Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 418
Nhất thế Phong Lưu
21/06/2014
Phong Vân nhìn thấy gương mặt biến dạng của Mộc Hoàng thì chậm rãi
thu hồi vẻ tươi cười bình thản trên mặt. Nàng vươn tay túm lấy cổ áo
hắn, trên mặt biểu lộ một nụ cười đầy vẻ tà ác và giận dữ, “Chàng dám mở đại hội kén rể, sao ta lại không dám tới hả?”
Mộc Hoàng nghe thấy thế thì sắc mặt trầm xuống, “Nàng đừng quấy rối ta nữa, ta mở đại hội kén rể không phải dành cho nàng.”
“Vậy là dành cho chàng hả?” Phong Vân chớp mắt cười nói.
Mộc Hoàng nghe Phong Vân nói thế liền đưa tay giữ chặt hai má nàng, “Mắt nàng nhìn thấy là dành cho ta hả? Mắt nàng nhìn thấy ta xuống võ đài hả? Nam Viên ta có nhiều thanh niên ưu tú như vậy, ta không tin không có người…”
“Mắt của ta đều thấy kẻ khác đúng là nhằm vào chàng!” Mộc Hoàng còn chưa nói xong thì bàn tay Phong Vân túm trên cổ áo hắn đã siết chặt lại.
Mộc Hoàng nhất thời dừng lại, sau khi nhíu nhíu mày nhìn Phong Vân, trên người tự nhiên phát ra một tia kiêu ngạo, “Thế thì đã sao? Nhằm vào ta thì ta phải đáp ứng nàng ấy sao? Buồn cười, Mộc Hoàng ta là ai? Chẳng lẽ người ta muốn là có thể có được hay sao, ta…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Mộc Hoàng đột nhiên đảo một cái, vẻ mặt phẫn nộ cũng từ từ biến đổi, hắn cúi đầu nhìn thật sâu và gương mặt tươi cười đầy vẻ dữ tợn của Phong Vân.
Hắn bỗng tươi cười, “Ta biết rồi, nàng đang ghen!”
Ha ha, hắn hiểu rồi, Phong Vân của hắn đang ghen đây mà. Nàng tưởng hắn muốn cưới vợ nên mới tới đây để quấy rối hắn. Ha ha, vui thật, đây chính là bằng chứng Phong Vân nhà hắn có để ý đến hắn đây mà. Nghĩ thông được điều này, Mộc Hoàng liền hô lên một tiếng vui vẻ, cả khuôn mặt đều mừng đến nỗi bừng sáng.
Hắn lại nhìn vào đôi mắt tràn đầy lửa giận của Phong Vân, mấy tháng nay nàng không mập lên chút nào, tinh thần rất tốt, linh lực cũng mạnh hơn. Hôm qua khi thấy nàng, hắn vừa tức vừa giận, còn hôm nay vừa thấy thì vừa giận vừa tức, nhưng lúc này, khi người thật đang ở ngay trước mắt, hắn mới biết bản thân rốt cuộc có bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu tưởng niệm.
Phong Vân bị chuyển biến bất ngờ của Mộc Hoàng làm cho sửng sốt. Nàng lập tức mím môi rồi đưa tay vỗ vỗ lên hai má Mộc Hoàng, “Thế thì đã sao? Chàng được phép để người ta kén rể, chẳng lẽ ta không được phép ghen? Ta nói cho chàng biết, một khi ta đã ghen thì sẽ khiến đế thành Nam Viên của chàng chết chìm, chàng đừng mơ… Ơ…”
Lời thừa nhận và uy hiếp vừa mới được nói ra rất rõ ràng lưu loát. Mộc Hoàng vốn đang cười to liền mạnh mẽ cúi đầu áp môi lên môi nàng và hôn thật sâu. Hắn chặn ngang eo Phong Vân, ôm chặt lấy nàng đang cố gắng đứng dậy. Mộc Hoàng nghiêng người ngồi xuống bên cạnh chiếc giường khổng lồ của hắn. Hắn áp cả người xuống vây kín lấy Phong Vân và đè chặt nàng xuống giường.
“Chàng để ta đứng lên, ta nói… Ơ…” Phong Vân bị làm cho hốt hoảng, vừa mới tách ra khỏi hắn được một chút thì Mộc Hoàng lại lần thứ hai đè xuống.
Mấy tháng không gặp, tức là mấy trăm ngày đấy nhỉ. Nếu hắn không rời đi và tính mỗi ngày hắn hôn nàng một lần thì Phong Vân còn thiếu hắn mấy trăm cái hôn rồi. Hôm nay hắn nhất định phải đòi lại cho đủ, không đủ không buông. Mộc Hoàng nào có để ý đến Phong Vân đang vùng vẫy giãy dụa, coi như sự cự tuyệt của nàng chính là nghênh đón, hắn vẫn tiếp tục ngang ngược hôn nàng, ôn nhu, ngọt ngào, điên cuồng, cấp bách…
Liên tiếp những nụ hôn với đủ loại cảm xúc và tư thái rót lên môi Phong Vân. Tay hắn cũng không nhàn rỗi, bàn tay nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo choàng lông cáo màu trắng trên người Phong Vân xuống rồi luồn vào bên trong dứt khoát mạnh mẽ bắt đầu lột bỏ quần áo của nàng.
Hôm qua hắn đã muốn trực tiếp đem Phong Vân của hắn nhét vào trong bụng, hôm nay làm sao hắn có thể buông tha cho nàng. Phong Vân của hắn, hắn phải trực tiếp ăn luôn, không đợi chờ gì nữa. Đỡ cho hắn phải đêm dài lắm mộng, đỡ cho người này lại khiến hắn phải biến thành cái bộ dạng thiêu thân lần nữa.
Mộc Hoàng nghe thấy thế thì sắc mặt trầm xuống, “Nàng đừng quấy rối ta nữa, ta mở đại hội kén rể không phải dành cho nàng.”
“Vậy là dành cho chàng hả?” Phong Vân chớp mắt cười nói.
Mộc Hoàng nghe Phong Vân nói thế liền đưa tay giữ chặt hai má nàng, “Mắt nàng nhìn thấy là dành cho ta hả? Mắt nàng nhìn thấy ta xuống võ đài hả? Nam Viên ta có nhiều thanh niên ưu tú như vậy, ta không tin không có người…”
“Mắt của ta đều thấy kẻ khác đúng là nhằm vào chàng!” Mộc Hoàng còn chưa nói xong thì bàn tay Phong Vân túm trên cổ áo hắn đã siết chặt lại.
Mộc Hoàng nhất thời dừng lại, sau khi nhíu nhíu mày nhìn Phong Vân, trên người tự nhiên phát ra một tia kiêu ngạo, “Thế thì đã sao? Nhằm vào ta thì ta phải đáp ứng nàng ấy sao? Buồn cười, Mộc Hoàng ta là ai? Chẳng lẽ người ta muốn là có thể có được hay sao, ta…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Mộc Hoàng đột nhiên đảo một cái, vẻ mặt phẫn nộ cũng từ từ biến đổi, hắn cúi đầu nhìn thật sâu và gương mặt tươi cười đầy vẻ dữ tợn của Phong Vân.
Hắn bỗng tươi cười, “Ta biết rồi, nàng đang ghen!”
Ha ha, hắn hiểu rồi, Phong Vân của hắn đang ghen đây mà. Nàng tưởng hắn muốn cưới vợ nên mới tới đây để quấy rối hắn. Ha ha, vui thật, đây chính là bằng chứng Phong Vân nhà hắn có để ý đến hắn đây mà. Nghĩ thông được điều này, Mộc Hoàng liền hô lên một tiếng vui vẻ, cả khuôn mặt đều mừng đến nỗi bừng sáng.
Hắn lại nhìn vào đôi mắt tràn đầy lửa giận của Phong Vân, mấy tháng nay nàng không mập lên chút nào, tinh thần rất tốt, linh lực cũng mạnh hơn. Hôm qua khi thấy nàng, hắn vừa tức vừa giận, còn hôm nay vừa thấy thì vừa giận vừa tức, nhưng lúc này, khi người thật đang ở ngay trước mắt, hắn mới biết bản thân rốt cuộc có bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu tưởng niệm.
Phong Vân bị chuyển biến bất ngờ của Mộc Hoàng làm cho sửng sốt. Nàng lập tức mím môi rồi đưa tay vỗ vỗ lên hai má Mộc Hoàng, “Thế thì đã sao? Chàng được phép để người ta kén rể, chẳng lẽ ta không được phép ghen? Ta nói cho chàng biết, một khi ta đã ghen thì sẽ khiến đế thành Nam Viên của chàng chết chìm, chàng đừng mơ… Ơ…”
Lời thừa nhận và uy hiếp vừa mới được nói ra rất rõ ràng lưu loát. Mộc Hoàng vốn đang cười to liền mạnh mẽ cúi đầu áp môi lên môi nàng và hôn thật sâu. Hắn chặn ngang eo Phong Vân, ôm chặt lấy nàng đang cố gắng đứng dậy. Mộc Hoàng nghiêng người ngồi xuống bên cạnh chiếc giường khổng lồ của hắn. Hắn áp cả người xuống vây kín lấy Phong Vân và đè chặt nàng xuống giường.
“Chàng để ta đứng lên, ta nói… Ơ…” Phong Vân bị làm cho hốt hoảng, vừa mới tách ra khỏi hắn được một chút thì Mộc Hoàng lại lần thứ hai đè xuống.
Mấy tháng không gặp, tức là mấy trăm ngày đấy nhỉ. Nếu hắn không rời đi và tính mỗi ngày hắn hôn nàng một lần thì Phong Vân còn thiếu hắn mấy trăm cái hôn rồi. Hôm nay hắn nhất định phải đòi lại cho đủ, không đủ không buông. Mộc Hoàng nào có để ý đến Phong Vân đang vùng vẫy giãy dụa, coi như sự cự tuyệt của nàng chính là nghênh đón, hắn vẫn tiếp tục ngang ngược hôn nàng, ôn nhu, ngọt ngào, điên cuồng, cấp bách…
Liên tiếp những nụ hôn với đủ loại cảm xúc và tư thái rót lên môi Phong Vân. Tay hắn cũng không nhàn rỗi, bàn tay nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo choàng lông cáo màu trắng trên người Phong Vân xuống rồi luồn vào bên trong dứt khoát mạnh mẽ bắt đầu lột bỏ quần áo của nàng.
Hôm qua hắn đã muốn trực tiếp đem Phong Vân của hắn nhét vào trong bụng, hôm nay làm sao hắn có thể buông tha cho nàng. Phong Vân của hắn, hắn phải trực tiếp ăn luôn, không đợi chờ gì nữa. Đỡ cho hắn phải đêm dài lắm mộng, đỡ cho người này lại khiến hắn phải biến thành cái bộ dạng thiêu thân lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.