Chương 19: Đau Thương Nối Tiếp
Thu Dạ Nhi
26/05/2013
Tĩnh Vĩ chạy rất lâu, cho đến khi lòng ngực bình thường trở lại. Tim cô lại trở về nhịp đập ổn định.
Điện thoại đột nhiên vang lên, “Tĩnh Vĩ, mày mau tới bệnh viện đi!” Giọng nói mẹ kế có vẻ khác thường.
Tĩnh Vĩ không kịp nói, hốt hoảng chạy đến bệnh viện.
Vừa gặp mẹ kế, cô vội vàng hỏi, “Ba tôi? Ông ấy thế nào?” Tĩnh Vĩ lo lắng.
“Không phải ba mày, là bà nội, bà ấy…” mẹ kế phức tạp nhìn cô.
“Bà nội…” Tĩnh Vĩ liên tục không phản ứng kịp, “Không phải bà nội vẫn đang rất khỏe sao?”
“Bà nội mày…” Mẹ kế thở dài, “Bà ấy bị trúng gió, giờ đang cấp cứu trong phòng, không biết…”
“Tại sao có thể như vậy?” Tĩnh Vĩ vội vàng túm lấy vạt áo mẹ kế, “Lúc tôi đi bà nội vẫn còn rất tốt, làm sao đột nhiên trúng gió…”
“Bà nội…bà ấy vẫn khỏe mạnh…” Mẹ kế thoáng mất tự nhiên, bất quá, đây quả thật không thể trách bà.
Bởi vì phiền lòng, bà chỉ nói với Tô lão phu nhân vài câu, ai ngờ đâu bà ấy bị kích động ngã xuống…
Vừa hay lúc ấy đang ở bệnh viện nên được đưa ngay vào phòng cấp cứu.
Tĩnh Vĩ lo lắng chờ đợi, lòng cô như bị trăm con dao đâm vào.
Ba cô từ phòng bệnh đi ra. Mẹ kế vừa nhìn thấy liền muốn tránh mặt.
“Bà, bà đứng lại đó cho tôi…” ông Tô sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy gọi mẹ kế Tĩnh Vĩ. “Bà, làm sao lại hại mẹ tôi thành như vậy. Là bà…”
“Ông làm sao có thể trách tôi? Tôi cũng không phải cố ý.” Mẹ kế mạnh miệng nói.
“Bà còn nói không phải cố ý?” ông Tô ho khan, “Tôi…cho dù thật tâm xin lỗi bà những năm qua, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
“Ba!”
Ông Tô phun một ngụm máu tươi, ngã xuống đất trước mặt Tĩnh Vĩ.
Bà nội còn chưa ra khỏi phòng giải phẫu, mà ba cô lại té xỉu. Trong khoảng thời gian ngắn, Tĩnh Vĩ thật sự hoảng sợ, khó chịu.
Cô cảm giác tim mình bị xé rách, thật sự đau quá!
Cửa phòng giải phẫu mở ra, các bác sĩ lần lượt ra ngoài.
“Bác sĩ, bà nội tôi thế nào? Không có chuyện gì chứ?”
“Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!” Bác sĩ lắc đầu, nghiêm trọng thông báo.
“Hết sức? Như vậy là sao? Bà nội sẽ không sao chứ?” Tĩnh Vĩ ngay lúc đó cảm giác không thể đứng vững được nữa, chút nữa đã ngã xuống. Tay vịn chặt vào tường.
Bác sĩ lắc đầu, “Chúng tôi đã cố hết sức, mong người nhà đừng qua đau buồn.”
Sau đó Tĩnh Vĩ chứng kiến y tá phủ tấm vải trắng lên người bà nội, từ trong phòng giải phẫu đẩy ra.
Toàn thân cô run rẩy, “Bà nội…” Tĩnh Vĩ hét lên đau đớn, nước mắt nặng nề rơi xuống. Cô vén tấm vài trắng, nhìn khuôn mặt an tĩnh của bà.
“Bà nội, đừng bỏ Tĩnh Vĩ ở lại…bà nội!”
Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng khi cô đi bà nội còn cười nói vui vẻ, vì cái gì giờ lại nằm bất động như vậy?
Bà nội cả đời chưa được hưởng phúc, luôn phải vất vả khổ cực vì cái nhà này. Cuối cùng lại ra đi uất ức như thế, tại sao? Vì cái gì?
“Đừng than khóc nữa, người cũng đã đi rồi, không nghe được đâu.”
Mẹ kế đứng đó, không dám đến gần. Bà không nghĩ tới, thế nhưng…thành ra như vậy. “Tĩnh Vĩ đừng khóc nữa…”
“Bà nội…bà ơi…” Tĩnh Vĩ khóc rống. “Đừng, đừng đưa bà đi, không cần…làm ơn…”
“Tĩnh Vĩ, đừng như vậy.” Mẹ kế giữ chặt Tĩnh Vĩ đang khóc thương tâm.
“Bà nội…tại sao lại đẩy bà tôi đi?” Tĩnh Vĩ đuổi theo chiếc giường được đẩy đi.
“Xin hỏi ai là người nhà của ông Tô?”
Mẹ kế sau lưng lên tiếng, “Tôi…là tôi. Xin hỏi chồng tôi thế nào?”
“Mời bà…vào nhìn mặt ông ấy lần cuối.”
Điện thoại đột nhiên vang lên, “Tĩnh Vĩ, mày mau tới bệnh viện đi!” Giọng nói mẹ kế có vẻ khác thường.
Tĩnh Vĩ không kịp nói, hốt hoảng chạy đến bệnh viện.
Vừa gặp mẹ kế, cô vội vàng hỏi, “Ba tôi? Ông ấy thế nào?” Tĩnh Vĩ lo lắng.
“Không phải ba mày, là bà nội, bà ấy…” mẹ kế phức tạp nhìn cô.
“Bà nội…” Tĩnh Vĩ liên tục không phản ứng kịp, “Không phải bà nội vẫn đang rất khỏe sao?”
“Bà nội mày…” Mẹ kế thở dài, “Bà ấy bị trúng gió, giờ đang cấp cứu trong phòng, không biết…”
“Tại sao có thể như vậy?” Tĩnh Vĩ vội vàng túm lấy vạt áo mẹ kế, “Lúc tôi đi bà nội vẫn còn rất tốt, làm sao đột nhiên trúng gió…”
“Bà nội…bà ấy vẫn khỏe mạnh…” Mẹ kế thoáng mất tự nhiên, bất quá, đây quả thật không thể trách bà.
Bởi vì phiền lòng, bà chỉ nói với Tô lão phu nhân vài câu, ai ngờ đâu bà ấy bị kích động ngã xuống…
Vừa hay lúc ấy đang ở bệnh viện nên được đưa ngay vào phòng cấp cứu.
Tĩnh Vĩ lo lắng chờ đợi, lòng cô như bị trăm con dao đâm vào.
Ba cô từ phòng bệnh đi ra. Mẹ kế vừa nhìn thấy liền muốn tránh mặt.
“Bà, bà đứng lại đó cho tôi…” ông Tô sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy gọi mẹ kế Tĩnh Vĩ. “Bà, làm sao lại hại mẹ tôi thành như vậy. Là bà…”
“Ông làm sao có thể trách tôi? Tôi cũng không phải cố ý.” Mẹ kế mạnh miệng nói.
“Bà còn nói không phải cố ý?” ông Tô ho khan, “Tôi…cho dù thật tâm xin lỗi bà những năm qua, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
“Ba!”
Ông Tô phun một ngụm máu tươi, ngã xuống đất trước mặt Tĩnh Vĩ.
Bà nội còn chưa ra khỏi phòng giải phẫu, mà ba cô lại té xỉu. Trong khoảng thời gian ngắn, Tĩnh Vĩ thật sự hoảng sợ, khó chịu.
Cô cảm giác tim mình bị xé rách, thật sự đau quá!
Cửa phòng giải phẫu mở ra, các bác sĩ lần lượt ra ngoài.
“Bác sĩ, bà nội tôi thế nào? Không có chuyện gì chứ?”
“Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!” Bác sĩ lắc đầu, nghiêm trọng thông báo.
“Hết sức? Như vậy là sao? Bà nội sẽ không sao chứ?” Tĩnh Vĩ ngay lúc đó cảm giác không thể đứng vững được nữa, chút nữa đã ngã xuống. Tay vịn chặt vào tường.
Bác sĩ lắc đầu, “Chúng tôi đã cố hết sức, mong người nhà đừng qua đau buồn.”
Sau đó Tĩnh Vĩ chứng kiến y tá phủ tấm vải trắng lên người bà nội, từ trong phòng giải phẫu đẩy ra.
Toàn thân cô run rẩy, “Bà nội…” Tĩnh Vĩ hét lên đau đớn, nước mắt nặng nề rơi xuống. Cô vén tấm vài trắng, nhìn khuôn mặt an tĩnh của bà.
“Bà nội, đừng bỏ Tĩnh Vĩ ở lại…bà nội!”
Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng khi cô đi bà nội còn cười nói vui vẻ, vì cái gì giờ lại nằm bất động như vậy?
Bà nội cả đời chưa được hưởng phúc, luôn phải vất vả khổ cực vì cái nhà này. Cuối cùng lại ra đi uất ức như thế, tại sao? Vì cái gì?
“Đừng than khóc nữa, người cũng đã đi rồi, không nghe được đâu.”
Mẹ kế đứng đó, không dám đến gần. Bà không nghĩ tới, thế nhưng…thành ra như vậy. “Tĩnh Vĩ đừng khóc nữa…”
“Bà nội…bà ơi…” Tĩnh Vĩ khóc rống. “Đừng, đừng đưa bà đi, không cần…làm ơn…”
“Tĩnh Vĩ, đừng như vậy.” Mẹ kế giữ chặt Tĩnh Vĩ đang khóc thương tâm.
“Bà nội…tại sao lại đẩy bà tôi đi?” Tĩnh Vĩ đuổi theo chiếc giường được đẩy đi.
“Xin hỏi ai là người nhà của ông Tô?”
Mẹ kế sau lưng lên tiếng, “Tôi…là tôi. Xin hỏi chồng tôi thế nào?”
“Mời bà…vào nhìn mặt ông ấy lần cuối.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.