Chương 46: I love you
Thu Dạ Nhi
26/05/2013
Tĩnh Vĩ giật mình ngước lên. Mạc Thần…hắn mở mắt khi nào? Vừa rồi cô gục đầu lên người hắn, những lởi cô nói khi nãy, hắn đã nghe hết?
Mạc Thần vuốt tóc cô, nhìn cô bằng đôi mắt đen dịu dàng, tuy sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi khô khốc không còn vẻ hồng hào nhưng vẫn không làm giảm đi sức hấp dẫn của hắn.
“Anh..anh…tỉnh lại rồi?” Tĩnh Vĩ vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc. “Em đi gọi bác sĩ…”
“Không cần…” Mạc Thần thều thào.
“Vậy…” Nhất thời không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, hai gò má Tĩnh Vĩ ửng hồng, cụp mắt không dám nhìn thẳng vào mặt Mạc Thần.
“Có em giúp anh được rồi.” Hắn lần nữa nhắm mắt lại.
“Mạc Thần anh ổn chứ?”
“Không sao.” Hắn yếu ớt trả lời, “Anh mệt chết rồi…Em không cần đi đâu hết.”
Trong phòng bệnh, Tĩnh Vĩ suốt đêm lẳng lặng ngồi bên giường canh chừng, chăm sóc cho Mạc Thần. Vì lo lắng nên cô không ngủ được, chỉ có thể mở mắt nhìn hắn ngủ say.
Mạc Thần hô hấp đều đặn, Tĩnh Vĩ cầm tay hắn, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay…
Bên ngoài trời đã sáng. Mạc Thần vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Tĩnh Vĩ.
“Mạc Thần, anh cảm thấy thế nào?” Tĩnh Vĩ mỉm cười hỏi.
“Anh không sao. Có muốn cùng anh trở về không?” Lời nói của hắn làm cô giật mình hoảng sợ. “Cùng anh trở về Ám Dạ, được không?”
“Em…” Trong lòng cô chợt nhói đau.
“Nếu em không muốn anh sẽ không miễn cưỡng.” Mạc Thần vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh.
Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẫm của hắn, Tĩnh Vĩ mềm lòng, tim đập loạn, nhưng cô…
“Anh muốn trở về Ám Dạ.” Hắn vuốt tóc cô.
“Mạc Thần, anh muốn xuất viện? Sao lại gấp như vậy?”
Hắn nhìn cô, đáy mắt có chút nghiền ngẫm.
Cô sợ hãi, “Không, ý em là…anh có thể xuất viện bây giờ sao? Thân thể anh còn chưa…”
“Không sao, anh hoàn toàn ổn.” Hắn nhàn nhạt trả lời, không để ý đến thương tích trên người. “Không gặp tai nạn này cũng chưa chắc anh sẽ luôn bình an. Anh đã quen việc trở về từ bờ vực cái chết, sống chết với anh mà nói, cũng không còn quan trọng.”
Chỉ cần hắn đặt tình cảm với người con gái nào, thì trái tim của người đó đều trao cho người đàn ông khác. Chính vì vậy hắn đã không còn quan tâm đến tính mạng, ánh mắt vì vậy cũng trở nên lạnh lùng hờ hững.
Tĩnh Vĩ thật sự sợ hãi, hoảng hốt. “Mạc Thần, anh nói cho em biết, anh…có phải còn thân phận khác nữa, đúng không? Rốt cuộc đâu mới là thân phận thật sự của anh?”
Cô muốn hiểu hắn, biết tất cả về hắn!
“Cái này còn cần thiết sao?” Hắn nhàn nhạt cười.
Thật ra từ lúc bước chân vào biệt thự Ám Dạ, cô đã cảm thấy hắn có điều khác thường.
Tổng giám đốc tập đoàn Night…Đại thủ lĩnh tổ chức Ám Dạ…
Thật sự rất nguy hiểm sao?
“Anh sẽ không để cho bản thân có chuyện, đúng không?” Cô sốt ruột nhìn hắn.
Mạc Thần yên lặng không đáp.
“Nói cho em biết, anh sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì, đúng không?”
Hắn vẫn thờ ơ không trả lời.
Nước mắt cô lại rơi xuống, “Mạc Thần, đồng ý với em, sống thật khỏe mạnh, phải biết giữ gìn thân thể, được không?”
“Đỡ anh ngồi dậy.”
Ngay khi vừa ngồi lên, hắn mạnh mẽ kéo cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Giống như đã rất lâu rồi…
Cô nói cô nhớ hắn, hắn cũng thế, làm sao không nghĩ đến cô được?
Ôm chặt cô trong lòng, cảm nhận sự ngọt ngào từ đôi môi cô.
Nước mắt không kìm được lại theo khóe mi tuôn rơi, từ lúc nào bàn tay Tĩnh Vĩ đã ôm chặt gáy hắn. Cô đáp lại nụ hôn của hắn.
Lí trí không thể lừa được trái tim. Cô yêu hắn, thật sự yêu người đàn ông này.
Phải làm sao?
Khi hắn buông ra, Tĩnh Vĩ xấu hổ muốn chạy trốn.
“Đồng ý với em, anh phải bảo đảm an toàn cho bản thân, không được để có chuyện xảy ra nữa. Đừng vì em lần nữa mà thương tổn chính mình.
“Nếu anh đồng ý, em sẽ yên tâm mà rời đi, đúng không?” Hắn khổ sở cười, “Không, anh sẽ không đồng ý với em.”
“…”
“Anh không cho em bỏ anh mà đi. Tô Tĩnh Vĩ, em phải đến Ám Dạ chăm sóc anh, bởi vì em mà anh bị thương.”
“…”
“Nếu em không trở về Ám Dạ, anh sẽ không gặp bác sĩ, không uống thuốc, không ăn cơm…”
Mạc Thần như một đứa trẻ con làm nũng, lời nói cùng gương mặt lạnh lùng hoàn toàn không hợp.
Mục Kiệt Khắc xuất hiện trước phòng bệnh, nghiêng người dựa vào cửa, cười tươi, “Có muốn tôi bổ sung thêm không?” Không đợi trả lời, Mục Kiệt Khắc nói, “Không bằng tôi giúp cậu nói như thế này: Nếu em không đến, anh sẽ tự sinh tự diệt…”
Mạc Thần trao cho Mục Kiệt Khắc cái nhìn rét căm căm.
Biết rõ ý đồ trong lời nói kia, Tĩnh Vĩ cảm thấy đau lòng. Hắn vì cứu cô cho nên mới nằm đây, nếu cô nhẫn tâm không ngó ngàng đến hắn, khiến hắn tự sinh tự diệt, có phải là quá tàn nhẫn hay không?
Cô cần phải đền đáp ơn cứu mạng của hăn!
Vậy thì…
“Được. Em sẽ chăm sóc cho anh, đến khi anh bình phục mới thôi!”
“Đồng ý rồi sao?” Mục Kiệt Khắc hồ hởi, lại nhận được ánh mắt sắc bén của Mạc Thần. “Vậy tôi giao hắn cho cô.”
Tĩnh Vĩ gật đầu cười với Mục Kiệt Khắc một cái, đứng lên đi ra ngoài.
“Em đi đâu?” Mạc Thần cứng ngắc hỏi.
Cô ngốc này không phải đã nói ở lại chăm sóc hắn sao? Vậy còn bỏ đi ra ngoài làm gì?
Tĩnh Vĩ quay lại, chỉ vào đồng hồ đeo tay, “Đã trễ rồi, em phải đi làm.”
“Em còn muốn đi làm?”
Hắn đã thê thảm thế này mà cô còn để hắn lại đây mà đi làm?
“Đúng vậy.” Tĩnh Vĩ đáp.
“Xin nghỉ!” Hắn lạnh nhạt ra lệnh.
“Em cam đoan vừa tan tầm là về ngay.”
“Không được!” Hắn gằn giọng.
“Nhưng em chỉ mới đi làm ba tháng, nếu xin nghỉ có vẻ không hợp lí lắm…”
“Cậu giải quyết đi.” Mạc Thần nhàn nhạt nhìn Mục Kiệt Khắc.
“Được! Tôi làm ngay. Vậy hai người trở về Ám Dạ đi.” Mục Kiệt Khắc khẽ cười một tiếng.
Hiếm khi được nhìn thấy vẻ mặt như mắc nghẹn của Mạc Thần, Mục Kiệt Khắc làm sao bỏ qua được. Hơn nữa, về sau hẳn sẽ được nhìn thấy thường xuyên…
Mạc Thần vuốt tóc cô, nhìn cô bằng đôi mắt đen dịu dàng, tuy sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi khô khốc không còn vẻ hồng hào nhưng vẫn không làm giảm đi sức hấp dẫn của hắn.
“Anh..anh…tỉnh lại rồi?” Tĩnh Vĩ vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc. “Em đi gọi bác sĩ…”
“Không cần…” Mạc Thần thều thào.
“Vậy…” Nhất thời không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, hai gò má Tĩnh Vĩ ửng hồng, cụp mắt không dám nhìn thẳng vào mặt Mạc Thần.
“Có em giúp anh được rồi.” Hắn lần nữa nhắm mắt lại.
“Mạc Thần anh ổn chứ?”
“Không sao.” Hắn yếu ớt trả lời, “Anh mệt chết rồi…Em không cần đi đâu hết.”
Trong phòng bệnh, Tĩnh Vĩ suốt đêm lẳng lặng ngồi bên giường canh chừng, chăm sóc cho Mạc Thần. Vì lo lắng nên cô không ngủ được, chỉ có thể mở mắt nhìn hắn ngủ say.
Mạc Thần hô hấp đều đặn, Tĩnh Vĩ cầm tay hắn, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay…
Bên ngoài trời đã sáng. Mạc Thần vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Tĩnh Vĩ.
“Mạc Thần, anh cảm thấy thế nào?” Tĩnh Vĩ mỉm cười hỏi.
“Anh không sao. Có muốn cùng anh trở về không?” Lời nói của hắn làm cô giật mình hoảng sợ. “Cùng anh trở về Ám Dạ, được không?”
“Em…” Trong lòng cô chợt nhói đau.
“Nếu em không muốn anh sẽ không miễn cưỡng.” Mạc Thần vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh.
Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẫm của hắn, Tĩnh Vĩ mềm lòng, tim đập loạn, nhưng cô…
“Anh muốn trở về Ám Dạ.” Hắn vuốt tóc cô.
“Mạc Thần, anh muốn xuất viện? Sao lại gấp như vậy?”
Hắn nhìn cô, đáy mắt có chút nghiền ngẫm.
Cô sợ hãi, “Không, ý em là…anh có thể xuất viện bây giờ sao? Thân thể anh còn chưa…”
“Không sao, anh hoàn toàn ổn.” Hắn nhàn nhạt trả lời, không để ý đến thương tích trên người. “Không gặp tai nạn này cũng chưa chắc anh sẽ luôn bình an. Anh đã quen việc trở về từ bờ vực cái chết, sống chết với anh mà nói, cũng không còn quan trọng.”
Chỉ cần hắn đặt tình cảm với người con gái nào, thì trái tim của người đó đều trao cho người đàn ông khác. Chính vì vậy hắn đã không còn quan tâm đến tính mạng, ánh mắt vì vậy cũng trở nên lạnh lùng hờ hững.
Tĩnh Vĩ thật sự sợ hãi, hoảng hốt. “Mạc Thần, anh nói cho em biết, anh…có phải còn thân phận khác nữa, đúng không? Rốt cuộc đâu mới là thân phận thật sự của anh?”
Cô muốn hiểu hắn, biết tất cả về hắn!
“Cái này còn cần thiết sao?” Hắn nhàn nhạt cười.
Thật ra từ lúc bước chân vào biệt thự Ám Dạ, cô đã cảm thấy hắn có điều khác thường.
Tổng giám đốc tập đoàn Night…Đại thủ lĩnh tổ chức Ám Dạ…
Thật sự rất nguy hiểm sao?
“Anh sẽ không để cho bản thân có chuyện, đúng không?” Cô sốt ruột nhìn hắn.
Mạc Thần yên lặng không đáp.
“Nói cho em biết, anh sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì, đúng không?”
Hắn vẫn thờ ơ không trả lời.
Nước mắt cô lại rơi xuống, “Mạc Thần, đồng ý với em, sống thật khỏe mạnh, phải biết giữ gìn thân thể, được không?”
“Đỡ anh ngồi dậy.”
Ngay khi vừa ngồi lên, hắn mạnh mẽ kéo cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Giống như đã rất lâu rồi…
Cô nói cô nhớ hắn, hắn cũng thế, làm sao không nghĩ đến cô được?
Ôm chặt cô trong lòng, cảm nhận sự ngọt ngào từ đôi môi cô.
Nước mắt không kìm được lại theo khóe mi tuôn rơi, từ lúc nào bàn tay Tĩnh Vĩ đã ôm chặt gáy hắn. Cô đáp lại nụ hôn của hắn.
Lí trí không thể lừa được trái tim. Cô yêu hắn, thật sự yêu người đàn ông này.
Phải làm sao?
Khi hắn buông ra, Tĩnh Vĩ xấu hổ muốn chạy trốn.
“Đồng ý với em, anh phải bảo đảm an toàn cho bản thân, không được để có chuyện xảy ra nữa. Đừng vì em lần nữa mà thương tổn chính mình.
“Nếu anh đồng ý, em sẽ yên tâm mà rời đi, đúng không?” Hắn khổ sở cười, “Không, anh sẽ không đồng ý với em.”
“…”
“Anh không cho em bỏ anh mà đi. Tô Tĩnh Vĩ, em phải đến Ám Dạ chăm sóc anh, bởi vì em mà anh bị thương.”
“…”
“Nếu em không trở về Ám Dạ, anh sẽ không gặp bác sĩ, không uống thuốc, không ăn cơm…”
Mạc Thần như một đứa trẻ con làm nũng, lời nói cùng gương mặt lạnh lùng hoàn toàn không hợp.
Mục Kiệt Khắc xuất hiện trước phòng bệnh, nghiêng người dựa vào cửa, cười tươi, “Có muốn tôi bổ sung thêm không?” Không đợi trả lời, Mục Kiệt Khắc nói, “Không bằng tôi giúp cậu nói như thế này: Nếu em không đến, anh sẽ tự sinh tự diệt…”
Mạc Thần trao cho Mục Kiệt Khắc cái nhìn rét căm căm.
Biết rõ ý đồ trong lời nói kia, Tĩnh Vĩ cảm thấy đau lòng. Hắn vì cứu cô cho nên mới nằm đây, nếu cô nhẫn tâm không ngó ngàng đến hắn, khiến hắn tự sinh tự diệt, có phải là quá tàn nhẫn hay không?
Cô cần phải đền đáp ơn cứu mạng của hăn!
Vậy thì…
“Được. Em sẽ chăm sóc cho anh, đến khi anh bình phục mới thôi!”
“Đồng ý rồi sao?” Mục Kiệt Khắc hồ hởi, lại nhận được ánh mắt sắc bén của Mạc Thần. “Vậy tôi giao hắn cho cô.”
Tĩnh Vĩ gật đầu cười với Mục Kiệt Khắc một cái, đứng lên đi ra ngoài.
“Em đi đâu?” Mạc Thần cứng ngắc hỏi.
Cô ngốc này không phải đã nói ở lại chăm sóc hắn sao? Vậy còn bỏ đi ra ngoài làm gì?
Tĩnh Vĩ quay lại, chỉ vào đồng hồ đeo tay, “Đã trễ rồi, em phải đi làm.”
“Em còn muốn đi làm?”
Hắn đã thê thảm thế này mà cô còn để hắn lại đây mà đi làm?
“Đúng vậy.” Tĩnh Vĩ đáp.
“Xin nghỉ!” Hắn lạnh nhạt ra lệnh.
“Em cam đoan vừa tan tầm là về ngay.”
“Không được!” Hắn gằn giọng.
“Nhưng em chỉ mới đi làm ba tháng, nếu xin nghỉ có vẻ không hợp lí lắm…”
“Cậu giải quyết đi.” Mạc Thần nhàn nhạt nhìn Mục Kiệt Khắc.
“Được! Tôi làm ngay. Vậy hai người trở về Ám Dạ đi.” Mục Kiệt Khắc khẽ cười một tiếng.
Hiếm khi được nhìn thấy vẻ mặt như mắc nghẹn của Mạc Thần, Mục Kiệt Khắc làm sao bỏ qua được. Hơn nữa, về sau hẳn sẽ được nhìn thấy thường xuyên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.