Chương 43: Em Thật Sự Xin Lỗi!
Thu Dạ Nhi
26/05/2013
Mạc Thần thấy Tĩnh Vĩ mở to mắt thất thần, hắn nhíu mày, “Tĩnh Vĩ, mau nhắm mắt lại!”
Đáng ghét!
Hắn nói nhắm lại là nhắm ngay sao? Được rồi, để xem hắn định đùa giỡn kiểu gì. Ai bảo nhắm lại rồi thì không thể mở ra?
Tĩnh Vĩ liền nhắm mắt lại.
Mạc Thần đoán được suy nghĩ của cô, ngay khi cô vừa nhắm mắt, toàn bộ đèn trong phòng bị hắn tắt đi.
Nháy mắt cả căn phòng rơi vào bóng tối.
Tĩnh Vĩ hoàng hốt mở mắt, một chút ánh sáng cũng không có.
Chuyện gì xảy ra?
Cô chớp chớp mắt xác định lại...chung quanh vẫn là bóng đêm bao phủ.
“A…” Tĩnh Vĩ sợ hãi hét lên.
Tại sao đột nhiên trong phòng tối đen, ngay cả một bóng đèn cũng không có, toàn bộ dập tắt như ma ám.
Mạc Thần lấy từ trong túi xách ra món quà chuẩn bị cho Tĩnh Vĩ, hắn còn chưa kịp mở ra đã nghe thấy cô ngốc sợ hãi hét lên, khiến hắn càm thấy căng thẳng.
“Mạc Thần!” Tĩnh Vĩ hoảng hốt.
Hắn nhanh chóng kéo cô vào trong lòng, “Tĩnh Vĩ đừng sợ, anh đây!”
“Tại sao lại tối đen như vậy? Có phải cúp điện hay không? Em không nhìn thấy gì hết.”
“Ngốc quá!” Hắn yêu chiều vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn.
Ánh trăng từ từ xuyên qua cửa sổ rọi vào bên trong, Tĩnh Vĩ có thể nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của hắn dịu dàng nhìn cô.
Mạc Thần vốn muốn tặng cho cô món quà bất ngờ, không nghĩ tới cô ngốc này lại sợ hãi như vậy.
Hắn mở hộp quà lấy ra một sợi dây chuyền bằng kim cương. Trong bóng đêm sáng lấp lánh thật đẹp!
Mạc Thần từ từ đưa đến chiếc cổ trắng mịn của cô, “Tĩnh Vĩ, cái này tặng cho em.”
Cô khẽ cắn môi, “Em…em không thể nhận!”
“…” Câu trả lời của cô làm cho hắn sửng sốt.
Tĩnh Vĩ vòng tay qua hông ôm chặt hắn, dúi đầu vào lồng ngực, “Mạc Thần, em xin lỗi…”
Nếu hắn làm mọi thứ như vậy mà cô vẫn không rõ ý tứ của hắn, như vậy cô thật quá ngốc nghếch.
Nhưng…cô không cách nào đáp lại tình cảm của hắn.
Người cô yêu là Mục Triết Thiên!
Tĩnh Vĩ cảm giác nước mắt chực trào ra.
Không thể khóc, Tô Tĩnh Vĩ, mày không thể khóc, mày phải cười lên!
Tĩnh Vĩ cảm nhận được thân thể Mạc Thần cứng ngắc, cô ngước mắt nhìn hắn, cười gượng, “Mạc Thần, thật xin lỗi, em đã có người để yêu thương, khi em mười bảy tuổi, anh ấy là mối tình đầu của em. Em yêu anh ấy, từ trước tới nay không thay đổi.
Em…” Tĩnh Vĩ không kiềm chế được, nước mắt rơi xuống, “Em vẫn luôn chờ đợi anh ấy, cuối cùng anh ấy cũng xuất hiện. Mạc Thần, em thật sự cảm kích anh, trong thời gian em đau khổ nhất, anh đã luôn bên cạnh em…Nhưng…thật xin lỗi…”
Tĩnh Vĩ cúi đầu cảm ơn, sau đó tông cửa chạy đi.
Không hiểu vì sao tim cô như thắt lại, lồng ngực đau không thở nổi.
Bên ngoài bóng đêm bao trùm, gió thổi vào người lạnh buốt, trong đầu Tĩnh Vĩ liên tục hiện lên hình ảnh nụ cười dịu dàng, đôi môi mang theo hơi thở mùi bạc hà thoang thoảng.
Mỗi một lần nghĩ đến hắn, cô chỉ cảm thấy sự ngọt ngào, lúc nào cũng vui vẻ, nhẹ nhõm, nhưng chỉ cần nghĩ tới Mục Triết Thiên, lòng của cô đau đớn khổ sở, tuyệt vọng.
“Mạc Thần, thật xin lỗi…em đã có người yêu, năm mười bảy tuổi anh ấy là người yêu đầu của em. Em yêu anh ấy tới nay không đổi!”
Mạc Thần đứng trước cửa sổ, lời nói của cô cứ văng vẳng bên tai.
Giống như Nhã Tư năm đó…
Hắn lại cười, nụ cười tự giễu.
Có phải mỗi khi hắn động tâm yêu ai thì sẽ có người khác đến trước cướp đi trái tim của họ?
Vận mệnh, có phải luôn thích đùa giỡn hắn?
Mạc Thần nắm chặt tay thành quyền…Cầm lấy ly rượu đỏ uống một hơi cạn sạch. Đôi mắt dịu dàng trở lại vẻ lạnh lùng. Hắn bóp nát ly rượu trong tay, máu tươi nhanh chóng chảy ra nhiễm đỏ cả bàn tay hắn, từng giọt máu nhiễu xuống đất. nhưng hắn không có cảm giác gì.
Bởi không gì đau đớn có thể so sánh với lòng hắn lúc này.
………
Tĩnh Vĩ không trở lại Ám Dạ.
Cuối tuần, cô kiên trì đi tìm phòng mới, mặc dù Tề Kỳ không muốn cô dọn đi, hy vọng cô vẫn ở chung với mình, nhưng Tĩnh Vĩ cười từ chối.
Cô biết rõ Tề Kỳ có ý tốt, nhưng cô không muốn quấy rầy. Dù sao sớm muộn mỗi người sẽ có gia đình riêng.
Mẹ của Tề Kỳ hai ngày nay vội vã lui tới, chắc là bởi vì chuyện tình cảm của bạn tốt.
Tĩnh Vĩ nghe Tề Kỳ nói qua, cô có một người bạn thanh mai trúc mã, đối với cô rất tốt. Hai người đều đã hai mươi bốn tuổi, mà cha mẹ hai bên cũng quen biết nhau, trai chưa vợ, gái chưa chồng, chính vì vậy mà cha mẹ của họ luôn mong muốn cả hai mau thành đôi.
Tĩnh Vĩ cùng từng gặp qua bạn của Tề Kỳ, cô rất có thiện cảm với hắn. Cô nhìn ra được người này rất thích Tề Kỳ, có điều tính tình hướng nội, không biết cách biểu đạt tình cảm.
Suốt một tuần trôi qua Tĩnh Vĩ không tìm được phòng vừa ý, nên tạm thời vẫn ở lại trong nhà Tề Kỳ.
Tuần tiếp theo, Tĩnh Vĩ cũng chỉ đi làm về rồi gấp rút lang thang khắp nơi tìm phòng.
Cuối cùng hai tuần sau, cô cũng chọn được nơi ở vừa ý và làm hợp đồng.
Nhà mới có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và phòng tắm, vừa đủ cho một người ở.
Tề Kỳ giúp đỡ cô thu dọn đồ đạc chuyển nhà, làm vệ sinh sạch sẽ, sửa sang một chút cho nhà mới.
Nhìn căn phòng ấm áp gọn gàng, hai cô gái nhìn nhau cười một tiếng.
“Rất đẹp phải không?” Tề Kỳ gật gù.
Tĩnh Vĩ đem bức tranh vẽ Mục Triết Thiên ra dán ở trên tường.
Nhìn nó, cô có vẻ thất thần.
“Tĩnh Vĩ…” Tề Kỳ thở dài, “Còn muốn đi tìm anh ta phải không?”
Tĩnh Vĩ nhìn kỹ bức tranh, “Ừ…mình nhất định đi gặp anh ấy.”
“Vậy cậu định khi nào? Nghe nói anh ta đang quay bộ phim mới ở thành phố X.”
“Thế à?”
“Cậu không biết sao?” Tề Kỳ ngạc nhiên, “Cậu không xem tin tức của anh ta dạo gần đây hả?”
Theo lý mà nói, Tĩnh Vĩ phải quan tâm đến mọi tin tức của Mục Triết Thiên hay sao?
“Không có.” Tĩnh Vĩ nhàn nhạt lắc đầu.
“Tĩnh Vĩ, cậu nên mua tivi hay máy tính đi, như vậy sẽ tiếp nhận thông tin nhanh hơn.”
“Ừ, mình sẽ xem xét.”
……….
Màn đêm yên tĩnh buông xuống, Tĩnh Vĩ lẳng lặng nằm một mình trên giường.
Cô không buồn ngủ chút nào. Đã một tháng trôi qua cô không nhìn thấy hắn, qua đêm nay sẽ bước sang tháng thứ hai!
Cô không nghĩ tới chính mình lại nhớ rõ ràng như vậy.
Những ngày qua cô bộn bề nhiều việc, bận rộn chạy đi chạy lại không có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng cứ hễ khi đêm về, không hiểu sao cô lại nghĩ đến hắn. Tĩnh Vĩ mở đèn, ngước mắt nhìn lên bức tranh Mục Triết Thiên, cô lại thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười trên trang giấy, nghĩ đến quãng thời gian ngọt ngào, cô lại nhớ anh!
Nhiều lần cô đến khách sạn nhưng không gặp. Cô đến đây hy vọng có thể may mắn nhìn thấy anh, nhưng lại biết tin anh đã rời khỏi thành phố đi quay phim, ít nhất hai tháng sau mới có thể trở lại!
Hai tháng…
Khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười nhạt, đáy lòng thật khổ sở.
“Tĩnh Vĩ, cậu đã chờ suốt sáu năm rồi, còn để hai tháng này sao?”
Tề Kỳ đã từng hỏi cô như vậy.
Trong lòng chua xót, cô không có cha mẹ, không có bà nội, một người thân bên cạnh cũng không còn…
Nhưng cô còn bạn tốt, đồng nghiệp quan tâm đến cô, không phải sao?
Cuộc sống luôn tiếp tục, cô sẽ sống vui vẻ.
Cho dù không thể vui vẻ tận sâu trong đáy lòng, nhưng cô nhất định sẽ mỉm cười thật tươi!
Đáng ghét!
Hắn nói nhắm lại là nhắm ngay sao? Được rồi, để xem hắn định đùa giỡn kiểu gì. Ai bảo nhắm lại rồi thì không thể mở ra?
Tĩnh Vĩ liền nhắm mắt lại.
Mạc Thần đoán được suy nghĩ của cô, ngay khi cô vừa nhắm mắt, toàn bộ đèn trong phòng bị hắn tắt đi.
Nháy mắt cả căn phòng rơi vào bóng tối.
Tĩnh Vĩ hoàng hốt mở mắt, một chút ánh sáng cũng không có.
Chuyện gì xảy ra?
Cô chớp chớp mắt xác định lại...chung quanh vẫn là bóng đêm bao phủ.
“A…” Tĩnh Vĩ sợ hãi hét lên.
Tại sao đột nhiên trong phòng tối đen, ngay cả một bóng đèn cũng không có, toàn bộ dập tắt như ma ám.
Mạc Thần lấy từ trong túi xách ra món quà chuẩn bị cho Tĩnh Vĩ, hắn còn chưa kịp mở ra đã nghe thấy cô ngốc sợ hãi hét lên, khiến hắn càm thấy căng thẳng.
“Mạc Thần!” Tĩnh Vĩ hoảng hốt.
Hắn nhanh chóng kéo cô vào trong lòng, “Tĩnh Vĩ đừng sợ, anh đây!”
“Tại sao lại tối đen như vậy? Có phải cúp điện hay không? Em không nhìn thấy gì hết.”
“Ngốc quá!” Hắn yêu chiều vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn.
Ánh trăng từ từ xuyên qua cửa sổ rọi vào bên trong, Tĩnh Vĩ có thể nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của hắn dịu dàng nhìn cô.
Mạc Thần vốn muốn tặng cho cô món quà bất ngờ, không nghĩ tới cô ngốc này lại sợ hãi như vậy.
Hắn mở hộp quà lấy ra một sợi dây chuyền bằng kim cương. Trong bóng đêm sáng lấp lánh thật đẹp!
Mạc Thần từ từ đưa đến chiếc cổ trắng mịn của cô, “Tĩnh Vĩ, cái này tặng cho em.”
Cô khẽ cắn môi, “Em…em không thể nhận!”
“…” Câu trả lời của cô làm cho hắn sửng sốt.
Tĩnh Vĩ vòng tay qua hông ôm chặt hắn, dúi đầu vào lồng ngực, “Mạc Thần, em xin lỗi…”
Nếu hắn làm mọi thứ như vậy mà cô vẫn không rõ ý tứ của hắn, như vậy cô thật quá ngốc nghếch.
Nhưng…cô không cách nào đáp lại tình cảm của hắn.
Người cô yêu là Mục Triết Thiên!
Tĩnh Vĩ cảm giác nước mắt chực trào ra.
Không thể khóc, Tô Tĩnh Vĩ, mày không thể khóc, mày phải cười lên!
Tĩnh Vĩ cảm nhận được thân thể Mạc Thần cứng ngắc, cô ngước mắt nhìn hắn, cười gượng, “Mạc Thần, thật xin lỗi, em đã có người để yêu thương, khi em mười bảy tuổi, anh ấy là mối tình đầu của em. Em yêu anh ấy, từ trước tới nay không thay đổi.
Em…” Tĩnh Vĩ không kiềm chế được, nước mắt rơi xuống, “Em vẫn luôn chờ đợi anh ấy, cuối cùng anh ấy cũng xuất hiện. Mạc Thần, em thật sự cảm kích anh, trong thời gian em đau khổ nhất, anh đã luôn bên cạnh em…Nhưng…thật xin lỗi…”
Tĩnh Vĩ cúi đầu cảm ơn, sau đó tông cửa chạy đi.
Không hiểu vì sao tim cô như thắt lại, lồng ngực đau không thở nổi.
Bên ngoài bóng đêm bao trùm, gió thổi vào người lạnh buốt, trong đầu Tĩnh Vĩ liên tục hiện lên hình ảnh nụ cười dịu dàng, đôi môi mang theo hơi thở mùi bạc hà thoang thoảng.
Mỗi một lần nghĩ đến hắn, cô chỉ cảm thấy sự ngọt ngào, lúc nào cũng vui vẻ, nhẹ nhõm, nhưng chỉ cần nghĩ tới Mục Triết Thiên, lòng của cô đau đớn khổ sở, tuyệt vọng.
“Mạc Thần, thật xin lỗi…em đã có người yêu, năm mười bảy tuổi anh ấy là người yêu đầu của em. Em yêu anh ấy tới nay không đổi!”
Mạc Thần đứng trước cửa sổ, lời nói của cô cứ văng vẳng bên tai.
Giống như Nhã Tư năm đó…
Hắn lại cười, nụ cười tự giễu.
Có phải mỗi khi hắn động tâm yêu ai thì sẽ có người khác đến trước cướp đi trái tim của họ?
Vận mệnh, có phải luôn thích đùa giỡn hắn?
Mạc Thần nắm chặt tay thành quyền…Cầm lấy ly rượu đỏ uống một hơi cạn sạch. Đôi mắt dịu dàng trở lại vẻ lạnh lùng. Hắn bóp nát ly rượu trong tay, máu tươi nhanh chóng chảy ra nhiễm đỏ cả bàn tay hắn, từng giọt máu nhiễu xuống đất. nhưng hắn không có cảm giác gì.
Bởi không gì đau đớn có thể so sánh với lòng hắn lúc này.
………
Tĩnh Vĩ không trở lại Ám Dạ.
Cuối tuần, cô kiên trì đi tìm phòng mới, mặc dù Tề Kỳ không muốn cô dọn đi, hy vọng cô vẫn ở chung với mình, nhưng Tĩnh Vĩ cười từ chối.
Cô biết rõ Tề Kỳ có ý tốt, nhưng cô không muốn quấy rầy. Dù sao sớm muộn mỗi người sẽ có gia đình riêng.
Mẹ của Tề Kỳ hai ngày nay vội vã lui tới, chắc là bởi vì chuyện tình cảm của bạn tốt.
Tĩnh Vĩ nghe Tề Kỳ nói qua, cô có một người bạn thanh mai trúc mã, đối với cô rất tốt. Hai người đều đã hai mươi bốn tuổi, mà cha mẹ hai bên cũng quen biết nhau, trai chưa vợ, gái chưa chồng, chính vì vậy mà cha mẹ của họ luôn mong muốn cả hai mau thành đôi.
Tĩnh Vĩ cùng từng gặp qua bạn của Tề Kỳ, cô rất có thiện cảm với hắn. Cô nhìn ra được người này rất thích Tề Kỳ, có điều tính tình hướng nội, không biết cách biểu đạt tình cảm.
Suốt một tuần trôi qua Tĩnh Vĩ không tìm được phòng vừa ý, nên tạm thời vẫn ở lại trong nhà Tề Kỳ.
Tuần tiếp theo, Tĩnh Vĩ cũng chỉ đi làm về rồi gấp rút lang thang khắp nơi tìm phòng.
Cuối cùng hai tuần sau, cô cũng chọn được nơi ở vừa ý và làm hợp đồng.
Nhà mới có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và phòng tắm, vừa đủ cho một người ở.
Tề Kỳ giúp đỡ cô thu dọn đồ đạc chuyển nhà, làm vệ sinh sạch sẽ, sửa sang một chút cho nhà mới.
Nhìn căn phòng ấm áp gọn gàng, hai cô gái nhìn nhau cười một tiếng.
“Rất đẹp phải không?” Tề Kỳ gật gù.
Tĩnh Vĩ đem bức tranh vẽ Mục Triết Thiên ra dán ở trên tường.
Nhìn nó, cô có vẻ thất thần.
“Tĩnh Vĩ…” Tề Kỳ thở dài, “Còn muốn đi tìm anh ta phải không?”
Tĩnh Vĩ nhìn kỹ bức tranh, “Ừ…mình nhất định đi gặp anh ấy.”
“Vậy cậu định khi nào? Nghe nói anh ta đang quay bộ phim mới ở thành phố X.”
“Thế à?”
“Cậu không biết sao?” Tề Kỳ ngạc nhiên, “Cậu không xem tin tức của anh ta dạo gần đây hả?”
Theo lý mà nói, Tĩnh Vĩ phải quan tâm đến mọi tin tức của Mục Triết Thiên hay sao?
“Không có.” Tĩnh Vĩ nhàn nhạt lắc đầu.
“Tĩnh Vĩ, cậu nên mua tivi hay máy tính đi, như vậy sẽ tiếp nhận thông tin nhanh hơn.”
“Ừ, mình sẽ xem xét.”
……….
Màn đêm yên tĩnh buông xuống, Tĩnh Vĩ lẳng lặng nằm một mình trên giường.
Cô không buồn ngủ chút nào. Đã một tháng trôi qua cô không nhìn thấy hắn, qua đêm nay sẽ bước sang tháng thứ hai!
Cô không nghĩ tới chính mình lại nhớ rõ ràng như vậy.
Những ngày qua cô bộn bề nhiều việc, bận rộn chạy đi chạy lại không có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng cứ hễ khi đêm về, không hiểu sao cô lại nghĩ đến hắn. Tĩnh Vĩ mở đèn, ngước mắt nhìn lên bức tranh Mục Triết Thiên, cô lại thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười trên trang giấy, nghĩ đến quãng thời gian ngọt ngào, cô lại nhớ anh!
Nhiều lần cô đến khách sạn nhưng không gặp. Cô đến đây hy vọng có thể may mắn nhìn thấy anh, nhưng lại biết tin anh đã rời khỏi thành phố đi quay phim, ít nhất hai tháng sau mới có thể trở lại!
Hai tháng…
Khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười nhạt, đáy lòng thật khổ sở.
“Tĩnh Vĩ, cậu đã chờ suốt sáu năm rồi, còn để hai tháng này sao?”
Tề Kỳ đã từng hỏi cô như vậy.
Trong lòng chua xót, cô không có cha mẹ, không có bà nội, một người thân bên cạnh cũng không còn…
Nhưng cô còn bạn tốt, đồng nghiệp quan tâm đến cô, không phải sao?
Cuộc sống luôn tiếp tục, cô sẽ sống vui vẻ.
Cho dù không thể vui vẻ tận sâu trong đáy lòng, nhưng cô nhất định sẽ mỉm cười thật tươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.