Chương 165: Hậu Cung Thánh Mẫu Truyện (7)
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
09/06/2019
Edt: Mítt (ta mới đổi tên =]])
~~~~~~~~~~~~~~
Ban đêm, ánh trăng sáng tỏ.
Tô Vãn ngồi ở trong phòng đơn sơ nhỏ hẹp khắp nơi gió lùa mà Bạch ma ma vì mình chuẩn bị, nhàm chán nhìn xuyên qua cửa sổ rách tung tóe, đếm ngôi sao trên bầu trời.
Vừa mới đếm tới một trăm linh một, cửa gỗ bị tàn phá kia đột nhiên bị một trận gió thổi mở ra, sau đó một thân ảnh thon dài liền quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Tô Vãn.
Nhìn Tô Duệ một thân thường phục đột nhiên xuất hiện trước mắt, Tô Vãn đứng dậy, hướng về phía hắn cười cười.
“Tới rồi?”
“Ừ.”
Tô Duệ nhìn chăm chú vào Tô Vãn đồng thời cũng đánh giá tất cả trong phòng.
“Nơi này, con người làm sao có thể ở được?”
Hắn gắt gao nhăn mày lại, đáy mắt lạnh lẽo chợt lóe qua.
“Này chỉ là bề ngoài để cho Ngôn Vũ Nặc xem, ai nói ta muốn ở nơi này?”
Tô Vãn hướng về phía Tô Duệ giơ mi.
“Chẳng lẽ chàng không muốn ngủ với ta? Hay là…… chàng tính triệu một phi tần nào đến Càn Khôn Cung thị tẩm sao?”
“Không thể nào, ta đương nhiên là muốn ngủ với vợ mình rồi, ừm, thời gian cũng không còn sớm, ta……”
“Chàng không phải còn chưa có ăn cơm sao?”
Tô Vãn đánh gãy lời nói Tô Duệ, buổi sáng thời điểm Uông Ý rời đi Tô Vãn đã dặn riêng hắn để hắn chuyển lời đến bệ hạ, buổi tối trước khi đến đây không cần ăn bữa tối.
Mà Tô Duệ tự nhiên cũng dựa theo lời Tô Vãn mà làm, nghe Tô Vãn nói, hắn theo bản năng sờ sờ bụng mình.
“Ta chưa ăn cơm, Tiểu Vãn nàng bồi ta ăn chút gì đi?”
“Còn có rất nhiều thời gian, hiện tại chàng phải giúp ta làm một chuyện.”
Tô Vãn từ trên giường gỗ nhỏ hẹp của mình cầm lấy một bộ y phục cũ của thái giám.
“Chàng trước tiên đổi quần áo, sau đó giúp ta làm việc một chút, nếu làm tốt, buổi tối ta tự mình xuống bếp làm món ăn ngon cho chàng.”
Vậy mà còn có này đãi ngộ nha?
Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ lập tức mặt mày hớn hở thay quần áo, sau đó vẻ mặt ôn nhu nhìn vợ mình.
“Tiểu Vãn, nàng muốn ta giúp nàng làm cái gì? Quét sân hay là lau chùi?”
“A, cũng không có gì, chỉ là đem WC trong các cung điện phụ cận quét quét.” (chết anh luôn:v)
Tô Vãn nháy một đôi mắt đen trong trẻo, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Duệ, ngữ khí còn đạm nhiên bình tĩnh như vậy.
Quét, quét WC?
“Vợ, nàng nói giỡn sao?”
“Nhìn vào mắt ta, ta đang nghiêm túc.”
Tô Vãn nghiêm trang nhìn chằm chằm Tô Duệ.
“Diễn thì phải diễn toàn bộ, hiện tại toàn bộ người trong Tân Giả Khố đều biết ta đắc tội Bạch ma ma, những công việc dơ mệt nhất tự nhiên để ta làm rồi.”
Tuy rằng nghe giống như rất có đạo lý, nhưng Tô Duệ lại cảm thấy ánh mắt vợ mình nhìn mình có chút quái dị, hay là có trá?
Ách, còn không phải là, còn không phải là quét WC sao? Tổng so với đổ dạ hương còn tốt hơn?
Trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó Tô tướng quân của chúng ta!
Vì vợ mình, vì đích thân vợ mình làm mỹ vị món ngon cho mình, Tô tướng quân cũng liều mạng.
Nhìn Tô Duệ thật sự cầm công cụ trong viện đi ra ngoài, Tô Vãn không có đi theo, cô biết Tô Duệ từ trước tới nay làm việc đều là nói một chính là một, hắn sẽ không gạt người, cũng khinh thường gạt người.
Không bao lâu, Tô Duệ vẻ mặt sắc lạnh trở lại, tiến vào phòng liền mang theo một cổ hương vị khó ngửi, nhìn bộ dáng ghét bỏ chính mình của hắn, Tô Vãn che miệng cười cười.
“Đừng xụ mặt, ta giúp chàng thay quần áo, chúng ta hồi Càn Khôn Cung được không?”
“Ừ.”
Tô Duệ rầu rĩ lên tiếng, hắn sau khi trở về nhất định phải tắm rửa cho sạch sẽ một lần……
Trăng lên giữa trời, Càn Khôn Cung hơi nước mông lung, sau khi Tô Duệ đem Tô Vãn mang về liền cho lui toàn bộ nội thị, toàn bộ cung điện trừ bỏ Uông Ý ở bên ngoài, những người khác đều không biết tẩm cung này đã nhiều thêm một người.
Ngâm mình ở trong dòng nước ấm áp, ngửi hương vị dễ ngửi của hương liệu, Tô Duệ cuối cùng cũng thoải mái thở dài một hơi.
“Tắm xong rồi?”
Lúc này giọng nói Tô Vãn đột nhiên truyền tới, Tô Duệ vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Tô Vãn chỉ mặc một cái áo trong màu trắng, xõa một đầu tóc đẹp cầm một chén canh, mỉm cười đi tới.
Hiện giờ thân thể nguyên chủ Tô Vãn này còn chưa đến mười lăm tuổi, tuy rằng ở vương triều đại thương độ tuổi này cũng đã có thể xuất giá rồi, nhưng khuôn mặt cô vẫn có chút ngây ngô, dáng người cũng không có hoàn toàn phát dục hết, bên trong bộ áo màu trắng là dáng người linh lung thuộc về thiếu nữ làm Tô tướng quân nhịn không được quay mặt đi, đờ mờ, không thể tiếp tục nhìn, nhìn lâu dễ dàng phạm tội.
“Có phải đói bụng hay không?”
Lúc này Tô Vãn đã ngồi ở bên bể tắm, một đôi chân nhỏ tuyết trắng ở trên mặt nước gợi lên một chuỗi bọt nước.
“Lại đây, ta đút chàng uống canh. Canh do chính tay ta làm đó!”
“A.”
Thân mình trần trụi của Tô Duệ bơi tới bên cạnh Tô Vãn, thấy hắn ngẩng đầu trong mắt có ánh sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình, Tô Vãn nhịn không được tâm tình rất tốt, cầm lấy cái muỗng múc một muỗng canh, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Tô Duệ.
Thấy Tô Duệ đem canh uống sạch, Tô Vãn hướng về phía hắn cười cười.
“Có ngon không?”
“Rất ngon.”
Tô Duệ gật gật đầu, vợ hắn làm tuyệt đối là nước canh ngon nhất trên thiên hạ.
“Nếu ngon, thì chàng phải uống cho hết."
Nói xong Tô Vãn lại đút cho Tô Duệ một muỗng canh, giữa rèm châu đong đưa cùng với hơi nước mờ mịt trong bồn tắm, trường hợp hai người ở chung như vậy thật là phá lệ ấm áp, chỉ là, mười lăm phút lúc sau...
“Vợ.”
Thanh âm Tô Duệ có chút khó chịu, ánh mắt nhìn Tô Vãn cũng trở nên có chút ám trầm.
“Nàng cuối cùng dùng cái gì làm canh?”
“A, không nếm ra sao?”
Tô Vãn hơi rũ con ngươi, nhìn Tô Duệ trong nước.
“Ta chỉ dùng chút đồ bổ thường thấy, ừm, nhân sâm nè, còn có lộc tiên gì gì đó, trước kia ở trong phủ Tấn Thân Vương, chàng không phải rất thích sao?”
“Thích” hai chữ này bị Tô Vãn nhấn thật mạnh, nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ nhất thời biến sắc....
Đã nói tốt là ôn nhu hiền thục, thiện lương hiểu ý đâu?
Tô Tiểu Vãn, nàng là cố ý, nàng tuyệt đối là cố ý!
“Vợ……”
Tô Duệ từ trong bồn tắm bò lên bất chấp khoác áo choàng, trực tiếp bế thân thể hơi lạnh của Tô Vãn lên.
“Ta khó chịu.”
“Ta biết chàng khó chịu.”
Tô Vãn xoay người một cái liền từ trong lòng ngực Tô Duệ tránh thoát ra, sau đó giương mắt nhìn Uông Ý cách đó không xa vẫn luôn đem mình trở thành phông nền.
“Uông tổng quản, ngài đem thẻ bài của hậu phi lấy tới!”
Uông Ý:……
Loại cảm giác không thể hiểu được nằm không cũng trúng đạn là chuyện gì xảy ra?
“Uông Ý, cút đi!”
Không chờ Uông Ý có động tác, Tô Duệ cũng đã túm lấy áo choàng trên mặt đất, một bên lôi kéo Tô Vãn hướng bên long sàng đi qua, một bên thấp giọng quát lạnh một tiếng.
“Tuân mệnh.”
Uông Ý xoa mồ hôi trên trán, lập tức nhanh chóng lui ra ngoài.
Trên long sàng, Tô Duệ đem cả người Tô Vãn đẩy ngã ở trên giường.
“Nói đi, còn có chiêu sau gì?”
“Không có.”
Tô Vãn vô tội buông tay, đối mặt với lão công của mình, cô không nỡ xuống tay tàn nhẫn.
Hôm nay lăn lộn hắn như vậy, cũng chỉ bởi vì…… Trong lòng có chút ghen tuông.
Nam nhân của cô, cô mới không cho bất kì kẻ nào chạm vào.
“Không có chiêu sau?”
Nghe Tô Vãn trả lời, nhìn thấy cô nằm trên giường vẻ mặt vô tội, Tô Duệ nhịn không được hít sâu một hơi.
“Nếu nàng không chuẩn bị lăn lộn, vậy…… Ngủ đi.”
Nói xong, hắn nhấc lên một góc chăn, động tác thành thạo dùng chăn đem cả người Tô Vãn bọc lấy, đẩy đến sát trong giường.
“Ta vận một lát công, nàng ngủ trước đi.”
Thấy Tô Duệ ngồi xếp bằng ở trên giường tính tự mình điều chỉnh nội tức, Tô Vãn ở trong chăn lăn lăn giống như con nhộng nhỏ quay cuồng tới trước người Tô Duệ.
“Tô Duệ, chàng, chàng bồi ta ngủ?”
Nghe vợ mình đáng thương hề hề mời gọi, hô hấp Tô Duệ trầm xuống, giơ tay lại lần nữa đem Tô Vãn cuốn tới tận cùng bên trong giường.
“Tô Tiểu Vãn! Nàng đi ngủ cho ta!”
“A, vậy chàng cũng ngủ sớm một chút, đừng làm bản thân mệt quá.”
Tô Vãn nhìn thấy Tô Duệ kiên quyết như vậy, đành phải tự mình ngoan ngoãn nằm trong một góc nhắm hai mắt lại, đêm qua thân thể này chịu tội cả đêm, hôm nay cuối cùng có thể ngủ ngon, Tô Vãn không bao lâu liền tiến vào mộng đẹp.
Thấy Tô Vãn ngủ rồi, Tô Duệ lúc này mới an tâm nhắm mắt lại điều trị nội tức, không bao lâu trên người liền đổ đầy mồ hôi...
Tô Tiểu Vãn, nàng cuối cùng đùa giỡn trong canh không ít nha!
Tô tướng quân bắt đầu có chút hối hận vừa rồi mình cự tuyệt Tô Vãn quá dứt khoát, nhưng mà lại lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt đang ngủ hết sức an tâm điềm tĩnh trên giường kia, ánh mắt Tô Duệ lại không tự chủ được nhu hòa xuống.
Bỏ đi, còn không phải là điều tức cả đêm sao? Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần nàng về sau đừng động một chút là lấy chuyện thẻ bài ra nói chuyện là tốt rồi.
Nghĩ như vậy Tô Duệ lại lần nữa nhắm mắt vận công.
Đêm khuya, ánh nến trong tẩm cung lúc sáng lúc tối, ở thời điểm Tô Duệ chuyên tâm vận công, Tô Vãn bên trong giường không biết đã tỉnh lại từ khi nào.
Một đôi con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Duệ, nhìn nhìn, Tô Vãn không tự chủ được cong cong khóe môi, lại lần nữa nhắm mắt an ổn ngủ...
Trên thế giới này, có chàng thật tốt.
Trước khi gặp được Tô Duệ, cô vẫn luôn cảm thấy một mình mình cho dù thế nào cũng không sao cả.
Nhưng sau khi gặp được Tô Duệ, Tô Vãn càng ngày càng cảm thấy mình không thể rời khỏi hắn.
Cô không dám tưởng tượng thế giới không có Tô Duệ sẽ là bộ dáng gì.
Nói Tô Vãn là nghịch lân của Tô tướng quân, Tô Duệ cũng đồng dạng là vùng cấm không thể chạm tới của Tô Tiểu Vãn...
Nam nhân của cô chỉ có thể để một mình cô lăn lộn, những người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ.
~~~~~~~~
Tén tèn, ta khai trương lại rồi đây.. Trước 3c, chiều tối sẽ có tiếp nhá....
Áhihi ta mới đổi tên cho nó ngắn gọn nà.. Năm mới đổi tên mới =]]]]
:3:3:3
~~~~~~~~~~~~~~
Ban đêm, ánh trăng sáng tỏ.
Tô Vãn ngồi ở trong phòng đơn sơ nhỏ hẹp khắp nơi gió lùa mà Bạch ma ma vì mình chuẩn bị, nhàm chán nhìn xuyên qua cửa sổ rách tung tóe, đếm ngôi sao trên bầu trời.
Vừa mới đếm tới một trăm linh một, cửa gỗ bị tàn phá kia đột nhiên bị một trận gió thổi mở ra, sau đó một thân ảnh thon dài liền quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Tô Vãn.
Nhìn Tô Duệ một thân thường phục đột nhiên xuất hiện trước mắt, Tô Vãn đứng dậy, hướng về phía hắn cười cười.
“Tới rồi?”
“Ừ.”
Tô Duệ nhìn chăm chú vào Tô Vãn đồng thời cũng đánh giá tất cả trong phòng.
“Nơi này, con người làm sao có thể ở được?”
Hắn gắt gao nhăn mày lại, đáy mắt lạnh lẽo chợt lóe qua.
“Này chỉ là bề ngoài để cho Ngôn Vũ Nặc xem, ai nói ta muốn ở nơi này?”
Tô Vãn hướng về phía Tô Duệ giơ mi.
“Chẳng lẽ chàng không muốn ngủ với ta? Hay là…… chàng tính triệu một phi tần nào đến Càn Khôn Cung thị tẩm sao?”
“Không thể nào, ta đương nhiên là muốn ngủ với vợ mình rồi, ừm, thời gian cũng không còn sớm, ta……”
“Chàng không phải còn chưa có ăn cơm sao?”
Tô Vãn đánh gãy lời nói Tô Duệ, buổi sáng thời điểm Uông Ý rời đi Tô Vãn đã dặn riêng hắn để hắn chuyển lời đến bệ hạ, buổi tối trước khi đến đây không cần ăn bữa tối.
Mà Tô Duệ tự nhiên cũng dựa theo lời Tô Vãn mà làm, nghe Tô Vãn nói, hắn theo bản năng sờ sờ bụng mình.
“Ta chưa ăn cơm, Tiểu Vãn nàng bồi ta ăn chút gì đi?”
“Còn có rất nhiều thời gian, hiện tại chàng phải giúp ta làm một chuyện.”
Tô Vãn từ trên giường gỗ nhỏ hẹp của mình cầm lấy một bộ y phục cũ của thái giám.
“Chàng trước tiên đổi quần áo, sau đó giúp ta làm việc một chút, nếu làm tốt, buổi tối ta tự mình xuống bếp làm món ăn ngon cho chàng.”
Vậy mà còn có này đãi ngộ nha?
Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ lập tức mặt mày hớn hở thay quần áo, sau đó vẻ mặt ôn nhu nhìn vợ mình.
“Tiểu Vãn, nàng muốn ta giúp nàng làm cái gì? Quét sân hay là lau chùi?”
“A, cũng không có gì, chỉ là đem WC trong các cung điện phụ cận quét quét.” (chết anh luôn:v)
Tô Vãn nháy một đôi mắt đen trong trẻo, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Duệ, ngữ khí còn đạm nhiên bình tĩnh như vậy.
Quét, quét WC?
“Vợ, nàng nói giỡn sao?”
“Nhìn vào mắt ta, ta đang nghiêm túc.”
Tô Vãn nghiêm trang nhìn chằm chằm Tô Duệ.
“Diễn thì phải diễn toàn bộ, hiện tại toàn bộ người trong Tân Giả Khố đều biết ta đắc tội Bạch ma ma, những công việc dơ mệt nhất tự nhiên để ta làm rồi.”
Tuy rằng nghe giống như rất có đạo lý, nhưng Tô Duệ lại cảm thấy ánh mắt vợ mình nhìn mình có chút quái dị, hay là có trá?
Ách, còn không phải là, còn không phải là quét WC sao? Tổng so với đổ dạ hương còn tốt hơn?
Trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó Tô tướng quân của chúng ta!
Vì vợ mình, vì đích thân vợ mình làm mỹ vị món ngon cho mình, Tô tướng quân cũng liều mạng.
Nhìn Tô Duệ thật sự cầm công cụ trong viện đi ra ngoài, Tô Vãn không có đi theo, cô biết Tô Duệ từ trước tới nay làm việc đều là nói một chính là một, hắn sẽ không gạt người, cũng khinh thường gạt người.
Không bao lâu, Tô Duệ vẻ mặt sắc lạnh trở lại, tiến vào phòng liền mang theo một cổ hương vị khó ngửi, nhìn bộ dáng ghét bỏ chính mình của hắn, Tô Vãn che miệng cười cười.
“Đừng xụ mặt, ta giúp chàng thay quần áo, chúng ta hồi Càn Khôn Cung được không?”
“Ừ.”
Tô Duệ rầu rĩ lên tiếng, hắn sau khi trở về nhất định phải tắm rửa cho sạch sẽ một lần……
Trăng lên giữa trời, Càn Khôn Cung hơi nước mông lung, sau khi Tô Duệ đem Tô Vãn mang về liền cho lui toàn bộ nội thị, toàn bộ cung điện trừ bỏ Uông Ý ở bên ngoài, những người khác đều không biết tẩm cung này đã nhiều thêm một người.
Ngâm mình ở trong dòng nước ấm áp, ngửi hương vị dễ ngửi của hương liệu, Tô Duệ cuối cùng cũng thoải mái thở dài một hơi.
“Tắm xong rồi?”
Lúc này giọng nói Tô Vãn đột nhiên truyền tới, Tô Duệ vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Tô Vãn chỉ mặc một cái áo trong màu trắng, xõa một đầu tóc đẹp cầm một chén canh, mỉm cười đi tới.
Hiện giờ thân thể nguyên chủ Tô Vãn này còn chưa đến mười lăm tuổi, tuy rằng ở vương triều đại thương độ tuổi này cũng đã có thể xuất giá rồi, nhưng khuôn mặt cô vẫn có chút ngây ngô, dáng người cũng không có hoàn toàn phát dục hết, bên trong bộ áo màu trắng là dáng người linh lung thuộc về thiếu nữ làm Tô tướng quân nhịn không được quay mặt đi, đờ mờ, không thể tiếp tục nhìn, nhìn lâu dễ dàng phạm tội.
“Có phải đói bụng hay không?”
Lúc này Tô Vãn đã ngồi ở bên bể tắm, một đôi chân nhỏ tuyết trắng ở trên mặt nước gợi lên một chuỗi bọt nước.
“Lại đây, ta đút chàng uống canh. Canh do chính tay ta làm đó!”
“A.”
Thân mình trần trụi của Tô Duệ bơi tới bên cạnh Tô Vãn, thấy hắn ngẩng đầu trong mắt có ánh sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình, Tô Vãn nhịn không được tâm tình rất tốt, cầm lấy cái muỗng múc một muỗng canh, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Tô Duệ.
Thấy Tô Duệ đem canh uống sạch, Tô Vãn hướng về phía hắn cười cười.
“Có ngon không?”
“Rất ngon.”
Tô Duệ gật gật đầu, vợ hắn làm tuyệt đối là nước canh ngon nhất trên thiên hạ.
“Nếu ngon, thì chàng phải uống cho hết."
Nói xong Tô Vãn lại đút cho Tô Duệ một muỗng canh, giữa rèm châu đong đưa cùng với hơi nước mờ mịt trong bồn tắm, trường hợp hai người ở chung như vậy thật là phá lệ ấm áp, chỉ là, mười lăm phút lúc sau...
“Vợ.”
Thanh âm Tô Duệ có chút khó chịu, ánh mắt nhìn Tô Vãn cũng trở nên có chút ám trầm.
“Nàng cuối cùng dùng cái gì làm canh?”
“A, không nếm ra sao?”
Tô Vãn hơi rũ con ngươi, nhìn Tô Duệ trong nước.
“Ta chỉ dùng chút đồ bổ thường thấy, ừm, nhân sâm nè, còn có lộc tiên gì gì đó, trước kia ở trong phủ Tấn Thân Vương, chàng không phải rất thích sao?”
“Thích” hai chữ này bị Tô Vãn nhấn thật mạnh, nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ nhất thời biến sắc....
Đã nói tốt là ôn nhu hiền thục, thiện lương hiểu ý đâu?
Tô Tiểu Vãn, nàng là cố ý, nàng tuyệt đối là cố ý!
“Vợ……”
Tô Duệ từ trong bồn tắm bò lên bất chấp khoác áo choàng, trực tiếp bế thân thể hơi lạnh của Tô Vãn lên.
“Ta khó chịu.”
“Ta biết chàng khó chịu.”
Tô Vãn xoay người một cái liền từ trong lòng ngực Tô Duệ tránh thoát ra, sau đó giương mắt nhìn Uông Ý cách đó không xa vẫn luôn đem mình trở thành phông nền.
“Uông tổng quản, ngài đem thẻ bài của hậu phi lấy tới!”
Uông Ý:……
Loại cảm giác không thể hiểu được nằm không cũng trúng đạn là chuyện gì xảy ra?
“Uông Ý, cút đi!”
Không chờ Uông Ý có động tác, Tô Duệ cũng đã túm lấy áo choàng trên mặt đất, một bên lôi kéo Tô Vãn hướng bên long sàng đi qua, một bên thấp giọng quát lạnh một tiếng.
“Tuân mệnh.”
Uông Ý xoa mồ hôi trên trán, lập tức nhanh chóng lui ra ngoài.
Trên long sàng, Tô Duệ đem cả người Tô Vãn đẩy ngã ở trên giường.
“Nói đi, còn có chiêu sau gì?”
“Không có.”
Tô Vãn vô tội buông tay, đối mặt với lão công của mình, cô không nỡ xuống tay tàn nhẫn.
Hôm nay lăn lộn hắn như vậy, cũng chỉ bởi vì…… Trong lòng có chút ghen tuông.
Nam nhân của cô, cô mới không cho bất kì kẻ nào chạm vào.
“Không có chiêu sau?”
Nghe Tô Vãn trả lời, nhìn thấy cô nằm trên giường vẻ mặt vô tội, Tô Duệ nhịn không được hít sâu một hơi.
“Nếu nàng không chuẩn bị lăn lộn, vậy…… Ngủ đi.”
Nói xong, hắn nhấc lên một góc chăn, động tác thành thạo dùng chăn đem cả người Tô Vãn bọc lấy, đẩy đến sát trong giường.
“Ta vận một lát công, nàng ngủ trước đi.”
Thấy Tô Duệ ngồi xếp bằng ở trên giường tính tự mình điều chỉnh nội tức, Tô Vãn ở trong chăn lăn lăn giống như con nhộng nhỏ quay cuồng tới trước người Tô Duệ.
“Tô Duệ, chàng, chàng bồi ta ngủ?”
Nghe vợ mình đáng thương hề hề mời gọi, hô hấp Tô Duệ trầm xuống, giơ tay lại lần nữa đem Tô Vãn cuốn tới tận cùng bên trong giường.
“Tô Tiểu Vãn! Nàng đi ngủ cho ta!”
“A, vậy chàng cũng ngủ sớm một chút, đừng làm bản thân mệt quá.”
Tô Vãn nhìn thấy Tô Duệ kiên quyết như vậy, đành phải tự mình ngoan ngoãn nằm trong một góc nhắm hai mắt lại, đêm qua thân thể này chịu tội cả đêm, hôm nay cuối cùng có thể ngủ ngon, Tô Vãn không bao lâu liền tiến vào mộng đẹp.
Thấy Tô Vãn ngủ rồi, Tô Duệ lúc này mới an tâm nhắm mắt lại điều trị nội tức, không bao lâu trên người liền đổ đầy mồ hôi...
Tô Tiểu Vãn, nàng cuối cùng đùa giỡn trong canh không ít nha!
Tô tướng quân bắt đầu có chút hối hận vừa rồi mình cự tuyệt Tô Vãn quá dứt khoát, nhưng mà lại lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt đang ngủ hết sức an tâm điềm tĩnh trên giường kia, ánh mắt Tô Duệ lại không tự chủ được nhu hòa xuống.
Bỏ đi, còn không phải là điều tức cả đêm sao? Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần nàng về sau đừng động một chút là lấy chuyện thẻ bài ra nói chuyện là tốt rồi.
Nghĩ như vậy Tô Duệ lại lần nữa nhắm mắt vận công.
Đêm khuya, ánh nến trong tẩm cung lúc sáng lúc tối, ở thời điểm Tô Duệ chuyên tâm vận công, Tô Vãn bên trong giường không biết đã tỉnh lại từ khi nào.
Một đôi con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Duệ, nhìn nhìn, Tô Vãn không tự chủ được cong cong khóe môi, lại lần nữa nhắm mắt an ổn ngủ...
Trên thế giới này, có chàng thật tốt.
Trước khi gặp được Tô Duệ, cô vẫn luôn cảm thấy một mình mình cho dù thế nào cũng không sao cả.
Nhưng sau khi gặp được Tô Duệ, Tô Vãn càng ngày càng cảm thấy mình không thể rời khỏi hắn.
Cô không dám tưởng tượng thế giới không có Tô Duệ sẽ là bộ dáng gì.
Nói Tô Vãn là nghịch lân của Tô tướng quân, Tô Duệ cũng đồng dạng là vùng cấm không thể chạm tới của Tô Tiểu Vãn...
Nam nhân của cô chỉ có thể để một mình cô lăn lộn, những người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ.
~~~~~~~~
Tén tèn, ta khai trương lại rồi đây.. Trước 3c, chiều tối sẽ có tiếp nhá....
Áhihi ta mới đổi tên cho nó ngắn gọn nà.. Năm mới đổi tên mới =]]]]
:3:3:3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.