Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử

Chương 27: Có Muốn Gặp Lại Không?

Thu Dạ Nhi

26/05/2013

Tĩnh Vĩ xách hành lý lang thang trên phố. Đúng là…cô muốn đi đâu?

Ghé ngân hàng kiểm tra tài khoản, nhưng ngay cả tiền thuê phòng một tháng còn không đủ. Mà hiện giờ việc làm cũng chẳng có!

Tĩnh Vỹ ngây ngốc một hồi, một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu. Đúng rồi, nói đến việc làm, lần trước phỏng vấn ở tập đoàn Night, hình như cô chưa nhận được cú điện thoại nào cả.

Tĩnh Vĩ bất đắc dĩ mang hành lý đến trước cửa nhà Tề Kỳ. Vừa thấy cô Tề Kỳ đã nhào tới ôm chầm, “Tĩnh Vĩ, cậu làm mình sợ muốn chết! Mấy ngày nay cậu đã đi đâu? Có biết mình lo lắng nhiều như thế nào hay không?”

“Mình không phải rất khỏe mạnh đây sao?” Tĩnh Vĩ hít hít mũi, kiên trì không để xúc động, “Cậu đừng lo lắng…mình đã hứa với ba rồi, sẽ kiên cường tiếp tục sống thật tốt…”

“Ừ.” Tề Kỳ hung hăng vỗ vai cô.

Tĩnh Vĩ không nhắc đến việc đã ở đâu mấy ngày qua, mà Tề Kỳ rất biết ý không hỏi, cô nghĩ rằng nên để Tĩnh Vĩ yên lặng tĩnh dưỡng một chút, dù sao cũng chịu nhiều đả kích rồi.

Cho nên khi Tĩnh Vĩ rủ cô đi tắm suối nước nóng, Tề Kỳ vội ngăn lại, khẳng định không đâu thoải mái bằng nhà mình, Tĩnh Vĩ cũng không nói gì nữa.

Tề Kỳ vô cùng cương quyết, Tĩnh Vĩ về sau sẽ ở với cô, dù sao ở một mình cũng rất cô đơn.

Tĩnh Vĩ vô cùng cảm kích, ít nhất vẫn còn Tề Kỳ thật lòng quan tâm cô.

Trong lúc đang tắm rửa, tiếng điện thoại vang lên, Tề Kỳ gọi Tĩnh Vĩ, cô choàng khăn tắm chạy ra.

Là tập đoàn Night gọi đến, thông báo ngày mai đi phỏng vấn lần nữa!

Tĩnh Vĩ đặt điện thoại xuống, không tin lỗ tai vừa rồi nghe được gì.

“Thật sự là tập đoàn Night gọi tới sao?” Tề Kỳ mừng rỡ.

“Ừ…”Tĩnh Vĩ vui vẻ, “Là thật đó Tề Kỳ!”

“Tốt quá! Vậy chúng ta phải ăn mừng mới được!”

Nói là vui vẻ ăn mừng, vậy mà Tề Kỳ nhìn ra được Tĩnh Vĩ dù đã nhận được thông báo nhưng cô lại đang cố tỏ ra vui vẻ. Bộ dạng như vậy làm cho người khác đau lòng.

Tề Kỳ thở dài, “Tĩnh Vĩ, cậu có muốn đi gặp Mục Triết Thiên không?” Cô thử nhìn bạn tốt dò xét hỏi.

“Tại sao lại muốn gặp anh ta?” tay cầm đũa run run, cứ lần nào nhắc đến tên người đàn ông này, lòng của cô sẽ rất đau.

“Chẳng lẽ cậu không trực tiếp gặp anh ta một lần?”

Tĩnh Vĩ cắn môi không đáp.

“Tĩnh Vĩ, cậu đã đợi sáu năm rồi, thật sự không muốn gặp? Chẳng lẽ cậu để sáu năm thanh xuân trôi qua lãng phí thế sao?” [gú: tự nhiên đoạn này lại ghét bạn Tiểu Kỳ ><]

“Nhưng mà anh ấy đã có bạn gái. Có lẽ...đã sớm quên mình rồi.”

“Bạn gái?” Tề Kỳ mở to mắt nhìn Tĩnh Vỹ, “Bạn gái nào? Cậu nói cô tiểu thư Mộc Thuận sao? Xin cậu đấy, đó chỉ là tin đồn báo chí thêu dệt thôi. Chính miệng Mục Triết Thiên thừa nhận đó là đặt điều, cô gái kia không phải bạn gái anh ta!” [gú: ta chỉ muốn cái tin này mãi mãi chìm vào quên lãng, bạn Tiểu Kỳ à, mình giận bạn quá ><]

Tĩnh Vĩ nhìn Tề Kỳ, nhíu mày tỏ vẻ không tin.

“Thật đó! Mình đảm bảo, cô gái kia tuyệt đối không phải bạn gái anh ta. Bất quá, cô ta thầm mến Tiểu Thiên thôi chứ không có ngược lại!” Tề Kỳ khẳng định.

Tiểu Thiên? Tĩnh Vĩ nhìn Tề Kỳ, từ khi nào bạn tốt lại đối với anh ấy gọi thân thiết như vậy?...



Nhìn sắc mặt Tĩnh Vĩ có chút kỳ lạ, Tề Kỳ hiểu ra liền cười trừ, thẹn thùng le lưỡi, “Cái kia…mình gọi thân thiết như vậy vì dù sao cậu cũng là bạn tốt của mình. Với lại, mình cũng nhận ra anh ta là người thế nào…Cho nên…mình bắt đầu quan tâm và tìm thông tin về anh ta…”

Tề Kỳ hai mắt sáng rỡ, “Tĩnh Vĩ cậu biết không, Mục Triết Thiên quả thật có tài năng diễn xuất rất tuyệt vời, mình thật hâm mộ anh ta, hiện tại mình xem anh ấy là thần tượng rồi. Mình tin tưởng Mục Triết Thiên không phải người xấu.”

“Phải không?”

“Đúng mà. Tĩnh Vĩ, anh ta thật sự được mọi người hết lởi khen ngợi. Cậu biết không, anh ta còn nhận được rất nhiều giải thưởng quốc tế lớn. Không nghĩ tới lại muốn quay trở về nước phát triển sự nghiệp.”

Vừa rồi còn nghiêm túc dò hỏi Tĩnh Vĩ muốn gặp Mục Triết Thiên hay không, nhưng bây giờ lại hưng phấn, trở thành một fan chân chính của anh ta. “Tĩnh Vĩ, cậu đi gặp đi, đã sáu năm rồi.”

“Cậu muốn thấy anh ấy?” Tĩnh Vĩ nhàn nhạt.

“Đương nhiên!” cảm giác mình nói sai, Tề Kỳ vội sửa lại, “Là cậu.” Cô thật lòng khuyên, “Tĩnh Vĩ à, đừng trốn tránh như vậy.”

Buổi tối, Tề Kỳ lôi kéo Tĩnh Vĩ, bắt cô xem tất cả thông tin về Mục Triết Thiên, cả những bộ phim anh tham gia.

Tĩnh Vĩ cho tới giờ chưa xem qua bất cứ thứ gì liên quan đến anh. Cô rất ít theo dõi tin tức trên tivi, huống chi là những bộ phim thần tượng, hơn nữa lại không phải trong nước.

Nhưng hình ảnh người đàn ông trên màn hình thật sự quá cói mắt, từng hành động cử chỉ của anh đủ hạ gục bất cứ cô gái nào.

“Tĩnh Vĩ, mắt cậu thật tốt nha, Mục Triết Thiên quả thật tuyệt vời.” Tề Kỳ hâm mộ, trêu chọc bạn tốt.

Tĩnh Vĩ hờ hững nhắm mắt, xoay người, “Mình muốn ngủ.”

Tề Kỳ mắt vẫn dán vào màn hình, dường như nghe không rõ, “Tĩnh Vĩ, cậu vừa nói gì vậy?”

“Mình ngủ.” Tĩnh Vĩ uể oải đáp.

“Cậu không xem sao?” Tề Kỳ không tin nhìn cô, từ đầu đến cuối rốt cuộc chỉ có mình là kích động.

Mà Tĩnh Vĩ, lại phản ứng thờ ơ!

Tĩnh Vĩ nằm đó, nhẹ nhàng nhắm mắt, mặc cho Tề Kỳ kêu vài tiếng cũng không trả lời.

Cho đến khi Tề Kỳ cũng mệt mỏi, ngủ thiếp đi!

Tĩnh Vĩ xuống giường, thật ra từ nãy đến giờ cô vẫn chưa ngủ, mà…làm sao cô ngủ được?

Mở máy tính, mắt nhìn chằm chằm hình ảnh người đàn ông trên màn hình, bàn tay nhỏ bó nhẹ nhàng sờ lên, cô tưởng tượng mình đang trực tiếp chạm lên gương mặt ngày đêm nhớ mong.

Khóe mi lại ươn ướt. Đáy lòng đau quá!

“Tĩnh Vĩ, chờ anh trở lại!” Lời nói của anh rất rõ ràng trong đầu.

Trên màn hình anh thật rực rỡ, anh tuấn dường nào, cùng nữ diễn viên ôm hôn thân mật. Tĩnh Vĩ nhíu mày, cảnh này làm cho cô khó chịu quá.

Cô không thích, tuyệt đối không thích! [gú: tỷ à, sao lại đi ghen với cô này? Phải đi ghen bên Thần ca á!!!]

Những kỷ niệm ngày trước như diễn ra trước mắt. “Tĩnh Vĩ, sao em lại khóc?” Bàn tay anh nhẹ xoa gương mặt nhỏ nhắn, cô ngước nhìn người đàn ông dịu dàng trước mặt.

“Mau, lau nước mắt đi. Anh để ý em lâu như vậy mới biết em mít ướt.” Nụ cười của anh thật đẹp, như ánh mặt trời ấm áp.

“Còn nữa, mặt em làm sao vậy? Có ai đánh em phải không?” Hắn nhìn một bên má đỏ ửng, lo lắng hỏi cô.

Tĩnh Vĩ khẽ cắn môi, lắc đầu.



Triết Thiên nâng gương mặt cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt ngâng ngấng. “Tĩnh Vĩ, có người khi dễ em?”

Tĩnh Vĩ cấp ba nhìn người con trai năm nhất trước mặt, anh biết rõ tên cô, còn thân thiết gọi Tĩnh Vĩ!

Cô lắc đầu.

“Thật không? Vậy mặt em làm sao lại thành thế này?”

Rõ ràng năm dấu tay kia là do mẹ kế đánh. Chỉ vì cô không cẩn thận làm vỡ cái ly mà bà hung hăng tát cô một bạt tai.

“Tĩnh Vĩ, nói cho anh biết, là ai đánh em?”

Rõ ràng không lừa được người khác. Khuôn mặt sưng đỏ, năm dấu tay lại rõ ràng thế kia, ai nhìn cũng biết là người khác đánh cô.

“Anh đừng hỏi nữa!” Cô lắc đầu, chạy đi.

Tĩnh Vĩ không nghĩ tới Mục Triết Thiên lại tìm đến tận nhà cô. Mặc kệ ánh mắt sắc bén của mẹ kế, anh vẫn cười lịch sự, nhã nhặn hỏi, “Mặt của cô ấy có phải dì đánh không?”

“Đúng thì thế nào? Con bé là con gái tôi, muốn đánh thế nào…”

Chát một tiếng, anh tát mạnh vào mặt mẹ kế, gương mặt như cũ nở nụ cười hòa nhã. Chỉ có đôi mắt hoàn toàn lạnh lùng.

Mẹ kế hoàn toàn không kịp phản ứng cái tát vừa rồi, kinh ngạc nhìn người con trai đáng sợ trước mặt.

Anh kéo cô vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng từng lời nói lại quả quyết. “Tĩnh Vĩ là bạn gái tôi. Từ nay về sau nếu tôi biết được cô ấy chịu ủy khuất, nhất định tôi không bỏ qua, mặc kệ người đó là ai.”

Trước mặt mẹ kế, anh nhẹ nhàng lướt qua môi cô…

Tĩnh Vĩ yêu từ sớm, khi chỉ mới mười bảy tuổi. Được một người con trai có hoài bão, nghĩa khí như Mục Triết Thiên yêu thương cưng chiều, thật hạnh phúc ngọt ngào!

Anh đối với cô dịu dàng, săn sóc, Tĩnh Vĩ cảm giác mỗi ngày trôi qua như một giấc mơ.

Nếu đã là giấc mơ thì sẽ mau tan biến. Tĩnh Vĩ chìm đắm rất lâu trong hạnh phúc, vậy mà anh lại ra đi.

Di dân!

Anh cùng cha mẹ chuyển đi, còn nói cô chờ đợi.

Sáu năm qua, cô dựa vào tình yêu trong sáng thuần khiết mà chống đỡ…chỉ vì lời hứa với anh…

Sau ngày anh đi, mẹ kế lại tát cô, hỏi có phải cô đã mang trong mình giọt máu của anh không.

Mẹ kế nhìn cô khinh thường, Tĩnh Vĩ cảm thấy trong lòng nhục nhã. Trong mắt bà cô bị chính anh từ bỏ, mà chỉ có cô ngốc nghếch chờ đợi.

Triết Thiên, anh còn nhớ lời ước hẹn?

Cô nên hay không đi tìm anh?

Nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào, lại làm cho cô rơi lệ. Dưới tán hoa rơi, cô vĩnh viễn không quên nụ hôn nhẹ nhàng mang theo hương bạc hà.

Một người con trai từng yêu cô…

Tình yêu của cả hai…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook