Chương 35: Từng chút một tiến vào nội tâm
Thu Dạ Nhi
26/05/2013
Tĩnh Vĩ đi làm ở tập đoàn Night, công việc của cô tuy thuận buồm xuôi gió, nhưng dù sao đây cũng là một công ty lớn, có rất nhiều thứ để cô học tập.
Thời gian dường như trôi qua rất nhanh, nháy mắt một cái đã đến trưa. Các đồng nghiệp đều ra ngoài, chỉ còn Tĩnh Vĩ vẫn cặm cụi làm việc.
Cả một tầng lầu hoàn toàn yên tĩnh, bây giờ là thời gian để ăn trưa, phần lớn nhân viên đều đi ăn, trong phòng làm việc hầu như không còn ai.
Một nhân viên đi ra từ phòng làm việc. Cô chớp mắt, đẩy gọng kính, dường như không dám tin vào mắt mình. Cô…có nhìn lầm không đây?
Người này…người đàn ông đang đi tới hướng cô, không phải Tổng giám đốc sao?
Thật sự là ngài ấy!
Đối với vị Tổng tài nổi tiếng, cô may mắn lắm chỉ được nhìn qua vài lần. Thế mà bây giờ lại xuất hiện ở đây.
Chắc hẳn là mơ…
“Chào…chào Tổng giám đốc.”
“Ừ.”
Mạc Thần nhàn nhạt đáp một tiếng, mà nữ nhân viên kia đã hồn xiêu phách lạc.
Tiếng bước chân vang lên rồi dừng lại.
Tĩnh Vĩ đang tập trung làm việc thì khựng lại, ngước mắt lên liền trông thấy Mạc Thần.
Cô cười cười, “Tổng giám đốc cao quý, sao ngài lại ở đây?”
“Chuẩn bị đi ăn cơm với em.” Hắn chỉ vào đồng hồ đeo tay, ý là đã rất trễ, nên đi ăn trưa.
“Em còn một số công việc chưa làm. Khi nào xong sẽ đi.” Cô lại cúi đầu nghiêm túc làm việc.
Ánh mắt Mạc Thần trìu mến nhìn thật sâu gương mặt Tĩnh Vĩ. Thì ra lúc cô làm việc sẽ như thế này. Chân mày khẽ nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong, bàn tay nhỏ bé không ngừng lật giấy tờ, khi xử lý xong văn kiện nào sẽ cười mỉm hài lòng, chân mày cũng giãn ra một chút.
Thỉnh thoảng lại thoăn thoắt gõ bàn phím máy tính. Cô thật sự nghiêm túc tập trung làm việc, hoàn toàn quên mất trong phòng còn một người.
Có rất ít người dám coi thường hắn. Tổng giám đốc đứng trước mặt, mà cô có thể không xem hắn ra gì tiếp tục làm công việc của mình, một chút cũng không vì hắn mà khẩn trương lo lắng.
Đến khi công việc hoàn thành, Tĩnh Vĩ bất giác ngước lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm nhìn cô nghiền ngẫm. Một lúc sâu Tĩnh Vĩ mới sực tỉnh, phát hiện hắn vẫn đứng đây nãy giờ.
Cô kinh ngạc, “Anh vẫn chưa đi?”
Khuôn mặt hắn tối sầm, hắn ở đây nãy giờ, mà cô ngốc này căn bản không thèm ngó ngàng đến hắn!
Mạc Thần cốc nhẹ lên đầu cô một cái, “Chết đói rồi! Ra ngoài ăn cái gì đi.”
“Không đi cùng nhau được không?”
“Tại sao?” Hắn nhíu mày.
“Cùng ra ngoài như vậy, đồng nghiệp của em có thể…hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
“Thì là... em được đặc cách mới có thể vào làm trong tập đoàn.” Cô trừng mắt nhìn hắn.
Mà trên thực tế, đúng là do được đặc cách mà cô mới đến đây làm. Mặc dù cô có năng lực làm việc, nhưng không phải do hắn nói nên cô mới vào tập đoàn Night sao?
Mạc Thần lại gõ một cái lên trán cô, “Cô ngốc này, cái đầu của em lại nghĩ gì nữa rồi? Em dựa vào năng lực mới hoàn thành công việc của mình, những thứ khác em quan tâm suy nghĩ làm chi cho mệt?” Mạc Thần tự nhiên cầm tay cô, “Đi, ăn cơm thôi.”
“Không…không được mà!”
“Đi thôi, Tô Tĩnh Vĩ!” Hắn khẽ cười.
“Anh thả tay em ra đi mà!” Tĩnh Vĩ cười như mếu.
Bởi vì thời gian nghỉ trưa đã qua, nên nhân viên trong công ty lần lượt trở lại làm việc.
Tất cả bọn họ đều đứng bất động, há hốc mồm không dám tin vào mắt mình.
Đó chẳng phải…Tổng giám đốc sao?
Mà nụ cười rạng rỡ kia…sao lại ở trên gương mặt Tổng giám đốc?
Không phải từ trước tới nay vị lãnh đạo của họ chỉ có một vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ hay sao? Thật không ngờ khi cười lại…
Khoan đã…Tổng giám đốc cùng người khác lôi kéo thân mật như vậy, đây là ý gì?
Chẳng lẽ cô nhân viên mới đến hôm nay là lính nhảy dù?
Quan hệ của bọn họ vô cùng, vô cùng không bình thường!Tĩnh Vĩ tránh được tay hắn, vội chạy đến thang máy. Mạc Thần mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc cùng khiếp sợ, chen qua đám đông đuổi theo bóng cô gái nhỏ.
Hắn đưa tay giữ kịp cửa thang máy sắp đóng lại. “Muốn chạy trốn?” Hắn buồn cười nhìn Tĩnh Vĩ.
“Anh muốn thế nào?” Thang máy khép lại, Tĩnh Vĩ rầu rĩ, “Anh đừng như vậy nữa, rất dễ làm cho người khác hiểu lầm. Xin anh đó, em chỉ muốn chuyên tâm làm việc, sống cuộc sống đơn giản thôi!”
Cô bắt đầu hoài nghi việc bản thân lựa chọn đi làm ở tập đoàn Night có phải là lựa chọn sai lầm hay không.
“Chỉ là cùng nhân viên mới ăn một bữa cơm, em không cần lo lắng như vậy.”
“Phải không?” Tĩnh Vĩ nhướng mày, “Như vậy ai mới tới làm đều được ưu đãi như thế này? Một vị Tổng giám đốc như anh sẽ cùng nhân viên ăn cơm?”
“Cũng không hẳn, chí ít anh cũng phải chọn người. Ví dụ như em thì anh nguyện ý.”
“Em không thích.” Tĩnh Vĩ liếc hắn một cái.
Ra hỏi thang máy, cô liền đến căn tin của công ty.
“Chờ một chút!” Mạc Thần giữ cô lại, “Anh dẫn em đi chỗ khác dùng cơm.”
“Em không muốn được đối xử đặc biệt.” Cô lại trừng mắt, “Nói sao nhỉ, trước giờ Tổng giám đốc tập đoàn Night cao quý có dùng cơm cùng nhân viên bao giờ đâu?”
Cô ngốc này, cái miệng thật sự rất lợi hại!
Hắn cũng đi qua căn tin công ty vài lần, nhưng không vào, bởi vì hắn chỉ quen dùng thức ăn do các đầu bếp cao cấp làm.
Mạc Thần liên tục gọi Tĩnh Vĩ, nhưng cô đã đi tới căn tin. Hắn chỉ biết chạy theo.
“Tô Tĩnh Vĩ, em lại đây cho anh!” Hắn giữ chặt cô. Nhưng cô kiên quyết đến căn tin, còn hắn muốn đưa cô đi dùng cơm ở nhà hàng cao cấp, hiển nhiên chỉ có những người địa vị như hắn mới có thể tới đó.
“Em không đi, em là nhân viên bình thường, nên chỉ ăn cơm ở chỗ bình thường!”
“Tô Tĩnh Vĩ em đừng bướng!”
“Em đã nói không muốn mà!” Cô cố chấp.
“Bây giờ em có nghe anh đi qua đây không?” Hắn nghiêm mặt.
“Không! Em ăn ở đây!” Nhìn chung quanh, chỉ còn vài nhân viên xuống ăn cơm trễ, mà trên quầy đồ ăn còn lại cũng không nhiều. Nhưng cô không quan tâm, chỉ cần ăn no là được.
“Thật sự không qua?”
“Không qua!” Cô nhấn mạnh từng chữ.
Tĩnh Vĩ không nghĩ tới người đàn ông này dứt khoát bế cô lên, chĩ vì muốn đi đến nhà hàng cao cấp dùng bữa.
Trong nhà hàng, các đầu bếp ra nghênh đón hắn. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tĩnh Vĩ bị ôm chặt. Không gian trở nên tĩnh lặng, mọi sự tập trung đều trên người cô.
“Mạc Thần, anh bỏ em xuống.” Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Người đàn ông này, trước mặt mọi người đang làm cái gì không biết?
“Đây là kết quả của việc không nghe lời anh.”
“Mạc Thần, anh mau bỏ em xuống đi!”
“Ráng một chút đi, sắp tới rồi. Dù sao cũng bế em nãy giờ, thêm chút nữa cũng không vấn đề.”
Tới một căn phòng, Mạc Thần dùng chân đá cửa ra, lúc này mới đặt Tĩnh Vĩ ngồi xuống ghế.
Tĩnh Vĩ vừa xấu hổ vừa tức giận, hai gò má càng ửng hồng. “Mạc Thần, anh…rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Ăn cái gì?” Hắn đưa thực đơn cho cô, “Xem qua đi, em thích gì cứ thoài mái gọi.”
Cô giận dỗi, “Tùy tiện!”
“Có món này không?” Mạc Thần hỏi người phục vụ đứng bên cạnh.
“Dạ không có.” Người phục vụ lau mồ hôi.
Mạc Thần nhướng mi khiêu khích Tĩnh Vĩ.
Cô thua hắn rồi!
Tĩnh Vĩ nhìn qua loa vào thực đơn, kêu đại vài món. Người phục vụ ghi chép cẩn thận rồi ra ngoài.
Cô ngồi đối diện hắn, không nói lời nào.
Hắn cũng không nói thêm gì nữa, gương mặt lại trở nên lãnh đạm. Hoàn toàn khác với lúc nãy, dường như không phải một người!
Hắn cứ như vậy, khiến cô cảm thấy nghẹn trong lòng, cảm xúc như bị đè nén.
Mạc Thần ngước mắt, bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Tĩnh Vĩ bị phát hiện, xấu hổ cúi đầu xuống.
“Tĩnh Vĩ, tới đây!” Giọng nói của hắn hơi khàn.
Cô không biết vì sao lời nói từ trong miệng hắn lúc này, giống như tràn ngập yêu thương.
Thấy cô ngơ ngác, hắn lần nữa vẫy tay, “Tĩnh Vĩ, tới đây!”
Đôi mắt đen sâu thẳm như có ma lực, cùng với âm thanh trầm cuốn hút, như có một lực dẫn khiến cô ngoan ngoãn bước tới…
Sau đó hắn nắm lấy bả vai cô kéo vào trong lòng.
Trong đôi mắt đen của hắn, cô nhìn thấy chính gương mặt thất thần của mình.
Tim đập thật nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tại sao lại như vậy?
Tĩnh Vĩ không hiểu.
Tay của hắn nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực cô, nhìn vẻ ngây ngốc, cười, “Nơi này của em, đang đập rất mạnh mẽ…”
Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng rơi xuống cánh môi của cô. Tĩnh vĩ bừng tỉnh, mạnh mẽ đẩy hắn ra.
Không có khả năng!
Hắn...đang làm gì vậy? Hắn biết rõ đang nói gì không?
“Em…em có người yêu.” Cô không phải đã nói qua sao?
“Nhưng tim em như vậy, chẳng lẽ không phải vì anh?”
“Anh…thật đáng giận!” Tĩnh Vĩ muốn ném cái ly trước mặt vào người hắn.
Ngưởi đàn ông này, đáng ghét!
Mạc Thần vẫn để tay trên lồng ngực cô. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phì vì tức giận, hắn cảm giác buồn cười.
Thấy khóe miệng hắn cong lên, Tĩnh Vĩ giận dỗi, “Anh còn cười?”
Cánh cửa mở ra, thức ăn được dọn lên. “Chúc quý khách ngon miệng.”
Mạc Thần nói nhỏ, “Được rồi, ăn cơm thôi, Tĩnh Vĩ.”
Cô thật sự dói bụng, bất kể là món gì, cô cũng rất nhiệt tình mà gấp vào chén.
Nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mắt, hắn cảm giác rất an tâm. Mà cảm giác ấy…làm tâm của hắn rung động.
Cô cứ như vậy tiến vào nội tâm hắn…đơn giản, dễ dàng, mà hắn không cách nào đề phòng được.
Chỉ vì, cô cực kỳ giống người đó mà dễ dàng khiến hắn tháo đi mặt nạ lạnh lùng hay sao?
Nhìn cô buông đũa, hắn hỏi nhỏ, “Ăn xong rồi?”
“Ừm.” Cô né tránh đôi mắt đen sâu thẳm kia, va chạm với ánh nhìn của hắn khiến lòng cô bất an.
“Vậy đi thôi.”
Lúc này từ nhà hàng đi ra, cô không dám nói hắn đừng ở cùng một chỗ với mình. Cô chỉ biết giữ một khoảng cách nhất định với hắn.
Sau có cô giống như cô vợ nhỏ, lẽo đẽo đi phía sau hắn.
Mạc Thần quay lại, buồn cười nhìn cô. Chỉ cần hắn quay lại, Tĩnh Vĩ lập tức nhìn sang hướng khác giả bộ ngu ngơ.
Thời gian dường như trôi qua rất nhanh, nháy mắt một cái đã đến trưa. Các đồng nghiệp đều ra ngoài, chỉ còn Tĩnh Vĩ vẫn cặm cụi làm việc.
Cả một tầng lầu hoàn toàn yên tĩnh, bây giờ là thời gian để ăn trưa, phần lớn nhân viên đều đi ăn, trong phòng làm việc hầu như không còn ai.
Một nhân viên đi ra từ phòng làm việc. Cô chớp mắt, đẩy gọng kính, dường như không dám tin vào mắt mình. Cô…có nhìn lầm không đây?
Người này…người đàn ông đang đi tới hướng cô, không phải Tổng giám đốc sao?
Thật sự là ngài ấy!
Đối với vị Tổng tài nổi tiếng, cô may mắn lắm chỉ được nhìn qua vài lần. Thế mà bây giờ lại xuất hiện ở đây.
Chắc hẳn là mơ…
“Chào…chào Tổng giám đốc.”
“Ừ.”
Mạc Thần nhàn nhạt đáp một tiếng, mà nữ nhân viên kia đã hồn xiêu phách lạc.
Tiếng bước chân vang lên rồi dừng lại.
Tĩnh Vĩ đang tập trung làm việc thì khựng lại, ngước mắt lên liền trông thấy Mạc Thần.
Cô cười cười, “Tổng giám đốc cao quý, sao ngài lại ở đây?”
“Chuẩn bị đi ăn cơm với em.” Hắn chỉ vào đồng hồ đeo tay, ý là đã rất trễ, nên đi ăn trưa.
“Em còn một số công việc chưa làm. Khi nào xong sẽ đi.” Cô lại cúi đầu nghiêm túc làm việc.
Ánh mắt Mạc Thần trìu mến nhìn thật sâu gương mặt Tĩnh Vĩ. Thì ra lúc cô làm việc sẽ như thế này. Chân mày khẽ nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong, bàn tay nhỏ bé không ngừng lật giấy tờ, khi xử lý xong văn kiện nào sẽ cười mỉm hài lòng, chân mày cũng giãn ra một chút.
Thỉnh thoảng lại thoăn thoắt gõ bàn phím máy tính. Cô thật sự nghiêm túc tập trung làm việc, hoàn toàn quên mất trong phòng còn một người.
Có rất ít người dám coi thường hắn. Tổng giám đốc đứng trước mặt, mà cô có thể không xem hắn ra gì tiếp tục làm công việc của mình, một chút cũng không vì hắn mà khẩn trương lo lắng.
Đến khi công việc hoàn thành, Tĩnh Vĩ bất giác ngước lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm nhìn cô nghiền ngẫm. Một lúc sâu Tĩnh Vĩ mới sực tỉnh, phát hiện hắn vẫn đứng đây nãy giờ.
Cô kinh ngạc, “Anh vẫn chưa đi?”
Khuôn mặt hắn tối sầm, hắn ở đây nãy giờ, mà cô ngốc này căn bản không thèm ngó ngàng đến hắn!
Mạc Thần cốc nhẹ lên đầu cô một cái, “Chết đói rồi! Ra ngoài ăn cái gì đi.”
“Không đi cùng nhau được không?”
“Tại sao?” Hắn nhíu mày.
“Cùng ra ngoài như vậy, đồng nghiệp của em có thể…hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
“Thì là... em được đặc cách mới có thể vào làm trong tập đoàn.” Cô trừng mắt nhìn hắn.
Mà trên thực tế, đúng là do được đặc cách mà cô mới đến đây làm. Mặc dù cô có năng lực làm việc, nhưng không phải do hắn nói nên cô mới vào tập đoàn Night sao?
Mạc Thần lại gõ một cái lên trán cô, “Cô ngốc này, cái đầu của em lại nghĩ gì nữa rồi? Em dựa vào năng lực mới hoàn thành công việc của mình, những thứ khác em quan tâm suy nghĩ làm chi cho mệt?” Mạc Thần tự nhiên cầm tay cô, “Đi, ăn cơm thôi.”
“Không…không được mà!”
“Đi thôi, Tô Tĩnh Vĩ!” Hắn khẽ cười.
“Anh thả tay em ra đi mà!” Tĩnh Vĩ cười như mếu.
Bởi vì thời gian nghỉ trưa đã qua, nên nhân viên trong công ty lần lượt trở lại làm việc.
Tất cả bọn họ đều đứng bất động, há hốc mồm không dám tin vào mắt mình.
Đó chẳng phải…Tổng giám đốc sao?
Mà nụ cười rạng rỡ kia…sao lại ở trên gương mặt Tổng giám đốc?
Không phải từ trước tới nay vị lãnh đạo của họ chỉ có một vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ hay sao? Thật không ngờ khi cười lại…
Khoan đã…Tổng giám đốc cùng người khác lôi kéo thân mật như vậy, đây là ý gì?
Chẳng lẽ cô nhân viên mới đến hôm nay là lính nhảy dù?
Quan hệ của bọn họ vô cùng, vô cùng không bình thường!Tĩnh Vĩ tránh được tay hắn, vội chạy đến thang máy. Mạc Thần mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc cùng khiếp sợ, chen qua đám đông đuổi theo bóng cô gái nhỏ.
Hắn đưa tay giữ kịp cửa thang máy sắp đóng lại. “Muốn chạy trốn?” Hắn buồn cười nhìn Tĩnh Vĩ.
“Anh muốn thế nào?” Thang máy khép lại, Tĩnh Vĩ rầu rĩ, “Anh đừng như vậy nữa, rất dễ làm cho người khác hiểu lầm. Xin anh đó, em chỉ muốn chuyên tâm làm việc, sống cuộc sống đơn giản thôi!”
Cô bắt đầu hoài nghi việc bản thân lựa chọn đi làm ở tập đoàn Night có phải là lựa chọn sai lầm hay không.
“Chỉ là cùng nhân viên mới ăn một bữa cơm, em không cần lo lắng như vậy.”
“Phải không?” Tĩnh Vĩ nhướng mày, “Như vậy ai mới tới làm đều được ưu đãi như thế này? Một vị Tổng giám đốc như anh sẽ cùng nhân viên ăn cơm?”
“Cũng không hẳn, chí ít anh cũng phải chọn người. Ví dụ như em thì anh nguyện ý.”
“Em không thích.” Tĩnh Vĩ liếc hắn một cái.
Ra hỏi thang máy, cô liền đến căn tin của công ty.
“Chờ một chút!” Mạc Thần giữ cô lại, “Anh dẫn em đi chỗ khác dùng cơm.”
“Em không muốn được đối xử đặc biệt.” Cô lại trừng mắt, “Nói sao nhỉ, trước giờ Tổng giám đốc tập đoàn Night cao quý có dùng cơm cùng nhân viên bao giờ đâu?”
Cô ngốc này, cái miệng thật sự rất lợi hại!
Hắn cũng đi qua căn tin công ty vài lần, nhưng không vào, bởi vì hắn chỉ quen dùng thức ăn do các đầu bếp cao cấp làm.
Mạc Thần liên tục gọi Tĩnh Vĩ, nhưng cô đã đi tới căn tin. Hắn chỉ biết chạy theo.
“Tô Tĩnh Vĩ, em lại đây cho anh!” Hắn giữ chặt cô. Nhưng cô kiên quyết đến căn tin, còn hắn muốn đưa cô đi dùng cơm ở nhà hàng cao cấp, hiển nhiên chỉ có những người địa vị như hắn mới có thể tới đó.
“Em không đi, em là nhân viên bình thường, nên chỉ ăn cơm ở chỗ bình thường!”
“Tô Tĩnh Vĩ em đừng bướng!”
“Em đã nói không muốn mà!” Cô cố chấp.
“Bây giờ em có nghe anh đi qua đây không?” Hắn nghiêm mặt.
“Không! Em ăn ở đây!” Nhìn chung quanh, chỉ còn vài nhân viên xuống ăn cơm trễ, mà trên quầy đồ ăn còn lại cũng không nhiều. Nhưng cô không quan tâm, chỉ cần ăn no là được.
“Thật sự không qua?”
“Không qua!” Cô nhấn mạnh từng chữ.
Tĩnh Vĩ không nghĩ tới người đàn ông này dứt khoát bế cô lên, chĩ vì muốn đi đến nhà hàng cao cấp dùng bữa.
Trong nhà hàng, các đầu bếp ra nghênh đón hắn. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tĩnh Vĩ bị ôm chặt. Không gian trở nên tĩnh lặng, mọi sự tập trung đều trên người cô.
“Mạc Thần, anh bỏ em xuống.” Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Người đàn ông này, trước mặt mọi người đang làm cái gì không biết?
“Đây là kết quả của việc không nghe lời anh.”
“Mạc Thần, anh mau bỏ em xuống đi!”
“Ráng một chút đi, sắp tới rồi. Dù sao cũng bế em nãy giờ, thêm chút nữa cũng không vấn đề.”
Tới một căn phòng, Mạc Thần dùng chân đá cửa ra, lúc này mới đặt Tĩnh Vĩ ngồi xuống ghế.
Tĩnh Vĩ vừa xấu hổ vừa tức giận, hai gò má càng ửng hồng. “Mạc Thần, anh…rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Ăn cái gì?” Hắn đưa thực đơn cho cô, “Xem qua đi, em thích gì cứ thoài mái gọi.”
Cô giận dỗi, “Tùy tiện!”
“Có món này không?” Mạc Thần hỏi người phục vụ đứng bên cạnh.
“Dạ không có.” Người phục vụ lau mồ hôi.
Mạc Thần nhướng mi khiêu khích Tĩnh Vĩ.
Cô thua hắn rồi!
Tĩnh Vĩ nhìn qua loa vào thực đơn, kêu đại vài món. Người phục vụ ghi chép cẩn thận rồi ra ngoài.
Cô ngồi đối diện hắn, không nói lời nào.
Hắn cũng không nói thêm gì nữa, gương mặt lại trở nên lãnh đạm. Hoàn toàn khác với lúc nãy, dường như không phải một người!
Hắn cứ như vậy, khiến cô cảm thấy nghẹn trong lòng, cảm xúc như bị đè nén.
Mạc Thần ngước mắt, bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Tĩnh Vĩ bị phát hiện, xấu hổ cúi đầu xuống.
“Tĩnh Vĩ, tới đây!” Giọng nói của hắn hơi khàn.
Cô không biết vì sao lời nói từ trong miệng hắn lúc này, giống như tràn ngập yêu thương.
Thấy cô ngơ ngác, hắn lần nữa vẫy tay, “Tĩnh Vĩ, tới đây!”
Đôi mắt đen sâu thẳm như có ma lực, cùng với âm thanh trầm cuốn hút, như có một lực dẫn khiến cô ngoan ngoãn bước tới…
Sau đó hắn nắm lấy bả vai cô kéo vào trong lòng.
Trong đôi mắt đen của hắn, cô nhìn thấy chính gương mặt thất thần của mình.
Tim đập thật nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tại sao lại như vậy?
Tĩnh Vĩ không hiểu.
Tay của hắn nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực cô, nhìn vẻ ngây ngốc, cười, “Nơi này của em, đang đập rất mạnh mẽ…”
Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng rơi xuống cánh môi của cô. Tĩnh vĩ bừng tỉnh, mạnh mẽ đẩy hắn ra.
Không có khả năng!
Hắn...đang làm gì vậy? Hắn biết rõ đang nói gì không?
“Em…em có người yêu.” Cô không phải đã nói qua sao?
“Nhưng tim em như vậy, chẳng lẽ không phải vì anh?”
“Anh…thật đáng giận!” Tĩnh Vĩ muốn ném cái ly trước mặt vào người hắn.
Ngưởi đàn ông này, đáng ghét!
Mạc Thần vẫn để tay trên lồng ngực cô. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phì vì tức giận, hắn cảm giác buồn cười.
Thấy khóe miệng hắn cong lên, Tĩnh Vĩ giận dỗi, “Anh còn cười?”
Cánh cửa mở ra, thức ăn được dọn lên. “Chúc quý khách ngon miệng.”
Mạc Thần nói nhỏ, “Được rồi, ăn cơm thôi, Tĩnh Vĩ.”
Cô thật sự dói bụng, bất kể là món gì, cô cũng rất nhiệt tình mà gấp vào chén.
Nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mắt, hắn cảm giác rất an tâm. Mà cảm giác ấy…làm tâm của hắn rung động.
Cô cứ như vậy tiến vào nội tâm hắn…đơn giản, dễ dàng, mà hắn không cách nào đề phòng được.
Chỉ vì, cô cực kỳ giống người đó mà dễ dàng khiến hắn tháo đi mặt nạ lạnh lùng hay sao?
Nhìn cô buông đũa, hắn hỏi nhỏ, “Ăn xong rồi?”
“Ừm.” Cô né tránh đôi mắt đen sâu thẳm kia, va chạm với ánh nhìn của hắn khiến lòng cô bất an.
“Vậy đi thôi.”
Lúc này từ nhà hàng đi ra, cô không dám nói hắn đừng ở cùng một chỗ với mình. Cô chỉ biết giữ một khoảng cách nhất định với hắn.
Sau có cô giống như cô vợ nhỏ, lẽo đẽo đi phía sau hắn.
Mạc Thần quay lại, buồn cười nhìn cô. Chỉ cần hắn quay lại, Tĩnh Vĩ lập tức nhìn sang hướng khác giả bộ ngu ngơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.