Chương 31: Ác mộng thứ chín (14)
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
09/06/2019
[TG2] Chương 31: Ác mộng thứ chín (14)
Edit: NN
Beta: Há Cảo
Banner: Ly Châu
- ---------❤----------
Đêm, nguy hiểm kéo dài.
Ba người trở thành đồng minh tạm thời, tập trung trung phòng khách nhà Tô Vãn, không hề buồn ngủ.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, hiện tại đã gần 3 giờ sáng.
"Sắp tới rồi."
Tề Mộc đã thay sơ mi trắng và áo vest đen, mặc dù đang mặc một thân trang phục nghiêm túc vậy mà biểu cảm trên mặt hắn vẫn cà lơ phất phơ như trước, nhưng sau khi nói xong câu đó hắn đột nhiên nhíu mày lại.
Vào lúc đồng hồ chạy đến ba giờ sáng, điện thoại của Tề Mộc vang lên.
Nhìn cái tên quen thuộc trên màn hình, ánh mắt Tề Mộc tối đi.
"Là Trần Ngọc Phong à?"
Dịch Tử Hiên ngồi bên cạnh vẫn luôn chú ý hành động của Tề Mộc, thấy ánh mắt hắn thay đổi bèn hỏi một câu.
"Ừ."
Tề Mộc đáp khẽ, sau đó âm trầm nhìn Dịch Tử Hiên và Tô Vãn đang nằm cuộn tròn trên một góc khác của ghế sô pha: "Mộng cảnh này có những quy tắc cực kỳ khắc nghiệt, ví dụ như vào lúc 12 giờ đêm chúng ta sẽ đồng loạt nhớ lại, còn quỷ hồn của những người đã chết cũng có thời gian cố định bắt đầu giết người, vào lúc... ba giờ sáng!"
Ba giờ sáng...
Tô Vãn nhìn thoáng qua kim giờ của chiếc đồng hồ treo tường đang chỉ ba giờ sáng, trong lòng lạnh lẽo thấu xương.
Vừa đến ba giờ, Trần Ngọc Phong lập tức gọi điện cho Tề Mộc, điều này nghĩa là gì?
Nghĩ đến đây, Tô Vãn lo lắng nhìn Tề Mộc, còn Tề Mộc lại tiếp tục lười biếng dựa vào sô pha, nhận điện thoại như thể không biết chuyện gì: "A Phong, có chuyện gì thế?"
"Tề Mộc, cậu đang ở đâu? Tôi mơ thấy ác mộng, tôi muốn nói chuyện với cậu."
Trong điện thoại Trần Ngọc Phong vẫn thở gấp từng hơi, hẳn là vẫn chưa tỉnh lại từ trong mộng cảnh.
"Giờ tôi đang ở bên ngoài. Cậu đến biệt thự phía tây ngoại ô chờ tôi, tôi quay về ngay."
Nói xong không chờ Trần Ngọc Phong trả lời, Tề Mộc đã cúp máy.
Hắn xoay chiếc điện thoại trong tay một vòng, sau đó dùng tay phủi phủi âu phục, từ từ đứng dậy: "Chúng ta đi thôi, đi gặp cậu ta!"
"Anh thật sự ra tay được sao?"
Thấy Tề Mộc bình tĩnh như vậy, Dịch Tử Hiên không thể không hỏi một câu.
"Có gì mà không thể ra tay được?"
Nói tới đây, ánh mắt Tề Mộc càng thêm thâm trầm, xoay người nhìn Tô Vãn: "Nếu như Phương Điềm Điềm cũng không còn là người, Tiểu Vãn, em phải nhớ không được mềm lòng."
Phương Điềm Điềm...
Tô Vãn giật mình, nghĩ đến người bạn tốt nhất của mình, cô nhóc kia thật sự rất nhát gan, có lẽ cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu?
Nhưng mà vì sao...
Vì sao từ 12 giờ rưỡi đêm đến bây giờ người nhát gan kia vẫn không liên lạc với mình?
Tô Vãn có chút hoảng hốt, theo tính cách của Phương Điềm Điềm, nếu đã biết bản thân đang ở trong một không gian mộng cảnh nguy hiểm như vậy, thì việc đầu tiên cô ấy làm không phải là tìm người giúp đỡ sao?
Chẳng lẽ cô ấy thật sự đã...
Tô Vãn không dám nghĩ tiếp, chỉ đành ngơ ngác xuống lầu dưới sự bảo vệ của Dịch Tử Hiên và Tề Mộc. Xe Tề Mộc vẫn đỗ dưới lầu, chỉ là cửa xe bên ghế phụ đã bị hỏng hoàn toàn.
Nhìn cánh cửa xe bị hỏng, Tề Mộc chỉ bất đắc dĩ nhún vai: "Lúc tôi đến quá sốt ruột, xảy ra tai nạn nhỏ. Nhưng hai người yên tâm, kỹ thuật lái xe của tôi rất lợi hại."
Lợi hại khiến mọi người đều bị tai nạn giao thông...
Tô Vãn không nói gì, thật ra cô hiểu tai nạn xảy ra không phải lỗi của Tề Mộc, có lẽ là do mấy người bọn họ quá xui xẻo chăng?
Không chỉ bị tai nạn mà còn vô tình bị kéo vào thế giới mộng cảnh nguy hiểm này.
Cuối cùng ba người vẫn lên xe. Tề Mộc lái xe, một đường đi thẳng đến biệt thự của mình ở phía tây ngoại ô.
Lúc này, tại một khu dân cư cao cấp trong trung tâm thành phố, Phương Điềm Điềm mặc một chiếc áo gió màu đen, nhắm mắt đi theo sau một người. Trong bóng đêm, hai người bước nhanh ra khỏi cửa lớn tiểu khu, bỗng nhiên, thân ảnh phía trước đứng lại, Phương Điềm Điềm ở sau không kịp dừng lại, cứ thế đụng vào người đi trước, cơ thể hắn cực kỳ lạnh.
"Tần Lộ?"
Mặt Phương Điềm Điềm đỏ lên: "Cậu có sao không?"
"Không sao."
Giọng nói Tần Lộ rất nhỏ, khí lạnh trên người hắn càng tăng.
"Người cậu lạnh lắm, hay là tớ cho cậu mượn áo khoác nhé?"
Phương Điềm Điềm vừa lo lắng lại ngượng ngùng định cởi áo khoác ra, Tần Lộ ở bên cạnh cản lại: "Tôi không lạnh, sức khỏe cậu không tốt, cậu cứ mặc đi. Bây giờ chúng ta gọi taxi đi gặp Tô Vãn."
"Ừ, được."
Nhắc tới Tô Vãn, ánh mắt Phương Điềm Điềm sáng lên. Thật ra lúc tỉnh lại từ cơn ác mộng, cô đã định liên lạc với Tô Vãn. Chỉ là không hiểu sao lúc gọi điện thoại, cô lại gọi cho Tần Lộ.
Có lẽ chỉ trong thời khắc nguy hiểm như vậy mới có thể nhìn thấu tình cảm của mình...
Thời gian lúc rạng sáng, trên đường vô cùng vắng vẻ. Ngay khi Phương Điềm Điềm cho rằng họ không thể bắt được taxi thì có một chiếc xe taxi màu đen dừng trước mặt hai người.
Một chiếc taxi thật kỳ quái.
Phương Điềm Điềm nghi ngờ nhìn, thấy Tần Lộ không nói một lời lên xe, Phương Điềm Điềm cũng theo sau hắn. Sau khi hai người lên xe, Phương Điềm Điềm lập tức báo địa chỉ nhà Tô Vãn, chiếc xe màu đen nhanh chóng rời đi...
______________
-25.2.2019-
Edit: NN
Beta: Há Cảo
Banner: Ly Châu
- ---------❤----------
Đêm, nguy hiểm kéo dài.
Ba người trở thành đồng minh tạm thời, tập trung trung phòng khách nhà Tô Vãn, không hề buồn ngủ.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, hiện tại đã gần 3 giờ sáng.
"Sắp tới rồi."
Tề Mộc đã thay sơ mi trắng và áo vest đen, mặc dù đang mặc một thân trang phục nghiêm túc vậy mà biểu cảm trên mặt hắn vẫn cà lơ phất phơ như trước, nhưng sau khi nói xong câu đó hắn đột nhiên nhíu mày lại.
Vào lúc đồng hồ chạy đến ba giờ sáng, điện thoại của Tề Mộc vang lên.
Nhìn cái tên quen thuộc trên màn hình, ánh mắt Tề Mộc tối đi.
"Là Trần Ngọc Phong à?"
Dịch Tử Hiên ngồi bên cạnh vẫn luôn chú ý hành động của Tề Mộc, thấy ánh mắt hắn thay đổi bèn hỏi một câu.
"Ừ."
Tề Mộc đáp khẽ, sau đó âm trầm nhìn Dịch Tử Hiên và Tô Vãn đang nằm cuộn tròn trên một góc khác của ghế sô pha: "Mộng cảnh này có những quy tắc cực kỳ khắc nghiệt, ví dụ như vào lúc 12 giờ đêm chúng ta sẽ đồng loạt nhớ lại, còn quỷ hồn của những người đã chết cũng có thời gian cố định bắt đầu giết người, vào lúc... ba giờ sáng!"
Ba giờ sáng...
Tô Vãn nhìn thoáng qua kim giờ của chiếc đồng hồ treo tường đang chỉ ba giờ sáng, trong lòng lạnh lẽo thấu xương.
Vừa đến ba giờ, Trần Ngọc Phong lập tức gọi điện cho Tề Mộc, điều này nghĩa là gì?
Nghĩ đến đây, Tô Vãn lo lắng nhìn Tề Mộc, còn Tề Mộc lại tiếp tục lười biếng dựa vào sô pha, nhận điện thoại như thể không biết chuyện gì: "A Phong, có chuyện gì thế?"
"Tề Mộc, cậu đang ở đâu? Tôi mơ thấy ác mộng, tôi muốn nói chuyện với cậu."
Trong điện thoại Trần Ngọc Phong vẫn thở gấp từng hơi, hẳn là vẫn chưa tỉnh lại từ trong mộng cảnh.
"Giờ tôi đang ở bên ngoài. Cậu đến biệt thự phía tây ngoại ô chờ tôi, tôi quay về ngay."
Nói xong không chờ Trần Ngọc Phong trả lời, Tề Mộc đã cúp máy.
Hắn xoay chiếc điện thoại trong tay một vòng, sau đó dùng tay phủi phủi âu phục, từ từ đứng dậy: "Chúng ta đi thôi, đi gặp cậu ta!"
"Anh thật sự ra tay được sao?"
Thấy Tề Mộc bình tĩnh như vậy, Dịch Tử Hiên không thể không hỏi một câu.
"Có gì mà không thể ra tay được?"
Nói tới đây, ánh mắt Tề Mộc càng thêm thâm trầm, xoay người nhìn Tô Vãn: "Nếu như Phương Điềm Điềm cũng không còn là người, Tiểu Vãn, em phải nhớ không được mềm lòng."
Phương Điềm Điềm...
Tô Vãn giật mình, nghĩ đến người bạn tốt nhất của mình, cô nhóc kia thật sự rất nhát gan, có lẽ cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu?
Nhưng mà vì sao...
Vì sao từ 12 giờ rưỡi đêm đến bây giờ người nhát gan kia vẫn không liên lạc với mình?
Tô Vãn có chút hoảng hốt, theo tính cách của Phương Điềm Điềm, nếu đã biết bản thân đang ở trong một không gian mộng cảnh nguy hiểm như vậy, thì việc đầu tiên cô ấy làm không phải là tìm người giúp đỡ sao?
Chẳng lẽ cô ấy thật sự đã...
Tô Vãn không dám nghĩ tiếp, chỉ đành ngơ ngác xuống lầu dưới sự bảo vệ của Dịch Tử Hiên và Tề Mộc. Xe Tề Mộc vẫn đỗ dưới lầu, chỉ là cửa xe bên ghế phụ đã bị hỏng hoàn toàn.
Nhìn cánh cửa xe bị hỏng, Tề Mộc chỉ bất đắc dĩ nhún vai: "Lúc tôi đến quá sốt ruột, xảy ra tai nạn nhỏ. Nhưng hai người yên tâm, kỹ thuật lái xe của tôi rất lợi hại."
Lợi hại khiến mọi người đều bị tai nạn giao thông...
Tô Vãn không nói gì, thật ra cô hiểu tai nạn xảy ra không phải lỗi của Tề Mộc, có lẽ là do mấy người bọn họ quá xui xẻo chăng?
Không chỉ bị tai nạn mà còn vô tình bị kéo vào thế giới mộng cảnh nguy hiểm này.
Cuối cùng ba người vẫn lên xe. Tề Mộc lái xe, một đường đi thẳng đến biệt thự của mình ở phía tây ngoại ô.
Lúc này, tại một khu dân cư cao cấp trong trung tâm thành phố, Phương Điềm Điềm mặc một chiếc áo gió màu đen, nhắm mắt đi theo sau một người. Trong bóng đêm, hai người bước nhanh ra khỏi cửa lớn tiểu khu, bỗng nhiên, thân ảnh phía trước đứng lại, Phương Điềm Điềm ở sau không kịp dừng lại, cứ thế đụng vào người đi trước, cơ thể hắn cực kỳ lạnh.
"Tần Lộ?"
Mặt Phương Điềm Điềm đỏ lên: "Cậu có sao không?"
"Không sao."
Giọng nói Tần Lộ rất nhỏ, khí lạnh trên người hắn càng tăng.
"Người cậu lạnh lắm, hay là tớ cho cậu mượn áo khoác nhé?"
Phương Điềm Điềm vừa lo lắng lại ngượng ngùng định cởi áo khoác ra, Tần Lộ ở bên cạnh cản lại: "Tôi không lạnh, sức khỏe cậu không tốt, cậu cứ mặc đi. Bây giờ chúng ta gọi taxi đi gặp Tô Vãn."
"Ừ, được."
Nhắc tới Tô Vãn, ánh mắt Phương Điềm Điềm sáng lên. Thật ra lúc tỉnh lại từ cơn ác mộng, cô đã định liên lạc với Tô Vãn. Chỉ là không hiểu sao lúc gọi điện thoại, cô lại gọi cho Tần Lộ.
Có lẽ chỉ trong thời khắc nguy hiểm như vậy mới có thể nhìn thấu tình cảm của mình...
Thời gian lúc rạng sáng, trên đường vô cùng vắng vẻ. Ngay khi Phương Điềm Điềm cho rằng họ không thể bắt được taxi thì có một chiếc xe taxi màu đen dừng trước mặt hai người.
Một chiếc taxi thật kỳ quái.
Phương Điềm Điềm nghi ngờ nhìn, thấy Tần Lộ không nói một lời lên xe, Phương Điềm Điềm cũng theo sau hắn. Sau khi hai người lên xe, Phương Điềm Điềm lập tức báo địa chỉ nhà Tô Vãn, chiếc xe màu đen nhanh chóng rời đi...
______________
-25.2.2019-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.