Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 617: Dốc toàn lực lượng (1 – 8)

Nhất thế Phong Lưu

19/01/2015

Trời cao trong xanh, mây trắng vô hình. Gió lạnh mùa đông rít gào quét qua trời đất. Hắc Ngục nằm ở nơi cuối cùng của trời và đất, từ thuở khai thiên lập địa tới giờ vẫn tồn tại cùng với địa ngục. Mọi sinh vật hắc ám đều thuần phục trước Hắc Ngục, cùng sinh cùng tồn. Nơi tiệm cận ba tam đại đế hoàng quốc láng giềng với nhau gồm Đế hoàng quốc Thiên Khung, Đế hoàng quốc Nam Viên và Đế hoàng quốc Tinh Vực chính là nơi tồn tại Hắc Ngục.

Ngày hôm đó, gió lạnh nổi lên từng cơn, rõ ràng là trời xanh mây trắng nhưng không khí lại dồn nén đến dọa người. Gió lạnh vù vù lướt qua, tất cả đều vang lên những âm thanh gào thét sắc nhọn, rõ ràng đều là sát khí âm trầm.

Tại Kiệt vương cung của Hắc Ngục…

“Bẩm vương, Hách Liên Phong Vân đi cùng một người nữa vừa tới gõ cửa ạ.” Trong chính cung sâm nghiêm của Hắc Ngục, một thị vệ nhanh nhẹn bước vào quấy rầy sự tĩnh lặng của cung điện.

Vua Hắc Ngục ngồi trên ghế dựa khắc hình chín đầu rồng phía trên vừa nghe xong, ánh mắt lập tức lướt qua một tia lạnh lẽo.

“Chỉ có hai người thôi sao?” Thiên Hòa đứng ở vị trí đầu tiên trong hàng chiến tướng phía dưới lên tiếng.

“Đúng ạ, chỉ có hai người, một nam một nữ.” Thị vệ lập tức trả lời.

“Thật to gan!” Thiên Hòa nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng. Chỉ có hai người lại dám tới khiêu chiến với Hắc Ngục của hắn. Không ngờ Hách Liên Phong Vân này quả thực điên rồi, lá gan đúng là điên cuồng không biên giới.

“Vương tôn, thủ hạ đi…”

“Lui ra hết đi, chuẩn bị theo kế hoạch.” Thiên Hòa còn chưa nói xong thì vua Hắc Ngục bỗng đột nhiên mở miệng với giọng tàn khốc.

“Vương?” Các đại tướng lập tức đưa mắt nhìn nhau. Đám Hách Liên Phong Vân chỉ có hai người, chẳng lẽ bọn họ vẫn phải chuẩn bị mọi thứ theo kế hoạch nữa sao? Đây chẳng phải lấy dao mổ trâu để giết gà à?

Có điều lời nói của vua Hắc Ngục chính là mệnh lệnh. Đám đại tướng hơi chần chừ một chút rồi cũng khom người và nhanh chóng lui ra. Kiệt vương cung rộng lớn như vậy mà trong nháy mắt lại trở nên vắng vẻ.

“Cho cô ta vào!” Giữa bầu không khí vắng vẻ, vua Hắc Ngục đột nhiên đứng dậy lạnh lùng nói.

“Vâng.” Thị vệ nhanh chóng chạy đi.

Cao cao phía trên chiếc bàn dành cho vua chúa, vua Hắc Ngục nhìn lướt qua Hắc Ngục sâm nghiêm, đuôi lông mày khóe mắt toát ra một luồng sát khí.

“Hách Liên Phong Vân, bản tôn rất muốn biết rốt cuộc ngươi có bao nhiêu năng lực.”

Giữa không trung tràn ngập sát khí lạnh thấu xương, vua Hắc Ngục vung tay áo lên, Kiệt vương cung lập tức biến mất, chỉ để lại một mặt đất đầy băng lạnh lẽo. Ở Hắc Ngục này luôn luôn được bao phủ bởi một sức mạnh u tối, trong cấm cung âm trầm, nơi nơi đều trong tư thái giương nanh múa vuốt vạn phần dữ tợn. Dưới mặt đất đen đúa, từng vách băng lạnh lẽo dựng đứng trông vô cùng điêu luyện sắc sảo. Khắp mọi nơi trong Hắc Ngục này đều lộ rõ vẻ dữ tợn. Còn mười tám tầng địa ngục thì phân ra mười tám hướng vây xung tứ phía của địa ngục trông như mười tám vì tinh tú quay xung quanh mặt trời.

Phân biệt rõ ràng, nắm quyền sinh sát.

Lửa đỏ cuồn cuộn, nguyên lực đen tối tỏa ra tứ phía. Nơi này tràn ngập và có duy nhất một bầu không khí u ám lãnh khốc.

Phong Vân và Á Phi sánh vai bước trên mặt đất u ám, đi qua lầu gác đang giương nanh múa vuốt, cuối cùng đứng nghiêm bên ngoài tẩm cung nơi Đế Sát đang ở.

Khung cảnh phóng túng vô cùng. Ngay cả Á Phi cũng chưa từng trông thấy một tòa thiên điện tinh mỹ cực hạn như vậy. Phóng túng cực hạn, tuyệt mỹ cực hạn, hắc ám cực hạn… Chỉ một lần nhìn thấy cung điện này, người ta cũng có thể cảm nhận được tính cách của chủ nhân. Mà loại tính cách này cũng không phải thứ chủ nhân muốn che giấu.

Phong Vân đứng trên mặt đất bằng phẳng trống trải bên ngoài tẩm cung. Trước mặt nàng có một bàn một ghế, trên bàn có một bàn cờ đen trắng rõ ràng. Đối diện với bàn cờ, vua Hắc Ngục đang đứng chắp tay sau lưng, gương mặt tràn vẻ lãnh khốc đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Phong Vân thấy vậy cũng không ngồi xuống mà chỉ đứng im và lạnh lùng đối diện với vua Hắc Ngục.

“To gan, người Nam Viên các ngươi khinh Hắc Ngục ta là nơi muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?” Vua Hắc Ngục căm ghét nhìn Phong Vân, lời nói của ông ta đầy vẻ càn rỡ và không hề giấu diếm sự tự tin ngông cuồng tuyệt đối.

“Ta đã dám tới thì đương nhiên sẽ không sợ ông.” Phong Vân không chút đổi sắc.

“Càn rỡ!” Vua Hắc Ngục quát lạnh một tiếng.

“Thả người ra!” Đã nói nàng càn rỡ thì Phong Vân càng không cần thiết phải tỏ ra nhún nhường nữa.

“Thả người? Ha ha…”

Nghe Phong Vân nói mấy chữ rất rõ ràng lưu loát, vua Hắc Ngục hìn như nghe được một điều gì đó rất buồn cười. Ông ta cất tiếng cười điên cuồng và không hề phản bác lời nói của Phong Vân.

Nhưng dáng người và thần thái của ông ta thì không có chỗ nào là không lộ ra vẻ chế giễu.

Đứng tại Hắc Ngục, địa bàn của ông ta, ngay cả núi Vô Kê cũng không dám mở mồm.

Vậy mà một Hách Liên Phong Vân thế kia lại dám kêu ông ta thả người.

Quả đúng là mơ mộng hão huyền.

“Phong Vân, cần gì phải đấu võ mồm.” Giữa tiếng cười điên cuồng của vua Hắc Ngục, Á Phi vẫn đứng bên cạnh Phong Vân đột nhiên thản nhiên mở miệng. Mái tóc bay bay, dung mạo khuynh thành. Không thấy Á Phi làm bộ, cũng không thấy Á Phi lộ ra vẻ tức giận. Nhưng một câu nhẹ nhàng bâng quơ như thế lại trực tiếp đánh gãy tiếng cười cuồng ngạo của vua Hắc Ngục.

Đó là loại người vượt quá cả sự cường đại.

Vua Hắc Ngục thu lại thần sắc ngang tàng và liếc mắt đánh giá Á Phi từ trên xuống dưới. Trong đáy mắt ông ta đột nhiên lộ ra một tia châm chọc.



“Quả không sai, mang theo nam nhân đến cứu một nam nhân khác, Hách Liên Phong Vân, hay, hay lắm!” Trong ánh mắt châm chọc của ông ta lại toát ra sự miệt thị chán ghét và oán hận thấu xương.

“Bớt nói nhảm đi! Vua Hắc Ngục, có trả người hay không ông nói một lời đi. Đến lúc đó đừng trách chúng ta ỷ thế hiếp người.” Lời nói của Á Phi thực nhạt. Nhưng lời này vừa thốt ra, vua Hắc Ngục không có vẻ như nghe được truyện cười mà là nghe được truyện vô cùng nực cười, trên mặt ông ta tràn ngập sự oán hận.

“Thả người? Đừng có mơ. Tới Hắc Ngục ta rồi thì chỉ còn đường chết. Ỷ thế hiếp người ư? Tốt, để bản tôn xem các ngươi làm thế nào…”

“Phong Vân, Phong Vân…” Lời nói căm hận của vua Hắc Ngục còn chưa kết thúc thì tiếng nói của Đế Sát đột nhiên truyền đến. Bên trong tẩm cung liền có tiếng binh binh ầm ĩ. Hình như có tiếng vùng vẫy và tiếng đánh nhau. Ngay sau đó, một bóng người vọt ra phóng về phía Phong Vân.

Bóng người lao ra như quả cầu lửa đó chẳng phải Đế Sát thì là ai? Mà lúc này, trên mặt Đế Sát lại tràn ngập sự vui sướng và cao hứng.

“Phong Vân, nàng tới rồi!” Bổ nhào một cái tới trước mặt Phong Vân, hai mắt Đế Sát sáng ngời, hắn tươi cười rạng rỡ.

“Đế Sát!” Vua Hắc Ngục nhướng mày quát to một tiếng.

Đế Sát lại chẳng để ý gì tới vua Hắc Ngục, mắt hắn chỉ nhìn Phong Vân.

Phong Vân mặt không đổi sắc nhìn lại Đế Sát. Dễ dàng nhìn thấy sự vui sướng trong mắt hắn, nàng im lặng trong chốc lát rồi hỏi, “Khỏe không?”

Hai tiếng không đầu không đuôi nhưng Đế Sát hiểu ngay.

Đế Sát không ngờ câu đầu tiên Phong Vân nói với hắn lại là hỏi về thương thế của hắn. Trong lúc nhất thời, cả người hắn đều sáng bừng lên.

“Khỏe lắm khỏe lắm. Thương thế chút ít đó đã là gì,chỉ là chuyện vặt.” Đế Sát vui vẻ nói.

Phong Vân nghe nói thế liền gật đầu, “Tốt lắm. Mộc Hoàng đâu?”

Đang lúc cao hứng, nghe Phong Vân hỏi vậy, trong lòng Đế Sát lập tức trầm xuống.

“Nàng không phải đến thăm ta.” Đế Sát nhìn Phong Vân.

Phong Vân không nhìn Đế Sát, nàng chỉ lạnh lùng đối diện với vua Hắc Ngục,”Ta đến đòi người.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đế Sát liền đen xì lại. Còn vua Hắc Ngục thì nở nụ cười giận dữ.

Kéo mạnh Đế Sát lại, vua Hắc Ngục chỉ tay về phía Phong Vân mà quát,”Con nhìn cho rõ đi, trong lòng đứa con gái này không hề có con. Trong lòng nó chỉ có cái tên Mộc Hoàng chết tiệt đó thôi.”

Đế Sát bị vua Hắc Ngục nói thế liền tránh sang một bên mà hét lớn, “Đấy là chuyện của con.”

“Chuyện của con? Chuyện này vốn không phải là chuyện của con.” Vua Hắc Ngục cũng rống to với Đế Sát.

“Con nhìn cho rõ đi, con vì cô ta mà không màng tới nguy hiểm. Lúc con đi cứu cô ta, là do cô ta đặt bẫy con. Lúc con vì cô ta mà bị nhốt trong núi Vô Kê, cô ta cũng không hề để ý tới con. Lúc con vì cứu bọn họ mà thương tích đầy mình, cô ta lại thành thân với một nam nhân khác. Lúc con thương tích đầy mình, cô ta lại khởi binh vấn tội tới đòi người. Con dùng sinh mệnh để bảo vệ, để yêu thương cô ta, còn cô ta cho con cái gì? Chỉ có thương tổn, chỉ có thương tổn mà thôi. Một đứa con gái chỉ biết lợi dụng con, gây thương tổn cho con như thế, một đứa con gái như vậy, rốt cuộc con nhìn trúng cô ta ở điểm gì? Cô ta có xứng đáng với con không? Có xứng không?” Tiếng rống to mãnh liệt khiến bầu không khí xung quanh cũng bắt đầu nổi cơn sóng gió. Lửa giận của vua Hắc Ngục lúc này mới thực sự phát tiết ra ngoài. Ông ta cho người đưa Phong Vân tới đây chính là vì muốn Đế Sát nhìn cho rõ. Đứa con gái này không đáng để yêu, không đáng để liều mình bảo vệ, lại càng không đáng để Hắc Ngục của ông ta phải dốc toàn lực để đối phó với cả đại lục. Chuyện này đã không phải là chuyện của riêng Đế Sát nữa, mà là chuyện của Hắc Ngục bọn họ.

Bị vua Hắc Ngục quát mắng, cả người Đế Sát nhoáng lên một cái, năm ngón tay của hắn nắm chặt lại thành nắm đấm. Trong mắt tràn đầy oán hận, hắn bình tĩnh nhìn Phong Vân, hy vọng nàng phản bác, hy vọng nàng mở miệng.

Có điều, Phong Vân chỉ đứng im bất động một chỗ, chỉ nhìn hắn một cái rồi chậm rãi mở miệng, “Ta không xứng với ngươi.”

Một lời nhẹ nhàng cứ như vậy thốt ra lại thừa nhận tất cả những lời vua Hắc Ngục vừa nói.

“Phong Vân, nàng không được phép nói thế. Ta bảo xứng đôi nghĩa là xứng đôi.” Đế Sát nắm chặt bàn tay lại.

“Huống chi ta yêu nàng, ta không để ý tới chuyện chúng ta có xứng đôi hay không.”

Nhìn Phong Vân với vẻ lo lắng, lúc này Đế Sát chỉ hận không thể moi gan moi ruột ra cho Phong Vân thấy. Hắn vội la lên, “Huống chi ta biết vì sao nàng làm như vậy. Ta hiểu trong lòng nàng đang nghĩ gì, nàng là nghĩ cho ta… Ta hiểu ý của nàng. Nhưng mà ta không thể nhận, ta không thể nhận được.”

“Ngươi biết? Cô ta suy nghĩ cho ngươi? Ngươi điên rồi phải không?” Vua Hắc Ngục thấy Đế Sát lại còn biện hộ cho Phong Vân thì sắc mặt trong nháy mắt đã đen lại. Không đợi Đế Sát nói xong, ông ta hung hăng giơ tay lên cho hắn một bạt tai.

“Cha không hiểu đâu. Cha không hiểu tình cảm này đâu. Cha không hiểu…”

“Người đâu, bắt nó lại cho ta. Không có lệnh của ta thì không được thả ra ngoài.” Vua Hắc Ngục thấy Đế Sát vẫn còn nói như thể thì giận tới mức cơ hồ muốn bổ một chưởng lên người hắn. Ông ta muốn Đế Sát thấy rõ Phong Vân này vô tình đến thế nào, chứ không phải muốn hắn đến biện hộ thay cho nàng.

“Vâng!” Thị vệ lập tức xuất hiện.

“Buông ra! Các ngươi buông ta ra…”

Đế Sát bị bọn họ túm chặt lôi về phía tẩm cung. Hắn không ngừng vùng vẫy đánh đấm. Có điều không gian vũ mang và bức tường nước của tộc mỹ nhân ngư đều có linh lực khắc chế lực hắc ám nên cơ thể hắn đã chịu tổn thương không ít. Lúc này, dù vùng vẫy thế nào hắn cũng bị mấy đại cao thủ áp chế và kéo thẳng về phòng.

“Cút! Các ngươi buông ta ra! Phong Vân, Phong Vân…”

Phong Vân đứng chứng kiến mọi chuyện từ đầu tới cuối mà không nói năng câu gì. Trên mặt nàng vẫn lạnh lùng không chút thay đổi.



Đợi đến khi Đế Sát bị lôi vào tẩm cung lần thứ hai, khi không gian xung quanh lại khôi phục sự yên tĩnh, vua Hắc Ngục lại nói với vẻ tràn đầy chán ghét, “Một nữ nhân thối nát như ngươi cũng xứng đáng có người chung tình vì mình sao?”

“Xứng hay không xứng không phải chuyện của ngươi.” Phong Vân còn chưa mở miệng thì Á Phi đã lạnh lùng đáp một câu.

“Hừ, các ngươi…”

“Ta nợ Đế Sát chứ không nợ ông.” Ngay lúc vua Hắc Ngục sắp nổi cơn thịnh nộ, Phong Vân đang trầm mặc đột nhiên lên tiếng.

Vua Hắc Ngục lập tức sửng sốt. Ngay sau đó, ông ta hừ lạnh một tiếng và nở nụ cười châm chọc, “Ngươi còn biết ngươi nợ nó sao.”

“Ta nợ hắn ta sẽ trả, những thứ ta không thể cho hắn ta cũng sẽ không cho. Ông muốn hắn chết tâm với ta, ta đã phối hợp với ông rồi. Có điều, ta thối nát hay không ông không có tư cách đánh giá.”

Từng câu từng chữ lạnh băng và đầy sát khí, không bén nhọn nhưng lại vô cùng sắc nhọn. Vua Hắc Ngục vừa nghe liền nhíu chặt mày lại. Còn Á Phi đứng bên cạnh Phong Vân lại lấy tay vỗ lên vai nàng. Đó là sự ủng hộ trong im lặng.

“Ngươi như vậy mà lại có thể nuôi dạy được đứa con có chút đầu óc.” Không phải châm chọc nhưng lại cực giống châm chọc, lời nói của Á Phi quả thực sắc nhọn.

“Ngươi có ý gì?” Vua Hắc Ngục trầm mặt xuống.

“Không cần ông hiểu.” Phong Vân lạnh giọng xen vào. Cách làm của nàng, tâm ý của nàng, nàng không cần vua Hắc Ngục hiểu, càng không cần Đế Sát hiểu. Chỉ cần nàng tự hiểu là được, chỉ cần bản thân nàng thấy được là được. Nàng không thể đáp trả lại tình yêu của Đế Sát, vậy nàng phải dứt khoát cự tuyệt. Đau một lần còn hơn đau vĩnh viễn.

“Ta không hiểu. Bản tôn khinh thường không thèm hiểu cái loại tình cảm dơ bẩn của ngươi. Hắc Ngục ta và Nam Viên ngươi có thù oán không? Đế Sát con ta và ngươi có thù oán không? Nó có hại ngươi chút nào không? Nó đã cứu ngươi bao nhiêu lần? Chưa nói tới chuyện khác, ngay đến chuyện nó mới cứu mạng các ngươi xong, các ngươi không đi tìm nó, cũng không chờ đợi nó mà còn vô tình vô nghĩa thành thân với nhau. Hách Liên Phong Vân, bản tôn thực sự khinh thường ngươi.”

Vua Hắc Ngục nhìn Phong Vân, cả người hiện lên sự khinh bỉ. Chẳng phải ông ta muốn tranh cãi, tranh cãi không giải quyết được vấn đề gì. Nhưng mà, con ông ta đã phải chịu ấm ức, ông ta rất khó chịu trong lòng, ông ta tranh cãi không vì bản thân ông ta mà vì ông ta là cha của Đế Sát.

Phong Vân nghe vua Hắc Ngục lên án mà không nói gì. Trái lại, Á Phi ở bên cạnh lại mở miệng, “Biết hắn không chết thì tìm ở đâu? Tìm thế nào? Đến Hắc Ngục của các ngươi để tìm ư? Chui đầu vào lưới ư? Lại nó, tìm được rồi thì thế nào? Kết hôn chậm lại thì giải quyết được vấn đề gì? Chẳng lẽ phải đợi Đế Sát khỏe lại để chính mồm nói với hắn rằng Phong Vân và Mộc Hoàng muốn thành hôn ư? Mời hắn đến uống rượu mừng hay là mời hắn đến quấy rối?”

Mấy câu hỏi liên tiếp vang lên làm bầu không khí đột nhiên trầm hẳn xuống. Á Phi bình tĩnh nhìn vua Hắc Ngục, “Nếu là ta, ta thà rằng nhân lúc hắn hôn mê không biết gì mà lập gia đình xong xuôi, cho hết thảy mọi chuyện đều lắng xuống.”

Lời này vừa nói ra, lần đầu tiên vua Hắc Ngục tỏ ra trầm mặc.

So với việc tự mình chứng kiến cảnh người mình thương yêu thành hôn mà chú rể lại không phải là mình, sự thống khổ này không bằng chẳng biết cái gì. Cái đầu là một loại đau đớn cắt da cắt thịt, làm người ta thương tổn đến tận tâm can, còn cái sau thì người ta sẽ mông lung mà vượt qua được. Thời điểm hắn biết được tuy đã muộn nhưng dựa vào thương thế và tính cách của Đế Sát thì chắc chắn hắn sẽ đau đớn không thôi. Phong Vân không phải là người có ý chí sắt đá. Trong lòng nàng hiểu rõ Đế Sát đối với mình thế nào. Tuy không thương hắn nhưng nàng cũng không muốn cầm dao đâm hắn. Có điều mọi chuyện đã bị vua Hắc Ngục phá hỏng. Chưa nói tới chuyện để Đế Sát biết được mà chạy tới nơi tổ chức hôn lễ, buổi tối ông ta còn tới phá hỏng mọi chuyện. Rốt cuộc ông ta muốn giúp con mình thoát khỏi bể tình hay là tiếp tục kéo dài mọi chuyện?

Á Phi nhìn vua Hắc Ngục đang trầm mặc, đáy mắt hiện lên một tia châm chọc và khinh thường, “Tự mình gây ra sai lầm còn dám có can đảm trách tội người khác. Hắc Ngục, đừng tưởng hôm nay chỉ các ngươi mới có tư cách kiêu ngạo.”

“Giao Mộc Hoàng ra đây! Hôm nay ta nể tình Đế Sát đã cứu chúng ta hai lần mà bỏ qua chuyện này.” Phong Vân tiếp lời Á Phi, ngữ khí vẫn lạnh lẽo như băng.

Nàng không đến đây để làm người tốt, cũng không tới để thổ lộ chung tình. Nàng chỉ mong không làm bản thân phải thất vọng, không phụ lòng những người thương yêu mình, còn những kẻ khác nàng chẳng màng đến làm gì.

Vua Hắc Ngục nghe Á Phi nói xong liền cau mày lại. Thoạt nhìn có vẻ ông ta đang kích động quá mức.

“Ta không cần nàng nể mặt. Ta đã giết chết Mộc Hoàng rồi. Thế gian này không còn hắn nữa, không còn hắn nữa đâu.” Trong lúc vua Hắc Ngục còn đang nhướng mày thì tiếng nói của Đế Sát vốn đã bị lôi về phòng lại từ tẩm cung truyền ra. Trong lời nói của hắn chứa đầy hận thù thấu xương với Mộc Hoàng.

Một lời vừa dứt, mọi âm thanh liền lập tức biến mất. Có vẻ kết giới đã được hình thành ngăn cách mọi thứ giữa hai bên.

Phong Vân nghe nói thế liền nắm chặt tay lại. Đôi mắt sắc bén của nàng nhìn chằm chằm vào vua Hắc Ngục.

“Hắc Ngục, đừng khinh người quá đáng. Ta hỏi lại lần nữa, thả người hay không?”

Lúc này đây nàng không đánh tới tận cửa chính là vì nể mặt Đế Sát đã cứu bọn họ. Vua Hắc Ngục cũng không nên ôm khư khư thể diện của mình làm gì.

Vua Hắc Ngục vừa nghe xong liền cau mày lại. Bọn họ dám ăn nói cuồng ngạo trước mặt ông ta ư?

Vua Hắc Ngục cau mày nói, “Chỉ bằng hai người các ngươi sao? Hừ! Hắc Ngục ta chưa bao giờ bắt người lại còn thả ra. Con ta nói đã giết chết hắn nghĩa là hắn đã chết, bất kể là ai cũng không thay đổi được.”

Ông ta là vua Hắc Ngục duy ngã độc tôn một phương, núi Vô Kê còn phải đứng một bên, Đế hoàng quốc Nam Viên đã là cái gì? Nếu ông ta sợ thì đã không tới cướp người. Đế Sát muốn gì, ông ta sẽ giúp hắn đạt được. Đế Sát muốn giết, vậy để Mộc Hoàng chết đi.

“Nhiều lời làm gì nữa.” Nghe vua Hắc Ngục nói xong, Á Phi liền lạnh lùng nhíu mày và thản nhiên mở miệng. Hắn vung tay áo lên phất qua bàn cờ đen trắng đặt trước mặt. Ván cờ còn chưa hạ xong, thế cục còn đang dang dở. Nhưng chính cái tình thế dang dở đó lại ngầm ám chỉ tất cả địa thế và quy mô của Hắc Ngục cùng các vệ tinh mười tám tầng địa ngục như một bàn cờ toàn cục.

Mắt phượng ngầm chứa sát khí, tất cả đều là rét lạnh. Phong Vân nhìn thoáng qua vua Hắc Ngục một thân cuồng vọng và dữ tợn. Nàng hừ lạnh một tiếng, tay duỗi ra. Một quân cờ màu đen từ trên bàn cờ rơi xuống.

“Choang.” Một tiếng lanh lảnh mà âm trầm vang lên như vũ khí khe khẽ chạm vào nhau.

Cùng với cái duỗi tay của Phong Vân, mười một tầng phụ trợ của địa ngục vây xung quanh Hắc Ngục đột nhiên vang lên những tiếng nổ rung trời. Luồng hơi nóng cuộn lên như bão táp trên không trung lạnh lẽo. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng trông như những đóa hoa vĩ đại đang đến độ nở rộ rực rỡ. Đứng cách một khoảng khá xa nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận được khí thế bão táp ở nơi đó.

Sắc mặt vua Hắc Ngục liền trầm hẳn xuống. Phong Vân này không chỉ tới có hai người. Lại có người khác tiến vào Hắc Ngục mà ông ta không hay biết…

Khuôn mặt lãnh khốc tối sầm lại và tràn ngập sự lạnh lẽo.

Khi đóa hoa lửa sáng rực hạ xuống, Phong Vân chậm rãi cầm lấy quân cờ thứ hai, mắt nhìn bàn cờ, “Ta không vội đâu. Ông giết chàng, ta sẽ hủy toàn bộ Hắc Ngục của ông. Thứ ta có chính là bản lĩnh để cho ông biết, ai mới có tư cách kiêu ngạo thực sự.”

Gió lạnh nổi lên. Lời nói của Phong Vân vọng khắp tứ phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook