Chương 94: Gian tình bại lộ
Tích Ái Mao Vũ
04/04/2017
Sáng sớm tỉnh lại, vậy mà mặt trời cũng đã lên, tia năng chiếu xuyên qua cửa sổ len lỏi vào kẽ hở của chăn, cho dù đang mùa đông, cũng không
khỏi cảm thấy có chút ấm áp.
Lười biếng vặn vặn eo, Thư Liên bò dậy giật mở rèm cửa sổ, ánh nắng sáng sớm có chút chói mắt, cô hơi híp mắt, hình như mơ hồ nghe thấy một ít thanh âm nói chuyện.
Ló đầu nhìn xuống phía dưới, là Tần Doanh và Hàn Triệt.
Tần Doanh ngồi đong đưa trên chiếc ghế mây trắng mà Thư Liên thích nhất, hơi lơ đãng, trên mặt vẫn luôn bày ra bộ dạng quyến rũ, mà Hàn Triệt ngồi phía đối diện, vừa lúc đưa lưng về phía Thư Liên, cả người tắm dưới ánh mặt trời, như là được bao phủ ở một tầng hào quang nhàn nhạt.
“Tối hôm qua vì sao thất hứa?” Hàn Triệt thanh âm hơi nhỏ, Thư Liên hơi hướng người về trước, lại sợ bị phát hiện, liền lùi ngay về sau, cũng có thể nghe rõ những lời này.
Nghĩ nghĩ một chút, cô đi lấy dép, nhẹ chân nhẹ tay tiến lại gần gian phòng của bọn họ, để nghe được rõ ràng hơn.
Cũng không biết trước đó đã để lỡ thông tin gì, lúc Thư Liên lại lần nữa theo trước cửa sổ ló đầu ra nghe, Tần Doanh thanh âm có chút cười lạnh : “Hàn Triệt, nếu như cậu không có ý gì với tôi thì đừng mỗi ngày lại làm chút chuyện khiến người ta hiểu lầm, dù cho cậu không để ý, còn có Thư Liên đang nhìn chằm chằm đấy, tôi đối với cậu cũng có chút cảm giác, nhưng cũng không đến mức phải hạ mình như vậy.”
“Tôi không có ý tứ này.” Hàn Triệt thanh âm có chút gấp gáp, không biết vì sao, cho dù không nhìn thấy chính diện hắn, Thư Liên vừa nghe khẩu khí của hắn, lập tức cảm thấy trong đầu nháy mắt phát hoảng.
Yên lặng một lát, Hàn Triệt mở miệng lần nữa, tựa hồ đã tỉnh táo lại: “Nếu như lúc trước tôi có làm gì khiến cô hiểu lầm, ta muốn xin lỗi.”
Tần Doanh ‘ừ hử’ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
“Chỉ là tối hôm qua... Xảy ra một số chuyện..." Hàn Triệt thanh âm có chút khác thường, “Nếu như cô đã để ý đến quan hệ của chúng tôi như vậy, sau này chúng ta sẽ không như vậy nữa, cũng mong cô đừng thân cận Thư Liên nữa, lại càng không vì cô ấy mà tự ý ra quyết định.”
Ngón tay đặt trên bệ cửa sổ không tự chủ được mà siết chặt, ngay cả Thư Liên cũng tự mình cảm giác được, ngón tay của mình có chút phát lạnh.
Tần Doanh vung lên lông mày, đáy mắt rõ ràng hàm chứa sự tức giận, trên mặt lại cười đến như hoa: “Hàn đại thiếu gia đã mở miệng, tôi nếu cứ quấn quít lấy không phải là tự làm mình mất mặt sao. Thư Liên lại ngu ngốc như vậy, tôi cùng với cô ta tranh cướp đàn ông? Thực sự là buồn cười!”
“Nếu như cô muốn bồi thường...”
“Bồi thường cậu đã cấp cho tôi quá nhiều rồi.” Tần Doanh cắt ngang lời của hắn, đứng lên, ngả ngớn thân thủ bóp mặt hắn một phen, “Nên nói thế nào nhỉ, bất kể là đêm đó cậu không chỉ màng đến cho tôi kích thích cùng vui vẻ, còn là thêm một khoản tiền mặt không ít, cũng làm cho tôi rất hưởng thụ...”
Cô quyến rũ nháy mắt mấy cái, thổi một hơi bên tai hắn, thanh âm thật chậm thật thấp, nhưng vẫn nhiên rõ ràng vẫn đủ khiến Thư Liên ở lầu hai nghe rõ:
“Triệt thiếu gia, cậu thật là một đại kim chủ, vừa nhiều tiền, trên giường cũng uy mãnh, ngày nào đó nếu cậu cảm thấy tịch mịch, nhớ lại tới chiếu cố ta để vui vẻ nhé.”
Cô đi sát qua vai hắn, đi về phía trước hai bước, cuối cùng nhịn không được, từ trên bàn bưng lên một chén nước, xoay người hung hăng hắt lên mặt Hàn Triệt, sau đó hướng cửa lớn đi tới, cũng không quay đầu lại.
Là mình tự tìm phiền phức, mình chẳng qua chỉ là người đàn bà phong trần, học được cái gì là tốt hay không tốt, một phần thật tình không đúng chỗ, cũng không có được cảm kích của người đời.
Tần Doanh ngẩng đầu lên, trong mắt đã có hơi nước hơi dâng lên, lại không khống chế được mà rơi xuống.
Chỉ là cô và Hàn Triệt cũng không biết, ở sau cửa sổ lầu hai, Thư Liên gắt gao siết nắm tay, rõ ràng không có một giọt nước mắt, lại cảm giác trong lòng giống như bị người ta xé thành hai nửa.
Lười biếng vặn vặn eo, Thư Liên bò dậy giật mở rèm cửa sổ, ánh nắng sáng sớm có chút chói mắt, cô hơi híp mắt, hình như mơ hồ nghe thấy một ít thanh âm nói chuyện.
Ló đầu nhìn xuống phía dưới, là Tần Doanh và Hàn Triệt.
Tần Doanh ngồi đong đưa trên chiếc ghế mây trắng mà Thư Liên thích nhất, hơi lơ đãng, trên mặt vẫn luôn bày ra bộ dạng quyến rũ, mà Hàn Triệt ngồi phía đối diện, vừa lúc đưa lưng về phía Thư Liên, cả người tắm dưới ánh mặt trời, như là được bao phủ ở một tầng hào quang nhàn nhạt.
“Tối hôm qua vì sao thất hứa?” Hàn Triệt thanh âm hơi nhỏ, Thư Liên hơi hướng người về trước, lại sợ bị phát hiện, liền lùi ngay về sau, cũng có thể nghe rõ những lời này.
Nghĩ nghĩ một chút, cô đi lấy dép, nhẹ chân nhẹ tay tiến lại gần gian phòng của bọn họ, để nghe được rõ ràng hơn.
Cũng không biết trước đó đã để lỡ thông tin gì, lúc Thư Liên lại lần nữa theo trước cửa sổ ló đầu ra nghe, Tần Doanh thanh âm có chút cười lạnh : “Hàn Triệt, nếu như cậu không có ý gì với tôi thì đừng mỗi ngày lại làm chút chuyện khiến người ta hiểu lầm, dù cho cậu không để ý, còn có Thư Liên đang nhìn chằm chằm đấy, tôi đối với cậu cũng có chút cảm giác, nhưng cũng không đến mức phải hạ mình như vậy.”
“Tôi không có ý tứ này.” Hàn Triệt thanh âm có chút gấp gáp, không biết vì sao, cho dù không nhìn thấy chính diện hắn, Thư Liên vừa nghe khẩu khí của hắn, lập tức cảm thấy trong đầu nháy mắt phát hoảng.
Yên lặng một lát, Hàn Triệt mở miệng lần nữa, tựa hồ đã tỉnh táo lại: “Nếu như lúc trước tôi có làm gì khiến cô hiểu lầm, ta muốn xin lỗi.”
Tần Doanh ‘ừ hử’ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
“Chỉ là tối hôm qua... Xảy ra một số chuyện..." Hàn Triệt thanh âm có chút khác thường, “Nếu như cô đã để ý đến quan hệ của chúng tôi như vậy, sau này chúng ta sẽ không như vậy nữa, cũng mong cô đừng thân cận Thư Liên nữa, lại càng không vì cô ấy mà tự ý ra quyết định.”
Ngón tay đặt trên bệ cửa sổ không tự chủ được mà siết chặt, ngay cả Thư Liên cũng tự mình cảm giác được, ngón tay của mình có chút phát lạnh.
Tần Doanh vung lên lông mày, đáy mắt rõ ràng hàm chứa sự tức giận, trên mặt lại cười đến như hoa: “Hàn đại thiếu gia đã mở miệng, tôi nếu cứ quấn quít lấy không phải là tự làm mình mất mặt sao. Thư Liên lại ngu ngốc như vậy, tôi cùng với cô ta tranh cướp đàn ông? Thực sự là buồn cười!”
“Nếu như cô muốn bồi thường...”
“Bồi thường cậu đã cấp cho tôi quá nhiều rồi.” Tần Doanh cắt ngang lời của hắn, đứng lên, ngả ngớn thân thủ bóp mặt hắn một phen, “Nên nói thế nào nhỉ, bất kể là đêm đó cậu không chỉ màng đến cho tôi kích thích cùng vui vẻ, còn là thêm một khoản tiền mặt không ít, cũng làm cho tôi rất hưởng thụ...”
Cô quyến rũ nháy mắt mấy cái, thổi một hơi bên tai hắn, thanh âm thật chậm thật thấp, nhưng vẫn nhiên rõ ràng vẫn đủ khiến Thư Liên ở lầu hai nghe rõ:
“Triệt thiếu gia, cậu thật là một đại kim chủ, vừa nhiều tiền, trên giường cũng uy mãnh, ngày nào đó nếu cậu cảm thấy tịch mịch, nhớ lại tới chiếu cố ta để vui vẻ nhé.”
Cô đi sát qua vai hắn, đi về phía trước hai bước, cuối cùng nhịn không được, từ trên bàn bưng lên một chén nước, xoay người hung hăng hắt lên mặt Hàn Triệt, sau đó hướng cửa lớn đi tới, cũng không quay đầu lại.
Là mình tự tìm phiền phức, mình chẳng qua chỉ là người đàn bà phong trần, học được cái gì là tốt hay không tốt, một phần thật tình không đúng chỗ, cũng không có được cảm kích của người đời.
Tần Doanh ngẩng đầu lên, trong mắt đã có hơi nước hơi dâng lên, lại không khống chế được mà rơi xuống.
Chỉ là cô và Hàn Triệt cũng không biết, ở sau cửa sổ lầu hai, Thư Liên gắt gao siết nắm tay, rõ ràng không có một giọt nước mắt, lại cảm giác trong lòng giống như bị người ta xé thành hai nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.