Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 21: Người không đụng đến ta, ta cũng không đụng đến người (2)
Nhất thế Phong Lưu
11/12/2013
Tranh cãi líu ríu cả một ngày, rốt cuộc đại gia đình mới yên lặng được một chút.
-“Còn giả vờ làm cái gì nữa .” Nhìn mọi người đi rồi, Mộc Hoàng ngồi ở trước bàn lạnh lùng nhìn rượu rồi liếc đến Phong Vân bên giường , âm thanh lạnh nhạt nói.
Một lời vừa hạ xuống, bản thân người nói không biết Phong Vân khoé miệng hừ nhẹ một câu, mắt từ từ mở ra.
Cười tủm tỉm xoay người nhìn Mộc Hoàng, đáy mắt chứa hình ảnh của người kia, nửa say nửa tỉnh.
Mộc Hoàng thấy vậy hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “ Ngươi ở trong phủ muốn đấu tranh ta không can thiệp, ngươi muốn xử lí thế nào ta cũng chẳng quản.Bất quá, ta nói cho ngươi biết, ta không muốn an phận thủ tường,ta đã phải chịu nhục , ta nhất định đem bộ tộc của nhà ngươi nghiền xương thành tro.”
Trong phủ Hách Liên Công này có biết bao nhiêu là phe phái, có bao nhiêu người muốn Phong Vân phải chết, hắn cũng chẳng quan tâm, bởi hắn vốn coi nàng như là người không quen biết.Nhưng là, nữ nhân này lại chẳng biết trong lòng đang muốn đùa giỡn gì, hoặc căn bản không muốn nói ra, đem rượu độc kia điềm nhiên uống như uống nước lã . Nhưng quả thực sâu kín trong lòng, hắn không muốn nàng sẽ chết bởi người khác.
Nhưng là rượu độc mười loại hỗn lộn như vậy cùng uống một chỗ, có phải nàng đang ngại sinh mệnh mình dài quá chăng?Sự lãnh khốc trong lời nói hạ xuống,Phong Vân tà tà tựa trên giường, nhìn Mộc Hoàng liếc mắt một cái, sau đó nở nụ cười: “ Như thế nào? Lo lắng thay cho ta à!?”
-“Ngươi nằm mơ.” Mộc Hoàng sắc mặt xanh mét.
Phong Vân nghe lời nói vậy cười to,muốn Mộc Hoàng hắn lo lắng? trừ khi trời cao sập mây hồng tan.
Trong tiếng cười, Phong Vân hé ra cổ tay, trên ngón tay bắn ra một hạt màu xanh lục : “Tiểu thực, hương vị như thế nào?”
Lời nói còn chưa dứt , chỉ thấy từ hạt màu xanh ngọc bích kia bắt đầu sinh trưởng, chỉ mấy chốc mà đã ra một bông hoa nhỏ ba màu.
Đóa hoa lúc này kiều diễm ướt át, đối với Phong Vân đóa hoa như đang làm nũng, biểu tình như muốn nói không được tốt lắm, ta đều ăn vào bụng hết rồi a.
Đóa hoa lúc này kiều diễm ướt át, đối với Phong Vân đóa hoa như đang làm nũng, biểu tình như muốn nói không được tốt lắm, ta đều ăn vào bụng hết rồi a.
Phong Vân nhất thời dùng ngón tay bắn ra một thứ về phía thực nhân hoa, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ngươi là tên tham ăn, cự nhiên ăn cho lắm còn tỏ ra ghét bỏ.”
Thực nhân hoa ba màu nho nhỏ, lập tức lá cây vươn ra đỡ lấy, đoá hoa uốn éo,nhảy múa sau lưng Phong Vân không ngừng kêu gào Ta tức, ta tức a.
Phong Vân thấy vậy cười ha ha ra tiếng.
Mộc Hoàng vẫn ngồi bên cạnh từ nãy giờ thấy vậy, sắc mặt dần tối đen.Chết tiệt, hắn thế nào mà lại quên, trên người nữ nhân này có thực nhân hoa,người có thể nuôi dưỡng loại hoa độc biến dị ăn thịt này, không phải là muốn hại đều có thể hại được a .
-“Còn giả vờ làm cái gì nữa .” Nhìn mọi người đi rồi, Mộc Hoàng ngồi ở trước bàn lạnh lùng nhìn rượu rồi liếc đến Phong Vân bên giường , âm thanh lạnh nhạt nói.
Một lời vừa hạ xuống, bản thân người nói không biết Phong Vân khoé miệng hừ nhẹ một câu, mắt từ từ mở ra.
Cười tủm tỉm xoay người nhìn Mộc Hoàng, đáy mắt chứa hình ảnh của người kia, nửa say nửa tỉnh.
Mộc Hoàng thấy vậy hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “ Ngươi ở trong phủ muốn đấu tranh ta không can thiệp, ngươi muốn xử lí thế nào ta cũng chẳng quản.Bất quá, ta nói cho ngươi biết, ta không muốn an phận thủ tường,ta đã phải chịu nhục , ta nhất định đem bộ tộc của nhà ngươi nghiền xương thành tro.”
Trong phủ Hách Liên Công này có biết bao nhiêu là phe phái, có bao nhiêu người muốn Phong Vân phải chết, hắn cũng chẳng quan tâm, bởi hắn vốn coi nàng như là người không quen biết.Nhưng là, nữ nhân này lại chẳng biết trong lòng đang muốn đùa giỡn gì, hoặc căn bản không muốn nói ra, đem rượu độc kia điềm nhiên uống như uống nước lã . Nhưng quả thực sâu kín trong lòng, hắn không muốn nàng sẽ chết bởi người khác.
Nhưng là rượu độc mười loại hỗn lộn như vậy cùng uống một chỗ, có phải nàng đang ngại sinh mệnh mình dài quá chăng?Sự lãnh khốc trong lời nói hạ xuống,Phong Vân tà tà tựa trên giường, nhìn Mộc Hoàng liếc mắt một cái, sau đó nở nụ cười: “ Như thế nào? Lo lắng thay cho ta à!?”
-“Ngươi nằm mơ.” Mộc Hoàng sắc mặt xanh mét.
Phong Vân nghe lời nói vậy cười to,muốn Mộc Hoàng hắn lo lắng? trừ khi trời cao sập mây hồng tan.
Trong tiếng cười, Phong Vân hé ra cổ tay, trên ngón tay bắn ra một hạt màu xanh lục : “Tiểu thực, hương vị như thế nào?”
Lời nói còn chưa dứt , chỉ thấy từ hạt màu xanh ngọc bích kia bắt đầu sinh trưởng, chỉ mấy chốc mà đã ra một bông hoa nhỏ ba màu.
Đóa hoa lúc này kiều diễm ướt át, đối với Phong Vân đóa hoa như đang làm nũng, biểu tình như muốn nói không được tốt lắm, ta đều ăn vào bụng hết rồi a.
Đóa hoa lúc này kiều diễm ướt át, đối với Phong Vân đóa hoa như đang làm nũng, biểu tình như muốn nói không được tốt lắm, ta đều ăn vào bụng hết rồi a.
Phong Vân nhất thời dùng ngón tay bắn ra một thứ về phía thực nhân hoa, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ngươi là tên tham ăn, cự nhiên ăn cho lắm còn tỏ ra ghét bỏ.”
Thực nhân hoa ba màu nho nhỏ, lập tức lá cây vươn ra đỡ lấy, đoá hoa uốn éo,nhảy múa sau lưng Phong Vân không ngừng kêu gào Ta tức, ta tức a.
Phong Vân thấy vậy cười ha ha ra tiếng.
Mộc Hoàng vẫn ngồi bên cạnh từ nãy giờ thấy vậy, sắc mặt dần tối đen.Chết tiệt, hắn thế nào mà lại quên, trên người nữ nhân này có thực nhân hoa,người có thể nuôi dưỡng loại hoa độc biến dị ăn thịt này, không phải là muốn hại đều có thể hại được a .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.