Chương 1: Nghe lời, mua một đôi lót giày trước đi!
Đại Hữu Hữu
10/01/2021
Tháng tám, mặt trời lên cao, nhiệt độ các nơi trên cả nước đã qua
ngưỡng bốn mươi độ C, chính thức đưa vùng đất Hoa Hạ vào lò nướng. Không khí dường như bốc lên cái mùi khen khét.
Giang Nam cảm thấy thời tiết như này rất phù hợp cho việc kết bạn, người lạ đi qua bên người chỉ cần một ánh mắt là "quen thuộc" rồi.
Nhưng không khí nóng nực vẫn tạo ra mấy cái hiệu ứng tiêu cực, đó là mọi người sẽ dễ nóng giận, cáu kỉnh.
Ví dụ như bà chị trước mặt này.
"Cái gì? Một nghìn tệ một đôi?! Cái lót giày này của cậu khâu từ vàng à?"
Bà chị đứng trước quầy hàng nãy hãy còn nghiêm túc lựa chọn những nửa ngày, sau khi nghe báo giá thì trở mặt luôn, cầm chiếc lót giầy trong tay ném thẳng tới trước mặt Giang Nam.
"Chị ơi, chị nghe nhầm rồi, lót giầy này của tôi không phải là một nghìn tệ một đôi đâu..."
Giang Nam rất tốt tính, khuôn mặt vẫn mỉm cười thật tươi, nhẹ nhàng từ tốn giải thích.
"Chị mày đã nói rồi, làm gì có chuyện lót giày mà bán một nghìn tệ một đôi chứ!" Bà chị kia nghe vậy thì sắc mặt mới dịu đi đôi chút.
Giang Nam tiếp tục nói: "Quả thực lót giày này không phải có giá một nghìn tệ một đôi, mà là một nghìn tệ một chiếc, nếu là một đôi thì phải hai nghìn tệ."
"Cái gì?"
Nghe vậy, bà chị kia như bị người ta đạp trúng đuôi mà giãy nảy hét lên: "Hai nghìn tệ cho một đôi lót giày?! Sao cậu không đi ăn cướp luôn đi?! Cậu trông xinh trai vậy mà đầu óc lại có vấn đề thế này. Tôi khuyên cậu đi tới bệnh viện phía đối diện chữa cho hết bệnh đi rồi hãy về bán hàng! Cái quái gì chứ!"
Phi!
Bà chị như mắng chưa đã, nhổ thêm một bãi nước bọt xong mới bực tức quay đít đi thẳng.
"Mười bảy."
Giang Nam lặng lẽ đếm. Đây đã là vị khách thứ mười bảy ghé thăm sạp hàng của hắn rồi, không ai ngoại lệ, tất cả đều bị cái giá trên trời hai nghìn tệ làm cho bỏ chạy. Chị gái vừa rồi không phải người có thái độ khác người nhất, có bác gái còn ném thẳng lót giày vào mặt Giang Nam, còn có một ông anh vừa nghe giá cả xong suýt thì túm Giang Nam ra đập cho một trận.
Giang Nam rất cảm thông cho những phản ứng ấy của mọi người, mà khoan nói tới bọn họ, cho dù chính bản thân Giang Nam cũng không tài nào chấp nhận được cái "giá ăn cướp" hai nghìn tệ cho một đôi lót giày.
Chỉ có điều đây không phải do hắn. Ban đầu hắn chỉ định làm chút buôn bán nhỏ trong dịp nghỉ hè để kiếm ít phí sinh hoạt, bỗng dưng lại bị "Hệ Thống Thần Điếm" quấn lấy, phải bán những vật phẩm do hệ thống cung cấp, mà giá cả cũng do hệ thống quyết định. Là kí chủ, Giang Nam chỉ có thể bán hàng với cái giá bằng hoặc cao hơn giá quy định của hệ thống.
Đôi lót giày này là nhóm hàng hoá đầu tiên mà hệ thống yêu cầu Giang Nam bán, giá quy định là hai nghìn tệ một đôi. Giang Nam cần phải bán được mười đôi trong vòng bảy ngày, nếu hết thời gian mà không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị hệ thống trừng phạt rất nghiêm, nghe nói là sẽ cắt mất thằng em quý báu.
Tuy không biết cái trừng phạt mà hệ thống bảo là thật hay giả, nhưng Giang Nam không muốn mạo hiểm thân thể mình, lỡ như là thật thì cuộc sống hạnh phúc sau này của hắn coi như đi tong.
Nhân lúc không có khách nào trước sạp hàng, Giang Nam lôi giao diện hệ thống ra xem.
Tên cửa hàng: Hắc Điếm
Cửa hàng cấp: 0
Hàng hoá có thể bán: 1
Hàng hoá đang bán: Lót giày hiệu Thiên Hương Vân Ngoại
Giá quy định hàng hoá hiện tại: 2000/đôi
Số lượng hàng hoá hiện tại còn dư: 10 đôi
Nhiệm vụ tiêu thụ hiện tại: Bán toàn bộ số lượng hàng hoá trên giá để hàng trong bảy ngày.
(Phần thưởng: "Được trích 10% tổng số tiền bán được, tặng hai đôi lót giày hiệu Thiên Hương Vân Ngoại.)
(Trừng phạt: Lấy tiểu huynh đệ của kí chủ đi ngâm rượu Nhân Tiên.)
Mỗi lần đọc cái dòng trừng phạt này là Giang Nam chỉ muốn chửi đổng, thật không biết đây là cái trò trừng phạt do tên trẩu tre khốn kiếp nào nghĩ ra, cắt chú em ra thì thôi, lại còn mang đi ngâm "rượu Nhân Tiên", quả thực không bằng cầm thú.
Giang Nam tưởng tượng cái cảnh chú em của mình bị ngâm trong bình rượu, lập tức thấy rợn tóc gáy, thân thể không tự chủ được mà rùng mình một cái.
"Anh ơi, anh ơi, chúng ta chơi một trò chơi được không?"
Đột nhiên một giọng nói dễ thương vang lên bên tai, Giang Nam ngẩng đầu lên thì thấy một mỹ nữ ăn mặc mát mẻ, vóc dáng nuột nà chẳng rõ đã đến trước sạp hàng của mình từ lúc nào.
Mỹ nữ này đang giơ một cái gậy tự sướng lên. Lúc này Giang Nam và mỹ nữ kia đồng thời xuất hiện trong màn hình điện thoại ở mặt khác của chiếc gậy tự sướng. Hiển nhiên mỹ nữ này đang live stream.
Ở cái thời đại mạng Internet phổ biến khắp nơi này, live stream không còn là chuyện mới mẻ gì. Giang Nam có không ít bạn bè cũng hay live stream, chỉ là phần lớn không có fan gì cả, mà mỹ nữ trước mặt này hình như có không ít fan. Giang Nam nhìn lên màn hình thì thấy bình luận hiện lên rất nhanh, có người còn không ngừng tặng quà, điều này chứng tỏ mỹ nữ này dường như là một streamer khá nổi tiếng.
"Này anh..."
Thấy Giang Nam chả nói năng gì, mỹ nữ lại cười tươi rồi gọi một tiếng.
[Ha ha, Bạch Bạch của chúng ta bị bơ rồi kìa]
[Ghẹo trai thất bại rồi, đổi người khác đi]
[Anh chàng này đúng là lạnh lùng ghê]
[...]
Những dòng bình luận nhanh chóng lướt qua, Giang Nam chỉ đơ ra giây lát thôi đã bị dán cho cái mác "lạnh lùng".
"Này cô, cô muốn mua lót giầy à?"
Cuối cùng thì Giang Nam đã mở miệng.
[Phì...]
[Ha ha ha ha...]
[Anh trai này tuyệt quá...]
[Chuyên nghiệp quá đi mà...]
[...]
Giang Nam nói một câu mà khiến khu bình luận sôi trào cả lên.
Thu Nguyệt Bạch đang cầm gậy tự sướng khẽ nhíu mày, thầm oán cái tên đầu gỗ trước mặt ngố quá, một mỹ nữ xinh đẹp như này chủ động tiếp cận mà kết quả là anh ta lại hỏi mỹ nữ coi có mua lót giày không, với cái chỉ số EQ này thì chắc chắn là FA rồi!
Lòng thì oán thầm như vậy, nhưng Thu Nguyệt Bạch vẫn tươi cười như hoa. Một khi live stream thì phải bày ra khuôn mặt đẹp đẽ nhất, đó là đạo đức nghề nghiệp của những streamer ưu tú.
"Anh ơi, anh có bạn gái chưa?"
Thu Nguyệt Bạch cố tình đùa giỡn tên đầu gỗ trước mặt, vì vậy lâm thời thay đổi cách tiếp cận.
"Ồ, không có." Giang Nam lắc đầu.
Quả nhiên là FA thật.
Thu Nguyệt Bạch mỉm cười, sau đó khẽ cắn môi dưới ra bộ thẹn thùng, nhỏ nhẹ hỏi: "Vậy, anh có đồng ý để em làm bạn gái anh không?"
[Bạch Bạch đang giúp người nghèo đấy à?]
[Ha ha ha ha, Bạch Bạch lại đang tán tỉnh rồi]
[Anh trai ơi, phải cố gắng, phải tiếp tục tỏ ra lạnh lùng đi]
[Cược mười túi quẩy cay là anh chàng này sẽ cắn câu]
[...]
Đám fan thường xem live stream của Thu Nguyệt Bạch cũng hiểu chiêu trò của cô nàng, nên đều chờ mong những gì sắp xảy ra kế tiếp.
Giang Nam sửng sốt, không ngờ là Thu Nguyệt Bạch lại đột ngột tung ra một câu như vậy. Kỳ thật được một đại mỹ nữ như vậy "tỏ tình" là một việc rất sảng khoái, chẳng qua Giang Nam không có ngu, đối phương đang live stream, xem chừng đang câu hắn mà thôi.
Ừm, vậy xem chiêu của ai cao hơn.
Giang Nam hạ quyết tâm, trực tiếp biểu hiện cái tướng Trư Bát Giới kiểu được yêu thương mà sợ hãi, còn lè lưỡi liếm liếm môi: "Anh không nghe nhầm chứ, em nói cái gì cơ? Có thể nói lại được không?"
[Ha ha, cắn câu rồi]
[Lạnh lùng, tiếp tục lạnh lùng có được không]
[Quả nhiên không kẻ nào có thể chống cự được sức quyến rũ của Bạch Bạch mà]
[Ôi chao, đúng là một chàng trai đơn thuần...]
[...]
Giang Nam chỉ trả lời một câu đã khiến các dòng bình luận bay vọt.
Thấy cá đã cắn câu, Thu Nguyệt Bạch nở nụ cười đầy đắc chí trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, híp đôi mắt lại, nói: "Em bảo là để em làm bạn gái anh có được không?"
"Em nói thật hở?" Giang Nam tỏ ra rất kích động, kiểu hưng phấn như nhặt được vàng.
"Đương nhiên là thật rồi." Thu Nguyệt Bạch cười một tiếng.
"Vậy em sẽ ngoan ngoãn nghe lời chứ?" Giang Nam lại hỏi.
"Nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời nha." Thu Nguyệt Bạch gật đầu đầy ngọt ngào, diễn rất thật.
"Tốt quá, anh đồng ý!" Giang Nam vung tay lên, sau đó cầm một đôi lót giày lên từ trên sạp hàng: "Bé ngoan, nghe lời, mua đôi lót giày này trước đi!"
Giang Nam cảm thấy thời tiết như này rất phù hợp cho việc kết bạn, người lạ đi qua bên người chỉ cần một ánh mắt là "quen thuộc" rồi.
Nhưng không khí nóng nực vẫn tạo ra mấy cái hiệu ứng tiêu cực, đó là mọi người sẽ dễ nóng giận, cáu kỉnh.
Ví dụ như bà chị trước mặt này.
"Cái gì? Một nghìn tệ một đôi?! Cái lót giày này của cậu khâu từ vàng à?"
Bà chị đứng trước quầy hàng nãy hãy còn nghiêm túc lựa chọn những nửa ngày, sau khi nghe báo giá thì trở mặt luôn, cầm chiếc lót giầy trong tay ném thẳng tới trước mặt Giang Nam.
"Chị ơi, chị nghe nhầm rồi, lót giầy này của tôi không phải là một nghìn tệ một đôi đâu..."
Giang Nam rất tốt tính, khuôn mặt vẫn mỉm cười thật tươi, nhẹ nhàng từ tốn giải thích.
"Chị mày đã nói rồi, làm gì có chuyện lót giày mà bán một nghìn tệ một đôi chứ!" Bà chị kia nghe vậy thì sắc mặt mới dịu đi đôi chút.
Giang Nam tiếp tục nói: "Quả thực lót giày này không phải có giá một nghìn tệ một đôi, mà là một nghìn tệ một chiếc, nếu là một đôi thì phải hai nghìn tệ."
"Cái gì?"
Nghe vậy, bà chị kia như bị người ta đạp trúng đuôi mà giãy nảy hét lên: "Hai nghìn tệ cho một đôi lót giày?! Sao cậu không đi ăn cướp luôn đi?! Cậu trông xinh trai vậy mà đầu óc lại có vấn đề thế này. Tôi khuyên cậu đi tới bệnh viện phía đối diện chữa cho hết bệnh đi rồi hãy về bán hàng! Cái quái gì chứ!"
Phi!
Bà chị như mắng chưa đã, nhổ thêm một bãi nước bọt xong mới bực tức quay đít đi thẳng.
"Mười bảy."
Giang Nam lặng lẽ đếm. Đây đã là vị khách thứ mười bảy ghé thăm sạp hàng của hắn rồi, không ai ngoại lệ, tất cả đều bị cái giá trên trời hai nghìn tệ làm cho bỏ chạy. Chị gái vừa rồi không phải người có thái độ khác người nhất, có bác gái còn ném thẳng lót giày vào mặt Giang Nam, còn có một ông anh vừa nghe giá cả xong suýt thì túm Giang Nam ra đập cho một trận.
Giang Nam rất cảm thông cho những phản ứng ấy của mọi người, mà khoan nói tới bọn họ, cho dù chính bản thân Giang Nam cũng không tài nào chấp nhận được cái "giá ăn cướp" hai nghìn tệ cho một đôi lót giày.
Chỉ có điều đây không phải do hắn. Ban đầu hắn chỉ định làm chút buôn bán nhỏ trong dịp nghỉ hè để kiếm ít phí sinh hoạt, bỗng dưng lại bị "Hệ Thống Thần Điếm" quấn lấy, phải bán những vật phẩm do hệ thống cung cấp, mà giá cả cũng do hệ thống quyết định. Là kí chủ, Giang Nam chỉ có thể bán hàng với cái giá bằng hoặc cao hơn giá quy định của hệ thống.
Đôi lót giày này là nhóm hàng hoá đầu tiên mà hệ thống yêu cầu Giang Nam bán, giá quy định là hai nghìn tệ một đôi. Giang Nam cần phải bán được mười đôi trong vòng bảy ngày, nếu hết thời gian mà không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị hệ thống trừng phạt rất nghiêm, nghe nói là sẽ cắt mất thằng em quý báu.
Tuy không biết cái trừng phạt mà hệ thống bảo là thật hay giả, nhưng Giang Nam không muốn mạo hiểm thân thể mình, lỡ như là thật thì cuộc sống hạnh phúc sau này của hắn coi như đi tong.
Nhân lúc không có khách nào trước sạp hàng, Giang Nam lôi giao diện hệ thống ra xem.
Tên cửa hàng: Hắc Điếm
Cửa hàng cấp: 0
Hàng hoá có thể bán: 1
Hàng hoá đang bán: Lót giày hiệu Thiên Hương Vân Ngoại
Giá quy định hàng hoá hiện tại: 2000/đôi
Số lượng hàng hoá hiện tại còn dư: 10 đôi
Nhiệm vụ tiêu thụ hiện tại: Bán toàn bộ số lượng hàng hoá trên giá để hàng trong bảy ngày.
(Phần thưởng: "Được trích 10% tổng số tiền bán được, tặng hai đôi lót giày hiệu Thiên Hương Vân Ngoại.)
(Trừng phạt: Lấy tiểu huynh đệ của kí chủ đi ngâm rượu Nhân Tiên.)
Mỗi lần đọc cái dòng trừng phạt này là Giang Nam chỉ muốn chửi đổng, thật không biết đây là cái trò trừng phạt do tên trẩu tre khốn kiếp nào nghĩ ra, cắt chú em ra thì thôi, lại còn mang đi ngâm "rượu Nhân Tiên", quả thực không bằng cầm thú.
Giang Nam tưởng tượng cái cảnh chú em của mình bị ngâm trong bình rượu, lập tức thấy rợn tóc gáy, thân thể không tự chủ được mà rùng mình một cái.
"Anh ơi, anh ơi, chúng ta chơi một trò chơi được không?"
Đột nhiên một giọng nói dễ thương vang lên bên tai, Giang Nam ngẩng đầu lên thì thấy một mỹ nữ ăn mặc mát mẻ, vóc dáng nuột nà chẳng rõ đã đến trước sạp hàng của mình từ lúc nào.
Mỹ nữ này đang giơ một cái gậy tự sướng lên. Lúc này Giang Nam và mỹ nữ kia đồng thời xuất hiện trong màn hình điện thoại ở mặt khác của chiếc gậy tự sướng. Hiển nhiên mỹ nữ này đang live stream.
Ở cái thời đại mạng Internet phổ biến khắp nơi này, live stream không còn là chuyện mới mẻ gì. Giang Nam có không ít bạn bè cũng hay live stream, chỉ là phần lớn không có fan gì cả, mà mỹ nữ trước mặt này hình như có không ít fan. Giang Nam nhìn lên màn hình thì thấy bình luận hiện lên rất nhanh, có người còn không ngừng tặng quà, điều này chứng tỏ mỹ nữ này dường như là một streamer khá nổi tiếng.
"Này anh..."
Thấy Giang Nam chả nói năng gì, mỹ nữ lại cười tươi rồi gọi một tiếng.
[Ha ha, Bạch Bạch của chúng ta bị bơ rồi kìa]
[Ghẹo trai thất bại rồi, đổi người khác đi]
[Anh chàng này đúng là lạnh lùng ghê]
[...]
Những dòng bình luận nhanh chóng lướt qua, Giang Nam chỉ đơ ra giây lát thôi đã bị dán cho cái mác "lạnh lùng".
"Này cô, cô muốn mua lót giầy à?"
Cuối cùng thì Giang Nam đã mở miệng.
[Phì...]
[Ha ha ha ha...]
[Anh trai này tuyệt quá...]
[Chuyên nghiệp quá đi mà...]
[...]
Giang Nam nói một câu mà khiến khu bình luận sôi trào cả lên.
Thu Nguyệt Bạch đang cầm gậy tự sướng khẽ nhíu mày, thầm oán cái tên đầu gỗ trước mặt ngố quá, một mỹ nữ xinh đẹp như này chủ động tiếp cận mà kết quả là anh ta lại hỏi mỹ nữ coi có mua lót giày không, với cái chỉ số EQ này thì chắc chắn là FA rồi!
Lòng thì oán thầm như vậy, nhưng Thu Nguyệt Bạch vẫn tươi cười như hoa. Một khi live stream thì phải bày ra khuôn mặt đẹp đẽ nhất, đó là đạo đức nghề nghiệp của những streamer ưu tú.
"Anh ơi, anh có bạn gái chưa?"
Thu Nguyệt Bạch cố tình đùa giỡn tên đầu gỗ trước mặt, vì vậy lâm thời thay đổi cách tiếp cận.
"Ồ, không có." Giang Nam lắc đầu.
Quả nhiên là FA thật.
Thu Nguyệt Bạch mỉm cười, sau đó khẽ cắn môi dưới ra bộ thẹn thùng, nhỏ nhẹ hỏi: "Vậy, anh có đồng ý để em làm bạn gái anh không?"
[Bạch Bạch đang giúp người nghèo đấy à?]
[Ha ha ha ha, Bạch Bạch lại đang tán tỉnh rồi]
[Anh trai ơi, phải cố gắng, phải tiếp tục tỏ ra lạnh lùng đi]
[Cược mười túi quẩy cay là anh chàng này sẽ cắn câu]
[...]
Đám fan thường xem live stream của Thu Nguyệt Bạch cũng hiểu chiêu trò của cô nàng, nên đều chờ mong những gì sắp xảy ra kế tiếp.
Giang Nam sửng sốt, không ngờ là Thu Nguyệt Bạch lại đột ngột tung ra một câu như vậy. Kỳ thật được một đại mỹ nữ như vậy "tỏ tình" là một việc rất sảng khoái, chẳng qua Giang Nam không có ngu, đối phương đang live stream, xem chừng đang câu hắn mà thôi.
Ừm, vậy xem chiêu của ai cao hơn.
Giang Nam hạ quyết tâm, trực tiếp biểu hiện cái tướng Trư Bát Giới kiểu được yêu thương mà sợ hãi, còn lè lưỡi liếm liếm môi: "Anh không nghe nhầm chứ, em nói cái gì cơ? Có thể nói lại được không?"
[Ha ha, cắn câu rồi]
[Lạnh lùng, tiếp tục lạnh lùng có được không]
[Quả nhiên không kẻ nào có thể chống cự được sức quyến rũ của Bạch Bạch mà]
[Ôi chao, đúng là một chàng trai đơn thuần...]
[...]
Giang Nam chỉ trả lời một câu đã khiến các dòng bình luận bay vọt.
Thấy cá đã cắn câu, Thu Nguyệt Bạch nở nụ cười đầy đắc chí trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, híp đôi mắt lại, nói: "Em bảo là để em làm bạn gái anh có được không?"
"Em nói thật hở?" Giang Nam tỏ ra rất kích động, kiểu hưng phấn như nhặt được vàng.
"Đương nhiên là thật rồi." Thu Nguyệt Bạch cười một tiếng.
"Vậy em sẽ ngoan ngoãn nghe lời chứ?" Giang Nam lại hỏi.
"Nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời nha." Thu Nguyệt Bạch gật đầu đầy ngọt ngào, diễn rất thật.
"Tốt quá, anh đồng ý!" Giang Nam vung tay lên, sau đó cầm một đôi lót giày lên từ trên sạp hàng: "Bé ngoan, nghe lời, mua đôi lót giày này trước đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.