Chương 9: Chuộc Tội - Địa Cầu Đỏ [7]
Liên Hề Liên Hề
29/03/2024
chương 9:
Lời của Tanysell làm cho Ethan toát một thân mồ hôi lạnh. Cậu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, phóng ngay sang phòng y tế cách vách, khởi động máy tính mở hồ sơ bệnh án của tất cả nhân viên y tế trước đây lên, ngẫu nhiên chọn vài người rồi đọc lướt qua.
Không ngoài dự đoán, trước sự kiện biến mất xảy ra, rất nhiều người tới khám bác sĩ tâm lý đều than thở tình trạng mình bị mất ngủ, lo âu, khó tập trung tinh thần, cùng với nghe thấy những âm thanh không tồn tại... Ngay cả những người không có báo cáo về vấn đề tâm lý thì cũng gặp phải vấn đề thể chất, ví dụ như cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đau đầu, chóng mặt, buồn nôn. Tình trạng chấn thương tại nơi làm việc cũng tăng lên rõ rệt. Hơn mười hồ sơ mà cậu mở ngẫu nhiên, toàn bộ không nhiều thì ít đều có vấn đề.
“Ethan! Cậu đang mân mê gì ở đó vậy! Đi thôi!” Samuel hét lên từ bên ngoài: “Nơi quỷ quái này chẳng thấy cái bóng ma nào.”
Hai chữ bóng ma càng khiến Ethan cảm thấy sởn gai ốc.
Trở lại đại sảnh, những người khác cũng không tìm thấy dấu vết bất kỳ ai. Lúc này trời đã ngả hoàng hôn, ba mặt trăng lớn nhỏ xa gần khác nhau tạo thành một đường cong mơ hồ trên bầu trời đêm màu chàm. Ở đường chân trời nơi xa, đằng sau những dãy núi mang hình thù kỳ lạ được bao trùm bởi một vùng hoa tử la lan diễm lệ. Ánh nắng chiều nghiêng xuống đám thực vật hình nón gần đó khiến chúng đổ bóng thật dài; hình thành nên góc độ lạ lùng, luôn mang đến cho người ta cảm giác không thích hợp.
Mẫu Thuyền ra lệnh cho họ nghỉ tại căn cứ đêm nay. Rất nhiều phi nhân đề nghị chia nhau ngủ tại phòng riêng của các nhân viên khai hoang, nhưng Ethan không nghĩ đó là một ý hay. Cậu thấp giọng vội vàng nói với Samuel: “Người trên Mẫu Thuyền đi nghỉ rồi, tốt nhất chúng ta mau đi tìm loại thực vật mà Tanysell nói.”
“Đừng nóng vội, phải chờ tối nay mọi người xem đoạn video kia rồi giải thích tình hình thì mọi người mới hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ.”
Ethan lập tức vội vàng nói: “Đừng! Năm mươi người chúng ta đa số đều bị cưỡng chế kéo vào đây, phần lớn có tinh thần bất ổn, vào lúc này mà anh cho họ xem video thì chỉ mang đến hỗn loạn mà thôi!”
Samuel cau mày, xoay người nhìn Ethan: “Ý cậu là không nói cho bọn họ biết, mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt?”
Nghe ra thái độ không vui rõ ràng trong giọng nói của Samuel, Ethan thật sự cạn lời; thầm nghĩ, một phi nhân vào Cấm Thành như anh sao tự dưng giàu lòng trắc ẩn quá vậy. Vì thế cậu hạ giọng khuyên nhủ: “Đâu phải việc gì cũng nói rõ ràng đúng không? Anh và 9 người kia là lãnh đạo của tổ chức lần này, anh bảo họ làm gì thì họ làm theo đó. Nhưng chúng ta phải sớm hành động. Tôi đã xem hồ sơ bệnh án của các nhân viên bị mất tích, trước khi thứ đó xuất hiện, mọi người đều rơi vào trạng thái tinh thần không ổn định. Nếu tiếp tục kéo dài, tôi lo người của chúng ta rồi cũng sẽ gặp vấn đề.”
Đúng lúc này, cách đó không xa lại nổ ra trận náo loạn. Nữ Beta vốn khóc lóc không ngừng chợt bịt chặt hai tai, sợ hãi co rúm trên ghế dựa, cơ thể run bần bật và không ngừng hét lên: “Dừng lại! Dừng lại! Im đi!!!”
Một nam Beta trạc tuổi cố gắng trấn an nhưng người phụ nữ vẫn không ngừng, trừng to đôi mắt không ngừng la hét mấy từ “Im đi! Im đi! Im đi! Tao không muốn chết!” như thế. Thanh âm nghẹn ngào thê lương như đỗ quyên hấp hối trong vũng máu, càng thêm quỷ dị trong ánh hoàng hôn diễm lệ tại Địa Cầu Đỏ.
Ethan bước nhanh tới hỏi chuyện nam Beta. Anh ta trả lời, cô ta hỏi bọn tôi vừa nãy là ai lên tiếng nói chuyện, nhưng thật sự không ai nói chuyện với cô ta cả, rồi đột nhiên cô ta bắt đầu la hét ầm ĩ.
Lòng Ethan chùng xuống, nhớ tới những tập hồ sơ tâm lý kia cũng từng đề cập tới một thứ âm thanh không tồn tại nói chuyện với họ. Cậu ngồi xổm trước mặt cô, thử kéo hai bàn tay đang bịt chặt hai tai xuống để giao tiếp, nhưng căn bản cô không nghe thấy.
Lúc này Tanysell bước ra từ đám đông, đưa tay đặt lên trán người phụ nữ, con mắt thứ ba trên trán hé mở. Trong phút chốc Ethan cảm thấy chung quanh có gì đó thay đổi, giống như bầu không khí hỗn loạn đột nhiên trở nên yên tĩnh; sức mạnh vô hình hút lấy tiếng gào thét chói tai, làm lắng xuống nỗi nôn nóng bất an trong lòng mọi người. Tanysell thấp giọng lẩm bẩm mấy câu bằng tiếng Eve tinh, có lẽ là một dạng kinh cầu nguyện. Cuối cùng người phụ nữ kia cũng bình tĩnh lại, không la hét nữa, ngửa đầu đờ đẫn nhìn vị tư tế đang nhìn mình bằng ánh mắt chăm chú với khuôn mặt xót thương.
Đôi mắt trên trán Tanysell chậm rãi khép lại, đôi tay trắng nõn khẽ vuốt ve gò má người phụ nữ, động tác tràn ngập sự thương tiếc và dịu dàng vô hạn.
Ethan nhìn đến ngây ngốc, bỗng nảy lên hy vọng người mà bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve là mình. Hoảng sợ với chính suy nghĩ của mình, cậu vội vã cắn đầu lưỡi để mình tỉnh táo lại.
“Nói cho ta biết cô nghe thấy gì?” Tanysell nhẹ giọng hỏi.
Người phụ nữ hơi co người, như thể vẫn chưa tỉnh hồn. Cô lấy tay áo lau nước mắt trên khuôn mặt sợ hãi, ngập ngừng chốc lát rồi nói với giọng nhỏ như muỗi kêu: “Nó rất to lớn... rất lớn... tất cả chúng ta đều sẽ chết… Không… so với chết còn đáng sợ hơn… chúng ta sẽ bị nó ăn thịt và biến thành một bộ phận của nó... Tôi sẽ không bao giờ gặp được con gái..... Bốn năm rồi tôi không nhìn thấy con bé!” Nói xong cô lại khóc nức nở.
“Nó?” Một Alpha bên cạnh hỏi: “Cô nói vớ vẩn gì vậy?”
Tanysell liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt ấy hết sức sắc bén làm tên Alpha cao to hơn hắn rất nhiều kia cảm thấy ớn lạnh. Khi quay đầu lại, Tanysell đã khoác lên vẻ mặt ôn hòa từ bi, tốc độ thay đổi cực nhanh làm Ethan nghẹn họng nhìn trân trối.
“Nó nói chuyện với cô bằng ngôn ngữ Trái đất à?”
“Tôi không biết. . . Tôi không thể nói rõ…” Giọng người phụ nữ run rẩy, hai tay không ngừng vò vạt áo: “Từ khi đặt chân tới hành tinh này tôi đã nghe thấy; lúc đầu chỉ loáng thoáng mơ hồ, giống như bị ù tai, nhưng sau khi đi vào đây thì càng rõ hơn.”
Tanysell đột nhiên đưa tay chạm vào vòng cổ của người phụ nữ, thông tin cá nhân trong vòng cổ truyền từ các đầu ngón tay đến kho dữ liệu của hắn. Vạn tức cầu lượn vòng quanh bên cạnh lập tức bay đến trước mặt hắn, chiếu ra vài tài liệu viết bằng tiếng Eve. Từ một vài từ ngữ Trái đất rải rác, Ethan nhận ra đây là một hồ sơ bệnh án.
“Không có tiền sử bệnh tâm thần phân liệt.” Tanysell thu hồi vạn tức cầu với vẻ mặt ngưng trọng. Trước khi con người tiếp xúc với đồ vật hoặc di tích có liên quan tới Thương Thần, họ thường sẽ có linh cảm nhất định; một số người bẩm sinh nhạy cảm hoặc thần kinh hơi yếu càng dễ bị ảnh hưởng.
Ethan tiến lại gần hắn: “Ý cô ấy muốn nói là gì?”
Tanysell trầm ngâm: “Nuốt chửng... Tái sinh... Sẽ không phải bà ta đó chứ...” Mắt hắn lấp lóe tia sáng, chớp mắt lóe lên tia vui sướng: “E rằng chúng ta không còn nhiều thời gian như vẫn tưởng.”
Chứng kiến mọi việc xảy ra, Samuel biết những lời Ethan nói là hoàn toàn xác thực. Hắn lập tức triệu tập 9 người kia, mỗi người dẫn theo một đoàn chừng mười người tản ra quanh căn cứ tìm kiếm sinh vật màu lam hình nón mà Tanysell đã đề cập. Còn Ethan và Tanysell ở lại căn cứ tiếp tục rà soát các tài liệu ghi chép lưu trong hệ thống máy tính.
Mọi người cảm thấy khó hiểu với ý định ra ngoài hơn nửa đêm của đám người Samuel. Song khi thấy sắc mặt của 9 người dẫn đầu đều có vẻ căng thẳng, họ không dám hỏi nhiều, tiếp bước đi theo.
Ngay khi họ rời đi, Ethan đã yêu cầu máy tính mở nhiều tài liệu để xem xét. Càng đọc, sắc mặt cậu càng tái nhợt, bỗng đứng dậy đi về phía Tanysell – đang ngồi thảnh thơi trên ghế sofa giữa đại sảnh hình tròn.
Chẳng biết tư tế Eve tinh lấy từ đâu một chai rượu vang đỏ chưa bật nắp, rót rượu vào ly rồi từ tốn nhâm nhi. Hắn điều chỉnh màn hình hiển thị trên tường, chiếu khung cảnh xung quanh căn cứ lên mặt tường trắng toát. Ánh sáng tím sẫm dần trải xuống bình nguyên, ba vầng trăng bạc cực lớn treo lơ lửng trên không phản chiếu lẫn nhau, đồng cỏ đỏ rực phủ một tầng sương tuyết màu bạc.
“Tất cả thực vật trên hành tinh này đều kết nối với nhau!” Ethan chạy tới trước mặt Tanysell rồi nói: “Kết quả kiểm tra cho thấy, chất lỏng chảy ra từ tiêu bản thực vật do người ở đây thu thập, cùng một thành phần với máu động vật trên hành tinh này! Những 'thực vật' bên ngoài kia kỳ thực đều là động vật!”
Tanysell nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Ethan, khẽ cười, chỉ chỉ chỗ bên cạnh mình: “Ngồi xuống đi.”
Thấy bộ dạng hắn hết sức dửng dưng, Ethan tức sắp phát điên. Cậu không rõ tại sao Samuel lẫn tư tế lại trấn tĩnh như vậy, họ có biết rằng mình có thể sẽ lập tức phải đối mặt với tình huống hoàn toàn không thể lý giải không? Ethan không muốn mình chết sớm như vậy, cậu còn rất nhiều việc chưa làm. Trong 30 năm cuộc đời, cậu ngoan ngoãn sống một cuộc sống buồn tẻ tĩnh mịch suốt hai mươi chín năm, vậy mà một năm phóng túng cuối cùng lại đẩy cậu vào một nơi như Cấm Thành.
Cậu không thể kết thúc đời mình ở đây được.
“Anh nói xem tại sao Thương Thần kia ba năm mới xuất hiện một lần, trong ba năm đó nó trốn ở đâu? Hành tinh này quá quỷ dị...” Ethan đi tới đi lui trước mặt Tanysell, không có cách nào bình tĩnh: “Hồi còn ở Cục Năng Lượng tôi từng đi khảo sát không ít hành tinh nguyên sơ chưa khai phá, ngay cả những nơi xa xôi kỳ lạ cũng không kỳ quái bằng nơi này… Anh không cảm thấy sao? Tất cả 'thực vật' đều liên kết với nhau, ngay cả khi đi ngủ động vật cũng mọc ra dây leo nối với thân rễ cắm dưới đất... Bản thân hành tinh này dường như chính là một vật thể sống!”
“Ethan.” Tanysell hơi cao giọng, trong ngữ điệu ẩn chứa vẻ uy nghiêm: “Qua đây, ngồi xuống.”
Ethan ngừng bước, ngữ điệu Tanysell đột nhiên trở nên lạnh lùng khiến cậu khó mà cự tuyệt. Cậu đứng cứng ngắc một lát, rồi mới miễn cưỡng bước tới ngồi xuống đầu bên kia ghế sô pha.
Tanysell đưa ly rượu trên tay cho cậu: “Chai rượu này giấu sau đống rau dưa thối rữa, có vẻ chưa bị Thương Thần ô nhiễm, có tác dụng giảm bớt lo âu.”
Ethan do dự nhận lấy ly rượu, trên thành ly còn in dấu môi tư tế, chất lỏng bên trong đỏ như máu, lắc lư miệng ly để lại một vệt đỏ nhàn nhạt. Cậu nhíu mày: “Tư tế các vị có thể uống rượu sao?”
“Mỗi ngày không quá một ly.” Tanysell thoải mái đáp: “Chúng tôi tin rằng việc tuân theo bản năng tiết chế thích hợp mới là tốt nhất. Bất kể hành vi đó cực đoan đến đâu cũng không có cách nào đưa chúng tôi đến gần hơn với thần.”
“Thần?” Ethan cười khổ nói: “Nếu đó thật sự là Thương Thần của các vị, vậy chẳng lẽ các vị bỏ công tu luyện chính là muốn biến thành một thứ như thế?”
“Nếu có thể siêu việt*, không bị thời gian và không gian trói buộc, biến thành như vậy có gì không tốt?” Tanysell đùa nghịch vạn tức cầu trên tay, khẽ thở dài: “Cậu biết đấy, tư tế Eve tinh chúng tôi cũng chia làm hai phái. Phần lớn các tư tế đi theo con đường chính thống, tín ngưỡng Tự Thần, lấy Tự Thần làm giáo lý chuẩn; mà một bộ phận khác, như tôi chẳng hạn, càng thêm sùng kính trước sức mạnh thần bí của Thương Thần. Đó cũng là lý do tôi nhất định phải tham gia nhiệm vụ cứu viện lần này, hơn nữa tự mình đặt chân tới Địa Cầu Đỏ cùng các cậu. Ngay cả Thánh Điện nơi tôi trực thuộc cũng bất đồng lý tưởng với tôi.”
Ethan kinh ngạc trừng mắt nhìn người đàn ông tinh xảo như búp bê cổ trước mặt. Không ngờ người tràn đầy ánh sáng như này thực chất lại tôn thờ quái vật; trong mắt người Trái Đất đây không phải là kiểu sùng bái ác thần như Satan sao? Rõ ràng là tín ngưỡng không đội trời chung với Tự Thần, tại sao hắn nói như thể đó chỉ là hai nhánh khác nhau của một tôn giáo?
Thế giới quan của người Eve bọn họ thực đúng là đặc biệt.
Ethan hít một hơi thật sâu, bỗng ngẩng đầu uống cạn ly rượu. Hương rượu nồng nàn mang theo chút vị tanh giống như máu trượt xuống thực quản, rượu tràn qua đọng lại bên khóe môi, uốn lượn chảy dọc theo hàm dưới xuống cổ, tuyệt đẹp như máu. Tanysell nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu, ngón tay bất động thanh sắc vuốt ve vạn tức cầu của mình, tất cả thông tin cá nhân thuộc về Ethan lập tức chảy vào đầu hắn.
Vốn dĩ hắn chỉ chú ý tới Samuel, nhưng sức mạnh trực giác của chàng trai Beta này vượt quá dự kiến của hắn. Hứng thú của hắn đối với Ethan cũng theo đó tăng lên.
“Trông vậy mà là tội phản quốc, thật là nhìn không ra…”
Ethan không hề phòng bị, sặc một ngụm rượu, chật vật lấy tay áo lên che miệng, ho khan một tiếng, có chút lắp bắp nói: “Anh... anh nói cái gì?”
Tanysell hơi nghiêng đầu, bộ dáng hết sức ngây thơ: “Không có gì, tôi chỉ tò mò chút thôi.”
Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên xấu hổ, nói đúng hơn là Ethan đơn phương cảm thấy xấu hổ. Lửa giận âm ỉ cháy dưới đáy lòng hòa cùng nỗi nôn nóng bất an, song vì nhẫn nhịn đã quen nên không dễ bộc lộ ra ngoài.
Thấy cậu né tránh tầm mắt của mình, các đốt ngón tay nắm chặt ly rượu lại trở nên trắng bệch, Tanysell cười chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, chưa được sự cho phép đã tự tiện xem thông tin cá nhân của cậu.”
Kỳ thực trong lòng Ethan cũng biết, phi nhân vốn không có quyền riêng tư nào đáng nói, việc đối phương xem tư liệu của mình cũng chẳng có gì đáng trách. Chỉ có điều cậu mới vào Cấm Thành, chưa quen với cảm giác bị nhìn thấu; hơn nữa đối phương đã trịnh trọng nói lời xin lỗi, cậu cũng biết mình không có tư cách gì để tỏ ra tức giận. Vì thế cậu chậm rãi thở ra một hơi, điều chỉnh cảm xúc, đang định trả lời ‘không sao đâu’; nhưng lời chưa kịp thoát ra khỏi miệng, cậu đã trông thấy một vật ngắn và mảnh đang oằn mình bò về phía bọn họ trên mặt sàn trắng tinh, dường như là một con sâu.
Nhưng không phải căn cứ hoàn toàn đóng kín sao? Tại sao lại có sâu ở đây?
Ethan nheo mắt, thận trọng nhìn ngó thứ sinh vật đang tiến lại gần. Nó mỗi lúc một lớn theo sự thay đổi tầm nhìn. Dù vậy, giây phút cậu thật sự thấy rõ bộ dạng con sâu, nỗi sợ hãi theo bản năng vẫn khiến cậu dựng tóc gáy.
Đó là một con sâu thân hình trụ dài khoảng 20 centimet, to hơn con rết bình thường tuy nhiên nhìn không rõ chân. Cơ thể màu đen xám không có vỏ như đám sâu thông thường, mà giống như da của ốc sên không vỏ; mơ hồ nhìn thấy mạch máu màu đen bên dưới vặn vẹo theo từng động tác di chuyển. Nhưng thứ làm người ta sợ hãi chính là, nơi phần đầu nhăn nhúm của nó mơ hồ xuất hiện một khuôn mặt.
Một khuôn mặt giống với mặt người.
Ethan bật dậy định lùi ra sau, nhưng lại quên phía sau mình là sô pha, thế là ngã ngồi xuống đệm mềm. Cậu hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Tanysell, đối phương mặc dù kinh ngạc nhưng không quá sợ hãi, thậm chí còn có vài phần tò mò. Tư tế đứng dậy, cách nó chừng một, hai bước rồi ngồi xổm xuống.
Dường như con sâu kia cảm giác được cái nhìn chăm chú của hắn, nó bỗng ngừng chuyển động, cuộn tròn mình thành hình xoắn ốc rồi nằm im tại chỗ. Cách nó một đoạn nên Ethan không rõ gương mặt nó có biểu cảm gì, cũng chẳng biết thứ đó có ý thức hay không. Toàn thân cậu cứng ngắc ngồi trên sô pha, ly rượu trong tay đã đổ hơn phân nửa, làm bẩn lớp vải bọc ghế trắng muốt.
Tanysell âm thầm giằng co với con quái trùng. Phần đầu kỳ quái của nó phập phồng nhăn nhúm mơ hồ xếp thành hình dạng mặt người, nhưng lại có phần vặn vẹo, sưng húp và xấu xí. Nơi có vẻ là đôi mắt co lại thành hai đường thẳng dài ngắn không đồng nhất, chỗ cái miệng tạo thành một cái động, thò ra sợi lông tơ màu đen kỳ dị vẫn còn ngo ngoe. Mà trong thân thể mềm như thạch rau câu của nó dường như có thứ gì đó đang chuyển động.
Thật là một sinh vật đáng kinh tởm.
Tanysell xoay người cầm ly rượu trong tay Ethan, thuận tay đổ rượu xuống đất rồi úp ngược vào người con sâu. Con sâu chợt bị nhốt vào lồng giam trong suốt, nhưng vẫn không nhúc nhich như thể đã chết.
Lúc này Ethan mới dám nhích lên vài bước, mặt mũi nhăn nhó vì ghê tởm: “Thứ gì thế này? Sao nó lọt vào đây được? Chỗ này bị Jinna khóa kín rồi mà?”
Tanysell vẫn nhìn con quái trùng hết sức chăm chú, con mắt thứ ba trên trán bỗng mở ra.
Con mắt lần này mở lớn hơn hai lần trước, Ethan mới thấy rõ con mắt thứ ba kia dường như không có con ngươi, chỉ thuần một màu trắng bạc. Sắc mặt Tanysell đột nhiên thay đổi, hắn đột nhiên mở bừng mắt, tròng mắt màu xám kia chuyển thành trống rỗng, gương mặt vốn tinh xảo thường ngày bỗng trở nên nghiêm nghị.
Ethan không khỏi lui ra sau nửa bước, nhất thời không biết phải làm sao. Cậu từng nghe nói người Eve mở cả ba mắt thì có thể nhìn thấy “bản chất” thế giới này, nhưng bản chất là gì thì không ai mô tả được. Có điều cậu không biết, dáng vẻ khi người Eve mở toàn bộ ba con mắt lại trông thần quái như thế.
Trạng thái đó chỉ xảy ra trong thoáng chốc, bỗng Tanysell khép cả ba mắt lại. Khi mở mắt ra lần nữa thì con ngươi đã trở lại màu xám như ban đầu. Hắn thở dài một hơi rồi đứng dậy.
Ethan dồn dập hỏi như súng bắn liên thanh: “Anh thấy được gì? Nó là thứ gì? Là sinh vật bản địa đúng không? Nó vào bằng cách nào?”
Tanysell liếc cậu một cái, lắc đầu: “Cậu sẽ không muốn biết đâu.”
Ethan nghe câu này mà suýt nữa nổi điên, cậu ghét nhất loại người nói một nửa thì ngừng. Cố tình những người xung quanh cậu đều thích giả bộ bí ẩn như thế, đặc biệt là vị tư tế không bình thường trước mặt này.
Phương thức giao tiếp như đánh đố ấy chẳng có chút hiệu quả nào hết, tại sao cả đám Alpha và Omega đều không rõ điểm ấy nhỉ?
“Nó có liên quan gì đến Thương Thần của anh không? Chúng ta có cần giẫm chết nó luôn không?” Ethan nói xong liền muốn động thủ, song lại bị Tanysell cản lại: “Đừng, ta muốn giữ nó lại quan sát, cứ chờ đám người kia quay lại, đừng để bọn họ động vào anh ta.”
Ethan có chút thất vọng, thế nhưng đối mặt với khuôn mặt tràn đầy chân thành của Tanysell, cậu cũng không thể nói gì hơn, chỉ đành đồng ý.
Chỉ có điều vừa rồi Tanysell dùng “anh ta” thay vì “nó”?
Hắn nói nhầm chăng?
*****
Lưu ý: trong ngôn ngữ Trái Đất: “anh ấy”, “cô ấy” và “nó” có cách đọc khác nhau.
Lời của Tanysell làm cho Ethan toát một thân mồ hôi lạnh. Cậu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, phóng ngay sang phòng y tế cách vách, khởi động máy tính mở hồ sơ bệnh án của tất cả nhân viên y tế trước đây lên, ngẫu nhiên chọn vài người rồi đọc lướt qua.
Không ngoài dự đoán, trước sự kiện biến mất xảy ra, rất nhiều người tới khám bác sĩ tâm lý đều than thở tình trạng mình bị mất ngủ, lo âu, khó tập trung tinh thần, cùng với nghe thấy những âm thanh không tồn tại... Ngay cả những người không có báo cáo về vấn đề tâm lý thì cũng gặp phải vấn đề thể chất, ví dụ như cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đau đầu, chóng mặt, buồn nôn. Tình trạng chấn thương tại nơi làm việc cũng tăng lên rõ rệt. Hơn mười hồ sơ mà cậu mở ngẫu nhiên, toàn bộ không nhiều thì ít đều có vấn đề.
“Ethan! Cậu đang mân mê gì ở đó vậy! Đi thôi!” Samuel hét lên từ bên ngoài: “Nơi quỷ quái này chẳng thấy cái bóng ma nào.”
Hai chữ bóng ma càng khiến Ethan cảm thấy sởn gai ốc.
Trở lại đại sảnh, những người khác cũng không tìm thấy dấu vết bất kỳ ai. Lúc này trời đã ngả hoàng hôn, ba mặt trăng lớn nhỏ xa gần khác nhau tạo thành một đường cong mơ hồ trên bầu trời đêm màu chàm. Ở đường chân trời nơi xa, đằng sau những dãy núi mang hình thù kỳ lạ được bao trùm bởi một vùng hoa tử la lan diễm lệ. Ánh nắng chiều nghiêng xuống đám thực vật hình nón gần đó khiến chúng đổ bóng thật dài; hình thành nên góc độ lạ lùng, luôn mang đến cho người ta cảm giác không thích hợp.
Mẫu Thuyền ra lệnh cho họ nghỉ tại căn cứ đêm nay. Rất nhiều phi nhân đề nghị chia nhau ngủ tại phòng riêng của các nhân viên khai hoang, nhưng Ethan không nghĩ đó là một ý hay. Cậu thấp giọng vội vàng nói với Samuel: “Người trên Mẫu Thuyền đi nghỉ rồi, tốt nhất chúng ta mau đi tìm loại thực vật mà Tanysell nói.”
“Đừng nóng vội, phải chờ tối nay mọi người xem đoạn video kia rồi giải thích tình hình thì mọi người mới hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ.”
Ethan lập tức vội vàng nói: “Đừng! Năm mươi người chúng ta đa số đều bị cưỡng chế kéo vào đây, phần lớn có tinh thần bất ổn, vào lúc này mà anh cho họ xem video thì chỉ mang đến hỗn loạn mà thôi!”
Samuel cau mày, xoay người nhìn Ethan: “Ý cậu là không nói cho bọn họ biết, mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt?”
Nghe ra thái độ không vui rõ ràng trong giọng nói của Samuel, Ethan thật sự cạn lời; thầm nghĩ, một phi nhân vào Cấm Thành như anh sao tự dưng giàu lòng trắc ẩn quá vậy. Vì thế cậu hạ giọng khuyên nhủ: “Đâu phải việc gì cũng nói rõ ràng đúng không? Anh và 9 người kia là lãnh đạo của tổ chức lần này, anh bảo họ làm gì thì họ làm theo đó. Nhưng chúng ta phải sớm hành động. Tôi đã xem hồ sơ bệnh án của các nhân viên bị mất tích, trước khi thứ đó xuất hiện, mọi người đều rơi vào trạng thái tinh thần không ổn định. Nếu tiếp tục kéo dài, tôi lo người của chúng ta rồi cũng sẽ gặp vấn đề.”
Đúng lúc này, cách đó không xa lại nổ ra trận náo loạn. Nữ Beta vốn khóc lóc không ngừng chợt bịt chặt hai tai, sợ hãi co rúm trên ghế dựa, cơ thể run bần bật và không ngừng hét lên: “Dừng lại! Dừng lại! Im đi!!!”
Một nam Beta trạc tuổi cố gắng trấn an nhưng người phụ nữ vẫn không ngừng, trừng to đôi mắt không ngừng la hét mấy từ “Im đi! Im đi! Im đi! Tao không muốn chết!” như thế. Thanh âm nghẹn ngào thê lương như đỗ quyên hấp hối trong vũng máu, càng thêm quỷ dị trong ánh hoàng hôn diễm lệ tại Địa Cầu Đỏ.
Ethan bước nhanh tới hỏi chuyện nam Beta. Anh ta trả lời, cô ta hỏi bọn tôi vừa nãy là ai lên tiếng nói chuyện, nhưng thật sự không ai nói chuyện với cô ta cả, rồi đột nhiên cô ta bắt đầu la hét ầm ĩ.
Lòng Ethan chùng xuống, nhớ tới những tập hồ sơ tâm lý kia cũng từng đề cập tới một thứ âm thanh không tồn tại nói chuyện với họ. Cậu ngồi xổm trước mặt cô, thử kéo hai bàn tay đang bịt chặt hai tai xuống để giao tiếp, nhưng căn bản cô không nghe thấy.
Lúc này Tanysell bước ra từ đám đông, đưa tay đặt lên trán người phụ nữ, con mắt thứ ba trên trán hé mở. Trong phút chốc Ethan cảm thấy chung quanh có gì đó thay đổi, giống như bầu không khí hỗn loạn đột nhiên trở nên yên tĩnh; sức mạnh vô hình hút lấy tiếng gào thét chói tai, làm lắng xuống nỗi nôn nóng bất an trong lòng mọi người. Tanysell thấp giọng lẩm bẩm mấy câu bằng tiếng Eve tinh, có lẽ là một dạng kinh cầu nguyện. Cuối cùng người phụ nữ kia cũng bình tĩnh lại, không la hét nữa, ngửa đầu đờ đẫn nhìn vị tư tế đang nhìn mình bằng ánh mắt chăm chú với khuôn mặt xót thương.
Đôi mắt trên trán Tanysell chậm rãi khép lại, đôi tay trắng nõn khẽ vuốt ve gò má người phụ nữ, động tác tràn ngập sự thương tiếc và dịu dàng vô hạn.
Ethan nhìn đến ngây ngốc, bỗng nảy lên hy vọng người mà bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve là mình. Hoảng sợ với chính suy nghĩ của mình, cậu vội vã cắn đầu lưỡi để mình tỉnh táo lại.
“Nói cho ta biết cô nghe thấy gì?” Tanysell nhẹ giọng hỏi.
Người phụ nữ hơi co người, như thể vẫn chưa tỉnh hồn. Cô lấy tay áo lau nước mắt trên khuôn mặt sợ hãi, ngập ngừng chốc lát rồi nói với giọng nhỏ như muỗi kêu: “Nó rất to lớn... rất lớn... tất cả chúng ta đều sẽ chết… Không… so với chết còn đáng sợ hơn… chúng ta sẽ bị nó ăn thịt và biến thành một bộ phận của nó... Tôi sẽ không bao giờ gặp được con gái..... Bốn năm rồi tôi không nhìn thấy con bé!” Nói xong cô lại khóc nức nở.
“Nó?” Một Alpha bên cạnh hỏi: “Cô nói vớ vẩn gì vậy?”
Tanysell liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt ấy hết sức sắc bén làm tên Alpha cao to hơn hắn rất nhiều kia cảm thấy ớn lạnh. Khi quay đầu lại, Tanysell đã khoác lên vẻ mặt ôn hòa từ bi, tốc độ thay đổi cực nhanh làm Ethan nghẹn họng nhìn trân trối.
“Nó nói chuyện với cô bằng ngôn ngữ Trái đất à?”
“Tôi không biết. . . Tôi không thể nói rõ…” Giọng người phụ nữ run rẩy, hai tay không ngừng vò vạt áo: “Từ khi đặt chân tới hành tinh này tôi đã nghe thấy; lúc đầu chỉ loáng thoáng mơ hồ, giống như bị ù tai, nhưng sau khi đi vào đây thì càng rõ hơn.”
Tanysell đột nhiên đưa tay chạm vào vòng cổ của người phụ nữ, thông tin cá nhân trong vòng cổ truyền từ các đầu ngón tay đến kho dữ liệu của hắn. Vạn tức cầu lượn vòng quanh bên cạnh lập tức bay đến trước mặt hắn, chiếu ra vài tài liệu viết bằng tiếng Eve. Từ một vài từ ngữ Trái đất rải rác, Ethan nhận ra đây là một hồ sơ bệnh án.
“Không có tiền sử bệnh tâm thần phân liệt.” Tanysell thu hồi vạn tức cầu với vẻ mặt ngưng trọng. Trước khi con người tiếp xúc với đồ vật hoặc di tích có liên quan tới Thương Thần, họ thường sẽ có linh cảm nhất định; một số người bẩm sinh nhạy cảm hoặc thần kinh hơi yếu càng dễ bị ảnh hưởng.
Ethan tiến lại gần hắn: “Ý cô ấy muốn nói là gì?”
Tanysell trầm ngâm: “Nuốt chửng... Tái sinh... Sẽ không phải bà ta đó chứ...” Mắt hắn lấp lóe tia sáng, chớp mắt lóe lên tia vui sướng: “E rằng chúng ta không còn nhiều thời gian như vẫn tưởng.”
Chứng kiến mọi việc xảy ra, Samuel biết những lời Ethan nói là hoàn toàn xác thực. Hắn lập tức triệu tập 9 người kia, mỗi người dẫn theo một đoàn chừng mười người tản ra quanh căn cứ tìm kiếm sinh vật màu lam hình nón mà Tanysell đã đề cập. Còn Ethan và Tanysell ở lại căn cứ tiếp tục rà soát các tài liệu ghi chép lưu trong hệ thống máy tính.
Mọi người cảm thấy khó hiểu với ý định ra ngoài hơn nửa đêm của đám người Samuel. Song khi thấy sắc mặt của 9 người dẫn đầu đều có vẻ căng thẳng, họ không dám hỏi nhiều, tiếp bước đi theo.
Ngay khi họ rời đi, Ethan đã yêu cầu máy tính mở nhiều tài liệu để xem xét. Càng đọc, sắc mặt cậu càng tái nhợt, bỗng đứng dậy đi về phía Tanysell – đang ngồi thảnh thơi trên ghế sofa giữa đại sảnh hình tròn.
Chẳng biết tư tế Eve tinh lấy từ đâu một chai rượu vang đỏ chưa bật nắp, rót rượu vào ly rồi từ tốn nhâm nhi. Hắn điều chỉnh màn hình hiển thị trên tường, chiếu khung cảnh xung quanh căn cứ lên mặt tường trắng toát. Ánh sáng tím sẫm dần trải xuống bình nguyên, ba vầng trăng bạc cực lớn treo lơ lửng trên không phản chiếu lẫn nhau, đồng cỏ đỏ rực phủ một tầng sương tuyết màu bạc.
“Tất cả thực vật trên hành tinh này đều kết nối với nhau!” Ethan chạy tới trước mặt Tanysell rồi nói: “Kết quả kiểm tra cho thấy, chất lỏng chảy ra từ tiêu bản thực vật do người ở đây thu thập, cùng một thành phần với máu động vật trên hành tinh này! Những 'thực vật' bên ngoài kia kỳ thực đều là động vật!”
Tanysell nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Ethan, khẽ cười, chỉ chỉ chỗ bên cạnh mình: “Ngồi xuống đi.”
Thấy bộ dạng hắn hết sức dửng dưng, Ethan tức sắp phát điên. Cậu không rõ tại sao Samuel lẫn tư tế lại trấn tĩnh như vậy, họ có biết rằng mình có thể sẽ lập tức phải đối mặt với tình huống hoàn toàn không thể lý giải không? Ethan không muốn mình chết sớm như vậy, cậu còn rất nhiều việc chưa làm. Trong 30 năm cuộc đời, cậu ngoan ngoãn sống một cuộc sống buồn tẻ tĩnh mịch suốt hai mươi chín năm, vậy mà một năm phóng túng cuối cùng lại đẩy cậu vào một nơi như Cấm Thành.
Cậu không thể kết thúc đời mình ở đây được.
“Anh nói xem tại sao Thương Thần kia ba năm mới xuất hiện một lần, trong ba năm đó nó trốn ở đâu? Hành tinh này quá quỷ dị...” Ethan đi tới đi lui trước mặt Tanysell, không có cách nào bình tĩnh: “Hồi còn ở Cục Năng Lượng tôi từng đi khảo sát không ít hành tinh nguyên sơ chưa khai phá, ngay cả những nơi xa xôi kỳ lạ cũng không kỳ quái bằng nơi này… Anh không cảm thấy sao? Tất cả 'thực vật' đều liên kết với nhau, ngay cả khi đi ngủ động vật cũng mọc ra dây leo nối với thân rễ cắm dưới đất... Bản thân hành tinh này dường như chính là một vật thể sống!”
“Ethan.” Tanysell hơi cao giọng, trong ngữ điệu ẩn chứa vẻ uy nghiêm: “Qua đây, ngồi xuống.”
Ethan ngừng bước, ngữ điệu Tanysell đột nhiên trở nên lạnh lùng khiến cậu khó mà cự tuyệt. Cậu đứng cứng ngắc một lát, rồi mới miễn cưỡng bước tới ngồi xuống đầu bên kia ghế sô pha.
Tanysell đưa ly rượu trên tay cho cậu: “Chai rượu này giấu sau đống rau dưa thối rữa, có vẻ chưa bị Thương Thần ô nhiễm, có tác dụng giảm bớt lo âu.”
Ethan do dự nhận lấy ly rượu, trên thành ly còn in dấu môi tư tế, chất lỏng bên trong đỏ như máu, lắc lư miệng ly để lại một vệt đỏ nhàn nhạt. Cậu nhíu mày: “Tư tế các vị có thể uống rượu sao?”
“Mỗi ngày không quá một ly.” Tanysell thoải mái đáp: “Chúng tôi tin rằng việc tuân theo bản năng tiết chế thích hợp mới là tốt nhất. Bất kể hành vi đó cực đoan đến đâu cũng không có cách nào đưa chúng tôi đến gần hơn với thần.”
“Thần?” Ethan cười khổ nói: “Nếu đó thật sự là Thương Thần của các vị, vậy chẳng lẽ các vị bỏ công tu luyện chính là muốn biến thành một thứ như thế?”
“Nếu có thể siêu việt*, không bị thời gian và không gian trói buộc, biến thành như vậy có gì không tốt?” Tanysell đùa nghịch vạn tức cầu trên tay, khẽ thở dài: “Cậu biết đấy, tư tế Eve tinh chúng tôi cũng chia làm hai phái. Phần lớn các tư tế đi theo con đường chính thống, tín ngưỡng Tự Thần, lấy Tự Thần làm giáo lý chuẩn; mà một bộ phận khác, như tôi chẳng hạn, càng thêm sùng kính trước sức mạnh thần bí của Thương Thần. Đó cũng là lý do tôi nhất định phải tham gia nhiệm vụ cứu viện lần này, hơn nữa tự mình đặt chân tới Địa Cầu Đỏ cùng các cậu. Ngay cả Thánh Điện nơi tôi trực thuộc cũng bất đồng lý tưởng với tôi.”
Ethan kinh ngạc trừng mắt nhìn người đàn ông tinh xảo như búp bê cổ trước mặt. Không ngờ người tràn đầy ánh sáng như này thực chất lại tôn thờ quái vật; trong mắt người Trái Đất đây không phải là kiểu sùng bái ác thần như Satan sao? Rõ ràng là tín ngưỡng không đội trời chung với Tự Thần, tại sao hắn nói như thể đó chỉ là hai nhánh khác nhau của một tôn giáo?
Thế giới quan của người Eve bọn họ thực đúng là đặc biệt.
Ethan hít một hơi thật sâu, bỗng ngẩng đầu uống cạn ly rượu. Hương rượu nồng nàn mang theo chút vị tanh giống như máu trượt xuống thực quản, rượu tràn qua đọng lại bên khóe môi, uốn lượn chảy dọc theo hàm dưới xuống cổ, tuyệt đẹp như máu. Tanysell nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu, ngón tay bất động thanh sắc vuốt ve vạn tức cầu của mình, tất cả thông tin cá nhân thuộc về Ethan lập tức chảy vào đầu hắn.
Vốn dĩ hắn chỉ chú ý tới Samuel, nhưng sức mạnh trực giác của chàng trai Beta này vượt quá dự kiến của hắn. Hứng thú của hắn đối với Ethan cũng theo đó tăng lên.
“Trông vậy mà là tội phản quốc, thật là nhìn không ra…”
Ethan không hề phòng bị, sặc một ngụm rượu, chật vật lấy tay áo lên che miệng, ho khan một tiếng, có chút lắp bắp nói: “Anh... anh nói cái gì?”
Tanysell hơi nghiêng đầu, bộ dáng hết sức ngây thơ: “Không có gì, tôi chỉ tò mò chút thôi.”
Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên xấu hổ, nói đúng hơn là Ethan đơn phương cảm thấy xấu hổ. Lửa giận âm ỉ cháy dưới đáy lòng hòa cùng nỗi nôn nóng bất an, song vì nhẫn nhịn đã quen nên không dễ bộc lộ ra ngoài.
Thấy cậu né tránh tầm mắt của mình, các đốt ngón tay nắm chặt ly rượu lại trở nên trắng bệch, Tanysell cười chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, chưa được sự cho phép đã tự tiện xem thông tin cá nhân của cậu.”
Kỳ thực trong lòng Ethan cũng biết, phi nhân vốn không có quyền riêng tư nào đáng nói, việc đối phương xem tư liệu của mình cũng chẳng có gì đáng trách. Chỉ có điều cậu mới vào Cấm Thành, chưa quen với cảm giác bị nhìn thấu; hơn nữa đối phương đã trịnh trọng nói lời xin lỗi, cậu cũng biết mình không có tư cách gì để tỏ ra tức giận. Vì thế cậu chậm rãi thở ra một hơi, điều chỉnh cảm xúc, đang định trả lời ‘không sao đâu’; nhưng lời chưa kịp thoát ra khỏi miệng, cậu đã trông thấy một vật ngắn và mảnh đang oằn mình bò về phía bọn họ trên mặt sàn trắng tinh, dường như là một con sâu.
Nhưng không phải căn cứ hoàn toàn đóng kín sao? Tại sao lại có sâu ở đây?
Ethan nheo mắt, thận trọng nhìn ngó thứ sinh vật đang tiến lại gần. Nó mỗi lúc một lớn theo sự thay đổi tầm nhìn. Dù vậy, giây phút cậu thật sự thấy rõ bộ dạng con sâu, nỗi sợ hãi theo bản năng vẫn khiến cậu dựng tóc gáy.
Đó là một con sâu thân hình trụ dài khoảng 20 centimet, to hơn con rết bình thường tuy nhiên nhìn không rõ chân. Cơ thể màu đen xám không có vỏ như đám sâu thông thường, mà giống như da của ốc sên không vỏ; mơ hồ nhìn thấy mạch máu màu đen bên dưới vặn vẹo theo từng động tác di chuyển. Nhưng thứ làm người ta sợ hãi chính là, nơi phần đầu nhăn nhúm của nó mơ hồ xuất hiện một khuôn mặt.
Một khuôn mặt giống với mặt người.
Ethan bật dậy định lùi ra sau, nhưng lại quên phía sau mình là sô pha, thế là ngã ngồi xuống đệm mềm. Cậu hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Tanysell, đối phương mặc dù kinh ngạc nhưng không quá sợ hãi, thậm chí còn có vài phần tò mò. Tư tế đứng dậy, cách nó chừng một, hai bước rồi ngồi xổm xuống.
Dường như con sâu kia cảm giác được cái nhìn chăm chú của hắn, nó bỗng ngừng chuyển động, cuộn tròn mình thành hình xoắn ốc rồi nằm im tại chỗ. Cách nó một đoạn nên Ethan không rõ gương mặt nó có biểu cảm gì, cũng chẳng biết thứ đó có ý thức hay không. Toàn thân cậu cứng ngắc ngồi trên sô pha, ly rượu trong tay đã đổ hơn phân nửa, làm bẩn lớp vải bọc ghế trắng muốt.
Tanysell âm thầm giằng co với con quái trùng. Phần đầu kỳ quái của nó phập phồng nhăn nhúm mơ hồ xếp thành hình dạng mặt người, nhưng lại có phần vặn vẹo, sưng húp và xấu xí. Nơi có vẻ là đôi mắt co lại thành hai đường thẳng dài ngắn không đồng nhất, chỗ cái miệng tạo thành một cái động, thò ra sợi lông tơ màu đen kỳ dị vẫn còn ngo ngoe. Mà trong thân thể mềm như thạch rau câu của nó dường như có thứ gì đó đang chuyển động.
Thật là một sinh vật đáng kinh tởm.
Tanysell xoay người cầm ly rượu trong tay Ethan, thuận tay đổ rượu xuống đất rồi úp ngược vào người con sâu. Con sâu chợt bị nhốt vào lồng giam trong suốt, nhưng vẫn không nhúc nhich như thể đã chết.
Lúc này Ethan mới dám nhích lên vài bước, mặt mũi nhăn nhó vì ghê tởm: “Thứ gì thế này? Sao nó lọt vào đây được? Chỗ này bị Jinna khóa kín rồi mà?”
Tanysell vẫn nhìn con quái trùng hết sức chăm chú, con mắt thứ ba trên trán bỗng mở ra.
Con mắt lần này mở lớn hơn hai lần trước, Ethan mới thấy rõ con mắt thứ ba kia dường như không có con ngươi, chỉ thuần một màu trắng bạc. Sắc mặt Tanysell đột nhiên thay đổi, hắn đột nhiên mở bừng mắt, tròng mắt màu xám kia chuyển thành trống rỗng, gương mặt vốn tinh xảo thường ngày bỗng trở nên nghiêm nghị.
Ethan không khỏi lui ra sau nửa bước, nhất thời không biết phải làm sao. Cậu từng nghe nói người Eve mở cả ba mắt thì có thể nhìn thấy “bản chất” thế giới này, nhưng bản chất là gì thì không ai mô tả được. Có điều cậu không biết, dáng vẻ khi người Eve mở toàn bộ ba con mắt lại trông thần quái như thế.
Trạng thái đó chỉ xảy ra trong thoáng chốc, bỗng Tanysell khép cả ba mắt lại. Khi mở mắt ra lần nữa thì con ngươi đã trở lại màu xám như ban đầu. Hắn thở dài một hơi rồi đứng dậy.
Ethan dồn dập hỏi như súng bắn liên thanh: “Anh thấy được gì? Nó là thứ gì? Là sinh vật bản địa đúng không? Nó vào bằng cách nào?”
Tanysell liếc cậu một cái, lắc đầu: “Cậu sẽ không muốn biết đâu.”
Ethan nghe câu này mà suýt nữa nổi điên, cậu ghét nhất loại người nói một nửa thì ngừng. Cố tình những người xung quanh cậu đều thích giả bộ bí ẩn như thế, đặc biệt là vị tư tế không bình thường trước mặt này.
Phương thức giao tiếp như đánh đố ấy chẳng có chút hiệu quả nào hết, tại sao cả đám Alpha và Omega đều không rõ điểm ấy nhỉ?
“Nó có liên quan gì đến Thương Thần của anh không? Chúng ta có cần giẫm chết nó luôn không?” Ethan nói xong liền muốn động thủ, song lại bị Tanysell cản lại: “Đừng, ta muốn giữ nó lại quan sát, cứ chờ đám người kia quay lại, đừng để bọn họ động vào anh ta.”
Ethan có chút thất vọng, thế nhưng đối mặt với khuôn mặt tràn đầy chân thành của Tanysell, cậu cũng không thể nói gì hơn, chỉ đành đồng ý.
Chỉ có điều vừa rồi Tanysell dùng “anh ta” thay vì “nó”?
Hắn nói nhầm chăng?
*****
Lưu ý: trong ngôn ngữ Trái Đất: “anh ấy”, “cô ấy” và “nó” có cách đọc khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.