Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 598: Chương 598 – 605: Đệ nhất mỹ nhân(1 – 8)

Nhất thế Phong Lưu

17/10/2014

Không gian vặn vẹo, đáy biển vặn vẹo.

Không có màu xanh của nước biển, không có cảnh sắc xanh biếc.

Cảnh tượng trước mắt giống hệt một vực sâu không đáy, phía dưới có một quả cầu lửa và nước vĩ đại đang lơ lửng che kín trông giống một cơn gió lốc giữa không gian.

Đúng vậy, gió lốc không gian.

Phong Vân không biết miêu tả thế nào về cảnh tượng nàng đang thấy trước mắt, nàng chỉ có thể cân nhắc dựa trên những hiểu biết bấy lâu nay của mình.

Sâu trong thế giới mù mịt dưới kia, sâu trong hang tối kinh khủng dưới kia có chứa sức mạnh của gió lốc không gian đang thoát phá ra ngoài và làm mọi thứ đều trở nên vặn vẹo.

Không gian vặn vẹo, không khí cũng rất loãng.

Mọi thứ đang bồng bềnh trong đó cứ không ngừng bị xé tan bởi một sức mạnh tuyệt đối bén nhọn và liên tục chìm nổi trong không trung. Thoạt nhìn trông chúng như vô số vì sao lấp lánh đẹp không sao tả xiết. Nhưng mặc dù đẹp thì thứ nào cũng đều mang một sức mạnh giết người.

“Hít!” Đám người kiêu hùng của luyện ngục đang đi theo phía sau Phong Vân cũng coi như biết nhiều về sự đời mà lúc này thấy tình cảnh như vậy cũng không thể không hít một luồng khí lạnh.

Không gian bị xé rách, các đốm sáng có sức mạnh siêu việt cường đại, người đi vào chỉ sợ ngay cả hạt bụi cũng không còn.

Trước Huyễn Hải mê uyên trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng.

Li Giang đang chạy theo phía xa xa đằng sau thấy vậy liền cười khinh bỉ, “Không dám đi tiếp rồi!”

Huyễn Hải mê uyên là nơi nào cơ chứ? Chỉ nghe nói thôi thì vĩnh viễn không thể biết được sự lợi hại của nó như khi được nhìn tận mắt. Phong Vân chỉ là một nữ nhân nho nhỏ, cho dù hiện tại nàng đã mạnh lên rất nhiều nhưng khi thấy tình hình như vậy thì có lẽ cũng bị dọa cho không dám đi tiếp nữa rồi.

“Việc gì phải thế!” Á Phi chắp tay sau lưng bỗng chậm rãi nói.

Li Giang quay đầu lại thoáng nhìn qua Á Phi, trên mặt hắn hiện lên vẻ châm chọc nhưng trong mắt lại cất giấu sự thâm trầm. Hắn chậm rãi nói, “Ta nguyện ý tin tưởng ngươi một lần. Nhưng mà Huyễn Hải mê uyên này chắc ngươi cũng biết rồi đấy, vết rách không gian đang dao động kia chỉ là tầng thứ nhất, phía dưới nó còn có một tầng nữa, đó là tầng tối tăm không có ánh sáng. Phong Vân đem nhiều người tới đây có lẽ sẽ xông vào được tầng vết rách không gian dao động kia, nhưng mà để xuống được tầng dưới thì có lẽ cô ta…”

Li Giang không nói hết câu nhưng ý hắn thế nào thực sự cũng đã rõ ràng.

Á Phi nghe Li Giang nói thế thì chậm hãi quay đầu liếc Li Giang một cái, “Trong lòng ngài luôn hy vọng Phong Vân có thể qua được, cần gì phải nghĩ một đằng nói một nẻo như thế? Nghe qua thực dối trá!”

Bị Á Phi không chút lưu tình vạch trần suy nghĩ trong lòng, sắc mặt Li Giang nhất thời trở nên khó coi hơn bao giờ hết.

Hắn trợn mắt nói với Á Phi, “Ta dối trá sao? Ngươi ngứa người đấy hả?”

Li Giang hắn đang dối trá ư? Li Giang hắn tung hoành từ xưa đến nay, danh hiệu gì cũng từng được nghe qua, những loại thanh danh không tốt hắn đều có cả, nhưng có điều không bao giờ bị nói là giả dối. Vậy mà hôm nay hắn lại bị Á Phi này nói như vậy.

“Nếu không phải giả dối thì chúng ta tiếp tục đi tới xem cô ấy định làm gì nào.” Ngữ khí của Á Phi vẫn vô cùng lạnh nhạt. Hắn không để ý chút nào tới sự phẫn nộ của Li Giang.

Sắc mặt của Li Giang đã trở nên xanh mét nhưng khi nghe Á Phi nói thế, hắn cũng nhịn không được không chú ý tới Á Phi nữa mà quay đầu nhìn về hướng Phong Vân.

“Đây chỉ là bề mặt thôi. Để Bạch Sa và Ba Ngân đem người mở đường cho lão Đại. Ta và lão Đại sẽ cùng xuống tầng dưới…”

“Không cần!” Lời mô tả về Huyễn Hải mê uyên của Hải Long còn chưa kịp hoàn tất thì Phong Vân đã lạnh lùng ném lại hai chữ.

“Lão Đại?” Hải Long nghe nói thế thì nhất thời nhíu mày. Phong Vân nói vậy là có ý gì?

“Lão Đại, cô định tự mình xông xuống đó ư?” Bạch Sa là người đầu tiên dò hỏi Phong Vân, hàng lông mày của hắn đã nhăn tít lại.

“Không nên một mình xông vào, nguy hiểm lắm!” Ba Ngân không nhiều lời.

Phong Vân không để tới tới Bạch Sa đang nhăn trán, ánh mắt nàng vẫn chăm chú nhìn về phía vết rách không gian đang dao động bên dưới. Phong Vân trầm giọng nói, “Hải Long, các ngươi khống chế quả cầu lửa cho ta!”

Lời này vừa dứt, Hải Long lập tức chau mày lại.

Phía dưới khối cầu thủy hỏa khổng lồ đó luôn trào ra linh lực làm nổi vô số bọt nước và tia lửa. Nếu muốn đi xuống thì khối thủy hỏa này cũng không có quá nhiều uy hiếp, thứ đáng sợ là nếu động phải hải nhãn bên dưới, khối thủy hỏa này một khi mất đi sự khống chế của hải nhãn phía dưới sẽ lập tức bùng nổ, vậy thì…

Phong Vân không cho bọn họ hỗ trợ mà lại bảo bọn họ khống chế khối thủy hỏa này. Nàng thực sự chắc chắn mình có thể đưa Li Á ra ngoài hay sao?

Trong lòng cứ việc vô cùng hồ nghi nhưng Hải Long vẫn thẳng thắn gật đầu một cái. Lão Đại nói gì thì chính là cái ấy, đấy là quy tắc của luyện ngục.

“Tiểu Thực!” Phong Vân thấy Hải Long đồng ý rồi thì thản nhiên hô gọi Tiểu Thực.

Tiểu Thực từ phía sau vù một tiếng và lảo đảo bông hoa vĩ đại trên đầu nó mà lao đến.

“Vân Vân, gì vậy?”

“Đem thứ ngươi thu được ném xuống đó đi!” Ngón tay của Phong Vân xẹt qua không trung chỉ thẳng về một góc của cơn lốc không gian bạo loạn phía dưới.

Tiểu Thực nghe nói thế lập tức hiểu được nàng đang nói đến cái gì. Nó lập tức biến hóa rồi trong nháy mắt đã thu nhỏ lại chỉ bằng bàn tay. Tiểu Thực lại một lần nữa trở về cuốn trên cổ tay Phong Vân. Tiếp đó, cùng với sự biến hóa của Tiểu Thực, một giọt chất lỏng hoàn toàn không màu lập tức lao về phía cơn lốc không gian bên trong Huyễn Hải mê uyên.

Nước biển vẫn mênh mông không một gợn sóng.

Khối chất lỏng trông chỉ như một giọt nước nhưng thực ra khi gặp gió lại biến thành một vũng nước nhỏ. Nó nhanh chóng dung nhập vào bên trong cơn lốc không gian phía dưới.

Gió lốc không gian vốn vô cùng hỗn loạn, bên trong nó có vô số thứ đang trôi nổi mà không cái nào là không mang theo lực phá hoại khủng khiếp. Người nào muốn đi xuống dưới thì phải qua được trạm kiểm soát quan trọng vô cùng hỗn độn và nguy hiểm này.

Nhưng mà, giữa lúc vô số nhân vật kiêu hùng của luyện ngục đang trơ mắt ra nhìn, vũng nước nhỏ không màu sắc xung quanh giọt nước mưa nho nhỏ của Tiểu Thực bỗng xuất hiện bên trong cơn gió lốc vốn không có quy tắc và không chịu bất kỳ sự chỉ huy của kẻ nào. Mà bên trong khối nước không màu sắc đó, mọi cặn bụi của cơn lốc không gian bắt đầu nhanh chóng lắng xuống và trong nháy mắt không còn tung tích.

Giữa cơn lốc không gian cuồng loạn bỗng xuất hiện một khu vực hoàn toàn yên tĩnh.



“Cái này…” Đám Bạch Sa nhất thời kinh sợ.

Đó là cái thứ gì vậy? Giờ còn có thứ có sức mạnh lợi hại như vậy sao?

Giữa lúc mọi người còn đang khiếp sợ, Phong Vân bỗng nhảy vọt lên vào lao xuống dưới Huyễn Hải mê uyên kia. Nàng rơi đúng vào trong khu vực yên tĩnh đó. Tiếp theo, bằng tốc độ mờ ảo lúc ẩn lúc hiện, bóng hình của nàng nhanh chóng chìm xuống phía dưới.

Phong Vân lại có thể thoải mái đi xuống dưới như nhảy xuống sông tắm rửa. Không có bất kỳ rung chuyển nào xảy ra.

“Đùa cái kiểu mẹ gì vậy?” Không chỉ Bạch Sa mà Ba Ngân vốn lạnh lùng cũng phải hung hăng buông ra một lời thô tục.

Chưa từng có người nào đi qua gió lốc không gian như thế, bọn họ đang hoa mắt có phải không nhỉ? Chẳng lẽ nữ vương của bọn họ đã cường đại đến độ không sợ trời không sợ đất hay sao?

“Dốt!” Sư tử Hoàng Kim vốn vẫn ở lại trên bờ mà không đi theo xuống dưới khi thấy cả đám người đang mở to mắt kinh hãi thì khinh bỉ ném lại một chữ.

Đúng là đám thiếu hiểu biết!

“Nịch Thủy, Nịch Thủy xuyên qua được vạn vật!” Li Giang biết phân biệt tốt xấu lập tức trừng lớn hai mắt.

Đây là năng lực của tự nhiên mà, sao lại ở trong tay Phong Vân? Rồi sao nàng lại có thể sử dụng được nó?

Việc này khiến người ta quả thực khiếp sợ và kinh hãi quá rồi!

Nhưng mà, cùng với sự khiếp sợ, trong lòng Li Giang lần đầu tiên có chút chông chênh.

Có lẽ, Phong Vân luôn có những thứ bất ngờ ngoài dự đoán này thực sự có thể đưa mẫu thân của hắn trở về.

Gió nổi lên từng cơn, không gian sóng nước dập dềnh không bờ bến.

Có Nịch Thủy mở đường, Phong Vân dễ dàng vượt qua cửa thứ nhất. Bên dưới cơn gió lốc không gian, một tầng nước biển nhấp nhô ngang dọc hiện ra trước mắt nàng. Không có sinh khí, cũng chẳng có sự sống, cảnh vật thật giống như một nơi ao tù nước đọng.

“Cảm giác hủy diệt ở đây lớn thật!” Tiểu Thực vẫn quấn quanh tay Phong Vân lên tiếng.

Phong Vân ừ một tiếng, thân hình vẫn không ngừng rơi xuống phía dưới.

Tầng nước tối tăm không ánh sáng này có chứa đựng lực áp chế hải nhãn của tộc mỹ nhân ngư, cũng có thể nói đây là một cái lồng phòng hộ nhằm mục đích gây trở ngại cho những ai có ý định xâm lấn quấy rầy. Luồng sức mạnh được đặt ở nơi đây đã cướp đoạt hết thảy sự sống, cướp đoạt hết thảy sức mạnh, không thứ nào còn sống mà đi qua được nơi này. Chỉ có kẻ hiến tế của tộc mỹ nhân ngư mới có thể còn sống mà đi qua được.

Nhưng mà, nơi này không thể ngăn cản được Phong Vân.

Thân hình Phong Vân rơi nhanh xuống phía dưới. Trong nháy mắt khi cơ thể nàng sắp tiếp xúc với những làn sóng không màu kia, trên người Phong Vân bỗng tỏa ra một luồng linh lực xanh biếc. Luồng linh lực này bao trọn lấy toàn bộ cơ thể nàng. Tiếp đó, cả người Phong Vân rơi vào khối nước vô sắc ấy.

Bị cướp đoạt mọi sự sống, nơi này đã trở nên vô cũng tĩnh mịch. Tuy nơi này là thế giới dưới đáy biển của tộc mỹ nhân ngư nhưng cũng tương đương với lực hắc ám. Phong Vân nàng có thể không có bản lĩnh gì nhưng trong người lại tràn đầy nguyên lực sinh tồn là kháng thể đối với lực hắc ám. Linh lực thảo mộc của tộc tinh linh là loại linh lực hài hòa nhất, rực rỡ nhất và tràn đầy sức sống nhất trên thế gian này. Mà nàng thì trong cơ thể lại có linh lực thảo mộc của tộc tinh linh. Chỉ e nếu nàng nói hai thì không ai dám nói một. Nàng dám đồng ý đặt điều kiện với Mặc Đế và Li Giang không phải đồng ý suông mà không làm. Nàng đã dám đồng ý thì điều này cũng chứng minh nàng có bản lĩnh để làm được.

Phong Vân phá vỡ từng đợt bọt nước và vượt qua sức mạnh chiếm đoạt của bóng tối hắc ám.

“Qua được không gian tối tăm vô sắc rồi sao?” Phía trên Huyễn Hải mê uyên, Li Giang cơ hồ không dám tin mà vọt tới bờ vực. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn xuống nơi Phong Vân đã biến mất.

Hắn là thế tử của tộc mỹ nhân ngư nên đã quá quen thuộc với các bố trí ở nơi này. Hắn cảm giác được rõ ràng Phong Vân dường như không tốn chút công sức nào xuyên thẳng qua nơi mà hắn đã cho rằng nàng tuyệt đối không thể vượt qua được.

Có lầm hay không? Rốt cuộc có phải cảm giác của hắn bị sai rồi hay không?

Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Li Giang, trong mắt lại lần đầu tiên lộ ra vẻ hy vọng, Á Phi khẽ nở một nụ cười hiếm có. Hắn nhẹ nhàng thản nhiên cất tiếng nói, “Trong cơ thể của cô ấy có nguyên lực của cỏ cây, lực sinh tồn.”

Đó là sức mạnh khắc chế được tầng không gian tối tăm vô sắc của tộc mỹ nhân ngư.

Li Giang nghe xong liền lẳng lặng quay đầu lại nhìn. Hắn trông thấy nụ cười khuynh quốc khuynh thành của Á Phi.

Li Giang trố mắt nhìn hồi lâu mới đột nhiên nhảy dựng lên. Hắn giơ nắm đấm về phía Á Phi, “Sao ngươi không nói sớm? Sao không nói sớm hả? Đồ con rùa nhà ngươi! Đồ thổ phỉ nhà ngươi! Ngươi con mẹ nó mỗi ngày ăn đồ của ta ngủ ở nhà ta mà lại không nói sớm ra…” Li Giang nói năng lộn xộn, mà sự kích động trong mắt hắn lúc này đã hoàn toàn lộ rõ ra ngoài.

Á Phi trông thấy Li Giang đang kích động và nói năng hoàn toàn lộn xộn thì cũng không chấp nhặt mà quay đầu đi không để ý tới nữa. Chỉ có điều nụ cười trên khóe miệng hắn lại càng tươi hơn một chút.

Tính tình của Li Giang này vốn luôn cứng đầu và chỉ làm theo ý mình, trông hắn có vẻ hoàn toàn không thèm để ý đến bất cứ việc gì nhưng kỳ thực mọi chuyện đều đặt ở đáy lòng. Mà hiện tại, Phong Vân đã khiến hắn có thể nhìn thấy con mẹ nó một chút ánh sáng rồi. Kìm nén đã nhiều năm như vậy, sự kích động hiện tại của hắn quả thực có thể hiểu được, thực sự có thể hiểu được.

Đứng một bên nghe hai người kia nói chuyện với nhau, Hải Long, Bạch Sa, Ba Ngân lập tức đưa mắt nhìn nhau một cái. Trong mắt bọn họ chứa đựng sự kinh ngạc nhưng còn nhiều hơn nữa là ý chí chiến đấu sục sôi.

Đúng, chính là ý chí chiến đấu sục sôi!

Có một lão Đại cường đại như vậy, bọn họ không thể chịu thua được.

“Tất cả nghe cho kỹ đây! Chúng ta sẽ phân bố ở bốn phía của Huyễn Hải mê uyên và coi chừng thật kỹ quả cầu lửa này, phòng ngừa lão Đại động vào hải nhãn làm nó phát sinh biến hóa. Nếu có bất cứ sai sót gì làm cho lão Đại xảy ra chuyện, ta sẽ tru di cửu tộc nhà bọn ngươi!”

Mệnh lệnh bá đạo của Hải Long vang lên trong Huyễn Hải mê uyên và tràn ngập sát khí máu tanh của luyện ngục.

“Đúng! Tuyệt đối không để lão Đại gặp chuyện không may!” Âm thanh nghiêm túc mà tràn ngập cuồng nhiệt lập tức vang lên. Đám người kiêu hùng của luyện ngũ nhanh chóng phân bố ra xung quanh Huyễn Hải mê uyên. Các luồng linh lực đa sắc màu rọi xuống mặt nước và bao phủ lên khối cầu lửa nước khổng lồ.

Huyễn Hải mê uyên nhất thời được chiếu sáng rực rỡ bởi các luồng linh lực đang tuôn ra không ngừng.

Mà lúc này, ở bên dưới Huyễn Hải mê uyên, Phong Vân cơ hồ không gặp phải bất kỳ trở ngại nào khi xuyên qua tầng không gian tăm tối vô sắc và xuống tới tận cùng bên trong hải nhãn.

Không có gió lốc không gian cuồng nhiệt như phía trên, cũng không tĩnh mịch như không gian tăm tối không ánh sáng, ở nơi hải nhãn đích thực này tràn ngập sự bình yên và ôn hòa. Từng đợt bọt nước trong suốt màu xanh lam nhẹ nhàng nổi lên xung quanh, vô số đàn cá nhỏ vẫn tung tăng bơi lội. Những cây tảo biển màu xanh không ngừng co duỗi cơ thể, từng rặng đá san hô xinh đẹp làm cho người ta hoa mắt say lòng.

Nơi này đúng là đáy biển tối tăm hung tợn nhất nhưng rõ ràng cũng là nơi đẹp đẽ và ôn nhu nhất. Bước trên lớp cát trắng như đang đi dạo trên bờ biển, cảm nhận từng đợt sóng dịu dàng như đang vỗ về cổ chân mình, Phong Vân đi về phía một vùng nước tĩnh lặng, nơi đó có duy nhất một tòa cung điện đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ huy hoàng.

Cung điện này có hình bát giác, Phong Vân không nhìn cũng biết tám cạnh kia là để trấn áp tám phương vị. Tòa cung điện tám cạnh, phía trong có năm ngôi sao hợp thành trận pháp vững vàng trấn trụ hải nhãn phía dưới. Cung điện óng ả tản ra thứ ánh sáng nhu hòa dưới đáy biển tĩnh lặng. Sự ôn nhu mà cường đại ấy làm cho người ta không cảm thấy có chút bi tráng gió tanh mưa máu nào.



“Yên tĩnh thật!” Tiểu Thực từ trên tay Phong Vân nhảy xuống. Nó vung vẩy cành lá và cùng sóng bước với Phong Vân đi về phía trước.

“Im lặng!” Phong Vân nhất thời quát nhỏ.

Nơi này thực yên tĩnh, nhưng là sự yên tĩnh và im lặng bị kiềm hãm. Trong không khí luôn tỏa ra khí tức và sức mạnh mà bọn họ không nhìn thấy được bằng mắt thường, đó chính là năng lượng để giữ sự cân bằng. Nó cân bằng, áp chế, cân đối sức mạnh bạo ngược của hải nhãn dưới đáy biển này. Nếu có nguồn năng lượng khác xâm nhập, sự cân bằng này sẽ bị phá vỡ, hậu quả sẽ là…

Hiện tại Phong Vân cũng không muốn phải đối mặt với nó một chút nào.

Tiểu Thực nghe nói thế liền lập tức im bặt. Nó cũng áp chế sức mạnh của mình và cùng Phong Vân im lặng hướng về phía cung điện rực rỡ ánh vàng kia.

Khi đến gần Phong Vân mới phát hiện ra cung điện này không có màu vàng rực rỡ mà có vô số ánh sáng trong suốt đan xen vào nhau làm nổi lên màu vàng óng ả. Đứng trước cửa cung điện, Phong Vân vươn tay ra. Tay nàng còn chưa chạm vào cánh cửa đang khép hờ kia thì cánh cửa cung điện thoạt nhìn có vẻ rất nặng nề bỗng tự động từ từ mở ra mà không có vẻ nặng nề chút nào.

Cảnh vật lọt vào tầm mắt của Phong Vân không có cảnh rồng bay phượng múa, cũng không có cột trụ chạm trổ tinh xảo đẹp đẽ nào…

Mà là một tảng đá thật to làm bình phong.

Trên tảng đá bình phong có khắc đủ loại chữ viết với mọi kiểu dáng, có phóng khoáng, có phóng túng, có uyển chuyển hàm xúc, có đẹp đẽ tuyệt trần, tóm lại là không thể kể hết được. Những chữ viết này toàn bộ đều là tên của ai đó.

Phong Vân tìm thấy tên của Li Á ở tầng cao nhất. Nàng nhìn thoáng qua một lượt rồi hơi khom người cung kính và cất bước lách qua bình phong đi vào bên trong.

Những cái tên này có lẽ không cần ai phải giải thích, chỉ cần là người của thế giới đáy biển sẽ đều biết rõ. Đây chắc chắn là những vị anh hùng của tộc mỹ nhân ngư đã hiến mình làm vật tế để trấn áp Huyễn Hải này. Họ xứng đáng nhận được sự tôn kính của nàng.

Sau khi lách qua tấm bình phong, cảnh tượng phía sau lập tức lọt vào tầm mắt của Phong Vân.

Xuất hiện trước mắt Phong Vân là một dãy các bậc thang cao cao uốn lượn bắt đầu từ bình phong dẫn xuống một hang sâu hình tròn dường như không có điểm cuối. Trên mặt hang sâu đó được bao phủ một lớp hơi nước mỏng manh làm cho người ta không thể thấy rõ được cảnh tượng phía dưới. Xung quanh hang sâu này lại có tám thông đạo trải dài ra tám phương hướng khác nhau.

Đây hẳn là tám nhánh trấn áp tám phương.

Phong Vân im lặng không lên tiếng và vừa đi xuống từng bước vừa quan sát hang động. Dọc trên đường đi xuống có vô số các thần khí đẹp đẽ hiếm có, cách một khoảng lại có một cái, cách một khoảng lại có một cái. Trên đám thần khí này đều tản ra thứ ánh sáng nhàn nhạt và vô số linh lực đang dao động bên trong làm cho cung điện sáng rỡ như ban ngày.

Phong Vân biết đó là những thứ thuộc về những người hiến tế để trấn áp hải nhãn này.

“Cẩn thận một chút, không được đụng vào!” Phong Vân nhắc nhở Tiểu Thực. Những thần khí này đều được dùng để trấn áp hải nhãn, nếu chạm vào chúng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ.

Tiểu Thực vốn là đứa tùy tiện. Sau khi nghe Phong Vân nói thế, nó liền vù một cái biến về nguyên hình và bám chặt lấy Phong Vân.

Cẩn thận không đụng vào bất cứ thứ gì trên bậc thang đi xuống, Phong Vân mang theo Tiểu Thực thật cẩn thận đi tới tầng dưới cùng của hang động.

Tầng dưới cùng của hang động là một thế giới lộng lẫy và trống rỗng. Có vô số tảng băng được chạm khắc hình thù các động vật kỳ lạ dưới đáy biển đang đứng sừng sững ở nơi này, hình của các động vật đó hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc nằm thẳng, hoặc nằm nghiêng.

Có hàng vạn hàng ngàn các tư thế khác nhau với muôn vẻ thần thái.

Phong Vân phóng tầm mắt nhìn tới. Từng lớp băng bàng bạc trong suốt đang không ngừng tỏa ra một cách thần kỳ, nơi này trông giống hệt một thế giới băng chứ không phải đáy biển. Mọi thứ đều trong suốt và tinh khiết đẹp đẽ.

“Đẹp quá!” Tiểu Thực nhịn không được liền nhẹ nhàng nói một câu.

Phong Vân nghe thấy thế chỉ lắc đầu mà không đáp lại lời của Tiểu Thực.

Cho dù đẹp đẽ đến đâu đi chăng nữa mà một mình đứng ở nơi này chỉ sợ cũng sẽ không thể cảm nhận được nơi này có gì đẹp đẽ.

Phong Vân chậm chạp lách qua từng khối băng được sắp xếp không theo quy tắc nào cả và đi về phía hải nhãn.

Ở phía hải nhãn xa xa có tám cột băng khổng lồ phóng thẳng lên cao giống như những cột trụ chọc trời đứng sừng sững giữa thế giới trống rỗng này.

Hùng tráng mà kiên nghị, lại lạnh như băng và vô cùng tuyệt tình.

Phong Vân và Tiểu Thực bước nhanh tới tâm của hải nhãn ngay ở giữa tám cột băng.

“Không phải chứ!” Vừa liếc mắt nhìn cảnh tượng bên trong khối băng, Tiểu Thực lập tức kinh ngạc và bật kêu lên một câu.

Phong Vân lại nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thốt nên lời. Tuy nàng đã ngờ rằng tình hình của Li Á có lẽ không thể tốt đẹp được nhưng cũng không nghĩ tới chuyện Li Á lại tự ngược đãi bản thân đến mức độ này.

Giữa tám cột băng chọc thẳng lên trời có một cột băng khá nhỏ đứng sừng sững ở chính giữa. Trong cột băng rộng lớn đó có một mỹ nhân ngư lấp lánh ánh bạc. Cả người nàng bị xiềng xích trói chặt ở phía trên khối băng. Mái tóc đỏ màu rượu chát của nàng rối tung trên cơ thể, da thịt lộ ra trên nửa thân trần chỗ nào cũng đều có dấu vết tự ngược. Gương mặt không yêu mĩ giống Li Giang nhưng lại xinh đẹp khuynh thành đã tái nhợt và vô lực gục xuống. Thoạt nhìn trông nàng vô cùng mảnh mai nhưng trên người lại dày dặc các vết hành hạ. Rõ ràng là một cảnh tượng bi thương nhưng trái lại vẫn khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp không gì tả nổi.

Đó thực sự là một vẻ đẹp bạo tàn.

Lúc này, nàng đã hoàn toàn bị đông đá ở phía trên cột băng. Các bông tuyết trong suốt bị ánh sáng của thần khí chiếu vào tạo ra những màu sắc rực rỡ. Mà nàng lại đang bị trói chặt ở bên trong, không có bất kỳ một sự dao động của sự sống nào, không có bất kỳ một cảm giác nào rằng nàng còn tồn tại.

“Cứu bà ấy ra đi!” Tiểu Thực kinh ngạc và vội vàng nói với Phong Vân.

Nếu Li Á không sống sót đi ra thì tộc mỹ nhân ngư và tộc người lùn, còn cả bọn họ nữa, hậu quả có thể là…

“Tránh ra!” Trên khuôn mặt lạnh băng của Phong Vân hiện ra sự kiên quyết.

Nàng không thể để Li Á chết, tuyệt đối không thể!

Năm ngón tay chậm rãi quét qua phía trước, một lưỡi kiếm màu đen lập tức xuất hiện trong tay Phong Vân.

Nâng kiếm trong tay lên, Phong Vân nhìn về phía cột băng nơi Li Á bị giam cầm, lòng bàn tay mạnh mẽ vận lực.

Thanh kiếm màu đen mang theo một luồng sức mạnh bén nhọn không thể địch nổi lập tức lao về phía cột băng chứa Li Á đang bị đóng băng.

Luồng sáng màu đen mang sức mạnh kinh người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook