Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 434
Nhất thế Phong Lưu
02/07/2014
Ngay tại chỗ bọn họ vừa rời đi bây giờ lại có thêm hai bóng người.
“Nanh Vu, lá gan của ngươi thật lớn, dám đến phá hỏng chuyện của ta.” Một giọng nói âm trầm vang lên, không hề tàn nhẫn nhưng mang theo một áp lực vô hình.
“Tiểu nhân không dám, là do Thiên Quân có chuyện tìm người, chúng ta cần phải về ngay. Chỉ là một nữ nhân, người……”
“Nữ nhân thì sao, ta coi trọng nàng.” Người kia lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, nam nhân kia di chuyển nhanh như chớp giữa làn sương mờ.
“Đại tiểu thư, ngươi……” Vị phu nhân kia thấy vậy linh hãi.
“Từ nay về sau gọi ta là thiếu chủ.” Thanh âm âm trầm đó lại một lần nữa vang lên.
“Thiếu chủ, người làm vậy……”
“Công lực có thể phục hồi, không đáng tiếc.” Hắn kiêu ngạo nói.
“Thiếu chủ……”
“Rũ sạch cái mùi ma thú trên toàn thân ngươi ngay cho ta, tự dưng giả trang làm ma thú làm cái gì thế không biết, sau khi quay về thì tự mình đi lĩnh phạt đi”
Lời nói lạnh lùng vang lên, nam nhân nhìn thoáng qua hướng Phong Vân đi mất, khẽ nhếch môi: “Chờ ta xử lý xong mọi việc sẽ tới tìm ngươi, có ta bảo hộ ngươi, xem ai dám bắt ngươi.
Trời cao trong xanh, một tiếng cười lớn vang lên làm rung chuyển không gian. Ma thú kia khẽ biến hình khôi phục hình dáng nam nhân. Thiếu chủ không hiểu sao bắt hắn theo bảo hộ Phong Vân. Thật không hiểu sao thiếu chủ lại coi trọng nữ nhân kia? Nữ nhân yếu đuối muốn bao nhiêu chả có……
Thân ảnh chuyển động rồi nhẹ nhàng biến mất. Cùng lúc đó, dấu son môi trên cổ Phong Vân chợt lóe lên rồi biến mất.
Tiếng pháo vang lên ầm ầm rung chuyển bốn phương.
Hôm nay trong rừng ma thú hết sức hỗn loạn. Ở sâu trong rừng rậm lại càng hỗn loạn hơn. Toàn bộ khu rừng lúc này được nhuộm một màu đỏ rực, vô cùng u buồn.
Lúc này, tam đại cao thủ đã tập hợp lại khiến khu rừng rậm yên tĩnh một lần nữa lại trở nên náo nhiệt.
“Báo cáo đế quân, chúng ta thu được tổng cộng năm mươi ba đầu đại ma thú thập cấp, bảy mươi mốt đại ma thú cửu cấp, một trăm linh năm……”
“Báo cáo đế quân, chúng ta hôm nay tổng cộng đánh……“
“Báo cáo đế quân, chúng ta hôm nay thu hoạch……”
“Nhất, nhị, tam……” Người phụ trách tính toán là Lễ bộ Nam Viên.
“Ha ha, uy lực quả nhiên kinh người.” Phượng Vũ Náo vẻ mặt sung sướng đi tới đi lui, cười nói với Mộc Hoàng và Phong Vân.
Uy lực quả nhiên giống như trong tưởng tượng của hắn.
“Thật đáng khâm phục.” Ngàn Dạ Cách cũng đã đi tới. Vẻ mặt hắn đầy hưng phấn nhưng thần khí lại hoàn toàn đối lập, khó mà đoán được.
“Nanh Vu, lá gan của ngươi thật lớn, dám đến phá hỏng chuyện của ta.” Một giọng nói âm trầm vang lên, không hề tàn nhẫn nhưng mang theo một áp lực vô hình.
“Tiểu nhân không dám, là do Thiên Quân có chuyện tìm người, chúng ta cần phải về ngay. Chỉ là một nữ nhân, người……”
“Nữ nhân thì sao, ta coi trọng nàng.” Người kia lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, nam nhân kia di chuyển nhanh như chớp giữa làn sương mờ.
“Đại tiểu thư, ngươi……” Vị phu nhân kia thấy vậy linh hãi.
“Từ nay về sau gọi ta là thiếu chủ.” Thanh âm âm trầm đó lại một lần nữa vang lên.
“Thiếu chủ, người làm vậy……”
“Công lực có thể phục hồi, không đáng tiếc.” Hắn kiêu ngạo nói.
“Thiếu chủ……”
“Rũ sạch cái mùi ma thú trên toàn thân ngươi ngay cho ta, tự dưng giả trang làm ma thú làm cái gì thế không biết, sau khi quay về thì tự mình đi lĩnh phạt đi”
Lời nói lạnh lùng vang lên, nam nhân nhìn thoáng qua hướng Phong Vân đi mất, khẽ nhếch môi: “Chờ ta xử lý xong mọi việc sẽ tới tìm ngươi, có ta bảo hộ ngươi, xem ai dám bắt ngươi.
Trời cao trong xanh, một tiếng cười lớn vang lên làm rung chuyển không gian. Ma thú kia khẽ biến hình khôi phục hình dáng nam nhân. Thiếu chủ không hiểu sao bắt hắn theo bảo hộ Phong Vân. Thật không hiểu sao thiếu chủ lại coi trọng nữ nhân kia? Nữ nhân yếu đuối muốn bao nhiêu chả có……
Thân ảnh chuyển động rồi nhẹ nhàng biến mất. Cùng lúc đó, dấu son môi trên cổ Phong Vân chợt lóe lên rồi biến mất.
Tiếng pháo vang lên ầm ầm rung chuyển bốn phương.
Hôm nay trong rừng ma thú hết sức hỗn loạn. Ở sâu trong rừng rậm lại càng hỗn loạn hơn. Toàn bộ khu rừng lúc này được nhuộm một màu đỏ rực, vô cùng u buồn.
Lúc này, tam đại cao thủ đã tập hợp lại khiến khu rừng rậm yên tĩnh một lần nữa lại trở nên náo nhiệt.
“Báo cáo đế quân, chúng ta thu được tổng cộng năm mươi ba đầu đại ma thú thập cấp, bảy mươi mốt đại ma thú cửu cấp, một trăm linh năm……”
“Báo cáo đế quân, chúng ta hôm nay tổng cộng đánh……“
“Báo cáo đế quân, chúng ta hôm nay thu hoạch……”
“Nhất, nhị, tam……” Người phụ trách tính toán là Lễ bộ Nam Viên.
“Ha ha, uy lực quả nhiên kinh người.” Phượng Vũ Náo vẻ mặt sung sướng đi tới đi lui, cười nói với Mộc Hoàng và Phong Vân.
Uy lực quả nhiên giống như trong tưởng tượng của hắn.
“Thật đáng khâm phục.” Ngàn Dạ Cách cũng đã đi tới. Vẻ mặt hắn đầy hưng phấn nhưng thần khí lại hoàn toàn đối lập, khó mà đoán được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.