Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 28: Vì sao nói là thủ đoạn ( 1)
Nhất thế Phong Lưu
11/12/2013
- “Chính là, nhìn cái bộ dạng kia mà xem, nữ nhân như vậy cũng xứng đôi với phế vật này.” Thế tử Tây quốc với vẻ mặt khinh bỉ cùng chế ngạo nói.
-“Quạ đen cùng heo mẹ,đúng là tuyệt phối……”
-“Ha ha……”
Cùng với mấy người nữa tới gần, các loại ô ngôn toái ngữ hết sức vũ nhục Phong Vân mà phát ra.Phong Vân giận tái mặt, lạnh lùng nhìn lại Phụng An vương tử:“Các ngươi thật can đảm , dám vũ nhục công chúa điện hạ, Phụng An, ngươi không sợ ta sẽ nói cho quốc chủ?”
-“Ha ha, sợ, bổn vương mà phải sợ sao” Phụng An nghe những lời đó, nhất thời bừa bãi mà cười ha ha.Hơn nữa hắn còn hướng sang mấy kẻ bên cạnh đi cùng mình mà nói:“Các ngươi nghe thấy được cái gì sao?”
-“Chúng ta chỉ nghe thấy phế vật này vũ nhục vương tử điện hạ,hắn nghĩ hắn là hoàng thái tử,dám không đem điện hạ cùng chúng ta để vào mắt .”mấy người ở sau người Phụng An nhất tề mở miệng, đều tự cười tủm tỉm nhìn Phong Vân.Bao gồm cả Phong Thừa cũng là vẻ mặt oán hận cùng cười lạnh.Nơi này ngay cả một ngoại nhân đều không có,lại còn phải nghe bọn hắn ăn nói bừa bãi.
-“Thì ra là thế.” Phong Vân nhìn mấy kẻ ăn nói bừa bãi, khóe miệng lạnh lùng ngoéo một cái:“ vậy chúng ta liền thử xem quốc chủ sẽ nghe ai .”
Lời nói lạnh lùng vừa phát ra,đám người Phụng An liền biến sắc.Nếu ở trước mặt quốc chủ bọn họ chiếm được niềm tin của bề trên,mà Phong Vân cũng là người của hoàng thất,lại nói đến chuyện lập Hoàng thái tử nữa .
Lập tức mặt Phụng An liền đen lại,hai bên thái dương nhăn lại.Một con vật mang dáng dấp của lão hổ với cái đuôi ngăm đen trường tiên,liền xuất hiện ở trên tay của Phụng An.
Phong Vân nhận ra, đó là dung hợp ma thú cấp sáu của Phụng An, xích luyện Hổ Vương chi vĩ, tước hiệu là kim đoạn ngọc,lực đại vô cùng lớn,có thể phá cả quả núi.Ma thú này của Phụng An quả là có tiên thiên linh lực,bất quá lại không biết rèn luyện do vậy thật sự là đáng tiếc cho một cái thiên phú tốt như vậy.
Đến nay thì chỉ còn mang dáng dấp của lão hổ cũng chỉ như một con khuyển mà thôi.
-“Ngươi dám động thủ, ta xem quốc chủ không lột của ngươi một tầng da.” Phong Vân nhất thời ra lời uy hiếp.Lời này mà nói quả thực chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Phụng An vừa nghe lời kia, nhất thời lửa giận vọt tăng lên, liền hướng đuôi con mãnh hổ phóng tới chỗ Phong Vân:“Bổn vương tử có cái gì không dám, ngươi chỉ là một cái thế tử nho nhỏ, bổn vương tử còn không giáo huấn được ngươi chắc .”
-“Quạ đen cùng heo mẹ,đúng là tuyệt phối……”
-“Ha ha……”
Cùng với mấy người nữa tới gần, các loại ô ngôn toái ngữ hết sức vũ nhục Phong Vân mà phát ra.Phong Vân giận tái mặt, lạnh lùng nhìn lại Phụng An vương tử:“Các ngươi thật can đảm , dám vũ nhục công chúa điện hạ, Phụng An, ngươi không sợ ta sẽ nói cho quốc chủ?”
-“Ha ha, sợ, bổn vương mà phải sợ sao” Phụng An nghe những lời đó, nhất thời bừa bãi mà cười ha ha.Hơn nữa hắn còn hướng sang mấy kẻ bên cạnh đi cùng mình mà nói:“Các ngươi nghe thấy được cái gì sao?”
-“Chúng ta chỉ nghe thấy phế vật này vũ nhục vương tử điện hạ,hắn nghĩ hắn là hoàng thái tử,dám không đem điện hạ cùng chúng ta để vào mắt .”mấy người ở sau người Phụng An nhất tề mở miệng, đều tự cười tủm tỉm nhìn Phong Vân.Bao gồm cả Phong Thừa cũng là vẻ mặt oán hận cùng cười lạnh.Nơi này ngay cả một ngoại nhân đều không có,lại còn phải nghe bọn hắn ăn nói bừa bãi.
-“Thì ra là thế.” Phong Vân nhìn mấy kẻ ăn nói bừa bãi, khóe miệng lạnh lùng ngoéo một cái:“ vậy chúng ta liền thử xem quốc chủ sẽ nghe ai .”
Lời nói lạnh lùng vừa phát ra,đám người Phụng An liền biến sắc.Nếu ở trước mặt quốc chủ bọn họ chiếm được niềm tin của bề trên,mà Phong Vân cũng là người của hoàng thất,lại nói đến chuyện lập Hoàng thái tử nữa .
Lập tức mặt Phụng An liền đen lại,hai bên thái dương nhăn lại.Một con vật mang dáng dấp của lão hổ với cái đuôi ngăm đen trường tiên,liền xuất hiện ở trên tay của Phụng An.
Phong Vân nhận ra, đó là dung hợp ma thú cấp sáu của Phụng An, xích luyện Hổ Vương chi vĩ, tước hiệu là kim đoạn ngọc,lực đại vô cùng lớn,có thể phá cả quả núi.Ma thú này của Phụng An quả là có tiên thiên linh lực,bất quá lại không biết rèn luyện do vậy thật sự là đáng tiếc cho một cái thiên phú tốt như vậy.
Đến nay thì chỉ còn mang dáng dấp của lão hổ cũng chỉ như một con khuyển mà thôi.
-“Ngươi dám động thủ, ta xem quốc chủ không lột của ngươi một tầng da.” Phong Vân nhất thời ra lời uy hiếp.Lời này mà nói quả thực chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Phụng An vừa nghe lời kia, nhất thời lửa giận vọt tăng lên, liền hướng đuôi con mãnh hổ phóng tới chỗ Phong Vân:“Bổn vương tử có cái gì không dám, ngươi chỉ là một cái thế tử nho nhỏ, bổn vương tử còn không giáo huấn được ngươi chắc .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.