Chương 1: Tấm Chi Phiếu Lạnh Lùng
Thu Dạ Nhi
26/05/2013
Ánh sáng rực rỡ trong màn đêm. Màn sắc ảo mộng lóe lên mê ly trong đêm tối…
Lô ghế hàng VIP.
Trước cửa sổ, dáng một ngưởi đàn ông đứng đó, khuôn mặt đẹp tựa như điêu khắc, nhưng mang lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo như băng.
Điếu xì gà trong tay đã cháy hết một nửa, làn khói nhàn nhạt lượn lờ trong không khí…
Một cô gái tuyệt sắc đẩy cửa, bước đi uyển chuyển, nhẹ nhàng đi tới phía người đàn ông. Gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười đắc thắng.
Nghe nói, cứ đến 15 mỗi tháng, giám đốc tập đoàn Night – Mạc Thần sẽ xuất hiện tại lô ghế hàng VIP này. Mà mỗi lần, hắn sẽ gọi một cô gái thân thể trong sạch tới đây. Đáng tiếc, không người phụ nữ nào được hắn yêu mến dù chỉ một lần. Nếu được người đàn ông như vậy nhìn đến, thiết nghĩ cuộc sống sau này nhất định rất vinh hoa phú quý.
Cô gái bước tới, nhẹ nhàng vòng tay qua hông của hắn.
Khóe môi Mạc Thần hờ hững cong lên, điếu xì gà trong tay rơi xuống đất. Hắn xoay người, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn…
Đối với cô gái dịu dàng kiều diễm, thanh âm quyến rũ, gương mặt dịu dàng đã sớm biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng đáng sợ. Mạc Thần gỡ bàn tay của cô gái đang vòng qua hông mình, đi ra ngoài.
“Đừng …” Cô gái không cam lòng kêu lên: “Không, giám đốc, xin ngài đừng đi…”
Cánh cửa nặng nề khép kín, gương mặt kia vẫn mang vẻ lạnh như băng không có một tia nhiệt độ. Thì ra là…trên thế giới này, người con gái ấy hắn không thể tìm được nữa? Ngay cả cùng một dáng vẻ với cô ấy cũng không thể gặp được sao?
Cô gái kia vẫn co quắp ngồi tại chỗ. Người đàn ông tên West tiến đến, ném một tờ chi phiếu lên người cô.
Nghĩ không ra, nhiều người con gái nhan sắc tuyệt mỹ, kể cả cô như vậy vào trong, mà không có lấy một ai được hắn để ý qua.
“Thiếu gia…” West đuổi theo Mạc Thần, trong lòng than nhẹ một tiếng. Có lẽ, chỉ có người con gái đó mới làm cho Thiếu gia có được vẻ dịu dàng mà thôi. Nhưng mà cô ấy…lại vĩnh viễn không thể đi theo Thiếu gia…
………….tôi là đường phân cách………..
Cách đó không xa, tại một căn phòng khác trong quán Bar.
“Thả tôi ra….không, tôi không muốn..a…!”
“Roẹt”, y phục của Tô Tĩnh Vĩ bị xé toạc.
Không khí chung quanh vô cùng mị hoặc. Một người đàn ông miệng mang mùi rượu nồng đậm, cúi xuống hung hăng hôn lên môi Tĩnh Vĩ.
“Không…” Ngay lúc đó Tĩnh Vĩ muốn nâng đầu gối đá một phát trí mạng vào bộ vỉ của gã. Cô chỉ biết vỏn vẹn chiêu này để phòng thân. Vậy mà trong nháy mắt, đầu gối đã bị gã thô bạo đè ép, Tĩnh Vĩ không tài nào nhúc nhích nổi.
“Thả tôi ra…” Tiếng thét xé nát tâm can, vang vọng khắp gian phòng. Bên ngoài, nhiều người đứng xem cảnh này, có quen biết, có không cùng cười mập mờ.
“Thật đáng ghét, một đám mỹ nữ như chúng em ở đây, vậy mà ông chủ Vương lại hứng thú với con bé nhân viên phục vụ nhỏ…” Một cô gái diêm dúa rúc vào lòng một tên nam nhân, kiều mị nói.
“Không quan hệ, chẳng phải tôi đây hứng thú với em sao?” Người đàn ông cười lớn tiếng, đem cô gái ôm chặt hơn vào ngực.
Hắn thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn lên người Tô Tĩnh Vĩ. Thiết nghĩ, cũng khó trách ông chủ Vương không nhịn được liền đùa giỡn. Xem mặt mũi, tư thái, da thịt nàng…không làm cho bọn đàn ông xung quanh nổi dậy mất khống chế cũng khó.
“Buông…”
Thật gớm ghiếc, thời điểm lão già để sát miệng lên môi, Tô Tĩnh Vĩ cảm thấy dạ dạy quặn lên một trận buồn nôn. Mà lúc này Tĩnh Vĩ đang bị lão già kia đè trên ghế salon. Gã kéo cái váy ngắn lên, cố gắng dùng sức tách hai chân cô ra.
Trong khi Tô Tĩnh Vĩ hoảng sợ và tuyệt vọng, thì đôi nam nữ kia lại lần nữa hướng cô nhìn sang, ung dung xem kịch hay.
“Thả cô ra ư? Haha hãy lại mà cầu xin thân thể ta…” gương mặt lão già hiểm ác, tiếng cười đầy tà ý.
“Không cần, không….thả tôi ra…”
Nước mắt cứ thế liên tục rơi xuống gò má, chảy vào lưu lại vị mặn đắng trong miệng.
...................tôi là đường phân cách………….
Bước đi mạnh mẽ của Mạc Thần trong một khắc dừng lại!
Âm thanh kia…quen thuộc…
“Thiếu gia, làm sao vậy?”
Trong khi West còn đang nghi vấn, Mạc Thần đã mở tung cánh cửa ra.
“Giám…giám đốc…”
Đang chuẩn bị xem kịch hay, đôi nam nữ thấy người vừa bước vào, liền thu lại tầm mắt dán trên người Tô Tĩnh Vĩ, vội vàng cung kính chào hỏi.
Lúc này tất cả tầm mắt đều tập trung vào người đàn ông vừa tiến vào.
Lô ghế hàng VIP.
Trước cửa sổ, dáng một ngưởi đàn ông đứng đó, khuôn mặt đẹp tựa như điêu khắc, nhưng mang lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo như băng.
Điếu xì gà trong tay đã cháy hết một nửa, làn khói nhàn nhạt lượn lờ trong không khí…
Một cô gái tuyệt sắc đẩy cửa, bước đi uyển chuyển, nhẹ nhàng đi tới phía người đàn ông. Gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười đắc thắng.
Nghe nói, cứ đến 15 mỗi tháng, giám đốc tập đoàn Night – Mạc Thần sẽ xuất hiện tại lô ghế hàng VIP này. Mà mỗi lần, hắn sẽ gọi một cô gái thân thể trong sạch tới đây. Đáng tiếc, không người phụ nữ nào được hắn yêu mến dù chỉ một lần. Nếu được người đàn ông như vậy nhìn đến, thiết nghĩ cuộc sống sau này nhất định rất vinh hoa phú quý.
Cô gái bước tới, nhẹ nhàng vòng tay qua hông của hắn.
Khóe môi Mạc Thần hờ hững cong lên, điếu xì gà trong tay rơi xuống đất. Hắn xoay người, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn…
Đối với cô gái dịu dàng kiều diễm, thanh âm quyến rũ, gương mặt dịu dàng đã sớm biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng đáng sợ. Mạc Thần gỡ bàn tay của cô gái đang vòng qua hông mình, đi ra ngoài.
“Đừng …” Cô gái không cam lòng kêu lên: “Không, giám đốc, xin ngài đừng đi…”
Cánh cửa nặng nề khép kín, gương mặt kia vẫn mang vẻ lạnh như băng không có một tia nhiệt độ. Thì ra là…trên thế giới này, người con gái ấy hắn không thể tìm được nữa? Ngay cả cùng một dáng vẻ với cô ấy cũng không thể gặp được sao?
Cô gái kia vẫn co quắp ngồi tại chỗ. Người đàn ông tên West tiến đến, ném một tờ chi phiếu lên người cô.
Nghĩ không ra, nhiều người con gái nhan sắc tuyệt mỹ, kể cả cô như vậy vào trong, mà không có lấy một ai được hắn để ý qua.
“Thiếu gia…” West đuổi theo Mạc Thần, trong lòng than nhẹ một tiếng. Có lẽ, chỉ có người con gái đó mới làm cho Thiếu gia có được vẻ dịu dàng mà thôi. Nhưng mà cô ấy…lại vĩnh viễn không thể đi theo Thiếu gia…
………….tôi là đường phân cách………..
Cách đó không xa, tại một căn phòng khác trong quán Bar.
“Thả tôi ra….không, tôi không muốn..a…!”
“Roẹt”, y phục của Tô Tĩnh Vĩ bị xé toạc.
Không khí chung quanh vô cùng mị hoặc. Một người đàn ông miệng mang mùi rượu nồng đậm, cúi xuống hung hăng hôn lên môi Tĩnh Vĩ.
“Không…” Ngay lúc đó Tĩnh Vĩ muốn nâng đầu gối đá một phát trí mạng vào bộ vỉ của gã. Cô chỉ biết vỏn vẹn chiêu này để phòng thân. Vậy mà trong nháy mắt, đầu gối đã bị gã thô bạo đè ép, Tĩnh Vĩ không tài nào nhúc nhích nổi.
“Thả tôi ra…” Tiếng thét xé nát tâm can, vang vọng khắp gian phòng. Bên ngoài, nhiều người đứng xem cảnh này, có quen biết, có không cùng cười mập mờ.
“Thật đáng ghét, một đám mỹ nữ như chúng em ở đây, vậy mà ông chủ Vương lại hứng thú với con bé nhân viên phục vụ nhỏ…” Một cô gái diêm dúa rúc vào lòng một tên nam nhân, kiều mị nói.
“Không quan hệ, chẳng phải tôi đây hứng thú với em sao?” Người đàn ông cười lớn tiếng, đem cô gái ôm chặt hơn vào ngực.
Hắn thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn lên người Tô Tĩnh Vĩ. Thiết nghĩ, cũng khó trách ông chủ Vương không nhịn được liền đùa giỡn. Xem mặt mũi, tư thái, da thịt nàng…không làm cho bọn đàn ông xung quanh nổi dậy mất khống chế cũng khó.
“Buông…”
Thật gớm ghiếc, thời điểm lão già để sát miệng lên môi, Tô Tĩnh Vĩ cảm thấy dạ dạy quặn lên một trận buồn nôn. Mà lúc này Tĩnh Vĩ đang bị lão già kia đè trên ghế salon. Gã kéo cái váy ngắn lên, cố gắng dùng sức tách hai chân cô ra.
Trong khi Tô Tĩnh Vĩ hoảng sợ và tuyệt vọng, thì đôi nam nữ kia lại lần nữa hướng cô nhìn sang, ung dung xem kịch hay.
“Thả cô ra ư? Haha hãy lại mà cầu xin thân thể ta…” gương mặt lão già hiểm ác, tiếng cười đầy tà ý.
“Không cần, không….thả tôi ra…”
Nước mắt cứ thế liên tục rơi xuống gò má, chảy vào lưu lại vị mặn đắng trong miệng.
...................tôi là đường phân cách………….
Bước đi mạnh mẽ của Mạc Thần trong một khắc dừng lại!
Âm thanh kia…quen thuộc…
“Thiếu gia, làm sao vậy?”
Trong khi West còn đang nghi vấn, Mạc Thần đã mở tung cánh cửa ra.
“Giám…giám đốc…”
Đang chuẩn bị xem kịch hay, đôi nam nữ thấy người vừa bước vào, liền thu lại tầm mắt dán trên người Tô Tĩnh Vĩ, vội vàng cung kính chào hỏi.
Lúc này tất cả tầm mắt đều tập trung vào người đàn ông vừa tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.