Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 443
Nhất thế Phong Lưu
07/07/2014
“Tỷ phu!” Phong Vân lập tức cười tươi như hoa nhìn về phía
Mạnh Khoát. Một tiểu tử với hai bàn tay trắng năm đó giờ đã được thăng
đến chức vị cao như vậy, đại tỷ của nàng quả nhiên không nhìn lầm người.
Mạnh Khoát thấy Phong Vân nhìn hắn với vẻ nịnh nọt thì không khỏi cười rộ lên, “Thôi thôi, nịnh ta cũng vô dụng. Nịnh tỷ tỷ của đệ đi, nàng ấy cũng chẳng thua gì ta đâu.”
“Keo kiệt!” Phong Vân lập tức quay sang làm nũng với Phong Lôi. Chẳng phải năm đó hắn đã bắt cóc mất tỷ tỷ của nàng đi sao, có nên đánh cho hắn mấy cái hay không? Năm đó nàng còn nhỏ, nắm tay lại không có lực, giờ trong bụng vẫn còn mang thù đây, đúng là đồ nhỏ mọn, nhỏ mọn!
“Ha ha…” Phong Lôi thấy Phong Vân và Mạnh Khoát vẫn như năm đó không có vẻ gì là xa lạ thì càng thêm vui sướng.
Tiếng cười hòa vào không gian và vang xa trong bóng đêm.
Bên trong bóng tối, Mộc Hoàng ẩn sau ngọn cây khoanh tay trước ngực chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng hơi vẽ lên một nụ cười. Hắn còn tưởng Phong Vân xảy ra chuyện gì, thì ra là Phong Lôi tìm đến. Cứ để nàng vui vẻ đi!
Trên mặt mang theo vẻ tươi cười ôn hòa, Mộc Hoàng xoay người im lặng rời đi,để lại không gian vắng lặng này lại cho bọn Phong Lôi.
“Đúng rồi, đại tỷ, cháu của đệ đâu? Tỷ đừng nói là chưa có nhé!” Ôm lấy Phong Lôi, Phong Vân ra sức cọ xát vào mặt nàng ấy.
“Đừng làm nũng nữa, đã lớn thế này rồi.” Phong Lôi đẩy đầu Phong Vân ra, vừa đẩy vừa cười ha hả, “Ở Tinh Vực rồi, hai đứa đều ở nhà chăm sóc cho ông bà, ta sợ bọn chúng đi không quen.”
“Ồ, hai đứa cơ à? Đệ phải chuẩn bị hai phần quà gặp mặt rồi.” Phong Vân chớp mắt cười.
“Biết là tốt rồi, quà của thúc thúc cũng không được sơ sài đâu nhé.” Phong Lôi cười nhìn Phong Vân, “Tiểu tử này hiện tại rất nổi tiếng, ta thấy đệ…”
Nói đến đây, Phong Lôi đột ngột dừng lại, vẻ mặt đang vui vẻ lập tức có chút lạnh lẽo, như thể vừa nhớ ra điều gì, nàng ấy trừng mắt nhìn Phong Vân, “Mạnh Khoát nói cho ta biết đệ chính là Hách Liên Phong Vân của Di tộc thượng cổ?”
Nàng và Mạnh Khoát phụ trách ở bên ngoài nên không được chứng kiến màn thể hiện phong ba bão táp của Phong Vân ở bên trong đấu trường, vì vậy mà hai người vẫn tưởng chỉ trùng họ trùng tên mà thôi, không ngờ hôm nay Mạnh Khoát trở về và nói…
Phong Vân nghe Phong Lôi hỏi thế thì lấy tay xoa xoa trán, nàng gật đầu cười ha hả, “Đúng vậy!”
Mạnh Khoát thấy Phong Vân nhìn hắn với vẻ nịnh nọt thì không khỏi cười rộ lên, “Thôi thôi, nịnh ta cũng vô dụng. Nịnh tỷ tỷ của đệ đi, nàng ấy cũng chẳng thua gì ta đâu.”
“Keo kiệt!” Phong Vân lập tức quay sang làm nũng với Phong Lôi. Chẳng phải năm đó hắn đã bắt cóc mất tỷ tỷ của nàng đi sao, có nên đánh cho hắn mấy cái hay không? Năm đó nàng còn nhỏ, nắm tay lại không có lực, giờ trong bụng vẫn còn mang thù đây, đúng là đồ nhỏ mọn, nhỏ mọn!
“Ha ha…” Phong Lôi thấy Phong Vân và Mạnh Khoát vẫn như năm đó không có vẻ gì là xa lạ thì càng thêm vui sướng.
Tiếng cười hòa vào không gian và vang xa trong bóng đêm.
Bên trong bóng tối, Mộc Hoàng ẩn sau ngọn cây khoanh tay trước ngực chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng hơi vẽ lên một nụ cười. Hắn còn tưởng Phong Vân xảy ra chuyện gì, thì ra là Phong Lôi tìm đến. Cứ để nàng vui vẻ đi!
Trên mặt mang theo vẻ tươi cười ôn hòa, Mộc Hoàng xoay người im lặng rời đi,để lại không gian vắng lặng này lại cho bọn Phong Lôi.
“Đúng rồi, đại tỷ, cháu của đệ đâu? Tỷ đừng nói là chưa có nhé!” Ôm lấy Phong Lôi, Phong Vân ra sức cọ xát vào mặt nàng ấy.
“Đừng làm nũng nữa, đã lớn thế này rồi.” Phong Lôi đẩy đầu Phong Vân ra, vừa đẩy vừa cười ha hả, “Ở Tinh Vực rồi, hai đứa đều ở nhà chăm sóc cho ông bà, ta sợ bọn chúng đi không quen.”
“Ồ, hai đứa cơ à? Đệ phải chuẩn bị hai phần quà gặp mặt rồi.” Phong Vân chớp mắt cười.
“Biết là tốt rồi, quà của thúc thúc cũng không được sơ sài đâu nhé.” Phong Lôi cười nhìn Phong Vân, “Tiểu tử này hiện tại rất nổi tiếng, ta thấy đệ…”
Nói đến đây, Phong Lôi đột ngột dừng lại, vẻ mặt đang vui vẻ lập tức có chút lạnh lẽo, như thể vừa nhớ ra điều gì, nàng ấy trừng mắt nhìn Phong Vân, “Mạnh Khoát nói cho ta biết đệ chính là Hách Liên Phong Vân của Di tộc thượng cổ?”
Nàng và Mạnh Khoát phụ trách ở bên ngoài nên không được chứng kiến màn thể hiện phong ba bão táp của Phong Vân ở bên trong đấu trường, vì vậy mà hai người vẫn tưởng chỉ trùng họ trùng tên mà thôi, không ngờ hôm nay Mạnh Khoát trở về và nói…
Phong Vân nghe Phong Lôi hỏi thế thì lấy tay xoa xoa trán, nàng gật đầu cười ha hả, “Đúng vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.