Chương 61: Anh muốn em đền bù tổn thất!
Thu Dạ Nhi
29/08/2013
Tô Tĩnh Vĩ một mực chờ Mạc Thần tại Ám Dạ. Cô rất lo lắng, điện thoại cô hết pin, dùng điện thoại trong Ám Dạ để gọi nhưng di động hắn vẫn luôn tắt máy.
Cô đứng trước cửa sổ, nơi hắn thường đứng lúc trước. Từ xa cô trông thấy một bóng người đang tới đây, trong lòng chấn động. Cô đã nghĩ là hắn, nhưng khi tới gần lại phát hiện không phải. Mặc dù không đủ để nhìn rõ mặt của đối phương nhưng cô xác định không phải mạc Thần. “Là anh?”
Mục Kiệt Khắc tới Ám Dạ tìm Mạc Thần, thân làm anh em hắn dĩ nhiên phải quan tâm. Không nghĩ đến lại gặp Tĩnh Vĩ.
Hiện tại cô hẳn là bạn gái của Mục Triết Thiên. Quan hệ của bọn họ dù không công khai nhưng vẫn nhận được sự công nhận của mọi người.
“Cô làm gì ở đây?” Mục Kiệt Khắc nhàn nhạt hỏi. “Bây giờ cô không nên ở đây…” Hắn nhìn cô, trong ánh mắt có một chút không vừa lòng: “Cô đã có mối tình đầu Mục Triết Thiên bên cạnh, thì đừng đến tìm hắn. Nếu như không có duyên phận, thì hoàn toàn rời xa hắn đi.”
Tĩnh Vĩ lắc đầu: “Tôi không thể…không thể không tìm hắn…Không thể!”
“Vì cái gì?” Mục Kiệt Khắc cau mày: “Không phải người cô yêu là cái tên Mục Triết Thiên kia sao? Còn tìm Mạc Thần làm gì?” Hắn cười lạnh: “Người đàn ông sáu năm trước, hình như đã trở về tìm cô rồi mà? Rất cảm động! Tĩnh Vĩ, chẳng phải bây giờ cô đang hạnh phúc? Tất cả đã đăng trên báo, cô đừng ngây thơ cho rằng Mạc Thần không biết!”
Tĩnh Vĩ cảm thấy lồng bị thắt chặt, khó thở.
“Chẳng lẽ không yêu Mục Triết Thiên? Mạc Thần, hắn đã vì cô…mà ngu ngốc đẩy cô đến bên cạnh tên kia. Chính là hắn đã tạo cơ hội cho các người gặp nhau, đích thân hắn đã ra tay dàn dựng tất cả, đơn giản vì cô yêu Mục Triết Thiên, không phải sao?”
“Anh…anh nói cái gì?” Tĩnh Vĩ kinh ngạc hoảng sợ.
“Tĩnh Vĩ, cô đừng cho là mình may mắn được chọn tham gia buổi họp fan của Mục Triết Thiên! Nếu như không phải Mạc Thần…cô làm sao có thể tự nhiên đứng trước mặt mối tình đầu của mình?”
“Là Mạc Thần…” Tĩnh Vĩ cảm giác chân đứng không vững, tim đập loạn. Cô nhìn Mục Kiệt Khắc, run rẩy nói: “Là Mạc Thần sao?” Trách không được cô đã nhìn thấy bóng dáng của hắn tại trường quay…
Thì ra, hắn vẫn luôn hiện hữu…
“Tại sao hắn phải làm như vậy?” Tĩnh Vĩ lầm bầm trong miệng, như đang hỏi Mục Kiệt Khắc, vừa hỏi chính bản thân.
“Bởi vì hắn yêu cô! Tĩnh Vĩ, vì yêu nên hắn không muốn để cô đau khổ. Bởi vì người cô yêu là Mục Triết Thiên, cho nên hắn mới đưa cô về bên cạnh người trong lòng. Mạc Thần vì yêu cô nên hắn mới hy vọng cô có thể vui vẻ, hạnh phúc, hắn không muốn nhìn cô dằn vặt bản thân, đau khổ từng ngày. Tĩnh Vĩ, tất cả đều là vì cô, cô có hiểu hay không?”
Mục Kiệt Khắc hoàn toàn nổi giận, nắm chặt bả vai Tĩnh Vĩ. “Cho nên, xin cô hãy tránh xa hắn ra, đừng trở lại tìm hắn nữa! Hãy trở về bên cạnh Mục Triết Thiên của cô đi, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Mạc Thần!”
Tĩnh Vĩ liên tục rơi nước mắt, từng giọt lệ rơi xuống…hương vị của nó mặn quá!
“Tôi không thể đi…tôi không thể!” Mạc Thần, vì sao anh ta lại ngốc như vậy?
“Tô Tĩnh Vĩ, cô…” Mục Kiệt Khắc như muốn bốc hỏa.
“Tôi nhất định phải gặp hắn, nhất định tìm được Mạc Thần!”
“Tô Tĩnh Vĩ, rốt cuộc cô muốn như thế nào?” Mục Kiệt Khắc buông cô ra, đôi mắt lộ ra một tia ý nghĩ. Cái tên Mạc Thần này…
“Tôi phải làm sao…” Tĩnh Vĩ đứng đó, nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt nhỏ nhắn.
“Cô…”
Một bóng dáng người đàn ông ở không xa, giống như đã đứng yên từ rất lâu…Mục Kiệt Khắc cau mày…Là Mạc Thần! Hắn tới lúc nào?
“Tôi phải làm thế nào?...Không phải tôi vẫn yêu Mục Triết Thiên sao…đã từng nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào, từng vì một câu nói mà chờ đợi suốt sáu năm, đôi khi cảm thấy sức lực không thể chịu đựng được nữa, nhưng vẫn cố gắng hy vọng chờ đợi.
Rốt cuộc tôi cũng chờ được tới ngày này, mà Mục Triết Thiên vẫn đối tốt với tôi…Không phải tôi yêu anh ấy sao? Không phải tôi nên vui mừng?...Vậy làm sao tôi có thể yêu Mạc Thần? Khi đối mặt với hắn, lòng của tôi thật sự áy náy và hoảng loạn…Hắn đối với tôi rất tốt, điều này tôi biết rõ…nhưng tôi đã có Triết Thiên, làm sao có thể yêu hắn?
Vậy mà khi đối mặt với Triết Thiên…tôi lại nghĩ đến Mạc Thần, chỉ nghĩ đến hắn thôi, lòng tôi đau như bị dao xuyên qua…Không có gì xảy ra hết…” Tĩnh Vĩ đứng không vững, muốn đưa tay vịn vào cái gì đó nhưng không được. Thân thể run rẩy, cô cố gắng đè nén đau đớn.
“Tôi cùng Mục Triết Thiên không có xảy ra chuyện gì hết…” Tĩnh Vĩ cười trong nước mắt: “Ở buổi họp báo, tôi đã chạy trốn…Tôi không muốn lừa gạt chính mình…tôi không bỏ được hắn…tôi không bỏ được Mạc Thần!...
Tôi cảm thấy mình là một cô gái rất xấu xa…tại sao có thể như vậy? Dường như tôi đã tổn thương Triết Thiên, tổn thương cả Mạc Thần. Nhưng mà tôi, tôi nhất định phải đối mặt với lòng mình, tôi không muốn lừa gạt bản thân…cho nên, tôi tới tìm hắn!”
Gió càng lúc càng lớn, bao lấy vóc dáng nhỏ bé run rẩy của Tĩnh Vĩ. Cô xoay người đi đến biệt thự cửa hắn: “Tôi sẽ chờ Mạc Thần, mặc kệ bao lâu, tôi sẽ chờ, chờ đến khi hắn trở lại!”
Khuôn mặt thoáng chốc ngay ngốc, Tĩnh Vĩ cứng đờ đứng yên không nhúc nhích, có phải cô nhìn lầm rồi?
Chớp mắt…Bóng dáng rất quen thuộc đang đứng trước mặt cô.
Mục Kiệt Khắc nhìn hai người, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười đắc ý vui vẻ. Tiểu Vĩ thật đúng như hắn dự đoán. Cô yêu Mạc Thần!
Tô Tĩnh Vĩ nhận ra bản thân đã yêu Mạc Thần. Hình như…vẫn còn chưa quá muộn.
Mục Kiệt Khắc đem không gian nhường lại cho hai người, hắn cũng không thể đứng làm bóng đèn mãi được.
Tĩnh Vĩ mỉm cười…nhưng nước mắt vẫn không thể ngừng. Cô thật ngu ngốc, cho rằng đêm đó hắn đã xâm phạm cô…cho tới bây giờ, cô mới biết được người đàn ông này yêu cô.
Có phải cô đã chọc giận hắn? Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng và cô đơn của hắn, cô thật sự rất đau.
Từng chút, từng chút tiến gần đến hắn…Đứng phía sau, đưa cánh tay nhẹ nhàng vòng qua hông hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lưng: “Mạc Thần…em đã chờ anh rất lâu.”
Cô cảm giác được thân thể hắn cứng ngắc.
Tĩnh Vĩ ôm hắn từ phía sau, cảm giác thật ấm áp, trong lòng cô bỗng yên tâm lạ thường.
“Anh…đừng giận em được không? Ngày đó…em không nên chất vấn anh như vậy, không nên hiểu lầm anh đã tổn thương em…còn nữa…em không nên gọi tên người đàn ông khác khi say...về sau sẽ không có nữa!”
Tĩnh Vĩ ủy khuất cắn môi, cô đã nói rất nhiều, nhưng hắn vẫn không phản ứng. Cô cố chấp ôm chặt lấy hắn, cầm bàn tay ấm áp của hắn. “Đừng giận em nữa, được không…?”
Mạc Thần vẫn lạnh lùng…Tĩnh Vĩ hụt hẫng, trong lòng than nhẹ một tiếng. Cô chủ động nhón chân lên, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn. Cô đưa tay qua gáy của hắn. “Xin anh, đừng im lặng như vậy với em…”
Cô thật sự sợ hãi, sợ hắn không để ý đến cô…Cô sai rồi, thật sự sai rồi! Khiến hắn không thể tha thứ cho mình….Cô, cô hoàn toàn không xảy ra chuyện gì với Mục Triết Thiên! Cho tới bây giờ cũng không có.
“Mạc Thần, giữa em và Mục Triết Thiên là trong sáng, trước không có, bây giờ không có, về sau…”
Đột nhiên môi của cô bị hắn hung hăng hôn lên.
Đúng là phong cách của hắn!
Tĩnh Vĩ nhắm mắt, cảm nhận hơi thở của hắn…Mạc Thần ôm chặt cô vào lòng, bá đạo hôn cô thật sâu.
“Ưm…” Tĩnh Vĩ đẩy hắn ra: “Em…không thở được.” Đôi môi bị hắn chà xát sưng lên. Cô cảm thấy đau đớn.
Bàn tay hắn theo thói quen vuốt mái tóc cô, vén sợi tóc xõa trên mặt, một giây đó, cô xúc động không thôi.
Cô thật sự thích cảm giác được để như thế, thật tốt!
Thì ra, cô đã lún sâu vào đoạn tình cảm này? Khi nào thì cô bắt đầu yêu hắn?
“Anh muốn em phải đền bù tổn thất cho anh!” Mạc Thần khàn khàn, trong ánh mắt lộ ra lửa tình. Hắn bế cô đi về phía biệt thự.
Tĩnh Vĩ đỏ mặt, cô không có ngốc nghếch, hiện tại cô làm sao không biết những lời của hắn nói là có ý gì.
“Đừng…Mạc Thần…” Ngay khi thân hình hắn áp lên người, cô bối rối kêu lên. “Em…em nghĩ là…phải đi tắm…đi tắm trước…”
“Không cần!”
“Em…em…” Tĩnh Vĩ khần trương nhắm mắt, cô thật sự sợ hãi!
Cô nghe nói lần đầu tiên rất đau…cho nên lúc trước ngủ trên ghế sô pha, thân thể cô đau nhức, vì vậy mới hiểu lầm hắn.
Lông mi dài rung động, hai mắt nhắm lại, thậm chí hai chân kẹp chặt, trông Tĩnh Vĩ như người sắp bị tra tấn.
“Mở mắt ra, nhìn anh!” Mạc Thần lạnh nhạt mở miệng, nhưng cô không có phản ứng. “Tĩnh Vĩ, anh nói em mở ra!”
Tĩnh Vĩ nhấp nháy lông mi, nhưng không chịu mở mắt. Cô rất sợ!
“Ngoan, mở mắt ra nhìn anh được không?” Mạc Thần thấp giọng, âm thanh nhỏ nhẹ trở lại.
Hắn như thế nào lại ôn nhu rồi?
Tĩnh Vĩ ngoan ngoãn mở mắt, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Mạc Thần. Môi của hắn nhẹ nhàng rơi xuống, hôn lên trán, sau đó đến gương mặt của cô, rồi đến bên tai, hắn cắn nhẹ vành tai, trêu chọc cô: “Tô Tĩnh Vĩ…”
“Ừ…”
Mạc Thần không đợi cô kịp trả lời, đã tham lam hôn lên môi cô. Bàn tay nhẹ nhàng nâng cơ thể cô.
“Mạc Thần…em…em sợ!” Tĩnh Vĩ rốt cuộc không nhịn được lên tiếng. “Anh…anh có thể…nhẹ nhàng một chút được không?”
Mạc Thần vuốt tóc cô, trên trán lấm tấm mồ hôi. “Tĩnh Vĩ…em có tin tưởng anh không?” Lời nói của hắn ôn nhu bên tai cô.
“Có.”
“Tốt lắm, chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn….chuẩn bị cái gì?”
“Chuẩn bị trở thành người phụ nữ của Mạc Thần. Tô Tĩnh Vĩ, anh sẽ không cho em cơ hội đổi ý. Mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, anh sẽ không cho phép em rời khỏi anh. Vĩnh viễn không!”
Nói rổi Mạc Thần tiến vào người Tĩnh Vĩ, cô bất ngờ kêu lớn: “A..” Nước mắt rơi xuống…đau quá…thật sự rất đau…
Mạc Thần hôn lên mắt cô. Mỗi lần hắn vận động, cô lại cảm thấy trời đất quay cuồng. “Mạc Thần…đừng…làm ơn dừng lại…”
Trên trán Mạc Thần từng giọt mồ hôi roi xuống, dường như hắn còn khẩn trương hơn cô. Nhưng không cách nào dừng lại được. “Nhịn một chút, rất nhanh sẽ qua.”
Tĩnh Vĩ ủy khuất chu môi, Mạc Thần liền tham lam liếm mút lấy.
Bầu trời đêm nay lấp lánh ánh sao, có vẻ tối nay sẽ rất dài.
Không biết vì sao, Tĩnh Vĩ không còn cảm giác đau đớn…không biết từ lúc nào, trong miệng của cô phát ra âm thanh rên rỉ, thật xấu hổ.
Mạc Thần không thể khống chế bản thân, bá đạo tận hưởng cô, một chút cũng không sót.
Hắn ôm cô vào lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ ôn nhu thâm tình, trên người toát ra khí chất nho nhã cao quý.
Đây mới đúng là Mạc Thần. Trước kia hắn là một người đàn ông nho nhã cao quý, trên mặt luôn vui vẻ, lộ ra nụ cười ấm áp hấp dẫn người khác. Hắn rất bình dị, gần gũi, là người nổi tiếng nhất trong tứ đại thủ lĩnh Ám Dạ.
Ai có ngờ đâu một người đàn ông như vậy lại là người đúng đầu gia tộc Ám Dạ, cũng không ngờ một người anh tuấn nho nhã lại có thể trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.
Nhưng có đúng là…con người trước kia của Mạc Thần đã trở về?
Cô đứng trước cửa sổ, nơi hắn thường đứng lúc trước. Từ xa cô trông thấy một bóng người đang tới đây, trong lòng chấn động. Cô đã nghĩ là hắn, nhưng khi tới gần lại phát hiện không phải. Mặc dù không đủ để nhìn rõ mặt của đối phương nhưng cô xác định không phải mạc Thần. “Là anh?”
Mục Kiệt Khắc tới Ám Dạ tìm Mạc Thần, thân làm anh em hắn dĩ nhiên phải quan tâm. Không nghĩ đến lại gặp Tĩnh Vĩ.
Hiện tại cô hẳn là bạn gái của Mục Triết Thiên. Quan hệ của bọn họ dù không công khai nhưng vẫn nhận được sự công nhận của mọi người.
“Cô làm gì ở đây?” Mục Kiệt Khắc nhàn nhạt hỏi. “Bây giờ cô không nên ở đây…” Hắn nhìn cô, trong ánh mắt có một chút không vừa lòng: “Cô đã có mối tình đầu Mục Triết Thiên bên cạnh, thì đừng đến tìm hắn. Nếu như không có duyên phận, thì hoàn toàn rời xa hắn đi.”
Tĩnh Vĩ lắc đầu: “Tôi không thể…không thể không tìm hắn…Không thể!”
“Vì cái gì?” Mục Kiệt Khắc cau mày: “Không phải người cô yêu là cái tên Mục Triết Thiên kia sao? Còn tìm Mạc Thần làm gì?” Hắn cười lạnh: “Người đàn ông sáu năm trước, hình như đã trở về tìm cô rồi mà? Rất cảm động! Tĩnh Vĩ, chẳng phải bây giờ cô đang hạnh phúc? Tất cả đã đăng trên báo, cô đừng ngây thơ cho rằng Mạc Thần không biết!”
Tĩnh Vĩ cảm thấy lồng bị thắt chặt, khó thở.
“Chẳng lẽ không yêu Mục Triết Thiên? Mạc Thần, hắn đã vì cô…mà ngu ngốc đẩy cô đến bên cạnh tên kia. Chính là hắn đã tạo cơ hội cho các người gặp nhau, đích thân hắn đã ra tay dàn dựng tất cả, đơn giản vì cô yêu Mục Triết Thiên, không phải sao?”
“Anh…anh nói cái gì?” Tĩnh Vĩ kinh ngạc hoảng sợ.
“Tĩnh Vĩ, cô đừng cho là mình may mắn được chọn tham gia buổi họp fan của Mục Triết Thiên! Nếu như không phải Mạc Thần…cô làm sao có thể tự nhiên đứng trước mặt mối tình đầu của mình?”
“Là Mạc Thần…” Tĩnh Vĩ cảm giác chân đứng không vững, tim đập loạn. Cô nhìn Mục Kiệt Khắc, run rẩy nói: “Là Mạc Thần sao?” Trách không được cô đã nhìn thấy bóng dáng của hắn tại trường quay…
Thì ra, hắn vẫn luôn hiện hữu…
“Tại sao hắn phải làm như vậy?” Tĩnh Vĩ lầm bầm trong miệng, như đang hỏi Mục Kiệt Khắc, vừa hỏi chính bản thân.
“Bởi vì hắn yêu cô! Tĩnh Vĩ, vì yêu nên hắn không muốn để cô đau khổ. Bởi vì người cô yêu là Mục Triết Thiên, cho nên hắn mới đưa cô về bên cạnh người trong lòng. Mạc Thần vì yêu cô nên hắn mới hy vọng cô có thể vui vẻ, hạnh phúc, hắn không muốn nhìn cô dằn vặt bản thân, đau khổ từng ngày. Tĩnh Vĩ, tất cả đều là vì cô, cô có hiểu hay không?”
Mục Kiệt Khắc hoàn toàn nổi giận, nắm chặt bả vai Tĩnh Vĩ. “Cho nên, xin cô hãy tránh xa hắn ra, đừng trở lại tìm hắn nữa! Hãy trở về bên cạnh Mục Triết Thiên của cô đi, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Mạc Thần!”
Tĩnh Vĩ liên tục rơi nước mắt, từng giọt lệ rơi xuống…hương vị của nó mặn quá!
“Tôi không thể đi…tôi không thể!” Mạc Thần, vì sao anh ta lại ngốc như vậy?
“Tô Tĩnh Vĩ, cô…” Mục Kiệt Khắc như muốn bốc hỏa.
“Tôi nhất định phải gặp hắn, nhất định tìm được Mạc Thần!”
“Tô Tĩnh Vĩ, rốt cuộc cô muốn như thế nào?” Mục Kiệt Khắc buông cô ra, đôi mắt lộ ra một tia ý nghĩ. Cái tên Mạc Thần này…
“Tôi phải làm sao…” Tĩnh Vĩ đứng đó, nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt nhỏ nhắn.
“Cô…”
Một bóng dáng người đàn ông ở không xa, giống như đã đứng yên từ rất lâu…Mục Kiệt Khắc cau mày…Là Mạc Thần! Hắn tới lúc nào?
“Tôi phải làm thế nào?...Không phải tôi vẫn yêu Mục Triết Thiên sao…đã từng nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào, từng vì một câu nói mà chờ đợi suốt sáu năm, đôi khi cảm thấy sức lực không thể chịu đựng được nữa, nhưng vẫn cố gắng hy vọng chờ đợi.
Rốt cuộc tôi cũng chờ được tới ngày này, mà Mục Triết Thiên vẫn đối tốt với tôi…Không phải tôi yêu anh ấy sao? Không phải tôi nên vui mừng?...Vậy làm sao tôi có thể yêu Mạc Thần? Khi đối mặt với hắn, lòng của tôi thật sự áy náy và hoảng loạn…Hắn đối với tôi rất tốt, điều này tôi biết rõ…nhưng tôi đã có Triết Thiên, làm sao có thể yêu hắn?
Vậy mà khi đối mặt với Triết Thiên…tôi lại nghĩ đến Mạc Thần, chỉ nghĩ đến hắn thôi, lòng tôi đau như bị dao xuyên qua…Không có gì xảy ra hết…” Tĩnh Vĩ đứng không vững, muốn đưa tay vịn vào cái gì đó nhưng không được. Thân thể run rẩy, cô cố gắng đè nén đau đớn.
“Tôi cùng Mục Triết Thiên không có xảy ra chuyện gì hết…” Tĩnh Vĩ cười trong nước mắt: “Ở buổi họp báo, tôi đã chạy trốn…Tôi không muốn lừa gạt chính mình…tôi không bỏ được hắn…tôi không bỏ được Mạc Thần!...
Tôi cảm thấy mình là một cô gái rất xấu xa…tại sao có thể như vậy? Dường như tôi đã tổn thương Triết Thiên, tổn thương cả Mạc Thần. Nhưng mà tôi, tôi nhất định phải đối mặt với lòng mình, tôi không muốn lừa gạt bản thân…cho nên, tôi tới tìm hắn!”
Gió càng lúc càng lớn, bao lấy vóc dáng nhỏ bé run rẩy của Tĩnh Vĩ. Cô xoay người đi đến biệt thự cửa hắn: “Tôi sẽ chờ Mạc Thần, mặc kệ bao lâu, tôi sẽ chờ, chờ đến khi hắn trở lại!”
Khuôn mặt thoáng chốc ngay ngốc, Tĩnh Vĩ cứng đờ đứng yên không nhúc nhích, có phải cô nhìn lầm rồi?
Chớp mắt…Bóng dáng rất quen thuộc đang đứng trước mặt cô.
Mục Kiệt Khắc nhìn hai người, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười đắc ý vui vẻ. Tiểu Vĩ thật đúng như hắn dự đoán. Cô yêu Mạc Thần!
Tô Tĩnh Vĩ nhận ra bản thân đã yêu Mạc Thần. Hình như…vẫn còn chưa quá muộn.
Mục Kiệt Khắc đem không gian nhường lại cho hai người, hắn cũng không thể đứng làm bóng đèn mãi được.
Tĩnh Vĩ mỉm cười…nhưng nước mắt vẫn không thể ngừng. Cô thật ngu ngốc, cho rằng đêm đó hắn đã xâm phạm cô…cho tới bây giờ, cô mới biết được người đàn ông này yêu cô.
Có phải cô đã chọc giận hắn? Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng và cô đơn của hắn, cô thật sự rất đau.
Từng chút, từng chút tiến gần đến hắn…Đứng phía sau, đưa cánh tay nhẹ nhàng vòng qua hông hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lưng: “Mạc Thần…em đã chờ anh rất lâu.”
Cô cảm giác được thân thể hắn cứng ngắc.
Tĩnh Vĩ ôm hắn từ phía sau, cảm giác thật ấm áp, trong lòng cô bỗng yên tâm lạ thường.
“Anh…đừng giận em được không? Ngày đó…em không nên chất vấn anh như vậy, không nên hiểu lầm anh đã tổn thương em…còn nữa…em không nên gọi tên người đàn ông khác khi say...về sau sẽ không có nữa!”
Tĩnh Vĩ ủy khuất cắn môi, cô đã nói rất nhiều, nhưng hắn vẫn không phản ứng. Cô cố chấp ôm chặt lấy hắn, cầm bàn tay ấm áp của hắn. “Đừng giận em nữa, được không…?”
Mạc Thần vẫn lạnh lùng…Tĩnh Vĩ hụt hẫng, trong lòng than nhẹ một tiếng. Cô chủ động nhón chân lên, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn. Cô đưa tay qua gáy của hắn. “Xin anh, đừng im lặng như vậy với em…”
Cô thật sự sợ hãi, sợ hắn không để ý đến cô…Cô sai rồi, thật sự sai rồi! Khiến hắn không thể tha thứ cho mình….Cô, cô hoàn toàn không xảy ra chuyện gì với Mục Triết Thiên! Cho tới bây giờ cũng không có.
“Mạc Thần, giữa em và Mục Triết Thiên là trong sáng, trước không có, bây giờ không có, về sau…”
Đột nhiên môi của cô bị hắn hung hăng hôn lên.
Đúng là phong cách của hắn!
Tĩnh Vĩ nhắm mắt, cảm nhận hơi thở của hắn…Mạc Thần ôm chặt cô vào lòng, bá đạo hôn cô thật sâu.
“Ưm…” Tĩnh Vĩ đẩy hắn ra: “Em…không thở được.” Đôi môi bị hắn chà xát sưng lên. Cô cảm thấy đau đớn.
Bàn tay hắn theo thói quen vuốt mái tóc cô, vén sợi tóc xõa trên mặt, một giây đó, cô xúc động không thôi.
Cô thật sự thích cảm giác được để như thế, thật tốt!
Thì ra, cô đã lún sâu vào đoạn tình cảm này? Khi nào thì cô bắt đầu yêu hắn?
“Anh muốn em phải đền bù tổn thất cho anh!” Mạc Thần khàn khàn, trong ánh mắt lộ ra lửa tình. Hắn bế cô đi về phía biệt thự.
Tĩnh Vĩ đỏ mặt, cô không có ngốc nghếch, hiện tại cô làm sao không biết những lời của hắn nói là có ý gì.
“Đừng…Mạc Thần…” Ngay khi thân hình hắn áp lên người, cô bối rối kêu lên. “Em…em nghĩ là…phải đi tắm…đi tắm trước…”
“Không cần!”
“Em…em…” Tĩnh Vĩ khần trương nhắm mắt, cô thật sự sợ hãi!
Cô nghe nói lần đầu tiên rất đau…cho nên lúc trước ngủ trên ghế sô pha, thân thể cô đau nhức, vì vậy mới hiểu lầm hắn.
Lông mi dài rung động, hai mắt nhắm lại, thậm chí hai chân kẹp chặt, trông Tĩnh Vĩ như người sắp bị tra tấn.
“Mở mắt ra, nhìn anh!” Mạc Thần lạnh nhạt mở miệng, nhưng cô không có phản ứng. “Tĩnh Vĩ, anh nói em mở ra!”
Tĩnh Vĩ nhấp nháy lông mi, nhưng không chịu mở mắt. Cô rất sợ!
“Ngoan, mở mắt ra nhìn anh được không?” Mạc Thần thấp giọng, âm thanh nhỏ nhẹ trở lại.
Hắn như thế nào lại ôn nhu rồi?
Tĩnh Vĩ ngoan ngoãn mở mắt, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Mạc Thần. Môi của hắn nhẹ nhàng rơi xuống, hôn lên trán, sau đó đến gương mặt của cô, rồi đến bên tai, hắn cắn nhẹ vành tai, trêu chọc cô: “Tô Tĩnh Vĩ…”
“Ừ…”
Mạc Thần không đợi cô kịp trả lời, đã tham lam hôn lên môi cô. Bàn tay nhẹ nhàng nâng cơ thể cô.
“Mạc Thần…em…em sợ!” Tĩnh Vĩ rốt cuộc không nhịn được lên tiếng. “Anh…anh có thể…nhẹ nhàng một chút được không?”
Mạc Thần vuốt tóc cô, trên trán lấm tấm mồ hôi. “Tĩnh Vĩ…em có tin tưởng anh không?” Lời nói của hắn ôn nhu bên tai cô.
“Có.”
“Tốt lắm, chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn….chuẩn bị cái gì?”
“Chuẩn bị trở thành người phụ nữ của Mạc Thần. Tô Tĩnh Vĩ, anh sẽ không cho em cơ hội đổi ý. Mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, anh sẽ không cho phép em rời khỏi anh. Vĩnh viễn không!”
Nói rổi Mạc Thần tiến vào người Tĩnh Vĩ, cô bất ngờ kêu lớn: “A..” Nước mắt rơi xuống…đau quá…thật sự rất đau…
Mạc Thần hôn lên mắt cô. Mỗi lần hắn vận động, cô lại cảm thấy trời đất quay cuồng. “Mạc Thần…đừng…làm ơn dừng lại…”
Trên trán Mạc Thần từng giọt mồ hôi roi xuống, dường như hắn còn khẩn trương hơn cô. Nhưng không cách nào dừng lại được. “Nhịn một chút, rất nhanh sẽ qua.”
Tĩnh Vĩ ủy khuất chu môi, Mạc Thần liền tham lam liếm mút lấy.
Bầu trời đêm nay lấp lánh ánh sao, có vẻ tối nay sẽ rất dài.
Không biết vì sao, Tĩnh Vĩ không còn cảm giác đau đớn…không biết từ lúc nào, trong miệng của cô phát ra âm thanh rên rỉ, thật xấu hổ.
Mạc Thần không thể khống chế bản thân, bá đạo tận hưởng cô, một chút cũng không sót.
Hắn ôm cô vào lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ ôn nhu thâm tình, trên người toát ra khí chất nho nhã cao quý.
Đây mới đúng là Mạc Thần. Trước kia hắn là một người đàn ông nho nhã cao quý, trên mặt luôn vui vẻ, lộ ra nụ cười ấm áp hấp dẫn người khác. Hắn rất bình dị, gần gũi, là người nổi tiếng nhất trong tứ đại thủ lĩnh Ám Dạ.
Ai có ngờ đâu một người đàn ông như vậy lại là người đúng đầu gia tộc Ám Dạ, cũng không ngờ một người anh tuấn nho nhã lại có thể trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.
Nhưng có đúng là…con người trước kia của Mạc Thần đã trở về?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.