chúng ta sẽ theo người lãnh đạo có thể cho mình một cuộc sống thực tế mỹ mãn no đủ rồi.”
“Mọi người chết đói thì tín ngưỡng hư ảo còn dùng được cái rắm.”
“Làm người phải thực tế, ăn no mặc ấm mới chính là con đường đúng đắn.”
“Đúng đúng, đúng là như thế…”
Trong lúc nhất thời, những tiếng trả lời liên tiếp vang lên, tất cả đều cùng chung một ý nghĩ.
Người dân Nam Viên đều cho rằng tín ngưỡng là cái gì? Tín ngưỡng chính là chính mình.
Nghe câu trả lời của mọi người, Phong Vân chậm rãi cười cười, nàng nhìn Phượng Vũ Phi rồi khoan thai nói, “Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, tâm nguyện là cái gì, đó mới chính là tâm nguyện thực sự. Phải hạ mình xuống mà xem xét mọi chuyện trên góc nhìn của bọn họ chứ không phải chỉ nhìn thấy trên cao rồi tranh đấu với nhau, như vậy thì các người sẽ hiểu được thế nào gọi là tự nhiên mà thắng, thế nào mới là người lãnh đạo thực tế sáng suốt, nếu có thể không chiến mà khuất phục được người ta, chiến thắng còn có thể không nằm trong tầm với được sao.”
“Rầm rầm.” Phong Vân vừa dứt lời thì dân chúng Nam Viên xung quanh nhất tề đứng dậy vỗ tay rầm rập. Bọn họ hiểu được ý của Phong Vân, bọn họ nghe và hiểu được. Lấy họ làm gốc, vì họ mà suy nghĩ, đây chính là ý của Hách Liên Phong Vân.
Nói rất đúng, lời này rất đúng!
“Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, lấy dân làm gốc, với việc trị quốc mà nói, đây mới thực sự là đạo trị quốc.” Ma Ha Cách ngồi trên đài cao mất một lúc lâu mới hồi phục được tinh thần, ông ta cũng khó tin đứng lên và bắt đầu vỗ tay.
Nam Viên không thiếu những binh cường tướng giỏi, cái Nam Viên thiếu chính là những nhân tài trị quốc.
Phong Vân vừa nói xong lời này thì dân chúng Nam Viên vẫn lẳng lặng lắng nghe xung quanh lập tức thi nhau hét lên, “Nói nhảm cũng vô ích, đương nhiên chúng ta sẽ theo người lãnh đạo có thể cho mình một cuộc sống thực tế mỹ mãn no đủ rồi.”
“Mọi người chết đói thì tín ngưỡng hư ảo còn dùng được cái rắm.”
“Làm người phải thực tế, ăn no mặc ấm mới chính là con đường đúng đắn.”
“Đúng đúng, đúng là như thế…”
Trong lúc nhất thời, những tiếng trả lời liên tiếp vang lên, tất cả đều cùng chung một ý nghĩ.
Người dân Nam Viên đều cho rằng tín ngưỡng là cái gì? Tín ngưỡng chính là chính mình.
Nghe câu trả lời của mọi người, Phong Vân chậm rãi cười cười, nàng nhìn Phượng Vũ Phi rồi khoan thai nói, “Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, tâm nguyện là cái gì, đó mới chính là tâm nguyện thực sự. Phải hạ mình xuống mà xem xét mọi chuyện trên góc nhìn của bọn họ chứ không phải chỉ nhìn thấy trên cao rồi tranh đấu với nhau, như vậy thì các người sẽ hiểu được thế nào gọi là tự nhiên mà thắng, thế nào mới là người lãnh đạo thực tế sáng suốt, nếu có thể không chiến mà khuất phục được người ta, chiến thắng còn có thể không nằm trong tầm với được sao.”
“Rầm rầm.” Phong Vân vừa dứt lời thì dân chúng Nam Viên xung quanh nhất tề đứng dậy vỗ tay rầm rập. Bọn họ hiểu được ý của Phong Vân, bọn họ nghe và hiểu được. Lấy họ làm gốc, vì họ mà suy nghĩ, đây chính là ý của Hách Liên Phong Vân.
Nói rất đúng, lời này rất đúng!
“Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, lấy dân làm gốc, với việc trị quốc mà nói, đây mới thực sự là đạo trị quốc.” Ma Ha Cách ngồi trên đài cao mất một lúc lâu mới hồi phục được tinh thần, ông ta cũng khó tin đứng lên và bắt đầu vỗ tay.
Nam Viên không thiếu những binh cường tướng giỏi, cái Nam Viên thiếu chính là những nhân tài trị quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.