Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 228: Sau khi thổ lộ (2)
Nhất thế Phong Lưu
11/12/2013
“Ngươi đã làm lại sao ?” Phong Vân cảm giác được châm tai có
chút khác lại, lúc trước nàng làm vỡ một viên đá nhưng vẫn chưa có thời
gian đi sửa chữa, không ngờ bây giờd Mộc Hoàng đã làm lại cho nàng.
“Tùy tay mà thôi.”
Thẳng thắn mà nói thì nhìn cái là biết không phải chỉ tùy tay, nhất định là cố đã gắng sửa chữa nó nhưng lại làm vẻ mặt lạnh băng, Phong Vân nhẹ nhàng nở nụ cười.
Mang theo một nụ hôn:“Ta thật cao hứng.”
Mộc Hoàng chưa nói cái gì, trên mặt kia lại có một tia chớp động, làm ra vẻ kiêu ngạo.
Phong Vân cười cười lắc đầu, cảm giác được châm tai, trong nháy mắt lập tức có sự kinh ngạc:“Không gian có thể cất giữ được mười ngàn thước .”
Châm tai nguyên bản của nàng, chỉ có không gian cất giữ được một trăm thước mà thôi, lần này đã được mở rộng thêm một trăm lần.
“Khi nào trở về sẽ làm lớn hơn nữa .” Mộc Hoàng nhìn nhìn châm tai mà hắn sửa cho Phong Vân , cảm thấy tốt lắm.
Hóa ra nữ nhân của chính mình đeo thứ gì đó do chính mình chế tác, trong lòng lại thoải mái như vậy .
Thoải mái nhất là….. Mộc Hoàng trực tiếp duỗi tay ra, giữ chặt Phong Vân bừa bãi hôn môi nàng.
Phong Vân bị cuốn chặt ở trong chăn hoàn toàn không động đậy gì được , chỉ có thể tùy ý Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng thực sự đã khác ngày xưa một trời một vực .
Bất quá, nàng lại thích như vậy .
Bá đạo nhưng lại mang theo sự kích tình, trong bừa bãi lại biểu lộ sự ôn nhu, Mộc Hoàng như vậy làm cho người ta thực động tâm.
Nguyên lai, tâm động, kỳ thật rất đơn giản.
Tuy nhiên, vẫn còn có những việc quan trọng phải lo nghĩ ….
“Ta muốn đi tìm nương ta.” Phong Vân ngẩng đầu lên.
Mộc Hoàng nghe vậy, mi sắc một tia cũng chưa động:“Ở cùng một chỗ với tỷ ngươi có vấn đề gì sao? Ta phái người giúp ngươi tìm.” Rõ ràng từ chối ý kiến của Phong Vân.
“Tùy tay mà thôi.”
Thẳng thắn mà nói thì nhìn cái là biết không phải chỉ tùy tay, nhất định là cố đã gắng sửa chữa nó nhưng lại làm vẻ mặt lạnh băng, Phong Vân nhẹ nhàng nở nụ cười.
Mang theo một nụ hôn:“Ta thật cao hứng.”
Mộc Hoàng chưa nói cái gì, trên mặt kia lại có một tia chớp động, làm ra vẻ kiêu ngạo.
Phong Vân cười cười lắc đầu, cảm giác được châm tai, trong nháy mắt lập tức có sự kinh ngạc:“Không gian có thể cất giữ được mười ngàn thước .”
Châm tai nguyên bản của nàng, chỉ có không gian cất giữ được một trăm thước mà thôi, lần này đã được mở rộng thêm một trăm lần.
“Khi nào trở về sẽ làm lớn hơn nữa .” Mộc Hoàng nhìn nhìn châm tai mà hắn sửa cho Phong Vân , cảm thấy tốt lắm.
Hóa ra nữ nhân của chính mình đeo thứ gì đó do chính mình chế tác, trong lòng lại thoải mái như vậy .
Thoải mái nhất là….. Mộc Hoàng trực tiếp duỗi tay ra, giữ chặt Phong Vân bừa bãi hôn môi nàng.
Phong Vân bị cuốn chặt ở trong chăn hoàn toàn không động đậy gì được , chỉ có thể tùy ý Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng thực sự đã khác ngày xưa một trời một vực .
Bất quá, nàng lại thích như vậy .
Bá đạo nhưng lại mang theo sự kích tình, trong bừa bãi lại biểu lộ sự ôn nhu, Mộc Hoàng như vậy làm cho người ta thực động tâm.
Nguyên lai, tâm động, kỳ thật rất đơn giản.
Tuy nhiên, vẫn còn có những việc quan trọng phải lo nghĩ ….
“Ta muốn đi tìm nương ta.” Phong Vân ngẩng đầu lên.
Mộc Hoàng nghe vậy, mi sắc một tia cũng chưa động:“Ở cùng một chỗ với tỷ ngươi có vấn đề gì sao? Ta phái người giúp ngươi tìm.” Rõ ràng từ chối ý kiến của Phong Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.