Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 220: Đế quân Mộc Hoàng (3)
Nhất thế Phong Lưu
11/12/2013
“Ầm ầm .” Lực lượng mạnh mẽ được
ngưng tụ bởi mười bảy linh hoàng thất cấp có thể hủy thiên diệt địa ,
vậy mà lúc này lại giống như một trái dưa hấu tầm thường , bị chẻ đôi
thành hai nửa.
Ngay sau khi nâng tay áo lên chém lực lượng kia thành hai mảnh thảm thương , Mộc Hoàng bâng quơ đưa mắt nhìn linh lực của mười bảy linh hoàng phía trước trong nháy mắt bị trừ khử cùng thiên địa .
Đây là Mộc Hoàng ư? Phong Vân trừng lớn mắt nhìn thân ảnh cao lớn vĩ đại đang đứng giữa không trung kia.
Đây chính là Mộc Hoàng mà ngày thường không có chút linh lực nào ư ?
Nàng từng nghĩ rằng nhất định có ngày Mộc Hoàng sẽ khôi phục lại được linh lực nhưng nàng không nghĩ rằng Mộc Hoàng sẽ trở nên lợi hại như thế .
Phong Vân lúc này không còn biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc nữa rồi.
Gió ào ào thổi khắp tứ phương, sát khí ngập trời.
“Ai, vậy là ta đã chậm bước , hắn đã hoàn thành việc tiến giai , chết tiệt , sự việc tệ rồi đây ……” Từ phía xa xa trên bầu trời , có một nhân vật thần bí đang điên cuồng lao đến.
Khi hắn cảm nhận được linh lực cùng sát khí ngập trời của Mộc Hoàng , hắn bỗng dừng lại , khuôn mặt dữ tợn ,cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu.
Sau đó hắn không hề tiến lên nữa mà xoay người trở về xuất phát điểm.
Một khi Mộc Hoàng đã hoàn thành việc tiến giai thì bọn họ đành bất lực chịu thua .
“Đi, đi mau.” Trên không trung, mười bảy linh hoàng tan tác thua trận, vừa nhàn thấy thân ảnh màu lam khẽ động liền hoảng hốt hô lên ,sắc mặt bọn họ lúc này không còn một tia huyết sắc, điên cuồng xoay người định đào vong.
Bọn họ không có năng lực hoàn thành nhiệm vụ lần này , bây giờ có nán lại thêm một phút nào là nguy hiểm phút ấy, nhanh chóng trốn chạy biết đâu còn bảo toàn được tính mệnh.
Trong thời gian ngắn, mười bảy người không còn chút khí thế nào, tiêu diệt được Mộc Hoàng ư ? Có mà nằm mơ ! Thế nên cả lũ điên cuồng tăng tốc độ, mỗi người một hướng, bỏ chạy một mạch.
“Còn muốn chạy sao ? ” Linh lực lam sắc chớp động, thanh âm tràn đầy khí phách , lãnh khốc vang dội cả bầu trời .
Ngay sau đó, chỉ thấy Mộc Hoàng vươn bàn tay ra , năm ngón tay hướng lên trời , sau đó mạnh mẽ nắm thành quyền.
Trong nháy mắt, không gian trên bầu trời đột nhiên biến đổi, những đám mây cũng run rẩy , văn vẹo .
Số phận của mười bảy linh hoàng đang chạy trốn thật khốn khổ, những tưởng trốn thoát được mà lúc này lại cảm thấy như có sợi dây thừng tóm bọn họ lại. Những thân ảnh tội nghiệp đang ra sức chạy trốn bị đứng hình ngay tại không trung.
Thân ảnh Mộc Hoàng lao nhanh đến như một tia chớp, chỉ vài giây sau đã xuất hiện trước mắt bọn họ, khi ánh mắt lạnh như băng của Mộc Hoàng lướt qua, mười bảy linh hoàng tưởng chừng như ngừng đập.
“Đế quân, không phải chúng tôi muốn giết ngưòi , mà là thượng quân của chúng tôi……”
“Đế quân, xin người hãy tha mạng ……”
Thanh âm sợ hãi , gào thét cầu xin vang lên, mười bảy linh hoàng thực sự đã hoảng loạn lắm rồi.
“Các ngươi xứng nói ra những lời đó sao .” Đứng ở trên không, Mộc Hoàng bá đạo nói một câu .
“Chết đi .” Một tiếng hét vang lên , mười bảy linh hoàng thất cấp bị một lực lượng vô hình bóp nát , chậm rãi biến thành bột phấn.
Khóe miệng giật giật , Phong Vân ngửa đầu nhìn hết thảy cảnh tượng trước mặt, xoa xoa mắt .
Trời ơi, rốt cuộc là đã đạt đến cái trình độ gì rồi ?
Rốt cuộc là hắn sở hữu cái lực lượng khủng khiếp gì vậy ?
Mộc Hoàng này rốt cuộc biến thái đến cái trình độ nào rồi ?
Cái này, chính là linh lực cao cấp nhất rồi sao ?
Phong Vân hoảng hốt, xung quanh tĩnh lặng không tiếng động, không ai dám trả lời nàng.
Còn nhân vật chính kia thì vẫn đang được bao quanh bởi linh lực lam sắc, , đứng sừng sững ở giữa bầu trời. Cực kì bá đạo !
Những cơn gió mạnh mẽ lại thổi tới , tia chớp lóe lên khắp nơi , có bốn đạo lực lượng khủng khiếp đang phóng tới,lao về phía Mộc Hoàng như bão táp .
“Thuộc hạ hộ giá chậm trễ , thỉnh đế quân thứ tội.” Thanh âm vang vọng , bốn thân ảnh khẩn trương quỳ gối trước mặt Mộc Hoàng .
Ngay sau khi nâng tay áo lên chém lực lượng kia thành hai mảnh thảm thương , Mộc Hoàng bâng quơ đưa mắt nhìn linh lực của mười bảy linh hoàng phía trước trong nháy mắt bị trừ khử cùng thiên địa .
Đây là Mộc Hoàng ư? Phong Vân trừng lớn mắt nhìn thân ảnh cao lớn vĩ đại đang đứng giữa không trung kia.
Đây chính là Mộc Hoàng mà ngày thường không có chút linh lực nào ư ?
Nàng từng nghĩ rằng nhất định có ngày Mộc Hoàng sẽ khôi phục lại được linh lực nhưng nàng không nghĩ rằng Mộc Hoàng sẽ trở nên lợi hại như thế .
Phong Vân lúc này không còn biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc nữa rồi.
Gió ào ào thổi khắp tứ phương, sát khí ngập trời.
“Ai, vậy là ta đã chậm bước , hắn đã hoàn thành việc tiến giai , chết tiệt , sự việc tệ rồi đây ……” Từ phía xa xa trên bầu trời , có một nhân vật thần bí đang điên cuồng lao đến.
Khi hắn cảm nhận được linh lực cùng sát khí ngập trời của Mộc Hoàng , hắn bỗng dừng lại , khuôn mặt dữ tợn ,cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu.
Sau đó hắn không hề tiến lên nữa mà xoay người trở về xuất phát điểm.
Một khi Mộc Hoàng đã hoàn thành việc tiến giai thì bọn họ đành bất lực chịu thua .
“Đi, đi mau.” Trên không trung, mười bảy linh hoàng tan tác thua trận, vừa nhàn thấy thân ảnh màu lam khẽ động liền hoảng hốt hô lên ,sắc mặt bọn họ lúc này không còn một tia huyết sắc, điên cuồng xoay người định đào vong.
Bọn họ không có năng lực hoàn thành nhiệm vụ lần này , bây giờ có nán lại thêm một phút nào là nguy hiểm phút ấy, nhanh chóng trốn chạy biết đâu còn bảo toàn được tính mệnh.
Trong thời gian ngắn, mười bảy người không còn chút khí thế nào, tiêu diệt được Mộc Hoàng ư ? Có mà nằm mơ ! Thế nên cả lũ điên cuồng tăng tốc độ, mỗi người một hướng, bỏ chạy một mạch.
“Còn muốn chạy sao ? ” Linh lực lam sắc chớp động, thanh âm tràn đầy khí phách , lãnh khốc vang dội cả bầu trời .
Ngay sau đó, chỉ thấy Mộc Hoàng vươn bàn tay ra , năm ngón tay hướng lên trời , sau đó mạnh mẽ nắm thành quyền.
Trong nháy mắt, không gian trên bầu trời đột nhiên biến đổi, những đám mây cũng run rẩy , văn vẹo .
Số phận của mười bảy linh hoàng đang chạy trốn thật khốn khổ, những tưởng trốn thoát được mà lúc này lại cảm thấy như có sợi dây thừng tóm bọn họ lại. Những thân ảnh tội nghiệp đang ra sức chạy trốn bị đứng hình ngay tại không trung.
Thân ảnh Mộc Hoàng lao nhanh đến như một tia chớp, chỉ vài giây sau đã xuất hiện trước mắt bọn họ, khi ánh mắt lạnh như băng của Mộc Hoàng lướt qua, mười bảy linh hoàng tưởng chừng như ngừng đập.
“Đế quân, không phải chúng tôi muốn giết ngưòi , mà là thượng quân của chúng tôi……”
“Đế quân, xin người hãy tha mạng ……”
Thanh âm sợ hãi , gào thét cầu xin vang lên, mười bảy linh hoàng thực sự đã hoảng loạn lắm rồi.
“Các ngươi xứng nói ra những lời đó sao .” Đứng ở trên không, Mộc Hoàng bá đạo nói một câu .
“Chết đi .” Một tiếng hét vang lên , mười bảy linh hoàng thất cấp bị một lực lượng vô hình bóp nát , chậm rãi biến thành bột phấn.
Khóe miệng giật giật , Phong Vân ngửa đầu nhìn hết thảy cảnh tượng trước mặt, xoa xoa mắt .
Trời ơi, rốt cuộc là đã đạt đến cái trình độ gì rồi ?
Rốt cuộc là hắn sở hữu cái lực lượng khủng khiếp gì vậy ?
Mộc Hoàng này rốt cuộc biến thái đến cái trình độ nào rồi ?
Cái này, chính là linh lực cao cấp nhất rồi sao ?
Phong Vân hoảng hốt, xung quanh tĩnh lặng không tiếng động, không ai dám trả lời nàng.
Còn nhân vật chính kia thì vẫn đang được bao quanh bởi linh lực lam sắc, , đứng sừng sững ở giữa bầu trời. Cực kì bá đạo !
Những cơn gió mạnh mẽ lại thổi tới , tia chớp lóe lên khắp nơi , có bốn đạo lực lượng khủng khiếp đang phóng tới,lao về phía Mộc Hoàng như bão táp .
“Thuộc hạ hộ giá chậm trễ , thỉnh đế quân thứ tội.” Thanh âm vang vọng , bốn thân ảnh khẩn trương quỳ gối trước mặt Mộc Hoàng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.