Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 47: Nhảy ra long môn (3)
Nhất thế Phong Lưu
11/12/2013
Thật sự là buồn cười.
Phong Vân nghe lời kể lại của nương nàng, lắc lắc đầu,cười nhẹ.
Ngày đó,nương của nàng đã sớm biết.
-“Ván đã đóng thuyền, nương, người đừng xen vào .” Phong Vân có ý tán thưởng về chuyện của Mộc Hoàng,nương của nàng quả nhiên là nhúng tay vào đã vậy lại còn làm rất tốt.
-“Vân Nhi, ngươi cũng không phải là không biết chút gì?” Hạ Điệp Vũ cũng không phải là người hồ đồ.
Vừa thấy tư thế của Phong Vân, mi sắc hơi hơi động.Nữ nhi này của nàng, nhìn qua thì thấy hoàn khố cùng vô năng, bất quá nàng lại cảm thấy có một sự đối lập nào đó.Nhưng lại không thể nói rõ đó là chỗ nào, nhưng phải nói thật nữ nhi này của nàng, nói như thế nào đây…… Vận khí rất tốt.Phải biết rằng vận khí chỉ có thể là nhất thời,nhưng nếu như mười sáu năm vận khí đều tốt,việc này…………
Phong Vân nghe vậy thì không trả lời, xa xa Lưu Vân cùng một nam tử đang đi tới:“Thế tử.”
-“Lưu Phong đến đây.” Phong Vân nghiêng đầu cười cười nhìn hai người đang đi đến :“Có việc?”
Lưu Vân cùng Lưu Phong đều là trợ thủ đắc lực của nàng, một người lo đối ngoại, một người lo đối nội.Lúc này người đắc tội với tam thế gia,dám đem việc tam thế gia vơ vét tài sản của công ra ngoài ánh sáng chính là Lưu Phong.So với Lưu Vân thanh tú,Lưu Phong lại là một người cực kì hung hãn.
Lưu Phong gật gật đầu, hướng Hạ Điệp Vũ thi lễ, sau đó nói nhỏ vài câu vào tai của Phong Vân .Phong Vân vừa nghe con mắt cũng lưu chuyển, trên mặt tựa hồ không có chút cảm xúc gì .
Ở kinh đô đang có những hành động lạ, có người đang điều tra Mộc Hoàng.Tuy rằng thân thủ rất cao,người của nàng căn bản không thể tra xét được.Nhưng là, tục ngữ có câu cường long áp đầu xà.
Chỉ cần nàng có chủ ý, cũng không phải việc gì khó.
-“Việc ấy ta sẽ xử lý, các ngươi không cần quan tâm làm gì” Phong Vân hướng Lưu Phong cùng Lưu Vân khoát khoát tay áo.
Đối phương có thân thủ rất cao, Lưu Phong- bọn họ mà chống lại , ngược lại sẽ bại lộ hết dấu vết sẽ để lại.
-“Vâng……..” Lưu Phong gật gật đầu, đáp ứng .
Sau đó lại thấy Lưu Vân nói:“Thế tử, quốc chủ tìm người,gọi người trở về thành.”
-“Trở về thành, có chuyện gì?” Phong Vân đầu ngón tay điểm điểm ở trên ghế.
Trong một khoảng thời gian dài,ở kinh đô cũng đã xảy ra nhiều hỗn loạn thời điểm này cũng nên kết thúc rồi,Liêu Tể tướng cùng Tam đại Thế gia xem như xong rồi.
Trong phủ vây cánh của các bên cũng đã hiện ra một cách rõ ràng. Tìm ta trở về để làm gì?
-“Không biết, dù sao người cũng nên trở về gặp thánh thượng.” Lưu Vân nhún nhún vai, thời điểm này hắn cũng khó điều tra được tin tức.
-“Vậy cũng nên thử về xem sao, dù sao cũng sẽ không có việc gì phải lo.”Nương của Phong Vân nhàn nhã nói.
Phong Vân nghe lời kể lại của nương nàng, lắc lắc đầu,cười nhẹ.
Ngày đó,nương của nàng đã sớm biết.
-“Ván đã đóng thuyền, nương, người đừng xen vào .” Phong Vân có ý tán thưởng về chuyện của Mộc Hoàng,nương của nàng quả nhiên là nhúng tay vào đã vậy lại còn làm rất tốt.
-“Vân Nhi, ngươi cũng không phải là không biết chút gì?” Hạ Điệp Vũ cũng không phải là người hồ đồ.
Vừa thấy tư thế của Phong Vân, mi sắc hơi hơi động.Nữ nhi này của nàng, nhìn qua thì thấy hoàn khố cùng vô năng, bất quá nàng lại cảm thấy có một sự đối lập nào đó.Nhưng lại không thể nói rõ đó là chỗ nào, nhưng phải nói thật nữ nhi này của nàng, nói như thế nào đây…… Vận khí rất tốt.Phải biết rằng vận khí chỉ có thể là nhất thời,nhưng nếu như mười sáu năm vận khí đều tốt,việc này…………
Phong Vân nghe vậy thì không trả lời, xa xa Lưu Vân cùng một nam tử đang đi tới:“Thế tử.”
-“Lưu Phong đến đây.” Phong Vân nghiêng đầu cười cười nhìn hai người đang đi đến :“Có việc?”
Lưu Vân cùng Lưu Phong đều là trợ thủ đắc lực của nàng, một người lo đối ngoại, một người lo đối nội.Lúc này người đắc tội với tam thế gia,dám đem việc tam thế gia vơ vét tài sản của công ra ngoài ánh sáng chính là Lưu Phong.So với Lưu Vân thanh tú,Lưu Phong lại là một người cực kì hung hãn.
Lưu Phong gật gật đầu, hướng Hạ Điệp Vũ thi lễ, sau đó nói nhỏ vài câu vào tai của Phong Vân .Phong Vân vừa nghe con mắt cũng lưu chuyển, trên mặt tựa hồ không có chút cảm xúc gì .
Ở kinh đô đang có những hành động lạ, có người đang điều tra Mộc Hoàng.Tuy rằng thân thủ rất cao,người của nàng căn bản không thể tra xét được.Nhưng là, tục ngữ có câu cường long áp đầu xà.
Chỉ cần nàng có chủ ý, cũng không phải việc gì khó.
-“Việc ấy ta sẽ xử lý, các ngươi không cần quan tâm làm gì” Phong Vân hướng Lưu Phong cùng Lưu Vân khoát khoát tay áo.
Đối phương có thân thủ rất cao, Lưu Phong- bọn họ mà chống lại , ngược lại sẽ bại lộ hết dấu vết sẽ để lại.
-“Vâng……..” Lưu Phong gật gật đầu, đáp ứng .
Sau đó lại thấy Lưu Vân nói:“Thế tử, quốc chủ tìm người,gọi người trở về thành.”
-“Trở về thành, có chuyện gì?” Phong Vân đầu ngón tay điểm điểm ở trên ghế.
Trong một khoảng thời gian dài,ở kinh đô cũng đã xảy ra nhiều hỗn loạn thời điểm này cũng nên kết thúc rồi,Liêu Tể tướng cùng Tam đại Thế gia xem như xong rồi.
Trong phủ vây cánh của các bên cũng đã hiện ra một cách rõ ràng. Tìm ta trở về để làm gì?
-“Không biết, dù sao người cũng nên trở về gặp thánh thượng.” Lưu Vân nhún nhún vai, thời điểm này hắn cũng khó điều tra được tin tức.
-“Vậy cũng nên thử về xem sao, dù sao cũng sẽ không có việc gì phải lo.”Nương của Phong Vân nhàn nhã nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.