Chương 48: Em Là Ai?
Thu Dạ Nhi
26/05/2013
Sáng hôm sau.
“Tĩnh Vĩ, đẩy anh ra ngoài, anh muốn đi dạo phơi nắng.”
“Uhm, thật ra anh không nói em cũng đang có ý đó, không thể ở trong phòng mãi được, phơi nắng một chút đối với thân thể anh rất có lợi.”
“Vậy sao?” Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn cười đến sáng lạng của cô.
Tĩnh Vĩ đẩy hắn đến đài phun nước, mặc dù vẫn chưa tới nhưng những bọt nước li ti đã phun lên trên tóc, trên mặt, mát lạnh và rất sảng khoái.
“Đi bên này đi, đừng tới chỗ đó.” Hắn lấy tay chỉ.
Đoạn đường được thiết kế rất kỳ lạ, quanh co. Không thể hiểu vì sao một biệt thự đẹp lại phải làm thành như vậy. Nhưng cuối cùng cũng đến nơi.
“Đẹp quá!” Tĩnh Vĩ buông hắn ra, chạy đến bụi hoa, nhìn hắn cười, vẫy tay. “Mạc Thần, em hái hoa được chứ?”
Nhìn gương mặt rạng rỡ của Tĩnh Vĩ, hắn bất giác gật đầu mỉm cười.
“Thật sao? Vậy em sẽ hái rồi kết thành một vòng hoa thật đẹp nhé!” Tĩnh Vĩ mặc một chiếc váy liền màu trắng, tùng váy theo những bước chạy của cô tung bay trong làn gió dưới ánh mặt trời. Vừa hái những bông hoa nhỏ, Tĩnh Vĩ vừa nở nụ cười sáng lạn, mê người.
“Mạc Thần, anh xem, em hái được rất nhiều hoa…” Cô đứng giữa biển hoa hướng hắn vẫy tay.
Hắn ngồi trên xe lăn, Tĩnh Vĩ đem bó hoa đặt trên đầu gối hắn, “Nhiều hoa rồi, giờ em sẽ làm một vòng hoa thật đẹp.”
Bàn tay nhỏ bé thuần thục đem những bông hoa nhỏ đan thành một vòng hoa, sau đó nhẹ nhàng đội lên đầu, Tĩnh Vĩ dí dỏm cười một tiếng, “Nhìn được không?”
Cô đứng lên, làn váy trắng nhẹ lay động, mái tóc dài mềm mại buông xõa, trên đầu đội vòng hoa, đôi mắt trong suốt nhìn hắn cười ngọt ngào. “Em muốn ngồi xích đu dây.”
Cô chạy tới, ngồi lên ghế xích đu, dường như quên mất điều gì đó và không nhận ra điều khác thường, cô đẩy hắn đến bên cạnh. “Mạc Thần, anh giúp em đẩy một chút, nhé!”
Bàn tay hắn nhẹ nhàng đỡ lưng cô, sau đó dùng sức đẩy lên.
“Thật là tuyệt!”
Nhìn cô vui vẻ chơi đùa, tiếng cười như tiếng chuông bạc vang lên, quanh quẩn thật lâu trong tâm trí hắn. Trong đầu lại thoáng hiện lên khuôn mặt Nhã Tư.
Tưởng chừng như tương đồng…nhưng lại bất đồng…
Tâm hắn cùng rung động…nhưng là một thứ rung động khác nhau!
Càng nghĩ đến, hắn càng mờ mịt…Mạc Thần bỗng chốc trở nên trầm tư…
Tĩnh Vĩ dừng xích đu lại, đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, đem khuôn mặt chôn trên đầu gối hắn, thở phì phò. Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, ôn tồn hỏi, “Mệt rồi à?”
“Ừm, em hơi mệt một chút.” Cô ngước mắt, dí dỏm le lưỡi một cái.
“Thích nơi này sao?”
“Đúng vậy, rất thích!”
“Tĩnh Vĩ, hôn anh.” Hắn nhìn cô, giọng khàn khàn.
Biển hoa nở rộ tươi đẹp, ánh mặt trời chiếu lên hai người thành bóng, trong không khí hương hoa cỏ nhàn nhạt, những con bướm bay lượn chập chờn. Giọng nói khàn của hắn lại vang lên lần nữa, “Tĩnh Vĩ, hôn anh…được không?” Trên mặt hắn lộ ra một chút khổ sở.
Lát sau, Tĩnh Vĩ thở dài một tiếng, đứng lên, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Mạc Thần nhanh chóng kéo cô vào trong lòng…Hắn vội vàng cảm thụ hương vị ngọt ngào của cô…giống như…đang muốn chứng minh điều gì đó là bình thường. Tim của hắn đập rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn biết, người mà hắn đang ôm trong lòng là Tĩnh Vĩ…hắn hoàn toàn biết rõ! Cô không phải Nhã Tư…không phải Nhã Tư của hắn…
“Anh làm sao vậy?” Cảm giác được sự khác thường của Mạc Thần, cô nâng nhẹ đôi mắt yêu kiều nhìn vào gương mặt của hắn.
Ánh mắt Mạc Thần có một chút say mê cùng một phần trầm tư.
Tĩnh Vĩ có cảm giác khi hắn nhìn cô, xuyên qua đôi mắt ấy, cô cảm thấy như hắn đang xem cô là một người khác. Vì sao lại có cảm giác này?
Lời nói của Mục Kiệt Khắc và những người khác văng vẳng bên tai: “Tôi muốn giết cô ta”; “Tuyệt đối không thể giữ cô ta lại!”; “Các cậu chẳng lẽ còn chưa hiểu rõ Mạc Thần sao?”; “Lúc trước vì cô gái kia hắn đã biến thành cái dạng gì? Nhiều năm như vậy chẳng lẽ các cậu còn không nhìn ra? Nếu muốn hắn chết sớm thì cứ giết cô ấy đi, tôi không phản đối. Dù sao tâm đã chết vì một người, hôm nay nếu có mất đi lần nữa người làm cho hắn rung động trở lại, như vậy…các cậu muốn hắn chịu bao nhiêu thống khổ nữa mới vừa lòng?”
Những lời nói đó rốt cuộc là có ý gì?
“Mạc Thần…” Cô quơ quơ bàn tay trước mặt hắn, nhìn vào con ngươi đen nhánh, hỏi: “Em là ai?”
“Tô Tĩnh Vĩ!” Môi của hắn lại rơi xuống.
Trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Cô chỉ muốn hắn…Trước kia có lẽ từng có khoảng thời gian không vui vì tình cảm, lòng của cô hiểu được nỗi đau ấy. Mà hắn như vậy, là vì tâm hắn đau!
………….
Buổi tối.
“Tĩnh Vĩ, giúp anh thay băng.” Mạc Thần hướng Tĩnh Vĩ vẫy tay.
Cô đem thuốc đặt trước mặt hắn, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Cô cuối cùng hiểu, vừa rồi hắn nói với bác sĩ không cần thay thuốc là có ý gì, hóa ra là muốn giữ lại để cô làm.
Một đống nước thuốc nằm trên bàn, Tĩnh Vĩ trừng mắt nhìn, “ Trước tiên dùng cái nào?”
“Tháo băng gạc ra đã.” Hắn nhàn nhạt.
“Thật sự muốn tháo ra sao?” Cô có chút sợ, “Chẳng phải nói là đợi miệng vết thương khép lại rồi mới tháo hay sao?”
“Muốn em tháo thì tháo ra đi, sao nhiều lời vậy?” Hắn nhìn cô nhíu mày.
Bàn tay nhỏ bé run rẩy gỡ từng lớp vải, càng vào trong cô càng nhìn thấy nhiều vết máu hơn. Tĩnh Vĩ nhíu mày, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Cuối cùng gỡ hết lớp băng vải ra, cô nhìn rất rõ ràng miệng vết thương dính liền với nhau.
“Phải làm gì tiếp theo?” Tĩnh Vĩ khẩn trương.
Hắn nhàn nhạt như không có gì, thản nhiên nói: “Giật miếng gạc ra.”
“Sao có thể, như vậy sẽ đau lắm.” Tĩnh Vĩ cắn môi, nhìn đống nước thuốc hỏi: “Cái này dùng để rửa miệng vết thương phải không?”
Hắn gật đầu, cô liền cầm chai thuốc, nhẹ nhàng gỡ miếng gạc đã ướt đẫm ra, động tác hết sức cẩn thận, sợ làm đau hắn.
Mồ hôi túa ra ngày càng nhiều…
Cuối cùng Tĩnh Vĩ rửa sạch vết thương, bôi thuốc, băng bó…toàn bộ động tác đều rất nhẹ nhàng và tỉ mỉ.
Bàn tay nhỏ bé lướt nhẹ qua da thịt hắn, chẳng qua chỉ là những va chạm rất nhỏ, vậy mà trong lòng hắn nổi lên những gợn sóng.
“Xong rồi!” Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Nhìn đầu em đầy mồ hôi.”
Tĩnh Vĩ đưa tay lau sơ qua, liền nói: “Em đi tắm.” Nói xong cô liền cầm quần áo chạy vào phòng tắm.
Bọt nước nhẹ nhàng rơi lên người thật thoải mái. Nhìn vào cô gái sắc mặt ửng đỏ trong gương, Tĩnh Vĩ không thể không đối mặt với lòng cô.
Thân thể nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ngoài, Mạc Thần ngồi trên ghế nhìn cô, sau đó nói một câu làm Tĩnh Vĩ xém chút bật ngửa: “Đỡ anh vào phòng tắm, anh muốn tắm rửa.”
Hắn nói cái gì? Cô không có nghe lầm chứ?”
“Thất thần cái gì, mau tới đây đỡ anh!”
“Anh, anh, anh…anh muốn làm gì?” Tĩnh Vĩ lắp bắp.
“Anh muốn tắm rửa.” Hắn nhíu mày, cô muốn hắn nói rõ hơn sao?
“Em, em, em… em mặc kệ!”
Ai đó cứng ngắc, mặt đỏ lên như trái cà chua. Hắn nhìn cô, sau đó khóe môi cong lên, cuối cùng nhịn không được bộ dáng của Tĩnh Vĩ, bắt đầu cười to.
Đã bao lâu rồi hắn không cười như vậy? Ngay cả chính hắn cũng không còn nhớ rõ…
“Anh có nói nhờ em làm giùm hay sao?” Hắn trừng cô một cái, cô ngốc này trong đầu đang nghĩ cái gì vậy?
Tĩnh Vĩ thừa nhận, trong đầu cô vừa nghĩ đến chính là…bàn tay run rẩy cởi quần áo của hắn, sau đó tận mắt nhìn thấy cơ thể của hắn, mà hắn lại thản nhiên nằm trong bồn tắm thật to, mà cô…nhẹ nhàng vẩy nước lên trên người hắn…
“Tĩnh Vĩ, đẩy anh ra ngoài, anh muốn đi dạo phơi nắng.”
“Uhm, thật ra anh không nói em cũng đang có ý đó, không thể ở trong phòng mãi được, phơi nắng một chút đối với thân thể anh rất có lợi.”
“Vậy sao?” Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn cười đến sáng lạng của cô.
Tĩnh Vĩ đẩy hắn đến đài phun nước, mặc dù vẫn chưa tới nhưng những bọt nước li ti đã phun lên trên tóc, trên mặt, mát lạnh và rất sảng khoái.
“Đi bên này đi, đừng tới chỗ đó.” Hắn lấy tay chỉ.
Đoạn đường được thiết kế rất kỳ lạ, quanh co. Không thể hiểu vì sao một biệt thự đẹp lại phải làm thành như vậy. Nhưng cuối cùng cũng đến nơi.
“Đẹp quá!” Tĩnh Vĩ buông hắn ra, chạy đến bụi hoa, nhìn hắn cười, vẫy tay. “Mạc Thần, em hái hoa được chứ?”
Nhìn gương mặt rạng rỡ của Tĩnh Vĩ, hắn bất giác gật đầu mỉm cười.
“Thật sao? Vậy em sẽ hái rồi kết thành một vòng hoa thật đẹp nhé!” Tĩnh Vĩ mặc một chiếc váy liền màu trắng, tùng váy theo những bước chạy của cô tung bay trong làn gió dưới ánh mặt trời. Vừa hái những bông hoa nhỏ, Tĩnh Vĩ vừa nở nụ cười sáng lạn, mê người.
“Mạc Thần, anh xem, em hái được rất nhiều hoa…” Cô đứng giữa biển hoa hướng hắn vẫy tay.
Hắn ngồi trên xe lăn, Tĩnh Vĩ đem bó hoa đặt trên đầu gối hắn, “Nhiều hoa rồi, giờ em sẽ làm một vòng hoa thật đẹp.”
Bàn tay nhỏ bé thuần thục đem những bông hoa nhỏ đan thành một vòng hoa, sau đó nhẹ nhàng đội lên đầu, Tĩnh Vĩ dí dỏm cười một tiếng, “Nhìn được không?”
Cô đứng lên, làn váy trắng nhẹ lay động, mái tóc dài mềm mại buông xõa, trên đầu đội vòng hoa, đôi mắt trong suốt nhìn hắn cười ngọt ngào. “Em muốn ngồi xích đu dây.”
Cô chạy tới, ngồi lên ghế xích đu, dường như quên mất điều gì đó và không nhận ra điều khác thường, cô đẩy hắn đến bên cạnh. “Mạc Thần, anh giúp em đẩy một chút, nhé!”
Bàn tay hắn nhẹ nhàng đỡ lưng cô, sau đó dùng sức đẩy lên.
“Thật là tuyệt!”
Nhìn cô vui vẻ chơi đùa, tiếng cười như tiếng chuông bạc vang lên, quanh quẩn thật lâu trong tâm trí hắn. Trong đầu lại thoáng hiện lên khuôn mặt Nhã Tư.
Tưởng chừng như tương đồng…nhưng lại bất đồng…
Tâm hắn cùng rung động…nhưng là một thứ rung động khác nhau!
Càng nghĩ đến, hắn càng mờ mịt…Mạc Thần bỗng chốc trở nên trầm tư…
Tĩnh Vĩ dừng xích đu lại, đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, đem khuôn mặt chôn trên đầu gối hắn, thở phì phò. Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, ôn tồn hỏi, “Mệt rồi à?”
“Ừm, em hơi mệt một chút.” Cô ngước mắt, dí dỏm le lưỡi một cái.
“Thích nơi này sao?”
“Đúng vậy, rất thích!”
“Tĩnh Vĩ, hôn anh.” Hắn nhìn cô, giọng khàn khàn.
Biển hoa nở rộ tươi đẹp, ánh mặt trời chiếu lên hai người thành bóng, trong không khí hương hoa cỏ nhàn nhạt, những con bướm bay lượn chập chờn. Giọng nói khàn của hắn lại vang lên lần nữa, “Tĩnh Vĩ, hôn anh…được không?” Trên mặt hắn lộ ra một chút khổ sở.
Lát sau, Tĩnh Vĩ thở dài một tiếng, đứng lên, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Mạc Thần nhanh chóng kéo cô vào trong lòng…Hắn vội vàng cảm thụ hương vị ngọt ngào của cô…giống như…đang muốn chứng minh điều gì đó là bình thường. Tim của hắn đập rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn biết, người mà hắn đang ôm trong lòng là Tĩnh Vĩ…hắn hoàn toàn biết rõ! Cô không phải Nhã Tư…không phải Nhã Tư của hắn…
“Anh làm sao vậy?” Cảm giác được sự khác thường của Mạc Thần, cô nâng nhẹ đôi mắt yêu kiều nhìn vào gương mặt của hắn.
Ánh mắt Mạc Thần có một chút say mê cùng một phần trầm tư.
Tĩnh Vĩ có cảm giác khi hắn nhìn cô, xuyên qua đôi mắt ấy, cô cảm thấy như hắn đang xem cô là một người khác. Vì sao lại có cảm giác này?
Lời nói của Mục Kiệt Khắc và những người khác văng vẳng bên tai: “Tôi muốn giết cô ta”; “Tuyệt đối không thể giữ cô ta lại!”; “Các cậu chẳng lẽ còn chưa hiểu rõ Mạc Thần sao?”; “Lúc trước vì cô gái kia hắn đã biến thành cái dạng gì? Nhiều năm như vậy chẳng lẽ các cậu còn không nhìn ra? Nếu muốn hắn chết sớm thì cứ giết cô ấy đi, tôi không phản đối. Dù sao tâm đã chết vì một người, hôm nay nếu có mất đi lần nữa người làm cho hắn rung động trở lại, như vậy…các cậu muốn hắn chịu bao nhiêu thống khổ nữa mới vừa lòng?”
Những lời nói đó rốt cuộc là có ý gì?
“Mạc Thần…” Cô quơ quơ bàn tay trước mặt hắn, nhìn vào con ngươi đen nhánh, hỏi: “Em là ai?”
“Tô Tĩnh Vĩ!” Môi của hắn lại rơi xuống.
Trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Cô chỉ muốn hắn…Trước kia có lẽ từng có khoảng thời gian không vui vì tình cảm, lòng của cô hiểu được nỗi đau ấy. Mà hắn như vậy, là vì tâm hắn đau!
………….
Buổi tối.
“Tĩnh Vĩ, giúp anh thay băng.” Mạc Thần hướng Tĩnh Vĩ vẫy tay.
Cô đem thuốc đặt trước mặt hắn, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Cô cuối cùng hiểu, vừa rồi hắn nói với bác sĩ không cần thay thuốc là có ý gì, hóa ra là muốn giữ lại để cô làm.
Một đống nước thuốc nằm trên bàn, Tĩnh Vĩ trừng mắt nhìn, “ Trước tiên dùng cái nào?”
“Tháo băng gạc ra đã.” Hắn nhàn nhạt.
“Thật sự muốn tháo ra sao?” Cô có chút sợ, “Chẳng phải nói là đợi miệng vết thương khép lại rồi mới tháo hay sao?”
“Muốn em tháo thì tháo ra đi, sao nhiều lời vậy?” Hắn nhìn cô nhíu mày.
Bàn tay nhỏ bé run rẩy gỡ từng lớp vải, càng vào trong cô càng nhìn thấy nhiều vết máu hơn. Tĩnh Vĩ nhíu mày, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Cuối cùng gỡ hết lớp băng vải ra, cô nhìn rất rõ ràng miệng vết thương dính liền với nhau.
“Phải làm gì tiếp theo?” Tĩnh Vĩ khẩn trương.
Hắn nhàn nhạt như không có gì, thản nhiên nói: “Giật miếng gạc ra.”
“Sao có thể, như vậy sẽ đau lắm.” Tĩnh Vĩ cắn môi, nhìn đống nước thuốc hỏi: “Cái này dùng để rửa miệng vết thương phải không?”
Hắn gật đầu, cô liền cầm chai thuốc, nhẹ nhàng gỡ miếng gạc đã ướt đẫm ra, động tác hết sức cẩn thận, sợ làm đau hắn.
Mồ hôi túa ra ngày càng nhiều…
Cuối cùng Tĩnh Vĩ rửa sạch vết thương, bôi thuốc, băng bó…toàn bộ động tác đều rất nhẹ nhàng và tỉ mỉ.
Bàn tay nhỏ bé lướt nhẹ qua da thịt hắn, chẳng qua chỉ là những va chạm rất nhỏ, vậy mà trong lòng hắn nổi lên những gợn sóng.
“Xong rồi!” Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Nhìn đầu em đầy mồ hôi.”
Tĩnh Vĩ đưa tay lau sơ qua, liền nói: “Em đi tắm.” Nói xong cô liền cầm quần áo chạy vào phòng tắm.
Bọt nước nhẹ nhàng rơi lên người thật thoải mái. Nhìn vào cô gái sắc mặt ửng đỏ trong gương, Tĩnh Vĩ không thể không đối mặt với lòng cô.
Thân thể nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ngoài, Mạc Thần ngồi trên ghế nhìn cô, sau đó nói một câu làm Tĩnh Vĩ xém chút bật ngửa: “Đỡ anh vào phòng tắm, anh muốn tắm rửa.”
Hắn nói cái gì? Cô không có nghe lầm chứ?”
“Thất thần cái gì, mau tới đây đỡ anh!”
“Anh, anh, anh…anh muốn làm gì?” Tĩnh Vĩ lắp bắp.
“Anh muốn tắm rửa.” Hắn nhíu mày, cô muốn hắn nói rõ hơn sao?
“Em, em, em… em mặc kệ!”
Ai đó cứng ngắc, mặt đỏ lên như trái cà chua. Hắn nhìn cô, sau đó khóe môi cong lên, cuối cùng nhịn không được bộ dáng của Tĩnh Vĩ, bắt đầu cười to.
Đã bao lâu rồi hắn không cười như vậy? Ngay cả chính hắn cũng không còn nhớ rõ…
“Anh có nói nhờ em làm giùm hay sao?” Hắn trừng cô một cái, cô ngốc này trong đầu đang nghĩ cái gì vậy?
Tĩnh Vĩ thừa nhận, trong đầu cô vừa nghĩ đến chính là…bàn tay run rẩy cởi quần áo của hắn, sau đó tận mắt nhìn thấy cơ thể của hắn, mà hắn lại thản nhiên nằm trong bồn tắm thật to, mà cô…nhẹ nhàng vẩy nước lên trên người hắn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.