Hắc Hồ Bạch Lan

Chương 31

Minh Tử

18/01/2017

Hai ngày nay bên ngoài tửu phường xuất hiện mấy tên bộ dạng vô cùng ủy dị. Khi đêm xuống, tựa hồ còn có thể thấy được thân ảnh của bạch lang. Trong thành, nhất thời nổi lên lời đồn tứ phía, khiến lòng người hoảng sợ, nên lượng khách lãng du đi lại bên ngoài giảm đi rõ rệt. May mà tửu phường hai hôm nay đóng cửa từ chối không tiếp khách, nếu không chủ quán mà phát hiện ra sinh ý giảm sút thế này, làm sao mà không đau lòng, thuận tay bắt hết đám lang kia lột da cho hả giận?

Có điều người mà đám bạch lang này tìm lại chính là chủ quán.

Ấn theo yêu cầu của Túy Lạc, bọn họ phải chờ đợi hết ba ngày mới có thể tiến vào nghênh đón Lang vương đang bị trọng thương trở về. Nhóm bạch lang tuy trong lòng hiểu rõ hồ ly kia sẽ không làm hại gì Lang vương, nhưng thương thế của vương lúc ấy hình như có chút nghiêm trọng, không biết ba ngày nay sẽ thế nào, trong lòng bọn họ đều không dám nói. Nhẫn nại, nhẫn nại, rồi nhịn không được lại bắt đầu suy nghĩ miên man, lo sợ bất an.

Rốt cục cũng đã chờ được đến mười hai canh giờ sau, mấy thân ảnh màu trắng xuất hiện trước cửa tửu phường, một bên bồi hồi, một bên tự hỏi phải dùng biện pháp nào để nhìn thấy Lang vương mà không xúc phạm đến vị ân nhân Túy Lạc kia.

Một đầu lang không kềm chế được đã trèo tường vào trong viện.

Một lát sau, lại có tiếng người bị ném bay ra khỏi tường, quăng ngã chổng cả bốn vó lên trời. Chúng lang vội nhào lại thân thiết thăm hỏi, ai ngờ con bạch lang anh dũng đi đầu để rồi bỏ mình ấy chỉ biết dùng vẻ mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu mà trả lời: Mới vừa nhìn thấy thân ảnh của Túy Lạc đang đứng sao dược, đã bị đối phương phát hiện tông tích, ngay cả Lang vương rốt cục có ở trong phòng hay không cũng không biết được.

Chúng lang bốn mắt nhìn nhau, đành phải tiếpp tục chờ đợi.

Qua nửa ngày, lại thêm một tên lang yêu không đủ kiên nhẫn tiến đến đại môn, muốn đem hồ ly không biết điều bên trong gọi ra. Tuy nói là hắn từng cứu Lang vương, nhưng điều này không đại biểu cho việc hắn có quyền giam lỏng vương. Nếu chỉ là trị liệu thì hà cớ gì phải bế môn không cho bọn họ vào thăm? Đây chẳng phải giống như có tật giật mình sao?

Gõ cửa cả nửa ngày, nghe bên trong truyền ra động tĩnh, lang yêu kia liền dán tai mình vào ván cửa nghe lén, đám bạch lang còn lại cũng lấy tay làm loa bắt lên tai, nhưng đột nhiên, chỗ tên bạch lang kia vừa đứng, nhất thời xuất hiện một đạo sấm sét bất ngờ giáng xuống!!!!

Đám bạch lang canh giữ ngoài cửa đều sợ đến dựng hết cả lông mà biến lại nguyên hình. Hồ ly chết tiệt, dám bày lôi trận ngay trước cửa.

Mà giờ phút này, một lang, một hồ đang mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không để ý đến cái đám lang ngoài kia đang bị dọa đến đáng thương vô cùng.

Cửu Cữu toàn thân tê dại, lúc này y mới hiểu được nguyên nhân vì sao hồ ly lại ân cần sao dược cho mình như thế.

Yêu loại vốn không cần giống như nhân loại, hễ có chuyện là cần dược thang, yêu loại trị thương chỉ cần tự thân tĩnh dưỡng, hoặc thông qua linh khí mà trị liệu, thế nhưng Túy Lạc lại khăng khăng khẳng định đó là vì yêu loại sợ đắng nên mới coi đây là cái cớ mà không chịu uống tiên dược.

Nhìn hắn tân tân khổ khổ bên ngoài cả buổi sáng, y mới đành uống cho xong chén thuốc đắng nghét kia, chỉ là sau khi y uống xong, lại nhìn thấy nụ cười gian xảo không tài nào giấu được của tên hắc hồ nào đó, Cửu Cữu liền phát hiện bản thân đã sai lầm hết sức nghiêm trọng.

Trên đời này sinh vật nào giảo hoạt nhất, còn không phải chính là hồ ly sao. Mà hồ ly cao ngạo lại càng khó chơi…

Cửu Cữu quyết định, từ nay về sau nhất định sẽ đem những lời này ghi nhớ tận sâu trong lòng, để tránh giẫm lại lên vết xe đổ ngày hôm nay. Chỉ là trước mắt, rốt cuộc có biện pháp nào để y thoát được một kiếp này hay không?

“Không động đây được rồim đúng không? Cho nên không thể nào động thủ?” Túy Lạc cười đến mức hai mắt híp lại thành hai đường chỉ mỏng, “Chỉ sợ ngay cả nói chuyện cũng vô cùng khó khăn nhỉ?”

Nửa nằm trên giường, Lang vương đại nhân lúc này chỉ có ánh mắt là di động được, theo dõi gương mặt tươi cười của hắn, nhãn thần y càng trở nên lợi hại.

“Hắc hắc, ngươi bây giờ đã hoàn toàn thuộc về ta, ta sao có thể tiếp tục sợ hãi được kia chứ?” Hồ ly đắc ý đến mức chỉ thiếu ngửa mặt lên trời cười to, cái đuôi lúc ẩn lúc hiện sau lưng, như có như không khiêu khích lướt trên bụng Cửu Cữu.

Đôi nhãn đồng màu vàng kim quả nhiên lúc này đã nhiễm một tầng thất bại cùng ảo não.

Túy Lạc lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình này của y, nhịn không được ngồi xuống bên hông y, cười cười ôn nhu nói: “Ta sẽ vạn phần cẩn thận. Tốt xấu gì ta cũng coi như có kinh nghiệm mà, không phải sao?”…Nếu đây chính là biểu tình vui sướng khi người gặp họa thì ắt hắn chính là ôn nhu mà người ta thường nói.

Đêm rất dài, cũng rất đẹp, Túy Lạc phủ trên người Cửu Cữu, cười đến vô cùng vui vẻ.

Không chỉ vì dục vọng thư giải, mà cũng bởi vì Cửu Cữu không bao giờ dùng vẻ mặt tính toán kháng cự. Y làm cho Túy Lạc phát hiện năng lực của hắn có thể chạy song song cùng y. Vô luận là sức mạnh hay là tự tin của giống đực.

Cho dù đã rời khỏi vương tọa, nhưng sự tồn tại của hắn vẫn khiến chúng yêu ngưỡng mộ.

Hắn không phải là lang hậu, hắn chỉ là hắc hồ, nhưng vẫn có thể cùng Lang vương sánh vai chiến đâu, vẫn có thể là hắc hồ duy nhất cùng Lang vương đồng sàng cộng chẩm.

Có lang như thế, hắn còn cầu gì nữa chứ?

Ha ha ha ha ha~

Nhóm bạch lang thật sự nhịn không được nữa, mắt thấy gà gáy tảng sáng, một tên trong đám rốt cục gào lên: “Cho dù bị tử hồ ly kia đánh chết, ta cũng phải đi xem tình hình Lang vương thế nào!” Một ý tưởng vô cùng nguy hiểm nha.

Vì thế khi mặt trời vừa hé dạng đằng đông, ánh bình minh le lói xuất hiện, mấy đầu lang đáng thương “huỵch” một tiếng phóng qua tường, vào sân.



Không tốn chút sức lực đã thấy được căn phòng cần tìm, nhóm bạch lang đang định áp tai mình lên, thì cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, suýt nữa đã đánh bay một tên trong nhóm.

Cả đám bạch lang đều trợn tròn mắt, vô thức ngồi ngay ngắn tại chỗ, ngây ngốc nhìn thanh niên tuấn mỹ tuy đang vô cùng buồn ngủ nhưng vẫn khí thế vô cùng.

“Đi tìm quan tài sao?” Thanh âm thấp hơn ngày thường rất nhiều. Túy Lạc tựa người vào cửa, tự tiếu phi tiếu hỏi.

Đương nhiên là lắc đầu a~.

“Y đang ngủ say trong phòng, thương thế đã chuyển biến tốt đẹp, qua thêm một thời gian nữa là có thể trở về. Còn nghi vấn gì nữa ko?” Túy Lạc nhướng mày hỏi tiếp.

Chúng bạch lang không còn biết nói gì để chống đỡ.

Đáp lại trầm mặc của bọn họ, chính là cái đóng cửa sầm một cái của con hồ ly nào đó.

Một bạch lang mắt khá là tinh một khắc trước khi cửa khép lại, đã thoáng nhìn thấy bên trong chiếc giường không phủ sa trướng, dường như có một nam nhân xích lõa đang say giấc.

Biết được chuyện này, mấy tên lang khác không khỏi trầm mặc.

Lang vương cư nhiên ngay tại thời điểm thương thế còn chưa hồi phục đã hoan hảo cùng con hồ ly kia. Hơn nữa thời điểm khi con hồ ly chết tiệt đó mở cửa, lang vương vẫn còn ngủ say, ôi, cái tình huống này, chỉ sợ…. chỉ sợ lúc trên giường, con hồ ly kia đã chiếm thế thượng phong rồi?!

Nhóm bạch lang kinh dị vạn phần, mặc dù có trăm vạn điều nghi vấn, nhưng vẫn thủy chung không nói ra.

Dù sao, chuyện của Lang vương cũng ảnh hưởng đến uy phong của bạch lang tộc.

Nhóm bạch lang đành uể oải cúp đuôi lại, lui về một góc chờ nghênh đón Lang vương của họ. Không bao lâu sau, con hồ ly nào đó thần thanh khí sảng bước vào phòng ủ rượu, bỗng phát hiện một đám cầu lông trắng tinh lúc nhúc, chen chúc nhau “mượn rượu giải sầu.”

Đáng tiếc, Túy Lạc lại không thể đắc ý thêm được bao lâu. Hắn cư nhiên đã quên tính đến thời gian hiệu lực của tiên dược.

Sau một lần phản kích thành công, tình huống tiếp theo của Túy Lạc chỉ có thể dùng câu “tinh” bì lực tẫn để hình dung. Trên giường, một con hồ ly lông đen mượt đang nằm xụi lơ, ngay cả đuôi cũng không tài nào nâng lên nổi.“Đám lông tơ này tiếc quá.” Đem hắc hồ ôm vào trong lòng, Cửu Cữu khẽ híp mắt lại, trên tay y là bộ lông bị xén mất một nửa.

Cũng không phải là ngươi bị, ngươi tiếc cái nỗi gì? Hắc hồ ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên, trong lòng thầm nghĩ.

“Một thân hắc mao này là của ta, cũng không phải không mọc ra nữa.” Cữu cửu lại nói tiếp.

….. Hắc hồ dùng hết sức bình sinh, nâng đuôi lên quất qua mặt y.

Tặng cho ngươi một miệng lông luôn nè.

Khiến Cửu Cữu không ngừng hắt xì liên hồi.

“Tâm nguyện đã thỏa mãn, đã chịu theo ta trở về chưa?” Trêu chọc chán rồi, giờ phải quay về chính sự nha.

Hắc hồ sửng sốt, lại càng rúc vào lông ngực ấm áp của y… Ngủ rồi nha…

Túy Lạc không muốn nghĩ, nhưng chưa kịp cảnh cáo đối phương, thì đã có người tìm đến cửa.

Đối với hai đồng loại đang đứng trước mặt mình lúc này, một từng là bằng hữu thân thiết nhất, một chính là ca ca ruột thịt, Túy Lạc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Còn có gì để nói sao? Hối hận? Ôn chuyện cũ? Mấy thứ này bây giờ còn quan trọng sao?

Cửu Cữu vốn định rời đi, lại bị Túy Lạc ngăn lại. Y kinh ngạc nhìn về phía Túy Lạc đang cố ý để y liên lụy vào nội sự của hắc hồ tộc. Vẻ mặt của đối phương vô cùng kiên quyết, tựa như muốn nói chút gì đó cho y, dường như liên quan đến sự tình mà bọn họ sắp bàn đến.

“Về hay không về, tự ngươi quyết dịnh.” Hồ vương Nhạn Linh trịnh trọng nói ra những lời này. Tuy rằng ngày xưa là do Túy Lạc tự quyết định, nhưng kẻ ngầm đồng ý để đồng tộc xa lánh vị thiếu chủ thất thế lúc bấy giờ lại là chính mình.

“Trở về làm gì?” Túy Lạc uống rượu tự mình ủ, hỏi lại.



“….Hồ tộc, chung quy vẫn là nhà của ngươi.” Chỉ Tích theo dõi biểu tình của hắn, cẩn thận chọn lời mà nói.

Ở trước mặt chúng hắc hồ triển lộ ra năng lực khó ai bì kịp, thân phận của Túy Lạc rất nhanh bị đoán ra, nhất thời liền vì chuyện tranh quyền đoạt vị năm trước mà tranh luận không ngừng.

Hắn trở về, không phải chỉ vì chính hắn, mà còn là vì bọn họ. Bởi vì toàn hồ tộc vẫn như trước, nguyện ý để hồ ly mạnh nhất trở thành vương của mình.

Túy Lạc bĩu môi.

“Không về.” Rõ ràng, lưu loát, không để cho đối phương có đường lui.

“Ngươi….”

“Những kẻ chưa từng tiêu dao qua như các ngươi, làm sao có thể hiểu đươc khoái hoạt hiện giờ của ta chứ?” Túy Lạc đứng lên, lắc lắc bầu rượu trong tay: “Rượu ngon.” Rồi lại chỉ về phía Cửu Cữu: “Mỹ nhân”. Cuối cùng chỉ về phía sau lưng mình: “Tiêu dao.”

Hắn cười đến đắc ý, nói tiếp: “Các ngươi nói thử xem, còn có gì có thể hấp dẫn hơn những thứ này kia chứ?”

Chỉ Tích nhíu mày: “Ngươi đã từng nói, trở thành tuyệt thế vương giả, chính là mục tiêu của ngươi kia mà.”

“Đó là bởi vì ta đã cho rằng ta sinh ra là để trở thành Hồ vương. Kết quả ta sai lầm rồi.” Hắn không nhìn ca ca của mình, tuy là những lời này căn bản không phải nhằm vào gã.

“Đi nhầm từng bước, con đường phía sau liền hoàn toàn thay đổi. Lúc trước khi ở trước mặt xà tộc, ta không biết phải làm thế nào, chính Nhạn Linh đã đẩy ta một bước, hiện giờ đến bước đường này, ta lại thấy thích vô cùng, vì sao lại muốn quay đầu lại?”

Hắn bỗng nhiên kéo tay Cửu Cữu qua, nói tiếp: “Nếu ta trở về, gia hỏa này chỉ có thể một mình trở lại lang tộc. Ta đã sớm cùng y lấy máu lập thệ, một đời này, ta phải phò trợ y thành vương.”

Đôi mắt kia, chỉ có tự tin cùng kiêu ngạo: “Có thể lưu danh thiên cổ, hà tất phải trở thành vương. Ta sao có thể câu nệ chút hư danh đó chứ.”

Hai vị “khách quý” vừa cất bước, Túy Lạc liền xẹt một cái biến trở lại thành bộ dáng hồ ly. Cuộn mình trong lòng Cửu Cữu, tiếp tục ngủ bù.

Thân mình đau nhức muốn chết mà còn phải giả bày ra bộ dạng uy phong lẫm liệt, thật không dễ dàng chút nào.

Cửu Cữu một bên vuốt ve lông cho hắn, một bên nói: “Ngươi muốn cùng ta trở về?”

Cái đuôi đột nhiên khẽ huơ huơ, ý tứ là không phủ nhận.

Cửu Cữu cười khẽ, biết hắn tất nhiên không muốn ở lại chốn này, cho nên mới cho nói ra lời hứa hẹn mơ hồ đó. Nếu hắn đã nói ra tuyên ngôn trước mặt hồ vương, thì y còn có thể quá phận yêu cầu gì nữa chứ.

Tửu phường trong thành đã mở trở lại, chỉ là những lời đồn đại về tửu phường này vẫn không dứt bên tai.

Mà rượu ngon nhất ở nơi này, đã đổi tên thành “bạch lang”, nghe nói là vì chủ quán phòng ngừa lại có hồ ly tinh đến trộm rượu.

Có người nói vào ban đêm, thấy một con hắc hồ xuất hiện trong sân, một nam tử mặc y phục thuần trắng ôm lấy nó đi về phía buồng trong. Mọi người đều đoán đây chính là lão bản bí mật của tửu phường.

Lập tức có người xen vào nói, cũng có lúc nhìn thấy bạch lang xuất nhập, một con lang không nhỏ nha.

Vì thế lời đồn đãi liền biến thành, lão bản bí mật của tửu phường có nuôi một con hắc hồ, con hắc hồ này linh tính rất cao, nhưng một lần không cẩn thận đã đắc tội với lang yêu ở vùng phụ cận, liền bị lang yêu đến quấy rầy không ngừng. Bạch y nam tử kia vì muốn bình ổn cơn giận của lang yêu, nên đã cố ý đem loại rượu ngon nhất trong tửu phường đổi tên thành “bạch lang.”

Nghe lời đồn đãi này, Túy Lạc lắc lắc đuôi, cười to không ngừng.

Cửu Cữu đang uống “bạch lang”, bỗng vươn một tay ôm con hồ ly nào đó vào lòng, không cho hắn tiếp tục phát ra tiếng cười man rợ nữa.

Về phần sau thì, về sau thì như thế nào?

Đâu có liên quan gì đến ta?

Ta chỉ tay phải uống rượu ngon, tay trái ôm mỹ nhân, trong lòng, lại có thêm một con hồ ly cùng một con bạch lang, là ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

~ Hoàn ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Hồ Bạch Lan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook