Chương 24: Nụ Hôn Bất Ngờ
Thu Dạ Nhi
26/05/2013
Trong không khí tràn ngập ám muội, Tĩnh Vĩ ngượng ngùng nói, “Anh đi ra được không?”
Đi ra? Mạc Thần có chút khó hiểu, đây không phải phòng hắn sao? Cô đang tỉnh táo hay vẫn còn mơ hồ?
Tĩnh Vĩ cảm thấy đầu óc vẫn còn hỗn loạn…Cô làm sao lại ngủ trên chiếc giường này? Còn nữa…sao người đàn ông này còn ngồi trước mặt cô?
Cô tại sao lại ở đây? Đau đầu quá…Tĩnh Vĩ nghĩ không ra. Hiện giờ hô hấp của cô vẫn còn khó khăn.
Mạc Thần giật mền ra, “Em muốn trùm mền đến nghẹt thở sao?” Hắn nhìn cô cười cười, “Thế nào? Nghĩ không ra à?”
“Ừ…” Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Đầu của tôi còn đau quá…”
“Đừng nghĩ nữa.” Hắn xoa đầu cô.
“Nhưng mà…hiện tại…chúng ta…” Tĩnh Vĩ nuốt nước miếng, nhìn trên người cô là đồ ngủ, mà người đàn ông này lại chỉ mặc một cái áo choàng tắm, hiển nhiên, hắn vừa tắm rửa xong.
“Chúng ta…không có phát sinh cái gì chứ?”
Hắn vỗ đầu cô, “Cô ngốc này, còn có sức lực nói chuyện, xem ra tôi đánh giá thấp thể lực của em rồi.”
Kỳ thật hắn nói vậy nhưng ít nhất vẫn nên tiếp tục truyền dịch cho cô. “Ăn chút gì đi. Để tôi gọi người chuẩn bị. Không nghĩ ra thì đừng cố.”
“Tôi không ăn đâu!” Cô núp sau lưng hắn cắn môi, đôi mắt ầng ậng nước. Đau đầu quá…Cô rất muốn chạy trốn nhưng người đàn ông này không cho cô cơ hội dù chỉ một chút!
Người thân bên cạnh không còn, cô làm sao có tâm tư mà ăn.
“Không muốn cũng phải ăn!” Mạc Thần nghiêm túc.
“Thật sự là không muốn mà!”
Khi hắn quay lại đã thấy Tĩnh Vĩ co rúc ở góc giường, nhìn dáng vẻ đơn độc thật đáng thương, làm cho người ta đau lòng.
Hắn bưng tô cháo nóng hổi đến trước mặt cô, “Ăn đi.” Hắn ra lệnh.
Mặc dù chỉ gặp nhau vài lần, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.
Là ảo giác của cô sao?
Đôi mắt hắn sâu thảm, đen lay láy, sáng ngời ẩn chứa một chút dịu dàng hòa nhã. Bàn tay hắn thật ấm áp, nhẹ nhàng vén tóc cô. Một cảm xúc lạ kỳ xẹt ngang trong tim, khiến cô muốn khóc.[hô hô tỷ động lòng ràu :D]
“Nước mắt chảy ra quá nhiều rồi, nên em không cần phải khóc nữa.” Hắn khuyên nhủ. “Nếu em muốn sống thật tốt thì ngoan ngoãn ăn chút gì đi.”
“Tôi ăn không vô.” Một giọt nước mắt rơi xuống, cô nhìn hắn, “Tôi thật sự không ăn nổi.”
“Vậy cũng phải nuốt vào.” Hắn nghiêm nghị, không cho phép cô được cự tuyệt.
Cô do dự, bất động. Hắn thở dài, cầm lấy cái muỗng múc cháo, thổi nhẹ rồi đưa đến gần môi cô, “Há miệng.”
Tĩnh Vĩ vẫn một mực ngậm chặt môi, như thế nào cũng không chịu mở ra. Chẳng phải cô đã nói là không muốn ăn rồi sao? [gú: uầy tỷ bắt đầu làm nũng với ca hả? Tĩnh Vỹ: suỵt…yên nào! ]
Đôi mắt long lanh nhìn hắn với ánh mắt đáng thương, làm trong lòng hắn dấy lên cảm giác khó tả.
Môi hắn trong nháy mắt rơi xuống hôn lên môi cô. Tĩnh Vĩ giật mình cứng người.
Hắn cạy hàm răng cô ra, thỏa thích mút cánh môi ngọt ngào. Không khí dường như bị nụ hôn kia ngăn cản, làm cho Tĩnh Vĩ khó thở.
Nụ hôn của hắn cứ thế chiếm lĩnh cả khoang miệng. Cho đến khi cô hoàn toàn không cách nào hô hấp…
Tĩnh Vĩ lập tức há to, ngay lúc đó Mạc Thần nhanh chóng đưa muỗng cháo hắn cầm sẵn trên tay vào miệng cô, hắn trừng mắt “Em nuốt vào, không cho phép ói…”
Tĩnh Vĩ oán hận nhìn hắn. Người này, chẳng thèm nói gì lại hôn cô, lúc nào cũng không cho cơ hội phản kháng!
Giọt lệ tuôn ra từ khóe mi…
Mạc Thần nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt chảy xuống trên má cô. Tĩnh Vĩ giật mình, nuốt xuống miếng cháo trong miệng.
Ngay sau đó Mạc Thần đặt muỗng thứ hai lên môi cô, rồi đến muỗng thứ ba, thứ tư…cho đến khi cô ăn được nửa chén cháo.
“Tôi ăn không nổi…” Tĩnh Vĩ nhìn hắn cầu xin.
“Mau ăn hết, em chỉ mới ăn được nửa chén. Đã ba ngày em chưa ăn gì rồi.”
Ba ngày….
Cô đã ba ngày không ăn?
Vậy…ba ngày trước, cô chạy tới nơi này rồi ở lại đây luôn?
Trí nhớ cô dần dần quay lại…Từ lúc rời bệnh viện, cô đã đáp ứng ba, phải sống thật tốt!
Tĩnh Vĩ ngước nhìn hắn, đôi mắt đen sâu thẳm khiến cô lúng túng. Khuôn mặt nhỏ nhắn không biết do sốt hay xấu hổ mà đỏ ửng.
Bàn tay hắn lần nữa nhẹ nhàng sờ lên trán cô, thở phào nhẹ nhỏm, “May quá, có vẻ cơn sốt không còn.”
Chén cháo này hắn giúp cô đút hết.
“Em nằm xuống nghỉ ngơi chút đi.” Mạc Thần ân cần căn dặn.
“Được.” Tĩnh Vĩ nhanh chóng nằm xuống đưa lưng về phía hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn cô không cách nào đối mặt được với người đàn ông này.
Không thể tưởng tượng được… trong lúc tuyệt vọng, đau thương nhất lại tìm đến hắn!
Đi ra? Mạc Thần có chút khó hiểu, đây không phải phòng hắn sao? Cô đang tỉnh táo hay vẫn còn mơ hồ?
Tĩnh Vĩ cảm thấy đầu óc vẫn còn hỗn loạn…Cô làm sao lại ngủ trên chiếc giường này? Còn nữa…sao người đàn ông này còn ngồi trước mặt cô?
Cô tại sao lại ở đây? Đau đầu quá…Tĩnh Vĩ nghĩ không ra. Hiện giờ hô hấp của cô vẫn còn khó khăn.
Mạc Thần giật mền ra, “Em muốn trùm mền đến nghẹt thở sao?” Hắn nhìn cô cười cười, “Thế nào? Nghĩ không ra à?”
“Ừ…” Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Đầu của tôi còn đau quá…”
“Đừng nghĩ nữa.” Hắn xoa đầu cô.
“Nhưng mà…hiện tại…chúng ta…” Tĩnh Vĩ nuốt nước miếng, nhìn trên người cô là đồ ngủ, mà người đàn ông này lại chỉ mặc một cái áo choàng tắm, hiển nhiên, hắn vừa tắm rửa xong.
“Chúng ta…không có phát sinh cái gì chứ?”
Hắn vỗ đầu cô, “Cô ngốc này, còn có sức lực nói chuyện, xem ra tôi đánh giá thấp thể lực của em rồi.”
Kỳ thật hắn nói vậy nhưng ít nhất vẫn nên tiếp tục truyền dịch cho cô. “Ăn chút gì đi. Để tôi gọi người chuẩn bị. Không nghĩ ra thì đừng cố.”
“Tôi không ăn đâu!” Cô núp sau lưng hắn cắn môi, đôi mắt ầng ậng nước. Đau đầu quá…Cô rất muốn chạy trốn nhưng người đàn ông này không cho cô cơ hội dù chỉ một chút!
Người thân bên cạnh không còn, cô làm sao có tâm tư mà ăn.
“Không muốn cũng phải ăn!” Mạc Thần nghiêm túc.
“Thật sự là không muốn mà!”
Khi hắn quay lại đã thấy Tĩnh Vĩ co rúc ở góc giường, nhìn dáng vẻ đơn độc thật đáng thương, làm cho người ta đau lòng.
Hắn bưng tô cháo nóng hổi đến trước mặt cô, “Ăn đi.” Hắn ra lệnh.
Mặc dù chỉ gặp nhau vài lần, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.
Là ảo giác của cô sao?
Đôi mắt hắn sâu thảm, đen lay láy, sáng ngời ẩn chứa một chút dịu dàng hòa nhã. Bàn tay hắn thật ấm áp, nhẹ nhàng vén tóc cô. Một cảm xúc lạ kỳ xẹt ngang trong tim, khiến cô muốn khóc.[hô hô tỷ động lòng ràu :D]
“Nước mắt chảy ra quá nhiều rồi, nên em không cần phải khóc nữa.” Hắn khuyên nhủ. “Nếu em muốn sống thật tốt thì ngoan ngoãn ăn chút gì đi.”
“Tôi ăn không vô.” Một giọt nước mắt rơi xuống, cô nhìn hắn, “Tôi thật sự không ăn nổi.”
“Vậy cũng phải nuốt vào.” Hắn nghiêm nghị, không cho phép cô được cự tuyệt.
Cô do dự, bất động. Hắn thở dài, cầm lấy cái muỗng múc cháo, thổi nhẹ rồi đưa đến gần môi cô, “Há miệng.”
Tĩnh Vĩ vẫn một mực ngậm chặt môi, như thế nào cũng không chịu mở ra. Chẳng phải cô đã nói là không muốn ăn rồi sao? [gú: uầy tỷ bắt đầu làm nũng với ca hả? Tĩnh Vỹ: suỵt…yên nào! ]
Đôi mắt long lanh nhìn hắn với ánh mắt đáng thương, làm trong lòng hắn dấy lên cảm giác khó tả.
Môi hắn trong nháy mắt rơi xuống hôn lên môi cô. Tĩnh Vĩ giật mình cứng người.
Hắn cạy hàm răng cô ra, thỏa thích mút cánh môi ngọt ngào. Không khí dường như bị nụ hôn kia ngăn cản, làm cho Tĩnh Vĩ khó thở.
Nụ hôn của hắn cứ thế chiếm lĩnh cả khoang miệng. Cho đến khi cô hoàn toàn không cách nào hô hấp…
Tĩnh Vĩ lập tức há to, ngay lúc đó Mạc Thần nhanh chóng đưa muỗng cháo hắn cầm sẵn trên tay vào miệng cô, hắn trừng mắt “Em nuốt vào, không cho phép ói…”
Tĩnh Vĩ oán hận nhìn hắn. Người này, chẳng thèm nói gì lại hôn cô, lúc nào cũng không cho cơ hội phản kháng!
Giọt lệ tuôn ra từ khóe mi…
Mạc Thần nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt chảy xuống trên má cô. Tĩnh Vĩ giật mình, nuốt xuống miếng cháo trong miệng.
Ngay sau đó Mạc Thần đặt muỗng thứ hai lên môi cô, rồi đến muỗng thứ ba, thứ tư…cho đến khi cô ăn được nửa chén cháo.
“Tôi ăn không nổi…” Tĩnh Vĩ nhìn hắn cầu xin.
“Mau ăn hết, em chỉ mới ăn được nửa chén. Đã ba ngày em chưa ăn gì rồi.”
Ba ngày….
Cô đã ba ngày không ăn?
Vậy…ba ngày trước, cô chạy tới nơi này rồi ở lại đây luôn?
Trí nhớ cô dần dần quay lại…Từ lúc rời bệnh viện, cô đã đáp ứng ba, phải sống thật tốt!
Tĩnh Vĩ ngước nhìn hắn, đôi mắt đen sâu thẳm khiến cô lúng túng. Khuôn mặt nhỏ nhắn không biết do sốt hay xấu hổ mà đỏ ửng.
Bàn tay hắn lần nữa nhẹ nhàng sờ lên trán cô, thở phào nhẹ nhỏm, “May quá, có vẻ cơn sốt không còn.”
Chén cháo này hắn giúp cô đút hết.
“Em nằm xuống nghỉ ngơi chút đi.” Mạc Thần ân cần căn dặn.
“Được.” Tĩnh Vĩ nhanh chóng nằm xuống đưa lưng về phía hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn cô không cách nào đối mặt được với người đàn ông này.
Không thể tưởng tượng được… trong lúc tuyệt vọng, đau thương nhất lại tìm đến hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.