Chương 12: Nguyện Ý Trao Thân
Thu Dạ Nhi
26/05/2013
Bên ngoài có tiếng đập cửa, “Tĩnh Vĩ, em tính trốn trong đó luôn phải không?” Lăng Vũ chờ lâu quá trở nên mất kiên nhẫn, hắn không đợi Tĩnh Vĩ lên tiếng đã xô cửa, “Không phải kêu em đi tắm rồi thay quần áo sao? Em…”
Đầu tóc trên mặt ướt đẫm, nhưng y phục vẫn còn nguyên vẹn chưa thay ra, căn bản cô vẫn chưa tắm rửa.
“Tô Tĩnh Vĩ, em…”
Cô không nói gì, đứng bật dậy ra ngoài cửa.
“Đứng lại.” Lăng Vũ tức giận túm lấy tay cô.
“Cút ngay!” Tĩnh Vĩ đột nhiên quát to.
“Anh đã đưa tiền, em đứng lại đó!” Lăng Vũ làm sao cứ thế để cô bỏ đi?
Cô mặc kệ, cùng lắm tới đâu thì tới. “Cút ngay, anh cút ngay cho tôi.”
Tĩnh Vĩ hướng vào điểm yếu mà đưa chân đá một cái trí mạng, Lăng Vũ bất ngờ không kịp phản ứng, vội ôm thân thể kêu thảm thương. “Tô Tĩnh Vĩ, em…”
Chỉ cần cùng hắn vui vẻ một chút là có thể lấy được một trăm vạn, người phụ nữ không chịu phục như cô là lần đầu tiên hắn gặp.
…………
Mặt mũi Tĩnh Vĩ ướt đẫm nước mắt, ánh mặt trời chói chang rọi lên gương mặt nhỏ nhắn. Đáy lòng Tĩnh Vĩ vô cùng đau đớn.
Qua nhiều năm như vậy, chờ đợi rồi lại chờ đợi, vậy mà trong nháy mắt đó, tất cả tan thành mây khói.
Vừa mới rời khỏi nhà, mẹ kế đã gọi điện thoại như muốn đòi mạng cô.
Tĩnh Vĩ tức giận ném điện thoại xuống đường, cô chỉ muốn khóc, khóc cho hết nước mắt. Tại sao giữa dòng người qua lại dưới ánh mặt trời ấm áp, chỉ có cô cảm thấy lạnh lẽo tâm can, hoàn toàn tuyệt vọng đau khổ như vậy…Mà cô thậm chí không biết mình nên đi nơi nào…
………………..
Bóng đêm bao trùm bầu trời. Trước Ám Dạ, một cô gái sắc mặt tiều tùy ngồi ngay cửa. Người con gái này bất luận nói thế nào cũng không chịu rời đi. Nếu không phải cô từng đi chung với Thiếu gia, gặp người khác cứng đầu thế này đã mất mạng từ lâu.
Nơi này không dành cho người thường lui tới, đương nhiên họ cũng không dám bén mảng đến gần!
Tỉnh Vĩ co ro ngồi ở đó, giống như một đêm trước chờ hắn, chờ người đàn ông lạnh lùng hôm đó.
Cô đã đi tìm rất lâu, rốt cuộc cũng thấy nơi này. Cho dù hắn là ma cô cũng nhận ra.
Tâm cô đã chết!
Đối với cô bây giờ, chẳng còn gì nữa. Nếu vì tiền chữa trị cho ba mà phải bán thân, cô thà đem thứ quý giá nhất của cô cho người đàn ông này. Ít nhất hắn cũng từng cứu cô.
Từ phía xa một chiếc xe hơi đi tới.
Tĩnh Vĩ đang ngồi ngơ ngác, nghe được tiếng hô, “Thiếu gia đã về.”
Hắn đã về?
Khuôn mặt tái nhợt của cô có chút tươi tắn hơn, ngồi co ro quá lâu, lúc đứng dậy chân cô tê rần, mất cảm giác. Cơ thể không còn chút sức lực nào.
Khi chiếc xe đến gần, Tĩnh Vĩ loạng choạng té ngã trước mũi xe.
Mái tóc dài xõa ra, che lấp khuôn mặt tái nhợt còn chưa khô nước mắt.
Chiếc xe thắng gấp, tài xế nhấn còi liên tục, có vẻ rất nóng vội. “Cô gái này, không nhìn thấy xe chạy hay sao?”
Ông ta mở cửa bước ra, tiến lại Tĩnh Vĩ. “Cô…này, tỉnh lại.”
Mạc Thần đang chợp mắt trên xe, nghe bên ngoài ồn ào liền tỉnh dậy, hạ kiếng xe thấp giọng hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Thiếu gia…cô gái này muốn gặp cậu, đã chờ suốt một ngày rồi.” Một tên thuộc hạ lên tiếng.
Tìm hắn?
Mac Thần xuống xe, đôi mắt như mặt hồ tĩnh lặng, nhìn về phía cô gái nằm trên mặt đất.
Là cô ấy!
Mới vừa gặp mấy ngày trước, bây giờ làm sao lại thành ra bộ dạng này…Thời điểm ra đi rõ ràng vẫn rất tốt, nhưng giờ so với đêm trước dường như càng chật vật hơn.
“Thiếu gia cậu xem…”
“Đỡ cô ấy lên xe!” Mạc Thần ra lệnh.
“Vâng!”
Nhìn tên thuộc hạ ôm Tĩnh Vĩ đứng dậy, hình ảnh này, không biết như thế nào…làm cho hắn cảm thấy khó chịu…
Mạc Thần xuống xe, toàn thân lại tỏa ra sát khí. “Đưa cô ấy cho tôi!” Giọng nói lạnh băng như muốn giết người.
Tất cả thuộc hạ sợ sệt. Bọn họ làm sai chỗ nào?
Mạc Thần ôm Tĩnh Vĩ. Cô trong lòng ngực hắn khẽ mở mắt, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nhẹ nhàng nở nụ cười. “Anh về rồi!” Giọng nói yếu ớt, một chút lực cũng không có.
“Tỉnh?” Mạc Thần lạnh lùng thả tay, “Vậy tự mình đi.”
Tĩnh Vĩ thật sự kiệt sức, không đứng vững, ngay lúc hắn thả tay, cô ngã xuống. Mạc Thần vội vàng đưa tay kéo cô vào lòng.
Tĩnh Vĩ mơ màng nghe hắn thở dài, “Đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Thần đỡ lấy khuôn mặt cô, lấy tay lâu đi hai hàng nước mắt, “Đừng khóc.”
Tĩnh Vĩ mở mắt, lấy hết can đảm nói, “Anh hãy mua tôi được hay không? Tôi cần một trăm vạn, chỉ cần đưa số tiền này, tôi nguyện ở cùng anh ba tháng, tùy ý anh…”
Mạc Thần vẫn như cũ, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm, khóe miệng cũng không nhúc nhích, nhưng đôi mắt sắc bén như muốn giết người. Hắn nhìn cô, không khí càng lúc càng lạnh lẽo.
Hắn đột ngột xoay người bỏ đi.
Tĩnh Vĩ lão đão, dùng hết sức lực đuổi theo, kéo tay hắn, “Xin anh, hãy mua tôi đi!”
Nếu cuối cùng không có cách nào lực chọn, vậy cô nguyện ý đi theo hầu hạ người đàn ông này, ít nhất, cô cho rằng hắn không phải người xấu!
Con ngươi Mạc Thần đầy những tia đỏ rực, “Cô cần tiền?”
“Tôi…”
Cô đúng là cần tiền!
“Một trăm vạn đủ không?” Hắn nhìn cô. Thấy cô không trả lời, hắn lần nữa gắt lên, “Tôi hỏi cô một trăm vạn đủ không?”
“Đủ rồi.” Tĩnh Vĩ sợ hãi giật mình trả lời.
Mạc Thần rút ra một tờ chi phiếu, cầm viết ký tên, dúi mạnh vào tay cô, “Lấy đi!” Nói xong hắn lại xoay người bỏ đi.
“Này…anh…tôi…” Tĩnh Vĩ nắm chặt lấy tay hắn.
“Cô đi đi.” Hắn hờ hững. “Không cần theo hầu hạ tôi.”
Tĩnh Vĩ cắn môi, nhìn tờ chi phiếu rồi lại nhìn hắn, “Tôi không muốn nợ anh.”
“…”
“Tôi mang ơn anh chưa trả, lại còn cầm tấm chi phiếu này, như vậy để trả lại anh tôi phải mất một cái gì đó…”
Cô bước lên trước mặt hắn, mắt ngấn lệ.
Đầu tóc trên mặt ướt đẫm, nhưng y phục vẫn còn nguyên vẹn chưa thay ra, căn bản cô vẫn chưa tắm rửa.
“Tô Tĩnh Vĩ, em…”
Cô không nói gì, đứng bật dậy ra ngoài cửa.
“Đứng lại.” Lăng Vũ tức giận túm lấy tay cô.
“Cút ngay!” Tĩnh Vĩ đột nhiên quát to.
“Anh đã đưa tiền, em đứng lại đó!” Lăng Vũ làm sao cứ thế để cô bỏ đi?
Cô mặc kệ, cùng lắm tới đâu thì tới. “Cút ngay, anh cút ngay cho tôi.”
Tĩnh Vĩ hướng vào điểm yếu mà đưa chân đá một cái trí mạng, Lăng Vũ bất ngờ không kịp phản ứng, vội ôm thân thể kêu thảm thương. “Tô Tĩnh Vĩ, em…”
Chỉ cần cùng hắn vui vẻ một chút là có thể lấy được một trăm vạn, người phụ nữ không chịu phục như cô là lần đầu tiên hắn gặp.
…………
Mặt mũi Tĩnh Vĩ ướt đẫm nước mắt, ánh mặt trời chói chang rọi lên gương mặt nhỏ nhắn. Đáy lòng Tĩnh Vĩ vô cùng đau đớn.
Qua nhiều năm như vậy, chờ đợi rồi lại chờ đợi, vậy mà trong nháy mắt đó, tất cả tan thành mây khói.
Vừa mới rời khỏi nhà, mẹ kế đã gọi điện thoại như muốn đòi mạng cô.
Tĩnh Vĩ tức giận ném điện thoại xuống đường, cô chỉ muốn khóc, khóc cho hết nước mắt. Tại sao giữa dòng người qua lại dưới ánh mặt trời ấm áp, chỉ có cô cảm thấy lạnh lẽo tâm can, hoàn toàn tuyệt vọng đau khổ như vậy…Mà cô thậm chí không biết mình nên đi nơi nào…
………………..
Bóng đêm bao trùm bầu trời. Trước Ám Dạ, một cô gái sắc mặt tiều tùy ngồi ngay cửa. Người con gái này bất luận nói thế nào cũng không chịu rời đi. Nếu không phải cô từng đi chung với Thiếu gia, gặp người khác cứng đầu thế này đã mất mạng từ lâu.
Nơi này không dành cho người thường lui tới, đương nhiên họ cũng không dám bén mảng đến gần!
Tỉnh Vĩ co ro ngồi ở đó, giống như một đêm trước chờ hắn, chờ người đàn ông lạnh lùng hôm đó.
Cô đã đi tìm rất lâu, rốt cuộc cũng thấy nơi này. Cho dù hắn là ma cô cũng nhận ra.
Tâm cô đã chết!
Đối với cô bây giờ, chẳng còn gì nữa. Nếu vì tiền chữa trị cho ba mà phải bán thân, cô thà đem thứ quý giá nhất của cô cho người đàn ông này. Ít nhất hắn cũng từng cứu cô.
Từ phía xa một chiếc xe hơi đi tới.
Tĩnh Vĩ đang ngồi ngơ ngác, nghe được tiếng hô, “Thiếu gia đã về.”
Hắn đã về?
Khuôn mặt tái nhợt của cô có chút tươi tắn hơn, ngồi co ro quá lâu, lúc đứng dậy chân cô tê rần, mất cảm giác. Cơ thể không còn chút sức lực nào.
Khi chiếc xe đến gần, Tĩnh Vĩ loạng choạng té ngã trước mũi xe.
Mái tóc dài xõa ra, che lấp khuôn mặt tái nhợt còn chưa khô nước mắt.
Chiếc xe thắng gấp, tài xế nhấn còi liên tục, có vẻ rất nóng vội. “Cô gái này, không nhìn thấy xe chạy hay sao?”
Ông ta mở cửa bước ra, tiến lại Tĩnh Vĩ. “Cô…này, tỉnh lại.”
Mạc Thần đang chợp mắt trên xe, nghe bên ngoài ồn ào liền tỉnh dậy, hạ kiếng xe thấp giọng hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Thiếu gia…cô gái này muốn gặp cậu, đã chờ suốt một ngày rồi.” Một tên thuộc hạ lên tiếng.
Tìm hắn?
Mac Thần xuống xe, đôi mắt như mặt hồ tĩnh lặng, nhìn về phía cô gái nằm trên mặt đất.
Là cô ấy!
Mới vừa gặp mấy ngày trước, bây giờ làm sao lại thành ra bộ dạng này…Thời điểm ra đi rõ ràng vẫn rất tốt, nhưng giờ so với đêm trước dường như càng chật vật hơn.
“Thiếu gia cậu xem…”
“Đỡ cô ấy lên xe!” Mạc Thần ra lệnh.
“Vâng!”
Nhìn tên thuộc hạ ôm Tĩnh Vĩ đứng dậy, hình ảnh này, không biết như thế nào…làm cho hắn cảm thấy khó chịu…
Mạc Thần xuống xe, toàn thân lại tỏa ra sát khí. “Đưa cô ấy cho tôi!” Giọng nói lạnh băng như muốn giết người.
Tất cả thuộc hạ sợ sệt. Bọn họ làm sai chỗ nào?
Mạc Thần ôm Tĩnh Vĩ. Cô trong lòng ngực hắn khẽ mở mắt, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nhẹ nhàng nở nụ cười. “Anh về rồi!” Giọng nói yếu ớt, một chút lực cũng không có.
“Tỉnh?” Mạc Thần lạnh lùng thả tay, “Vậy tự mình đi.”
Tĩnh Vĩ thật sự kiệt sức, không đứng vững, ngay lúc hắn thả tay, cô ngã xuống. Mạc Thần vội vàng đưa tay kéo cô vào lòng.
Tĩnh Vĩ mơ màng nghe hắn thở dài, “Đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Thần đỡ lấy khuôn mặt cô, lấy tay lâu đi hai hàng nước mắt, “Đừng khóc.”
Tĩnh Vĩ mở mắt, lấy hết can đảm nói, “Anh hãy mua tôi được hay không? Tôi cần một trăm vạn, chỉ cần đưa số tiền này, tôi nguyện ở cùng anh ba tháng, tùy ý anh…”
Mạc Thần vẫn như cũ, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm, khóe miệng cũng không nhúc nhích, nhưng đôi mắt sắc bén như muốn giết người. Hắn nhìn cô, không khí càng lúc càng lạnh lẽo.
Hắn đột ngột xoay người bỏ đi.
Tĩnh Vĩ lão đão, dùng hết sức lực đuổi theo, kéo tay hắn, “Xin anh, hãy mua tôi đi!”
Nếu cuối cùng không có cách nào lực chọn, vậy cô nguyện ý đi theo hầu hạ người đàn ông này, ít nhất, cô cho rằng hắn không phải người xấu!
Con ngươi Mạc Thần đầy những tia đỏ rực, “Cô cần tiền?”
“Tôi…”
Cô đúng là cần tiền!
“Một trăm vạn đủ không?” Hắn nhìn cô. Thấy cô không trả lời, hắn lần nữa gắt lên, “Tôi hỏi cô một trăm vạn đủ không?”
“Đủ rồi.” Tĩnh Vĩ sợ hãi giật mình trả lời.
Mạc Thần rút ra một tờ chi phiếu, cầm viết ký tên, dúi mạnh vào tay cô, “Lấy đi!” Nói xong hắn lại xoay người bỏ đi.
“Này…anh…tôi…” Tĩnh Vĩ nắm chặt lấy tay hắn.
“Cô đi đi.” Hắn hờ hững. “Không cần theo hầu hạ tôi.”
Tĩnh Vĩ cắn môi, nhìn tờ chi phiếu rồi lại nhìn hắn, “Tôi không muốn nợ anh.”
“…”
“Tôi mang ơn anh chưa trả, lại còn cầm tấm chi phiếu này, như vậy để trả lại anh tôi phải mất một cái gì đó…”
Cô bước lên trước mặt hắn, mắt ngấn lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.